Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều
Chương 61 Chương 61

Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều

Chương 61 Chương 61


"Chú đang làm cái gì ?" Mẹ của Viêm Lang từ trong phòng bệnh ra tới, giày cao gót chạm lên trên sàn nhà kêu vang.
Bà họ Hứa, tên đầy đủ Hứa Mính Y, sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực*, được cha mẹ tỉ mỉ bồi dưỡng cẩn thận để trở thành một tiểu thư đức hạnh, hiền thục.
(*Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.

Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang)
Nhà họ Hứa cũng được coi là một gia tộc nổi tiếng ở thành phố A, nhưng so với nhà họ Viêm đã đứng sừng sững cả trăm năm thì vẫn kém hơn.
Năm đó, Hứa Mính Y gả vào Viêm gia, cũng coi như là môn đăng hộ đối.
Trong ba anh em nhà họ Viêm, người có tính cách vô dụng nhất chẳng làm nên trò trống gì thuộc về Viêm đại ca.
Là con trai cả, tài năng và năng lực của ông không theo kịp hai em.

Vừa tròn 20 tuổi, còn chưa đến tuổi nhận giấy đăng ký kết hôn, liền trở thành vật hi sinh cho cuộc liên hôn hào môn.
Ban đầu, tiểu thư nhà họ Hứa nổi tiếng hiền lành, ít nói, được các bậc trưởng bối hết mực yêu quý.

Nhưng trên thực tế, lại là người độc đoán và dã tâm, có một vỏ bọc hoàn mĩ che giấu tất cả sự quỷ quyệt, âm hiểm.
Trước mặt chồng và con trai, thường xuyên bày ra bộ mặt hoàn toàn khác.
Độc đoán, mạnh mẽ, chanh chua, khắc nghiệt, xấu tính, vô lý.
Nhiều năm như vậy, Viêm đại ca đều bị quản giáo ngoan ngoãn, đến mức không thể diễn tả được nỗi khổ trong lòng.

Việc trong gia đình cũng bị coi là người ngoài.
Mười năm trước, Viêm nhị ca cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, trong cơn tức giận mang theo bạn gái mà ra nước ngoài, một mặt là bởi vì tuổi trẻ tính khí lớn, mặt còn lại là cũng không tránh được là do Hứa Mính Y ở giữa xúi giục.
wattp.a.d Kanya_2004
Viêm nhị ca vừa đi, liền bớt đi một người tranh giành quyền thừa kế.
Vốn dĩ Hứa Mính Y nghĩ rằng chồng mình sẽ có thể thừa kế thành công phần lớn tài sản của nhà họ Viêm, nhưng không ngờ cậu em út Viêm Đình trở thành một cái gai mới .
Không chỉ giành được sự ưu ái và quý trọng của bậc cha chú, mà còn đảm nhận vị trí quản lý của công ty.

Lòng cảnh giác của Viêm Đình cao hơn nhiều so với Viêm Thụy người không quan tâm đến danh vọng và tài sản, mấy năm qua Hứa Mính Y vẫn luôn đều đang âm thầm quan sát cùng bố trí.
Bây giờ, lão gia tử đột nhiên bị ngã và bị thương, đó trở thành cơ hội để ra tay.
"Chú nên bình tĩnh đi, Lâm Nguyên có thể sống được bao lâu thì còn tùy theo tâm trạng của chị dâu này đấy." Hứa Mính Y mặc một chiếc váy đen, lông mày nghiêm nghị nhướng lên cảnh giác chỉ vào người đang ngồi xổm dưới đất để cột dây giày của cô ấy.
Nhìn thấy đó là một người phụ nữ, vẻ cảnh giác trong mắt bà tiêu tan một chút, tiếp tục uy hiếp Viêm Đình : "Lâm Nguyên ở trong tay tôi, chú chỉ cần nghe lời tôi, chú làm bất cứ việc gì tôi yêu cầu, thì tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại cậu ta.

"
Hứa Mính Y xòe cái móng tay vừa làm ngày hôm qua, chế nhạo nói: "Lâm Nguyên cũng thật xui xẻo.

Nếu không có quan hệ với chú , thì bây giờ tính mạng cũng sẽ không bị đe dọa."
"Em ba, ở trong mắt cha, chú có là người thông minh lý trí và tài giỏi đến đâu." Hứa Mính Y cười mỉa mai "Dù thông minh thì sao, vẫn phải nhường đường cho con trai của tôi."
Lâm Nguyên thản nhiên buộc dây giày cho mình, âm thầm thu vào tai lời của Hứa Mính Y.
Sự kiêu căng, ngạo mạn vốn đã khắc sâu trong xương tủy con người ta, nhưng mấy ai nhận ra điều đó không tốt nên khiêm tốn trấn áp chúng trong góc khuất.
Nhưng có người lại đem sự tự cao, tự mãn thể hiện ra ngoài, chỉ mới bước một chân gần với thành công liền nhịn không được dào dạt đắc ý lên.
Lâm Nguyên thắt dây giày, chỉnh lại quần sau đó chậm rãi đứng lên.
Cảm nhận được một ánh mắt thăm dò và sắc bén đổ dồn về phía mình, cậu cố tình gạt áo khoác sang một bên để lộ bụng bầu.
Không ai có thể nghĩ rằng người mang thai lại là một người đàn ông.
Viêm Đình dựa vào khung cửa, khóe miệng hơi cong lên.

Nụ cười không đến đáy mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia dường như có một tầng ánh sáng lạnh.
Băng hàn cùng lãnh ý hòa vào giọng nói trầm thấp của hắn "Tôi quả là đánh giá thấp chị."
Hứa Mính Y sửng sốt một hồi, nhếch mép nói: "Viêm tổng trước nay có từng đem ai bỏ vào mắt.

Bây giờ hối hận rồi sao? Đã muộn rồi."
Hai tay khoanh lại trước ngực, Viêm Đình với giọng điệu lạnh lùng nhìn vào phòng bệnh "Vẫn chưa muộn, còn phụ thuộc vào thời điểm cha tắt thở."
Hứa Mính Y không ngờ rằng Viêm Đình cũng sẽ mong chờ cái chết của cha mình, sau một lúc ngạc nhiên, lông mày nhíu chặt lại.

Để tránh làm dấy lên nghi ngờ, Lâm Nguyên không dám tiếp tục nghe trộm, liền theo dì về phòng bệnh của chồng dì.
"Cô bé, hiện tại cơ thể con nặng lắm, đừng đứng cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Dì chuyển ghế cho Lâm Nguyên, nhìn cậu ngồi rồi mới yên tâm đút cho chồng mình.
Con gái của dì ở đó, đứng bên cửa sổ và tưới hoa.

Nghe thấy mẹ gặp một cô bé tội nghiệp trên đường, tò mò liếc nhìn.
Nhìn nhìn, ánh mắt như dính chặt vào mặt Lâm Nguyên, cũng không dời đi chỗ khác.
Cô gái đặt chiếc bình nhỏ trong tay xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không che giấu được "Em gái, em giống nam thần của chị lắm ấy."
Lâm Nguyên siết chặt ngón tay cầm cốc uống nước.
Cô gái thở dài: " Nguyên nhãi con gần đây không biết đang xảy ra chuyện gì, treo tờ giấy xin nghỉ dài ngày, rồi không phát sóng trực tiếp nữa.

Bọn chị đều nghĩ chắc là đã ra nước ngoài sinh em bé."
phun......
Lâm Nguyên gần như phun ra nước mà cậu không có thời gian để nuốt xuống.

Không phải, tại sao lại liên kết với việc sinh con ở nước ngoài trong khi cậu ghi là đi nghỉ dài hạn?
"Ai, bọn chị chỉ nói đùa thế thôi, Nguyên nhãi con là đàn ông, nhất định sẽ không sinh con." Cô gái đứng bên giường giúp cha gấp quần áo, vẻ mặt suy sụp "Là một người mẹ, người hâm mộ, ai lại không lo lắng về việc con mình biến mất quá lâu.

"
"Nguyên nhãi con mới 18 tuổi, chúng ta chính là sợ nhóc ấy bị người ta lừa, hiện tại trên thế giới này tra nam nhiều như vậy, ai muốn khi dễ nhãi con của chúng tôi , chúng tôi liền nguyền rủa tên đó ra cửa bị xe đâm." Cô gái phẫn nộ xé nát tờ giấy thành vụn.
Tay Lâm Nguyên hơi run lên khi cầm chiếc cốc giấy dùng một lần.
Cậu rất muốn sửa lại fan mama trước mặt, nghĩ như vậy là không đúng.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có lý.
Fan ma ma phấn nói thật sự không sai, xã hội quá phức tạp kẻ lừa đảo quá nhiều, lúc trước cậu chính là bị Viêm Đình lừa!
Lâm Nguyên lén lút ngước mắt nhìn cô gái đã bắt đầu nghiến răng không hiểu vì sao, cúi đầu im lặng nhấp một ngụm nước, giả vờ như không nghe thấy gì.

Khi cốc nước sắp cạn, một giọng nói cách đó chỉ chừng nửa mét đột nhiên vang lên trong vòng nửa mét "Em gái, nghe lời chị bạn trai của em là đồ cặn bã, ngay cả bố mẹ cũng giải quyết không được, tại sao em phải sinh con cho hắn? "
Lâm Nguyên mí mắt nhảy lên.
Cậu cảm thấy cô không phải đang mắng người bạn trai trong câu chuyện mà mình bịa ra, có thể thông qua đó là mắng Viêm Đình.
Viêm Đình thực sự không có giải quyết được chuyện trong nhà.
Lâm Nguyên vùi đầu không nói chuyện, tóc mũ che đi khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay, trông thật đáng thương và bất lực.
"Em đừng quá buồn, cũng không có gì to tát đâu." Cô gái cho rằng mình đang nói trúng nỗi buồn của cậu, vội vàng ăn năn sửa chữa: "Chị cho một chủ ý ,em vứt bỏ tên bạn trai kia rồi, lại tìm được người đẹp trai hơn anh ta, tức chết hắn ! "
Ặc......
Lâm Nguyên chớp mắt, cảm thấy con gái của dì có vẻ không đáng tin cậy.
"Này, mẹ, sao mẹ lại đánh con?" Cô gái che đầu bị đánh, trên mặt lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên.
"Thà phá chùa còn hơn phá hôn nhân.

Mày nói bậy bạ gì vậy?" Bà dì hận sắt không thành thép dạy con gái một bài học "Đừng dạy hư con gái người ta ".
"Mẹ, không phải, là con nói đùa mà..."
Lâm Nguyên dời ghế về phía sau, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở phần mềm phát sóng trực tiếp, đăng nhập vào tài khoản định thay đổi nội dung đơn xin nghỉ việc đã ghi trước đó, để người hâm mộ đừng lo lắng, cậu vẫn rất tốt chỉ là cuộc sống hàng ngày có chút bận rộn.
Giữ điện thoại bằng cả hai tay và gõ, được nửa chừng màn hình đột nhiên bị chặn và một giọng nói yếu ớt phát ra từ phía trên "Nhãi con, đã bắt được con."
Lâm Nguyên: "!!!"
"Ăn ngay nói thật, cậu rốt cuộc là nam giả nữ , hay là nữ giả nam ?"
"......" Lâm Nguyên không muốn nói.
Đêm càng ngày càng tối, bệnh viện ồn ào ban ngày cũng dần im ắng.
Trong hành lang trống trải trên lầu bảy, một cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, cô gái như con mèo vượt qua ngưỡng cửa, tiến lên vài bước sau khi xác định không có gì bất thường liền vẫy vẫy "Nguyên nhãi con nhanh lên."
Lâm Nguyên đút tay vào túi và vênh váo qua ngưỡng cửa.
"Nhãi con, cậu bị sao vậy trốn một chút đi sẽ bị tìm thấy đó." Cô gái rầu thúi ruột, khẩn trương mà nhìn đông nhìn tây, sợ có người xuất hiện..

Lâm Nguyên hờ hững chỉ vào mũ tóc giả trên đầu, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, cảm thấy có chút khó chịu.
Tất cả đều là lỗi của Viêm Đình vì hắn mà cậu phải giả trang thành một người phụ nữ!
"Ồ, đúng rồi, hiện tại cậu là nữ ." Cô gái không chút nào lo lắng, chậm rãi duỗi thẳng lưng cười hì hì giơ ngón tay cái lên: "Cậu đối với bạn trai quả nhiên là chân ái!"
"Không phải, tôi chỉ là tham lam tiền của anh ta." Lâm Nguyên bĩu môi nói với giọng điệu đặc biệt ghét bỏ"Nếu anh ta không có tiền, tôi sẽ không đến với anh ta."
Cô gái: "..."
Không cần phần cơm ttró này, cảm ơn: )

Trong phòng bệnh Viêm lão gia tử ở, cửa đóng chặt trong phòng không có động tĩnh gì.
Lâm Nguyên cùng cô gái đứng ở ngoài cửa, không có dáng vẻ của người nửa đêm bí mật làm chuyện xấu, nghênh ngang đứng ở nơi đó, nhàn nhạt thảo luận xem ai gõ cửa.
"Cậu, hay là tôi ?"
"Quên đi, để tôi tới, tôi quên cậu không nói được."
Cô gái giơ cánh tay lên và hít một hơi thật sâu, như một tuyệt kỹ của võ sư trước khi xuất chiêu.
Trước khi bắt đầu, cô ấy đi hai bước và đánh vài cái Thái Cực Quyền.
Lâm Nguyên trong đầu dấy lên một dấu chấm hỏi.
Đột nhiên nghĩ đến một câu, người hâm mộ thường giống thần tượng.
Có phải hay không ngày thường cậu phát sóng trực tiếp quá ngớ ngẩn, lây cho fans, fans cũng trở nên sa điêu.
Xem ra, về sau lúc phát trực tiếp.

Làm một cao lãnh mỹ thiếu nữ......!A phi, mỹ thiếu nam.
"Nhãi con, tôi chuẩn bị gõ cửa, cậu lùi lại, tôi sợ làm cậu sợ." Cô gái nắm lấy ống tay áo Lâm Nguyên, lôi ra phía sau đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, từ từ nhấc lên giơ cao cánh tay.
Lâm Nguyên nheo mắt, vì sợ cô đập vỡ tấm cửa, vừa định lên tiếng nhắc nhở, cô gái đã mở lòng bàn tay chưởng ra.
Gần như cùng một lúc, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Cú tát của cô gái đã tát chính xác vào mặt người và tạo ra một tiếng bang, cái mũi bị đè nhẹp lép.
Lâm Nguyên: "......"
Gõ cửa biến thành gõ người : "..."
Hứa Mính Y bất ngờ bị đập cái bẹp vào mặt: "......"
Không khí có chút xấu hổ.
Trước khi Hứa Mính Y tức giận, Lâm Nguyên đã bước tới kéo cô gái phía sau, xoa xoa bụng bầu rồi cầm một tờ giấy trước mặt cô.

Trên giấy viết mấy cái rõ ràng chữ to.
Có một số chữ cái rõ ràng được viết trên giấy.
"Tôi mang thai, là con của Viêm Lang."
Viêm Đình xuất hiện ở phía sau Hứa Mính Y, lạnh mặt nghe những lời này.
Cánh tay Lâm Nguyên rung lên, tờ giấy bị xé làm đôi.

Tác giả : Thất La
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại