Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
Chương 72: Đóa Hoa Đào
Người mua kia một mực không tìm thấy, Giản Diệc Thận đã bắt đầu lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nếu có thể mua được một chiếc vòng cổ xa xỉ đắt tiền như vậy, hẳn là nắm rõ các quy tắc và quy trình của muối cái, nhưng trong thông tin người này là người mới sử dụng, sau đơn hàng này liền mai danh ẩn tích, như có chủ ý lớn với sợi dây chuyền.
Nếu là người mua bình thường thì tại sao ngay cả Giản Diệc Thận và thám tử tư liên thủ cũng tra không ra mánh khóe, giấu rất sâu, không giống người thường.
Chuyện sợi dây chuyền là Lữ Thành Chiêu nói cho anh biết, lấy thân phận của Lữ Thành Chiêu, làm sao lại đi chú ý một phần mềm giao dịch còn vừa vặn thấy tin tức giao dịch này? Rất có thể là Lữ Thành Chiêu chú ý sợi dây chuyền này, cố ý tìm.
Suy nghĩ sâu hơn, làm sao Lữ Thành Chiêu lại biết sợi dây chuyền này nhất định sẽ có ở sàn bán ra? Hắn cùng với Bạch Thiến Ngữ ở bên nhau lúc nào? Bạch Thiến Ngữ lúc trước cố ý trong ngày kỷ niệm kết hôn thiết sáo, tính được giọt nước không lọt, có phải do Lữ Thành Chiêu thủ bút hay không?
Tất cả các câu hỏi được xâu chuỗi lại với nhau, cho ra đáp án.
“Giản tổng, anh đoán ra rồi, vậy tôi cũng không giấu nữa" Lữ Thành Chiêu cười lạnh “Anh tìm sợi dây chuyền này lâu như vậy, tôi cũng hi vọng anh có thể viên mãn, miễn anh chịu hợp tác tuyên truyền với tôi, tôi sẽ nhịn đau cắt thịt, anh thấy thế nào?"
Giản Diệc Thận trầm mặc không nói.
“Như vậy đi, tôi cho anh một tuần suy nghĩ" Lữ Thành Chiêu chậm rãi nói “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp khác bất quá, nhưng sợi dây chuyền này sẽ bị tháo dỡ 70%, tôi sẽ ném vào bồn cầu nhà vệ sinh, nói không chừng tôi nhất thời nổi hứng, đeo nó lên người để người khác xem thẩm mỹ của Tô Tân."
Giản Diệc Thận ánh mắt trì trệ.
Khoé miệng Lữ Thành Chiêu lộ ra vẻ đắc ý: “Giản tổng thành thật mà nói, đây chính là tấm lòng thành của Tô Tân dành cho anh, tự tay vẽ bản thiết kế, coi như một báu vật vô giá, anh sẽ không nhẫn tâm bỏ nó chứ?"
Giản Diệc Thận nhìn thẳng vào mắt hắn, nửa ngày sau mới nói: “Được, tôi sẽ suy xét chuyện này, một tuần sau sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn."
—
Cái nóng như thiêu đốt ở An Châu rất khó chịu, bực bội và ngột ngạt, đi trên đường cũng thấy không thở nổi, bất đắc dĩ phải ở trong phòng điều hoà, nhưng cũng dễ mắc bệnh khiến người ta chóng mặt, mệt mỏi.
May mắn thay,những cơn mưa giông mấy ngày qua luôn đến vào buổi tối và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tô Tân mở cửa sổ, ngoài trời mưa như trút nước cuốn đi cái nóng oi bức mang lại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
“Tô tổng, bộ tài chính vừa mới xác nhận với tôi, khoản đầu tư cuối cùng từ Giang tổng đã đến" Chị Diêu vội vàng bước vào “Vấn đề của cô ấy đã giải quyết xong chưa?"
Tô Tân cũng hơi kinh ngạc: “Sắp tới?"
“Đúng vậy" Chị Diêu thở phào nhẹ nhõm “Lần này yên tâm, làm việc tốt thường gian nan, « Ác Mộng » nhất định có thể bán chạy phòng vé."
Mặc dù đã chuẩn bị tốt việc rút vốn, nhưng Giang Viện Viện có thể giải quyết luôn là một chuyện tốt, bớt đi rất nhiều phiền phức. Tô Tân cũng mừng thay cho cô ấy lập tức gọi điện thoại đến chúc mừng.
Giang Viện Viện nghe tâm tình cũng đã khá nhiều, có vài phần khổ sở, thoải mái và tự do: “Việc này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, kiện cáo vẫn còn, không kéo lên mấy tháng sượng mặt, chị đã nghĩ thoáng."
Tô Tân sửng sốt, có chút lo lắng hỏi: “Vậy sao chị còn chuyển khoản đầu tư đến? Không bằng giữ cho mình để ứng phó chuyện sau này. Chị không cần phải ngại ..."
“Tiểu Tân, chị còn phải dựa vào bộ phim này kiếm tiền, em đừng có ra sức khước từ " Giang Viện Viện cười nói “Bộ phim này của em hiện tại trong nước đều rất xem trọng, nếu chị buông lời ra ngoài, còn nhiều người muốn tiếp nhận cổ phần của chị, chị không muốn làm như vậy."
Giữa bạn bè, khách sáo cũng không có ý nghĩa gì, Tô Tân không còn xoắn xuýt: “Vậy em không khách khí nữa."
“Đúng rồi " Giang Viện Viện nghĩ tới gì đó “Cuối tuầncó dạ tiệc từ thiện em có được mời đến không? Hai chúng ta vừa vặn họp gặp, trò chuyện thật tốt chút."
“Được, đến lúc đó gặp."
Cúp điện thoại, Tô Tân thuận tay cầm thiệp mời bên cạnh. Thiệp mời rất tinh tế, phía dưới có chữ ký của chủ tịch liên đoàn từ thiện và chủ tịch tập đoàn thời trang Lăng Vân, điều này cho thấy tầm quan trọng của Tô Tân.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái tên mạ vàng, trong lòng cô có chút xúc động.
Đây là lễ hội thời trang từ thiện có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong nước, được tổ chức vào tháng 8 hàng năm. Trong khoảng thời gian này, nơi đây quy tụ những ngôi sao hàng đầu làng giải trí trong nước, những người nổi tiếng trong kinh tế tài chính, lão đại giới kinh doanh, đây là nơi rất nhiều người muốn đến để xã giao.
Vào thời điểm này năm ngoái, Tinh Hà đang lâm vào tình trạng phá sản và khủng hoảng danh tiếng, các nhân vật nổi tiếng trong công ty lần lượt ra đi và scandal nổ ra, thậm chí còn không có một người nào được mời, thân là chủ tịch lâm thời của Tinh Hà, cô cũng chỉ được mời từ một cuộc điện thoại của biên tập viên nhỏ.
Cuối cùng, cô từ chối, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà vì lúc đó Tinh Hà căn bản không có tiền quyên góp từ thiện, không cần thiết lộ mặt mạo xưng là trang hảo hán.
Năm nay đích thân phó chủ tịch thời trang Lăng Vân chuyển lời mời, hai nghệ sĩ trực thuộc Tinh Hà cũng nhận được mời, một trong số đó là Cố Phi Nam. Danh lợi từ trước đến nay đều là nâng cao giẫm thấp, chỉ có kẻ mạnh mới có được chỗ đứng.
Buổi tối này rất quan trọng. Vào cuối tuần, Tô Tân đặc biệt mời một stylist ở trung tâm cao cấp đến.
Người stylist này họ Lý, tên tiếng Anh là Julius, do Giang Viện Viện giới thiệu, ở An Châu rất có nổi tiếng. Julius khoảng ba mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao xốc xếch, trên lỗ tai đeo một hàng khuyên tai, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng ăn mặc một thân sành điệu này không thua kém các thần tượng đình đám.
Julius nghịch tóc trong gương, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Tô tiểu thư, tôi có cảm hứng."
Trong lòng Tô Tân có dự cảm không tốt: “Cảm hứng gì? Tôi không cần quá phiền phức, cắt một chút tóc rồi tạo kiểu là được."
Vì không có thời gian chăm sóc, mái tóc ngắn ban đầu đã dài qua vai nên cô muốn nhân cơ hội này để cắt ngắn hơn.
“Tô tiểu thư, cô hãy tin tưởng tôi, tôi đã tìm được kiểu tóc phù hợp nhất cho cô," Julius nghiêm nghị nói “Ngay cả váy cũng đã có trong đầu tôi, nhất định sẽ khiến cô quyến rũ diễm áp quần phương trong bữa tiệc."
Tô Tân không khỏi dở khóc dở cười: “Tôi không phải người nổi tiếng, không cần diễm áp quần phương,chỉ cần dáng vẻ trưởng thành ổn định là được rồi."
Julius có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút nói: “Tôi hiểu, cô giao cho tôi, tôi sẽ biến cô trở nên thành thục lại mỹ lệ."
Đã được một stylist nên Tô Tân không muốn lo lắng nhiều, liền thả lỏng hoàn toàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Julius và một vài trợ lý trẻ tuổi đi vòng quanh Tô Tân suốt một buổi chiều, tẩy, bỏng, nhuộm đều được sử dụng, cuối cùng khi thay trang phục đi ra, Tô Tân đứng trước gương lung lay lắc đầu một chút.
Mái tóc ban đầu được cắt ngang vai, nhuộm thành màu hạt dẻ, phần đuôi tóc làm vài lọn tóc trước sau lộn xộn, tóc mái thưa che nửa lông mày, vẻ chín chắn quyến rũ.
Trang phục là một chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối, phần eo vừa phải tôn lên đường cong đẹp mắt; thiết kế trễ vai, để lộ vai trái, tạo hình đẹp mắt cho xương bả vai và xương đòn, vai phải thắt nơ. Phần trên được viền vàng và trang trí bằng những tua vàng, như thể một con bướm sắp bay, tạo thêm chút tinh nghịch cho chiếc váy hơi trang trọng và trưởng thành này.
“Hoàn hảo " Julius rất hài lòng với kết quả cuối cùng “Tô tiểu thư, chắc chắn cô sẽ là tâm điểm tối nay."
Tô Tân có chút ngượng ngùng. Bộ trang phục này tuy đẹp nhưng nó quá nổi bật.
Chị Diêu nhắn tin nhắc nhở, bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, còn nửa tiếng nữa. Đã quá muộn để sửa sang lại, cô phải cảm ơn Julius và bước nhanh ra khỏi cửa.
Vừa đến cửa, cửa kính nặng nề bị đẩy ra vài người cười nói đi đến, suýt chút nữa đụng phải Tô Tân.
Tô Tân nhanh tay lẹ mắt sang một bên, vươn tay kẹt cửa kính bật ra sau, nắm lấy cánh tay người đối diện: “Cô à, cô không sao chứ—"
Giọng cô đột ngột dừng lại, người bước vào lại là Trịnh Mính Tiêu, người rất lâu mà cô không gặp.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có chút khó xử. Tô Tân nhanh chóng rút tay về, lễ phép gật đầu nhẹ như một lời chào.
Mặc dù đã từng là mẹ chồng con dâu, nhưng bây giờ cô không khác người xa lạ là mấy, Tô Tân đi ngang qua bà, đang định đi ra ngoài thì Trịnh Mính Tiêu đột nhiên ngăn cô lại: “Tiểu Tân, chờ một chút."
Bước chân Tô Tân dừng lại, xoay người lại lẳng lặng nhìn.
“Dì ..." Trịnh Mính Tiêu muốn nói lại thôi, trên mặt thẹn đến hoảng “Mấy ngày trước dì có đến núi Thượng An thăm cha con, ngôi làng rất yên tĩnh, không khí trong lành, rất thích hợp để nghỉ dưỡng, nhà dì có dự định tương tai sẽ qua đó sống."
Tô Tân ngẩn ra một chút, có chút nghi hoặc, cô không biết Trịnh Mính Tiêu muốn làm gì. Trước kia bà ấy không nói như vậy, chê núi Thượng An là nông thôn, nếu hai nhà gặp mặt thì phải gặp trong nội thành.
“A, cám ơn dì đến thăm cha cháu, kỳ thật dì không cần làm bận tâm như vậy, đi xa sẽ không tiện." Cô khách khí nói “Không có việc gì nữa thì con xin phép đi trước, buổi tối một bữa tiệc xã giao."
Mắt thấy Tô Tân chuẩn bị rời đi, Trịnh Mính Tiêu cũng không lo có mất mặt hay không, lần này ngoài ý muốn gặp phải, xem như thời cơ tốt nhất, sau này cố ý đi tìm người xin lỗi, càng thêm xấu hổ hơn.
Bà vội vàng nắm lấy tay Tô Tân: “Tiểu Tân, dì có chuyện muốn nói với con. Trước kia là dì mắt một mí cạn, luôn kén cá chọn canh, động một chút lại bắt lỗi con, khiến con chịu nhiều ủy khuất. Trong khoảng thời gian này dì đã nhìn lại bản thân, cảm thấy thật sự có lỗi với mẹ con, lúc trước mẹ con..."
Giọng bà đột ngột dừng lại, vành mắt phiếm hồng.
Thật ra, sau khi Giản Diệc Thận và Tô Tân ly hôn, không quá hai tháng bà liền hối hận. Lúc trước bà và Hà Uyển nói chuyện rất hợp ý, trước khi kết hôn cũng thực tình coi Tô Tân là làm con gái của mình, về sau có thể vì khoảng cách gần gũi mà xích mích, hoặc vì bản tính mẹ chồng con dâu, càng nhìn Tô Tân càng không vừa mắt.
Hôm đó bị Giản Diệc Thận dội một chậu nước đá lên đầu, bà đã triệt để hiểu rõ.
Tại sao lại muốn can thiệp vào chuyện đôi vợ chồng trẻ? Ai cũng có cuộc sống riêng, con trai cuối cùng vẫn muốn cùng con dâu sống hết đời, bà làm mẹ, cũng chỉ là đi với họ một thời gian thôi. Hiện tại lấy tình trạng nhất phách lưỡng tán này, là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tô Tân ngẩn ngơ.
Trước mặt mọi người, cô thật sự không ngờ Trịnh Mính Tiêu sẽ làm như vậy, trước kia bà luôn coi trọng mặt mũi, làm sao có khả năng ngay trước bạn bè nhận lỗi, này nói ra quả thực là mất thể diện.
Cô nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, một lúc lâu sau mới định thần lại, cô lấy khăn giấy trong túi ra, đưa cho Trịnh Mính Tiêu.
Trịnh Mính Tiêu dịch dịch khóe mắt thở dài “Ai, đừng nhắc tới nữa, tóm lại, đều là dì sai, nói ra với con khiến dì thoải mái trong lòng hơn, con đừng để ý tới dì, đi làm việc của con đi."
“Dì, chuyện của quá khứ, hãy để cho nó qua đi, đừng để lại trong lòng " Tô Tân nhẹ thở dài nói “Về sau nếu có con dâu mới ... Đừng có lại... Là được."
Trịnh Mính Tiêu nghe xong, càng phát ra tâm ý nguội lạnh.
Con dâu mới, đây không phải biểu lộ Tô Tân không có gương vỡ lại lành sao?
Càng nghĩ bà càng thương tâm: “Không nói nữa, dì không còn hy vọng, xem như dì gặp báo ứng đi."
Ngồi trong xe, Tô Tân suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu tại sao Trịnh Mính Tiêu lại đột nhiên chuyển tính, cũng không hiểu câu cuối của Trịnh Mính Tiêu “không còn hy vọng" là có ý gì.
Điện thoại rung lên, Tô Tân ổn định lại, bỏ lại Trịnh Mính Tiêu sau đầu, xem xét, Cố Phi Nam trong Wechat hỏi cô lúc nào sẽ đến.
Tô Tân trả lời: Nhanh thôi, em đi thảm đỏ cho tốt vào.
Cố Phi Nam: Chị không đến gặp em ở thảm đỏ sao? Lập tức tới ngay cho em.
Tô Tân không nói nên lời, đành phải trả lời: Hiện trường thảm đỏ đều là fan của em, chị đến xem náo nhiệt làm gì?
Cố Phi Nam: Bi thương. jpg
Tô Tân: Chị xem trực tiếp, được chứ?
Cố Phi Nam: Khởi động tình yêu. jpg
Tô Tân vừa trò chuyện vừa mở chương trình phát sóng trực tiếp, sau khoảng mười phút, Cố Phi Nam xuất hiện trong màn ảnh.
Hôm nay Cố Phi Nam mặc set đồ cao cấp kiểu mới,hoa văn sáng màu lạ mắt trước ngực nhìn rất điệu đà nhưng lại bị cậu dễ dàng kiểm soát, nhìn rất thời trang và trẻ trung.
Mấy tháng qua Cố Phi Nam một mực đi theo đoàn làm phim « Ác Mộng » gần như từ chối mọi sự tiếp xúc, điều này gần như gây nổ cho lưu lượng, là cú trí mạng. May mắn, vận khí của cậu rất tốt, công ty và đoàn đội cũng tận toàn lực vì cậu tranh thủ phát sóng hai bộ phim trước kia cậu đóng, bộ phim đầu tiên là phim cổ trang được phát trên web, qua một tháng nữa, một bộ phim hiện đại khác sẽ lên đài truyền hình Bắc Châu truyền bá.
Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, đoàn đội của cậu trăm phương ngàn kế cân đối cố ý xin phép đoàn làm phim xin nghỉ để ra ngoài, thật vất vả mới thoát ra khỏi công việc, toàn bộ đa số là nhóm Bí Đỏ la hét dữ dội kèm theo các âm thanh khác nhau: “Phi Nam nhìn nơi này!"
“Nơi này nơi này, nhìn bên phải."
...
Người dẫn chương trình đã mời Cố Phi Nam đến phỏng vấn.
“Các fan đều rất quan tâm đến bộ phim cậu đang quay, hợp tác cùng Kiều Nhược Nam hai lần cậu có cảm nhận xét gì không?"
Trái tim Tô Tân nâng lên.
Cũng bởi vì hai lần hợp tác này, gần đây fan CP của Nam Nam càng thêm tích cực, tuy lúc đầu CP nam nữ chính có thể tăng độ nổi tiếng nhưng nếu quá nổi sẽ có ảnh hưởng nhất định đến đôi bên, hiện tại đoàn đội của Cố Phi Nam và Kiều Nhược Nam rất thận trọng về điều này.
“Cùng Kiều lão sư hợp tác rất dễ chịu, đều là công việc, lạ không bằng quen, quen tay hay việc, xin mọi người chờ đợi « Ác Mộng » cám ơn." Cố Phi Nam thần sắc tự nhiên, đem boomerang này ném trở về.
...
Tô Tân rất hài lòng, câu trả lời này khen ngợi Kiều Nhược Nam, lại không có nửa điểm mập mờ, không làm mất lòng fan CP, không cho họ có chỗ để mơ màng, cuối cùng còn đem chủ đề của bộ phim vào, có thể nói là rất thích hợp.
Chỉ trong hơn một năm, Cố Phi Nam đã trưởng thành rất nhanh,hơn nữa tính tình cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, phỏng vấn tại chỗ như vậy vô hình trung có thể khống chế sân, nhất định sẽ có thành tựu không phải bình thường.
Khi đến hội trường, thảm đỏ vẫn chưa kết thúc, Tô Tân bước vào qua lối đi dành cho khách VIP, đã có rất đông người có mặt, từng người cùng trò chuyện.
Giang Viện Viện vẫn chưa đến, Giản Diệc Thận và Trình Tử Hạo cũng chưa đến, ngược lại Cố Phi Nam liếc mắt liền nhìn thấy Tô Tân, bước nhanh đến đón, theo sau bên cạnh có mấy người lưu lượng đang hot, tất cả đều rất tuyển mỹ soái khí.
“Chị Tân, hôm nay chị thật xinh đẹp." Trong mắt Cố Phi Nam tràn đầy kinh diễm.
“Cảm ơn." Tô Tân mỉm cười nhận lời khen.
“Chị Tân, để em giới thiệu với chị, họ đều là những người em quen biết qua phim trường" Cố Phi Nam vui vẻ nói “Đây là Liêu Biển, đóng vai cảnh sát chìm trong phim « Hoa Của Mặt Trời » rất soái; đây là Trịnh Trạch Phi, chị đã bao giờ xem phim « Tiên Hiệp » chưa? Tạo hình đặc biệt đẹp, mặc cổ trang rất đẹp; còn có muội muội xinh đẹp này thành viên nhóm nhạc ..."
Cố Phi Nam giới thiệu từng người một, Tô Tân từng cái cúi chào.
So với những người vẫn đang nỗ lực để được tuyển dụng, những tiểu thịt tươi nàyđã quá nổi tiếng rồi, người tên Liêu Biển năm ngoái là đại hỏa, dù độ nổi tiếng năm nay không bằng Cố Phi Nam, nhưng đã bắt đầu chuyển qua lĩnh vực truyền hình điện ảnh, có triển vọng.
Mọi người vây quanh Tô Tân, ngôn từ ở giữa không giống những cậu bé, nhưng cũng lộ ra mấy phần nhiệt tình cùng ngưỡng mộ.
“Tô tổng, em đã ngưỡng mộ chị từ lâu, luôn muốn biết thêm về chị."
“Tô tổng, Tử Thiên là bạn học em, em đã nghe cậu ấy kể về chị, thật hâm mộ Phi Nam có bà chủ tốt như vậy."
“Tô tổng, nghe nói công ty chị đang lên kế hoạch quay bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp tiếp theo của Trung Hoa Dân Quốc. Có cơ hội hợp tác chứ? “
...
Giản Diệc Thận vội vàng bước vào cửa và nhìn thấy một màu đỏ tươi ở giữa khán đài.
Cười nói tự nhiên một bông hoa mùa xuân rực rỡ, sóng mắt lưu chuyểnnhư một đóa sen mùa thu mềm mại, lúc cẩn thận lắng nghe giống như một trái mận mùa đông lạnh giá.
Điều khó chịu duy nhất là những đường nét trên vai và cổ quá đẹp và bắt mắt, còn sự nhiệt tình của đám tiểu thịt tươi thì nổi bật.
Có người tiến lại phía sau anh, Giản Diệc Thận nhìn lại, là Trình Tử Hạo.
“Nhìn cái gì đấy?" Trình Tử Hạo vừa hỏi vừa đưa mắt về phía trước, khóe miệng dần dần giương lên vô cùng hả hê nói: " Giám đốc Giản, tận mắt thấy nhiều đóa hoa đào vây quanh vợ cũ của mình, trong lòng anh có cảm giác gì?"
Giản Diệc Thận vẫn nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: Bình thường thôi.
Ừ, anh rất muốn xuyên về quá khứ bóp chết bản thân.
Biết thế chẳng làm.
Nếu có thể mua được một chiếc vòng cổ xa xỉ đắt tiền như vậy, hẳn là nắm rõ các quy tắc và quy trình của muối cái, nhưng trong thông tin người này là người mới sử dụng, sau đơn hàng này liền mai danh ẩn tích, như có chủ ý lớn với sợi dây chuyền.
Nếu là người mua bình thường thì tại sao ngay cả Giản Diệc Thận và thám tử tư liên thủ cũng tra không ra mánh khóe, giấu rất sâu, không giống người thường.
Chuyện sợi dây chuyền là Lữ Thành Chiêu nói cho anh biết, lấy thân phận của Lữ Thành Chiêu, làm sao lại đi chú ý một phần mềm giao dịch còn vừa vặn thấy tin tức giao dịch này? Rất có thể là Lữ Thành Chiêu chú ý sợi dây chuyền này, cố ý tìm.
Suy nghĩ sâu hơn, làm sao Lữ Thành Chiêu lại biết sợi dây chuyền này nhất định sẽ có ở sàn bán ra? Hắn cùng với Bạch Thiến Ngữ ở bên nhau lúc nào? Bạch Thiến Ngữ lúc trước cố ý trong ngày kỷ niệm kết hôn thiết sáo, tính được giọt nước không lọt, có phải do Lữ Thành Chiêu thủ bút hay không?
Tất cả các câu hỏi được xâu chuỗi lại với nhau, cho ra đáp án.
“Giản tổng, anh đoán ra rồi, vậy tôi cũng không giấu nữa" Lữ Thành Chiêu cười lạnh “Anh tìm sợi dây chuyền này lâu như vậy, tôi cũng hi vọng anh có thể viên mãn, miễn anh chịu hợp tác tuyên truyền với tôi, tôi sẽ nhịn đau cắt thịt, anh thấy thế nào?"
Giản Diệc Thận trầm mặc không nói.
“Như vậy đi, tôi cho anh một tuần suy nghĩ" Lữ Thành Chiêu chậm rãi nói “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ biện pháp khác bất quá, nhưng sợi dây chuyền này sẽ bị tháo dỡ 70%, tôi sẽ ném vào bồn cầu nhà vệ sinh, nói không chừng tôi nhất thời nổi hứng, đeo nó lên người để người khác xem thẩm mỹ của Tô Tân."
Giản Diệc Thận ánh mắt trì trệ.
Khoé miệng Lữ Thành Chiêu lộ ra vẻ đắc ý: “Giản tổng thành thật mà nói, đây chính là tấm lòng thành của Tô Tân dành cho anh, tự tay vẽ bản thiết kế, coi như một báu vật vô giá, anh sẽ không nhẫn tâm bỏ nó chứ?"
Giản Diệc Thận nhìn thẳng vào mắt hắn, nửa ngày sau mới nói: “Được, tôi sẽ suy xét chuyện này, một tuần sau sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn."
—
Cái nóng như thiêu đốt ở An Châu rất khó chịu, bực bội và ngột ngạt, đi trên đường cũng thấy không thở nổi, bất đắc dĩ phải ở trong phòng điều hoà, nhưng cũng dễ mắc bệnh khiến người ta chóng mặt, mệt mỏi.
May mắn thay,những cơn mưa giông mấy ngày qua luôn đến vào buổi tối và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tô Tân mở cửa sổ, ngoài trời mưa như trút nước cuốn đi cái nóng oi bức mang lại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
“Tô tổng, bộ tài chính vừa mới xác nhận với tôi, khoản đầu tư cuối cùng từ Giang tổng đã đến" Chị Diêu vội vàng bước vào “Vấn đề của cô ấy đã giải quyết xong chưa?"
Tô Tân cũng hơi kinh ngạc: “Sắp tới?"
“Đúng vậy" Chị Diêu thở phào nhẹ nhõm “Lần này yên tâm, làm việc tốt thường gian nan, « Ác Mộng » nhất định có thể bán chạy phòng vé."
Mặc dù đã chuẩn bị tốt việc rút vốn, nhưng Giang Viện Viện có thể giải quyết luôn là một chuyện tốt, bớt đi rất nhiều phiền phức. Tô Tân cũng mừng thay cho cô ấy lập tức gọi điện thoại đến chúc mừng.
Giang Viện Viện nghe tâm tình cũng đã khá nhiều, có vài phần khổ sở, thoải mái và tự do: “Việc này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, kiện cáo vẫn còn, không kéo lên mấy tháng sượng mặt, chị đã nghĩ thoáng."
Tô Tân sửng sốt, có chút lo lắng hỏi: “Vậy sao chị còn chuyển khoản đầu tư đến? Không bằng giữ cho mình để ứng phó chuyện sau này. Chị không cần phải ngại ..."
“Tiểu Tân, chị còn phải dựa vào bộ phim này kiếm tiền, em đừng có ra sức khước từ " Giang Viện Viện cười nói “Bộ phim này của em hiện tại trong nước đều rất xem trọng, nếu chị buông lời ra ngoài, còn nhiều người muốn tiếp nhận cổ phần của chị, chị không muốn làm như vậy."
Giữa bạn bè, khách sáo cũng không có ý nghĩa gì, Tô Tân không còn xoắn xuýt: “Vậy em không khách khí nữa."
“Đúng rồi " Giang Viện Viện nghĩ tới gì đó “Cuối tuầncó dạ tiệc từ thiện em có được mời đến không? Hai chúng ta vừa vặn họp gặp, trò chuyện thật tốt chút."
“Được, đến lúc đó gặp."
Cúp điện thoại, Tô Tân thuận tay cầm thiệp mời bên cạnh. Thiệp mời rất tinh tế, phía dưới có chữ ký của chủ tịch liên đoàn từ thiện và chủ tịch tập đoàn thời trang Lăng Vân, điều này cho thấy tầm quan trọng của Tô Tân.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái tên mạ vàng, trong lòng cô có chút xúc động.
Đây là lễ hội thời trang từ thiện có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong nước, được tổ chức vào tháng 8 hàng năm. Trong khoảng thời gian này, nơi đây quy tụ những ngôi sao hàng đầu làng giải trí trong nước, những người nổi tiếng trong kinh tế tài chính, lão đại giới kinh doanh, đây là nơi rất nhiều người muốn đến để xã giao.
Vào thời điểm này năm ngoái, Tinh Hà đang lâm vào tình trạng phá sản và khủng hoảng danh tiếng, các nhân vật nổi tiếng trong công ty lần lượt ra đi và scandal nổ ra, thậm chí còn không có một người nào được mời, thân là chủ tịch lâm thời của Tinh Hà, cô cũng chỉ được mời từ một cuộc điện thoại của biên tập viên nhỏ.
Cuối cùng, cô từ chối, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà vì lúc đó Tinh Hà căn bản không có tiền quyên góp từ thiện, không cần thiết lộ mặt mạo xưng là trang hảo hán.
Năm nay đích thân phó chủ tịch thời trang Lăng Vân chuyển lời mời, hai nghệ sĩ trực thuộc Tinh Hà cũng nhận được mời, một trong số đó là Cố Phi Nam. Danh lợi từ trước đến nay đều là nâng cao giẫm thấp, chỉ có kẻ mạnh mới có được chỗ đứng.
Buổi tối này rất quan trọng. Vào cuối tuần, Tô Tân đặc biệt mời một stylist ở trung tâm cao cấp đến.
Người stylist này họ Lý, tên tiếng Anh là Julius, do Giang Viện Viện giới thiệu, ở An Châu rất có nổi tiếng. Julius khoảng ba mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao xốc xếch, trên lỗ tai đeo một hàng khuyên tai, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng ăn mặc một thân sành điệu này không thua kém các thần tượng đình đám.
Julius nghịch tóc trong gương, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Tô tiểu thư, tôi có cảm hứng."
Trong lòng Tô Tân có dự cảm không tốt: “Cảm hứng gì? Tôi không cần quá phiền phức, cắt một chút tóc rồi tạo kiểu là được."
Vì không có thời gian chăm sóc, mái tóc ngắn ban đầu đã dài qua vai nên cô muốn nhân cơ hội này để cắt ngắn hơn.
“Tô tiểu thư, cô hãy tin tưởng tôi, tôi đã tìm được kiểu tóc phù hợp nhất cho cô," Julius nghiêm nghị nói “Ngay cả váy cũng đã có trong đầu tôi, nhất định sẽ khiến cô quyến rũ diễm áp quần phương trong bữa tiệc."
Tô Tân không khỏi dở khóc dở cười: “Tôi không phải người nổi tiếng, không cần diễm áp quần phương,chỉ cần dáng vẻ trưởng thành ổn định là được rồi."
Julius có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút nói: “Tôi hiểu, cô giao cho tôi, tôi sẽ biến cô trở nên thành thục lại mỹ lệ."
Đã được một stylist nên Tô Tân không muốn lo lắng nhiều, liền thả lỏng hoàn toàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Julius và một vài trợ lý trẻ tuổi đi vòng quanh Tô Tân suốt một buổi chiều, tẩy, bỏng, nhuộm đều được sử dụng, cuối cùng khi thay trang phục đi ra, Tô Tân đứng trước gương lung lay lắc đầu một chút.
Mái tóc ban đầu được cắt ngang vai, nhuộm thành màu hạt dẻ, phần đuôi tóc làm vài lọn tóc trước sau lộn xộn, tóc mái thưa che nửa lông mày, vẻ chín chắn quyến rũ.
Trang phục là một chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối, phần eo vừa phải tôn lên đường cong đẹp mắt; thiết kế trễ vai, để lộ vai trái, tạo hình đẹp mắt cho xương bả vai và xương đòn, vai phải thắt nơ. Phần trên được viền vàng và trang trí bằng những tua vàng, như thể một con bướm sắp bay, tạo thêm chút tinh nghịch cho chiếc váy hơi trang trọng và trưởng thành này.
“Hoàn hảo " Julius rất hài lòng với kết quả cuối cùng “Tô tiểu thư, chắc chắn cô sẽ là tâm điểm tối nay."
Tô Tân có chút ngượng ngùng. Bộ trang phục này tuy đẹp nhưng nó quá nổi bật.
Chị Diêu nhắn tin nhắc nhở, bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc bảy giờ, còn nửa tiếng nữa. Đã quá muộn để sửa sang lại, cô phải cảm ơn Julius và bước nhanh ra khỏi cửa.
Vừa đến cửa, cửa kính nặng nề bị đẩy ra vài người cười nói đi đến, suýt chút nữa đụng phải Tô Tân.
Tô Tân nhanh tay lẹ mắt sang một bên, vươn tay kẹt cửa kính bật ra sau, nắm lấy cánh tay người đối diện: “Cô à, cô không sao chứ—"
Giọng cô đột ngột dừng lại, người bước vào lại là Trịnh Mính Tiêu, người rất lâu mà cô không gặp.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có chút khó xử. Tô Tân nhanh chóng rút tay về, lễ phép gật đầu nhẹ như một lời chào.
Mặc dù đã từng là mẹ chồng con dâu, nhưng bây giờ cô không khác người xa lạ là mấy, Tô Tân đi ngang qua bà, đang định đi ra ngoài thì Trịnh Mính Tiêu đột nhiên ngăn cô lại: “Tiểu Tân, chờ một chút."
Bước chân Tô Tân dừng lại, xoay người lại lẳng lặng nhìn.
“Dì ..." Trịnh Mính Tiêu muốn nói lại thôi, trên mặt thẹn đến hoảng “Mấy ngày trước dì có đến núi Thượng An thăm cha con, ngôi làng rất yên tĩnh, không khí trong lành, rất thích hợp để nghỉ dưỡng, nhà dì có dự định tương tai sẽ qua đó sống."
Tô Tân ngẩn ra một chút, có chút nghi hoặc, cô không biết Trịnh Mính Tiêu muốn làm gì. Trước kia bà ấy không nói như vậy, chê núi Thượng An là nông thôn, nếu hai nhà gặp mặt thì phải gặp trong nội thành.
“A, cám ơn dì đến thăm cha cháu, kỳ thật dì không cần làm bận tâm như vậy, đi xa sẽ không tiện." Cô khách khí nói “Không có việc gì nữa thì con xin phép đi trước, buổi tối một bữa tiệc xã giao."
Mắt thấy Tô Tân chuẩn bị rời đi, Trịnh Mính Tiêu cũng không lo có mất mặt hay không, lần này ngoài ý muốn gặp phải, xem như thời cơ tốt nhất, sau này cố ý đi tìm người xin lỗi, càng thêm xấu hổ hơn.
Bà vội vàng nắm lấy tay Tô Tân: “Tiểu Tân, dì có chuyện muốn nói với con. Trước kia là dì mắt một mí cạn, luôn kén cá chọn canh, động một chút lại bắt lỗi con, khiến con chịu nhiều ủy khuất. Trong khoảng thời gian này dì đã nhìn lại bản thân, cảm thấy thật sự có lỗi với mẹ con, lúc trước mẹ con..."
Giọng bà đột ngột dừng lại, vành mắt phiếm hồng.
Thật ra, sau khi Giản Diệc Thận và Tô Tân ly hôn, không quá hai tháng bà liền hối hận. Lúc trước bà và Hà Uyển nói chuyện rất hợp ý, trước khi kết hôn cũng thực tình coi Tô Tân là làm con gái của mình, về sau có thể vì khoảng cách gần gũi mà xích mích, hoặc vì bản tính mẹ chồng con dâu, càng nhìn Tô Tân càng không vừa mắt.
Hôm đó bị Giản Diệc Thận dội một chậu nước đá lên đầu, bà đã triệt để hiểu rõ.
Tại sao lại muốn can thiệp vào chuyện đôi vợ chồng trẻ? Ai cũng có cuộc sống riêng, con trai cuối cùng vẫn muốn cùng con dâu sống hết đời, bà làm mẹ, cũng chỉ là đi với họ một thời gian thôi. Hiện tại lấy tình trạng nhất phách lưỡng tán này, là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tô Tân ngẩn ngơ.
Trước mặt mọi người, cô thật sự không ngờ Trịnh Mính Tiêu sẽ làm như vậy, trước kia bà luôn coi trọng mặt mũi, làm sao có khả năng ngay trước bạn bè nhận lỗi, này nói ra quả thực là mất thể diện.
Cô nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, một lúc lâu sau mới định thần lại, cô lấy khăn giấy trong túi ra, đưa cho Trịnh Mính Tiêu.
Trịnh Mính Tiêu dịch dịch khóe mắt thở dài “Ai, đừng nhắc tới nữa, tóm lại, đều là dì sai, nói ra với con khiến dì thoải mái trong lòng hơn, con đừng để ý tới dì, đi làm việc của con đi."
“Dì, chuyện của quá khứ, hãy để cho nó qua đi, đừng để lại trong lòng " Tô Tân nhẹ thở dài nói “Về sau nếu có con dâu mới ... Đừng có lại... Là được."
Trịnh Mính Tiêu nghe xong, càng phát ra tâm ý nguội lạnh.
Con dâu mới, đây không phải biểu lộ Tô Tân không có gương vỡ lại lành sao?
Càng nghĩ bà càng thương tâm: “Không nói nữa, dì không còn hy vọng, xem như dì gặp báo ứng đi."
Ngồi trong xe, Tô Tân suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu tại sao Trịnh Mính Tiêu lại đột nhiên chuyển tính, cũng không hiểu câu cuối của Trịnh Mính Tiêu “không còn hy vọng" là có ý gì.
Điện thoại rung lên, Tô Tân ổn định lại, bỏ lại Trịnh Mính Tiêu sau đầu, xem xét, Cố Phi Nam trong Wechat hỏi cô lúc nào sẽ đến.
Tô Tân trả lời: Nhanh thôi, em đi thảm đỏ cho tốt vào.
Cố Phi Nam: Chị không đến gặp em ở thảm đỏ sao? Lập tức tới ngay cho em.
Tô Tân không nói nên lời, đành phải trả lời: Hiện trường thảm đỏ đều là fan của em, chị đến xem náo nhiệt làm gì?
Cố Phi Nam: Bi thương. jpg
Tô Tân: Chị xem trực tiếp, được chứ?
Cố Phi Nam: Khởi động tình yêu. jpg
Tô Tân vừa trò chuyện vừa mở chương trình phát sóng trực tiếp, sau khoảng mười phút, Cố Phi Nam xuất hiện trong màn ảnh.
Hôm nay Cố Phi Nam mặc set đồ cao cấp kiểu mới,hoa văn sáng màu lạ mắt trước ngực nhìn rất điệu đà nhưng lại bị cậu dễ dàng kiểm soát, nhìn rất thời trang và trẻ trung.
Mấy tháng qua Cố Phi Nam một mực đi theo đoàn làm phim « Ác Mộng » gần như từ chối mọi sự tiếp xúc, điều này gần như gây nổ cho lưu lượng, là cú trí mạng. May mắn, vận khí của cậu rất tốt, công ty và đoàn đội cũng tận toàn lực vì cậu tranh thủ phát sóng hai bộ phim trước kia cậu đóng, bộ phim đầu tiên là phim cổ trang được phát trên web, qua một tháng nữa, một bộ phim hiện đại khác sẽ lên đài truyền hình Bắc Châu truyền bá.
Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, đoàn đội của cậu trăm phương ngàn kế cân đối cố ý xin phép đoàn làm phim xin nghỉ để ra ngoài, thật vất vả mới thoát ra khỏi công việc, toàn bộ đa số là nhóm Bí Đỏ la hét dữ dội kèm theo các âm thanh khác nhau: “Phi Nam nhìn nơi này!"
“Nơi này nơi này, nhìn bên phải."
...
Người dẫn chương trình đã mời Cố Phi Nam đến phỏng vấn.
“Các fan đều rất quan tâm đến bộ phim cậu đang quay, hợp tác cùng Kiều Nhược Nam hai lần cậu có cảm nhận xét gì không?"
Trái tim Tô Tân nâng lên.
Cũng bởi vì hai lần hợp tác này, gần đây fan CP của Nam Nam càng thêm tích cực, tuy lúc đầu CP nam nữ chính có thể tăng độ nổi tiếng nhưng nếu quá nổi sẽ có ảnh hưởng nhất định đến đôi bên, hiện tại đoàn đội của Cố Phi Nam và Kiều Nhược Nam rất thận trọng về điều này.
“Cùng Kiều lão sư hợp tác rất dễ chịu, đều là công việc, lạ không bằng quen, quen tay hay việc, xin mọi người chờ đợi « Ác Mộng » cám ơn." Cố Phi Nam thần sắc tự nhiên, đem boomerang này ném trở về.
...
Tô Tân rất hài lòng, câu trả lời này khen ngợi Kiều Nhược Nam, lại không có nửa điểm mập mờ, không làm mất lòng fan CP, không cho họ có chỗ để mơ màng, cuối cùng còn đem chủ đề của bộ phim vào, có thể nói là rất thích hợp.
Chỉ trong hơn một năm, Cố Phi Nam đã trưởng thành rất nhanh,hơn nữa tính tình cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, phỏng vấn tại chỗ như vậy vô hình trung có thể khống chế sân, nhất định sẽ có thành tựu không phải bình thường.
Khi đến hội trường, thảm đỏ vẫn chưa kết thúc, Tô Tân bước vào qua lối đi dành cho khách VIP, đã có rất đông người có mặt, từng người cùng trò chuyện.
Giang Viện Viện vẫn chưa đến, Giản Diệc Thận và Trình Tử Hạo cũng chưa đến, ngược lại Cố Phi Nam liếc mắt liền nhìn thấy Tô Tân, bước nhanh đến đón, theo sau bên cạnh có mấy người lưu lượng đang hot, tất cả đều rất tuyển mỹ soái khí.
“Chị Tân, hôm nay chị thật xinh đẹp." Trong mắt Cố Phi Nam tràn đầy kinh diễm.
“Cảm ơn." Tô Tân mỉm cười nhận lời khen.
“Chị Tân, để em giới thiệu với chị, họ đều là những người em quen biết qua phim trường" Cố Phi Nam vui vẻ nói “Đây là Liêu Biển, đóng vai cảnh sát chìm trong phim « Hoa Của Mặt Trời » rất soái; đây là Trịnh Trạch Phi, chị đã bao giờ xem phim « Tiên Hiệp » chưa? Tạo hình đặc biệt đẹp, mặc cổ trang rất đẹp; còn có muội muội xinh đẹp này thành viên nhóm nhạc ..."
Cố Phi Nam giới thiệu từng người một, Tô Tân từng cái cúi chào.
So với những người vẫn đang nỗ lực để được tuyển dụng, những tiểu thịt tươi nàyđã quá nổi tiếng rồi, người tên Liêu Biển năm ngoái là đại hỏa, dù độ nổi tiếng năm nay không bằng Cố Phi Nam, nhưng đã bắt đầu chuyển qua lĩnh vực truyền hình điện ảnh, có triển vọng.
Mọi người vây quanh Tô Tân, ngôn từ ở giữa không giống những cậu bé, nhưng cũng lộ ra mấy phần nhiệt tình cùng ngưỡng mộ.
“Tô tổng, em đã ngưỡng mộ chị từ lâu, luôn muốn biết thêm về chị."
“Tô tổng, Tử Thiên là bạn học em, em đã nghe cậu ấy kể về chị, thật hâm mộ Phi Nam có bà chủ tốt như vậy."
“Tô tổng, nghe nói công ty chị đang lên kế hoạch quay bộ phim truyền hình chiến tranh gián điệp tiếp theo của Trung Hoa Dân Quốc. Có cơ hội hợp tác chứ? “
...
Giản Diệc Thận vội vàng bước vào cửa và nhìn thấy một màu đỏ tươi ở giữa khán đài.
Cười nói tự nhiên một bông hoa mùa xuân rực rỡ, sóng mắt lưu chuyểnnhư một đóa sen mùa thu mềm mại, lúc cẩn thận lắng nghe giống như một trái mận mùa đông lạnh giá.
Điều khó chịu duy nhất là những đường nét trên vai và cổ quá đẹp và bắt mắt, còn sự nhiệt tình của đám tiểu thịt tươi thì nổi bật.
Có người tiến lại phía sau anh, Giản Diệc Thận nhìn lại, là Trình Tử Hạo.
“Nhìn cái gì đấy?" Trình Tử Hạo vừa hỏi vừa đưa mắt về phía trước, khóe miệng dần dần giương lên vô cùng hả hê nói: " Giám đốc Giản, tận mắt thấy nhiều đóa hoa đào vây quanh vợ cũ của mình, trong lòng anh có cảm giác gì?"
Giản Diệc Thận vẫn nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: Bình thường thôi.
Ừ, anh rất muốn xuyên về quá khứ bóp chết bản thân.
Biết thế chẳng làm.
Tác giả :
Tiểu Thố