Sau Khi Bị Tra
Chương 50 Chương 50
Tôi có phải người bạn đặc biệt nhất của chị không!
Một khi nghĩ đến bạn tốt duy nhất của mình sẽ bị nam nữ từ nơi nào không biết bắt đi mất, thì Doãn Bạch chỉ cảm thấy lòng mình như bị ngâm ở trong lu rượu vậy, là cảm giác vừa nóng vừa đau.
Vài ngày kế tiếp, Doãn Bạch giống như là người thấy bạn đời của mình ngoại tình vậy, lén lút vào vòng bạn bè cùng Weibo của Tả Tĩnh U, ý muốn phát hiện dấu vết động tâm Tả Tĩnh U để lại.
Liên tiếp quan sát mấy ngày, cũng không phát hiện manh mối Tả Tĩnh U muốn cùng người khác làm ở bên nhau, Doãn Bạch tức khắc an tâm không ít.
Cô một bên an ủi chính mình, người ưu tú như Tả Tĩnh U vậy, người có thể được nàng ưu ái nhất định thập phần khó, sẽ không dễ dàng xuất hiện như thế.
Một bên lại nhịn không được suy nghĩ, nếu Tả Tĩnh U thật sự cùng người khác ở bên nhau thì làm sao bây giờ?
Doãn Bạch không có những người bạn khác, cô cũng không biết giữa bạn bè bình thường sẽ ở chung như thế nào.
Nhưng cô cô đơn lâu như vậy, thật vất vả mới gặp được Tả Tĩnh U, thật sự không muốn trừ bỏ người nhà ra, lại có thêm người càng quan trọng đến phân tán lực chú ý của Tả Tĩnh U.
Vì thế Doãn Bạch một bên nghi thần nghi quỷ, một bên lên mạng tìm tòi các đề tài kiểu "Bạn tốt kết hôn, thì có còn muốn có quan hệ tốt với mình không?".
Kết quả nhận được lại không phải quá tốt, không phải đang nói "Sau khi bạn tốt kết hôn, cảm giác thật xa cách mình......" "Bạn mình có gia đình nhỏ của bản thân thì càng ngày càng xa mình......!Cũng không có thời gian ra tụ họp......"
Cũng có mấy lời "Trước kia đều nói đề tài hai người cảm thấy hứng thú, bây giờ mở miệng nói toàn con cái và bạn đời" vâng vâng......
Không chỉ như vậy, chỉ là chuyện bạn yêu đương thôi là đã có thể làm đại đa số tình bạn sinh ra ngăn cách......
Bởi vì tinh lực cho tình yêu của một người là có giới hạn, khi đối phương đang toàn tâm toàn ý với mọi người thì đương nhiên không thể nhìn những người chung quanh.
Không riêng gì bạn bè kết hôn, chỉ tính bạn mình có bạn mới thì cũng đã xảy ra trường hợp này.
Tâm ý một người với tình yêu giống như chia bánh kem vậy, trong lòng để ý nhiều người, mỗi người trong đó sẽ được ít tình yêu hơn.
Lại hoặc là về sau có người càng quan trọng hơn xuất hiện thì người không được thiên vị có khả năng sẽ thay đổi thành được yêu ít hơn.
Tình bạn có thể so sánh trên mặt tình yêu không? Không hề nghi ngờ là có thể.
Bởi vì tình bạn cũng giống như tình yêu vậy, là thứ vô cùng trân quý.
Nhưng mà ai có thể làm được chuyện sẽ cân bằng tình bạn và người mình yêu chứ?
Mọi người cũng nói người yêu là bạn đồng hành cả đời, còn là bạn thì sao? Đối xử chân thành với người kia, giúp người kia không màng mạng sống cũng không thể làm bạn bên cạnh người kia cả đời sao?
Chẳng lẽ hai chữ tri kỷ, sẽ bất mãn trách linh hồn người ta hư không sao?
Doãn Bạch nhìn mấy câu trả lời này, đầu óc đều là mấy câu hỏi lộn xộn.
Cô càng nghĩ, một ý niệm trong đầu đã càng thêm rõ ràng: Nếu cả đời Tả Tĩnh U cũng không hề yêu đương, không gặp được một người bạn để chị ấy cảm thấy quan trọng thì tốt rồi.
Những năm gần đây, ngay cả Doãn Bạch cũng bị hoảng sợ.
Đến tột cùng là khi nào, dục vọng chiếm hữu của cô với Tả Tĩnh U đã mạnh đến biến thành tình trạng này rồi sao?
Khi nào thì cô lại thành đứa nhỏ mượn danh nghĩa chữ yêu để trói buộc?
Doãn Bạch lâm vào một loại cảm xúc cực kỳ sợ hãi, cô không khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước vào giai đoạn Tiêu Niệm trở nên rất hot kia, dục vọng chiếm hữu của cô cũng là bành trướng không giới hạn như vậy.
Lúc ấy, mỗi ngày Tiêu Niệm đều có vô số thông cáo, chương trình, gặp mặt, phim truyền hình, điện ảnh mới,......
Mỗi ngày Tiêu Niệm đều bận giống như con quay, căn bản không rảnh gặp mặt cô.
Khi đó, Doãn Bạch vì giảm bớt phiền toái bị chụp ảnh, đã lui về phía sau màn, không cách nào nhúng tay vào chuyện của Tiêu Niệm.
Chính là cảm giác nhìn hoa hồng nhỏ mình ngày ngày âu yếm chu toàn lịa ở trước mặt mọi người bày ra cô ấy mỹ lệ thế nào, Doãn Bạch liền ghen ghét muốn nổi điên, hận không thể làm một cái phòng kính thật hoàn hảo, mang hoa hồng nhỏ của mình về bỏ vào đó để giấu đi.
Mà cô nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy.
Ở giai đoạn Tiêu Niệm hot nhất thì cô đã mang Tiêu Niệm, đưa tới trên một đảo nhỏ ở Nam bán cầu, ẩn giấu hơn một tháng.
Sau một tháng Tiêu Niệm phối hợp với cô, rốt cuộc bắt đầu đấu tranh.
Đó là một ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, Tiêu Niệm ngồi cùng cô ở trên sô pha trong phòng kính, ngồi ở đối diện cô không ngừng mà giải thích với cô: "Tôi còn có rất nhiều công việc phải làm, không thể nghỉ ngơi lâu.
Doãn lão bản, lần sau......!Lần sau khi có thời gian thì tôi nhất định bỏ ra thật nhiều thời gian tới bồi bồi ngài được không?"
Đối với thái độ người kia muốn chạy trốn, Doãn Bạch thập phần tức giận.
Cô lạnh mặt, hoàn toàn cường ngạnh nói: "Không có công việc cũng không sao, cứ ở chỗ này thì tốt rồi."
Tiêu Niệm bật cười, rất bất đắc dĩ nhìn cô: "Doãn lão bản, không làm việc thì ngài nuôi tôi sao? Tôi thiếu ngài thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền, không làm việc thì sao có thể trả tiền cho ngài?"
Doãn Bạch nắm chặt cây gậy trong tay, ánh mắt kiên định mà nói: "Tôi nuôi."
Tiêu Niệm sửng sốt một chút, nhìn đến đối diện Doãn Bạch kiên quyết lại nghiêm túc mà nói: "Không làm việc thì tôi nuôi em.
Tiền của em tôi không cần.
Mẹ của em tôi vẫn luôn trị liệu.
Cái gì cũng không cần làm, cứ ở chỗ này bồi tôi."
Lời này nghe tới mười phần bá tổng, cũng đặc biệt ngang ngược vô lý.
Tiêu Niệm nhìn cô cười một chút, ngửa đầu đi nhìn không trung phiêu đãng, híp lại mắt nói: "Hợp đồng giữa chúng ta không chỉ có cái này."
Tiêu Niệm thở dài, quay đầu nhìn Doãn Bạch nói: "Doãn lão bản, chúng ta là ký hợp đồng, tôi cũng rất thuận theo yêu cầu của hợp đồng với ngài.
Nhưng không phải tôi nhất định phải luôn làm chim hoàng yến của ngài......"
Môi đỏ Tiêu Niệm hé mở, cánh môi khép mở, nói từng câu từng chữ: "Tôi tin tưởng, sẽ không có đứa nhỏ nào khi sinh ra đã muốn làm tầm gửi làm chim hoàng yến của người khác."
"Ngài đã nói sẽ ủng hộ tôi, sẽ cho tôi tự do."
So với Doãn Bạch cường ngạnh thì thái độ của Tiêu Niệm càng thêm kiên quyết.
Hai người kết thúc trong không vui, ngày hôm sau Doãn Bạch kêu phi cơ riêng của mình đưa Tiêu Niệm về trong nước.
Có lẽ là bắt đầu từ khi đó, Tiêu Niệm liền nhận định cô là một kim chủ đáng giận sẽ không màng ý nguyện của cô ấy luôn cứng rắn trói cô ấy ở bên cạnh, cho nên mới trăm phương nghìn kế lên kế hoạch thoát khỏi cô.
Kỳ thật ngay từ đầu cũng không phải như vậy......!Tuy rằng có có nghĩ tới như vậy, cũng đặc biệt muốn làm như vậy, nhưng mà cô vẫn sẽ vì người mình yêu thương khắc chế bản thân.
Chỉ là cô khắc chế được thì đã quá muộn......
Một người từ thời thiếu niên đã luôn thiếu đường đi, một khi bắt được cái gì, sẽ nhất định chặt chẽ nắm ở lòng bàn tay, nắm chặt không bao giờ buông ra.
Nhưng phần tình yêu này lại làm người khác hít thở không thông, sớm hay muộn sẽ bóp nát vật quý trong tay mình, khiến tất cả sụp đổ.
Sau khi Tiêu Niệm lựa chọn rời đi, Doãn Bạch nhớ lại tất cả những chi tiết đã qua giữa hai người, nghĩ lại tất cả tật xấu không tốt của bản thân, hơn nữa trong bóng đêm lặp lại nhấm nuốt, lặp lại dày vò.
Ở giữa thời gian đó cô đã ngộ ra một đạo lý: Cho dù yêu thương nhiệt tình thế nào, cũng cần khoảng cách.
Giữa người với người, trừ bỏ thiên vị còn cần tôn trọng lẫn nhau.
Giờ này khắc này, cô vô cùng cảm ơn những giáo huấn đã qua mà Tiêu Niệm mang đến cho cô, có thể cô thoáng bình tĩnh lại từ phần ghen ghét choáng váng trong đầu.
Tình cảm cũng không phải chỉ có chiếm hữu, nó còn cho nhau một con đường thuần hóa nhau.
Cho dù Tả Tĩnh U hẹn hò có bạn mới cũng không sao, nàng sẽ dùng nỗ lực của bản thân, chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng cô Tả.
Cho dù Tả Tĩnh U hẹn hò có người yêu mới cũng không sao, cô sẽ trở thành người bạn đặc biệt nhất của Tả Tĩnh U, đến lúc đó bên cạnh Tả Tĩnh U chính là làm Doãn Bạch bằng sắt, nước chảy người thích......
Doãn Bạch bình tĩnh lại, không có tiếp tục đi tìm dấu vết động tâm Tả Tĩnh U để lại, mà là đặt lực chú ý toàn tâm toàn ý ở trên chuyện cùng Tả Tĩnh U bồi dưỡng cảm tình.
Từ trước đến nay mỗi buổi tối Doãn Bạch chờ đợi Tả Tĩnh U tìm, cô bắt đầu chủ động xuất kích.
Mỗi ngày vào giữa trưa, sau khi hỏi Tả Tĩnh U có thời gian hay không, Doãn Bạch đợi Tả Tĩnh U cơm nước xong gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.
Mỗi một lần kết thúc thông cáo, Doãn Bạch đều sẽ đặt một bó hoa ở nơi đó đưa đến trên tay Dương Nghệ để cô ấy giao cho Tả Tĩnh U.
Sau hơn một vòng, Dương Nghệ mỗi ngày dựa theo phân phó của Doãn Bạch mà nhận hoa tươi cơm hộp, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, dò hỏi lão bản của mình: "Chị Tĩnh U, có phải Doãn lão bản đang theo đuổi chị hay không vậy?"
Rốt cuộc lão bản muốn yêu đương thì này trợ lý như cô cũng cần phải có dự phòng, thì mới tiện phối hợp với nhau nha!
Tả Tĩnh U ôm bó hoa mới kia, ngồi ở trên ghế sau xe, thong thả ung dung sửa sang lại bó hoa cát cánh, câu môi cười khẽ: "Ai biết được ~"
Dương Nghệ xem thái độ này của lão bản, loa nhỏ trong đầu cô ấy luôn vang lên không ngừng.
Cô ấy dừng một chút, áp lại tâm tình dò hỏi của mình nói: "Vậy còn chị? Chị có thích Doãn lão bản hay không?"
Tay Tả Tĩnh U vuốt ve cánh hoa một chút, quay đầu cười với trợ lý nhỏ của mình một chút: "Em không cảm thấy, em ấy rất rất là tốt hay sao?"
Người rất tốt? Đó chính là thích?
Dương Nghệ gật gật đầu, đưa ngón tay Ok về phía Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm nói: "Em hiểu được."
Lão bản cũng không chán ghét Doãn Bạch ân cần, làm một người thức thời, Dương Nghệ cảm thấy ngày sau mình nói bóng nói gió giúp đỡ là một chuyện rất nên làm!
Hoạt động tặng hoa của Doãn Bạch giằng co hơn nửa tháng, cô chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc chờ tới rồi Tả Tĩnh U ở trong điện thoại chủ động mở miệng hỏi cô một câu: "Sao gần đây em tốt với tôi như vậy? Ân cần như thế còn luôn tặng hoa cho tôi?"
Doãn Bạch nghĩ thầm rốt cuộc tới, cô dựa ngồi ở đầu giường, thẳng eo lên, vui vui vẻ vẻ nói: "Bởi vì tôi phải làm người bạn tốt nhất của chị! Tôi muốn ở trong lòng chị làm một người đặc biệt nhất!"
Được đi, phải làm bạn tốt, phải làm người đặc biệt nhất đúng không.
Tả Tĩnh U liễm mắt, trong mắt hàm chứa ánh sáng u ám nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nếu là bạn đặc biệt nhất thì Doãn Bạch à em đã sớm là như thế.
Trong số bạn bè của tôi, đã không ai quan trọng hơn em rồi."
Doãn Bạch vui vẻ đến muốn bay lên, cô chịu đựng tâm kích động, nhấp môi cười cười trả lời nói: "Tả Tĩnh U, chị cũng là người bạn đặc biệt nhất trong lòng tôi!"
Hai người lại tâm sự với nhau một phen, ngày hôm sau Tả Tĩnh U đã bay, mang theo trợ lý Dương Nghệ đi đến nơi sưu tầm phong tục.
Ngày đầu tiên sưu tầm phong tục, Tả Tĩnh U đã đăng một tấm ảnh chụp xuống sân bay.
Ngày hôm sau sưu tầm phong tục, Tả Tĩnh U đã đăng một tấm chú ngựa nhỏ trên thảo nguyên.
Ngày thứ ba sưu tầm phong tục, Tả Tĩnh U đăng một tấm chụp bản thân làm kiểu khi mặc phục sức dân tộc ở Tây Tạng lên Weibo, được Từ Nếu Phong ôm bả vai hôn môi lên gương mặt, tươi cười dào dạt......
Sau khi Doãn Bạch ngồi ở trên sô pha lướt đến Weibo này, trái tim đau đau!
Cô siết chặt di động, chống gậy nặng nề mà gõ trên mặt đất một chút, đề cao âm lượng lớn tiếng kêu một tiếng: "Trương Ngọc!"
Trương Ngọc chơi điện thoại ở một bên bị tiếng kêu này của cô kêu đến cả người chấn động, thiếu chút nữa ngã từ trên sô pha xuống.
Trương Ngọc vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Doãn Bạch: "Ngài lại làm sao vậy, Boss?"
Doãn Bạch siết chặt gậy, nhịn lại cảm giác tâm can tỳ phổi thận đều sắp phải nổ mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đặt máy bay! Hiện tại! Lập tức, lập tức!"
"Chuẩn bị hành lý!"
"Tôi muốn đi Tây Tạng!"
Tức chết rồi tức chết rồi! Cần ẩn nhẫn khắc chế chết tiệt, cô không cần ghen ghét chết tiệt!
Lần này thật sự bạn cô sắp bị bắt cóc! Nếu cô không đi qua đó hành động, Tả Tĩnh U sẽ không biết rốt cuộc ai mới càng quan trọng hơn ở trong lòng chị ấy!
..........................
- Phục sức: Trang phục và trang sức..