Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế
Chương 21 21

Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế

Chương 21 21


Trong trường hợp vô cùng xấu hổ, phải đổi chủ đề gì mới có thể phá vỡ được tình cảnh xấu hổ này?

Cách Tiêu Lạc nghĩ ra đó là tùy tiện chỉ tay vào TV và nói: "...
Xem gala xem gala đi, tôi cực kì thích vị khách mời tiếp theo đó."

Cũng may Lương Diễm không có ý ép người ta quá đáng, vừa thấy Tiêu Lạc lấy cớ giống như "Xem kìa, có đĩa bay" như thế, anh cũng liền thuận thế ngậm miệng, sau đó ngoan ngoãn đem tầm mắt hướng về phía TV.


Kết quả liền nhìn thấy Hạ Thiên Nhiên đang kéo tay nam diễn viên trong vở kịch mới của cô ấy xuất hiện trên màn hình TV.


Tiêu Lạc: "....." Duyên phận, đúng là không thể nói trước được.


Lương Diễm cong môi: "Em thích Hạ Thiên Nhiên?"

Tiêu Lạc lập tức phủ nhận 3 lần liên tiếp: "Ai thích cô ấy chứ....
Đương nhiên là không có nhé...
Sao tôi lại thích cô ấy được chứ....."

Lương Diễm: "Vậy ý của em là, cái vị khách quý mà em cực kì thích đó là nam diễn viên này?"

Tiêu Lạc: "......"

Thật ra Tiêu Lạc rất muốn thừa nhận, nhưng cô sợ mình vừa thừa nhận xong, Lương Diễm liền tiếp tục hỏi cô, vậy cô nói cho tôi nghe một chút anh ta tên là gì nha, từng có bộ phim nào tiêu biểu nha! Như thế chẳng phải là cô tự đào hố chôn mình rồi à?

Cho nên cô cực kì kiên cường dùng sự im lặng tỏ vẻ bản thân từ chối trả lời vấn đề này.


Lương Diễm không tiếp tục trêu chọc cô mà cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, sau đó không đầu không đuôi nói: "Tôi cũng không thích cô ta."

Tiêu Lạc phản ứng một chút mới nhận ra rằng Lương Diễm đang nói tới Hạ Thiên Nhiên.
Kỳ thật lễ Giáng sinh đó Tiêu Lạc cũng đã nhìn ra được Lương Diễm không thích Hạ Thiên Nhiên, Nói không thích cũng coi như là đã giữ lại mặt mũi cho Hạ Thiên Nhiên rồi, nhìn thái độ của Lương Diễm đối với Hạ Thiên Nhiên có thể nói là chán ghét.
Tiêu Lạc dù không thích Hạ Thiên Nhiên nhưng cũng phải thừa nhận Hạ Thiên Nhiên rất xinh đẹp, lại nổi tiếng, là nữ thần thanh thuần trong lòng rất nhiều trạch nam.
Lương Diễm dù không thích cũng không đến mức chán ghét đối phương chứ! Cho nên vừa nghe Lương Diễm nói vậy, nhịn không được tò mò hỏi một câu: "Vì sao anh lại không thích cô ấy thế?"

Lương Diễm liếc cô một cái rồi không nói gì.
Làm sao anh có thể nói cho Tiêu Lạc bởi vì một lần anh quay phim cùng Hạ Thiên Nhiên, đoàn phim sắp xếp Hạ Thiên Nhiên ngủ ở phòng cách vách, kết quả một đêm khuya quay phim xong trở lại khách sạn đẩy cửa phòng, phát hiện Hạ Thiên Nhiên mặc áo ngủ khêu gợi nằm trên giường của anh....


Cũng may Tiêu Lạc cũng chỉ là thuận miệng hỏi, vừa thấy Lương Diễm không có ý muốn trả lời, cũng liền thức thời chuyển đề tài.


Xem gala được một nửa, hai người đều hết hứng thú.
Lương Diễm thấy vẻ mặt Tiêu Lạc "thật nhàm chán nghĩ muốn về đi ngủ", nhịn không được nâng cánh tay lên nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay phải của cô, nhỏ giọng đề nghị: "Có muốn đi đốt pháo hoa không?"

Ánh mắt Tiêu Lạc dừng một chút rồi sáng lên: "Muốn!"


Vì thế dưới sự chỉ huy của Lương Diễm, Tiêu Lạc đi vào trong kho chứa của tầng một, sau đó ôm ra vài hộp pháo hoa.


Lúc này Tiêu lạc mới có thể cảm nhận được cái hay của cuộc sống nơi rừng núi hoang vu, một địa phương hẻo lánh như vậy, đừng nói là đốt pháo hoa, cho dù không cẩn thận bị cháy nhà, chỉ sợ nhất thời sẽ không có người phát hiện.


Lương Diễm ôm con mèo nhỏ màu cam ngồi trên bậc thềm cửa biệt thự, chống cằm nhìn Tiểu Lạc ngồi xổm trong sân cầm bật lửa đốt pháo.


Người mà lúc giết gà nháy mắt cũng không nháy mắt đó ấy thế mà lại sợ pháo hoa, mới vừa châm kíp nổ đã nhảy ra che đầu chạy tới phía Lương Diễm.
Pháo hoa phía sau đột nhiên nổ tung phía trên đỉnh đầu hai người, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, Tiêu Lạc cười tươi như hoa, nhất thời khiến Lương Diễm nhìn tới ngẩn ngơ.


Mãi cho đến khi ồn ào náo động cùng hỗn loạn qua đi, trên mặt đất đầy hỗn độn, Lương Diễm mới nghe rõ nhịp tim của mình, giống như pháo hoa vừa rồi nổ trên không trung.


Thình Thịch, Thình Thịch,....


- ---

Buổi tối nằm ở trên giường, Lương Diễm khó có được lúc mất ngủ.
Anh cảm thấy như mình đã nắm được gì đó, nhưng lại mơ hồ chưa hoàn toàn thông suốt.


Anh nóng lòng muốn tìm một người để chia sẻ một chút, sau khi lướt qua danh sách liên lạc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định gọi cho Đỗ Vũ.
Bởi chỉ có Đỗ Vũ, buổi tối chưa bao giờ tắt máy.


Phải gọi tới ba bốn lần mới thành công lôi Đỗ Vũ đang trong mộng đẹp tỉnh dậy.


Lúc Đỗ Vũ nghe điện thoại, cả người như sụp đổ: "...
Ba, ba thật sự là ba ruột của con.
Ba có biết hiện tại giờ Bắc Kinh là mấy giờ rồi không thế?"

Lương Diễm không chút áy náy để di động ra xa nhìn thời gian hiển thị trên đó, sau đó nói: "Bây giờ là 3:25 giờ Bắc Kinh.
Ba gọi điện thoại trả lương đầu năm cho con, nhân tiện nhắc nhở con một chút, nên rời giường đi tiểu, đàn ông nhịn lâu quá là không tốt cho thận đâu."

Đỗ Vũ: "....Anh có tin là mùng một tết em bay qua treo cổ trước cửa biệt thự anh không?"

Lương Diễm: "...."

Đỗ Vũ sau khi dập tắt lửa giận rốt cục tỉnh táo lại, hỏi Lương Diễm: "Nói đi, gọi điện thoại tới tìm em có chuyện gì?"

Lương Diễm hiếm khi do dự một chút, mới lắp bắp hỏi Đỗ Vũ: "Cậu, trước kia cậu theo đuổi bạn gái như thế nào?"


Đỗ Vũ được dịp lên mặt: " Em theo đuổi cô ấy á? Rõ ràng là cô ấy chủ động theo đuổi em đấy nhá! Anh không thể tưởng tượng được trước kia cô ấy mặt dày bám lấy em như thế nào đâu, không phải em chém gió với anh đâu chứ ngày đó cô ấy theo đuổi em tới mức toàn trường đều biết,.."

Lương Diễm làm bộ muốn ngắt điện thoại: "Được lắm, xem ra tôi hỏi chỗ cậu không ra được câu nói thật nào, vậy tôi cứ trực tiếp gọi điện cho bạn gái cậu là được rồi.."

Đỗ Vũ cả kinh: " Ấy ấy, ba ba ba, đừng gọi đừng có gọi, con nói thật là được chứ gì, là con theo đuổi cô ấy, con lì lợm bám lấy cô ấy, như vậy đã được chưa? Còn theo đuổi như thế nào á?..
Để con nghĩ lại đã! Hình như cũng không có gì đặc biệt, chính là ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô ấy hỏi han ân cần, ngày lễ tết thì tặng cô ấy quà này, à đúng rồi, nhất định phải thường xuyên thổ lộ, cứ tóm được cơ hội là phải nói cho cô ấy biết là anh thích cô ấy bao nhiêu."

Lương Diễm rất chân thành hỏi: "Dựa vào diện mạo này của tôi, cậu có cảm thấy cô ấy có thể bị nhan sắc của tôi hấp dẫn, sau đó tôi chỉ cần ngoắc tay nhẹ một cái là cô ấy sẽ vui vẻ chạy tới chỗ tôi hay không?"

Đỗ Vũ mắng: " Còn vui vẻ, đừng nói tới con gái người ta là một cô gái xinh đẹp, cho dù là con mèo nhỏ ở biệt thự nhà anh, anh thử ngoắc ngoắc tay xem nó có thèm phản ứng anh không?"

Lương Diễm không tin lắm, bèn cầm di động chạy tới phòng khách tìm mèo.
Mèo nhỏ đang nằm trong ổ bị tiếng động của Lương Diễm đánh thức, miễn cưỡng mà mở hai mắt nhập nhèm liếc Lương Diễm một cái.


Lương Diễm lập tức giơ tay về phía nó ngoắc đầu ngón tay một cái, kết quả mèo ta...
nhắm mắt lại, lật lật người rồi lại ngủ tiếp.


Lương Diễm tức giận nói: "Chẳng phải người ta vẫn bảo đây là thế giới coi trọng nhan sắc à?"

Đỗ Vũ rất thận trọng hỏi lại: "Ba, chẳng lẽ ba quên rằng ngài đã bị hủy dung rồi à?"

Lương Diễm: "....."

Sau khi rất chuẩn xác đâm cho Lương Diễm một dao, Đỗ Vũ rốt cục mới có lương tâm mà gợi ý cho Lương Diễm: "Không phải là vừa đúng lúc đến lễ mừng năm mới hay sao, hay là anh chuẩn bị một chút quà năm mới cho Tiêu Lạc đi?"

Lương Diễm vừa nghe thấy tên Tiêu Lạc, đầu tiên là chột dạ, sau đó là nổi giận: "Tôi có nói là thích Tiêu Lạc lúc nào hả? Cậu đừng có mà nói hươu nói vượn, có tin là tôi trừ tiền thưởng cuối năm của cậu luôn không?"

Đỗ Vũ: "Được được được, không có không có, anh không có thích Tiêu Lạc, người anh thích là Hoa tỷ, người anh muốn theo đuổi cũng là Hoa tỷ, được rồi chứ?"

Hoa tỷ: "....." Người đang ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.


- --------------

Thật ra là Lương Diễm đã từng tặng quà cho Tiêu Lạc rồi, chính là cái khăn quàng cổ lần trước đi dạo siêu thị mà đột nhiên anh muốn mua tặng cho cô đó.
Nhưng mà theo như lời Đỗ Vũ nói thì tặng quà thì có thiết thực hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là phải quý giá*cơ!

*Bản gốc là 贵重 - quý trọng

Không biết có phải là Lương Diễm chỉ ngồi phân tích hai từ "quý giá" này hay không, mà lại nghĩ muốn tặng một món quà vừa quý vừa có giá trị, tóm lại sáng sớm mùng một, Lương Diễm gọi điện thoại nói cho Đỗ vũ, anh quyết định tặng cho đối phương một chiếc xe.


Đỗ Vũ nghe xong, ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, sau đó mới gian nan đề nghị: "Thật ra tặng quà thì cũng không nhất thiết phải rất đắt tiền, cứ bình thường là được, nếu tặng món đồ quá đắt thì Hoa tỷ sẽ nghĩ là anh muốn bao nuôi anh ấy đấy."


Lương Diễm: "....Có thể đừng có nhắc tới Hoa tỷ được không? Cậu như thế thì sau này tôi làm sao mà đối mặt với Hoa tỷ được hả?"

Đỗ Vũ muốn cười lại không dám cười: " Kỳ thật Hoa tỷ cũng đâu có tệ lắm, dáng vẻ cũng khá là...
tròn trịa*.
Tuy rằng là đàn ông, nhưng mà nhìn kĩ một chút thì cũng không phải là không thể đâu nhé."

*Bản gốc: Châu hòn ngọc sáng

Lương Diễm: "....." Đậu má, giới tính là thứ có thể cho cậu tùy tiện nhìn kĩ một chút là được đấy à?

Hai người thương lượng nửa ngày, cuối cùng vẫn không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Vũ vỗ trán nhắc nhở Lương Diễm: "Anh không phải là có quen cái người gọi là bạn thân của Tiêu Lạc, gọi là cái gì Mễ đó hay sao? Anh thử hỏi cô ấy một chút, chúng ta không biết được sở thích của Tiêu Lạc, bạn thân của cô ấy chẳng lẽ lại không biết?"

Tuy rằng trực giác của Lương Diễm cho thấy đây có thể là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng nhất thời cũng không có cách nào hay hơn, vì thế sau khi cúp điện thoại của Đỗ Vũ, anh liền thật sự lấy di động ra gửi tin nhắn riêng vào weibo của Túc Tiểu Mễ.


Túc Tiểu Mễ là thành viên chuẩn mực của Tộc cúi đầu, cho nên ngay lập tức đã rep lại tin nhắn của Lương Diễm: "Ông trời ơi, đời này con lại có thể nhận được tin nhắn của idol này, mẹ nó thật là hạnh phúc!!!"

*低头族: thuật ngữ có nguồn gốc Trung Quốc gọi là "đê đầu tộc" tức "bộ lạc cúi đầu", diễn tả những người đi trên đường mà cứ chúi đầu vào màn hình điện thoại.


Lương Diễm:....


Túc Tiểu Mễ: Lạc Lạc thích gì nhỉ? Em cũng không biết nữa! Thích nấu ăn? Hay là thích truyện tranh H văn nhở?

Lương Diễm:.....


Tiêu Lạc kiếm ở đâu ra cái cô bạn thân cực phẩm thế??

Túc Tiểu Mễ: Idol ơi, em kể cho anh cái này nhá, bộ truyện tranh đó siêu đẹp luôn, chính là truyện phiên bản nam của Tiêu Lạc với phiên bản nữ của anh đó.
Hay là em gửi cho anh một bản xem nhé?

Lương Diễm:...!!! Tạm biệt! Coi như tôi chưa có hỏi đi.


- ----------

Cuối cùng Lương Diễm cũng chuẩn bị xong quà năm mới cho Tiêu Lạc, đó là một bộ đồ sứ nhỏ gồm 12 chiếc, do anh nhờ chỗ một sư phụ quen biết chuyên làm gốm tỉ mỉ làm riêng cho cô.
Bát, chén trà..
cái gì cần có đều có đủ cả.


Tiêu Lạc vừa thấy liền thích, bởi vì bộ đồ đồ sứ này vừa mới nhìn đã cảm thấy thật khéo léo tinh xảo.


Cô hỏi Lương Diễm: "Có đắt lắm không ạ?"

Lương Diễm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không đắt."

Bởi vì vẻ mặt của Lương Diễm quá mức vân đạm phong khinh, hơn nữa Tiêu Lạc cũng thật sự rất thích món quà này, cho nên cũng nhận lấy.
Khi đó Tiêu Lạc thật sự không biết được bộ đồ sứ đó căn bản là vô giá, sau này có một người bạn tới nhà Tiêu Lạc ăn cơm vô tình nhìn thấy nói cho, Tiêu Lạc mới biết được, trong đó cho dù là một cái chén nhỏ cũng có giá vài vạn, huống chi đây lại còn là cả một bộ nữa.



- ------------------------------

[Ngoại truyện Túc Tiểu Mễ]

« Tôi mới không yêu đương với cấp trên đâu»

Túc Tiểu Mễ vượt qua muôn vàn khó khăn, vất vả lắm mới qua được vòng phỏng vấn vào được công ty mơ ước bấy lâu, lại không ngờ phát hiện vị lãnh đạo trực tiếp của mình chính là nam thần Khương Yển mà cô đã thầm thương trộm nhớ suốt ba năm trung học.


Túc Tiểu Mễ vừa nhìn thấy người kia, trong lòng không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày tốt nghiệp năm đó, bản thân đã mượn rượu mà cưỡng hôn người ta.


May mắn chính là, hình như đối phương căn bản là không nhận ra cô thì phải?

Túc Tiểu Mễ cũng không muốn từ bỏ công việc khó khăn lắm mới giành được này, vì thế vừa chột dạ vừa cảm thấy may mắn mà đi nhận chức.


Mãi cho đến một ngày nào đó, trong buổi liên hoan của công ty, mọi người bắt đầu nói tới đề tài nụ hôn đầu.


Chỉ thấy Khương Yển từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều mang theo xuân ý, đầy ẩn ý nhìn Túc Tiểu Mễ nói: "Đêm tốt nghiệp trung học, đang ở dưới kí túc xá nam thì bị người nào đó kéo vào trong rừng..."

Người nào đó: "....." Hiện tại cô bỏ chạy có còn kịp không nhỉ?

Văn án 2:

Sau này, Khương Yển áp Túc Tiểu Mễ ở trên tường, ánh mắt tối lại, khàn giọng hỏi - "Nói hay không nói, hử?"

Ps: Lúc trước tớ có nói truyện về Túc Tiểu Mễ có nhà edit hoàn rồi, tớ đã check lại và vẫn chưa có.
Thật sự xin lỗi vì tớ đã không kiểm tra lại trước khi đăng ạ:((

Truyện về cô bạn này đã có bản convert full tên là "Muốn làm ngươi Khương thái thái"

Bạn nào có hứng thú với chuyện tình của cô bạn này thì có thể ghé qua đọc thử nhé.


- -----------------

Editor có lời muốn nói:

Đây là bộ truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa.


Truyện không có lịch đăng cố định, nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể.


Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện.


Have a nice day!! ????


.

Tác giả : Cố Vô Ngân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại