Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại
Chương 106 Ninh Tổng Rốt Cuộc Ngài Muốn Làm Tới Mức Nào Mới Bằng Lòng Bỏ Qua
Lâm Lộc lại trở về trong gian phòng tối kia.
Đã không biết là lần thứ bao nhiêu trở lại nơi gây nên ác mộng này.
Hoặc là nói, ác mộng chưa bao giờ dừng lại, là cậu chưa bao giờ thoát ra khỏi nó.
Một bóng người cao lớn đen kịt, đi từng bước một tới chỗ cậu.
Lâm Lộc trơ mắt nhìn bóng của hắn bao phủ lấy mình, liều mạng giãy giụa, lại không thể động đậy được.
Tay chân cậu đều bị cột vào ghế.
Trói chặt như vậy, siết thật sâu vào da thịt, xé rách phát đau.
Mồ hôi lạnh của cậu tuôn ra như suối.
Muốn hô to kêu cứu mạng! Khi sắp có thể kêu lên thì đã bị nhét một miếng vải vào miệng, nghẹn đến khóe miệng sắp vỡ ra.
Chịu không được nước mắt trào ra bên ngoài, tầm mắt mơ hồ.
Nhưng trong mơ hồ đó, bóng dáng ma quỷ kia lại bước đến ngày càng gần, có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng.
"Hô....Hô....Hô...."
Hô hấp càng ngày càng nhanh, tim cũng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lâm Lộc đột nhiên cảm giác như mình sắp chết đuối, chìm xuống đáy hồ trăm thước!
Xuống sâu phía dưới.....Dòng nước sền sệt lạnh băng, mạnh mẽ xộc vào mũi miệng, ngay cả lỗ chân lông cũng không tha mà vọt vào..
"Lâm Lộc, tỉnh tỉnh.
Cậu làm sao vậy?
Lâm Lộc bỗng nhiên mở mắt ra.
Cảm giác có người đè ở trên người, cậu hét thảm a một tiếng, liều chết giãy giụa.
Nhưng người này lại nhanh chóng đè tay chân cậu lại, khuỷu tay chống lại cằm cậu.
"Đừng nhúc nhích, bình tĩnh một chút."
Không thể động đậy.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Lâm Lộc bị ép nâng cằm lên, thấy được mặt người đàn ông.
".....Trí Viễn ca?"
"Là tôi."
Những sợ hãi kinh khủng bao phủ lấy cậu như thủy triều rút đi.
Lâm Lộc hé miệng, giọng nói lại nghẹn ngào.
Còn chưa nói xong lời, hốc mắt đã trào ra nước mắt.
"Khóc cái gì?"
"Em gặp ác mộng."
".....Còn không phải chỉ là mơ thôi sao? Đến nỗi như vậy? Vừa rồi cậu đột nhiên giãy giụa lên, xe vẫn đang chạy, tôi sợ cậu xảy ra chuyện."
Ninh Trí Viễn đứng dậy, kéo cậu vào trong lồng ngực.
Đầu Lâm Lộc tựa vào vai hắn, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Nước mắt vẫn còn chảy, làm ướt nửa vai áo Ninh Trí Viễn.
Bên cạnh ngoài cửa sổ xe, dòng xe chạy như một con rồng phát sáng.
Thế nhưng đã là chạng vạng.
Bọn họ ngồi trên xe ô tô, bánh xe lăn cuồn cuộn về phía trước.
Bọn họ lên xe khi nào? Đã đi được bao lâu? Lâm Lộc không có một chút ấn tượng nào.
Ký ức của cậu bị mất đi một đoạn.
Sau khi tỉnh lại ở văn phòng của Ninh Trí Viễn, cậu bắt đầu thích ngủ.
Ký ức cũng giống như một sợi tơ bị chặt đứt, mờ ảo không rành mạch.
Rất nhiều lúc, rõ ràng mới là giữa trưa, nhưng hốt hoảng một hồi đã là hoàng hôn.
Cậu không biết trong khoảng thời gian kia mình đã làm gì, thân thể ở chỗ nào, lại ở bên cạnh ai.
Cũng may còn có Ninh Trí Viễn.
Mấy ngày nay, cơ hồ mỗi lần cậu thoát khỏi đoạn ký ức đứt gãy mờ mịt kia, ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy gương mặt Ninh Trí Viễn.
Giống như hắn đã từng hứa hẹn, hắn thật sự "Vẫn luôn chăm sóc cậu."
Những sợ hãi loáng thoáng phía trước đều tiêu tán, chỉ để lại một bóng ma mơ hồ không vứt đi được.
Người đàn ông cậu luôn tín nhiệm này, lại chiếm thế thượng phong lần nữa.
Rốt cuộc, là người cậu yêu thật sự yêu nhiều năm như vậy.
Không tin hắn, còn có thể tin ai?
Cho dù như thế nào, hẳn là hắn sẽ không hại mình đi....!
"Trí Viễn ca, chúng ta đi đâu vậy?"
"Cậu sẽ biết nhanh thôi?"
Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu.
"Xe còn phải chạy một lúc, cậu ngủ tiếp đi."
"Nhưng em đã ngủ rất lâu rồi....."
"Ngủ tiếp một hồi."
Ngữ điệu Ninh Trí Viễn chân thật đáng tin.
"Nghe lời."
Nói xong, hắn cầm một ly nước qua.
Nói đến cũng kỳ lạ.
Ninh Trí Viễn là loại người chưa bao giờ chịu rót nước bưng trà cho người khác, cho dù hai người ở thời kỳ cuồng nhiệt tình đầu ý hợp, cũng chỉ có thời điểm hắn làm cho Lâm Lộc không xuống được giường, mới có thể lấy nước tới đút cho cậu từng ngụm.
Ngày thường, loại từ ngữ như khom lưng cúi đầu này, trước nay cách biệt với hắn.
Nhưng mấy ngày gần đây, hắn lại chủ động mang theo một chai nước.
Thường thường đổ ra một ly, đưa cho Lâm Lộc.
Hắn khi đó, biểu cảm dịu dàng đến không thể tưởng tượng được.
Không biết có phải phần ôn nhu dịu dàng này khiến người khác an tâm hay không? Mỗi lần Lâm Lộc uống nước xong, rất nhanh đã dâng lên ủ rũ, lại dựa vào lồng ngực hắn thiếp đi một lần nữa.
Hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy mi mắt Lâm Lộc càng ngày càng rũ thấp, cuối cùng dựa vào vai hắn nhẹ nhàng thở đều.
Ninh Trí Viễn cầm ly nước kia, cẩn thận đặt lại bên người.
Sau đó hạ Lâm Lộc nằm xuống đùi mình.
Nhẹ vuốt từng chút từng chút sống lưng Lâm Lộc, như là vỗ về chơi đùa một con mèo đang ngủ say.
Một tay khác lại gọi một cuộc điện thoại.
"Bác sĩ Lý, Lâm Lộc đã ngủ rồi.
Nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ đến, ông chuẩn bị thế nào rồi."
"Ninh tổng, ngài nhất định phải làm như vậy sao?"
Trong giọng nói của bác sĩ Lý, lộ ra sự lo âu nồng đậm.
"Tại sao lại không chứ?"
"Ninh tổng, cái gọi là tái hiện lại tình cảnh, là lấy cảnh tượng sợ hãi của người bệnh lặp lại lần nữa, sau đó dùng một ký ức cường đại khác bao trùm đánh sập ký ức cũ —— Làm như vậy có thể tạo thành cảnh tượng bóng ma tâm lý rất lớn, đó quả thực là một đám lửa! Bởi vì người bệnh biết mình sẽ bị thiêu hủy, mới đưa nó nhốt lại ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, để tránh cho tinh thần không chịu nổi!
Đào ký ức đó ra một lần nữa, nói ra đương nhiên rất đơn giản.
Nhưng đến lúc đó sẽ có hậu quả gì? Đến lúc đó người bệnh có chống đỡ nổi không? Có thể ngài còn chưa kịp làm một ký ức cường đại khác, người bệnh đã hỏng trước rồi! Ninh tổng, cái này có khác ** gì nhóm lửa đâu?"
Ninh Trí Viễn nhất thời không nói gì.
Bác sĩ Lý thấy có hi vọng, càng khuyên can vội vàng hơn.
"Ninh tổng, ngài luôn miệng nói không muốn cậu ấy bị thương, kêu chúng tôi bài trí lại hiện trường một lần nữa.
Nhưng hiện trường có tai họa ngầm, cùng lắm chỉ bị thương cũng chỉ để lại ít máu....Nhưng ngài không nghĩ tới, nếu cậu ấy thật sự chịu không nổi thì làm sao bây giờ?
Trước đây, loại liệu pháp này chỉ được áp dụng với những bệnh nhân thần trí không còn rõ ràng.
Chính là bởi vì họ đã không còn biết gì nữa, đã không thể tổn hại được họ nữa, cái này xem ngựa sống cũng như ngựa chết.
Nhưng Lâm Lộc không như vậy.....Cho cậu ấy ổn định thả lỏng tinh thần, cho cậu ấy quan tâm và yêu thương.
Nhưng nếu nhất định phải đi theo con đường này, không thể nào hồi phục được! Nếu ngài thật sự thành công thì còn tốt, tố chất thần kinh và cảm xúc có sự thay đổi, chỉ yêu cầu nhiều sự trấn an và tình cảm để duy trì.
Nhưng nếu không thành công thì sao? Rất có thể sẽ là chuyện lớn!"
Xe lay động.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên, nhìn đến cảnh sắc quen thuộc — đã tới phố quán bar.
Vẫn xa hoa trụy lạc như cũ, nơi chốn sênh ca.
Nhóm nam nữ với dục vọng hồng trần và phóng túng, cũng không bởi vì sự càn quét lần đó mà thu liễm một chút.
Thậm chí, bọn họ tập trung rất nhiều người, cũng đã quên mất lần đó hành động rà soát lớn cỡ nào.
Đương nhiên, lần hành động đó để lại một ít dấu vết.
Ví dụ như gian quán bar nhỏ kia, đã bị đóng chặt cửa từ sớm.
Sau khi chủ tiệm bị bắt đi, chỉ mới lộ diện một lần, đêm đó bị mấy người mặc áo đen đã chờ hồi lâu bắt trói đem đi.
Về sau lại mai danh ẩn tích, không xuất hiện qua.
Chẳng qua hôm nay, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt kia lại lặng lẽ mở rộng cửa lần nữa.
Bên trong lộ ra ánh đèn mờ ảo, dường như có người đang bộn rộn gì đó.
"Ninh tổng, ngài đang nghe sao?"
"Tôi tới rồi.
Có chuyện gì, đợi lát nữa nói sau."
Nhìn cánh cửa kia chằm chằm, Ninh Trí Viễn tắt điện thoại.
Sau đó hắn chặn ngang bế Lâm Lộc lên, xuống xe, đi thẳng đến quán bar nhỏ.
【Quán bar】
Bởi vì tái hiện là tình huống lúc trước, tất cả đều được bài trí khôi phục lại vị trí cũ.
Ngay cả thảm nhung thiên nga đỏ treo bốn phía trong phòng tối, thậm chí rượu vang đỏ trên bàn, tôm hùm và một bình "Nước trái cây" lớn với màu sắc quỷ dị, đều tái hiện lại rõ ràng lại một lần nữa.
Ninh Trí Viễn vào phòng, lập tức nhíu mày.
Sau khi xảy ra chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới đây.
Ánh mắt đầu tiên, hắn lại nhìn chằm chằm thảm nhung thiên nga đỏ đến quái dị ở bốn phía.
"Mặt tường này không thích hợp.
Các ngươi giấu thứ gì ở phía sau?"
"Không phải chúng tôi làm, vốn dĩ có sẵn rồi.
Phía sau tường treo rất nhiều công cụ đặc thù.....Nhưng mà ngày đó, quá trình thi bạo chưa có cơ hội lấy ra."
Bác sĩ Lý vừa nói, vừa nhìn Lâm Lộc trong lồng ngực Ninh Trí Viễn, biểu cảm sầu lo vô cùng.
Ninh Trí Viễn bước qua, kéo màn che xuống.
Không đếm được có bao nhiêu roi dài, dao găm, còn có quả cầu bằng sắt để bịt miệng lập tức xuất hiện ở trước mắt.
"Lệ Hàng...."
Ninh Trí Viễn nghiến răng đến phát ra tiếng.
Lại quay đầu nhìn bàn gỗ và cái ghế có lưng tựa cao đến cổ, càng là nhịn không được cười lạnh một tiếng.
"Lúc trước tôi trừng trị những tên phản đồ đó, đều loại dùng loại ghế dựa này.
Thẳng trên thẳng dưới, lúc cột người vào ghế, không nghe lời lại dùng một chân đá qua, làm người trên ghế té trên mặt đất.
Ghế dựa lưng cao, chính là hắn bò dậy không được.
Hơn nữa cũng không nặng, nếu đè lên chân tay, cũng không đến mức chặt đứt tay chân.
Nếu không quỷ khóc sói gào, sẽ không có cách nào thẩm vấn.
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Lộc trong ngực mình.
Hắn có thể tưởng tượng, lúc trước Lệ Hàng có tâm tư gì mà chọn loại ghế dựa này.
"Còn có loại dùng rèm vải che từ đầu đến đuôi này, sau lưng không phải ẩn giấu vũ khí, cũng nhất định có ám đạo.
Không làm mấy trò này, không ai sẽ động đến loại đồ vật như vậy.
Loại phòng này cũng dám vào, loại ghế này cũng dám ngồi.....Lâm Lộc, rốt cuộc cậu có đầu óc hay không?"
Không ai trả lời hắn.
Lâm Lộc còn ở trong lồng ngực hắn, nặng nề ngủ.
"Ninh tổng."
Bác sĩ Lý nhịn không được.
"Người bệnh còn chưa có tỉnh, hiện tại dừng tay vẫn kịp.
Nếu không ngài hãy nghĩ lại đi? Chúng ta có thể nói tiếp việc này...."
"Có cái gì tốt mà nói? Cái nên nói không phải đã nói xong rồi sao?"
"Nhưng mà...."
Bác sĩ Lý ủ rũ cụp đuôi.
Xác thật, nếu có thể khuyên thì đã xong chuyện từ sớm, nhưng ý Ninh Trí Viễn đã quyết, còn cố chấp hơn so với bàn đá, không có chút ý tứ thoái nhượng.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên.
Một lý do khuyên can mới nhảy lên trong đầu hắn.
"Ninh tổng.
Ngài dám xác định bóng ma trong lòng Lâm Lộc là do lần đó sao, nên mới chuẩn bị tái hiện lại hoàn cảnh trong quán bar này sao?"
"Ông có ý gì?"
"Rất nhiều lúc, người bệnh sẽ tự thay đổi hình dạng ký ức! Cảnh tượng xuất hiện trong trí nhớ của cậu ấy, cũng không nhất định là nơi phát ra sự sợ hãi! Lỡ như...."
".....Đi ra ngoài nói đi."
"A?"
Không nghĩ đến, thế nhưng lại nghe được một câu như vậy.
Bác sĩ Lý còn tưởng mình nghe lầm.
"Không phải ông muốn nói chuyện sao, vậy đi ra ngoài nói.
Tôi không muốn ở trong phòng căn phòng này quá lâu."
Tùy tay buông Lâm Lộc đang hôn mê xuống, để cậu ngồi ở trên ghế.
Ninh Trí Viễn đi ra ngoài.
Tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy Lâm Lộc ngủ đến nghiêng đầu mơ màng, trên mặt cậu, thế nhưng lại xuất hiện một tia giãy giụa.
Bác sĩ Lý đột nhiên cảm thấy lần khuyên ngăn này là có hy vọng.
Đi ra khỏi quán bar nhỏ, ở bên đường phố xa hoa trụy lạc, bác sĩ nhanh chóng mở miệng.
"Ninh tổng, có khi người bệnh vì không thể tiếp thu thương tổn đến người thân cận hoặc là người chính mình tin cậy, lại sẽ vặn méo toàn bộ ký ức!"
"Nhưng mà Lâm Lộc đã mất trí nhớ.
Ngài cũng nói qua, ác mộng trong phòng tối và bị xâm phạm, đều xem như tiềm thức.
Tiềm thức cũng sẽ gạt người sao?
"Sẽ! Tuy rằng rất ít thấy, nhưng không phải chưa từng có tiền lệ! Cho nên ví dụ như người yêu bạo lực, lại bị bóp méo thành người xa lạ xâm phạm....Nếu là dạng tình huống như vậy, loại tình cảnh vừa chuẩn bị có xuất hiện lại lần nữa cũng không có tác dụng, ngược lại...."
"A a a a a a a!"
Lâm Lộc lại tỉnh lại? Nghe thấy tiếng la tuyệt vọng nãy cũng biết, cậu vừa mở mắt ra đã thấy mình ở gian phòng tối kia, nên sợ hãi biết bao nhiêu!"
"Chết tiệt! Ninh Trí Viễn nhanh chóng ném thuốc lá xuống, chạy vào phòng!"
"Ninh tổng? Ninh tổng!....Này!"
Bác sĩ Lý hô lên vài tiếng.
Đáp lại ông, chỉ có tiếng cánh cửa quán bar bị mở ra kêu thật lớn.
"Không xong, vốn dĩ lập tức có thể thuyết phục hắn dừng tay, ít nhất có thể tạm hoãn mấy ngày, nhưng nếu người bệnh tỉnh.....Tại sao lại phải vào thời điểm này?!"
Nghe tiếng thét chói tai hỗn loạn bên trong, liền biết hoàn cảnh hung hiểm cỡ nào! Đây giống như không "Tái hiện lại hiện trường" cũng là "Tái hiện lại hiện trường", lỡ như giống như mình đoán, người bệnh thật sự từng bị bóp méo ký ức.....!
Bác sĩ Lý đột nhiên cảm thấy sau lưng căng thẳng.
Trên đường gió thổi nhẹ, lập tức lại lạnh như vậy,
Nhưng hắn không thể làm gì được.
Ninh Trí Viễn đã đưa ra quyết định, đã sớm đẩy cục diện đến nông nỗi tên đã trên dây.
Đã dừng không được, hắn là người ngoài cuộc, chỉ có thể siết chặt nắm tay, cầu nguyện giúp Lâm Lộc —— hy vọng cậu ấy, có thể bình yên vượt qua chuyện này.
.