Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 88 88 Kim Ốc Tàng Kiều

Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 88 88 Kim Ốc Tàng Kiều


Editor: Lam Phi Ngư
Hội đấu giá khu Ewen là một trong bốn hội đấu giá lớn nhất trên đại lục, thế lực sau lưng nó rất khổng lồ, có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Nhất là năm nay nơi này liên tục nhiều lần đấu giá hỏa bảo thạch, mức độ chú ý ở lĩnh vực đấu giá được tăng cao.

Ngay tại lúc này, Hội đấu giá khu Ewen đột nhiên thả ra tin tức —
Một cuộc đấu giá cực kì long trọng sẽ được tổ chức vào bảy ngày sau.

Đồng thời, Hội đấu giá khu Ewen còn tung ra một phần danh sách vật phẩm sẽ bán đấu giá trong đợt này.

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh bởi những vật phẩm được liệt kê trên danh sách.

Mỗi một vật phẩm trên danh sách, từng cái đều có giá trị liên thành, là bảo vật có tiền cũng không mua được, thậm chí không ít món đã mai danh ẩn tích hơn cả ngàn năm, là đồ sưu tầm cấp bậc truyền thuyết có một không hai trên thế gian.

Mà quan trọng hơn là theo thông lệ của Hội đấu giá khu Ewen, danh sách vật phẩm tung ra trước khi đấu giá đều chỉ chiếm 30% tổng số vật phẩm sẽ được bán đấu giá.

Vậy nói một cách khác! vẫn còn rất nhiều bảo vật cùng cấp bậc vẫn chưa được tung ra!
Đây là nguồn tài lực khổng lồ tới cỡ nào chứ!
Tin tức được lan truyền một cách nhanh chóng.

Gần như là ngay lập tức, tất cả những người yêu thích trân bảo, hoặc những kẻ đầu cơ chỉ đơn giản muốn dựa vào đầu cơ trục lợi để phát tài, toàn bộ đều như cá mập ngửi thấy mùi thịt sống, cả đám chen chúc nhau tiến về khu Ewen, khách sạn và quán trọ gần Hội đấu giá khu Ewen đông nghẹt, dù có ra giá cao hơn thì cũng không chắc chắn sẽ giành được phòng.

Lúc nghe thấy tin đồn này thì Thời An đang ngồi ở nhà Mục Hành chơi game.

Mario trên màn hình lại một lần nữa chết yểu tại chỗ.


Cậu ném cần điều khiển, duỗi lưng một cái, sau đó thuận tay cầm điện thoại bên cạnh lên.

Sau cái ngày nói chuyện với Triệu Xã, cậu ta đã kéo cậu vào nhóm học viên hệ sức mạnh của Học viện năng lực giả, bảo là vô đó sẽ có thể biết trước tiến triển mới nhất về buổi giao lưu học thuật.

Vừa mở màn hình lên, Thời An đã bị thông báo tin nhắn ùa tới làm hết cả hồn.

Thế nhưng vì chưa thể nhận biết được toàn bộ chữ viết của nhân loại thế nên Thời An chỉ vội vàng liếc sơ qua, sau đó thuận tay ấn mở một bức ảnh dài được gửi bởi một người trong nhóm.

"Răng rắc.

"
Trên màn hình điện thoại di động nứt ra một cái khe.

Thời An nhìn chằm chằm bức ảnh đang hiện trên màn hình, hô hấp dồn dập, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức nên hơi trắng bệch.

Đều là của cậu.

Mỗi một món bảo vật trên bức ảnh.

Tất cả đều là của cậu.

Ánh lửa đỏ tươi lập lòe dưới đáy mắt đen nhánh, ma áp* cường đại không thể không chế vọt ra khỏi thân thể Thời An, hơi thở hắc ám đáng sợ.

(*ma áp: áp lực do ma lực tạo thành.

)
Ma trùng đang phơi nắng ngủ bên cạnh chợt tỉnh giấc, nó nhảy dựng cả lên.

Ma trùng lảo đảo xông tới: "Tỉnh táo nào! Đại nhân! Tỉnh táo lại nào!"
Thời An nghiến răng nghiến lợi: "! Đám trộm kia!"
"Răng rắc!"
Trên màn hình điện thoại di động lại bị nứt ra một cái khe thứ hai.

"Đại, đại nhân à, ngài đừng xúc động!"
Lúc này khói đen cũng chui ra, run rẩy khuyên nhủ.

Đám nhân loại mặt dày vô sỉ, chúng không chỉ dám trộm đồ của cậu, mà còn dám công khai đấu giá!
Thời An giận đến mức tầm mắt biến đen, hận không thể xông tới thiêu rụi đám người kia.

"Đây là bẫy đó! Là mưu kế của đám nhân loại kia muốn dụ ngài xuất hiện đó!"
Khói đen ôm chân trái Thời An, ma trùng kéo chân phải Thời An, bọn nó sợ Thời An trong lúc nổi nóng sẽ làm ra hành động kích động nào đó.

"Ngài quên rồi à! Hiện tại ngài không thể hành động thiếu suy nghĩ!"

Thời An cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình.

Lớp kính trên màn hình đã vỡ nát, vết rạn lan ra như mạng nhện, đốm sáng dưới vết rạn lúc thì biến thành màu xanh, lúc thì chớp tắt, bức ảnh lúc trước đã bị che phủ, chỉ có thể nhìn ra chút màu sắc lúc ban đầu.

Cảm giác phẫn nộ vọt thẳng lên não rốt cuộc cũng được ép xuống một chút.

Thời An hít sâu một hơi, sắc đỏ vàng rực cháy dưới đáy mắt cũng bớt đi đôi chút.

Cậu nói: "Ta biết chứ, nhưng mà! "
Giọng Thời An mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: "Ta vẫn rất tức giận!"
Nhìn thấy Thời An đã lấy lại được lí trí, cuối cùng ma trùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nó vội vàng vỗ cánh bay đến trên vai thiếu niên, dùng cẳng chân nhỏ bé của mình vỗ vỗ bả vai Thời An: "Aizz, đại nhân à, tui hiểu mà.

"
Chưa nói đến việc toàn bộ gia sản hơn vạn năm của mình bị người ta trộm sạch, ấy vậy mà còn bị đối phương chia cắt đầu cơ trục lợi.

Đừng nói là Cự Long xem tài bảo như sinh mệnh, ngay cả nó cũng không thể chịu được luôn á.

"Nhưng mà lúc trước không phải ngài đã hạ quyết tâm muốn đen ăn đen sao?"
Ma trùng quơ quơ hai cẳng chân nhỏ bé của nó: "Những nhân loại kia mơ đẹp thật, vậy mà còn dám bố trí bẫy rập, dùng đồ của ngài để dụ ngài chui vào, hừ, chúng ta phải khiến cho họ mất cả tài bảo lẫn rồng luôn!"
Khói đen hùa theo: "Đúng đó đúng đó!"
Ma trùng mới vừa dịu dàng nhỏ nhẹ với Thời An lập tức quay đầu liếc mắt nhìn khói đen, thái độ ác liệt quát to:
"Mi xem náo nhiệt gì hả, cút qua một bên đi.

"
Khói đen: "Đại nhân ăn hiếp ta thì thôi, mi tưởng bở à!"
Ma trùng: "Ta đi theo đại nhân sớm hơn mi nhiều, theo lí thì mi phải gọi ta một tiếng tiền bối đấy!"
Khói đen trợn mắt nhìn ma trùng: "Hừ!"
Vì tranh đoạt ai mới là đệ nhất tiểu đệ bên người Thời An, hai ma vật nhanh chóng xúm lại đánh nhau túi bụi.


Hai đứa ồn ào một hồi, Thời An cũng tỉnh táo trở lại.

Khi nãy không phải cậu không nhớ đến việc này, mà là do vừa nãy trong cơn giận dữ, bản năng thuộc về loài rồng trong cậu đã chiếm thế thượng phong.

Thời An bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Hiện tại cậu cần phải thu thập thêm tin tức liên quan về Hội đấu giá kia, chỉ có thế thì cậu mới có thể tìm đúng hướng giải quyết.

Nghĩ vậy, Thời An vô thức thò tay cầm điện thoại bên cạnh lên.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã nát bấy, Thời An rơi vào trầm mặc: "! "
Chuyện này, xấu hổ thật nhỉ.

Lẽ ra vừa rồi không nên dùng sức đến vậy.

Thế nhưng từ sau đêm ngủ chung hôm ấy thì Mục Hành không trở lại nữa, anh lấy cớ công việc quá bận rộn nên cứ thế ở lại cục quản lí luôn.

Có điều, tuy Mục Hành không lộ mặt trước mặt Thời An nhưng Thời An vẫn xin gì được nấy.

Dù Thời An muốn máy chơi game hay một ngày ăn ba bữa cơm lớn thì tất cả mọi thứ đều sẽ được đúng giờ đưa tới — Thế nhưng Mục Hành lại hết sức kiên trì về vấn đề kem ly.

Một ngày nhiều nhất là một ly, nhiều hơn nữa thì không có.

Nhưng mà hiện tại điện thoại nát rồi!.

Tác giả : Tang Ốc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại