Sau Khi Con Chết
Chương 4
[ Rất xin lỗi, con gái của ngài đã bị xâm phạm. Hiện giờ ngài có 3 lựa chọn —
A: Liên hệ Trần Tuyết Tinh hỗ trợ làm chứng, trực tiếp báo nguy.
B: Đưa con gái rời đi
C: Giết bọn chúng]
Trên màn hình di động là lựa chọn lạnh lẽo đến vậy.
Ý thức của bạn từ từ trở về, ngón tay run rẩy chậm rãi nhấn vào A.
Không thể cứ như vậy được.
Cảnh sát sẽ giúp bạn làm việc, hiện giờ có cả nhân chứng cùng vật chứng, cảnh sát nhất định sẽ giúp đỡ bạn!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, con gái đã về đến nhà.
Chân bạn lảo đảo đi về phía cô bé.
Con gái của bạn bị hành hạ đến không còn bộ dáng, vết máu thấm ướt hết cả quần. Đôi mắt nhìn bạn bị che bởi mấy sợi tóc ngổn ngang, có ngạc nhiên, cũng có sợ hãi.
Bạn nắm lấy cánh tay con, nước mắt tuôn đầy mặt.
Bạn khóc.
Con bé cũng khóc.
“Bố….Bố ơi" Con gái vẫn khóc, vẫn khóc, nước mắt đếm không kể xiết.
Bạn cũng biết, không ngừng vuốt ve mấy sợi tóc của con gái để trấn an, cuối cùng kìm nén căm hận, từ kẽ răng cắn ra 2 chữ: “Báo nguy"
Báo nguy.
Đây là lựa chọn duy nhất, bạn tin tưởng cánh sát sẽ cho bạn công bằng.
Bạn không để con gái rửa trôi chứng cứ, mang con bé đi đến trước cục cảnh sát.
Một nữ cảnh sát trong đồn đã xoa dịu những cảm xúc bất an của con gái, môi trường ở đây dần dần khiến con bé bớt khủng hoảng, không ngừng khóc lóc giải thích mọi chuyện với phía cảnh sát.
Một lúc sau, Trần Tuyết Tinh cũng bị cảnh sát đưa đến.
Cô không dám bịa chuyện, cũng khóc lóc giải thích lý do với cảnh sát.
“Bọn họ, bọn họ chụp ảnh cháu. Nếu cháu không làm thì sẽ đem ảnh phát ra ngoài"
Trần Tuyết Tinh cũng là người bị hại, thậm chí sớm hơn.
Người lớn ở phía sau tức giận không kiềm chế được, bỏ qua sự ngăn cản của cảnh sát, tiến đến đưa cho cô một cái tát: “Một đứa con gái như mày làm sao có thể không đứng đắn như thế! Có biết xẩu hổ hay không!!"
Cô hét lên: “Là bọn họ cưỡng ép con!!"
“Sao bọn nó không cưỡng bức người khác mà hết lần này tới lần khác cưỡng bức mày! Còn không phải do chính mày không biết tự trọng đi câu dẫn người ta à! Đúng là một con kỹ nữ mà!!"
Tiếng mắng chửi của người đàn ông vang lên trong đồn cảnh sát.
Con gái giật mình, co ro ngồi trong góc khóc thầm.
Mẹ của Trần Tuyết Tinh cũng không nói gì, như thể bà đã chấp nhận lời nói của chồng mình.
Bạn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng nơi đứa trẻ bằng tuổi con gái mình, trong phút chốc bạn không còn hận nó nữa, lại càng không muốn trách cứ, chỉ còn lại sự thương hại yếu ớt đang quấy phá trong lòng.
Cảnh sát yêu cầu bố mẹ Trần Tuyết Tinh ra ngoài, cô tiếp tục nói, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Bố mẹ cháu ở bên ngoài bận rộn, thế nên bọn họ thường xuyên đến nhà cháu. Nếu không đồng ý thì sẽ uy hiếp, thậm chí còn cho người đánh cháu ở trường nữa"
Trần Tuyết Tinh vén tay áo lên, trên tay đều là những vết thương tím bầm.
“Đôi khi bọn họ cũng sẽ gọi những người khác, mỗi lần, mỗi lần sẽ đưa 300 tệ. Cháu có thể được 50" Trần Tuyết Tinh lau nước mắt: “Thế nên cháu không còn cách nào khác mới gọi Từ Tinh Tinh…."
Cảnh sát 2 mặt nhìn nhau, hỏi: “Cháu cũng đồng ý? Vì sao không báo nguy"
Trần Tuyết Tinh nói: " Bố mẹ cháu mỗi tháng đều không về nhà, ngay cả tiền mua sách luyện tập cháu cũng không có, 50…….50 là rất nhiều"
50 tệ, là cô dùng thân thể đổi lấy.
Đồn cảnh sát yên lặng, con gái ngồi bên cạnh cũng không khóc nữa, đưa tay kéo đầu ngón tay mình.
Vụ án này không có bất kì trì hoãn nào, vài ngày sau cảnh sát đã bắt được 2 tên tội phạm thiếu niên kia để điều tra, thế nhưng có lẽ là bởi bọn chúng chưa đủ tuổi chịu hình sự nên chỉ có thể phạt cảnh cáo, bị đuổi khỏi trường học. Song, tin tức Từ Tinh Tinh cùng Trần Tuyết Tinh bị cưỡng gian đã truyền khắp toàn thành phố.
Cuộc sống của bạn cũng không vì kết án mà dễ dàng hơn, thậm chí còn gặp phải sóng lớn.
Chỉ cần ra ngoài là bạn sẽ bị chỉ trỏ, sách vở của con gái cũng bị người ta xé nát, mặt trên tràn ngập những lời “con ph*, kỹ nữ" đầy ác độc.
Bạn chuẩn bị cho con gái nghỉ học, bắt đầu lại một cuộc sống mới ở nơi khác.
Thế nhưng, điều mà bạn không ngờ tới chính là, Trần Tuyết Tinh đột nhiên tố cáo bạn tội hiếp dâm.
“Cái tên nhặt ve chai kia không có vợ, làm ra loại chuyện kia cũng không có gì đáng ngạc nhiên"
“Nói không chừng con gái nuôi của ông ta cũng bị làm nhục rồi cũng nên"
“Nghiệp chướng nghiệp chướng!!"
Bạn bị cảnh sát bắt đi, con gái đuổi theo ở phía sau, quần chúng bên cạnh đều đang xem náo nhiệt, bạn chỉ nghe được giọng của con bé —
“Bố cháu bị oan —!"
“Thả bố cháu ra, cầu xin mấy chú đừng mang ông ấy đi!!"
Bạn bị oan, thế nhưng chẳng hề có ai nghe.
Tại tòa, Trần Tuyết Tinh một mực khẳng định bạn là kẻ cưỡng hiếp, bố mẹ đối phương đã làm chứng trước tòa, thậm chí còn lấy ra ảnh hiện trường.
Hiện trường phiên tòa, bạn thấy 2 thằng nhãi con kia đứng ở một góc, dương dương tự đắc như thể là người chiến thắng.
Lòng bạn nguội lạnh.
Bạn hiểu đây là một âm mưu được lên kế hoạch từ trước.
Ở thế giới này, kẻ quyền thế ngập trời cho rằng ai là tội phạm thì sẽ là tội phạm; nói ai vô tội thì người đó liền vô tội.
Bạn gắt gao trừng mắt nhìn mọi người, nhưng họ đang cười, cười vì vui đùa, vì chế nhạo, cười bạn ngu xuẩn, bạn bần cùng.
Phiên tòa kết thúc, bởi vì không đủ bằng chứng nên tạm thời bạn bị giam giữ vào trại tạm giam.
Một tuần sau, Trần Tuyết Tinh đột nhiên rút đơn kiện, bạn được thả tự do.
Bạn đã mỏi mệt, bạn hận chứ, thế nhưng không đấu lại được họ.
Không bằng đi thôi, mang con gái đi nữa.
Trời rất lạnh, lại có một trận tuyết lớn ập đến.
Lúc chuẩn bị về đến nhà, bạn nhìn 3 người đàn ông bước ra từ hàng hiên.
“Cái con b*tch kia đúng là tuyệt thật đấy, không hổ là Triệu Đông giới thiệu"
“Ngày mai để bọn tao tìm vài người qua đây, trẻ tuổi vẫn còn được lợi"
Bạn dừng lại, thân thể run lên.
“Con mẹ nó ông là ai vậy, đừng có mà cản đường!"
Tên con trai cao lớn thô kệch đẩy ngã bạn xuống đấy, hi hi ha ha rời khỏi tầm mắt.
“Bố?"
Con gái ở cửa nhìn bạn.
Con bé trẻ đẹp như một đóa hoa, một đóa hoa bị gió tuyết cùng hàn băng tàn phá.
“Triệu Đông nói nếu con không nghe hắn thì sẽ không cho bố ra ngoài"
Con gái nói lời này rất bình tĩnh, cực kỳ giống lúc Trần Tuyết Tinh đứng trước đồn cảnh sát vạch trần hết quá khứ của mình.
Con bé chấp nhận số phận, trong mắt không còn bất kì tia sáng: “Bố, không sao đâu ạ. Bố nuôi con lớn đến chừng này, làm sao con có thể bỏ mặc bố được"
Tinh!
Di động cảnh sát trả lại cho bạn lại vang lên.
[Ngài đang phải đối mặt với sự lựa chọn cuối cùng.
A: Báo nguy
B: Đưa con gái rời đi
C: Giết bọn chúng]
Lựa chọn tương tự như quá khứ.
Một vận mệnh kết nối cùng quá khứ.
2 mắt bạn đỏ đậm, không chút do dự chọn —
C.
***
Con trai tôi chết rồi.
Bị một thằng nhặt ve chai ở sườn núi giết chết rồi.
Thi thể thanh niên của thằng bé bị gói trong 3 bao tải, nhét vào bãi rác hôi thối. Cảnh sát phải mất 3 ngày mới tìm được toàn bộ phần thân của nó.
Nó vẫn còn là 1 đứa trẻ, không nên chết.
Tôi hận, đại não dưới cơn tê liệt của cồn rượu chỉ có hận.
Lúc gió tuyết đang đung đưa ngoài cửa sổ, tôi mơ màng nhìn thấy di động trước mắt phát sáng.
[ Chào mừng sử dụng APP Re – Life, thời gian trở lại ngày 1 tháng 2 năm 2016, ngài có cơ hội thiết lập lại sinh mạng của Triệu Đông ]
Tôi ợ một hơi, ấn xuống.
Chẳng có cái gì xảy ra.
Chậc.
Cái thứ chết tiệt lừa gạt ông đây.
Tôi ném di động xuống mặt đất, mò mẫm tìm chai rượu định uống tiếp thì giọng nói của con trai vang lên: “Bố, cho con ít tiền"
Tôi tỉnh rượu hơn nửa, không tin nổi nhìn con trai xuất hiện ở trước mặt.
“Bố, bố có nghe thấy không? Cho con ít tiền!"
“Được được được, tiền tiền tiền" Tôi lấy tiền mặt trong ví ra, một mạch nhét toàn bộ cho nó.
Con trai cầm lấy tiền, cũng không nói gì, mãn nguyện rời đi.
Tôi khó tin nhìn toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước mắt, luống cuống tay chân cầm điện thoại ra, ở trên là mấy cái lựa chọn.
[A: Ngăn cản Triệu Đông làm tổn thương Từ Tinh Tinh]
[B: Ngăn chặn hung thủ trước]
[C: Giết chết hung thủ, tránh những rắc rối sau này]
“A, đmm cái thằng ở sường núi" Nhắc đến cái kẻ ở sườn núi kia, lửa giận trong lòng tôi càng thêm lớn. Tôi bỏ qua mấy cái lựa chọn vớ vẩn này, trực tiếp gọi điện cho mấy anh em trên đường.
Xử lý cái loại sống trong đống rác cũng chỉ là chuyện cơm bữa.
***
Vài ngày sau, có người nhìn thấy xác của một người nhặt ve chai ở bãi rác, chiếc Nokia cũ nát trong túi vẫn còn dấu vết của nguồn điện, và một tin nhắn chưa đọc cách đây ba ngày.
[Bố, con đến nhà Trần Tuyết Tinh xem mèo đây ạ]
[Con gái Từ Tinh Tinh]
———————HOÀN———————
Tác giả có điều muốn nói:
Kết thúc rồi, có đôi chỗ có thể không tiếp thu được, nhưng mà thực tế khả năng còn tàn khốc hơn những gì mình viết.
Mong mỗi cô gái đều chói sáng như một ngôi sao, thế nhưng luôn có những người muốn ánh sao ngừng tỏa sáng.
Cuối cùng, truyện ngắn miễn phí này là tình yêu của mình, mong đừng đánh giá sao thấp ạ. Nếu muốn đánh thì hãy cho 5 sao, còn không thích thì xin hãy rời đi, cảm ơn.
A: Liên hệ Trần Tuyết Tinh hỗ trợ làm chứng, trực tiếp báo nguy.
B: Đưa con gái rời đi
C: Giết bọn chúng]
Trên màn hình di động là lựa chọn lạnh lẽo đến vậy.
Ý thức của bạn từ từ trở về, ngón tay run rẩy chậm rãi nhấn vào A.
Không thể cứ như vậy được.
Cảnh sát sẽ giúp bạn làm việc, hiện giờ có cả nhân chứng cùng vật chứng, cảnh sát nhất định sẽ giúp đỡ bạn!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, con gái đã về đến nhà.
Chân bạn lảo đảo đi về phía cô bé.
Con gái của bạn bị hành hạ đến không còn bộ dáng, vết máu thấm ướt hết cả quần. Đôi mắt nhìn bạn bị che bởi mấy sợi tóc ngổn ngang, có ngạc nhiên, cũng có sợ hãi.
Bạn nắm lấy cánh tay con, nước mắt tuôn đầy mặt.
Bạn khóc.
Con bé cũng khóc.
“Bố….Bố ơi" Con gái vẫn khóc, vẫn khóc, nước mắt đếm không kể xiết.
Bạn cũng biết, không ngừng vuốt ve mấy sợi tóc của con gái để trấn an, cuối cùng kìm nén căm hận, từ kẽ răng cắn ra 2 chữ: “Báo nguy"
Báo nguy.
Đây là lựa chọn duy nhất, bạn tin tưởng cánh sát sẽ cho bạn công bằng.
Bạn không để con gái rửa trôi chứng cứ, mang con bé đi đến trước cục cảnh sát.
Một nữ cảnh sát trong đồn đã xoa dịu những cảm xúc bất an của con gái, môi trường ở đây dần dần khiến con bé bớt khủng hoảng, không ngừng khóc lóc giải thích mọi chuyện với phía cảnh sát.
Một lúc sau, Trần Tuyết Tinh cũng bị cảnh sát đưa đến.
Cô không dám bịa chuyện, cũng khóc lóc giải thích lý do với cảnh sát.
“Bọn họ, bọn họ chụp ảnh cháu. Nếu cháu không làm thì sẽ đem ảnh phát ra ngoài"
Trần Tuyết Tinh cũng là người bị hại, thậm chí sớm hơn.
Người lớn ở phía sau tức giận không kiềm chế được, bỏ qua sự ngăn cản của cảnh sát, tiến đến đưa cho cô một cái tát: “Một đứa con gái như mày làm sao có thể không đứng đắn như thế! Có biết xẩu hổ hay không!!"
Cô hét lên: “Là bọn họ cưỡng ép con!!"
“Sao bọn nó không cưỡng bức người khác mà hết lần này tới lần khác cưỡng bức mày! Còn không phải do chính mày không biết tự trọng đi câu dẫn người ta à! Đúng là một con kỹ nữ mà!!"
Tiếng mắng chửi của người đàn ông vang lên trong đồn cảnh sát.
Con gái giật mình, co ro ngồi trong góc khóc thầm.
Mẹ của Trần Tuyết Tinh cũng không nói gì, như thể bà đã chấp nhận lời nói của chồng mình.
Bạn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng nơi đứa trẻ bằng tuổi con gái mình, trong phút chốc bạn không còn hận nó nữa, lại càng không muốn trách cứ, chỉ còn lại sự thương hại yếu ớt đang quấy phá trong lòng.
Cảnh sát yêu cầu bố mẹ Trần Tuyết Tinh ra ngoài, cô tiếp tục nói, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Bố mẹ cháu ở bên ngoài bận rộn, thế nên bọn họ thường xuyên đến nhà cháu. Nếu không đồng ý thì sẽ uy hiếp, thậm chí còn cho người đánh cháu ở trường nữa"
Trần Tuyết Tinh vén tay áo lên, trên tay đều là những vết thương tím bầm.
“Đôi khi bọn họ cũng sẽ gọi những người khác, mỗi lần, mỗi lần sẽ đưa 300 tệ. Cháu có thể được 50" Trần Tuyết Tinh lau nước mắt: “Thế nên cháu không còn cách nào khác mới gọi Từ Tinh Tinh…."
Cảnh sát 2 mặt nhìn nhau, hỏi: “Cháu cũng đồng ý? Vì sao không báo nguy"
Trần Tuyết Tinh nói: " Bố mẹ cháu mỗi tháng đều không về nhà, ngay cả tiền mua sách luyện tập cháu cũng không có, 50…….50 là rất nhiều"
50 tệ, là cô dùng thân thể đổi lấy.
Đồn cảnh sát yên lặng, con gái ngồi bên cạnh cũng không khóc nữa, đưa tay kéo đầu ngón tay mình.
Vụ án này không có bất kì trì hoãn nào, vài ngày sau cảnh sát đã bắt được 2 tên tội phạm thiếu niên kia để điều tra, thế nhưng có lẽ là bởi bọn chúng chưa đủ tuổi chịu hình sự nên chỉ có thể phạt cảnh cáo, bị đuổi khỏi trường học. Song, tin tức Từ Tinh Tinh cùng Trần Tuyết Tinh bị cưỡng gian đã truyền khắp toàn thành phố.
Cuộc sống của bạn cũng không vì kết án mà dễ dàng hơn, thậm chí còn gặp phải sóng lớn.
Chỉ cần ra ngoài là bạn sẽ bị chỉ trỏ, sách vở của con gái cũng bị người ta xé nát, mặt trên tràn ngập những lời “con ph*, kỹ nữ" đầy ác độc.
Bạn chuẩn bị cho con gái nghỉ học, bắt đầu lại một cuộc sống mới ở nơi khác.
Thế nhưng, điều mà bạn không ngờ tới chính là, Trần Tuyết Tinh đột nhiên tố cáo bạn tội hiếp dâm.
“Cái tên nhặt ve chai kia không có vợ, làm ra loại chuyện kia cũng không có gì đáng ngạc nhiên"
“Nói không chừng con gái nuôi của ông ta cũng bị làm nhục rồi cũng nên"
“Nghiệp chướng nghiệp chướng!!"
Bạn bị cảnh sát bắt đi, con gái đuổi theo ở phía sau, quần chúng bên cạnh đều đang xem náo nhiệt, bạn chỉ nghe được giọng của con bé —
“Bố cháu bị oan —!"
“Thả bố cháu ra, cầu xin mấy chú đừng mang ông ấy đi!!"
Bạn bị oan, thế nhưng chẳng hề có ai nghe.
Tại tòa, Trần Tuyết Tinh một mực khẳng định bạn là kẻ cưỡng hiếp, bố mẹ đối phương đã làm chứng trước tòa, thậm chí còn lấy ra ảnh hiện trường.
Hiện trường phiên tòa, bạn thấy 2 thằng nhãi con kia đứng ở một góc, dương dương tự đắc như thể là người chiến thắng.
Lòng bạn nguội lạnh.
Bạn hiểu đây là một âm mưu được lên kế hoạch từ trước.
Ở thế giới này, kẻ quyền thế ngập trời cho rằng ai là tội phạm thì sẽ là tội phạm; nói ai vô tội thì người đó liền vô tội.
Bạn gắt gao trừng mắt nhìn mọi người, nhưng họ đang cười, cười vì vui đùa, vì chế nhạo, cười bạn ngu xuẩn, bạn bần cùng.
Phiên tòa kết thúc, bởi vì không đủ bằng chứng nên tạm thời bạn bị giam giữ vào trại tạm giam.
Một tuần sau, Trần Tuyết Tinh đột nhiên rút đơn kiện, bạn được thả tự do.
Bạn đã mỏi mệt, bạn hận chứ, thế nhưng không đấu lại được họ.
Không bằng đi thôi, mang con gái đi nữa.
Trời rất lạnh, lại có một trận tuyết lớn ập đến.
Lúc chuẩn bị về đến nhà, bạn nhìn 3 người đàn ông bước ra từ hàng hiên.
“Cái con b*tch kia đúng là tuyệt thật đấy, không hổ là Triệu Đông giới thiệu"
“Ngày mai để bọn tao tìm vài người qua đây, trẻ tuổi vẫn còn được lợi"
Bạn dừng lại, thân thể run lên.
“Con mẹ nó ông là ai vậy, đừng có mà cản đường!"
Tên con trai cao lớn thô kệch đẩy ngã bạn xuống đấy, hi hi ha ha rời khỏi tầm mắt.
“Bố?"
Con gái ở cửa nhìn bạn.
Con bé trẻ đẹp như một đóa hoa, một đóa hoa bị gió tuyết cùng hàn băng tàn phá.
“Triệu Đông nói nếu con không nghe hắn thì sẽ không cho bố ra ngoài"
Con gái nói lời này rất bình tĩnh, cực kỳ giống lúc Trần Tuyết Tinh đứng trước đồn cảnh sát vạch trần hết quá khứ của mình.
Con bé chấp nhận số phận, trong mắt không còn bất kì tia sáng: “Bố, không sao đâu ạ. Bố nuôi con lớn đến chừng này, làm sao con có thể bỏ mặc bố được"
Tinh!
Di động cảnh sát trả lại cho bạn lại vang lên.
[Ngài đang phải đối mặt với sự lựa chọn cuối cùng.
A: Báo nguy
B: Đưa con gái rời đi
C: Giết bọn chúng]
Lựa chọn tương tự như quá khứ.
Một vận mệnh kết nối cùng quá khứ.
2 mắt bạn đỏ đậm, không chút do dự chọn —
C.
***
Con trai tôi chết rồi.
Bị một thằng nhặt ve chai ở sườn núi giết chết rồi.
Thi thể thanh niên của thằng bé bị gói trong 3 bao tải, nhét vào bãi rác hôi thối. Cảnh sát phải mất 3 ngày mới tìm được toàn bộ phần thân của nó.
Nó vẫn còn là 1 đứa trẻ, không nên chết.
Tôi hận, đại não dưới cơn tê liệt của cồn rượu chỉ có hận.
Lúc gió tuyết đang đung đưa ngoài cửa sổ, tôi mơ màng nhìn thấy di động trước mắt phát sáng.
[ Chào mừng sử dụng APP Re – Life, thời gian trở lại ngày 1 tháng 2 năm 2016, ngài có cơ hội thiết lập lại sinh mạng của Triệu Đông ]
Tôi ợ một hơi, ấn xuống.
Chẳng có cái gì xảy ra.
Chậc.
Cái thứ chết tiệt lừa gạt ông đây.
Tôi ném di động xuống mặt đất, mò mẫm tìm chai rượu định uống tiếp thì giọng nói của con trai vang lên: “Bố, cho con ít tiền"
Tôi tỉnh rượu hơn nửa, không tin nổi nhìn con trai xuất hiện ở trước mặt.
“Bố, bố có nghe thấy không? Cho con ít tiền!"
“Được được được, tiền tiền tiền" Tôi lấy tiền mặt trong ví ra, một mạch nhét toàn bộ cho nó.
Con trai cầm lấy tiền, cũng không nói gì, mãn nguyện rời đi.
Tôi khó tin nhìn toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước mắt, luống cuống tay chân cầm điện thoại ra, ở trên là mấy cái lựa chọn.
[A: Ngăn cản Triệu Đông làm tổn thương Từ Tinh Tinh]
[B: Ngăn chặn hung thủ trước]
[C: Giết chết hung thủ, tránh những rắc rối sau này]
“A, đmm cái thằng ở sường núi" Nhắc đến cái kẻ ở sườn núi kia, lửa giận trong lòng tôi càng thêm lớn. Tôi bỏ qua mấy cái lựa chọn vớ vẩn này, trực tiếp gọi điện cho mấy anh em trên đường.
Xử lý cái loại sống trong đống rác cũng chỉ là chuyện cơm bữa.
***
Vài ngày sau, có người nhìn thấy xác của một người nhặt ve chai ở bãi rác, chiếc Nokia cũ nát trong túi vẫn còn dấu vết của nguồn điện, và một tin nhắn chưa đọc cách đây ba ngày.
[Bố, con đến nhà Trần Tuyết Tinh xem mèo đây ạ]
[Con gái Từ Tinh Tinh]
———————HOÀN———————
Tác giả có điều muốn nói:
Kết thúc rồi, có đôi chỗ có thể không tiếp thu được, nhưng mà thực tế khả năng còn tàn khốc hơn những gì mình viết.
Mong mỗi cô gái đều chói sáng như một ngôi sao, thế nhưng luôn có những người muốn ánh sao ngừng tỏa sáng.
Cuối cùng, truyện ngắn miễn phí này là tình yêu của mình, mong đừng đánh giá sao thấp ạ. Nếu muốn đánh thì hãy cho 5 sao, còn không thích thì xin hãy rời đi, cảm ơn.
Tác giả :
Cẩm Chanh