Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta
Chương 4
Tàu điện siêu tốc bình tĩnh tới trạm, Khang Tinh Lạc rời khỏi khoang tàu có gì đó không đúng, trong đầu hỗn loạn, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp về nhà tâm tình lập tức vui vẻ.
Tứ chi vẫn cứng ngắc nhưng đã khá hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều, Khang Tinh Lạc đi dọc theo ánh đèn đến ngã tư đường trong kí ức, nhưng càng đi càng…
Chắc chắn là nơi này mà!
Nhưng vì sao…
Hay mình đi nhầm?
Không đúng, cửa hàng tiện lợi, quầy ăn vặt đều ở đây, sao khu chung cư quan trọng nhất lại biến mất!
Khu chung cư biến mất!
Sao lại có thể?
Khang Tinh Lạc lâm vào kinh hoảng, đường đêm không người, một mình y tha cơ thể cứng đờ loạn chuyển chung quanh, sau đó chui vào cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, vội vàng hỏi: “Xin, chào…"
Đứng tiệm không phải người phụ nữ quen thuộc mà là một ông lão, nhưng Khang Tinh Lạc không quan tâm, chỉ sốt ruột hỏi: “Nơi, này, không phải, là, khu chung cư, Tấn, Giang… ạ?"
Ông lão đẩy cái mắt kính cũ, hai mắt đánh giá Khang Tinh Lạc, nói đầy chắc chắn: “Nhìn tuổi còn trẻ, chắc người ở chỗ khác tới đúng không?"
Khang Tinh Lạc: “Không, không phải."
Thật sự không phải, nếu không phải bây giờ nói chuyện khó khăn chắc chắn khẩu âm bản địa của Khang Tinh Lạc đã không khiến người khác hiểu lầm.
Ông lão không tin, nếu là người địa phương sao không biết chuyện khu chung cư đã sập, vừa thấy là biết người trẻ tuổi không muốn nói mình ở dưới quê mới lên, sợ mất mặt.
Ông lão khẽ cười: “Ở đâu cũng được, nhưng nếu cậu muốn tìm khu chung cư Tấn Giang thì hai năm trước đã không còn rồi."
Hai năm trước?
Khang Tinh Lạc không hiểu ra sao, trước khi xảy ra tai nạn rõ ràng chung cư vẫn còn, sao lại trở thành hai năm trước…
Ông lão thấy vẻ mặt y mờ mịt, tốt bụng giải thích: “Có nghe nói ngày sinh bạo 2019 không? Là năm mới bắt đầu tiến hóa đó, thú cưng là lớp tiến hóa đầu tiên, hình thể tăng lớn làm hư không ít nhà cửa, khu chung cư Tấn Giang này bị hao tổn nghiêm trọng nhất! Không biết trong khu chung cư ai lại trâu bò nuôi hai con rắn kim tiễn, ngày sinh bạo hình thể tăng hơn gấp mười lần, cả tòa nhà bị đè sập! Sau đó không thể sửa lại được nữa, chỉ có thể đập nốt… Haizz, cậu có nghe không?"
Khang Tinh Lạc có nghe, nhưng tinh thần đã sớm tung bay giữa đường, ngày sinh bạo gì đó căn bản không vào lỗ tai, gật gật đầu với ông lão, nhanh chóng lấy điện thoại mở ra xem lịch.
Lúc trước chỉ nhìn ngày không nhìn năm, dưới tình huống bình thường, đương nhiên không ai lại nghĩ đến chuyện mình lại xuyên qua thời gian như vậy.
Bàn tay Khang Tinh Lạc có chút run rẩy, ánh mắt ngắm nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ con số phía trên.
——- năm 2021.
2021…
Cách ngày ra khỏi nhà đã hai năm.
Hóa ra không phải y ngủ hai ngày… Mà là hai năm lẻ hai ngày.
Lượng tin tức vượt quá tưởng tượng đánh úp lại, Khang Tinh Lạc thất hồn lạc phách, ngốc ngốc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn lại xung quanh, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.
Sao vừa nãy mình không phát hiện?
Không giống, không giống!
Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Khang Tinh Lạc lâm vào vực sâu bất lực, dù khi một mình xảy ra tai nạn, dù khi một mình cảm thấy não bị hư cũng không thấy khủng hoảng như thế.
Giờ phút này, y cảm nhận được màn đêm thật lớn bao trùm, cắn lấy nuốt lấy, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Nhà không còn.
Nơi ở không còn.
Đồ đạc không còn.
Mèo làm bạn cũng không còn.
Khang Tinh Lạc cắn răng, trong mũi đau xót, dù thế nào cũng không dằn nổi cảm giác chua xót khổ sở trong lòng.
Không biết qua bao lâu, đợi khi Khang Tinh Lạc phản ứng lại, y đã ngồi trên ghế dài công viên, nhìn xung quanh, cảnh tượng không biến hóa lớn, vẫn như hai năm trước.
Hai năm trước…
Ba chữ khiến lòng đau đớn.
Nói thật, từ nhỏ tới lớn, cả cuộc đời Khang Tinh Lạc đều một thân một mình, y không sợ khổ sợ mệt, không sợ cuộc sống gian nan, nhưng chỉ sợ hai chữ —— Cô độc.
Cô độc quá mức đáng sợ, vì thế Khang Tinh Lạc nuôi mèo, mỗi khi ra ngoài chỉ cần nghĩ ở nhà có mèo đang đợi, cuộc sống của y liền có rất nhiều hạnh phúc và ý thức trách nhiệm.
Nhưng bây giờ…
Khang Tinh Lạc cố gắng nhớ lại những lời ông cụ vừa nói, nhưng vì quá mức hỗn loạn nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Đến khu chung cư cũng mất, mèo sao có thể…
Ch.ết rồi sao?
Dù còn sống cũng không chờ chủ nhân vừa đi liền không trở lại như mình.
Khang Tinh Lạc chôn mặt vào lòng bàn tay, hức hức muốn khóc.
Đau lòng quanh quẩn, trong không khí khiến người bi thương ấy, bỗng nghe “meow" một tiếng.
Khang Tinh Lạc ngưng hức hức, bên tai xuất hiện một tiếng mèo kêu cực kì rõ ràng: Meow~!
Không sai, thật sự có mèo.
Khang Tinh Lạc vội vàng tìm kiếm xung quanh ghế dài, trong bụi cỏ cách đó không xa có một thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xinh ló đầu ra.
Là một con mèo bò sữa trắng đen đan chéo.
Khang Tinh Lạc mừng như điên, thốt lên: “Đại, Hắc!"
Khang Tinh Lạc là một người thích mèo, vì các loại nguyên nhân mà nuôi tận mấy con, trong đó có một con mèo trắng đen như bò sữa, vui sướng đến đột nhiên như thế, tầm mắt Khang Tinh Lạc dính chặt trên thân ảnh kia, lại kêu: “…Đại Hắc."
Không biết có phải con mèo kia nghe thấy tiếng kêu hay không, thân ảnh vốn đang xa xa bỗng nhiên nhẹ nhàng chạy đến.
Đến gần, bấy giờ Khang Tinh Lạc mới nhìn rõ dáng vẻ con mèo, mặc dù vẫn là trắng đen nhưng hoa văn không giống Đại Hắc, không phải mèo của mình.
Trong lòng mất mát, tầm mắt rơi xuống đôi mắt xanh biếc, nội tâm Khang Tinh Lạc vẫn cảm nhận được an ủi, nhịn không được ngồi xổm xuống dưới.
Mèo trong công viên đa số đều là mèo hoang, bình thường dựa vào đánh nhau cướp lấy đồ ăn, không quen tiếp xúc với người, nhưng con mèo này lại cực kì khác.
Khang Tinh Lạc vừa vươn tay ra mèo trắng đen liền vô cùng phối hợp cọ khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay, mềm mại đáng yêu.
Khang Tinh Lạc mò theo cằm một đường đi xuống, con mèo phát ra tiếng khò khè khò khè, ngửa mặt về phía trước lộ ra cái bụng mềm mại, mắt mèo thoải mái nheo lại.
Khang Tinh Lạc dịu dàng nói: “Ngoan, quá~"
Trải qua quá nhiều đả kích, bỗng có một con mèo dễ thương lăn lộn làm nũng, điều này thành công giảm bớt đau khổ trong lòng, Khang Tinh Lạc ngồi xổm trên mặt đất, hai tay sờ từ đầu tới đuôi con mèo, thở dài một hơi.
Nếu mèo của y còn sống, bây giờ đang ở nơi nào?
Có ai chăm sóc cho bọn nó không?
Nghĩ, y buông tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu mèo trắng đen.
Một hồi đại chiến sờ mèo chấm dứt, mèo trắng đen như biết được mà đứng lên, nó lẳng lặng ngồi tại chỗ, ánh mắt xinh đẹp nhìn vào Khang Tinh Lạc như đang chờ đợi điều gì.
Khang Tinh Lạc hơi dừng lại, hỏi: “Em, muốn, ăn à?"
Đương nhiên, lời này của Khang Tinh Lạc chỉ là lầm bầm lầu bầu, y nhíu mày, ngại ngùng: “Xin lỗi, nha, hiện tại, trên người anh, không, có đồ ăn."
Con mèo kia vẫn nhìn y, bỗng nhiên há miệng, phát ra âm thanh khàn khàn thuộc về đàn ông trưởng thành: “Không sao, cho tiền là được."
Khang Tinh Lạc: “…"
Nói chuyện!
Mèo! Nói! Chuyện!
Khang Tinh Lạc bị kinh ngạc cực lớn, nhưng biểu hiện trên mặt chỉ là nhàn nhạt, mèo trắng đen yên lặng đánh giá, giọng điệu như ông chủ: “Có tiền mặt không?"
Khang Tinh Lạc: “…Không, không có."
Mặt mèo khẽ nhíu, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra biểu tình ghét bỏ khó có thể miêu tả, nó nhanh chóng nghiêng đầu xoay mông chui vào bụi cỏ, sau đó gặm một tấm danh thiếp trở về, khàn khàn nói: “Quét mã."
Khang Tinh Lạc: “…"
Từ tinh thần đến biểu cảm của Khang Tinh Lạc đều thật sự không theo kịp tình huống, y ngơ ngác lấy điện thoại ra, quét mã, một cái biên lai thu tiền hiện ra.
Người thu tiền: [Kỹ sư công viên số 8 Tấn Giang].
Khang Tinh Lạc: “…"
Mèo trắng đen nói: “Một trăm, chuyển đi."
Trước tiên khoan nói tới hình ảnh này có rất nhiều điểm cần phải chửi bậy, vì Khang Tinh Lạc quá mức kinh ngạc, trong mờ mịt lại nói: “Đắt, như vậy, sao?"
Mèo trắng đen lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Như vầy còn đắt? Anh có biết lần này bị anh sờ tôi rụng hết bao nhiêu lông không? Đây là bồi thường nghề nghiệp, lại nói anh còn muốn chơi thế thân, Đại Hắc gì đó, cái tên bạch nguyệt quang này quá khó nghe rồi, nói thật, lúc nãy tôi còn không muốn đồng ý."
Khang Tinh Lạc: “…"
Mèo trắng đen: “Chuyển tiền."
Khang Tinh Lạc: “Vâng, vâng."
Khang Tinh Lạc hoàn toàn không nói nên lời, mông lung bấm số 100, không ngờ tài khoản chỉ còn 30 đồng, tổng đài nhắn tin tới: Số dư trong tài khoản của ngài không đủ.
Khang Tinh Lạc: “…"
Emmmmmm…
Trước không đề cập đến tình huống nói chuyện với mèo này ly kì bao nhiêu, nhưng chuyện chơi xong không trả tiền này càng khiến Khang Tinh Lạc đau đầu hơn.
Y cẩn thận nhìn sắc mặt của mèo trắng đen, chỉ thấy con mèo vốn không có kiên nhẫn giờ phút này ánh mắt như được lục quang hội tụ, có thể nhào lên cào cấu bất cứ lúc nào.
“Không có tiền à?"
Khang Tinh Lạc lơ mơ nói: “…Ừm."
“Không có tiền anh còn chơi tôi? Hả? Không phải chúng ta xác nhận xong mới giao dịch sao! Anh bị sao thế, trong trong ngoài ngoài chỗ nào cũng để cho sờ mà một trăm đồng cũng không trả nổi?"
Khang Tinh Lạc sốt ruột muốn chết, khóc không ra nước mắt, vội vàng chuyển hết ba mươi đồng còn dư trong tài khoản qua, tội nghiệp nói: “Lần sau, lần, sau, nhất định, sẽ, đưa."
Mèo trắng đen: “Không có lần sau, bố sẽ không bao giờ nhận đơn!"
Khang Tinh Lạc: “… Tôi, cậu, này…"
Đang nói chuyện, trong không khí có gió thổi qua, nhiệt độ thay đổi, bỗng nhiên Khang Tinh Lạc cảm thấy sau lưng chợt lạnh, phản ứng của y không lớn, nhưng con mèo trước mắt đã cả kinh, lông trên lưng dựng đứng hết lên.
Mèo trắng đen không khống chế gầm rú hai tiếng, mắng chửi: “Đụ… Loại hoàn toàn từ đâu ra, điên rồi à, nghèo vậy cũng không tha."
—
Tứ chi vẫn cứng ngắc nhưng đã khá hơn lúc mới tỉnh lại rất nhiều, Khang Tinh Lạc đi dọc theo ánh đèn đến ngã tư đường trong kí ức, nhưng càng đi càng…
Chắc chắn là nơi này mà!
Nhưng vì sao…
Hay mình đi nhầm?
Không đúng, cửa hàng tiện lợi, quầy ăn vặt đều ở đây, sao khu chung cư quan trọng nhất lại biến mất!
Khu chung cư biến mất!
Sao lại có thể?
Khang Tinh Lạc lâm vào kinh hoảng, đường đêm không người, một mình y tha cơ thể cứng đờ loạn chuyển chung quanh, sau đó chui vào cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, vội vàng hỏi: “Xin, chào…"
Đứng tiệm không phải người phụ nữ quen thuộc mà là một ông lão, nhưng Khang Tinh Lạc không quan tâm, chỉ sốt ruột hỏi: “Nơi, này, không phải, là, khu chung cư, Tấn, Giang… ạ?"
Ông lão đẩy cái mắt kính cũ, hai mắt đánh giá Khang Tinh Lạc, nói đầy chắc chắn: “Nhìn tuổi còn trẻ, chắc người ở chỗ khác tới đúng không?"
Khang Tinh Lạc: “Không, không phải."
Thật sự không phải, nếu không phải bây giờ nói chuyện khó khăn chắc chắn khẩu âm bản địa của Khang Tinh Lạc đã không khiến người khác hiểu lầm.
Ông lão không tin, nếu là người địa phương sao không biết chuyện khu chung cư đã sập, vừa thấy là biết người trẻ tuổi không muốn nói mình ở dưới quê mới lên, sợ mất mặt.
Ông lão khẽ cười: “Ở đâu cũng được, nhưng nếu cậu muốn tìm khu chung cư Tấn Giang thì hai năm trước đã không còn rồi."
Hai năm trước?
Khang Tinh Lạc không hiểu ra sao, trước khi xảy ra tai nạn rõ ràng chung cư vẫn còn, sao lại trở thành hai năm trước…
Ông lão thấy vẻ mặt y mờ mịt, tốt bụng giải thích: “Có nghe nói ngày sinh bạo 2019 không? Là năm mới bắt đầu tiến hóa đó, thú cưng là lớp tiến hóa đầu tiên, hình thể tăng lớn làm hư không ít nhà cửa, khu chung cư Tấn Giang này bị hao tổn nghiêm trọng nhất! Không biết trong khu chung cư ai lại trâu bò nuôi hai con rắn kim tiễn, ngày sinh bạo hình thể tăng hơn gấp mười lần, cả tòa nhà bị đè sập! Sau đó không thể sửa lại được nữa, chỉ có thể đập nốt… Haizz, cậu có nghe không?"
Khang Tinh Lạc có nghe, nhưng tinh thần đã sớm tung bay giữa đường, ngày sinh bạo gì đó căn bản không vào lỗ tai, gật gật đầu với ông lão, nhanh chóng lấy điện thoại mở ra xem lịch.
Lúc trước chỉ nhìn ngày không nhìn năm, dưới tình huống bình thường, đương nhiên không ai lại nghĩ đến chuyện mình lại xuyên qua thời gian như vậy.
Bàn tay Khang Tinh Lạc có chút run rẩy, ánh mắt ngắm nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ con số phía trên.
——- năm 2021.
2021…
Cách ngày ra khỏi nhà đã hai năm.
Hóa ra không phải y ngủ hai ngày… Mà là hai năm lẻ hai ngày.
Lượng tin tức vượt quá tưởng tượng đánh úp lại, Khang Tinh Lạc thất hồn lạc phách, ngốc ngốc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn lại xung quanh, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.
Sao vừa nãy mình không phát hiện?
Không giống, không giống!
Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Khang Tinh Lạc lâm vào vực sâu bất lực, dù khi một mình xảy ra tai nạn, dù khi một mình cảm thấy não bị hư cũng không thấy khủng hoảng như thế.
Giờ phút này, y cảm nhận được màn đêm thật lớn bao trùm, cắn lấy nuốt lấy, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Nhà không còn.
Nơi ở không còn.
Đồ đạc không còn.
Mèo làm bạn cũng không còn.
Khang Tinh Lạc cắn răng, trong mũi đau xót, dù thế nào cũng không dằn nổi cảm giác chua xót khổ sở trong lòng.
Không biết qua bao lâu, đợi khi Khang Tinh Lạc phản ứng lại, y đã ngồi trên ghế dài công viên, nhìn xung quanh, cảnh tượng không biến hóa lớn, vẫn như hai năm trước.
Hai năm trước…
Ba chữ khiến lòng đau đớn.
Nói thật, từ nhỏ tới lớn, cả cuộc đời Khang Tinh Lạc đều một thân một mình, y không sợ khổ sợ mệt, không sợ cuộc sống gian nan, nhưng chỉ sợ hai chữ —— Cô độc.
Cô độc quá mức đáng sợ, vì thế Khang Tinh Lạc nuôi mèo, mỗi khi ra ngoài chỉ cần nghĩ ở nhà có mèo đang đợi, cuộc sống của y liền có rất nhiều hạnh phúc và ý thức trách nhiệm.
Nhưng bây giờ…
Khang Tinh Lạc cố gắng nhớ lại những lời ông cụ vừa nói, nhưng vì quá mức hỗn loạn nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Đến khu chung cư cũng mất, mèo sao có thể…
Ch.ết rồi sao?
Dù còn sống cũng không chờ chủ nhân vừa đi liền không trở lại như mình.
Khang Tinh Lạc chôn mặt vào lòng bàn tay, hức hức muốn khóc.
Đau lòng quanh quẩn, trong không khí khiến người bi thương ấy, bỗng nghe “meow" một tiếng.
Khang Tinh Lạc ngưng hức hức, bên tai xuất hiện một tiếng mèo kêu cực kì rõ ràng: Meow~!
Không sai, thật sự có mèo.
Khang Tinh Lạc vội vàng tìm kiếm xung quanh ghế dài, trong bụi cỏ cách đó không xa có một thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xinh ló đầu ra.
Là một con mèo bò sữa trắng đen đan chéo.
Khang Tinh Lạc mừng như điên, thốt lên: “Đại, Hắc!"
Khang Tinh Lạc là một người thích mèo, vì các loại nguyên nhân mà nuôi tận mấy con, trong đó có một con mèo trắng đen như bò sữa, vui sướng đến đột nhiên như thế, tầm mắt Khang Tinh Lạc dính chặt trên thân ảnh kia, lại kêu: “…Đại Hắc."
Không biết có phải con mèo kia nghe thấy tiếng kêu hay không, thân ảnh vốn đang xa xa bỗng nhiên nhẹ nhàng chạy đến.
Đến gần, bấy giờ Khang Tinh Lạc mới nhìn rõ dáng vẻ con mèo, mặc dù vẫn là trắng đen nhưng hoa văn không giống Đại Hắc, không phải mèo của mình.
Trong lòng mất mát, tầm mắt rơi xuống đôi mắt xanh biếc, nội tâm Khang Tinh Lạc vẫn cảm nhận được an ủi, nhịn không được ngồi xổm xuống dưới.
Mèo trong công viên đa số đều là mèo hoang, bình thường dựa vào đánh nhau cướp lấy đồ ăn, không quen tiếp xúc với người, nhưng con mèo này lại cực kì khác.
Khang Tinh Lạc vừa vươn tay ra mèo trắng đen liền vô cùng phối hợp cọ khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay, mềm mại đáng yêu.
Khang Tinh Lạc mò theo cằm một đường đi xuống, con mèo phát ra tiếng khò khè khò khè, ngửa mặt về phía trước lộ ra cái bụng mềm mại, mắt mèo thoải mái nheo lại.
Khang Tinh Lạc dịu dàng nói: “Ngoan, quá~"
Trải qua quá nhiều đả kích, bỗng có một con mèo dễ thương lăn lộn làm nũng, điều này thành công giảm bớt đau khổ trong lòng, Khang Tinh Lạc ngồi xổm trên mặt đất, hai tay sờ từ đầu tới đuôi con mèo, thở dài một hơi.
Nếu mèo của y còn sống, bây giờ đang ở nơi nào?
Có ai chăm sóc cho bọn nó không?
Nghĩ, y buông tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu mèo trắng đen.
Một hồi đại chiến sờ mèo chấm dứt, mèo trắng đen như biết được mà đứng lên, nó lẳng lặng ngồi tại chỗ, ánh mắt xinh đẹp nhìn vào Khang Tinh Lạc như đang chờ đợi điều gì.
Khang Tinh Lạc hơi dừng lại, hỏi: “Em, muốn, ăn à?"
Đương nhiên, lời này của Khang Tinh Lạc chỉ là lầm bầm lầu bầu, y nhíu mày, ngại ngùng: “Xin lỗi, nha, hiện tại, trên người anh, không, có đồ ăn."
Con mèo kia vẫn nhìn y, bỗng nhiên há miệng, phát ra âm thanh khàn khàn thuộc về đàn ông trưởng thành: “Không sao, cho tiền là được."
Khang Tinh Lạc: “…"
Nói chuyện!
Mèo! Nói! Chuyện!
Khang Tinh Lạc bị kinh ngạc cực lớn, nhưng biểu hiện trên mặt chỉ là nhàn nhạt, mèo trắng đen yên lặng đánh giá, giọng điệu như ông chủ: “Có tiền mặt không?"
Khang Tinh Lạc: “…Không, không có."
Mặt mèo khẽ nhíu, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra biểu tình ghét bỏ khó có thể miêu tả, nó nhanh chóng nghiêng đầu xoay mông chui vào bụi cỏ, sau đó gặm một tấm danh thiếp trở về, khàn khàn nói: “Quét mã."
Khang Tinh Lạc: “…"
Từ tinh thần đến biểu cảm của Khang Tinh Lạc đều thật sự không theo kịp tình huống, y ngơ ngác lấy điện thoại ra, quét mã, một cái biên lai thu tiền hiện ra.
Người thu tiền: [Kỹ sư công viên số 8 Tấn Giang].
Khang Tinh Lạc: “…"
Mèo trắng đen nói: “Một trăm, chuyển đi."
Trước tiên khoan nói tới hình ảnh này có rất nhiều điểm cần phải chửi bậy, vì Khang Tinh Lạc quá mức kinh ngạc, trong mờ mịt lại nói: “Đắt, như vậy, sao?"
Mèo trắng đen lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Như vầy còn đắt? Anh có biết lần này bị anh sờ tôi rụng hết bao nhiêu lông không? Đây là bồi thường nghề nghiệp, lại nói anh còn muốn chơi thế thân, Đại Hắc gì đó, cái tên bạch nguyệt quang này quá khó nghe rồi, nói thật, lúc nãy tôi còn không muốn đồng ý."
Khang Tinh Lạc: “…"
Mèo trắng đen: “Chuyển tiền."
Khang Tinh Lạc: “Vâng, vâng."
Khang Tinh Lạc hoàn toàn không nói nên lời, mông lung bấm số 100, không ngờ tài khoản chỉ còn 30 đồng, tổng đài nhắn tin tới: Số dư trong tài khoản của ngài không đủ.
Khang Tinh Lạc: “…"
Emmmmmm…
Trước không đề cập đến tình huống nói chuyện với mèo này ly kì bao nhiêu, nhưng chuyện chơi xong không trả tiền này càng khiến Khang Tinh Lạc đau đầu hơn.
Y cẩn thận nhìn sắc mặt của mèo trắng đen, chỉ thấy con mèo vốn không có kiên nhẫn giờ phút này ánh mắt như được lục quang hội tụ, có thể nhào lên cào cấu bất cứ lúc nào.
“Không có tiền à?"
Khang Tinh Lạc lơ mơ nói: “…Ừm."
“Không có tiền anh còn chơi tôi? Hả? Không phải chúng ta xác nhận xong mới giao dịch sao! Anh bị sao thế, trong trong ngoài ngoài chỗ nào cũng để cho sờ mà một trăm đồng cũng không trả nổi?"
Khang Tinh Lạc sốt ruột muốn chết, khóc không ra nước mắt, vội vàng chuyển hết ba mươi đồng còn dư trong tài khoản qua, tội nghiệp nói: “Lần sau, lần, sau, nhất định, sẽ, đưa."
Mèo trắng đen: “Không có lần sau, bố sẽ không bao giờ nhận đơn!"
Khang Tinh Lạc: “… Tôi, cậu, này…"
Đang nói chuyện, trong không khí có gió thổi qua, nhiệt độ thay đổi, bỗng nhiên Khang Tinh Lạc cảm thấy sau lưng chợt lạnh, phản ứng của y không lớn, nhưng con mèo trước mắt đã cả kinh, lông trên lưng dựng đứng hết lên.
Mèo trắng đen không khống chế gầm rú hai tiếng, mắng chửi: “Đụ… Loại hoàn toàn từ đâu ra, điên rồi à, nghèo vậy cũng không tha."
—
Tác giả :
Diễm Quy Khang