Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No Bách Hộ Thiên Đăng
Chương 44 - Chương 44
Hàn Dịch biết Vân Tử Túc mất trí nhớ.
Đứa bé tự tin, sáng sủa, bình thản ung dung từng chung đụng với hắn. Toàn thân cậu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, khiến người thoạt nhìn đã cảm thấy bừng sáng trong tim.
Vân Tử Túc không thay đổi chút nào, nhất định cậu cũng không nhớ ra biến cố năm nọ.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới từ phía lồng ngực, do có khôi linh mà thân nhiệt Hàn Dịch thiên lạnh. Mỗi lần ôm lấy người con trai, chênh lệch nhiệt độ rõ rệt khiến Hàn Dịch cảm giác giống như được ôm lấy mặt trời nhỏ của mình.
Hắn chậm rãi vỗ về Vân Tử Túc đang có chút rầu rĩ, hắn chưa bao giờ là một người thiếu quyết đoán, nhưng giờ phút này, hắn lại không khỏi vui mừng vì đối phương đã quên đi.
Khôi linh còn hữu dụng với Vân Tử Túc, hắn bây giờ còn có thể giúp đỡ đối phương.
Đây là lí do duy nhất Hàn Dịch quyết định ở lại bên người người con trai.
Lúc đến văn phòng luật sư đã là buổi chiều, Ngô Tuyết Lâm gắng gượng nuốt ít cháo dưới sự dỗ dành khuyên ngăn của Hàn Dĩ Long, thế mà trên mặt vẫn chẳng hồng hào thêm được mấy. May là vòng tay trên cổ tay giúp cô hấp thu đa phần sương xám, cô mới có thể chống chọi đến bây giờ.
Trước khi Ngô Bân mở công ty, Vu Hiểu Như đã giúp nhà họ Vu xử lý chuyện làm ăn. Mạng lưới quan hệ của nàng rất rộng. Văn phòng luật sư này từng hợp tác với nhà họ Vu, bây giờ lại trùng hợp phụ trách các thủ tục pháp lý trong công ty Ngô Bân. Đa số người bên trong đều từng gặp người nhà họ Ngô, thấy Ngô Tuyết Lâm đến bèn chủ động chào hỏi cô bé.
Vị luật sư tư vấn hôn nhân cũng ở nơi này.
Luật sư này họ Lữ, vừa thấy Ngô Tuyết Lâm tới, đã tức khắc hiểu ý định của cô. Ba người còn lại chờ bên ngoài, một mình Ngô Tuyết Lâm vào phòng làm việc của luật sư Lữ, hành văn gãy gọn đi thẳng vào chuyện Vu Hiểu Như hỏi ý kiến ly hôn.
Ban đầu luật sư Lữ vẫn từ chối trả lời, mãi đến khi Ngô Tuyết Lâm báo tình trạng hiện giờ của Vu Hiểu Như, nàng mới có chút lay động.
"Lần trước tiểu thư Vu đã dặn chị bằng mọi giá không được nói chuyện này với bác trai bác gái," Luật sư Lữ thở dài, cuối cùng nói, "Tuyết Lâm, nếu chuyện đã nghiêm trọng như vậy, chị cũng không giấu giếm nữa."
"Ngô tiên sinh dính líu đến chuyện đầu tư vào những chốn vui chơi thác loạn, đồng thời cũng tiêu pha trong nơi này, tiểu thư Vu phát hiện được, chị ấy bèn muốn ly hôn."
Ngoài dự đoán, có lý có tình.
Trải qua nhiều biến cố như vậy trong cùng một ngày, khi Ngô Tuyết Lâm rời khỏi phòng luật sư, nét mặt không có thay đổi gì quá lớn.
Trái lại là luật sư Lữ lo cô bé không tiếp nhận nổi sự tình giữa bố mẹ, còn cẩn thận khuyên nhủ cô một phen.
Chưa chờ cho Ngô Tuyết Lâm kịp kể chuyện này với những người khác, trong văn phòng chợt có người gọi cô lại.
"Tuyết Lâm, Ngô tiên sinh có một hồ sơ học bổng đang chờ phê duyệt, học bổng này thành lập trên danh nghĩa của em. Hiện giờ Ngô tiên sinh không thể có mặt, em có thời gian qua bên đó xác nhận một chút không?"
Đến khi người nọ giải thích cặn kẽ hơn, Ngô Tuyết Lâm mới nhớ đến quỹ học bổng Tuyết Lâm ấy. Đây là quà sinh nhật Ngô Bân tặng cô bé, khoản tiền này được thành lập trên danh nghĩa của cô, dùng để trợ giúp học sinh nghèo khó.
Thời điểm học bổng Tuyết Lâm được thành lập, gia đình Ngô Tuyết Lâm hòa thuận, ba mẹ mặn nồng, cô cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Ngày hôm nay nghe đến tên quỹ học bổng này một lần nữa, đã là cảnh còn người mất.
Sắc trời vẫn sớm, hai chiếc xe cùng đổi hướng đến trụ sở vốn từ thiện của quỹ học bổng Tuyết Lâm. Hàn Dĩ Long đi cùng cô bé vào ký tên, Vân Tử Túc và Hàn Dịch thì đợi ở bên ngoài.
Nhân lúc không có việc gì, Vân Tử Túc tranh thủ truyền thụ phương pháp che giấu hơi thở nhờ linh lực đổi từ linh tuyền cho Hàn Dịch, trước đó cậu cũng đã giúp Hàn Dịch thử nghiệm qua, hiệu quả không tồi, ít nhất lần này người của tổ giám sát hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Nghe nói người tài trợ đã đến, thái độ nhân viên nơi này rất nhiệt tình. Ngô Tuyết Lâm và Hàn Dĩ Long được mời vào phòng khách, nhân viên đi lấy văn kiện đã được chuẩn bị sẵn.
Phòng khách mở điều hòa, rất mát mẻ, ngoại trừ hai người bọn họ, trong phòng còn một nữ sinh trẻ tuổi đang trò chuyện với một nhân viên khác cũng mặc đồng phục, hình như là đang bàn bạc cái gì.
Giọng bọn họ không lớn, Ngô Tuyết Lâm cũng không chú ý nhiều. Sau khi văn kiện được mang tới, Ngô Tuyết Lâm đọc qua một lần, rồi ký tên mình xuống.
Sau khi ký tên, nhân viên nói đã chuẩn bị chút quà cảm ơn cho Ngô Tuyết Lâm, ngoài ra còn có cả thư cảm ơn của người nhận tài trợ. Chỉ là hơi nhiều đồ, có lẽ không cầm hết một lần được, nghe vậy, Hàn Dĩ Long liền chủ động đề xuất muốn đi theo hỗ trợ.
Hai người đi lấy đồ, Ngô Tuyết Lâm ngồi chờ tại chỗ. Đúng vào lúc này, đèn trần phòng khách đột nhiên lóe lên, sau đó hoàn toàn tắt rụp.
Rõ ràng đang là ban ngày, thế mà bên trong căn phòng lại đen kịt, giơ tay lên không nhìn rõ năm ngón. Ngô Tuyết Lâm gọi Hàn Dĩ Long một tiếng, không nhận được lời hồi đáp.
Cô bé lục túi xách ôm trong ngực muốn tìm điện thoại, chợt thấy phía xa xa lóe lên tia sáng.
Ngô Tuyết Lâm định thần nhìn lại, là thiếu nữ trẻ tuổi cô thấy vừa rồi, đối phương vừa bật đèn pin di động.
Nữ sinh thoạt trông cũng rất kinh ngạc, cô ta còn hỏi một tiếng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Tuyết Lâm cũng mở điện thoại, hai luồng sáng le lói lục lọi xung quanh. Ngoài hai người bọn họ, hình như trong phòng chẳng còn ai hết, Hàn Dĩ Long và nhân viên rời đi, người nhân viên vừa nói chuyện với nữ sinh cũng không ở lại.
"Chắc là mất điện rồi." Ngô Tuyết Lâm trả lời.
Hai người kiểm tra xung quanh, còn đẩy thử cánh cửa tiến vào khi trước. Khổ nỗi cửa ở đây chạy bằng điện, bây giờ cúp điện, hiển nhiên chẳng thể mở được cánh cửa này.
Không khí bên trong căn phòng có chút bí bách, Ngô Tuyết Lâm cau mày, cứ cảm thấy bóng tối này không ổn.
"Đừng sợ," nữ sinh an ủi, "Mất điện thôi mà, chắc chờ một lát là ổn rồi."
Cô ta còn chủ động đề cập: "Mình còn phải cảm ơn bạn."
Ngô Tuyết Lâm ngờ vực: "Cảm ơn?"
Nữ sinh nói: "Mình vừa nghe bảo, bạn tới ký tên cho quỹ học bổng Tuyết Lâm mà, phải không?"
Ngô Tuyết Lâm: "Ừ."
Nữ sinh nói: "Mình đến lĩnh học bổng, trùng hợp chính là học bổng Tuyết Lâm."
Cô ta cười một tiếng: "Cảm ơn bạn đã giúp mình."
Vừa nói, nữ sinh vừa vỗ lên cánh tay Ngô Tuyết Lâm, còn an ủi Ngô Tuyết Lâm, bảo cô bé không cần hoảng sợ.
Bàn tay nữ sinh rất lạnh, cảm xúc ươn ướt dinh dính, tạo cho người ta cảm giác không quá dễ chịu.
Cũng chính nhờ động tác này, mà Ngô Tuyết Lâm đột nhiên nhận ra một chuyện khiến cô vã mồ hôi lạnh.
Vòng tay không thấy đâu.
Chiếc vòng tay Vân Tử Túc giao cho cô, dùng để bảo vệ cô.
Suy nghĩ đầu tiên của Ngô Tuyết Lâm chính là vòng tay bị rơi mất, chỉ là lúc cô ký tên ban nãy vòng tay vẫn còn ở đây. Hơn nữa nó là vòng ngọc, trượt từ cổ tay xuống nhất định sẽ phát ra tiếng động, nhưng cô cũng không nhớ mình có nghe thấy âm thanh gì.
Điều khiến Ngô Tuyết Lâm cảm thấy không ổn chính là, lúc còn ở bên ngoài, Vân Tử Túc đã thay vòng tay cho cô. Lúc tháo chiếc vòng tay cũ, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi Ngô Tuyết Lâm vẫn sinh ra cảm giác nghẹt thở bí bách, cảm giác yếu ớt quấn lấy cô hai ngày trước lại lần nữa dính lên, đeo xong vòng mới mới thấy nguôi ngoai phần nào.
Nhưng hiện giờ, vòng tay không thấy, cô lại không có cảm giác gì lạ.
Ngô Tuyết Lâm cố gắng làm mình tỉnh táo, từ nhỏ đến lớn cô đều được học trong môi trường tốt nhất, cách đây không lâu còn nhận được offer từ một ngôi trường nổi danh quốc tế, không chỉ đơn giản là lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài.
Xem ra tất cả mọi thứ hiện giờ, bị mất điện, phòng khách, nữ sinh, đều là ảo cảnh.
Tất cả đều là giả.
Suy nghĩ này kỳ quái, nhưng chỉ có nó mới có thể giải thích sự biến mất của chiếc vòng tay. Ngô Tuyết Lâm cố gắng trấn tĩnh, cô ý thức được rằng, một khi ý nghĩ này nảy lên, nội tâm khủng hoảng của mình cũng được xoa dịu đi kha khá.
Bóng tối đã không còn là thứ đáng sợ nhất nữa, trái lại, Ngô Tuyết Lâm càng thêm cảnh giác cô nữ sinh bên người.
Những người khác đều biến mất, chỉ còn một mình người này ở lại, rốt cuộc cô ta là ai?
Những suy nghĩ này vút qua rất nhanh, nữ sinh không nhận ra tâm tư Ngô Tuyết Lâm thay đổi. Cô ta vẫn dùng giọng điệu nghi ngờ cất tiếng: "Nhưng không phải giờ là ban ngày à, tại sao phòng lại tối thế nhỉ?"
Ngô Tuyết Lâm không bị lời nói của đối phương dắt mũi, cô đề phòng đối phương, không nói năng gì.
Căn phòng yên tĩnh một hồi, nữ sinh lại hỏi: "Bạn có cảm thấy có luồng gió lạnh không?"
Điều hòa trong phòng đã ngừng hoạt động, cũng không thấy nghe được tiếng động cơ chạy, nhưng khi nữ sinh vừa nói, Ngô Tuyết Lâm thật sự cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Luồng gió này rất nhẹ, nhưng sau đó lại bất thình lình phả tới từ ngay trước mắt, Ngô Tuyết Lâm hoảng sợ run một cái, nữ sinh ngồi cạnh cô bị dọa đến mức trực tiếp hét lên.
Ánh sáng điện thoại chiếu qua, trước mặt hai người không có thứ gì.
Hơi gió biến mất, nữ sinh hồi lâu mới hoàn hồn, áy náy nói: "Xin lỗi bạn, mình nhát gan..."
Ngô Tuyết Lâm miễn cưỡng đáp một tiếng "không sao", đoạn thấy phía trước không có gì, bèn cầm điện thoại soi loạn tứ phương.
Cảm giác hoàn toàn không rõ một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì mang đến cho người ta áp lực khổng lồ, Ngô Tuyết Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, cũng may cô còn nhớ vị trí vách tường, không mất bao lâu đã nhìn thấy công tắc điện.
May là công tắc cách cô không xa lắm, Ngô Tuyết Lâm nói thử bật điện xem sao, rồi đi tới. Nữ sinh vẫn còn đang kinh hoàng thở hổn hển tại chỗ, Ngô Tuyết Lâm vừa phòng bị đối phương, vừa dè dặt bước qua thử ấn công tắc điện.
Bóng đèn trên đầu nháy hai cái, thật may, thật sự sáng đèn.
Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng người khác, Ngô Tuyết Lâm quay đầu nhìn sang, nữ sinh kia không khác gì lúc đầu cô nhìn thấy, chỉ là sắc mặt sợ hãi nhợt nhạt hơn.
Thấy đã bật được điện, hai người bọn họ bèn chia nhau đi kiểm tra cửa nẻo, nhưng cửa đều bị khóa sạch, cửa sổ cũng không mở được.
Đang lúc hết đường xoay sở, camera cách đó không xa rốt cuộc cũng hiện hình, bắt đầu chính thức hoạt động. Tiếng nhạc khởi động máy thu hút hai người, chỉ thấy trên màn hình hiển thị trên tường xuất hiện hình ảnh căn phòng đang bị giám sát, qua màn ảnh còn thấy được một chiếc máy tính mà hình như là để phụ trách việc theo dõi giám sát.
Nữ sinh nhìn màn hình, rồi lại nhìn Ngô Tuyết Lâm, vẻ mặt vẫn giăng đầy mờ mịt. Ngô Tuyết Lâm hít sâu một hơi, đi về phía chiếc máy tính.
Cô muốn dùng máy tính liên lạc với người bên ngoài, chỉ là chờ đến khi đến trước máy tính cô mới nhận ra, nơi này không có dây điện, mạng không dây cũng không có tín hiệu.
Ngô Tuyết Lâm cắn môi, nhìn màn hình máy tính, trên đó có ứng dụng giám sát, cô nghĩ nghĩ, đoạn mở ứng dụng này ra.
Nữ sinh kia cũng bước tới, thấy Ngô Tuyết Lâm bấm vào, không nhịn được hỏi: "Bạn định làm gì thế?"
Ngô Tuyết Lâm nói: "Nhìn thử camera, xem những người khác rời đi lúc nào."
Cô vừa đề phòng đối phương, vừa tra camera. Trên màn hình có chỗ lựa chọn thời gian, Ngô Tuyết Lâm nhìn đồng hồ, ba giờ ba mươi hai phút.
Cô chỉnh thời gian về khoảng giữa ba giờ và ba rưỡi, sau đó kéo thanh điều chỉnh thẳng đến lúc nhân viên dẫn cô và Hàn Dĩ Long bước vào.
Khi ấy là ba giờ hai mươi phút.
Vị trí Ngô Tuyết Lâm ngồi ký tên lúc trước có hơi chếch, cô ngồi đúng vị trí bên rìa màn hình, tuy nhiên may là, Hàn Dĩ Long ngồi bên phải cô, camera quay được cậu ta.
Ký tên xong, rất nhanh sau đó, Hàn Dĩ Long đi lấy đồ với nhân viên. Ngô Tuyết Lâm tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, định xem xem bọn họ biến mất từ đoạn nào.
Nhưng đúng lúc này, cô lại nghe thấy nữ sinh bên cạnh sợ hãi kêu lên: "Trời ơi!"
Ngô Tuyết Lâm cau mày, chỉ thấy nữ sinh hốt hoảng chỉ về phía góc trái bên dưới, đó chính là vị trí Ngô Tuyết Lâm đang ngồi.
Sau lưng Ngô Tuyết Lâm trong màn hình, bất thình lình xuất hiện một chiếc bình hoa bằng gốm!
Bình hoa vốn được bày biện bên trong căn phòng, nó bị một đôi tay nâng lên thật cao, có lẽ là do điểm mù của camera, hai người không thể nhìn được người cầm bình hoa ấy.
Người này hành động lưu loát, đập thẳng vào ót Ngô Tuyết Lâm, mà Ngô Tuyết Lâm bị đánh trúng hét lên rồi gục ngã, nằm sõng soài trên chiếc bàn trước mặt.
Ngô Tuyết Lâm trợn mắt há mồm.
Camera bị đánh tráo hay sao? Rõ ràng cô vẫn luôn tỉnh táo!
Sau khi chiếu qua cảnh bình hoa đập người, camera liền tắt ngóm, cũng chính là khoảng thời gian cúp điện.
Camera vừa ngắt, màn hình cũng tối đen. Ngô Tuyết Lâm hoang mang rối loạn, đột nhiên thấy được hình phản chiếu của chiếc bình hoa trên màn hình tối.
"...!"
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nhấc chân đạp một cái về phía sau, sau đó mượn lực liều mạng chạy về phía trước, người giơ bình hoa sau lưng rên lên một tiếng, thế nhưng nữ sinh nọ lại không phản ứng kịp thời.
"Xoảng!"
Một tiếng động nặng nề vang lên, bình hoa bị đập vỡ trên đầu nữ sinh. Ngô Tuyết Lâm theo bản năng nhìn lại phía sau, nữ sinh đã mềm oặt trượt xuống đất, mà gã đàn ông cầm bình hoa vỡ đã giương mắt nhìn về phía cô.
Ngô Tuyết Lâm không dám tin vào mắt mình nữa----- kẻ này lại chính là Ngô Bân!
Gã dùng chất giọng ồm ồm "khà khà" hai tiếng, dường như rất vui vẻ vì gặp được Ngô Tuyết Lâm, Ngô Tuyết Lâm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, rõ ràng Ngô Bân đang nằm ở bệnh viện, tại sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác... Ngô Tuyết Lâm nhủ thầm, chỉ là cô còn chưa kịp đè nén nỗi sợ hãi, gã đàn ông mang bộ mặt Ngô Bân đã túm tóc người nữ sinh ngất xỉu, gã toét miệng cười một tiếng, miệng gã đột nhiên kéo dài đến mang tai, trong mõm còn lộ ra hàm răng nhọn xanh xám, giống như một cái bồn ngợp ngụa máu tươi.
Ngô Tuyết Lâm rợn cả tóc gáy, cô trơ mắt nhìn gã đàn ông xách nữ sinh lên, cắn lên đầu nữ sinh. Dòng máu đỏ ngòm lõm bõm trên trán nữ sinh, con quái vật giống như đang gặm một trái táo, "rộp rộp rộp rộp" cắn từng miếng từng miếng.
Dù chỉ là ảo giác, cảnh tượng này cũng quá buồn nôn! Ngô Tuyết Lâm quay đầu chạy thục mạng, tiếng thể xác va đập vang lên một tiếng "bịch", có lẽ con quái vật kia đã ném người nữ sinh đi, đuổi theo Ngô Tuyết Lâm.
Ngô Tuyết Lâm không dám nhìn, nhưng ngay khi cô sắp chạy đến cánh cửa nơi Hàn Dĩ Long và nhân viên rời khỏi, tiếng bước chân đã bám sát sau lưng.
Thậm chí cô còn ngửi được mùi máu tanh, ngay sát phía sau gáy, chính là giọng điệu khản đặc quái đản.
"Lâm Lâm..."
Đứa bé tự tin, sáng sủa, bình thản ung dung từng chung đụng với hắn. Toàn thân cậu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, khiến người thoạt nhìn đã cảm thấy bừng sáng trong tim.
Vân Tử Túc không thay đổi chút nào, nhất định cậu cũng không nhớ ra biến cố năm nọ.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới từ phía lồng ngực, do có khôi linh mà thân nhiệt Hàn Dịch thiên lạnh. Mỗi lần ôm lấy người con trai, chênh lệch nhiệt độ rõ rệt khiến Hàn Dịch cảm giác giống như được ôm lấy mặt trời nhỏ của mình.
Hắn chậm rãi vỗ về Vân Tử Túc đang có chút rầu rĩ, hắn chưa bao giờ là một người thiếu quyết đoán, nhưng giờ phút này, hắn lại không khỏi vui mừng vì đối phương đã quên đi.
Khôi linh còn hữu dụng với Vân Tử Túc, hắn bây giờ còn có thể giúp đỡ đối phương.
Đây là lí do duy nhất Hàn Dịch quyết định ở lại bên người người con trai.
Lúc đến văn phòng luật sư đã là buổi chiều, Ngô Tuyết Lâm gắng gượng nuốt ít cháo dưới sự dỗ dành khuyên ngăn của Hàn Dĩ Long, thế mà trên mặt vẫn chẳng hồng hào thêm được mấy. May là vòng tay trên cổ tay giúp cô hấp thu đa phần sương xám, cô mới có thể chống chọi đến bây giờ.
Trước khi Ngô Bân mở công ty, Vu Hiểu Như đã giúp nhà họ Vu xử lý chuyện làm ăn. Mạng lưới quan hệ của nàng rất rộng. Văn phòng luật sư này từng hợp tác với nhà họ Vu, bây giờ lại trùng hợp phụ trách các thủ tục pháp lý trong công ty Ngô Bân. Đa số người bên trong đều từng gặp người nhà họ Ngô, thấy Ngô Tuyết Lâm đến bèn chủ động chào hỏi cô bé.
Vị luật sư tư vấn hôn nhân cũng ở nơi này.
Luật sư này họ Lữ, vừa thấy Ngô Tuyết Lâm tới, đã tức khắc hiểu ý định của cô. Ba người còn lại chờ bên ngoài, một mình Ngô Tuyết Lâm vào phòng làm việc của luật sư Lữ, hành văn gãy gọn đi thẳng vào chuyện Vu Hiểu Như hỏi ý kiến ly hôn.
Ban đầu luật sư Lữ vẫn từ chối trả lời, mãi đến khi Ngô Tuyết Lâm báo tình trạng hiện giờ của Vu Hiểu Như, nàng mới có chút lay động.
"Lần trước tiểu thư Vu đã dặn chị bằng mọi giá không được nói chuyện này với bác trai bác gái," Luật sư Lữ thở dài, cuối cùng nói, "Tuyết Lâm, nếu chuyện đã nghiêm trọng như vậy, chị cũng không giấu giếm nữa."
"Ngô tiên sinh dính líu đến chuyện đầu tư vào những chốn vui chơi thác loạn, đồng thời cũng tiêu pha trong nơi này, tiểu thư Vu phát hiện được, chị ấy bèn muốn ly hôn."
Ngoài dự đoán, có lý có tình.
Trải qua nhiều biến cố như vậy trong cùng một ngày, khi Ngô Tuyết Lâm rời khỏi phòng luật sư, nét mặt không có thay đổi gì quá lớn.
Trái lại là luật sư Lữ lo cô bé không tiếp nhận nổi sự tình giữa bố mẹ, còn cẩn thận khuyên nhủ cô một phen.
Chưa chờ cho Ngô Tuyết Lâm kịp kể chuyện này với những người khác, trong văn phòng chợt có người gọi cô lại.
"Tuyết Lâm, Ngô tiên sinh có một hồ sơ học bổng đang chờ phê duyệt, học bổng này thành lập trên danh nghĩa của em. Hiện giờ Ngô tiên sinh không thể có mặt, em có thời gian qua bên đó xác nhận một chút không?"
Đến khi người nọ giải thích cặn kẽ hơn, Ngô Tuyết Lâm mới nhớ đến quỹ học bổng Tuyết Lâm ấy. Đây là quà sinh nhật Ngô Bân tặng cô bé, khoản tiền này được thành lập trên danh nghĩa của cô, dùng để trợ giúp học sinh nghèo khó.
Thời điểm học bổng Tuyết Lâm được thành lập, gia đình Ngô Tuyết Lâm hòa thuận, ba mẹ mặn nồng, cô cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Ngày hôm nay nghe đến tên quỹ học bổng này một lần nữa, đã là cảnh còn người mất.
Sắc trời vẫn sớm, hai chiếc xe cùng đổi hướng đến trụ sở vốn từ thiện của quỹ học bổng Tuyết Lâm. Hàn Dĩ Long đi cùng cô bé vào ký tên, Vân Tử Túc và Hàn Dịch thì đợi ở bên ngoài.
Nhân lúc không có việc gì, Vân Tử Túc tranh thủ truyền thụ phương pháp che giấu hơi thở nhờ linh lực đổi từ linh tuyền cho Hàn Dịch, trước đó cậu cũng đã giúp Hàn Dịch thử nghiệm qua, hiệu quả không tồi, ít nhất lần này người của tổ giám sát hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Nghe nói người tài trợ đã đến, thái độ nhân viên nơi này rất nhiệt tình. Ngô Tuyết Lâm và Hàn Dĩ Long được mời vào phòng khách, nhân viên đi lấy văn kiện đã được chuẩn bị sẵn.
Phòng khách mở điều hòa, rất mát mẻ, ngoại trừ hai người bọn họ, trong phòng còn một nữ sinh trẻ tuổi đang trò chuyện với một nhân viên khác cũng mặc đồng phục, hình như là đang bàn bạc cái gì.
Giọng bọn họ không lớn, Ngô Tuyết Lâm cũng không chú ý nhiều. Sau khi văn kiện được mang tới, Ngô Tuyết Lâm đọc qua một lần, rồi ký tên mình xuống.
Sau khi ký tên, nhân viên nói đã chuẩn bị chút quà cảm ơn cho Ngô Tuyết Lâm, ngoài ra còn có cả thư cảm ơn của người nhận tài trợ. Chỉ là hơi nhiều đồ, có lẽ không cầm hết một lần được, nghe vậy, Hàn Dĩ Long liền chủ động đề xuất muốn đi theo hỗ trợ.
Hai người đi lấy đồ, Ngô Tuyết Lâm ngồi chờ tại chỗ. Đúng vào lúc này, đèn trần phòng khách đột nhiên lóe lên, sau đó hoàn toàn tắt rụp.
Rõ ràng đang là ban ngày, thế mà bên trong căn phòng lại đen kịt, giơ tay lên không nhìn rõ năm ngón. Ngô Tuyết Lâm gọi Hàn Dĩ Long một tiếng, không nhận được lời hồi đáp.
Cô bé lục túi xách ôm trong ngực muốn tìm điện thoại, chợt thấy phía xa xa lóe lên tia sáng.
Ngô Tuyết Lâm định thần nhìn lại, là thiếu nữ trẻ tuổi cô thấy vừa rồi, đối phương vừa bật đèn pin di động.
Nữ sinh thoạt trông cũng rất kinh ngạc, cô ta còn hỏi một tiếng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngô Tuyết Lâm cũng mở điện thoại, hai luồng sáng le lói lục lọi xung quanh. Ngoài hai người bọn họ, hình như trong phòng chẳng còn ai hết, Hàn Dĩ Long và nhân viên rời đi, người nhân viên vừa nói chuyện với nữ sinh cũng không ở lại.
"Chắc là mất điện rồi." Ngô Tuyết Lâm trả lời.
Hai người kiểm tra xung quanh, còn đẩy thử cánh cửa tiến vào khi trước. Khổ nỗi cửa ở đây chạy bằng điện, bây giờ cúp điện, hiển nhiên chẳng thể mở được cánh cửa này.
Không khí bên trong căn phòng có chút bí bách, Ngô Tuyết Lâm cau mày, cứ cảm thấy bóng tối này không ổn.
"Đừng sợ," nữ sinh an ủi, "Mất điện thôi mà, chắc chờ một lát là ổn rồi."
Cô ta còn chủ động đề cập: "Mình còn phải cảm ơn bạn."
Ngô Tuyết Lâm ngờ vực: "Cảm ơn?"
Nữ sinh nói: "Mình vừa nghe bảo, bạn tới ký tên cho quỹ học bổng Tuyết Lâm mà, phải không?"
Ngô Tuyết Lâm: "Ừ."
Nữ sinh nói: "Mình đến lĩnh học bổng, trùng hợp chính là học bổng Tuyết Lâm."
Cô ta cười một tiếng: "Cảm ơn bạn đã giúp mình."
Vừa nói, nữ sinh vừa vỗ lên cánh tay Ngô Tuyết Lâm, còn an ủi Ngô Tuyết Lâm, bảo cô bé không cần hoảng sợ.
Bàn tay nữ sinh rất lạnh, cảm xúc ươn ướt dinh dính, tạo cho người ta cảm giác không quá dễ chịu.
Cũng chính nhờ động tác này, mà Ngô Tuyết Lâm đột nhiên nhận ra một chuyện khiến cô vã mồ hôi lạnh.
Vòng tay không thấy đâu.
Chiếc vòng tay Vân Tử Túc giao cho cô, dùng để bảo vệ cô.
Suy nghĩ đầu tiên của Ngô Tuyết Lâm chính là vòng tay bị rơi mất, chỉ là lúc cô ký tên ban nãy vòng tay vẫn còn ở đây. Hơn nữa nó là vòng ngọc, trượt từ cổ tay xuống nhất định sẽ phát ra tiếng động, nhưng cô cũng không nhớ mình có nghe thấy âm thanh gì.
Điều khiến Ngô Tuyết Lâm cảm thấy không ổn chính là, lúc còn ở bên ngoài, Vân Tử Túc đã thay vòng tay cho cô. Lúc tháo chiếc vòng tay cũ, dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi Ngô Tuyết Lâm vẫn sinh ra cảm giác nghẹt thở bí bách, cảm giác yếu ớt quấn lấy cô hai ngày trước lại lần nữa dính lên, đeo xong vòng mới mới thấy nguôi ngoai phần nào.
Nhưng hiện giờ, vòng tay không thấy, cô lại không có cảm giác gì lạ.
Ngô Tuyết Lâm cố gắng làm mình tỉnh táo, từ nhỏ đến lớn cô đều được học trong môi trường tốt nhất, cách đây không lâu còn nhận được offer từ một ngôi trường nổi danh quốc tế, không chỉ đơn giản là lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài.
Xem ra tất cả mọi thứ hiện giờ, bị mất điện, phòng khách, nữ sinh, đều là ảo cảnh.
Tất cả đều là giả.
Suy nghĩ này kỳ quái, nhưng chỉ có nó mới có thể giải thích sự biến mất của chiếc vòng tay. Ngô Tuyết Lâm cố gắng trấn tĩnh, cô ý thức được rằng, một khi ý nghĩ này nảy lên, nội tâm khủng hoảng của mình cũng được xoa dịu đi kha khá.
Bóng tối đã không còn là thứ đáng sợ nhất nữa, trái lại, Ngô Tuyết Lâm càng thêm cảnh giác cô nữ sinh bên người.
Những người khác đều biến mất, chỉ còn một mình người này ở lại, rốt cuộc cô ta là ai?
Những suy nghĩ này vút qua rất nhanh, nữ sinh không nhận ra tâm tư Ngô Tuyết Lâm thay đổi. Cô ta vẫn dùng giọng điệu nghi ngờ cất tiếng: "Nhưng không phải giờ là ban ngày à, tại sao phòng lại tối thế nhỉ?"
Ngô Tuyết Lâm không bị lời nói của đối phương dắt mũi, cô đề phòng đối phương, không nói năng gì.
Căn phòng yên tĩnh một hồi, nữ sinh lại hỏi: "Bạn có cảm thấy có luồng gió lạnh không?"
Điều hòa trong phòng đã ngừng hoạt động, cũng không thấy nghe được tiếng động cơ chạy, nhưng khi nữ sinh vừa nói, Ngô Tuyết Lâm thật sự cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Luồng gió này rất nhẹ, nhưng sau đó lại bất thình lình phả tới từ ngay trước mắt, Ngô Tuyết Lâm hoảng sợ run một cái, nữ sinh ngồi cạnh cô bị dọa đến mức trực tiếp hét lên.
Ánh sáng điện thoại chiếu qua, trước mặt hai người không có thứ gì.
Hơi gió biến mất, nữ sinh hồi lâu mới hoàn hồn, áy náy nói: "Xin lỗi bạn, mình nhát gan..."
Ngô Tuyết Lâm miễn cưỡng đáp một tiếng "không sao", đoạn thấy phía trước không có gì, bèn cầm điện thoại soi loạn tứ phương.
Cảm giác hoàn toàn không rõ một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì mang đến cho người ta áp lực khổng lồ, Ngô Tuyết Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, cũng may cô còn nhớ vị trí vách tường, không mất bao lâu đã nhìn thấy công tắc điện.
May là công tắc cách cô không xa lắm, Ngô Tuyết Lâm nói thử bật điện xem sao, rồi đi tới. Nữ sinh vẫn còn đang kinh hoàng thở hổn hển tại chỗ, Ngô Tuyết Lâm vừa phòng bị đối phương, vừa dè dặt bước qua thử ấn công tắc điện.
Bóng đèn trên đầu nháy hai cái, thật may, thật sự sáng đèn.
Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng người khác, Ngô Tuyết Lâm quay đầu nhìn sang, nữ sinh kia không khác gì lúc đầu cô nhìn thấy, chỉ là sắc mặt sợ hãi nhợt nhạt hơn.
Thấy đã bật được điện, hai người bọn họ bèn chia nhau đi kiểm tra cửa nẻo, nhưng cửa đều bị khóa sạch, cửa sổ cũng không mở được.
Đang lúc hết đường xoay sở, camera cách đó không xa rốt cuộc cũng hiện hình, bắt đầu chính thức hoạt động. Tiếng nhạc khởi động máy thu hút hai người, chỉ thấy trên màn hình hiển thị trên tường xuất hiện hình ảnh căn phòng đang bị giám sát, qua màn ảnh còn thấy được một chiếc máy tính mà hình như là để phụ trách việc theo dõi giám sát.
Nữ sinh nhìn màn hình, rồi lại nhìn Ngô Tuyết Lâm, vẻ mặt vẫn giăng đầy mờ mịt. Ngô Tuyết Lâm hít sâu một hơi, đi về phía chiếc máy tính.
Cô muốn dùng máy tính liên lạc với người bên ngoài, chỉ là chờ đến khi đến trước máy tính cô mới nhận ra, nơi này không có dây điện, mạng không dây cũng không có tín hiệu.
Ngô Tuyết Lâm cắn môi, nhìn màn hình máy tính, trên đó có ứng dụng giám sát, cô nghĩ nghĩ, đoạn mở ứng dụng này ra.
Nữ sinh kia cũng bước tới, thấy Ngô Tuyết Lâm bấm vào, không nhịn được hỏi: "Bạn định làm gì thế?"
Ngô Tuyết Lâm nói: "Nhìn thử camera, xem những người khác rời đi lúc nào."
Cô vừa đề phòng đối phương, vừa tra camera. Trên màn hình có chỗ lựa chọn thời gian, Ngô Tuyết Lâm nhìn đồng hồ, ba giờ ba mươi hai phút.
Cô chỉnh thời gian về khoảng giữa ba giờ và ba rưỡi, sau đó kéo thanh điều chỉnh thẳng đến lúc nhân viên dẫn cô và Hàn Dĩ Long bước vào.
Khi ấy là ba giờ hai mươi phút.
Vị trí Ngô Tuyết Lâm ngồi ký tên lúc trước có hơi chếch, cô ngồi đúng vị trí bên rìa màn hình, tuy nhiên may là, Hàn Dĩ Long ngồi bên phải cô, camera quay được cậu ta.
Ký tên xong, rất nhanh sau đó, Hàn Dĩ Long đi lấy đồ với nhân viên. Ngô Tuyết Lâm tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, định xem xem bọn họ biến mất từ đoạn nào.
Nhưng đúng lúc này, cô lại nghe thấy nữ sinh bên cạnh sợ hãi kêu lên: "Trời ơi!"
Ngô Tuyết Lâm cau mày, chỉ thấy nữ sinh hốt hoảng chỉ về phía góc trái bên dưới, đó chính là vị trí Ngô Tuyết Lâm đang ngồi.
Sau lưng Ngô Tuyết Lâm trong màn hình, bất thình lình xuất hiện một chiếc bình hoa bằng gốm!
Bình hoa vốn được bày biện bên trong căn phòng, nó bị một đôi tay nâng lên thật cao, có lẽ là do điểm mù của camera, hai người không thể nhìn được người cầm bình hoa ấy.
Người này hành động lưu loát, đập thẳng vào ót Ngô Tuyết Lâm, mà Ngô Tuyết Lâm bị đánh trúng hét lên rồi gục ngã, nằm sõng soài trên chiếc bàn trước mặt.
Ngô Tuyết Lâm trợn mắt há mồm.
Camera bị đánh tráo hay sao? Rõ ràng cô vẫn luôn tỉnh táo!
Sau khi chiếu qua cảnh bình hoa đập người, camera liền tắt ngóm, cũng chính là khoảng thời gian cúp điện.
Camera vừa ngắt, màn hình cũng tối đen. Ngô Tuyết Lâm hoang mang rối loạn, đột nhiên thấy được hình phản chiếu của chiếc bình hoa trên màn hình tối.
"...!"
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nhấc chân đạp một cái về phía sau, sau đó mượn lực liều mạng chạy về phía trước, người giơ bình hoa sau lưng rên lên một tiếng, thế nhưng nữ sinh nọ lại không phản ứng kịp thời.
"Xoảng!"
Một tiếng động nặng nề vang lên, bình hoa bị đập vỡ trên đầu nữ sinh. Ngô Tuyết Lâm theo bản năng nhìn lại phía sau, nữ sinh đã mềm oặt trượt xuống đất, mà gã đàn ông cầm bình hoa vỡ đã giương mắt nhìn về phía cô.
Ngô Tuyết Lâm không dám tin vào mắt mình nữa----- kẻ này lại chính là Ngô Bân!
Gã dùng chất giọng ồm ồm "khà khà" hai tiếng, dường như rất vui vẻ vì gặp được Ngô Tuyết Lâm, Ngô Tuyết Lâm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, rõ ràng Ngô Bân đang nằm ở bệnh viện, tại sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác... Ngô Tuyết Lâm nhủ thầm, chỉ là cô còn chưa kịp đè nén nỗi sợ hãi, gã đàn ông mang bộ mặt Ngô Bân đã túm tóc người nữ sinh ngất xỉu, gã toét miệng cười một tiếng, miệng gã đột nhiên kéo dài đến mang tai, trong mõm còn lộ ra hàm răng nhọn xanh xám, giống như một cái bồn ngợp ngụa máu tươi.
Ngô Tuyết Lâm rợn cả tóc gáy, cô trơ mắt nhìn gã đàn ông xách nữ sinh lên, cắn lên đầu nữ sinh. Dòng máu đỏ ngòm lõm bõm trên trán nữ sinh, con quái vật giống như đang gặm một trái táo, "rộp rộp rộp rộp" cắn từng miếng từng miếng.
Dù chỉ là ảo giác, cảnh tượng này cũng quá buồn nôn! Ngô Tuyết Lâm quay đầu chạy thục mạng, tiếng thể xác va đập vang lên một tiếng "bịch", có lẽ con quái vật kia đã ném người nữ sinh đi, đuổi theo Ngô Tuyết Lâm.
Ngô Tuyết Lâm không dám nhìn, nhưng ngay khi cô sắp chạy đến cánh cửa nơi Hàn Dĩ Long và nhân viên rời khỏi, tiếng bước chân đã bám sát sau lưng.
Thậm chí cô còn ngửi được mùi máu tanh, ngay sát phía sau gáy, chính là giọng điệu khản đặc quái đản.
"Lâm Lâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Bách Hộ Thiên Đăng