Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật
Chương 41: Canh hai
Nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng chạy bộ, Tiêu Tĩnh quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa hộc máu, trời ạ có lầm hay không, cô chạy trốn mệt chết, phía sau cái tên kia chạy nhàn nhã giống như tản bộ, không phải là chân dài hơn cô một ít thôi nha, cô tin rồi, thoát không nổi cái tên phía sau kia.
Tăng tốc, chậm lại, tăng tốc. . . . . .
Đại khái chạy ba trăm mét, Tiêu Tĩnh thở hổn hển chạy đến trước một cây cột điện, dựa vào cột điện vỗ ngực, bình thường không vận động bây giờ người không chịu nổi.
"Làm sao vậy, Tĩnh, không chạy? Có phải túi quá nặng d-dl.q;d không làm cô không thoải mái, nếu không tôi cầm giúp cô." Thấy Tiêu Tĩnh dừng lại, Lý Hiểu cười híp mắt đến gần, thầm than giữ vững vận động là một lựa chọn sáng suốt, như hiên tại, đuổi theo vợ thật tốt.
Tiêu Tĩnh vừa thở vừa lấy ánh mắt trừng nói mát tên gia hỏa nào đó, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Tôi nói, tôi muốn theo đuổi cô."
"Được, anh muốn theo đuổi tôi, ta chấp nhận anh theo đuổi." Tiêu Tĩnh xoa xoa mồ hôi trên mặt, quyết định trước tiên chống đỡ tên này, trở về thì đổi số điện thoại là được.
"Anh đi về trước đi."
"Như vậy sao được, đã trễ thế này, tôi sao có thể để cho một cô gái đơn độc ở bên ngoài, tôi đưa cô về." Lý Hiểu có bản lãnh quan sát sắc mặc người, lập tức xác định Tiêu Tĩnh nói qua loa, lớn như vậy, Lý Hiểu vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ hoàn toàn như thế, càng khó chịu, tâm ý Lý Hiểu càng thêm kiên định, anh thế nào cũng phải mang người phụ nữ này về nhà.
Nam nhân ôn hòa, đều có lúc điên cuồng, rõ ràng, bây giờ Tiêu Tĩnh khơi dậy dục vọng chinh phục của Lý Hiểu, vì vậy bản tính điên cuồng núp ở trong anh liền hiện rõ ra ngoài, không theo đuổi được Tiêu Tĩnh, anh thề không bỏ qua.
"Bây giờ vẫn còn sớm, không tới mười giờ, trước d-dl.q;d kia mười hai giờ tôi một mình đi ở bên ngoài, khi đó còn chưa có kết hôn đấy." Tiêu Tĩnh khoát khoát tay, "Hiện tại tôi gần ba mươi tuổi rồi, là cấp bậc nhân vật cô dì rồi, ai sẽ chiếm tiện nghi của tôi được, không có việc gì."
"Vậy cũng không nhất định, chắc chắn sẽ có người nhìn lầm , nói ví dụ như tôi."
Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."
"Nếu nhìn lầm, vậy bây giờ vẫn thay đổi kịp, anh đi đi." Cắn răng, trời ạ, cái gã đàn ông chết tiệt này giống như tổn hại cô lại vừa muốn theo đuổi cô, xem cô như người chết , tùy ý cho hắn gây khó dễ, nếu cô để cho anh đuổi tới, cô sẽ không là họ Tiêu.
"Cô tuy kém một chút, mà ánh mắt tôi không có gì đặc biệt, hơn nữa, tôi thích về nhà thấy bộ dáng lười biếng của cô." Lý Hiểu âm thầm nói, lười là lười một chút, nhưng thích hợp ở nhà, phụ nữ như vậy nếu muốn trèo tường sẽ cảm thấy mệt mỏi, đặt ở trong nhà an tâm rất nhiều, ánh mắt của anh thật sự là tốt quá.
Nếu như Tiêu Tĩnh biết được suy nghĩ trong nội tâm của Lý Hiểu, nhất định sẽ lập tức tìm kiếm mũi khoan, choáng nha cô muốn đập chết tên này.
"Tôi mới phát hiện, tôi và anh không có cách nào giao tiếp d-dl.q;d nổi." Không biết có phải mình già rồi hay không, nghe được Lý Hiểu thổ lộ, một ít cảm giác kích động Tiêu Tĩnh cũng không có, lý trí khiến cô cảm thấy đáng sợ, cô là một người trưởng thành, tại sao phải sợ anh ăn mình? Coi như ăn thật, chính là chuyện tự nguyện, cô không phải là cô gái nhỏ, sợ cọng lông.
Nghĩ như vậy, bên trong lòng Tiêu Tĩnh thoải mái hơn, dĩ nhiên, có chút chuyện chính cô phải suy nghĩ một chút, thật ra thì cô không phải không cởi mở, nếu Lý Hiểu thật sự không để ý ý nguyện của cô muốn làm ra việc tương tự như ép buộc... Đến lúc đó Tiêu Tĩnh nổi cáu, không phải đàn ông bình thường có thể chịu được, nói không chừng đời này anh giống như Lý Liên Anh.
Lý Hiểu không biết những thứ Tiêu Tĩnh suy nghĩ, dù sao chỉ trong chốc lát, cô không nữa bài xích mình nữa, khi nói rõ, cô không nhìn thẳng mình, chỉ là, cái này không thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho anh được, ngược lại, điều này có thể khiến cho anh sống ở bên cạnh cô, so với bài xích, không nhìn càng làm cho Lý Hiểu tiếp nhận một chút.
Có lẽ là tuổi tác cao một chút, ý tưởng sẽ không giống người tuổi trẻ, nếu như là lúc còn trẻ, người trong lòng không nhìn mình như vậy, chỉ cần là suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ cảm thấy rất thoải mái, Lý Hiểu tự suy nghĩ một chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không thoát nổi Lý Hiểu, cái bọc quần áo này d-dl.q;d Tiêu Tĩnh liền trực tiếp không cầm, thuận tiện thấy Lý Hiểu muốn cầm túi giúp mình, dù sao túi của cô không nặng, để cần anh cầm, từ từ đi tản bộ về nhà, gió đêm thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh, rất thoải mái, bất tri bất giác, đã đến cửa chung cư, nhìn Lý Hiểu không có ý định rời đi, trong mắt Tiêu Tĩnh lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Tôi nói, tôi đã về đến cửa nhà, có phải anh nên đi rồi không."
"Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô." Đạo lý dục tốc thì bất đạt Lý Hiểu hiểu rõ, lần trước đưa Tiêu Tĩnh về nhà, biết đây đúng là chung cư của cô, hơn nữa tòa nhà ở đâu anh cũng biết, chỉ là không biết cô ở tầng mấy mà thôi, cái phạm vi này đối với Lý Hiểu mà nói, rất nhỏ không sợ cô sẽ chạy trốn.
"Nếu như cô không nhận hoặc là đổi điện thoại, tôi không thể làm gì khác hơn là đến tìm nhà cô, cái chung cư này mặc dù thật nhiều hộ gia đình, nhưng hỏi từng nhà một, sẽ hỏi tìm được."
Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu nói như vậy, mặt tối sầm, nếu như chờ anh hỏi từng nhà một, đến lúc đó chẳng phải Tiêu Tĩnh cô nổi tiếng thật rồi? d-dl.q;d Sự kiện lần trước thật vất vả mới khiến cho mọi người quên, nếu thêm một lần nữa, thật sự là muốn quên cũng không thể quên được, đặc biệt là, nếu có người phát hiện Lý Hiểu chính là vai nam chính trong hình, vậy thì mình không sống nổi?
Coi như da mặt Tiêu Tĩnh tương đối dày, nếu thật đến trình độ này, cô sẽ không tiếp nhận được, cho nên, tưởng tượng một chút hậu quả, Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm Lý Hiểu, hung tợn uy hiếp.
"Anh dám."
Trong mắt Lý Hiểu thoáng qua một nụ cười, "Như vậy, tôi gọi điện thoại cô sẽ nhận."
". . . . . .Ừ." Vốn dĩ tính toán đổi số điện thoại Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ trả lời một tiếng.
"Cô thật không có ý định mời tôi vào nhà cô ngồi một chút sao?" Lý Hiểu có chút tiếc nuối hỏi.
"Anh xong chưa, đi cho tôi, nhanh lên một chút." Tiêu Tĩnh nổi đóa, mặc kệ Lý Hiểu có phải anh chàng đẹp trai hay không, chân liền đá một cái, đuổi người.
"Không có chuyện gì không nên tùy tiện gọi điện thoại cho tôi, nếu quấy rầy tôi nghỉ ngơi, đừng trách tôi không khách khí, đi nhanh một chút, đi nhanh một chút."
"Chúng ta không cần đến ôm tạm biệt ... Sao?" Lý Hiểu có chút buông nhìn Tiêu Tĩnh, nhóc con này không phải ước gì anh mau mau biến mất chứ, d-dl.q;d anh không thể giải thích được tại sao mình chỉ thích ở bên người phụ nữ không tim không phổi này, nhất định là kiếp trước anh làm chuyện xấu, cho nên ông trời mới trừng phạt anh.
Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu đùa giỡn, sắc mặt tối sầm lại, đang muốn đá cho Lý Hiểu một cước để giáo dục, nhưng một âm thanh kinh ngạc vang lên bên tai.
"Tiêu Tĩnh?"
Nghe được âm thanh này, nhất thời trong đầu Tiêu Tĩnh hiện ra một từ: Xong rồi!
( Chạp này các nag có nhận xét gì về anh Lý Hiểu nha chúng ta....khặc...khặc...)
Tăng tốc, chậm lại, tăng tốc. . . . . .
Đại khái chạy ba trăm mét, Tiêu Tĩnh thở hổn hển chạy đến trước một cây cột điện, dựa vào cột điện vỗ ngực, bình thường không vận động bây giờ người không chịu nổi.
"Làm sao vậy, Tĩnh, không chạy? Có phải túi quá nặng d-dl.q;d không làm cô không thoải mái, nếu không tôi cầm giúp cô." Thấy Tiêu Tĩnh dừng lại, Lý Hiểu cười híp mắt đến gần, thầm than giữ vững vận động là một lựa chọn sáng suốt, như hiên tại, đuổi theo vợ thật tốt.
Tiêu Tĩnh vừa thở vừa lấy ánh mắt trừng nói mát tên gia hỏa nào đó, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Tôi nói, tôi muốn theo đuổi cô."
"Được, anh muốn theo đuổi tôi, ta chấp nhận anh theo đuổi." Tiêu Tĩnh xoa xoa mồ hôi trên mặt, quyết định trước tiên chống đỡ tên này, trở về thì đổi số điện thoại là được.
"Anh đi về trước đi."
"Như vậy sao được, đã trễ thế này, tôi sao có thể để cho một cô gái đơn độc ở bên ngoài, tôi đưa cô về." Lý Hiểu có bản lãnh quan sát sắc mặc người, lập tức xác định Tiêu Tĩnh nói qua loa, lớn như vậy, Lý Hiểu vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ hoàn toàn như thế, càng khó chịu, tâm ý Lý Hiểu càng thêm kiên định, anh thế nào cũng phải mang người phụ nữ này về nhà.
Nam nhân ôn hòa, đều có lúc điên cuồng, rõ ràng, bây giờ Tiêu Tĩnh khơi dậy dục vọng chinh phục của Lý Hiểu, vì vậy bản tính điên cuồng núp ở trong anh liền hiện rõ ra ngoài, không theo đuổi được Tiêu Tĩnh, anh thề không bỏ qua.
"Bây giờ vẫn còn sớm, không tới mười giờ, trước d-dl.q;d kia mười hai giờ tôi một mình đi ở bên ngoài, khi đó còn chưa có kết hôn đấy." Tiêu Tĩnh khoát khoát tay, "Hiện tại tôi gần ba mươi tuổi rồi, là cấp bậc nhân vật cô dì rồi, ai sẽ chiếm tiện nghi của tôi được, không có việc gì."
"Vậy cũng không nhất định, chắc chắn sẽ có người nhìn lầm , nói ví dụ như tôi."
Tiêu Tĩnh: ". . . . . ."
"Nếu nhìn lầm, vậy bây giờ vẫn thay đổi kịp, anh đi đi." Cắn răng, trời ạ, cái gã đàn ông chết tiệt này giống như tổn hại cô lại vừa muốn theo đuổi cô, xem cô như người chết , tùy ý cho hắn gây khó dễ, nếu cô để cho anh đuổi tới, cô sẽ không là họ Tiêu.
"Cô tuy kém một chút, mà ánh mắt tôi không có gì đặc biệt, hơn nữa, tôi thích về nhà thấy bộ dáng lười biếng của cô." Lý Hiểu âm thầm nói, lười là lười một chút, nhưng thích hợp ở nhà, phụ nữ như vậy nếu muốn trèo tường sẽ cảm thấy mệt mỏi, đặt ở trong nhà an tâm rất nhiều, ánh mắt của anh thật sự là tốt quá.
Nếu như Tiêu Tĩnh biết được suy nghĩ trong nội tâm của Lý Hiểu, nhất định sẽ lập tức tìm kiếm mũi khoan, choáng nha cô muốn đập chết tên này.
"Tôi mới phát hiện, tôi và anh không có cách nào giao tiếp d-dl.q;d nổi." Không biết có phải mình già rồi hay không, nghe được Lý Hiểu thổ lộ, một ít cảm giác kích động Tiêu Tĩnh cũng không có, lý trí khiến cô cảm thấy đáng sợ, cô là một người trưởng thành, tại sao phải sợ anh ăn mình? Coi như ăn thật, chính là chuyện tự nguyện, cô không phải là cô gái nhỏ, sợ cọng lông.
Nghĩ như vậy, bên trong lòng Tiêu Tĩnh thoải mái hơn, dĩ nhiên, có chút chuyện chính cô phải suy nghĩ một chút, thật ra thì cô không phải không cởi mở, nếu Lý Hiểu thật sự không để ý ý nguyện của cô muốn làm ra việc tương tự như ép buộc... Đến lúc đó Tiêu Tĩnh nổi cáu, không phải đàn ông bình thường có thể chịu được, nói không chừng đời này anh giống như Lý Liên Anh.
Lý Hiểu không biết những thứ Tiêu Tĩnh suy nghĩ, dù sao chỉ trong chốc lát, cô không nữa bài xích mình nữa, khi nói rõ, cô không nhìn thẳng mình, chỉ là, cái này không thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho anh được, ngược lại, điều này có thể khiến cho anh sống ở bên cạnh cô, so với bài xích, không nhìn càng làm cho Lý Hiểu tiếp nhận một chút.
Có lẽ là tuổi tác cao một chút, ý tưởng sẽ không giống người tuổi trẻ, nếu như là lúc còn trẻ, người trong lòng không nhìn mình như vậy, chỉ cần là suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ cảm thấy rất thoải mái, Lý Hiểu tự suy nghĩ một chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không thoát nổi Lý Hiểu, cái bọc quần áo này d-dl.q;d Tiêu Tĩnh liền trực tiếp không cầm, thuận tiện thấy Lý Hiểu muốn cầm túi giúp mình, dù sao túi của cô không nặng, để cần anh cầm, từ từ đi tản bộ về nhà, gió đêm thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh, rất thoải mái, bất tri bất giác, đã đến cửa chung cư, nhìn Lý Hiểu không có ý định rời đi, trong mắt Tiêu Tĩnh lộ ra một tia bất đắc dĩ.
"Tôi nói, tôi đã về đến cửa nhà, có phải anh nên đi rồi không."
"Ngày mai tôi gọi điện thoại cho cô." Đạo lý dục tốc thì bất đạt Lý Hiểu hiểu rõ, lần trước đưa Tiêu Tĩnh về nhà, biết đây đúng là chung cư của cô, hơn nữa tòa nhà ở đâu anh cũng biết, chỉ là không biết cô ở tầng mấy mà thôi, cái phạm vi này đối với Lý Hiểu mà nói, rất nhỏ không sợ cô sẽ chạy trốn.
"Nếu như cô không nhận hoặc là đổi điện thoại, tôi không thể làm gì khác hơn là đến tìm nhà cô, cái chung cư này mặc dù thật nhiều hộ gia đình, nhưng hỏi từng nhà một, sẽ hỏi tìm được."
Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu nói như vậy, mặt tối sầm, nếu như chờ anh hỏi từng nhà một, đến lúc đó chẳng phải Tiêu Tĩnh cô nổi tiếng thật rồi? d-dl.q;d Sự kiện lần trước thật vất vả mới khiến cho mọi người quên, nếu thêm một lần nữa, thật sự là muốn quên cũng không thể quên được, đặc biệt là, nếu có người phát hiện Lý Hiểu chính là vai nam chính trong hình, vậy thì mình không sống nổi?
Coi như da mặt Tiêu Tĩnh tương đối dày, nếu thật đến trình độ này, cô sẽ không tiếp nhận được, cho nên, tưởng tượng một chút hậu quả, Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm Lý Hiểu, hung tợn uy hiếp.
"Anh dám."
Trong mắt Lý Hiểu thoáng qua một nụ cười, "Như vậy, tôi gọi điện thoại cô sẽ nhận."
". . . . . .Ừ." Vốn dĩ tính toán đổi số điện thoại Tiêu Tĩnh bất đắc dĩ trả lời một tiếng.
"Cô thật không có ý định mời tôi vào nhà cô ngồi một chút sao?" Lý Hiểu có chút tiếc nuối hỏi.
"Anh xong chưa, đi cho tôi, nhanh lên một chút." Tiêu Tĩnh nổi đóa, mặc kệ Lý Hiểu có phải anh chàng đẹp trai hay không, chân liền đá một cái, đuổi người.
"Không có chuyện gì không nên tùy tiện gọi điện thoại cho tôi, nếu quấy rầy tôi nghỉ ngơi, đừng trách tôi không khách khí, đi nhanh một chút, đi nhanh một chút."
"Chúng ta không cần đến ôm tạm biệt ... Sao?" Lý Hiểu có chút buông nhìn Tiêu Tĩnh, nhóc con này không phải ước gì anh mau mau biến mất chứ, d-dl.q;d anh không thể giải thích được tại sao mình chỉ thích ở bên người phụ nữ không tim không phổi này, nhất định là kiếp trước anh làm chuyện xấu, cho nên ông trời mới trừng phạt anh.
Tiêu Tĩnh nghe được Lý Hiểu đùa giỡn, sắc mặt tối sầm lại, đang muốn đá cho Lý Hiểu một cước để giáo dục, nhưng một âm thanh kinh ngạc vang lên bên tai.
"Tiêu Tĩnh?"
Nghe được âm thanh này, nhất thời trong đầu Tiêu Tĩnh hiện ra một từ: Xong rồi!
( Chạp này các nag có nhận xét gì về anh Lý Hiểu nha chúng ta....khặc...khặc...)
Tác giả :
Trúc Mộng Hề