Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ
Chương 61
Anh đang sợ, tuy đang đau bụng sinh nhưng Hàn Dẫn Tố vẫn cảm nhận được. Anh vẫn nắm chặt tay cô mặc dù vẫn ấm áp nhưng không tự chủ mà run lên, đôi mày rậm nhíu chặt, trong ánh mắt toát lên sự lo âu và sợ hãi. Nam tử hán cao bảy thước như anh trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn không sợ mà lại vì vợ mình sinh con mà sợ.
Hàn Dẫn Tố ngoài cảm động còn có mấy phần buồn cười rút nhẹ bàn tay trong tay anh ra chậm rãi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán anh trêu chọc:
"Giờ mà để cho lính cấp dưới của anh mà thấy vẻ mặt kinh sợ của anh thế này, phụ nữ sinh con mà cũng sợ, uy nghiêm Đoàn Trưởng của anh mất hết rồi!"
Phương Chấn Đông giữ lấy bàn tay nhỏ bé nắm vào tay anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái:
"Tố Tố em sẽ không có chuyện gì!"
Giọng nói vẫn vang vang mang đầy vẻ bá đạo khiến Hàn Dẫn Tố không khỏi nhếch miệng cười to gật đầu một cái:
"Vâng! Em sẽ sinh con chúng ta bình yên, anh cứ yên tâm!"
Lúc Hàn Dẫn Tố được đưa vào phòng sinh trong lòng cô vẫn vô cùng yên tâm, bởi cô biết người đàn ông đang đợi ngoài phòng sinh kia sẽ ở đó vĩnh viễn không rời đi.
Con cũng thương lòng cha mẹ nên cũng không giày vò nhiều thuận lợi mà sinh ra. Hơn ba cân, đầu không lớn nhỏ nhắn xinh xắn, khóc nức nức nở nở như mèo kêu thật khiến cho người ta thương yêu.
Bà Phương ôm cháu ở trong tay nói chuyện với Phương Hoa đang đứng ở sau lưng vẫn nói như mê hoặc:
"Lão Phương, ông xem nha đầu này thật là xinh đẹp, trông mặt mày thanh tú nhá!"
Miệng vừa nói mà tay khẽ đu đưa, Phương Hoa ở sau lưng nhìn về bên này bà lại đảo về bên kia, ông quay sang bên kia bà lại đảo qua bên này. Ông bước lên trước lại bị bà quay lại ý không muốn cho ông xem. Phương Hoa nhanh chóng định đưa tay ra:
"Đưa cháu cho tôi, đưa tôi xem nha đầu nào!"
Bà Phương nhanh nhẹn tránh qua một bên:
"Không được, đàn ông các người tay chân vụng về lỡ rớt cháu gái tôi thì sao? Thôi để tôi ôm đi! Ai ôi! Gọi nào, gọi nào, bà là bà nội của con, bà nội…."
Nhẹ giọng đùa giỡn với cháu một hồi phát hiện chồng mình sau lưng không thấy động tĩnh mới kinh ngạc quay đầu lại không khỏi bật cười lớn! Già đời như vậy rồi mà như trẻ con đứng đó mặt hằm hằm nhìn bà như muốn giận dỗi. Bà cười thầm cẩn thận đưa cháu gái cho ông:
"Đây, ông nội, ôm thì ôm đi! Đừng nhăn mặt với tôi nữa!"
Nét mặt Phương Hoa lập tức biến chuyển, chân tay vụng về nhận lấy cháu nâng niu như thể nâng một quả bom hẹn giờ khiến bà Phương không khỏi bật cười. Phải nói trước đây Chấn Đông và Phương Nam ra đời ông cũng không đến ôm ngay, giờ ôm cháu gái miệng cười ngoác ra không thể giấu nổi:
"Cháu gái Phương Gia có khác, bà xem nó chớp mắt này, mắt trong trẻo sáng long lanh như thủy tinh luôn!"
"Thật vậy sao?"
Bà Phương đến gần:
"Nha đầu này tôi thấy giống Tố Tố thanh tú xinh đẹp nhưng mũi và tai lại giống Chấn Đông y hệt!"
Lúc Phương Nam tiến vào chỉ thấy ba mẹ đang bế cháu ông khen một câu bà khen một câu không khỏi buồn cười:
"Con thấy trong phòng bệnh không có ai hóa ra là đến phòng trẻ. Chị dâu đã tỉnh rồi, đứa trẻ cũng nên ôm qua luôn thôi!"
Phương Hoa lưu luyến không rời đem cháu giao cho y tá vừa cẩn thận dặn dò mấy câu, mắt dán theo y tá ôm cháu đi không rời. Thật lâu sau đó mới quay sang nói với bà Phương:
"Bà đi xem Tố Tố thế nào, bảo chị giúp việc trong nhà hầm cháo gà với thuốc bổ rồi đưa tới đây!"
Bà Phương liếc ông một cái:
"Được rồi lão Phương, ông có việc của ông thì đi đi, không cần ông nói tôi đã sớm lo liệu đâu vào đấy rồi. Tố Tố giờ là công thần của Phương Gia chúng ta!"
Phương Hoa đặt tên cho cháu gái là Manh Manh. Phương Manh Manh, sinh mệnh bé nhỏ chờ đợi bao lâu đã giáng thế mang đến cho Phương Gia một sức sống mới cũng bù đắp được tiếc nuối của Hàn Dẫn Tố khi mất đứa con đầu tiên.
Hàn Dẫn Tố mới ở cữ xong thì Hàn Dĩnh đã xảy ra chuyện lớn. Hàn Dĩnh quyến rũ Phương Chấn Đông không có tác dụng, trong lòng lại ghen ghét Hàn Dẫn Tố nhưng vốn dựa vào không còn được như trước nhưng cũng phải sống qua ngày. Nghe nói hộp đêm có nhiều đàn ông nhiều tiền liền ăn mặc và trong điểm xinh đẹp hàng đêm lưu luyến chỗ ăn chơi, được vài lần đã quen được đám trư cẩu bằng hữu giang hồ.
Trong đó vừa mắt cô nhất là một người đàn ông, người khác đều gọi anh ta là Kiệt ca, nhìn tuổi chừng bốn mươi, biết ăn mặc và chải chuốt ra tay vung tiền một đêm tiêu đến gần hai vạn cũng không chớp mắt. Hơn nữa lại để ý tới Hàn Dĩnh, cách vài ba ngày lại tặng cho cô vài món đồ nhỏ, toàn là những thứ đồ xa xỉ, nghe nói đang làm ăn buôn bán bí mật vụ gì đó không nhỏ.
Hàn Dĩnh liền động lòng, nghĩ tới nếu đeo bám anh ta thì đời này không phải lo ăn mặc cho nên lang hữu tình thì muội hữu tính không mấy ngày sau thì hai người đã xoắn xuýt với nhau rồi. Nhưng Kiệt vốn là dân giang hồ căn bản không muốn lâu dài với Hàn Dĩnh cho nên Hàn Dĩnh đành phải tìm con đường khác.
Biết Kiệt ca mở ra một khu suối nước nóng cao cấp, khách tới đều là người có tiền liền quấn lấy anh ta xin anh ta nhận mình làm việc. Kiệt chính là ý định này, suối nước nóng anh ta mở ra thực chất là ổ mại dâm do anh ta đứng đầu, bí mật cao lại tỉ lệ thành công lớn, giá tiền đắt nên mặt hàng cực kỳ tốt vì thế anh ta mới để ý tới Hàn Dĩnh.
Dù sao cũng từng đi quyến rũ đàn ông khác, việc khác Hàn Dĩnh không làm được nhưng việc này cô lành nghề, hơn nữa lại được nhiều tiền một tháng đến mấy vạn. Chuyện tốt như thế nhưng Hàn Dĩnh không nghĩ vận khí của cô lại đen đủi như vậy, Kiệt vẽ ra cho cô một tương lai tốt đẹp nhưng chỉ trong một tháng khu này đã bị cảnh sát niêm phong mà cô cũng dính lấy tội bán dâm để vào cục cảnh sát.
Vừa mới bắt đầu cũng rất sợ, sau lại nghĩ cô thì phải sợ gì, vua cũng thua thằng liều, cô cũng không tin Phương Gia không thể nhắm mắt nhìn cô ở trong cục cảnh sát. Vỡ lở ra vừa đúng lúc Hàn Dẫn Tố cũng đừng mơ đến làm phu nhân quan lớn. Định vò mẻ cho sứt hận không la lối cho toàn thế giới biết.
Trưởng ban phòng chống tệ nạn không ngờ tới phá được ổ mại dâm lại đụng phải tổ ong vò vẽ lớn như vậy, chuyện này dính líu đến lãnh đạo lớn nên không biết cân nhắc nặng nhẹ thế nào liền gọi điện đến phòng làm việc của Phương Hoa. Chủ nhiệm Triệu nghe điện không báo cho Phương Hoa mà báo trực tiếp cho Phương Chấn Đông. Chuyện này làm càng nhỏ càng tốt nếu không sẽ ảnh hưởng rất xấu.
Phương Chấn Đông giấu vợ báo cho Hàn Thanh Sơn biết, một mặt quan hệ với bên cảnh sát, đây không phải là tội lớn, cũng coi như là vi phạm lần đầu nên nộp phạt tiền là có thể về.
Hàn Thanh Sơn nhận được tin tức suýt ngã ngửa ra, Hàn Gia mặc dù không phải là danh gia vọng tộc gì nhưng đời đời đều sống quy củ, đến Hàn Thanh Sơn thì không còn gì nữa. Già mặt rồi mà có đứa con gái hành nghề bán dâm, chuyện này mà truyền đi thì ông còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nữa.
Tức giận liền đổ lên Triệu Hồng:
"Không lo giáo dục con cái, chỉ biết nuông chiều, không làm gì thì thôi lại còn làm ra chuyện này đem mặt mũi đời đời của Hàn Gia vứt sạch….."
Mắng tới mắng lui, Triệu Hồng liền ngửa mặt ăn vạ:
"Ai bảo tiểu Dĩnh số mệnh không tốt, sinh ra không có cha, làm gái bán hoa thì cũng là máu mủ của Hàn Gia, là con gái của ông, người người đều biết nhá! Đừng nằm mơ!"
Hàn Thanh Sơn tức giận run cầm cập nhưng một câu cũng không nói nổi, dù sao vẫn là con gái của mình. Hai người vội vàng tới thành phố B, Phương Chấn Đông không lộ diện mà bảo Tiểu Lưu giúp hai người làm thủ tục.
Ba người ra khỏi trại giam đứng giữa đường lớn, lửa giận Triệu Hồng nhịn không nổi nữa túm lấy tóc Hàn Dĩnh cho hai cái bạt tai:
"Mày thiếu ăn hay thiếu uống mà phải hạ mình tệ hại như vậy? Mẹ mày giờ đến cái mặt mo cũng không có!"
Hàn Dĩnh chưa bao giờ chịu qua điều này mà đứng giữa đường nên xấu hổ đến cực hạn không thèm để ý nữa la lên:
"Mẹ còn không như vậy, từ nhỏ đến lớn đàn ông vào nhà chúng ta đếm không xuể….."
Triệu Hồng sợ hết hồn, vội vàng che lấy miệng cô:
"Con nha đầu chết tiệt kia, mày nói nhảm gì đó? Nói nhảm gì đó….."
Nói xong, trộm quét qua mắt Hàn Thanh Sơn, sắc mặt Hàn Thanh Sơn âm trầm như trời sắp mưa, áp lực đủ cho người ta thở không ra hơi.
Hàn Thanh Sơn biết Triệu Hồng không phải người đàn bà đoan trang gì, nếu không phải ông dễ dàng cũng bà ta có chuyện thì thật đã biết trên đầu mình đã đội sẵn nón xanh rồi, còn chính là do con gái mình nói ra quả thật là khổ sở không thể nói ra được.
Hàn Thanh Sơn nheo nheo mắt, ánh mắt xẹt qua hai mẹ con trước mắt rồi nhìn Hàn Dĩnh. Mặt mày như thế này, tính tình phẩm chất nào giống người của Hàn Gia, lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất cũng không có. Hơn nữa lại là con gái của ông cũng là do Triệu Hồng nói, có chứng cớ nào? Tại sao ban đầu ông lại hồ đồ tin lời bà ta mà quên mất bà ta căn bản cũng đâu phải là người đàn bà an phận thành thực?
Mầm mống hoài nghi mỗi khi đã gieo xuống giống như được phun thuốc tăng trưởng nhanh chóng lớn lên như từng mũi gai nhọn đâm vào lòng đau nhói không chịu được.
Từ thành phố B trở về Miền Nam, dọc đường đi sắc mặt Hàn Thanh Sơn âm trầm không nói gì, Hàn Dĩnh hình nhưng cũng ý thức được mình nói điều gì đó sau nên cả hai mẹ con cũng không nói lời nào.
Bước vào cửa, Hàn Thanh Sơn thấy cũng không cần thiết phải che giấu nữa trực tiếp vào vấn đề chính:
"Triệu Hồng, bà nói thật cho tôi hay: Hàn Dĩnh rốt cuộc có phải là con tôi không?"
Trong lòng Triệu Hồng chột dạ, ánh mắt lóe lên mấy cái rồi đột nhiên nhào tới la lối om sòm:
"Ông là đồ đàn ông không có lương tâm, ông nói lời này không sợ bị thiên lôi đánh chết sao? Ông muốn bỏ rơi hai mẹ con tôi, tôi nói cho ông biết là không có cửa đâu, hừ hừ….."
Hàn Thanh Sơn xoa xoa huyệt thái dương của mình:
"Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi bệnh viện một chuyến!"
"A. . . . . ."
Triệu Hồng trương gân cổ gào lên:
"Tôi không đi, Hàn Thanh Sơn, ông định xét nghiệm cái gì? Tôi nói cho ông biết tôi không đi……"
Trong giọng nói hốt hoảng cũng không giấu nổi nữa rồi, hoài nghi trong lòng Hàn Thanh Sơn đã chắc chắn. Mọi thứ như hỗn loạn, những áy náy tự trách nhiều năm nay với Hàn Dĩnh còn đối với con đẻ mình thì lãnh đạm xa cách thậm chí còn khiến Tiểu Tố chịu nhiều uất ức trong nháy mắt tất cả xông lên đầu làm Hàn Thanh Sơn hối hận đến ruột xanh mét.
Hàn Thanh Sơn đứng lên lãnh đạm nói:
"Triệu Hồng, chúng ta ly hôn đi ‘’
Hàn Dẫn Tố ngoài cảm động còn có mấy phần buồn cười rút nhẹ bàn tay trong tay anh ra chậm rãi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán anh trêu chọc:
"Giờ mà để cho lính cấp dưới của anh mà thấy vẻ mặt kinh sợ của anh thế này, phụ nữ sinh con mà cũng sợ, uy nghiêm Đoàn Trưởng của anh mất hết rồi!"
Phương Chấn Đông giữ lấy bàn tay nhỏ bé nắm vào tay anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn một cái:
"Tố Tố em sẽ không có chuyện gì!"
Giọng nói vẫn vang vang mang đầy vẻ bá đạo khiến Hàn Dẫn Tố không khỏi nhếch miệng cười to gật đầu một cái:
"Vâng! Em sẽ sinh con chúng ta bình yên, anh cứ yên tâm!"
Lúc Hàn Dẫn Tố được đưa vào phòng sinh trong lòng cô vẫn vô cùng yên tâm, bởi cô biết người đàn ông đang đợi ngoài phòng sinh kia sẽ ở đó vĩnh viễn không rời đi.
Con cũng thương lòng cha mẹ nên cũng không giày vò nhiều thuận lợi mà sinh ra. Hơn ba cân, đầu không lớn nhỏ nhắn xinh xắn, khóc nức nức nở nở như mèo kêu thật khiến cho người ta thương yêu.
Bà Phương ôm cháu ở trong tay nói chuyện với Phương Hoa đang đứng ở sau lưng vẫn nói như mê hoặc:
"Lão Phương, ông xem nha đầu này thật là xinh đẹp, trông mặt mày thanh tú nhá!"
Miệng vừa nói mà tay khẽ đu đưa, Phương Hoa ở sau lưng nhìn về bên này bà lại đảo về bên kia, ông quay sang bên kia bà lại đảo qua bên này. Ông bước lên trước lại bị bà quay lại ý không muốn cho ông xem. Phương Hoa nhanh chóng định đưa tay ra:
"Đưa cháu cho tôi, đưa tôi xem nha đầu nào!"
Bà Phương nhanh nhẹn tránh qua một bên:
"Không được, đàn ông các người tay chân vụng về lỡ rớt cháu gái tôi thì sao? Thôi để tôi ôm đi! Ai ôi! Gọi nào, gọi nào, bà là bà nội của con, bà nội…."
Nhẹ giọng đùa giỡn với cháu một hồi phát hiện chồng mình sau lưng không thấy động tĩnh mới kinh ngạc quay đầu lại không khỏi bật cười lớn! Già đời như vậy rồi mà như trẻ con đứng đó mặt hằm hằm nhìn bà như muốn giận dỗi. Bà cười thầm cẩn thận đưa cháu gái cho ông:
"Đây, ông nội, ôm thì ôm đi! Đừng nhăn mặt với tôi nữa!"
Nét mặt Phương Hoa lập tức biến chuyển, chân tay vụng về nhận lấy cháu nâng niu như thể nâng một quả bom hẹn giờ khiến bà Phương không khỏi bật cười. Phải nói trước đây Chấn Đông và Phương Nam ra đời ông cũng không đến ôm ngay, giờ ôm cháu gái miệng cười ngoác ra không thể giấu nổi:
"Cháu gái Phương Gia có khác, bà xem nó chớp mắt này, mắt trong trẻo sáng long lanh như thủy tinh luôn!"
"Thật vậy sao?"
Bà Phương đến gần:
"Nha đầu này tôi thấy giống Tố Tố thanh tú xinh đẹp nhưng mũi và tai lại giống Chấn Đông y hệt!"
Lúc Phương Nam tiến vào chỉ thấy ba mẹ đang bế cháu ông khen một câu bà khen một câu không khỏi buồn cười:
"Con thấy trong phòng bệnh không có ai hóa ra là đến phòng trẻ. Chị dâu đã tỉnh rồi, đứa trẻ cũng nên ôm qua luôn thôi!"
Phương Hoa lưu luyến không rời đem cháu giao cho y tá vừa cẩn thận dặn dò mấy câu, mắt dán theo y tá ôm cháu đi không rời. Thật lâu sau đó mới quay sang nói với bà Phương:
"Bà đi xem Tố Tố thế nào, bảo chị giúp việc trong nhà hầm cháo gà với thuốc bổ rồi đưa tới đây!"
Bà Phương liếc ông một cái:
"Được rồi lão Phương, ông có việc của ông thì đi đi, không cần ông nói tôi đã sớm lo liệu đâu vào đấy rồi. Tố Tố giờ là công thần của Phương Gia chúng ta!"
Phương Hoa đặt tên cho cháu gái là Manh Manh. Phương Manh Manh, sinh mệnh bé nhỏ chờ đợi bao lâu đã giáng thế mang đến cho Phương Gia một sức sống mới cũng bù đắp được tiếc nuối của Hàn Dẫn Tố khi mất đứa con đầu tiên.
Hàn Dẫn Tố mới ở cữ xong thì Hàn Dĩnh đã xảy ra chuyện lớn. Hàn Dĩnh quyến rũ Phương Chấn Đông không có tác dụng, trong lòng lại ghen ghét Hàn Dẫn Tố nhưng vốn dựa vào không còn được như trước nhưng cũng phải sống qua ngày. Nghe nói hộp đêm có nhiều đàn ông nhiều tiền liền ăn mặc và trong điểm xinh đẹp hàng đêm lưu luyến chỗ ăn chơi, được vài lần đã quen được đám trư cẩu bằng hữu giang hồ.
Trong đó vừa mắt cô nhất là một người đàn ông, người khác đều gọi anh ta là Kiệt ca, nhìn tuổi chừng bốn mươi, biết ăn mặc và chải chuốt ra tay vung tiền một đêm tiêu đến gần hai vạn cũng không chớp mắt. Hơn nữa lại để ý tới Hàn Dĩnh, cách vài ba ngày lại tặng cho cô vài món đồ nhỏ, toàn là những thứ đồ xa xỉ, nghe nói đang làm ăn buôn bán bí mật vụ gì đó không nhỏ.
Hàn Dĩnh liền động lòng, nghĩ tới nếu đeo bám anh ta thì đời này không phải lo ăn mặc cho nên lang hữu tình thì muội hữu tính không mấy ngày sau thì hai người đã xoắn xuýt với nhau rồi. Nhưng Kiệt vốn là dân giang hồ căn bản không muốn lâu dài với Hàn Dĩnh cho nên Hàn Dĩnh đành phải tìm con đường khác.
Biết Kiệt ca mở ra một khu suối nước nóng cao cấp, khách tới đều là người có tiền liền quấn lấy anh ta xin anh ta nhận mình làm việc. Kiệt chính là ý định này, suối nước nóng anh ta mở ra thực chất là ổ mại dâm do anh ta đứng đầu, bí mật cao lại tỉ lệ thành công lớn, giá tiền đắt nên mặt hàng cực kỳ tốt vì thế anh ta mới để ý tới Hàn Dĩnh.
Dù sao cũng từng đi quyến rũ đàn ông khác, việc khác Hàn Dĩnh không làm được nhưng việc này cô lành nghề, hơn nữa lại được nhiều tiền một tháng đến mấy vạn. Chuyện tốt như thế nhưng Hàn Dĩnh không nghĩ vận khí của cô lại đen đủi như vậy, Kiệt vẽ ra cho cô một tương lai tốt đẹp nhưng chỉ trong một tháng khu này đã bị cảnh sát niêm phong mà cô cũng dính lấy tội bán dâm để vào cục cảnh sát.
Vừa mới bắt đầu cũng rất sợ, sau lại nghĩ cô thì phải sợ gì, vua cũng thua thằng liều, cô cũng không tin Phương Gia không thể nhắm mắt nhìn cô ở trong cục cảnh sát. Vỡ lở ra vừa đúng lúc Hàn Dẫn Tố cũng đừng mơ đến làm phu nhân quan lớn. Định vò mẻ cho sứt hận không la lối cho toàn thế giới biết.
Trưởng ban phòng chống tệ nạn không ngờ tới phá được ổ mại dâm lại đụng phải tổ ong vò vẽ lớn như vậy, chuyện này dính líu đến lãnh đạo lớn nên không biết cân nhắc nặng nhẹ thế nào liền gọi điện đến phòng làm việc của Phương Hoa. Chủ nhiệm Triệu nghe điện không báo cho Phương Hoa mà báo trực tiếp cho Phương Chấn Đông. Chuyện này làm càng nhỏ càng tốt nếu không sẽ ảnh hưởng rất xấu.
Phương Chấn Đông giấu vợ báo cho Hàn Thanh Sơn biết, một mặt quan hệ với bên cảnh sát, đây không phải là tội lớn, cũng coi như là vi phạm lần đầu nên nộp phạt tiền là có thể về.
Hàn Thanh Sơn nhận được tin tức suýt ngã ngửa ra, Hàn Gia mặc dù không phải là danh gia vọng tộc gì nhưng đời đời đều sống quy củ, đến Hàn Thanh Sơn thì không còn gì nữa. Già mặt rồi mà có đứa con gái hành nghề bán dâm, chuyện này mà truyền đi thì ông còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nữa.
Tức giận liền đổ lên Triệu Hồng:
"Không lo giáo dục con cái, chỉ biết nuông chiều, không làm gì thì thôi lại còn làm ra chuyện này đem mặt mũi đời đời của Hàn Gia vứt sạch….."
Mắng tới mắng lui, Triệu Hồng liền ngửa mặt ăn vạ:
"Ai bảo tiểu Dĩnh số mệnh không tốt, sinh ra không có cha, làm gái bán hoa thì cũng là máu mủ của Hàn Gia, là con gái của ông, người người đều biết nhá! Đừng nằm mơ!"
Hàn Thanh Sơn tức giận run cầm cập nhưng một câu cũng không nói nổi, dù sao vẫn là con gái của mình. Hai người vội vàng tới thành phố B, Phương Chấn Đông không lộ diện mà bảo Tiểu Lưu giúp hai người làm thủ tục.
Ba người ra khỏi trại giam đứng giữa đường lớn, lửa giận Triệu Hồng nhịn không nổi nữa túm lấy tóc Hàn Dĩnh cho hai cái bạt tai:
"Mày thiếu ăn hay thiếu uống mà phải hạ mình tệ hại như vậy? Mẹ mày giờ đến cái mặt mo cũng không có!"
Hàn Dĩnh chưa bao giờ chịu qua điều này mà đứng giữa đường nên xấu hổ đến cực hạn không thèm để ý nữa la lên:
"Mẹ còn không như vậy, từ nhỏ đến lớn đàn ông vào nhà chúng ta đếm không xuể….."
Triệu Hồng sợ hết hồn, vội vàng che lấy miệng cô:
"Con nha đầu chết tiệt kia, mày nói nhảm gì đó? Nói nhảm gì đó….."
Nói xong, trộm quét qua mắt Hàn Thanh Sơn, sắc mặt Hàn Thanh Sơn âm trầm như trời sắp mưa, áp lực đủ cho người ta thở không ra hơi.
Hàn Thanh Sơn biết Triệu Hồng không phải người đàn bà đoan trang gì, nếu không phải ông dễ dàng cũng bà ta có chuyện thì thật đã biết trên đầu mình đã đội sẵn nón xanh rồi, còn chính là do con gái mình nói ra quả thật là khổ sở không thể nói ra được.
Hàn Thanh Sơn nheo nheo mắt, ánh mắt xẹt qua hai mẹ con trước mắt rồi nhìn Hàn Dĩnh. Mặt mày như thế này, tính tình phẩm chất nào giống người của Hàn Gia, lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất cũng không có. Hơn nữa lại là con gái của ông cũng là do Triệu Hồng nói, có chứng cớ nào? Tại sao ban đầu ông lại hồ đồ tin lời bà ta mà quên mất bà ta căn bản cũng đâu phải là người đàn bà an phận thành thực?
Mầm mống hoài nghi mỗi khi đã gieo xuống giống như được phun thuốc tăng trưởng nhanh chóng lớn lên như từng mũi gai nhọn đâm vào lòng đau nhói không chịu được.
Từ thành phố B trở về Miền Nam, dọc đường đi sắc mặt Hàn Thanh Sơn âm trầm không nói gì, Hàn Dĩnh hình nhưng cũng ý thức được mình nói điều gì đó sau nên cả hai mẹ con cũng không nói lời nào.
Bước vào cửa, Hàn Thanh Sơn thấy cũng không cần thiết phải che giấu nữa trực tiếp vào vấn đề chính:
"Triệu Hồng, bà nói thật cho tôi hay: Hàn Dĩnh rốt cuộc có phải là con tôi không?"
Trong lòng Triệu Hồng chột dạ, ánh mắt lóe lên mấy cái rồi đột nhiên nhào tới la lối om sòm:
"Ông là đồ đàn ông không có lương tâm, ông nói lời này không sợ bị thiên lôi đánh chết sao? Ông muốn bỏ rơi hai mẹ con tôi, tôi nói cho ông biết là không có cửa đâu, hừ hừ….."
Hàn Thanh Sơn xoa xoa huyệt thái dương của mình:
"Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi bệnh viện một chuyến!"
"A. . . . . ."
Triệu Hồng trương gân cổ gào lên:
"Tôi không đi, Hàn Thanh Sơn, ông định xét nghiệm cái gì? Tôi nói cho ông biết tôi không đi……"
Trong giọng nói hốt hoảng cũng không giấu nổi nữa rồi, hoài nghi trong lòng Hàn Thanh Sơn đã chắc chắn. Mọi thứ như hỗn loạn, những áy náy tự trách nhiều năm nay với Hàn Dĩnh còn đối với con đẻ mình thì lãnh đạm xa cách thậm chí còn khiến Tiểu Tố chịu nhiều uất ức trong nháy mắt tất cả xông lên đầu làm Hàn Thanh Sơn hối hận đến ruột xanh mét.
Hàn Thanh Sơn đứng lên lãnh đạm nói:
"Triệu Hồng, chúng ta ly hôn đi ‘’
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh