Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng
Chương 54
Tần Tu Trạch sau khi tiễn A Kiệt về, quay lại phòng ngủ nhìn Tô Thần đang nhắm mắt nằm trên giường, không nói hai lời liền ôm lấy cậu đi vào phòng tắm.
Tô Thần sợ hết hồn, lập tức mở mắt ra hỏi: "Anh muốn làm gì?!"
"Tắm cho em." Tần Tu Trạch đặt Tô Thần xuống, bắt đầu mở vòi nước cho chảy vào bồn tắm.
Tô Thần thấp giọng nói: "Tôi có thể tự tắm một mình."
Tần Tu Trạch ngồi một bên bồn tắm, nhìn Tô Thần tự tiếu phi tiếu nói: "Em muốn tự cởi, hay để tôi cởi giúp?" Nói xong liền thấy cái đầu quấn đầy băng gạc của Tô Thần rũ xuống, dáng vẻ muốn phản kháng nhưng không đủ sức, chỉ đành chịu đựng, trông rất đáng thương.
Tần Tu Trạch nhìn bộ dáng kia, trong lòng tự nhiên cảm thấy xót xa, hắn cầm lên một ngón tay mảnh khảnh dính máu của Tô Thần, nắm trong tay thưởng thức một hồi, rồi đặt bên môi hôn nhẹ một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi biết là tôi đã dùng phương thức không tốt để cưỡng ép em ở bên tôi, em cho tới bây giờ vẫn không cam tâm tình nguyện! Nhưng em nếu đã đồng ý ở bên tôi thì tại sao lại còn phản kháng? Cuối cùng cũng chỉ tự làm đau bản thân mình!" Nói xong đưa mắt nhìn vết thương trên đầu Tô Thần, lại nói: "Tuy tôi không biết khi nào chúng ta sẽ kết thúc, thế nhưng tôi hi vọng trong khoảng thời gian này chúng ta có thể vui vẻ ở bên nhau, như vậy đối với ai cũng tốt! Em cũng đừng lúc nào cũng tức giận, khi đó vấn đề gì cũng không được giải quyết mà còn có thể chọc giận tôi, cuối cùng thiệt thòi vẫn là chính mình! Em chỉ cần ngoan ngoãn, tôi chắc chắc sẽ đối xử thật tốt với em, sau này đến khi kết thúc, tôi cũng sẽ không bạc đãi em, em gặp khó khăn gì tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Tôi có thể bảo vệ em cả đời!"
Nói xong hắn nhìn Tô Thần chăm chú, "Em cảm thấy thế nào?"
Đợi rất lâu mới nghe Tô Thần khẽ ừ một tiếng.
Lúc này chuẩn bị nước đã xong, Tần Tu Trạch cười hỏi: "Em muốn tự cởi hay để tôi giúp?"
Tô Thần dừng một chút nói: "Để tôi tự làm."
Tô Thần nói xong định cởi quần áo thì điện thoại Tần Tu Trạch đặt trong phòng ngủ đột ngột vang lên.
Tần Tu Trạch đứng dậy đi khỏi phòng tắm nói: "Lúc cởi quần áo nhớ cẩn thận đừng thể chạm vào vết thương."
Tô Thần mặc áo len nên lúc cởi có chút tốn sức, vừa cởi xong thì thấy Tần Tu Trạch đứng ngoài cửa nói: "Tôi có chút chuyện cần phải về nhà một chuyến, buổi tối sẽ không về, em ở đây nghỉ bệnh hai ngày rồi hẳn quay lại trường học.
Trong lúc tắm chú ý đừng để vết thương dính nước, khoan hãy tự gội đầu, chờ tôi về giúp cho." Tần Tu Trạch nói xong cũng vội vàng rời đi.
Thấy Tần Tu Trạch rời đi, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, cậu nằm trong bồn tắm nghĩ lại lời Tần Tu Trạch vừa nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Ngược lại, hiện tại cậu cũng không phản kháng được, còn không bằng hưởng thụ, chờ đến lúc tốt nghiệp là được rồi, thời điểm đó cậu muốn đi đâu cũng được.
Mà cậu nếu có biến mất, Tần Tu Trạch cũng không thể làm gì dì Tần! Tô Thần trước tiên trốn vài năm, sau đó Tần Tu Tu Trạch hẵn cũng quên mất cậu rồi.
Có điều nếu trước khi tốt nghiệp Tần Tu Trạch đã mất hứng thù với cậu vậy thì càng tốt.
Hôm sau Tô Thần dậy sớm đến trường, vết thương nhỏ này không thể ảnh hưởng đến việc lên lớp được.
Tối hôm đó Tô Thần đang ngủ say, cảm giác cơ thể tự nhiên nóng lên, hôn hôn trầm trầm không biết đâu là thực đâu là mơ, cậu cảm thấy mình đang mơ một giấc mộng xuân phi thường chân thật và kiều diễm.
Buổi sáng lúc tỉnh lại Tô Thần cảm thấy cả người mình bủn rủn, sau đó cậu phát hiện mình đang nằm trong một lồng ngực rộng rãi ấm áp, chóp mũi là mùi hương nam tính quen thuộc.
Tô Thần mơ hồ một hồi mới thanh tỉnh lại, ra là tối hôm qua Tần Tu Trạch đã trở lại.
***
Từ cái ngày Tần Tu Trạch nói những câu kia, quan hệ của hai người tốt hơn rất nhiều, Tần Tu Trạch đại đa số thời gian đều rất bận, nhưng mặc kệ dù muộn thế nào cũng trở về nhà.
Lúc Tần Tu Trạch có thời gian rảnh, sẽ cùng Tô Thần học tiếng anh.
Tô Thần nếu phát âm sai, Tần Tu Trạch sẽ trực tiếp hôn sau một cái cho đến khi cậu thở không nổi mới thôi.
Tần Tu Trạch mỹ danh nói đây là giúp cậu làm trơn đầu lưỡi, có điều phương pháp này quả thật có hiệu quả, phát âm tiếng anh của Tô Thần càng ngày càng chuẩn.
Cuộc đối thoại của hai người cũng bị Tần Tu Trạch đổi sang tiếng anh, bởi vì hắn phát hiện chỉ cần dùng tiếng anh nói chuyện với Tô Thần, cậu sẽ ngẫu nhiên nói nhiều hơn vài câu.
Hơn nữa mỗi lần Tô Thần nói không tốt đều sẽ đỏ mặt, Tần Tu Trạch rất thích bộ dáng thẹn thùng này của cậu.
Tuy mỗi lần Tô Thần đều bị xoay đến không biết phải làm sao, nhưng cậu vẫn sẽ tiếp tục hướng Tần Tu Trạch thỉnh giáo.
Dù sao cách ngày mồng một tháng năm càng ngày càng gần, không có ai so với Tần Tu Trạch chỉ dạy tốt hơn.
Đương nhiên Tần Tu Trạch không phải làm không công, Tô Thần phải trả công thật lớn.
Mỗi cuối tuần, Tô Thần phải đi đưa cơm trưa cho Tần Tu Trạch, ngủ trưa xong phải xoa bóp cho hắn, sau đó buổi tối hai người đi ăn một bữa thịnh soạn, coi như là hẹn hò cuối tuần.
Nếu như tối đó Tần Tu Trạch không làm lâu hoặc làm ít thì, buổi sáng Tô Thần phải dậy sớm một chút cùng hắn tập thể dục buổi sáng.
Đương nhiên, Tô Thần cũng có thể không dậy, Tần Tu Trạch càng ước gì Tô Thần không muốn dậy, vì khi đó hai người sẽ đổi vvận động bên ngoài thành vận động trên giường, nhưng đáng tiếc mỗi lần Tô Thần luyện tập so với Tần Tu Trạch còn tích cực hơn.
Tần Tu Trạch hầu như mỗi lần đi công tác đều kéo Tô Thần theo, Tô Thần nếu nói phải đi học thì hắn sẽ nói đây là giúp cậu có thêm kinh nghiệm làm trợ lí, sau đó đem người kéo vào trong xe, lập tức rời đi.
Mỗi lần hai người cùng nhau đi công tác, đại đa số thời gian Tần Tu Trạch hết bận, hai người sẽ ra ngoài chơi một vòng.
Tô Thần phát hiện Tần Tu Trạch biết rất nhiều địa điểm, không biết có phải hắn đã sớm tìm hiểu hay không.
Hắn sẽ đưa cậu đi ăn rất nhiều loại đồ ăn vặt, đi đến rất nhiều nơi, lần nào hai người cũng chơi rất vui vẻ, sẽ không quá mệt mỏi, xem như là thư giãn sau giờ làm việc.
Tần Tu Trạch còn nhớ kĩ Tô Thần thích ăn món gì, thỉnh thoảng hắn sẽ lấy món đó ra đưa cho cậu, Tô Thần không khỏi nghĩ, Tần Tu Trạch nếu đối với con gái cũng quan tâm như vậy thì bất luận người nào cũng sẽ đều yêu hắn.
Ngay cả chính cậu cũng không còn phản cảm việc ở bên Tần Tu Trạch nữa, có lúc Tô Thần sẽ bất giác quên đi sự gay gắt lúc đầu của hai người, cảm thấy cuộc sống như thế này kéo dài mãi thì tốt quá.
Hai người ở chung càng ngày càng hòa hợp, bao gồm cả chuyện tình dục, Tần Tu Trạch khôi phục bộ dáng ôn nhu săn sóc trước đây, không nổi giận với Tô Thần nữa.
Tô Thần yêu cầu cái gì, Tần Tu Trạch đa phần đều sẽ thỏa mãn cho cậu.
Ví dụ như việc Tô Thần không thích thấy đám bạn của Tần Tu Trạch, hắn cũng không miễn cưỡng.
Kỳ thực Tô Thần không biết, Tần Tu Trạch cũng có suy nghĩ này, hắn không thích ánh mắt người khác nhìn cậu, Tần Tu Trạch hiện tại hận không thể trói Tô Thần trong nhà, ai cũng không được nhìn!
Hiện tại hai người cuồng nhiệt giống như một đôi tình nhân, nhưng cũng giống như cặp vợ chồng nhiều năm, thân mật, ấm áp và ngọt ngào!
Tần Tu Trạch rất thích cuộc sống an nhàn này, đối với việc Tô Thần thuận theo mình thì càng thõa mãn.
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày một tháng năm, Tô Thần muốn xin nghỉ nửa tháng để đi thăm cha Tô, đã nửa năm rồi cậu không được gặp ông, có chút nhớ.
Bất quá Tần Tu Trạch không cho Tô Thần đi sớm như vậy, hắn kêu Tô Thần chờ hắn rồi hai người cùng đi.
Không được Tần Tu Trạch cho phép Tô Thần cũng không đi được, cuối cùng cậu chỉ có thể chờ Tần Tu Trạch cùng đi..