Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 72: Có phải rất khó chịu không?
- Mạc Duy Dương, dựa vào câu này của mày, hôm nay không chơi chết mày, tao sẽ không gọi là anh Uy nữa! - Dư Uy nói cứng, nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ.
Một con dao nhỏ sắc bén ném tới từ sau lưng Mạc Duy Dương, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng loảng xoảng.
Mạc Duy Dương liếc nhìn con dao nhỏ, môi mỏng gợi cảm nhếch lên, lòng ngón tay sờ qua khóe miệng, cười lạnh một tiếng:
- Mày xác định con đao này có thể giải quyết tao một lần?
- Ha ha, Mạc Duy Dương, tao tán dương dũng khí của mày, ra tay đi! Đâm vào hai phần ba trên mu bàn tay mày, không cần nhiều chỉ cần hai phần ba! - Dư uy từ trong kẽ răng nảy ra tiếng cười âm hiểm.
- Làm ăn lỗ vốn như vậy ai cũng không muốn làm, thả cô ấy! - Mạc Duy Dương đúng lý hợp tình cười nói.
- Mạc Duy Dương, bây giờ mày không có quyền cò kè mặc cả với tao, có tin tao lập tức bắn bể đầu cô ta, để cho cô ta chết thảm ngay trước mặt của mày không! Còn không mau làm đi, ngại thời gian quá dài phải không? - Dư Uy bước một bước dài từ trên ghế nhảy xuống, đi tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng, kéo tóc của cô qua, tát một cái lên mặt cô, để cho khuôn mặt sưng đỏ của cô đối diện Mạc Duy Dương.
- Dư Uy, đừng ép tao, mày thử động thêm một cộng lông tơ của cô ấy nữa xem! - Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi nói.
Diệc Tâm Đồng chịu đựng gương mặt đau rát, đầu nhẹ nhàng lắc lắc.
Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng rực nhìn thẳng cô, bước chân từ từ lui về phía sau, cho đến khi chân chạm được con dao ngắn kia, cơ thể cao lớn từ từ ngồi xổm xuống.
- Đừng! – Cô hét lớn ở trong lòng hô, nhưng anh chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái, đôi mắt đen nhánh chuyển động hiện ra sự lạnh lẽo. Nhặt con dao kia lên, giơ cao rồi đâm vào mu bàn tay, không sai một phần, vừa đủ hai phần ba, thịt mu bàn tay toạc ra, một mảnh hỗn độn.
Máu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt từ mu bàn tay anh chảy xuống, rơi trên mặt đất, từ từ biến thành nhứng đóa hoa hồng chứa trong sông băng.
Cổ họng Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào, nước mắt xao động rơi xuống, môi run rẩy muốn ra ấm thanh nhưng một tiếng cũng không phát ra được, trước mắt chỉ cảm thấy rất chói.
Dư Uy hả dạ hả lòng mà cười nói:
- Mạc Duy Dương, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Một chân Mạc Duy Dương quỳ trên mặt đất, cái trán hiện ra một tầng mồ hôi, cảm giác trên người có phần nóng ran, phản ứng không nói ra được. Bàn tay to của anh đè vạt áo trước ngực lại, miệng thở to hổn hển, đáng chết! Dư Uy tại xức thuốc trên đao!
Anh quay đầu, mặt âm u nhìn chằm chằm Dư Uy.
Dư Uy kéo tóc của cô một cái, nâng gương mặt của cô một cái, cười đến vô cùng dâm uế:
- Có phải cảm thấy gương mặt này rất đẹp không? Rất mê người? Mạc Duy Dương, chẳng lẽ mày không cảm thấy rất nóng rất khát sao?
Diệc Tâm Đồng khó chịu tránh đụng chạm của hắn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Mạc Duy Dương bên kia. Còn anh một cánh tay chống trên mặt đất, một cánh tay khác xuôi ở bên người, máu không dừng chảy, nhỏ xuống dưới.
- Buông cô ấy ra! - Anh từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
Khuôn mặt âm hiểm của Dư Uy trầm xuống, giữ chặt ót của cô, xé nát y phục trước ngực cô một cái, lại đẩy cô về phía trước. Lồng ngực cô quay về phía anh.
- Có muốn cô không? Đàn bà của mình thì có thể tùy tiện lên , nhưng theo tin tức thuộc hạ tao điều tra, cô ta vẫn là học sinh, cũng vẫn còn non, bây giờ mày muốn phá lớp màng kia của cô ta, hay là để tao tìm gái cho mày. Gái giải nhiệt? Trong hộp đêm của tao có rất nhiều cô gái chờ phục vụ cho mày, ha ha? - Dư Uy một tay níu lấy tóc của cô, cười rất dữ tợn, ghê tởm.
Diệc Tâm Đồng đau đến chỉ có thể ngẩng đầu lên, trước ngực một mảnh lạnh lẽo, cô bị tên đàn ông ở trước mắt nhục nhã muốn cắn lưỡi tự sát.
Ánh mắt sắc bén của Mạc Duy Dương bắn về phía hắn, hận không thể một đao đâm chết hắn, cắn răng gầm nhẹ nói:
- Dư Uy, là đàn ông thì một mình đấu, bắt phụ nữ uy hiếp thì xem là gì?
Một con dao nhỏ sắc bén ném tới từ sau lưng Mạc Duy Dương, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng loảng xoảng.
Mạc Duy Dương liếc nhìn con dao nhỏ, môi mỏng gợi cảm nhếch lên, lòng ngón tay sờ qua khóe miệng, cười lạnh một tiếng:
- Mày xác định con đao này có thể giải quyết tao một lần?
- Ha ha, Mạc Duy Dương, tao tán dương dũng khí của mày, ra tay đi! Đâm vào hai phần ba trên mu bàn tay mày, không cần nhiều chỉ cần hai phần ba! - Dư uy từ trong kẽ răng nảy ra tiếng cười âm hiểm.
- Làm ăn lỗ vốn như vậy ai cũng không muốn làm, thả cô ấy! - Mạc Duy Dương đúng lý hợp tình cười nói.
- Mạc Duy Dương, bây giờ mày không có quyền cò kè mặc cả với tao, có tin tao lập tức bắn bể đầu cô ta, để cho cô ta chết thảm ngay trước mặt của mày không! Còn không mau làm đi, ngại thời gian quá dài phải không? - Dư Uy bước một bước dài từ trên ghế nhảy xuống, đi tới trước mặt của Diệc Tâm Đồng, kéo tóc của cô qua, tát một cái lên mặt cô, để cho khuôn mặt sưng đỏ của cô đối diện Mạc Duy Dương.
- Dư Uy, đừng ép tao, mày thử động thêm một cộng lông tơ của cô ấy nữa xem! - Mạc Duy Dương nguy hiểm nhếch môi nói.
Diệc Tâm Đồng chịu đựng gương mặt đau rát, đầu nhẹ nhàng lắc lắc.
Ánh mắt Mạc Duy Dương nóng rực nhìn thẳng cô, bước chân từ từ lui về phía sau, cho đến khi chân chạm được con dao ngắn kia, cơ thể cao lớn từ từ ngồi xổm xuống.
- Đừng! – Cô hét lớn ở trong lòng hô, nhưng anh chỉ quay đầu lại nhìn cô một cái, đôi mắt đen nhánh chuyển động hiện ra sự lạnh lẽo. Nhặt con dao kia lên, giơ cao rồi đâm vào mu bàn tay, không sai một phần, vừa đủ hai phần ba, thịt mu bàn tay toạc ra, một mảnh hỗn độn.
Máu đỏ thẫm, từng giọt từng giọt từ mu bàn tay anh chảy xuống, rơi trên mặt đất, từ từ biến thành nhứng đóa hoa hồng chứa trong sông băng.
Cổ họng Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào, nước mắt xao động rơi xuống, môi run rẩy muốn ra ấm thanh nhưng một tiếng cũng không phát ra được, trước mắt chỉ cảm thấy rất chói.
Dư Uy hả dạ hả lòng mà cười nói:
- Mạc Duy Dương, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Một chân Mạc Duy Dương quỳ trên mặt đất, cái trán hiện ra một tầng mồ hôi, cảm giác trên người có phần nóng ran, phản ứng không nói ra được. Bàn tay to của anh đè vạt áo trước ngực lại, miệng thở to hổn hển, đáng chết! Dư Uy tại xức thuốc trên đao!
Anh quay đầu, mặt âm u nhìn chằm chằm Dư Uy.
Dư Uy kéo tóc của cô một cái, nâng gương mặt của cô một cái, cười đến vô cùng dâm uế:
- Có phải cảm thấy gương mặt này rất đẹp không? Rất mê người? Mạc Duy Dương, chẳng lẽ mày không cảm thấy rất nóng rất khát sao?
Diệc Tâm Đồng khó chịu tránh đụng chạm của hắn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Mạc Duy Dương bên kia. Còn anh một cánh tay chống trên mặt đất, một cánh tay khác xuôi ở bên người, máu không dừng chảy, nhỏ xuống dưới.
- Buông cô ấy ra! - Anh từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ.
Khuôn mặt âm hiểm của Dư Uy trầm xuống, giữ chặt ót của cô, xé nát y phục trước ngực cô một cái, lại đẩy cô về phía trước. Lồng ngực cô quay về phía anh.
- Có muốn cô không? Đàn bà của mình thì có thể tùy tiện lên , nhưng theo tin tức thuộc hạ tao điều tra, cô ta vẫn là học sinh, cũng vẫn còn non, bây giờ mày muốn phá lớp màng kia của cô ta, hay là để tao tìm gái cho mày. Gái giải nhiệt? Trong hộp đêm của tao có rất nhiều cô gái chờ phục vụ cho mày, ha ha? - Dư Uy một tay níu lấy tóc của cô, cười rất dữ tợn, ghê tởm.
Diệc Tâm Đồng đau đến chỉ có thể ngẩng đầu lên, trước ngực một mảnh lạnh lẽo, cô bị tên đàn ông ở trước mắt nhục nhã muốn cắn lưỡi tự sát.
Ánh mắt sắc bén của Mạc Duy Dương bắn về phía hắn, hận không thể một đao đâm chết hắn, cắn răng gầm nhẹ nói:
- Dư Uy, là đàn ông thì một mình đấu, bắt phụ nữ uy hiếp thì xem là gì?
Tác giả :
D Điều Lệ Táp