Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận
Chương 75
“Giờ cuộc sống của các em thực sự là tốt hơn rất nhiều đó." Giáo viên rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng cũng cảm khái sinh hoạt trong quá khứ.
Sinh viên bọn họ đều chưa từng trải qua xã hội ngày ấy bao giờ, nhưng hẳn là rất vất vả.
Kỷ Lê nhớ tới những cuốn sách mô tả cuộc sống niên đại đó, trong lòng cũng hơi cảm khái.
Ai cũng nói thế hệ trước chỉ cần đi buôn là có thể giàu lên ngay, nhưng sau ánh hào quanh thành công ấy là đầy những chua xót mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Kỷ Lê không sống ở niên đại đó, nhưng cậu thực sự rất kính nể lớp người đi trước.
Trần Tuấn Hoành không buồn nghe tiếp, cuộc sống tốt hơn cái gì chứ? Toàn lấy cớ.
……
Sắc trời dần chuyển tối.
Buổi nấu cơm dã ngoại hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.
Hai giáo viên lớn tuổi không ở lâu nữa, họ về sớm.
Đám sinh viên ăn nốt đồ rồi cũng chuẩn bị giải tán.
Nhưng đã muộn rồi, mọi người cũng không muốn về, đang tính góp tiền đặt phòng luôn ở biệt thự này rồi ngủ.
Bỗng nhiên có người nhớ ra: “Đúng rồi, không phải nói ông chủ biệt thự này là ba của Trần Tuấn Hoành sao? Hỏi thử Trần Tuấn Hoành xem có chiết khấu cho bọn mình không, chúng ta nhiều người như vậy đặt phòng hẳn sẽ được bớt chút đó."
Người này nói xong, mọi người đều quay sang nhìn Trần Tuấn Hoành.
Trần Tuấn Hoành hơi khựng lại.
Lăng Huyên – người vừa trở thành bạn với Trần Tuấn Hoành – cũng quay sang nhìn cậu ta.
Trần Tuấn Hoành dừng một lúc lâu mới âm dương quái khí nói: “Thuê phòng còn muốn chiết khấu gì? Người giàu cũng có phải nhà từ thiện đâu, chia tiền rồi thì mỗi người có phải chi bao nhiêu đâu?"
Nghe Trần Tuấn Hoành nói, mọi người đều hơi không vui, nhưng cũng có người cảm thấy có lý, nếu đổi lại là nhà mình giàu mà bạn học yêu cầu như vậy, họ cũng sẽ không vui.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Điện thoại của Kỷ Lê rung rung, là tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch.
Anh đã tới chân núi rồi.
Kỷ Lê nhìn nhìn mọi người.
Thấy mọi người vẫn còn đang phân vân không biết có nên ngủ lại không, cậu hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Ờm….người nhà tôi tới rồi, tôi về trước đây."
Mọi người nghe xong cũng không giữ cậu nữa.
Kỷ Lê nhanh chóng rời đi.
Cậu cũng không cần lấy lại đồ gì, sau khi nói tạm biệt mọi người liền xuống núi.
Nhìn bóng dáng Kỷ Lê rời đi, An Tuyên cùng Phạm Thanh khẽ nói với nhau.
“Có người nhà tới đón thích thật ấy." An Tuyên hâm mộ.
“Hai người bọn mình cùng về cũng giống như có người nhà mà? Hay là cùng ở lại nhé?" Phạm Thanh nói.
Nghe cũng có lý đó chứ.
An Tuyên vỗ vỗ vai cậu ta: “Anh em tốt!"
Phạm Thanh cười cười.
……
Dưới chân núi, Kỷ Lê đã lên xe, Thẩm Thuật Bạch lái xe, Kỷ Lê kể chuyện hôm nay với anh.
“Giáo viên của bọn em trước kia từng đầu tư thất bại, họ từng phải ngủ gầm cầu đó, vất vả lắm."
“Nghe nói trước kia còn không có cơm mà ăn, phải ăn chuối thay cơm ấy."
“Sau đó giáo viên lại kể thành công của mình khi đầu tư, làm em cũng vui lây."
Thẩm Thuật Bạch yên lặng nghe.
“Đại Bạch, em cảm thấy thực may mắn vì mình sinh ra ở niên đại này." Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch cười.
“Tại sao?" Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Bởi vì nha, niên đại này phàm là nỗ lực thì sẽ có thu hoạch, hơn nữa pháp luật của quốc gia hiện tại cũng đã bảo hộ chúng ta, không có nhiều những ông chủ thâm độc muốn ăn chặn tiền lương nữa, cũng không có quá nhiều việc tranh đấu ngầm, chỉ cần chịu khó thì sẽ không chết đói, cho nên em thật may mắn."
Nghe xong, Thẩm Thuật Bạch im lặng một lúc lâu mới nói: “Anh cũng thật may mắn khi được sinh ra ở niên đại này, may mắn vì không có nhiều những ông chủ thâm độc muốn ăn chặn tiền lương, cũng may mắn vì có thể gặp em."
Nếu là niên đại trước kia, có lẽ Lê của anh sẽ không thể thoát khỏi Kỷ gia được, cũng có thể sẽ gặp phải càng nhiều chuyện không tốt, may mà bây giờ là thời đại hòa bình.
Kỷ Lê nghe vậy thì vui lắm, cậu ngượng ngùng ôm gối che nửa mặt.
“Lê." Thẩm Thuật Bạch dịu dàng, “Sau này em có dự định gì không?"
Sau này hả. Kỷ Lê nghĩ nghĩ.
“Em muốn trở thành một nhà đầu tư, vì dù sao em cũng học chuyên ngành tài chính mà, cũng có giấc mộng phất nhanh, nhưng bây giờ….." Kỷ Lê cong mắt, “Giờ em lại không có giấc mộng lớn như vậy nữa, em chỉ muốn thuê một cửa hàng nho nhỏ rồi bán đồ ăn, muốn làm food blogger nha."
“Anh thì không giống em." Thẩm Thuật Bạch nói, “Anh muốn cùng em dạo khắp thế gian này, muốn ở mỗi nơi đều có kỷ niệm của hai ta."
Kỷ Lê lại càng ôm gối, nhỏ giọng nói với anh: “Anh lại làm em ngượng rồi."
Thẩm Thuật Bạch khẽ cười.
Ánh đèn đường thỉnh thoảng lại hắt vào mặt Thẩm Thuật Bạch, vô cùng đẹp đẽ.
“Dáng vẻ em ngượng ngùng thật đáng yêu."
Một câu ngắn ngủi khiến mặt cậu càng nóng hơn, Kỷ Lê còn nghe rất rõ tiếng tim mình đập.
……
Trên núi, đa phần mọi người vẫn quyết định thuê một gian phòng ngủ chung.
Hai người An Tuyên cùng Phạm Thanh nghĩ đã muộn như này rồi, đi về cũng mệt, họ không muốn ở chung với người khác, thôi thì hai người thuê một phòng là được.
Vì thế cả đám đi vào khách sạn trên núi.
Hôm nay Trần Tuấn Hoành được đám bạn mới Lăng Huyên vây quanh, cả đám tính ở cùng nhau đánh bài đánh mạt chược các kiểu.
Vừa vào khách sạn, một người chạy tới.
“Xin chào, tôi là giám đốc khách sạn, xin hỏi các bạn là sinh viên tài chính đại học G phải không?"
Lớp trưởng ngạc nhiên: “Vâng, đúng vậy."
Giám đốc nhìn bọn họ rồi tươi cười: “Xin chào, hôm nay ông chủ đã dặn tôi, các bạn sinh viên đại học G nếu ngủ lại đây thì toàn bộ đều miễn phí."
Nghe câu này, mọi người đều vui vẻ.
Trần Tuấn Hoành cũng không ngờ còn có kinh hỉ như vậy.
“Đúng rồi." Giám đốc đột nhiên hỏi, “Xin hỏi Kỷ Lê là vị nào? Ông chủ còn dặn tôi tặng một món quà cho Kỷ Lê tiểu tiên sinh."
Nghe câu này, tất cả mọi người đều khựng lại.
……
Nấu cơm dã ngoại xong về đến biệt thự đã 10h30, Kỷ Lê đi tắm trước, sau đó đến Thẩm Thuật Bạch.
Cậu nằm trên giường nghịch điện thoại, mở app Tiểu Tranh ra liền thấy không ít bình luận, đều là thúc giục.
[Sao vài ngày rồi không thấy đăng video mới vậy!?]
[Sao Tranh ba ba cũng không giục cậu ấy nhỉ? Không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Sao lại không vắt kiệt sức để kiếm tiền?]
[Tôi ăn mấy món này mấy hôm nay rồi, nhanh ra video mới đi, tôi muốn ăn món khác!]
[Oài, không biết có chuyện gì không nhỉ? Tôi muốn báo án, một food blogger tên Lê mất tích rồi, ờm, vài ngày rồi không thấy bóng người luôn.]
……
Mấy bình luận thúc giục khiến Kỷ Lê dở khóc dở cười.
Cậu chọn rep một cái – [Mai đăng món mới nha ~]
Sau đó một làn sóng ập đến.
Cậu vừa rep chưa được vài phút đã có cả tá người vào.
[Mẹ ơi, tôi thấy Lê rồi!]
[Hehe, thôi không báo án nữa nhá!]
[Món mới á? Món gì thế!?]
[Mai tôi muốn ăn gà nướng mật ong nha!]
[Tôi muốn ăn cánh gà nướng mật ong!]
[Tôi hỏi chút, tôi muốn lê mật ong được không?]
Sinh viên bọn họ đều chưa từng trải qua xã hội ngày ấy bao giờ, nhưng hẳn là rất vất vả.
Kỷ Lê nhớ tới những cuốn sách mô tả cuộc sống niên đại đó, trong lòng cũng hơi cảm khái.
Ai cũng nói thế hệ trước chỉ cần đi buôn là có thể giàu lên ngay, nhưng sau ánh hào quanh thành công ấy là đầy những chua xót mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Kỷ Lê không sống ở niên đại đó, nhưng cậu thực sự rất kính nể lớp người đi trước.
Trần Tuấn Hoành không buồn nghe tiếp, cuộc sống tốt hơn cái gì chứ? Toàn lấy cớ.
……
Sắc trời dần chuyển tối.
Buổi nấu cơm dã ngoại hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.
Hai giáo viên lớn tuổi không ở lâu nữa, họ về sớm.
Đám sinh viên ăn nốt đồ rồi cũng chuẩn bị giải tán.
Nhưng đã muộn rồi, mọi người cũng không muốn về, đang tính góp tiền đặt phòng luôn ở biệt thự này rồi ngủ.
Bỗng nhiên có người nhớ ra: “Đúng rồi, không phải nói ông chủ biệt thự này là ba của Trần Tuấn Hoành sao? Hỏi thử Trần Tuấn Hoành xem có chiết khấu cho bọn mình không, chúng ta nhiều người như vậy đặt phòng hẳn sẽ được bớt chút đó."
Người này nói xong, mọi người đều quay sang nhìn Trần Tuấn Hoành.
Trần Tuấn Hoành hơi khựng lại.
Lăng Huyên – người vừa trở thành bạn với Trần Tuấn Hoành – cũng quay sang nhìn cậu ta.
Trần Tuấn Hoành dừng một lúc lâu mới âm dương quái khí nói: “Thuê phòng còn muốn chiết khấu gì? Người giàu cũng có phải nhà từ thiện đâu, chia tiền rồi thì mỗi người có phải chi bao nhiêu đâu?"
Nghe Trần Tuấn Hoành nói, mọi người đều hơi không vui, nhưng cũng có người cảm thấy có lý, nếu đổi lại là nhà mình giàu mà bạn học yêu cầu như vậy, họ cũng sẽ không vui.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Điện thoại của Kỷ Lê rung rung, là tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch.
Anh đã tới chân núi rồi.
Kỷ Lê nhìn nhìn mọi người.
Thấy mọi người vẫn còn đang phân vân không biết có nên ngủ lại không, cậu hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Ờm….người nhà tôi tới rồi, tôi về trước đây."
Mọi người nghe xong cũng không giữ cậu nữa.
Kỷ Lê nhanh chóng rời đi.
Cậu cũng không cần lấy lại đồ gì, sau khi nói tạm biệt mọi người liền xuống núi.
Nhìn bóng dáng Kỷ Lê rời đi, An Tuyên cùng Phạm Thanh khẽ nói với nhau.
“Có người nhà tới đón thích thật ấy." An Tuyên hâm mộ.
“Hai người bọn mình cùng về cũng giống như có người nhà mà? Hay là cùng ở lại nhé?" Phạm Thanh nói.
Nghe cũng có lý đó chứ.
An Tuyên vỗ vỗ vai cậu ta: “Anh em tốt!"
Phạm Thanh cười cười.
……
Dưới chân núi, Kỷ Lê đã lên xe, Thẩm Thuật Bạch lái xe, Kỷ Lê kể chuyện hôm nay với anh.
“Giáo viên của bọn em trước kia từng đầu tư thất bại, họ từng phải ngủ gầm cầu đó, vất vả lắm."
“Nghe nói trước kia còn không có cơm mà ăn, phải ăn chuối thay cơm ấy."
“Sau đó giáo viên lại kể thành công của mình khi đầu tư, làm em cũng vui lây."
Thẩm Thuật Bạch yên lặng nghe.
“Đại Bạch, em cảm thấy thực may mắn vì mình sinh ra ở niên đại này." Kỷ Lê nhìn Thẩm Thuật Bạch cười.
“Tại sao?" Thẩm Thuật Bạch hỏi.
“Bởi vì nha, niên đại này phàm là nỗ lực thì sẽ có thu hoạch, hơn nữa pháp luật của quốc gia hiện tại cũng đã bảo hộ chúng ta, không có nhiều những ông chủ thâm độc muốn ăn chặn tiền lương nữa, cũng không có quá nhiều việc tranh đấu ngầm, chỉ cần chịu khó thì sẽ không chết đói, cho nên em thật may mắn."
Nghe xong, Thẩm Thuật Bạch im lặng một lúc lâu mới nói: “Anh cũng thật may mắn khi được sinh ra ở niên đại này, may mắn vì không có nhiều những ông chủ thâm độc muốn ăn chặn tiền lương, cũng may mắn vì có thể gặp em."
Nếu là niên đại trước kia, có lẽ Lê của anh sẽ không thể thoát khỏi Kỷ gia được, cũng có thể sẽ gặp phải càng nhiều chuyện không tốt, may mà bây giờ là thời đại hòa bình.
Kỷ Lê nghe vậy thì vui lắm, cậu ngượng ngùng ôm gối che nửa mặt.
“Lê." Thẩm Thuật Bạch dịu dàng, “Sau này em có dự định gì không?"
Sau này hả. Kỷ Lê nghĩ nghĩ.
“Em muốn trở thành một nhà đầu tư, vì dù sao em cũng học chuyên ngành tài chính mà, cũng có giấc mộng phất nhanh, nhưng bây giờ….." Kỷ Lê cong mắt, “Giờ em lại không có giấc mộng lớn như vậy nữa, em chỉ muốn thuê một cửa hàng nho nhỏ rồi bán đồ ăn, muốn làm food blogger nha."
“Anh thì không giống em." Thẩm Thuật Bạch nói, “Anh muốn cùng em dạo khắp thế gian này, muốn ở mỗi nơi đều có kỷ niệm của hai ta."
Kỷ Lê lại càng ôm gối, nhỏ giọng nói với anh: “Anh lại làm em ngượng rồi."
Thẩm Thuật Bạch khẽ cười.
Ánh đèn đường thỉnh thoảng lại hắt vào mặt Thẩm Thuật Bạch, vô cùng đẹp đẽ.
“Dáng vẻ em ngượng ngùng thật đáng yêu."
Một câu ngắn ngủi khiến mặt cậu càng nóng hơn, Kỷ Lê còn nghe rất rõ tiếng tim mình đập.
……
Trên núi, đa phần mọi người vẫn quyết định thuê một gian phòng ngủ chung.
Hai người An Tuyên cùng Phạm Thanh nghĩ đã muộn như này rồi, đi về cũng mệt, họ không muốn ở chung với người khác, thôi thì hai người thuê một phòng là được.
Vì thế cả đám đi vào khách sạn trên núi.
Hôm nay Trần Tuấn Hoành được đám bạn mới Lăng Huyên vây quanh, cả đám tính ở cùng nhau đánh bài đánh mạt chược các kiểu.
Vừa vào khách sạn, một người chạy tới.
“Xin chào, tôi là giám đốc khách sạn, xin hỏi các bạn là sinh viên tài chính đại học G phải không?"
Lớp trưởng ngạc nhiên: “Vâng, đúng vậy."
Giám đốc nhìn bọn họ rồi tươi cười: “Xin chào, hôm nay ông chủ đã dặn tôi, các bạn sinh viên đại học G nếu ngủ lại đây thì toàn bộ đều miễn phí."
Nghe câu này, mọi người đều vui vẻ.
Trần Tuấn Hoành cũng không ngờ còn có kinh hỉ như vậy.
“Đúng rồi." Giám đốc đột nhiên hỏi, “Xin hỏi Kỷ Lê là vị nào? Ông chủ còn dặn tôi tặng một món quà cho Kỷ Lê tiểu tiên sinh."
Nghe câu này, tất cả mọi người đều khựng lại.
……
Nấu cơm dã ngoại xong về đến biệt thự đã 10h30, Kỷ Lê đi tắm trước, sau đó đến Thẩm Thuật Bạch.
Cậu nằm trên giường nghịch điện thoại, mở app Tiểu Tranh ra liền thấy không ít bình luận, đều là thúc giục.
[Sao vài ngày rồi không thấy đăng video mới vậy!?]
[Sao Tranh ba ba cũng không giục cậu ấy nhỉ? Không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Sao lại không vắt kiệt sức để kiếm tiền?]
[Tôi ăn mấy món này mấy hôm nay rồi, nhanh ra video mới đi, tôi muốn ăn món khác!]
[Oài, không biết có chuyện gì không nhỉ? Tôi muốn báo án, một food blogger tên Lê mất tích rồi, ờm, vài ngày rồi không thấy bóng người luôn.]
……
Mấy bình luận thúc giục khiến Kỷ Lê dở khóc dở cười.
Cậu chọn rep một cái – [Mai đăng món mới nha ~]
Sau đó một làn sóng ập đến.
Cậu vừa rep chưa được vài phút đã có cả tá người vào.
[Mẹ ơi, tôi thấy Lê rồi!]
[Hehe, thôi không báo án nữa nhá!]
[Món mới á? Món gì thế!?]
[Mai tôi muốn ăn gà nướng mật ong nha!]
[Tôi muốn ăn cánh gà nướng mật ong!]
[Tôi hỏi chút, tôi muốn lê mật ong được không?]
Tác giả :
Ẩm Quân Tửu