Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
Chương 18: A Manh
Một người một chó đều muốn giết đối phương. Nhưng mà rơi vào mắt người khác, thanh niên dịu dàng dễ gần, chó ngao ngoan ngoãn nghe lời, một người một thú tiếp xúc hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
___________________________
“A Manh, làm quen với Vệ Lang nào." Cơ Việt nói với A Manh, muốn cho A Manh nhận người quen.
A Manh rất thông minh. Chó ngao cả đời chỉ nhận một chủ, đối xử người khác đều chỉ một vẻ hung thần ác sát. Người nào Cơ Việt cố ý giới thiệu, A Manh cũng sẽ thôi không tấn công, chỉ là thái độ vẫn không thân thiết gì mấy.
Lời của Cơ Việt, đã tương đương cho Vệ Liễm một khối kim bài miễn tử trước mặt A Manh.
A Manh xưa nay theo lệnh Cơ Việt nói gì nghe nấy, mà lần này nó không dám gật bừa.
Chủ nhân nhất định đã bị con người này che mắt! Nó phải vạch trần bộ mặt thật của y!
A Manh không chỉ không ngoan ngoãn nghe lời chào hỏi với Vệ Liễm, trái lại ỷ có chủ nhân làm núi dựa, lần thứ hai hùng hùng hổ hổ. Nó nhe răng trợn mắt, hung ác gầm lên, ra vẻ muốn vồ về phía Vệ Liễm.
Vệ Liễm vội vã lấy tay áo che mặt, chôn càng sâu trong lòng Cơ Việt, giọng nói run run, “Bệ hạ…"
Cơ Việt ôm người vào lòng, sắc mặt sầm xuống, “A Manh, chớ có vô lễ. Nằm xuống."
A Manh, “…"
Con chó oan ức nằm rạp trên đất, một đôi mắt tròn chứa đầy thù hằn nhìn chòng chọc Vệ Liễm.
Vệ Liễm dè dặt liếc mắt nhìn nó, lập tức bị dọa sợ quay mặt đi.
A Manh: Diễn, diễn tiếp đi.
Kĩ xảo biểu diễn của Vệ Liễm quá chân thật, tất cả cung nhân thấy một màn này đều cho rằng y thật sự sợ chó. Chỉ có A Manh biết rõ chân tướng, thế nhưng miệng không thể nói, chỉ có thể gâu gâu nhỏ giọng cảnh báo.
Đáng tiếc vị chủ nhân xưa nay có thể hiểu được ý nó thì hôm nay có vẻ không đặt tâm tư trên người nó.
“Ngươi cũng có lúc sợ cơ đấy." Cơ Việt mất mặt mấy lần trước mặt Vệ Liễm, rốt cuộc tìm được một điểm yếu có thể thẳng tay công kích, lập tức suồng sã cười nhạo, “Còn tưởng ngươi to gan lắm, ngay cả cô cũng không sợ, mà lại bị một con chó dọa tới như vậy."
Vệ Liễm giương mắt mím môi, chần chừ chốc lát, mới nhẹ giọng nói, “Thần chỉ tin bệ hạ sẽ không hại thần, không dám tin người và động vật khác."
Thần chỉ tin bệ hạ.
Cảm giác bị coi thành niềm tin duy nhất này có hơi kỳ diệu. Hai mắt Cơ Việt hơi nheo, nhưng cũng không tin hoàn toàn.
Lời nói dối trên đời này nhiều lắm, thật tâm quá ít, hắn làm sao tin được.
Tất cả chẳng qua là một hồi diễn kịch theo lợi ích mỗi bên, ngay cả tính mạng Vệ Liễm cũng nằm trong tay hắn. Lời ngon tiếng ngọt nghe qua rồi thôi, ai xem thật thì người đó là thằng ngu.
Đây nên là hiểu ngầm giữa hắn và Vệ Liễm.
Cơ Việt quên đi một tia xúc động chợt lóe ở sâu trong lòng, nở nụ cười, “A Manh là đồng bạn của cô. Vệ Lang hôm nay mới xuất hiện, nó không biết ngươi, mới suýt nữa vồ tới. Sau này các ngươi có thể từ từ làm thân, thân quen rồi thì không sao nữa."
A Manh, “!!!"
Không không không, nó không có muốn làm quen làm thân gì với cái con người này hết!
Vệ Liễm khổ sở nói, “Nhưng thần sợ chó…"
“Có cô ở đây, tuyệt đối không cho nó làm ngươi bị thương."
Vệ Liễm không còn gì để nói.
“Suy tính chi bằng làm luôn." Cơ Việt nói, “Cô thấy hai ngươi ngay hôm nay có thể làm quen nhau luôn đi."
_
Một khắc đồng hồ sau. (15 phút)
A Manh và Vệ Liễm mắt to trừng mắt nhỏ.
Nói đúng ra chỉ có một mình A Manh trừng to đôi mắt như chuông đồng của nó, hận không thể nuốt chửng Vệ Liễm. Bất đắc dĩ Cơ Việt đứng bên cạnh giám sát, nó chỉ đành thu vuốt lại, ngậm miệng, giả vờ ra bộ dạng ngoan ngoãn.
Vệ Liễm đưa lưng về phía Cơ Việt, vẻ mặt không còn cần phải cẩn thận quá nhiều. Y thương hại mà nhìn con chó đầu sư tử trước mắt, đầy mắt đều là ý —— cực khổ cho một con chó như ngươi, chó mà cũng phải học diễn kịch, thật cũng coi như đồng bệnh tương liên với ta.
A Manh bị sự đồng tình trong đáy mắt thanh niên chọc giận, muốn sủa điên cuồng, mà ngại chủ nhân còn đứng đó, tiếng ra khỏi miệng lại thành gâu gâu: Ánh mắt đó của ngươi là sao? Ta tự có mặt mũi của ta! Ta không cần đồng tình!!!
Vệ Liễm nhẹ hẫng nhìn sang: Một con chó ngao kêu A Manh, đừng có đòi mặt mũi ở đây.
Mặt mũi từ lúc mang cái tên này là mất ráo rồi.
A Manh, “…"
A Manh hận không thể xé xác Vệ Liễm.
Vệ Liễm cũng muốn làm thịt con chó thối này.
Vừa rồi nếu không nhờ y phản ứng nhanh, từ lâu đã chôn thây dưới vuốt chó, bị phanh bụng, chết không toàn thây.
Thật cho rằng Vệ Liễm y không thù dai?
Một người một chó đều muốn giết đối phương. Nhưng mà rơi vào mắt người khác, thanh niên dịu dàng dễ gần, chó ngao ngoan ngoãn nghe lời, một người một thú tiếp xúc hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Cơ Việt rất vui mừng.
Đến khi qua giờ Thìn canh ba, bọn họ mới rời khỏi trường nuôi thú, trở lại Dưỡng Tâm Điện.
Cơ Việt mỗi ngày giờ Mẹo trời chưa sáng đã rời giường, vào triều mất một canh giờ, đến khi giờ Thìn trở về, vừa đúng lúc có thể ăn sáng chung với Vệ Liễm.
Khi về cung Vệ Liễm đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bước chân dừng lại, Cơ Việt chú ý, hỏi, “Sao thế?"
Vệ Liễm lắc đầu, “Không có gì, có lẽ do đứng lâu ngoài trời, thân thể chịu không nổi."
Y còn đang trong vai một công tử ốm yếu đây.
Cơ Việt gật đầu, “Vậy nhanh trở về nghỉ ngơi."
Vệ Liễm gật đầu.
Y lúc này mới cố tình nhỏ giọng nói thêm, “Cung nữ mang thần đi ra vẫn chưa trở về, thần sợ nàng lòng vòng bên ngoài không tìm được thần."
Chỉ cần một câu nói như vậy, đủ để Tần vương xử chết cung nữ.
Tần vương là nhân vật thông minh cỡ nào, một câu nói này đủ hắn hiểu ra cung nữ cố tình dẫn Vệ Liễm đi đến chỗ chết. Vệ Liễm không biết hết đường đi lối lại trong vương cung, không biết trường nuôi thú có thể coi là cấm địa, mà cung nhân ở đây lại không biết sao? Đưa y đến nơi này, là có ý gì?
Đầu óc Vệ Liễm xưa nay tỉnh táo, so với con chó kia, y càng biết rõ kẻ chân chính muốn giết y là ai.
Y cũng không phải hạng người hiền lành, những kẻ năm xưa bắt nạt y nhục nhã y đều bị y chém giết sạch sẽ, kẻ hại y giẫm đạp y đều bị y ăn miếng trả miếng. Vệ Liễm trừng mắt tất báo, kể từ lúc Châu Nguyệt nổi lên ý muốn giết y mà còn đã hành động, Vệ Liễm không có ý định chừa cho nàng đường sống.
Người dù sao cũng phải nên trả giá lớn cho hành vi của mình, không phải sao?
Nhưng y nghĩ lại, Châu Nguyệt có thể chết, lại không thể chết do y.
Y không phải người hiền lành, mà hình tượng trước mắt lại có tâm địa hiền lành. Nếu chỉ vì y nói một câu “không cố ý" lại hại chết một mạng người, thì không biết phải diễn ra bộ dạng hổ thẹn tới bao lâu, nói không chừng phải diễn thành đêm đêm gặp ác mộng mới coi như hợp lý.
Quá phiền toái, thật sự quá phiền toái.
Vệ Liễm lười diễn.
Châu Nguyệt mượn chó giết người, y cũng sẽ mượn đao giêt người. Phương pháp khiến Châu Nguyệt tự ăn quả đắng mà còn có thể giũ mình sạch sẽ còn nhiều lắm.
Chỉ còn xem Vệ Liễm muốn dùng loại nào.
_
Châu Nguyệt giả vờ đau bụng để rút lui khỏi bên người Vệ Liễm, tất nhiên không thật sự đi Cung Phòng, mà về thẳng Dưỡng Tâm Điện.
Ở Tây Các, Châu Thúy còn đang thêu bức tranh kia chưa xong. Các nàng là đại cung nữ của Dưỡng Tâm Điện, khi không có việc làm thì rất rảnh rỗi.
Cũng không biết Châu Nguyệt lại đi đâu. Châu Thúy cầm kim suy tư một hồi, con bé kia sáng nay về phòng đóng của nói một tràng đại nghịch bất đạo, bị nàng khuyên răn một trận, chẳng biết có nghe lọt không. Sau đó còn sớm lại đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở lại.
Quan hệ giữa Châu Thúy và Châu Nguyệt không thể bảo là sâu đậm bao nhiêu, chỉ là ở cùng phòng thì chăm sóc nhau mà thôi. Trong lòng Châu Thúy biết lòng dạ Châu Nguyệt mơ cao, luôn coi mình thành nương nương tương lai, không nhìn lọt mắt người có dung mạo tầm thường như nàng. Tính tình Châu Thúy khá chững chạc, cũng không tiện chi li với nàng ta, hai người duy trì quan hệ xã giao, còn tỷ muội tình thâm gì đó là chuyện không thể có.
Châu Thúy đang nghĩ ngợi, Châu Nguyệt đã trở lại.
“Lại sao thế?" Châu Thúy lúc này càng hoảng sợ, “Mặt trắng bệch như vậy, đi ra ngoài chịu lạnh sao?"
Châu Nguyệt không để ý tới nàng, mặt cứng đờ, ngồi xuống giường như người gỗ, trong lòng còn sợ hãi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, nàng mưu tính một mạng người, trong lòng tất nhiên hốt hoảng.
Nhưng nàng không hối hận.
Nếu Vệ Liễm chết thật, nàng nhất định cười không ngậm miệng được.
Châu Thúy nhận thấy có chút không bình thường, nghiêm túc nói, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
Châu Nguyệt giật mình một cái, bực bội nói, “Ta có thể làm gì chứ! Ngươi hỏi thật vô lý!"
Châu Thúy nghi ngờ nhìn nàng, thầm nghĩ tốt nhất là bản thân mình chỉ suy nghĩ nhiều. Giọng điệu nàng hơi dịu lại, “Được rồi được rồi, ta không phải chỉ lo lắng cho ngươi sao? Trông bộ dạng ngươi có vẻ không khỏe, hôm nay cũng đến phiên ta làm việc, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Bệ hạ bên kia truyền ăn sáng, ta đi hầu hạ."
Châu Nguyệt không yên lòng, cũng không để ý Châu Thúy nói gì. Lúc này lòng nàng ta loạn thành một đống, vừa chờ mong tin Vệ Liễm chết truyền đến, vừa lo lắng kết cục của mình nếu sự tình bại lộ.
Không, không thể bại lộ. Cho dù công tử Liễm không chết, không gặp phải chó ngao, không có gì bất trắc xảy ra, nàng cũng không tổn thất gì. Không ai xảy ra chuyện, vậy thì truy cứu gì nữa?
Châu Nguyệt không ngừng tự trấn an mình.
Châu Thúy nhìn bộ dạng nàng mất hồn mất vía, khẽ lắc đầu, đẩy cửa đi.
_
Tần vương mỗi ngày bận rộn, vừa dùng bữa xong phải đi Ngự Thư Phòng gọi gặp đại thần bàn bạc công việc, để Vệ Liễm ở lại Dưỡng Tâm Điện.
Cung nhân dọn dẹp canh thừa thịt nguội trên bàn, Châu Thúy bước lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng tiến đến bên cạnh Vệ Liễm, thấp giọng nói, “Công tử, tỳ nữ có chuyện cần nhắc nhở ngài."
Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy Châu Nguyệt quá khả nghi, nhắc nhở công tử một chút ắt không sai.
Vệ Liễm không tỏ thái độ, đợi các cung nhân khác đã lui ra, mới đáp, “Ồ?"
“Chuyện này cũng chỉ là tỳ nữ phỏng đoán." Bốn bề vắng lặng, Châu Thúy mới hơi mạnh dạn, “Cẩn thận Châu Nguyệt."
Vẻ mặt Vệ Liễm bình tĩnh, chờ nàng nói tiếp.
Châu Thúy cho rằng Vệ Liễm không nhớ được Châu Nguyệt là ai. Dù sao cung nữ trong Dưỡng Tâm Điện nhiều như vậy, làm sao nhớ rõ từng người được. Lại giống như bệ hạ, chuyện liên quan tới quốc gia thì đã gặp qua là không quên được, quan hệ với người lại đạm bạc. Toàn bộ Dưỡng Tâm Điện ngoại trừ Lý công công, không một ai được bệ hạ nhớ tên.
Mà bây giờ thì thêm một công tử Liễm.
Châu Thúy nói đơn giản chuyện Châu Nguyệt yêu mến Tần vương ra sao, si tâm vọng tưởng thế nào, lại muốn hãm hại Vệ Liễm ra làm sao, nói hết chuyện hôm nay trông nàng ta lén lút rất kì lạ. Nàng không có tình cảm gì đáng nói với Châu Nguyệt, mà đối với vị công tử dịu dàng như ngọc trước mắt lại có hảo cảm không rõ cùng thương tiếc đầy bụng, tất nhiên sẽ không vì Châu Nguyệt mà gạt y.
Vệ Liễm nghe xong, hơi suy nghĩ, “Thì ra là thế."
Y cũng nghĩ, y vừa mới đến, làm sao lại gọi ra sát tâm của một cung nữ, thì ra là một đóa hoa đào nát của Tần vương.
Châu Thúy nói, “Công tử vẫn nên cẩn thận là hơn, tỳ nữ cứ cảm thấy nàng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Đâu chỉ sẽ không từ bỏ ý đồ, đối phương đã ra tay đưa y vào chỗ chết luôn rồi.
Vệ Liễm cũng không nói nhiều, chỉ đáp, “Ta đã biết. Cảm ơn đã nhắc nhở."
Châu Thúy cúi đầu, nhẹ giọng, “San sẻ khó khăn giúp công tử là bổn phận của tỳ nữ."
Vệ Liễm chỉ cười không nói, mà trong lòng đã kéo dây cảnh giới.
… Y hình như cũng trêu tới một đóa hoa đào.
Cô nương này là thế nào vậy, tùy tùy tiện tiện liền thích người ta.
Y trước đây tiếp cận Châu Thúy là vì muốn lấy tin tức, mà chưa bao giờ muốn lừa gạt tình cảm. Y là một tên đoạn tụ không hơn không kém, đời này chắc chắn không cách nào đáp lại tình cảm của một cô nương.
Xem ra đường dây Châu Thúy sau này không thể dùng nữa.
Giống như Cơ Việt, Vệ Liễm cũng không thích dính líu tình cảm ngoài quan hệ lợi ích.
_
Châu Thúy quay về Tây Các, trên mặt còn ý cười.
Lại được gặp công tử, còn nói chuyện riêng với công tử một chút, làm sao không khiến nàng vui mừng.
Công tử tao nhã biết bao, nàng vừa gặp đã thương, đến gần một phần, lại thích thêm một phần.
Châu Thúy vui vẻ phấn khởi trở nên tương phản rõ ràng với Châu Nguyệt mất hồn mất vía. Có lẽ do niềm vui của nàng quá lộ liễu, Châu Nguyệt cũng không nhịn được hỏi một câu, “Có chuyện gì mà cao hứng thế?"
Nàng bức thiết cần dùng chuyện khác đẩy đi suy nghĩ lung tung trong đầu.
Châu Thúy cười nói, “Không có gì. Chỉ là công tử dùng bữa xong còn trò chuyện với ta một chút —— Ấy chết!" Nói lỡ miệng.
Châu Thúy vội vã ngậm miệng không nói.
Mà Châu Nguyệt vừa nghe câu nói này, nháy mắt sắc máu trên mặt mất sạch.
Vệ Liễm không chết?!
____________________________
Tác giả:
Vệ Liễm: (ôn hòa) Ta không chết, còn ngươi sắp chết.
___________________________
“A Manh, làm quen với Vệ Lang nào." Cơ Việt nói với A Manh, muốn cho A Manh nhận người quen.
A Manh rất thông minh. Chó ngao cả đời chỉ nhận một chủ, đối xử người khác đều chỉ một vẻ hung thần ác sát. Người nào Cơ Việt cố ý giới thiệu, A Manh cũng sẽ thôi không tấn công, chỉ là thái độ vẫn không thân thiết gì mấy.
Lời của Cơ Việt, đã tương đương cho Vệ Liễm một khối kim bài miễn tử trước mặt A Manh.
A Manh xưa nay theo lệnh Cơ Việt nói gì nghe nấy, mà lần này nó không dám gật bừa.
Chủ nhân nhất định đã bị con người này che mắt! Nó phải vạch trần bộ mặt thật của y!
A Manh không chỉ không ngoan ngoãn nghe lời chào hỏi với Vệ Liễm, trái lại ỷ có chủ nhân làm núi dựa, lần thứ hai hùng hùng hổ hổ. Nó nhe răng trợn mắt, hung ác gầm lên, ra vẻ muốn vồ về phía Vệ Liễm.
Vệ Liễm vội vã lấy tay áo che mặt, chôn càng sâu trong lòng Cơ Việt, giọng nói run run, “Bệ hạ…"
Cơ Việt ôm người vào lòng, sắc mặt sầm xuống, “A Manh, chớ có vô lễ. Nằm xuống."
A Manh, “…"
Con chó oan ức nằm rạp trên đất, một đôi mắt tròn chứa đầy thù hằn nhìn chòng chọc Vệ Liễm.
Vệ Liễm dè dặt liếc mắt nhìn nó, lập tức bị dọa sợ quay mặt đi.
A Manh: Diễn, diễn tiếp đi.
Kĩ xảo biểu diễn của Vệ Liễm quá chân thật, tất cả cung nhân thấy một màn này đều cho rằng y thật sự sợ chó. Chỉ có A Manh biết rõ chân tướng, thế nhưng miệng không thể nói, chỉ có thể gâu gâu nhỏ giọng cảnh báo.
Đáng tiếc vị chủ nhân xưa nay có thể hiểu được ý nó thì hôm nay có vẻ không đặt tâm tư trên người nó.
“Ngươi cũng có lúc sợ cơ đấy." Cơ Việt mất mặt mấy lần trước mặt Vệ Liễm, rốt cuộc tìm được một điểm yếu có thể thẳng tay công kích, lập tức suồng sã cười nhạo, “Còn tưởng ngươi to gan lắm, ngay cả cô cũng không sợ, mà lại bị một con chó dọa tới như vậy."
Vệ Liễm giương mắt mím môi, chần chừ chốc lát, mới nhẹ giọng nói, “Thần chỉ tin bệ hạ sẽ không hại thần, không dám tin người và động vật khác."
Thần chỉ tin bệ hạ.
Cảm giác bị coi thành niềm tin duy nhất này có hơi kỳ diệu. Hai mắt Cơ Việt hơi nheo, nhưng cũng không tin hoàn toàn.
Lời nói dối trên đời này nhiều lắm, thật tâm quá ít, hắn làm sao tin được.
Tất cả chẳng qua là một hồi diễn kịch theo lợi ích mỗi bên, ngay cả tính mạng Vệ Liễm cũng nằm trong tay hắn. Lời ngon tiếng ngọt nghe qua rồi thôi, ai xem thật thì người đó là thằng ngu.
Đây nên là hiểu ngầm giữa hắn và Vệ Liễm.
Cơ Việt quên đi một tia xúc động chợt lóe ở sâu trong lòng, nở nụ cười, “A Manh là đồng bạn của cô. Vệ Lang hôm nay mới xuất hiện, nó không biết ngươi, mới suýt nữa vồ tới. Sau này các ngươi có thể từ từ làm thân, thân quen rồi thì không sao nữa."
A Manh, “!!!"
Không không không, nó không có muốn làm quen làm thân gì với cái con người này hết!
Vệ Liễm khổ sở nói, “Nhưng thần sợ chó…"
“Có cô ở đây, tuyệt đối không cho nó làm ngươi bị thương."
Vệ Liễm không còn gì để nói.
“Suy tính chi bằng làm luôn." Cơ Việt nói, “Cô thấy hai ngươi ngay hôm nay có thể làm quen nhau luôn đi."
_
Một khắc đồng hồ sau. (15 phút)
A Manh và Vệ Liễm mắt to trừng mắt nhỏ.
Nói đúng ra chỉ có một mình A Manh trừng to đôi mắt như chuông đồng của nó, hận không thể nuốt chửng Vệ Liễm. Bất đắc dĩ Cơ Việt đứng bên cạnh giám sát, nó chỉ đành thu vuốt lại, ngậm miệng, giả vờ ra bộ dạng ngoan ngoãn.
Vệ Liễm đưa lưng về phía Cơ Việt, vẻ mặt không còn cần phải cẩn thận quá nhiều. Y thương hại mà nhìn con chó đầu sư tử trước mắt, đầy mắt đều là ý —— cực khổ cho một con chó như ngươi, chó mà cũng phải học diễn kịch, thật cũng coi như đồng bệnh tương liên với ta.
A Manh bị sự đồng tình trong đáy mắt thanh niên chọc giận, muốn sủa điên cuồng, mà ngại chủ nhân còn đứng đó, tiếng ra khỏi miệng lại thành gâu gâu: Ánh mắt đó của ngươi là sao? Ta tự có mặt mũi của ta! Ta không cần đồng tình!!!
Vệ Liễm nhẹ hẫng nhìn sang: Một con chó ngao kêu A Manh, đừng có đòi mặt mũi ở đây.
Mặt mũi từ lúc mang cái tên này là mất ráo rồi.
A Manh, “…"
A Manh hận không thể xé xác Vệ Liễm.
Vệ Liễm cũng muốn làm thịt con chó thối này.
Vừa rồi nếu không nhờ y phản ứng nhanh, từ lâu đã chôn thây dưới vuốt chó, bị phanh bụng, chết không toàn thây.
Thật cho rằng Vệ Liễm y không thù dai?
Một người một chó đều muốn giết đối phương. Nhưng mà rơi vào mắt người khác, thanh niên dịu dàng dễ gần, chó ngao ngoan ngoãn nghe lời, một người một thú tiếp xúc hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Cơ Việt rất vui mừng.
Đến khi qua giờ Thìn canh ba, bọn họ mới rời khỏi trường nuôi thú, trở lại Dưỡng Tâm Điện.
Cơ Việt mỗi ngày giờ Mẹo trời chưa sáng đã rời giường, vào triều mất một canh giờ, đến khi giờ Thìn trở về, vừa đúng lúc có thể ăn sáng chung với Vệ Liễm.
Khi về cung Vệ Liễm đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bước chân dừng lại, Cơ Việt chú ý, hỏi, “Sao thế?"
Vệ Liễm lắc đầu, “Không có gì, có lẽ do đứng lâu ngoài trời, thân thể chịu không nổi."
Y còn đang trong vai một công tử ốm yếu đây.
Cơ Việt gật đầu, “Vậy nhanh trở về nghỉ ngơi."
Vệ Liễm gật đầu.
Y lúc này mới cố tình nhỏ giọng nói thêm, “Cung nữ mang thần đi ra vẫn chưa trở về, thần sợ nàng lòng vòng bên ngoài không tìm được thần."
Chỉ cần một câu nói như vậy, đủ để Tần vương xử chết cung nữ.
Tần vương là nhân vật thông minh cỡ nào, một câu nói này đủ hắn hiểu ra cung nữ cố tình dẫn Vệ Liễm đi đến chỗ chết. Vệ Liễm không biết hết đường đi lối lại trong vương cung, không biết trường nuôi thú có thể coi là cấm địa, mà cung nhân ở đây lại không biết sao? Đưa y đến nơi này, là có ý gì?
Đầu óc Vệ Liễm xưa nay tỉnh táo, so với con chó kia, y càng biết rõ kẻ chân chính muốn giết y là ai.
Y cũng không phải hạng người hiền lành, những kẻ năm xưa bắt nạt y nhục nhã y đều bị y chém giết sạch sẽ, kẻ hại y giẫm đạp y đều bị y ăn miếng trả miếng. Vệ Liễm trừng mắt tất báo, kể từ lúc Châu Nguyệt nổi lên ý muốn giết y mà còn đã hành động, Vệ Liễm không có ý định chừa cho nàng đường sống.
Người dù sao cũng phải nên trả giá lớn cho hành vi của mình, không phải sao?
Nhưng y nghĩ lại, Châu Nguyệt có thể chết, lại không thể chết do y.
Y không phải người hiền lành, mà hình tượng trước mắt lại có tâm địa hiền lành. Nếu chỉ vì y nói một câu “không cố ý" lại hại chết một mạng người, thì không biết phải diễn ra bộ dạng hổ thẹn tới bao lâu, nói không chừng phải diễn thành đêm đêm gặp ác mộng mới coi như hợp lý.
Quá phiền toái, thật sự quá phiền toái.
Vệ Liễm lười diễn.
Châu Nguyệt mượn chó giết người, y cũng sẽ mượn đao giêt người. Phương pháp khiến Châu Nguyệt tự ăn quả đắng mà còn có thể giũ mình sạch sẽ còn nhiều lắm.
Chỉ còn xem Vệ Liễm muốn dùng loại nào.
_
Châu Nguyệt giả vờ đau bụng để rút lui khỏi bên người Vệ Liễm, tất nhiên không thật sự đi Cung Phòng, mà về thẳng Dưỡng Tâm Điện.
Ở Tây Các, Châu Thúy còn đang thêu bức tranh kia chưa xong. Các nàng là đại cung nữ của Dưỡng Tâm Điện, khi không có việc làm thì rất rảnh rỗi.
Cũng không biết Châu Nguyệt lại đi đâu. Châu Thúy cầm kim suy tư một hồi, con bé kia sáng nay về phòng đóng của nói một tràng đại nghịch bất đạo, bị nàng khuyên răn một trận, chẳng biết có nghe lọt không. Sau đó còn sớm lại đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở lại.
Quan hệ giữa Châu Thúy và Châu Nguyệt không thể bảo là sâu đậm bao nhiêu, chỉ là ở cùng phòng thì chăm sóc nhau mà thôi. Trong lòng Châu Thúy biết lòng dạ Châu Nguyệt mơ cao, luôn coi mình thành nương nương tương lai, không nhìn lọt mắt người có dung mạo tầm thường như nàng. Tính tình Châu Thúy khá chững chạc, cũng không tiện chi li với nàng ta, hai người duy trì quan hệ xã giao, còn tỷ muội tình thâm gì đó là chuyện không thể có.
Châu Thúy đang nghĩ ngợi, Châu Nguyệt đã trở lại.
“Lại sao thế?" Châu Thúy lúc này càng hoảng sợ, “Mặt trắng bệch như vậy, đi ra ngoài chịu lạnh sao?"
Châu Nguyệt không để ý tới nàng, mặt cứng đờ, ngồi xuống giường như người gỗ, trong lòng còn sợ hãi.
Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, nàng mưu tính một mạng người, trong lòng tất nhiên hốt hoảng.
Nhưng nàng không hối hận.
Nếu Vệ Liễm chết thật, nàng nhất định cười không ngậm miệng được.
Châu Thúy nhận thấy có chút không bình thường, nghiêm túc nói, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
Châu Nguyệt giật mình một cái, bực bội nói, “Ta có thể làm gì chứ! Ngươi hỏi thật vô lý!"
Châu Thúy nghi ngờ nhìn nàng, thầm nghĩ tốt nhất là bản thân mình chỉ suy nghĩ nhiều. Giọng điệu nàng hơi dịu lại, “Được rồi được rồi, ta không phải chỉ lo lắng cho ngươi sao? Trông bộ dạng ngươi có vẻ không khỏe, hôm nay cũng đến phiên ta làm việc, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Bệ hạ bên kia truyền ăn sáng, ta đi hầu hạ."
Châu Nguyệt không yên lòng, cũng không để ý Châu Thúy nói gì. Lúc này lòng nàng ta loạn thành một đống, vừa chờ mong tin Vệ Liễm chết truyền đến, vừa lo lắng kết cục của mình nếu sự tình bại lộ.
Không, không thể bại lộ. Cho dù công tử Liễm không chết, không gặp phải chó ngao, không có gì bất trắc xảy ra, nàng cũng không tổn thất gì. Không ai xảy ra chuyện, vậy thì truy cứu gì nữa?
Châu Nguyệt không ngừng tự trấn an mình.
Châu Thúy nhìn bộ dạng nàng mất hồn mất vía, khẽ lắc đầu, đẩy cửa đi.
_
Tần vương mỗi ngày bận rộn, vừa dùng bữa xong phải đi Ngự Thư Phòng gọi gặp đại thần bàn bạc công việc, để Vệ Liễm ở lại Dưỡng Tâm Điện.
Cung nhân dọn dẹp canh thừa thịt nguội trên bàn, Châu Thúy bước lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng tiến đến bên cạnh Vệ Liễm, thấp giọng nói, “Công tử, tỳ nữ có chuyện cần nhắc nhở ngài."
Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy Châu Nguyệt quá khả nghi, nhắc nhở công tử một chút ắt không sai.
Vệ Liễm không tỏ thái độ, đợi các cung nhân khác đã lui ra, mới đáp, “Ồ?"
“Chuyện này cũng chỉ là tỳ nữ phỏng đoán." Bốn bề vắng lặng, Châu Thúy mới hơi mạnh dạn, “Cẩn thận Châu Nguyệt."
Vẻ mặt Vệ Liễm bình tĩnh, chờ nàng nói tiếp.
Châu Thúy cho rằng Vệ Liễm không nhớ được Châu Nguyệt là ai. Dù sao cung nữ trong Dưỡng Tâm Điện nhiều như vậy, làm sao nhớ rõ từng người được. Lại giống như bệ hạ, chuyện liên quan tới quốc gia thì đã gặp qua là không quên được, quan hệ với người lại đạm bạc. Toàn bộ Dưỡng Tâm Điện ngoại trừ Lý công công, không một ai được bệ hạ nhớ tên.
Mà bây giờ thì thêm một công tử Liễm.
Châu Thúy nói đơn giản chuyện Châu Nguyệt yêu mến Tần vương ra sao, si tâm vọng tưởng thế nào, lại muốn hãm hại Vệ Liễm ra làm sao, nói hết chuyện hôm nay trông nàng ta lén lút rất kì lạ. Nàng không có tình cảm gì đáng nói với Châu Nguyệt, mà đối với vị công tử dịu dàng như ngọc trước mắt lại có hảo cảm không rõ cùng thương tiếc đầy bụng, tất nhiên sẽ không vì Châu Nguyệt mà gạt y.
Vệ Liễm nghe xong, hơi suy nghĩ, “Thì ra là thế."
Y cũng nghĩ, y vừa mới đến, làm sao lại gọi ra sát tâm của một cung nữ, thì ra là một đóa hoa đào nát của Tần vương.
Châu Thúy nói, “Công tử vẫn nên cẩn thận là hơn, tỳ nữ cứ cảm thấy nàng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Đâu chỉ sẽ không từ bỏ ý đồ, đối phương đã ra tay đưa y vào chỗ chết luôn rồi.
Vệ Liễm cũng không nói nhiều, chỉ đáp, “Ta đã biết. Cảm ơn đã nhắc nhở."
Châu Thúy cúi đầu, nhẹ giọng, “San sẻ khó khăn giúp công tử là bổn phận của tỳ nữ."
Vệ Liễm chỉ cười không nói, mà trong lòng đã kéo dây cảnh giới.
… Y hình như cũng trêu tới một đóa hoa đào.
Cô nương này là thế nào vậy, tùy tùy tiện tiện liền thích người ta.
Y trước đây tiếp cận Châu Thúy là vì muốn lấy tin tức, mà chưa bao giờ muốn lừa gạt tình cảm. Y là một tên đoạn tụ không hơn không kém, đời này chắc chắn không cách nào đáp lại tình cảm của một cô nương.
Xem ra đường dây Châu Thúy sau này không thể dùng nữa.
Giống như Cơ Việt, Vệ Liễm cũng không thích dính líu tình cảm ngoài quan hệ lợi ích.
_
Châu Thúy quay về Tây Các, trên mặt còn ý cười.
Lại được gặp công tử, còn nói chuyện riêng với công tử một chút, làm sao không khiến nàng vui mừng.
Công tử tao nhã biết bao, nàng vừa gặp đã thương, đến gần một phần, lại thích thêm một phần.
Châu Thúy vui vẻ phấn khởi trở nên tương phản rõ ràng với Châu Nguyệt mất hồn mất vía. Có lẽ do niềm vui của nàng quá lộ liễu, Châu Nguyệt cũng không nhịn được hỏi một câu, “Có chuyện gì mà cao hứng thế?"
Nàng bức thiết cần dùng chuyện khác đẩy đi suy nghĩ lung tung trong đầu.
Châu Thúy cười nói, “Không có gì. Chỉ là công tử dùng bữa xong còn trò chuyện với ta một chút —— Ấy chết!" Nói lỡ miệng.
Châu Thúy vội vã ngậm miệng không nói.
Mà Châu Nguyệt vừa nghe câu nói này, nháy mắt sắc máu trên mặt mất sạch.
Vệ Liễm không chết?!
____________________________
Tác giả:
Vệ Liễm: (ôn hòa) Ta không chết, còn ngươi sắp chết.
Tác giả :
Phù Bạch Khúc