Sau Khi Kết Hôn
Chương 23: Đôi nhẫn
Địa điểm hẹn là một quán lẩu kế bên trường đại học Hải Thành.
Khi chạy xe về phía trường đại học, đã là vào kỳ nghỉ hè, học sinh đi lại hai bên đường rất ít, trong cái khí trời nóng bức của những ngày hè nhìn vào thấy thật trống trải.
Quan Phán dựa vào cửa kính xe, một đường nhìn bên ngoài, phát hiện nơi này có rất nhiều thay đổi.
Năm đó trường chỉ vừa mới xây xong, cây cối cũng chỉ là những cây non, hôm nay đều đã đại thụ thành hàng rồi.
Quan Phán đột nhiên nhớ lại tình cảnh những năm đi học khi ấy.
Bốn năm đẹp nhất thời thanh xuân của cậu đều là ở nơi này.
Hôm nay quay lại, thật là có rất nhiều cảm xúc.
Chu Niệm Viễn ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu, nói: “Đợi khi tiệc tan, anh với em quay lại đây đi dạo nhé."
Quan Phán đồng ý.
Lúc hai người đến quán thì mọi người đều đã tụ họp đông đủ.
Quán lẩu này đã có ở đây từ mười năm trước rồi, mở cửa cùng lúc với trường, thật không nghĩ đến đã lâu lắm rồi mà nó vẫn còn kinh doanh.
Lúc vừa đến Hải Thành cậu không quen ăn thức ăn ở đây, cậu thích ăn cay, Chu Niệm Viễn thường dẫn cậu đến đây.
Lúc ấy chỗ này cũng chỉ là một cái quán nhỏ, hôm nay thì đã là một cửa tiệm trang trí vô cùng đẹp rồi, diện tích cũng tăng lên không ít.
Sau khi bước vào, Quan Phán phát hiện ra thì ra có nhiều người đến như vậy, tính sơ sơ cũng đã mười mấy bàn rồi.
Có vài người là đồng hương, có vài người là học cùng lớp, còn có những người học chung ban với cậu.
Nhưng nói thật, quan hệ của cậu với mọi người cũng không tốt đến vậy, người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Chu Niệm Viễn mà thôi.
Cậu vô cùng ngạc nhiên khi Chu Niệm Viễn mời nhiều người đến vậy, lại còn bao luôn cả cửa hàng.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều nhiệt tình mà đến chào hỏi cả hai, lại còn chúc mừng cả hai tân hôn vui vẻ.
Dựa vào thân phận của Chu Niệm Viễn, bình thường sẽ rất khó có việc anh cùng với những người bạn học này liên hệ với nhau, nhưng hôm nay anh lại phá lệ ôn hòa, bưng lý rượu lên kính mọi người: “Phán luôn được mọi người chiếu cố, hôm nay tôi ở đây thay em ấy nói tiếng cảm ơn, sau này nếu mọi người có việc gì cần giúp có thể đến Chu gia tìm tôi."
Chu gia ở Hải Thành chính là loại người gì chứ, dẫm chân thôi cũng khiến cho cả thành chấn động rồi.
Có câu nói này rồi, dù có khi cả đời nay cũng không chắc cần dùng đến nhưng đều khiến cho mọi người đều yên lòng.
Nhiệt tình của mọi người đều tăng vọt, tiếp đuôi nhau đến mời rượu.
Quan Phán nhìn Chu Niệm Viễn cụng ly tới tấp, thậm chí còn thấy anh cùng vài người bạn cùng lớp với cậu trò chuyện thân mật, không khỏi nghi hoặc, Chu Niệm Viễn lúc nào thì quen mấy người này.
Chu Niệm Viễn không học cùng một viện với cậu, trước đây cũng chưa từng thấy anh có kết giao cùng với những người này.
Suốt cả quá trình mời cơm, cậu chỉ duy trì nét mặt mỉm cười, còn việc tiếp đãi vào hàn huyền đều do một mình Chu Niệm Viễn đảm nhiệm.
Mà nhìn Chu Niệm Viễn một chút cũng không có kiêu ngạo.
Nhưng Quan Phán vẫn có thể cảm nhận được, mọi người rất kính nể Chu Niệm Viễn.
Hoặc có thể do kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong cuộc sống, khiến họ nhận biết được sự khác biệt giữa thân phận và địa vị của một người.
Chu Niệm Viễn cũng rất kiệm lời, đa phần đều là mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, nhưng một khi anh nói, thì mọi người đều dừng lại động tác của mình mà chăm chú lắng nghe.
Mỗi cử chỉ của anh đều có thể ảnh hưởng đến bầu không khí của cả phòng.
Dáng vẻ như vậy của Chu Niệm Viễn, nói thật, thật sự là rất mê người.
Quan Phán ngẩng đầu nhìn góc mặt của anh, ngực từng trận rung động.
Cho dù đã đến cái tuổi này, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, khi cậu nhìn thấy Chu Niệm Viễn như vậy, vẫn là những rung động giống như khi vừa bắt đầu yêu ấy, mạnh mẽ vững vàng mà bị anh ấy hấp dẫn.
Chính bản thân cậu cũng không phát hiện, ánh mắt của mình có bao nhiêu chuyên chú cùng mê luyến.
Rượu quá ba lượt, Chu Niệm Viễn đột nhiên cười nói: “Thật ra, mời mọi người đến là mong mọi người có thể giúp tôi làm chứng một việc."
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Anh nắm lấy bàn tay của Quan Phán, cùng nhau đứng dậy.
Quan Phán có chút mê mang mà đứng dậy theo anh.
Anh cười rồi nói: “Mọi người cũng biết, hôm qua là hôn lễ của tôi cùng Phán nhưng có một việc tôi vẫn chưa làm cho đúng quy trình nhé." Nói rồi, anh đột nhiên quỳ xuống, lôi hộp nhẫn từ trong túi quần ra, nhìn về phía Quan Phán, nói: “Phán, cùng anh kết hôn đi."
Quan Phán mở to hai mắt.
Chu Niệm Viễn ôn nhu nói tiếp: “Anh hy vọng có thể sống cùng em cả đời, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa."
Quan Phán thật sự không biết phải làm gì.
Cậu căn bản chưa từng nghĩ đến, Chu Niệm Viễn sẽ cầu hôn với cậu!
Cùng nhau cả đời cũng tốt, mãi không chia lìa cũng tốt, đều là điều khiến người khác muốn hướng đến.
Viền mắt Quan Phán đỏ lên, ngơ ngẩn mà nhìn Chu Niệm Viễn, nói không ra lời.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay cậu, miệng mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm qua em cũng đã lấy anh rồi, giờ chỉ có thể đồng ý mà thôi."
Quan Phán bị anh chọc cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Niệm Viễn đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu.
Trong lòng Quan Phán khẽ run.
Ngày hôm qua bởi vì tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung quốc, mọi người đều không chú ý đến việc này nên cậu cũng không đi hỏi.
Không ngờ hôm nay Chu Niệm Viễn lại tặng cho cậu một món quà lớn đến thế này.
Tất cả mọi người đều vỗ tay.
Chu Niệm Viễn vẫn như cũ quỳ dưới đất, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cậu.
Quan Phán cùng anh đối diện nhau.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu cười, sau đó hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu.
Quan Phán nhịn không được mỉm cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh.
Chu Niệm Viễn đứng dậy, thuận thế ôm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu.
Quan Phán là một người hướng nội, cậu không quen ở trước mặt người khác có những hành động thân mật như vậy.
Nhưng mà hiện tại trong mắt cậu chỉ có Chu Niệm Viễn, căn bản không còn chú ý đến các bạn học xung quanh Chu Niệm Viễn, đặc biệt phá lệ phối hợp, không những thế còn chủ động ôm lấy cổ Chu Niệm Viễn.
Chỉ khi nghe đến tiếng vỗ tay lần thứ hai vang lên của mọi người, cậu mới đột nhiên nhớ tới, chỗ này không phải là nhà của bọn họ nha.
Mặt cậu có chút đỏ, chỉ có thể cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt của hai người, cả hai bàn tay đều đeo nhẫn, cậu lại nhịn không được mà ngẩng đầu dậy.
Chu Niệm Viễn cười cười, sau đó lại hôn lên mặt cậu.
Tiếp đến là từng lượt mời rượu, ai đến mời Chu Niệm Viễn đều không từ chối, căn bản là uống hết.
Quan Phán có chút lo lắng anh uống quá nhiều.
Chu Niệm Viễn lại tiến đến thì thầm bên tai cậu: “Không cần lo lắng, hôm nay vui mà."
Quan Phán nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng cũng đặc biệt vui, đặc biệt kích động.
Cũng may là có mang theo vệ sĩ và tài xế, cho dù có uống say cũng sẽ có người bảo hộ bọn họ về nhà.
Vốn dĩ mấy người bạn học kia cũng muốn đến mời rượu Quan Phán, nhưng đều bị Chu Niệm Viễn giữ lại. Qua vài lần như thế, mọi người đều hiểu rõ, Chu Niệm Viễn đây là không muốn cho Quan Phán uống rượu, vì thế tất cả đều nhắm Chu Niệm Viễn mà mời.
Mà Chu Niệm Viễn cũng không có ý từ chối.
Quan Phán nhìn tình hình như vậy cũng không muốn nói nhiều, chỉ yên tĩnh mà ra một góc gọi điện cho dì Lưu, dặn dì chuẩn bị sẵn canh giải rượu.
Vừa mới cúp điện thoại đã thấy lão đại trong ký túc xá đi đến, cười cười vỗ vai cậu: “A Phán, chúc mừng nha."
Lão đại là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, năm đó khi còn học đại học cũng rất chiếu cố Quan Phán.
Quan Phán ở ký túc xá cấp bậc nhỏ nhất, nên mọi người cũng thường gọi cậu là A Phán.
Nghe vậy, cậu lập tức cười đáp: “Cảm ơn."
Lão đại nhìn cậu, rồi lại nói: “Hôm nay lão tam không tới."
Kỳ thật Quan Phán cũng có chú ý đến, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã cắt đứt liên lạc với mọi người, bao gồm cả mấy người anh em ở chung phòng ký túc xá.
Họp mặt lần này cũng là do một mình Chu Niệm Viễn mời.
Mà cậu ngay cả số điện thoại của lão tam cũng không có…
Nghĩ đến đây trong lòng Quan Phán lại dâng lên cảm giác xấu hổ.
Mặc dù cậu cảm thấy xuất thân của mình thấp kém, tự mình tự kỷ mà không dám kết giao bạn bè với mọi người, nhưng mà nói cho cùng, đây đều là cảm giác của riêng cậu, cậu cũng không nên tự mình rời đi như thế.
Lão đại nói tiếp: “Cậu ấy chắc là không còn mặt mũi đến đây đi."
Quan Phán “hả" một tiếng, không hiểu ý của lão đại.
Lão đại thở dài, nói: “Cậu không biết chứ, lúc đó nó phản bội cậu, muốn cùng Chu thiếu kết thân."
Khi chạy xe về phía trường đại học, đã là vào kỳ nghỉ hè, học sinh đi lại hai bên đường rất ít, trong cái khí trời nóng bức của những ngày hè nhìn vào thấy thật trống trải.
Quan Phán dựa vào cửa kính xe, một đường nhìn bên ngoài, phát hiện nơi này có rất nhiều thay đổi.
Năm đó trường chỉ vừa mới xây xong, cây cối cũng chỉ là những cây non, hôm nay đều đã đại thụ thành hàng rồi.
Quan Phán đột nhiên nhớ lại tình cảnh những năm đi học khi ấy.
Bốn năm đẹp nhất thời thanh xuân của cậu đều là ở nơi này.
Hôm nay quay lại, thật là có rất nhiều cảm xúc.
Chu Niệm Viễn ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu, nói: “Đợi khi tiệc tan, anh với em quay lại đây đi dạo nhé."
Quan Phán đồng ý.
Lúc hai người đến quán thì mọi người đều đã tụ họp đông đủ.
Quán lẩu này đã có ở đây từ mười năm trước rồi, mở cửa cùng lúc với trường, thật không nghĩ đến đã lâu lắm rồi mà nó vẫn còn kinh doanh.
Lúc vừa đến Hải Thành cậu không quen ăn thức ăn ở đây, cậu thích ăn cay, Chu Niệm Viễn thường dẫn cậu đến đây.
Lúc ấy chỗ này cũng chỉ là một cái quán nhỏ, hôm nay thì đã là một cửa tiệm trang trí vô cùng đẹp rồi, diện tích cũng tăng lên không ít.
Sau khi bước vào, Quan Phán phát hiện ra thì ra có nhiều người đến như vậy, tính sơ sơ cũng đã mười mấy bàn rồi.
Có vài người là đồng hương, có vài người là học cùng lớp, còn có những người học chung ban với cậu.
Nhưng nói thật, quan hệ của cậu với mọi người cũng không tốt đến vậy, người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Chu Niệm Viễn mà thôi.
Cậu vô cùng ngạc nhiên khi Chu Niệm Viễn mời nhiều người đến vậy, lại còn bao luôn cả cửa hàng.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều nhiệt tình mà đến chào hỏi cả hai, lại còn chúc mừng cả hai tân hôn vui vẻ.
Dựa vào thân phận của Chu Niệm Viễn, bình thường sẽ rất khó có việc anh cùng với những người bạn học này liên hệ với nhau, nhưng hôm nay anh lại phá lệ ôn hòa, bưng lý rượu lên kính mọi người: “Phán luôn được mọi người chiếu cố, hôm nay tôi ở đây thay em ấy nói tiếng cảm ơn, sau này nếu mọi người có việc gì cần giúp có thể đến Chu gia tìm tôi."
Chu gia ở Hải Thành chính là loại người gì chứ, dẫm chân thôi cũng khiến cho cả thành chấn động rồi.
Có câu nói này rồi, dù có khi cả đời nay cũng không chắc cần dùng đến nhưng đều khiến cho mọi người đều yên lòng.
Nhiệt tình của mọi người đều tăng vọt, tiếp đuôi nhau đến mời rượu.
Quan Phán nhìn Chu Niệm Viễn cụng ly tới tấp, thậm chí còn thấy anh cùng vài người bạn cùng lớp với cậu trò chuyện thân mật, không khỏi nghi hoặc, Chu Niệm Viễn lúc nào thì quen mấy người này.
Chu Niệm Viễn không học cùng một viện với cậu, trước đây cũng chưa từng thấy anh có kết giao cùng với những người này.
Suốt cả quá trình mời cơm, cậu chỉ duy trì nét mặt mỉm cười, còn việc tiếp đãi vào hàn huyền đều do một mình Chu Niệm Viễn đảm nhiệm.
Mà nhìn Chu Niệm Viễn một chút cũng không có kiêu ngạo.
Nhưng Quan Phán vẫn có thể cảm nhận được, mọi người rất kính nể Chu Niệm Viễn.
Hoặc có thể do kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong cuộc sống, khiến họ nhận biết được sự khác biệt giữa thân phận và địa vị của một người.
Chu Niệm Viễn cũng rất kiệm lời, đa phần đều là mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, nhưng một khi anh nói, thì mọi người đều dừng lại động tác của mình mà chăm chú lắng nghe.
Mỗi cử chỉ của anh đều có thể ảnh hưởng đến bầu không khí của cả phòng.
Dáng vẻ như vậy của Chu Niệm Viễn, nói thật, thật sự là rất mê người.
Quan Phán ngẩng đầu nhìn góc mặt của anh, ngực từng trận rung động.
Cho dù đã đến cái tuổi này, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, khi cậu nhìn thấy Chu Niệm Viễn như vậy, vẫn là những rung động giống như khi vừa bắt đầu yêu ấy, mạnh mẽ vững vàng mà bị anh ấy hấp dẫn.
Chính bản thân cậu cũng không phát hiện, ánh mắt của mình có bao nhiêu chuyên chú cùng mê luyến.
Rượu quá ba lượt, Chu Niệm Viễn đột nhiên cười nói: “Thật ra, mời mọi người đến là mong mọi người có thể giúp tôi làm chứng một việc."
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Anh nắm lấy bàn tay của Quan Phán, cùng nhau đứng dậy.
Quan Phán có chút mê mang mà đứng dậy theo anh.
Anh cười rồi nói: “Mọi người cũng biết, hôm qua là hôn lễ của tôi cùng Phán nhưng có một việc tôi vẫn chưa làm cho đúng quy trình nhé." Nói rồi, anh đột nhiên quỳ xuống, lôi hộp nhẫn từ trong túi quần ra, nhìn về phía Quan Phán, nói: “Phán, cùng anh kết hôn đi."
Quan Phán mở to hai mắt.
Chu Niệm Viễn ôn nhu nói tiếp: “Anh hy vọng có thể sống cùng em cả đời, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa."
Quan Phán thật sự không biết phải làm gì.
Cậu căn bản chưa từng nghĩ đến, Chu Niệm Viễn sẽ cầu hôn với cậu!
Cùng nhau cả đời cũng tốt, mãi không chia lìa cũng tốt, đều là điều khiến người khác muốn hướng đến.
Viền mắt Quan Phán đỏ lên, ngơ ngẩn mà nhìn Chu Niệm Viễn, nói không ra lời.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay cậu, miệng mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm qua em cũng đã lấy anh rồi, giờ chỉ có thể đồng ý mà thôi."
Quan Phán bị anh chọc cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Niệm Viễn đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu.
Trong lòng Quan Phán khẽ run.
Ngày hôm qua bởi vì tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung quốc, mọi người đều không chú ý đến việc này nên cậu cũng không đi hỏi.
Không ngờ hôm nay Chu Niệm Viễn lại tặng cho cậu một món quà lớn đến thế này.
Tất cả mọi người đều vỗ tay.
Chu Niệm Viễn vẫn như cũ quỳ dưới đất, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cậu.
Quan Phán cùng anh đối diện nhau.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu cười, sau đó hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu.
Quan Phán nhịn không được mỉm cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh.
Chu Niệm Viễn đứng dậy, thuận thế ôm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu.
Quan Phán là một người hướng nội, cậu không quen ở trước mặt người khác có những hành động thân mật như vậy.
Nhưng mà hiện tại trong mắt cậu chỉ có Chu Niệm Viễn, căn bản không còn chú ý đến các bạn học xung quanh Chu Niệm Viễn, đặc biệt phá lệ phối hợp, không những thế còn chủ động ôm lấy cổ Chu Niệm Viễn.
Chỉ khi nghe đến tiếng vỗ tay lần thứ hai vang lên của mọi người, cậu mới đột nhiên nhớ tới, chỗ này không phải là nhà của bọn họ nha.
Mặt cậu có chút đỏ, chỉ có thể cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt của hai người, cả hai bàn tay đều đeo nhẫn, cậu lại nhịn không được mà ngẩng đầu dậy.
Chu Niệm Viễn cười cười, sau đó lại hôn lên mặt cậu.
Tiếp đến là từng lượt mời rượu, ai đến mời Chu Niệm Viễn đều không từ chối, căn bản là uống hết.
Quan Phán có chút lo lắng anh uống quá nhiều.
Chu Niệm Viễn lại tiến đến thì thầm bên tai cậu: “Không cần lo lắng, hôm nay vui mà."
Quan Phán nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng cũng đặc biệt vui, đặc biệt kích động.
Cũng may là có mang theo vệ sĩ và tài xế, cho dù có uống say cũng sẽ có người bảo hộ bọn họ về nhà.
Vốn dĩ mấy người bạn học kia cũng muốn đến mời rượu Quan Phán, nhưng đều bị Chu Niệm Viễn giữ lại. Qua vài lần như thế, mọi người đều hiểu rõ, Chu Niệm Viễn đây là không muốn cho Quan Phán uống rượu, vì thế tất cả đều nhắm Chu Niệm Viễn mà mời.
Mà Chu Niệm Viễn cũng không có ý từ chối.
Quan Phán nhìn tình hình như vậy cũng không muốn nói nhiều, chỉ yên tĩnh mà ra một góc gọi điện cho dì Lưu, dặn dì chuẩn bị sẵn canh giải rượu.
Vừa mới cúp điện thoại đã thấy lão đại trong ký túc xá đi đến, cười cười vỗ vai cậu: “A Phán, chúc mừng nha."
Lão đại là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, năm đó khi còn học đại học cũng rất chiếu cố Quan Phán.
Quan Phán ở ký túc xá cấp bậc nhỏ nhất, nên mọi người cũng thường gọi cậu là A Phán.
Nghe vậy, cậu lập tức cười đáp: “Cảm ơn."
Lão đại nhìn cậu, rồi lại nói: “Hôm nay lão tam không tới."
Kỳ thật Quan Phán cũng có chú ý đến, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã cắt đứt liên lạc với mọi người, bao gồm cả mấy người anh em ở chung phòng ký túc xá.
Họp mặt lần này cũng là do một mình Chu Niệm Viễn mời.
Mà cậu ngay cả số điện thoại của lão tam cũng không có…
Nghĩ đến đây trong lòng Quan Phán lại dâng lên cảm giác xấu hổ.
Mặc dù cậu cảm thấy xuất thân của mình thấp kém, tự mình tự kỷ mà không dám kết giao bạn bè với mọi người, nhưng mà nói cho cùng, đây đều là cảm giác của riêng cậu, cậu cũng không nên tự mình rời đi như thế.
Lão đại nói tiếp: “Cậu ấy chắc là không còn mặt mũi đến đây đi."
Quan Phán “hả" một tiếng, không hiểu ý của lão đại.
Lão đại thở dài, nói: “Cậu không biết chứ, lúc đó nó phản bội cậu, muốn cùng Chu thiếu kết thân."
Tác giả :
Mộc Thái