Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 67 Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác

Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 67 Vứt Bỏ Cậu Tựa Như Dễ Dàng Vứt Bỏ Một Túi Rác



Cậu quỳ rạp trên mặt đất, căn bản không bò dậy được.
Mà phía sau, chính là khu thương mại phồn hoa.
Đường cái rộng lớn đông người qua lại.

Vài người dừng lại bước chân, nhìn biến cố bên này.
"Làm sao vậy? Đánh nhau sao?"
"Tôi thấy không giống, kia giống như người điên......Anh xem trên người hắn đều là nước cà chua, còn có nước trứng gà....."
"Thật sự aiiii, dơ quá.....Kẻ điên như thế sao chạy đến phố này? Cũng không có người nhà nhìn một chút."
Mấy tên bảo an thăm dò dưới bậc thang xem xét.

Trong đó có một tên nhát gan, do dự hỏi một câu.
"Hắn lăn xuống như vậy.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì!....Bên kia bên kia, thu điện thoại di động lại! Chụp cái gì mà chụp!"
Bảo an kia động thủ lớn tiếng một câu, đột nhiên chỉ vào một người đang móc di động ra ghi hình quát lớn.

Người cầm di động chẳng những cất đi, ngược lại cợt nhả nói một câu.
"Ta cứ chụp đấy, liên quan gì đến ngươi? Ai, anh em, ngươi làm gì vậy, vì sao đánh cậu ta?"
"Hắn là kỹ nữ! Cho người ta bao dưỡng! Hiện tại bị ném đi, liền tới đây náo loạn.

Kêu người không chụp, ngươi nghe không hiểu sao?"
Câu này nói ra, quần chúng vây quanh xem ầm vang một tiếng, tiếng hưng phấn nghị luận lập tức vang lên.

Lâm Lộc nửa quỳ trên mặt đất, trong đầu ong một tiếng.
Cậu dồn dập thở phì phò, âm thanh run rẩy.
"Anh nói bậy.....Tôi không phải.....Tôi không có."
"Ngươi không có cái rắm! Ai mẹ nó không biết ngươi bị bao dưỡng **, từng ngày còn người năm người sáu! Hôm nay cho ngươi mặt mũi ngươi không biết xấu hổ biết không, bị đuổi ra ngươi còn không mau cút, ở chỗ chúng ta gây phiền toái! Có phải tiện hay không! Có tay có chân, mở rộng đùi cho người ta thượng, bị người ta đuổi đi còn nháo.....Còn không phải là bị bán đi sao! Ta chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!"
"Anh ngậm máu phun người.....Tôi không phải! Không phải bị bán..."
"Ngươi nói không phải thì là không phải sao? Ngươi cùng vị kia là quan hệ gì? Chẳng lẽ còn là quan hệ tình lữ không thành? Ha ha ha, ngươi làm ta cười chết! Có mắt đều nhìn ra được!"
"Tôi không phải bị bán đi! Tôi cùng Trí Viễn ca, vốn dĩ chính là...."
Lâm Lộc thống khổ cực kỳ, lớn tiếng biện bạch cho chính mình.

Nhưng là biện bạch, cậu chợt dừng lại, trên mặt lập tức không có huyết sắc.

Đúng vậy, cậu cùng Ninh Trí Viễn là quan hệ gì?
Người yêu sao? Nhưng cho tới bây giờ chị có cậu đem lòng muốn đem Ninh Trí Viễn trở thành người yêu, Trí Viễn ca, cũng không từng thừa nhận qua cậu!
Bị bán đi....
Đúng vậy, cậu cầm tiền....Cậu cầm một tỷ của hắn.....Cho nên người này mới có thể chỉ vào mũi cậu, mắng cậu là bán thân!
Cậu vì chính mình tự tin cãi lại một câu cũng không được.
Hai mắt Lâm Lộc đỏ bừng, ngón tay hung hăng chộp trên mặt đất.

Thực sự dùng quá sức, móng tay bị bong ra, đầu ngón tay kiều nộn ma sát với nền xi măng thô ráp, vài đạo vết máu tung hoành.

Cậu thống khổ nhắm mắt lại, lại nghe bảo an phía đối diện cười lạnh.
"Ha ha ha, nói không nên lời đi? Còn ở nơi này giả bộ cái gì? Đừng ở chỗ này càn quấy.

Vốn chính là người cấp thấp, cũng cùng lắm chỉ là ngồi lên đùi kẻ có tiền mới có thể ở chỗ này mấy ngày.

Như thế nào còn không phân biệt rõ mình là cái thứ gì?"
"Anh..."
"Ta cái gì? Ngươi còn muốn ở đây đóng diễn với ta sao? Chỉ là một gương mặt đẹp, bồi kẻ có tiền ngủ, ngươi mới có thể ăn sung mặc sướng mỗi ngày! Đâu giống chúng ta thành thật với bổn phận, phải hầu hạ loại người như ngươi, còn phải giữ nhà cho các ngươi, thời điểm người ta mắng đều như chó! Dựa vào cái gì? Tiện nhân!"
Lời này của hắn nói ra, mấy bảo an bên cạnh trao đổi thần sắc.
"Có ý tứ gì, hai người họ có cái gì thiết yếu? Tại sao mắng tàn nhẫn như vậy?"
"Ngươi không biết, thời điểm hắn vừa tới, không viết Lâm tiên sinh này là người của Ninh tổng, cho người ngăn lại nghi ngờ rất lâu.

Kết quả giám đốc biết được, chửi hắn một trận, còn phạt không ít tiền.


Có lẽ là từ đó hắn bắt đầu mang thù.....Kỳ thật thấy ý tứ Lâm tiên sinh vừa rồi nói chuyện như thế kia, đều không quen biết, người ta căn bản không biết chuyện ngày đó."
"Giám đốc chúng ta mỗi ngày nịnh bợ Ninh tổng, tốt nhất có thể đi ăn mang khác ngoài Ninh thị.

Đáng tiếc vẫn luôn không thôi nịnh bợ.

Vốn dĩ còn muốn mượn lực của Lâm tiên sinh, kết quả Lâm tiên sinh không biết là không hiểu hay là giả ngu, cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô ta...."
"Trách không được, cho nên hôm nay giám đốc mới tuyệt tình như vậy, nhìn dáng vẻ cũng ghi hận Lâm tiên sinh lắm."
Bảo an kia như suy tư điều gì gật gật đầu.
"Nhưng Lâm tiên sinh tốt xấu gì cũng là người ông chủ tập đoàn Ninh thị bao dưỡng, đánh chó còn phải nhìn chủ nhân đi.

Xuống tay nặng như vậy, không sợ sau ngày người ta tìm hắn tính sổ à?"
"Ai nha ngươi nghĩ nhiều quá, Ninh tổng người ta sẽ không quản.

Chính là đồ vật chơi đùa, tính là chơi thì chơi thôi.

Sống chết của hắn có liên quan gì đến Ninh tổng?"
"Nếu là vạn nhất."
"Cái gì mà vạn nhất.

Ngươi không thấy, Ninh tổng ném hắn, chính hắn cũng không biết? Bằng không sao có thể phản ứng lớn như vậy."
Bảo an đang nói chuyện là lão già đời, tuổi cũng lớn, so với người khác đều biết nhiều hơn chút.

Hắn đè giọng nói.
"Ngươi không chú ý qua hả? Lâm tiên sinh này kỳ thật rất thành thật, đi theo vị Ninh tổng kia đã nhiều năm.

Ngươi nói theo lâu như vậy, nếu là chia tay, nhà ở xe tiền dù gì cũng phải cho một chút đi? Nhưng ngươi xem ý tứ này, cho sao? Đạp người ta cũng không nói người ta một tiếng.

Đây là tự sinh tự diệt a, quá độc ác.

Nếu là có luẩn quẩn trong lòng, không phải bức người ta tìm chết sao?"
"Chỗ nào đến nỗi, còn không phải chỉ là bao dưỡng..."
"Ngươi không đến nỗi, người khác cũng không thấy không đến nỗi.

Có người, thật là quá ngốc.

Nhìn xem ánh mắt người đàn ông nhà mình đều không giống nhau, người khác xem đó là ví tiền, hắn lại xem đó là mệnh mình.

Tiền không cần hắn, mệnh cũng không cần hắn, có thể giống nhau sao? Không có cách nào so?"
"Còn có như vậy a...."
"Như thế nào, ngươi chưa thấy qua?"
Bảo an này liếc Lâm Lộc một cái, chép chép miệng.
"Chưa thấy qua thì nhìn nhiều một chút.

Cái này, không phải chỗ nào cũng có đâu."
Theo ánh mắt hắn, mấy tên bảo an đều nhìn đến hướng Lâm Lộc.

Nhìn thấy cậu chật vật đầy người, đôi mắt đỏ bừng, nằm ở trên mặt đất còn run rẩy.

Nhìn ra được, là thật sự cực kỳ thương tâm.
Kỳ thật mấy người này cũng không cực đoan như tên bảo an kia, ngày thường ấn tượng đối với Lâm Lộc cũng không tồi.

Lâm Lộc tuổi nhỏ, lớn lên lại thanh tú, đối với người khác rất lễ phép.

Ngày thường nhìn thấy bọn họ, cũng không vênh váo tự đắc.

Nếu là gặp nhau, còn lễ phép mà cười một cái, gật đầu nhẹ một chút.
Trong lòng bọn họ cũng rõ, đơn giản là tên bảo an kia có thành kiến.

Lâm Lộc ở nơi này mấy năm kỳ thật không quen biết ai nhiều, ngày thường cũng không hay ra ngoài, xem như là một đứa nhỏ bổn phận thành thật.
Nhưng hiểu thì hiểu, cũng không ai muốn thế Lâm Lộc nói một câu.
Rốt cuộc, cậu hiện tại không phải là lồng chim hoàng yến của ông chủ lớn tập đoàn Ninh thị, rơi xuống đất thì phượng hoàng cũng không bằng gà, một vật nhỏ bị kim chủ vứt đi, nếu tốt tính lại lễ phép, thì cũng thế nào?
Tóm lại cũng không nên vì loại người này, đắc tội với đồng sự của mình.
Mà ngoài cửa, tên bảo an kia càng mắng càng to, đạp hư người trên hắn nịnh bợ cũng nịnh bợ không được, thế nhưng cho hắn khoái cảm.

Giọng hắn xả ra to đến như vậy, chống nạnh, nước miếng bay túng tóe.
"Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì, người khác đều nhìn không ra a? Trừ bỏ vị trong chung cư kia, còn cùng nam nhân khác câu kết làm bậy đúng không? Lần trước cùng người ta đi rồi, vừa đi thì đi một ngày, buổi tối trở về lại cùng người khác thân mật! Giấu được qua chúng ta sao? Chúng ta ở camera theo dõi đều thấy rõ ràng!
Diễn giống như một người, kết quả ngầm dâm đãng như vậy.

Một ngày phải hai người.....Thật đủ ghê tởm! Ta khinh! Kim chủ bao ngươi, cũng thật là xui xẻo tám kiếp.

Trên đầu còn không biết xanh bao nhiêu!"
Âm thanh này quá lớn, người đi trên đường đều có thể nghe được rành mạch.

Xung quanh ầm ầm một trận xôn xao, vài người đang chụp ảnh quay video, vừa lúc ghi lại lời này.
"Thật hay giả vậy? Này cũng quá ghê gớm đi, một ngày đổi hai cái, còn không phải kim chủ chính quy? Ông trời của tôi ơi, phải đăng lên vòng bạn bè thôi...."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng phải đăng Weibo, ha ha ha...."
Lâm Lộc quỳ rạp trên mặt đất thở phì phò.

Bảo an nói, một chữ cũng không lọt vào lỗ tai cậu.
Cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trên mặt đã mất đi huyết sắc.
Xung quanh người tụ lại ngày càng nhiều.

Từng ngón tay chỉ trỏ, từng tiếng lẩm bẩm xì xào vang lên.

Lâm Lộc cảm thấy chính mình không phải là một con người, cậu giống như đã thành một con quái vật, bị ánh mắt đóng lại một chỗ, bị lột hết quần áo, run bần bật!
Cậu muốn bò dậy, nhưng bên hông quá đau, lại ngã trở về.

Đã có thể làm động tác giãy giụa nhỏ như vậy, cũng chỉ có thể đưa tới sự trào phúng.
"Đừng nói, thật đúng là đủ mị....."
"Ngươi nhìn xem cái dáng ngồi trở lại kia một chút đi, cái eo kia, cái mông kia.....Giống như diễn viên vũ đạo vậy? Đây là đã luyện qua? Đường cong thật tốt."
"Ngươi biết cái gì? Người ta dựa vào bán mông mà sống, có thể không luyện qua sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, còn diễn viên vũ đạo, ngươi đừng có vũ nhục diễn viên múa nhà người ta đi.

Vì này phỏng chừng là múa thoát y đó, ha ha ha...."
"Đúng vậy.

Không phải nói chứ, hầu hạ còn không ngừng đâu...."
Một tiếng lại một tiếng, không kiêng nể gì mà ác ý phun lên người Lâm Lộc.

Lâm Lộc run rẩy đến càng lợi hại hơn.
Cậu cùng những người này không thù không oán, cậu chưa từng làm gì có lỗi với bất kỳ một người nào.

Nhưng mà vì sao bọn họ nhục nhã cậu như vậy?
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vài lời nói bôi nhọ của tên bảo an kia?
Lâm Lộc cắn môi, miệng đầy máu tươi.
Cậu hoảng hốt về thời thơ ấu ở xóm nghèo.
Mới chừng mười tuổi, ôm giày vũ đạo của mình, cúi đầu đi qua đường phố bụi đất.

Cậu gầm mặt, rụt cổ, đôi mắt cũng không dám nhìn hai bên.

Bước nhanh đi, lại bước chân cũng không dám bước một bước, sợ những người đó chú ý đến.
Nhưng điều lo lắng cũng xảy ra.
Một cục đá đột nhiên bay qua, nện ở trên mặt cậu.

Cái trán trắng tinh lập tức sưng đỏ lên, Tiểu Lâm Lộc ngậm nước mắt, lại không dám khóc một tiếng.
Cứ hèn mọn nhường nhịn như vậy, vẫn trốn tránh khỏi vận không may.
Chợt một bụi đất lớn giơ lên, đổ rào rào rơi xuống đầy người Lâm Lộc.


Đôi mắt đau đến không mở ra được, Lâm Lộc vừa dụi mắt, vừa che miệng ho khan.
Phía sau lại là một mảnh cười vang.
"Các cậu xem dáng vẻ của nó kìa, ho khan còn không quên vứt đi mị nhãn, tại sao lại dâm đãng như vậy chứ?"
"Chính là tiện bái! Mẹ nó tiện, nó cũng tiện......Cái này gọi là tổ truyền hồ ly tinh!"
"Nói đúng, chính là cái **! Một thằng con trai, học múa cái gì? Sợ còn không phải là vì về sau câu dẫn nam nhân đi!"
Bước chân Lâm Lộc cứng lại.

Cậu rất muốn nói, không phải......Cậu không phải vì câu dẫn ai mới múa, cậu chỉ là thích múa mà thôi......Cậu cùng mẹ chỉ là đặt chân chỗ này, cậu chưa từng khi dễ bất luận kẻ nào qua! Vì sao đối với cậu như vậy?
Nhưng mà cậu không dám.

Đã từng phản kháng, đổi lấy chính là tay đấm chân đá, là tro bụi đầy người, sau lưng cậu lại đầy vết thương, bị ném ở phố không ai nhòm ngó.

Cuối cùng khập khiễng trở về nhà, về sau lại càng bị khinh nhục nặng nề hơn.
Cậu xoa xoa đôi mắt.

Tro bụi đau mắt, nước mắt ở trên mặt chảy xuống hai bên, khóe mắt đỏ bừng.

Mặt dơ hề hề, lại ngăn không được sự thanh thuần tinh xảo trong xương cốt, chỉ là xoa nhẹ đôi mắt, thế nhưng chọc đến những người đó càng thêm tức muốn hộc máu chửi bậy.
"Các ngươi nhìn xem! Cái bộ dáng này, dụi mắt cũng khoe khoang gương mặt kia! Ngươi xem, chính là câu dẫn người......Lần trước còn nói chồng ta sờ soạng mông bà mẹ hồ ly tinh của nó, ta khinh! Nam nhân thứ này, cả đời đều là chơi tâm nặng.

Ngươi không đi câu dẫn hắn, hắn như thế nào sẽ chủ động sờ ngươi? Tại sao lại không đi sờ người khác! Muốn ta nói, nó cùng mẹ nó giống nhau, đều là **, đều là trời sinh hạ tiện!"
................
"Các người nói bậy......Tôi không có......Tôi chưa bao giờ có......Các người không được nói bậy!"
Lâm Lộc rốt cuộc chịu không nổi.

Trong ảo giác hàng xóm nghèo trào phúng cùng những lời nói chỉ trỏ bên đường như hợp lại làm một, âm thanh càng lúc càng lớn, ở trong đầu cậu không ngừng vọng lên, cơ hồ muốn căng nứt đầu cậu!
Cậu che tai lại, phát ra run rẩy.

Trong lúc nhất thời, thế nhưng phân không rõ ảo giác hay là hiện thực, chỉ là chậm chạp nhấc không được thân.
Cậu đột nhiên khác thường như vậy, làm bọn bảo an chần chờ chớp mắt một cái.

Hắn đối với Lâm Lộc không có nửa phần thương hại, sợ hãi duy nhất chính sợ liên lụy đến bát cơm, hoặc là bị giám đốc trừng phạt.
Vốn dĩ là kẻ hèn nhát, chỉ biết bỏ đá xuống giếng, thật gặp được chuyện lại không có chủ ý.

Hắn quay đầu lại hỏi xin giúp đỡ từ mấy bảo an khác.
"Này ** tinh thần không bình thường đi......Làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ? Liên quan gì đến ngươi? Ngươi đuổi hắn ra cửa, không chịu trách nhiệm.

Hắn vui lên nổi điên, ngươi quản hắn đi tìm chết sao."
"Đúng vậy, có đạo lý.....Dù sao ra khỏi cánh cửa này, sống chết liền không liên quan đến ta."
Bảo an kia lẩm bẩm vài câu, lại đột nhiên nhớ tới chức trách của mình.

Hắn lớn tiếng quát lớn, xua đuổi những người đi đường xây xem.

Làm bọn hắn đều cất điện thoại đi.
Nhưng tới rồi lúc này, nên chụp đã sớm đều chụp xong rồi.

Có người nhanh tay, đã đem video cắt nối biên tập một chút, đăng lên internet.
Người này là một blogger, chuyên môn làm kinh doanh lưu lượng.

Tiêu đề của video nào cũng thu hút, sao không hấp dẫn được trong mắt của người khác.

Gặp được loại chuyện này, hắn đâu thể nào buông tha?
Rất mau, cái kia video lấy tiêu đề《 Hiện tại kỹ nữ đều chơi như vậy sao? Theo kim chủ còn không chậm trễ kiếm nam nhân khác, một ngày ngủ vài người! Kết quả, lúc sau bị kim chủ phát hiện......》đăng lên.
Người xem của hắn, cũng đều là thích xem chuyện đồn thổi nam trộm nữ xướng.

Rất nhanh, video kia đã có ngàn người truy cập, bình luận cũng không ngừng bò lên.

Cuối cùng, cư nhiên trong một giờ, thành video đứng đầu.
................
Bảo an xua tan những người đi đường.

Hắn căn bản không quản Lâm Lộc, liền lo ho mình đi về chung cư.

Ngoài hẻm nhỏ linh tinh mấy người xem náo nhiệt, còn ở nơi xa chỉ chỉ trỏ trỏ, còn chụp lén mấy bức ảnh.

Nhưng thời gian lâu rồi, không có gì mới, bọn họ cũng hi hi ha ha mà đi rồi.
Lâm Lộc tự mình ngồi quỳ trên mặt đất.

Tường cao đường hẹp, ánh mặt trời bị che đi hơn phân nửa.

Cậu bị nuốt hết bóng đen ở tường cao chiếu xuống, hồi lâu đều không có động.
Di động đột nhiên vang lên, âm thanh đinh linh linh vang lên đánh không khí trì trệ của hẻm nhỏ.

Lâm Lộc đờ đẫn móc di động ra, là Tiểu Chu.
"Alo......"
"Lâm ca, anh đi đâu? Anh làm em chết mất......Em không phải nói anh ở bệnh viện chờ em sao? Vài cái điện thoại anh cũng chưa tiếp, em nơi nơi tìm anh......"
"Tiểu Chu, tôi trở về chung cư."
Đối diện lập tức ách động tĩnh.
"Bọn họ nói, Trí Viễn ca đã đuổi tôi ra khỏi chung cư.

Nhưng tôi không tin......Bọn họ nói dối gạt tôi, có phải hay không? Tiểu Chu, cậu nói cho tôi, có phải hay không?!"
Một mảnh yên tĩnh.

Hồi lâu, giọng nói Tiểu Chu mới run rẩy truyền đến.
"Lâm ca, em......"
"Tiểu Chu, tôi tìm không thấy Trí Viễn ca.

Điện thoại anh ấy biến thành không đúng, cậu kêu anh ấy nói chuyện với tôi được không......"
Tiểu Chu lại là một trận trầm mặc, chỉ có Lâm Lộc nức nở, thanh âm ở hẻm nhỏ quanh quẩn.
"Cầu xin cậu, kêu anh ấy nói chuyện với tôi được không......Tôi không thể quay về chung cư, bọn họ không cho tôi vào.

Trí Viễn ca ở nơi nào? Tôi không thể quay về nhà......"
Lâm Lộc rốt cuộc nói không được nữa.

Cậu gắt gao đè miệng lại, vẫn là khóc không thành tiếng như cũ.

Di động rơi xuống trên mặt đất, âm thanh Tiểu Chu nôn nóng từ bên trong truyền đến.
"Lâm ca, anh đừng khóc! Ninh tổng hắn......Ngài ấy đang mở cuộc họp! Anh chờ em, em đi tìm anh, Lâm ca anh ngàn vạn đừng xúc động a......Anh ở chung cư chờ em, đừng đi đâu hết, em lập tức liền qua đó!"
Vừa nói, bên kia truyền đến một trận âm thanh lách cách hỗn độn, tựa hồ có người đẩy ghế dựa ra chạy đi ra ngoài.

Sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.
Hẻm nhỏ lại khôi phục im lặng lần nữa.

Lâm Lộc cúi đầu, quỳ trên mặt đất.

Phía sau tường cao dày đặc bóng tường di chuyển, theo sống lưng cậu, tựa hồ muốn đem cả người cậu đều nuốt sống.
Không biết quỳ bao lâu, đột nhiên cửa trước mặt mở ra.

Một chuỗi tiếng giày cao lộc lộc, mãi cho đến trước mặt cậu mới dừng lại.
Lâm Lộc không ngẩng đầu.
"Cậu còn ăn vạ nơi này làm gì? Các ngươi là làm ăn cái gì không biết, không biết đuổi cậu ta đi sao? Nơi đây của chúng ta, để cho một người quỳ gối nơi này, không sợ bại hoại danh dự công ty sao!"
"Phải phải, giám đốc, tôi đang định đuổi hắn đi đây!"
"Vậy nhanh lên!"
Giọng giám đốc truyền tới, kiêu căng ngạo mạn mà quát lớn bảo an.


Đối mặt giận mắng với hắn, bảo an kia lại không không thịnh khí lăng nhân như vừa rồi đối với Lâm Lộc, ngược lại cúi đầu khom lưng, phảng phất một con chó.
Lại mắng bảo an vài câu, giám đốc dùng sức vung túi xách trong tay, trực tiếp nện ở trên người Lâm Lộc.
Túi xách bị mở miệng ra, vài món quần áo rơi trên mặt đất, nhiễm tro bụi.
"Lâm tiên sinh, đồ của cậu đều ở trong này, không cần thiết phải quay lại chung cư lấy.

Gởi ở chỗ tôi đã vài ngày, vốn dĩ nên có phí thu gửi.

Nhưng mà cùng lắm, tôi tâm địa thiện lương như vậy, thấy cậu nghèo túng, liền miễn phí cho cậu.

Cậu đem mấy thứ đồ rách nát này lấy đi, đừng dẫn người rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.

Vạn nhất phá hủy danh dự chung cư, cần phải tìm cậu bồi thường tổn thất!"
Giày cao gót cô bóng loáng đá đá lên vài món quần áo trên mặt đất, để lại thấy được việc làm xấu xa.

Nhìn ra được không phải hàng hiệu gì, trên mặt cô rõ ràng mang theo miệt thị.
"Tóm lại, nơi này của chúng tôi nơi đều là nhân vật nổi tiếng ở lại, người nào cậu cũng không nên đắc tội.

Cho nên a, tôi cũng kiến nghị cậu không cần ăn vạ ở chỗ này, thật sự là quá khó coi.

Nếu cậu vẫn không rời đi, tôi sẽ không khách khí, trực tiếp đưa cậu đến đôi trị an đi.

Đến lúc đó......Đã không có Ninh tiên sinh chiếu cố, chỉ sợ người nộp tiềm bảo lãnh cho cậu cũng không thấy đi? Có phải mất nhiều hơn được không, chính cậu suy xét rõ ràng."
Nói, cô phất phất tay.
"Được rồi, cậu có thể lăn.

Đừng lại đến quấy rối a......"
Nói xong, cô quay người trở về chung cư.

Bước chân vội vàng, cuốn lên tro bụi, đều dừng ở trên người Lâm Lộc đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Không chỉ là tro bụi.

Trên người cậu còn mang theo nước cà chua, dịch trứng từ trên đầu tóc cậu nhỏ xuống.

Cậu thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Lâm Lộc lau mặt một phen, cúi đầu, nhìn hai túi hành lý kia.
Đây vẫn là sau khi cậu thôi học, trực tiếp từ ký túc xá xách lại đây hai túi hành lý.

Lúc ấy bên trong chỉ có chút quần áo tùy thân, trống không.

Mà hiện tại, áo quần bên trong, thoạt nhìn vẫn như cũ không tính là nhiều.
Lâm Lộc ở tại chung cư sáu năm.

Cậu ăn dùng, đều là đồ của Ninh Trí Viễn.

Tiểu Chu sẽ định kỳ sắp xếp người mua sắm mang lại đây.

Các món hàng xa xỉ, từ nồi chén gáo bồn đến bình hoa gia cụ, dần dần chất đầy các góc chung cư.
Thoạt nhìn, cậu ở chỗ này có được một cái "gia", ở suốt sáu năm.

Nhưng nghĩ lại, sáu năm này, đồ vật thật sự thuộc về cậu, cũng cùng lắm chỉ dùng hai túi hành lý là có thể mang đi.
Gian chung cư xa hoa kia, còn có hết thảy chung cư kia, kỳ thật chưa bao giờ từng thuộc về cậu.
Mà người đàn ông cậu si tâm yêu nhiều năm, cũng chẳng phải giốmg nhau sao?
Cậu chỉ là một món đồ chơi, từng bị người kia ngắn ngủi nắm ở lòng bàn tay.

Nhưng thời điểm người nọ muốn vứt bỏ cậu, một tiếng tiếp đón đều sẽ không nói.
Tựa như vứt bỏ một túi rác rưởi, không chút để ý, tùy ý như vậy.
Lâm Lộc cái gì cũng chưa nói.

Nhìn thấy hai cái túi này, cậu liền biết, giám đốc kia nói không sai một chút nào.
Trí Viễn ca, là thật sự không cần cậu.

Là thật sự muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.

Cậu tại sao lại không muốn tin tưởng, đều không làm nên chuyện gì.
Cậu nhặt những quần áo đầy tro bụi kia nhét gấp lại từng cái một.

Nước mắt ở trên mặt, rơi xuống thấm ướt hoa văn quần áo.
Lưu lại vết nước nhạt nhẽo không màu.

Không ai nhìn thấy được, càng không ai để ý.
Lâm Lộc nhét hết quần áo vào túi hành lý, trầm mặc tránh ra.
Bắt đầu, còn có người ở phía sau cậu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhưng dần dần, cậu rời đi khỏi khu thương mại, người xung quanh bên đường cũng ít đi.

Hai chân cậu đều chết lặng, bước chân càng ngày càng trầm, nhưng cậu lại như không có cảm giác gì, chỉ là không ngừng đi tới.
Di động vang lên vài tiếng, là Tiểu Chu.
Lâm Lộc nhìn tên trên màn hình, lại không có ý muốn nghe.

Ngơ ngác đứng hồi lâu, Tiểu Chu lại bám riết không tha, điện thoại vang không ngừng.
Tiểu Chu, là thật sự lo lắng cho mình.
Vô luận như thế nào, Tiểu Chu cũng đối với mình cũng rất tốt.

Cậu tóm lại cũng nên cho hắn chút công đạo.
Chỉ là cơ hồ cậu đã mất hết sức lực.

Nhấn xuống rất nhiều lần, mới chuẩn xác đến chữ "Nhận cuộc gọi" kia.
Giọng nói Tiểu Chu lập tức lao tới.
"Lâm ca, anh ở nơi nào? Em đã ở chung cư, nhưng mà bảo an và giám đốc đều nói anh đã đi rồi......Anh đi nơi nào? Em không phải nói anh chờ em sao? Lâm ca, anh nói cho địa chỉ cho em, em lái xe đi đón anh được không?"
"Không cần, Tiểu Chu."
"Cái gì không cần a? Lâm ca, anh muốn đi đâu? Đi rồi muốn ở nơi nào? Chẳng lẽ lại trở về Lâm gia sao? Nhưng em lần trước cùng Ninh tổng qua đó một lần, bọn họ đối với anh như vậy......"
"Tiểu Chu, tôi muốn đi đâu, là chuyện của tôi đi."
Tiểu Chu đột nhiên ngậm miệng.
"Tiểu Chu, Trí Viễn ca là thật sự không cần tôi.

Anh ấy đã đuổi tôi ra khỏi chung cư......Bệnh viện, chuyện cậu muốn nói với tôi, chính là cái này đi?".


4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại