Sau Khi Kết Hôn
Chương 25: Cho rằng
Đợi đến khi cả hai quay lại lầu ba thì các bạn học nam cũ đã uống đến quên trời quên đất, còn các bạn nữ thì lại vùi đầu ăn lẩu.
Thấy Quan Phán và Chu Niệm Viễn bước vào cửa, lão Đại liền cười hì hì hướng Quan Phán nháy mắt.
Quan Phán liền đỏ mặt.
Sau khi hai người ngồi xuống thì mọi người liền đến kính rượu mừng.
Nhưng mà lần này cũng thu liễm hơn lần trước, chỉ cần Chu Niệm Viễn dùng nước bồi lại rượu là được.
Lúc này Quan Phán mới thấy yên tâm hơn một chút.
Ăn xong tăng một, mọi người cảm thấy vẫn chơi chưa tận hứng, bèn hẹn nhau qua quán Karaoke kế bên tiếp tục tăng hai.
Quán Karaoke cũng là năm đó được mở ra cùng thời điểm trường thành lập, cho dù hoàn cảnh có hơi không tốt nhưng do có nhiều kỷ niệm nên mọi người ai nấy đều hào hứng không thôi.
Chu Niệm Viễn liền để nhân viên cấp dưới của mình đi sắp xếp.
Thấy vậy mọi người đều khen ngợi anh là đại gia chu toàn.
Chu Niệm Viễn vẫn một mực nắm tay Quan Phán, nghe mọi người nói cũng chỉ cười cười, đang lúc muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liền làm động tác xin lỗi, sau đó lại vuốt vuốt mặt Quan Phán vài cái rồi mới đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đợi cho Chu Niệm Viễn đi xuống dưới lầu, lão Đại mới đi qua, giọng rất hứng thú mà nói: “Ây da, cái bản mặt đen này của cậu mà cậu ấy vẫn muốn nhéo nha."
Quan Phán không biết nói sao mà nhìn mặt lão Đại, cậu rất muốn nói cho người này biết, nhéo thì đã làm sao, Chu Niệm Viễn thì còn thường hôn mặt cậu nữa cơ.
Nhưng mà đương nhiên cậu không thể nói ra mấy chuyện như thế này được, chỉ có thể cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng thôi.
Lão Đại đột nhiên cảm khái: “Đều là nhờ vào Chu thiếu nên hôm nay lớp chúng ta mới có mặt đông đủ như thế này."
Quan Phán biết đây đều là do Chu Niệm Viễn ra mặt mời nên mọi người mới đến, cho dù lão Đại có nói như vậy, cậu cũng chẳng thấy có gì là kì lạ cả.
Lão Đại chỉ liếc cậu một cái rồi nói tiếp: “Cậu ấy bao hết phí dụng cho chúng tôi đấy, chúng tôi đều được ngồi khoang hạng nhất, vừa xuống máy bay thì có ngay người đưa đón, ở cũng ở khách sạn tốt nhất… nhiều người thế này số tiền bỏ ra chắc chắn không ít đâu."
Quan Phán thật ra có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cậu lại nghĩ, tất cả những điều này đều do Chu Niệm Viễn tổ chức, anh có bỏ tiền ra cũng không có gì gọi là không đúng.
Lão Đại nhìn bộ dáng u mê của cậu, nhịn không được lại nói nhiều thêm một câu: “Cậu ấy làm tất cả chỉ vì cậu thôi đấy."
Quan Phán nhìn lão Đại.
Kỳ thật cậu cũng không lý giải nổi, sao Chu Niệm Viễn nhất định phải mời nhiều bạn học cũ đến đây như vậy.
Cậu sau khi tốt nghiệp liền cắt đứt quan hệ với bọn họ, còn Chu Niệm Viễn cũng chẳng thân thiết với họ, thậm chí có những người còn chưa chào hỏi nhau bao giờ…
Hôm nay nghe lão Đại nói như vậy càng khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ.
Lão Đại cũng chỉ vỗ vai cậu vài cái, sau đó lại đi chào hỏi các bạn học khác.
Quan Phán nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cậu muốn hỏi rõ Chu Niệm Viễn tất cả mọi chuyện.
Vừa đến cửa cầu thang cậu liền thấy Chu Niệm Viễn đang đứng nói chuyện với một cô gái.
Cô gái này năm đó là người xinh đẹp nhất trong trường, không biết có bao nhiêu người đã từng theo đuổi cô.
Cậu vô thức dừng lại.
Cô gái nói: “Thật hâm mộ Quan Phán."
Chu Niệm Viễn không nói gì cả.
Lưng của anh đối diện với cầu thang cho nên cậu không thể nhìn ra biểu tình của anh.
Cô gái lại than thở tiếp: “Hồi đó cậu để chúng tôi chiếu cố Quan Phán là do đã thích cậu ấy lâu rồi đúng không?"
Quan Phán giật mình tại chỗ.
Chỉ nghe cô gái tiếp tục nói: “Chúng tôi lúc ấy ngày nào cũng bàn về chuyện này, chỉ không biết khi nào thì hai người chịu công khai quan hệ, kết quả đợi đến lúc tốt nghiệp mà cả hai cũng chỉ là bạn bè…Đến hôm nay cũng gần mười năm rồi, hai người cuối cùng cũng kết hôn, trong lòng mọi người ai cũng kích động, cứ như thấy được tình yêu thầm kín của bản thân cuối cùng cũng đơm hoa kết quả… cho nên mọi người đều chúc phúc cả hai."
Chu Niệm Viễn nói: “Cảm ơn."
Cô gái cũng chỉ cười, cũng không nói tiếp gì nữa mà muốn lên lầu.
Cô đi về phía Quan Phán đang đứng, thấy vậy cậu có chút hoảng, do dự một chút, thay vì trốn đi, cậu lại lớn tiếng gọi to: “Viễn, anh nghe điện thoại xong chưa?"
Cô gái nhìn thấy cậu cũng chỉ chào hỏi một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Chu Niệm Viễn khẽ xoay người, nhìn Quan Phán, chờ cậu đến gần mình.
Quan Phán cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó từng bước đi đến.
Cậu có chút phản ứng không kịp.
Năm đó Chu Niệm Viễn đã có tình cảm với mình sao?
Nhưng cho dù cậu có nhớ lại như thế nào, cũng đều cảm thấy cô gái ấy đang nói bậy, cậu căn bản không thấy được Chu Niệm Viễn có chỗ nào thích mình.
Trong lúc suy nghĩ rối loạn, cậu đã đi đến trước mặt Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn đưa tay ra nắm lấy tay cậu, cười rồi hỏi: “Sao lại ra đây?"
Quan Phán nhìn anh không chớp mắt nhưng lại không nói gì cả.
Chu Niệm Viễn thấy vậy, lúc này mới lạnh giọng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì sao?"
Quan Phán do dự một chút rồi nói: “Em… em muốn hỏi anh một việc…"
Chu Niệm Viễn vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của cậu, nói: “Em hỏi đi."
Quan Phán nói: “Lúc nãy em vô tình nghe được hai người nói chuyện… Em muốn hỏi…có phải lúc anh học đại học đã…đã…"
Quan Phán lại không thể nói tiếp câu lúc học đại học có phải anh đã thích cậu rồi không.
Nhưng Chu Niệm Viễn lại nghe ra được ý tứ của cậu.
Con ngươi anh âm trầm, liếc nhìn gương mặt cậu một chút, sau đó mới nhẹ cong khóe môi: “Đúng vậy."
Quan Phán ngây ngốc mà nhìn anh.
Cậu không nghĩ đến anh sẽ dễ dàng thừa nhận như thế, lại càng không nghĩ đến năm đó anh ấy đã thích cậu rồi…
Chu Niệm Viễn vuốt ve gương mặt cậu: “Em nghĩ rằng anh tìm em kết hôn thật sự là vì không còn cách nào sao?"
Cậu ngây ngốc ngẩng đầu mà nhìn anh.
Trong mắt Chu Niệm Viễn chỉ có hình ảnh của cậu.
Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện cổ họng khô khốc, ngay cả một chữ cũng không phát âm ra được.
Cái này chắc có lẽ do chấn kinh đến cực hạn, hạnh phúc đến cực hạn nên mới xảy ra tình trạng này.
Chu Niệm Viễn cũng chỉ ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Ngoan, đợi đến khi về nhà, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em."
Quan Phán không tự chủ được mà gật đầu.
Chu Niệm Viễn đi dặn dò vài nhân viên của mình, bảo họ chiếu cố tốt cho các khách mời, sau đó quay lại nắm tay cậu dắt ra xe.
Xe chạy thẳng về biệt thự.
Quan Phán nhìn hàng cây xanh ven đường lướt qua, trong đầu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cậu không nhịn được mà mím môi, rồi lại mê muội nhìn Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn dứt khoát mà ôm cậu ngồi lên đùi mình, nói: “Em cho rằng anh thật sự không biết chuyện ba em bị bệnh nặng sao, không biết tình trạng của em khi làm việc ở công trường à? Em cho rằng tại sao giám đốc hạng mục của em vì sao lại có thể tốt với em như thế chứ?"
Quan Phán lại trợn tròn mắt, một lần nữa rơi vào chấn động.
Thấy Quan Phán và Chu Niệm Viễn bước vào cửa, lão Đại liền cười hì hì hướng Quan Phán nháy mắt.
Quan Phán liền đỏ mặt.
Sau khi hai người ngồi xuống thì mọi người liền đến kính rượu mừng.
Nhưng mà lần này cũng thu liễm hơn lần trước, chỉ cần Chu Niệm Viễn dùng nước bồi lại rượu là được.
Lúc này Quan Phán mới thấy yên tâm hơn một chút.
Ăn xong tăng một, mọi người cảm thấy vẫn chơi chưa tận hứng, bèn hẹn nhau qua quán Karaoke kế bên tiếp tục tăng hai.
Quán Karaoke cũng là năm đó được mở ra cùng thời điểm trường thành lập, cho dù hoàn cảnh có hơi không tốt nhưng do có nhiều kỷ niệm nên mọi người ai nấy đều hào hứng không thôi.
Chu Niệm Viễn liền để nhân viên cấp dưới của mình đi sắp xếp.
Thấy vậy mọi người đều khen ngợi anh là đại gia chu toàn.
Chu Niệm Viễn vẫn một mực nắm tay Quan Phán, nghe mọi người nói cũng chỉ cười cười, đang lúc muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liền làm động tác xin lỗi, sau đó lại vuốt vuốt mặt Quan Phán vài cái rồi mới đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đợi cho Chu Niệm Viễn đi xuống dưới lầu, lão Đại mới đi qua, giọng rất hứng thú mà nói: “Ây da, cái bản mặt đen này của cậu mà cậu ấy vẫn muốn nhéo nha."
Quan Phán không biết nói sao mà nhìn mặt lão Đại, cậu rất muốn nói cho người này biết, nhéo thì đã làm sao, Chu Niệm Viễn thì còn thường hôn mặt cậu nữa cơ.
Nhưng mà đương nhiên cậu không thể nói ra mấy chuyện như thế này được, chỉ có thể cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng thôi.
Lão Đại đột nhiên cảm khái: “Đều là nhờ vào Chu thiếu nên hôm nay lớp chúng ta mới có mặt đông đủ như thế này."
Quan Phán biết đây đều là do Chu Niệm Viễn ra mặt mời nên mọi người mới đến, cho dù lão Đại có nói như vậy, cậu cũng chẳng thấy có gì là kì lạ cả.
Lão Đại chỉ liếc cậu một cái rồi nói tiếp: “Cậu ấy bao hết phí dụng cho chúng tôi đấy, chúng tôi đều được ngồi khoang hạng nhất, vừa xuống máy bay thì có ngay người đưa đón, ở cũng ở khách sạn tốt nhất… nhiều người thế này số tiền bỏ ra chắc chắn không ít đâu."
Quan Phán thật ra có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cậu lại nghĩ, tất cả những điều này đều do Chu Niệm Viễn tổ chức, anh có bỏ tiền ra cũng không có gì gọi là không đúng.
Lão Đại nhìn bộ dáng u mê của cậu, nhịn không được lại nói nhiều thêm một câu: “Cậu ấy làm tất cả chỉ vì cậu thôi đấy."
Quan Phán nhìn lão Đại.
Kỳ thật cậu cũng không lý giải nổi, sao Chu Niệm Viễn nhất định phải mời nhiều bạn học cũ đến đây như vậy.
Cậu sau khi tốt nghiệp liền cắt đứt quan hệ với bọn họ, còn Chu Niệm Viễn cũng chẳng thân thiết với họ, thậm chí có những người còn chưa chào hỏi nhau bao giờ…
Hôm nay nghe lão Đại nói như vậy càng khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ.
Lão Đại cũng chỉ vỗ vai cậu vài cái, sau đó lại đi chào hỏi các bạn học khác.
Quan Phán nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cậu muốn hỏi rõ Chu Niệm Viễn tất cả mọi chuyện.
Vừa đến cửa cầu thang cậu liền thấy Chu Niệm Viễn đang đứng nói chuyện với một cô gái.
Cô gái này năm đó là người xinh đẹp nhất trong trường, không biết có bao nhiêu người đã từng theo đuổi cô.
Cậu vô thức dừng lại.
Cô gái nói: “Thật hâm mộ Quan Phán."
Chu Niệm Viễn không nói gì cả.
Lưng của anh đối diện với cầu thang cho nên cậu không thể nhìn ra biểu tình của anh.
Cô gái lại than thở tiếp: “Hồi đó cậu để chúng tôi chiếu cố Quan Phán là do đã thích cậu ấy lâu rồi đúng không?"
Quan Phán giật mình tại chỗ.
Chỉ nghe cô gái tiếp tục nói: “Chúng tôi lúc ấy ngày nào cũng bàn về chuyện này, chỉ không biết khi nào thì hai người chịu công khai quan hệ, kết quả đợi đến lúc tốt nghiệp mà cả hai cũng chỉ là bạn bè…Đến hôm nay cũng gần mười năm rồi, hai người cuối cùng cũng kết hôn, trong lòng mọi người ai cũng kích động, cứ như thấy được tình yêu thầm kín của bản thân cuối cùng cũng đơm hoa kết quả… cho nên mọi người đều chúc phúc cả hai."
Chu Niệm Viễn nói: “Cảm ơn."
Cô gái cũng chỉ cười, cũng không nói tiếp gì nữa mà muốn lên lầu.
Cô đi về phía Quan Phán đang đứng, thấy vậy cậu có chút hoảng, do dự một chút, thay vì trốn đi, cậu lại lớn tiếng gọi to: “Viễn, anh nghe điện thoại xong chưa?"
Cô gái nhìn thấy cậu cũng chỉ chào hỏi một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Chu Niệm Viễn khẽ xoay người, nhìn Quan Phán, chờ cậu đến gần mình.
Quan Phán cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó từng bước đi đến.
Cậu có chút phản ứng không kịp.
Năm đó Chu Niệm Viễn đã có tình cảm với mình sao?
Nhưng cho dù cậu có nhớ lại như thế nào, cũng đều cảm thấy cô gái ấy đang nói bậy, cậu căn bản không thấy được Chu Niệm Viễn có chỗ nào thích mình.
Trong lúc suy nghĩ rối loạn, cậu đã đi đến trước mặt Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn đưa tay ra nắm lấy tay cậu, cười rồi hỏi: “Sao lại ra đây?"
Quan Phán nhìn anh không chớp mắt nhưng lại không nói gì cả.
Chu Niệm Viễn thấy vậy, lúc này mới lạnh giọng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì sao?"
Quan Phán do dự một chút rồi nói: “Em… em muốn hỏi anh một việc…"
Chu Niệm Viễn vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của cậu, nói: “Em hỏi đi."
Quan Phán nói: “Lúc nãy em vô tình nghe được hai người nói chuyện… Em muốn hỏi…có phải lúc anh học đại học đã…đã…"
Quan Phán lại không thể nói tiếp câu lúc học đại học có phải anh đã thích cậu rồi không.
Nhưng Chu Niệm Viễn lại nghe ra được ý tứ của cậu.
Con ngươi anh âm trầm, liếc nhìn gương mặt cậu một chút, sau đó mới nhẹ cong khóe môi: “Đúng vậy."
Quan Phán ngây ngốc mà nhìn anh.
Cậu không nghĩ đến anh sẽ dễ dàng thừa nhận như thế, lại càng không nghĩ đến năm đó anh ấy đã thích cậu rồi…
Chu Niệm Viễn vuốt ve gương mặt cậu: “Em nghĩ rằng anh tìm em kết hôn thật sự là vì không còn cách nào sao?"
Cậu ngây ngốc ngẩng đầu mà nhìn anh.
Trong mắt Chu Niệm Viễn chỉ có hình ảnh của cậu.
Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện cổ họng khô khốc, ngay cả một chữ cũng không phát âm ra được.
Cái này chắc có lẽ do chấn kinh đến cực hạn, hạnh phúc đến cực hạn nên mới xảy ra tình trạng này.
Chu Niệm Viễn cũng chỉ ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: “Ngoan, đợi đến khi về nhà, anh sẽ giải thích mọi chuyện với em."
Quan Phán không tự chủ được mà gật đầu.
Chu Niệm Viễn đi dặn dò vài nhân viên của mình, bảo họ chiếu cố tốt cho các khách mời, sau đó quay lại nắm tay cậu dắt ra xe.
Xe chạy thẳng về biệt thự.
Quan Phán nhìn hàng cây xanh ven đường lướt qua, trong đầu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cậu không nhịn được mà mím môi, rồi lại mê muội nhìn Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn dứt khoát mà ôm cậu ngồi lên đùi mình, nói: “Em cho rằng anh thật sự không biết chuyện ba em bị bệnh nặng sao, không biết tình trạng của em khi làm việc ở công trường à? Em cho rằng tại sao giám đốc hạng mục của em vì sao lại có thể tốt với em như thế chứ?"
Quan Phán lại trợn tròn mắt, một lần nữa rơi vào chấn động.
Tác giả :
Mộc Thái