Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ
Chương 16: Tại sao không đi
Edit + Beta: Tóc gió thôi bay
Diệc Tâm Đồng sợ đánh thức anh, nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên lúc xoay người có một bóng mờ che phủ trên đỉnh đầu cô, dọa cô trợn to mắt: "A!"
Mạc Duy Dương duỗi tay một cái, cả người cô bị đẩy vào trong phòng, cơ thể bị anh cứng rắn đè trên vách tường. Anh nâng cằm cô lên, lạnh giọng hỏi:
- Tại sao không đi?
- Không phải người. . . . . . bị thương sao? - Cô cố hết sức giãy giụa, thật đau! Anh sao vậy?
- Ý của em là. . . . . . nếu như tôi không bị thương, em sẽ đi với cậu ta? – Lực anh dùng để nắm cằm cô dần dần tăng thêm, trong mắt dâng lên thần sắc làm cho người ta phải kinh sợ.
- Đúng, đây không phải là do người muốn sao? Là người bảo em dọn ra . . . . . . - Cô bị đau trả lời.
Không ngờ câu trả lời của cô làm anh run lên. Anh từ từ buông cô ra, cơ thể lui về sau một bước,.sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
- Bây giờ em mau đi đi!
- Người sao vậy? Chẳng lẽ người không muốn em ở lại chăm sóc người? Người thật sự chán ghét em như vậy sao? Một giây cũng không muốn nhìn thấy em? - Nước mắt cô không tự chủ chảy ra.
Anh xoay người nhìn đôi mắt đỏ vì khóc của cô, thở dài nói:
- Tôi không có ý này, chẳng qua vết thương không tính là nghiêm trọng, không cần em chăm sóc, em về đi!
- Nhưng em muốn chăm sóc người! Vì em nên người mới bị thương. . . . . . - Cô cắn cánh môi nhỏ, sợ sệt nhìn anh.
Cho dù bị anh ghét bỏ, cô vẫn muốn ở lại, có lẽ không chỉ vì vết thương của anh, mà là. . . . . .
Anh đi tới phía cô, tay khẽ chống lên vách tường sau lưng cô, cố định cô gái nhỏ nhắn dưới cơ thể, một tay ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp:
- Em sẽ hối hận khi ở lại!
Anh có dụng ý khác đặt cơ thể cô ngay trong ngực anh, cảm nhận mềm mại của cô, đường cong hấp dẫn dán chặt trong ngực, anh cúi đầu dán sát môi đỏ mọng của cô. Không có cô gái nào có thể thuần khiết nhìn một người đàn ông giống như cô.
Anh giống một con ngựa hoang mất cương, giữ chặt bả vai của cô, nồng nhiệt hôn môi cô. Môi cô mềm mà ngọt, anh như muốn không đủ, vừa gặm vừa cắn, cho đến khi cô gái nhỏ trong ngực rên rỉ một tiếng.
Hai tay cô chống ngực anh, đề phòng anh tiến thêm một bước, nhưng anh không chịu buông tha cô, đôi tay cách một tầng chất liệu vải thật mỏng, không ngừng cọ xát sau lưng cô, mà một vật cứng giữa hai chân đột nhiên xâm nhập, rất không thoải mái chống giữa hai chân cô, cô sợ đến sắc mặt trắng bệch.
(Ed: edit đoạn này sắc mặt cũng trắng luôn, trời ơi lỡ mà H nặng thì không biết phải làm sao nữa)
Vì Mạc Duy Dương luôn luôn bảo vệ cô rất tốt, nên cô chưa bao giờ tiếp xúc với với những người con trai khác. Anh đụng chạm khiến mặt cô hồng tim đập loạn. Giữa chuyện tình dục nam nữ, cô vẫn hiểu một chút, cho nên giờ phút này thứ chống giữa đùi cô, đương nhiên cô biết đó là cái gì?
Cô bị dọa đến toàn thân run run một hồi, nhẹ giọng như mê nói:
- Không nên như vậy. . . . . .
Cô sợ hãi chống lại vuốt ve và tiếp xúc của anh. Đối với cô mà nói, Mạc Duy Dương là một người đàn ông thành thục lại thông thạo kỹ thuật, còn chuyện tình dục đối với cô lại như tờ giấy trắng, nên khi anh vuốt ve, cô dần dần có cảm giác.
Cô không gạt bỏ vuốt ve của anh, nhưng nghĩ tới anh đã từng lên giường với những cô gái khác, môi của anh đã hôn qua môi những cô gái khác, cô khó chịu quay đầu, không để anh hôn.
Nhưng anh lại cho rằng xấu hổ, biến thành ghét anh, chưa bao giờ có cô gái nào dám ghét bỏ nụ hôn của anh như vậy, nên anh giữ chặt cằm cô muốn trừng phạt, môi hung hăng phớt qua cánh môi của cô. Cảm nhận được cơ thể cô bất lực run rẩy, anh mới buông lỏng cô ra, một tay ôm hông cô, âm thanh khàn khàn nói:
- Khuya lắm rồi, về phòng của em đi!
Anh cũng không có tinh lực để đuổi cô đi nữa, chỉ muốn cô gái trước mặt nhanh chóng biến mất. Anh thật sự sợ mình không khống chế được, sẽ cưỡng ép vị thành niên như cô.
Diệc Tâm Đồng sợ đánh thức anh, nhỏ nhẹ đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên lúc xoay người có một bóng mờ che phủ trên đỉnh đầu cô, dọa cô trợn to mắt: "A!"
Mạc Duy Dương duỗi tay một cái, cả người cô bị đẩy vào trong phòng, cơ thể bị anh cứng rắn đè trên vách tường. Anh nâng cằm cô lên, lạnh giọng hỏi:
- Tại sao không đi?
- Không phải người. . . . . . bị thương sao? - Cô cố hết sức giãy giụa, thật đau! Anh sao vậy?
- Ý của em là. . . . . . nếu như tôi không bị thương, em sẽ đi với cậu ta? – Lực anh dùng để nắm cằm cô dần dần tăng thêm, trong mắt dâng lên thần sắc làm cho người ta phải kinh sợ.
- Đúng, đây không phải là do người muốn sao? Là người bảo em dọn ra . . . . . . - Cô bị đau trả lời.
Không ngờ câu trả lời của cô làm anh run lên. Anh từ từ buông cô ra, cơ thể lui về sau một bước,.sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng nói:
- Bây giờ em mau đi đi!
- Người sao vậy? Chẳng lẽ người không muốn em ở lại chăm sóc người? Người thật sự chán ghét em như vậy sao? Một giây cũng không muốn nhìn thấy em? - Nước mắt cô không tự chủ chảy ra.
Anh xoay người nhìn đôi mắt đỏ vì khóc của cô, thở dài nói:
- Tôi không có ý này, chẳng qua vết thương không tính là nghiêm trọng, không cần em chăm sóc, em về đi!
- Nhưng em muốn chăm sóc người! Vì em nên người mới bị thương. . . . . . - Cô cắn cánh môi nhỏ, sợ sệt nhìn anh.
Cho dù bị anh ghét bỏ, cô vẫn muốn ở lại, có lẽ không chỉ vì vết thương của anh, mà là. . . . . .
Anh đi tới phía cô, tay khẽ chống lên vách tường sau lưng cô, cố định cô gái nhỏ nhắn dưới cơ thể, một tay ôm cô vào trong ngực, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp:
- Em sẽ hối hận khi ở lại!
Anh có dụng ý khác đặt cơ thể cô ngay trong ngực anh, cảm nhận mềm mại của cô, đường cong hấp dẫn dán chặt trong ngực, anh cúi đầu dán sát môi đỏ mọng của cô. Không có cô gái nào có thể thuần khiết nhìn một người đàn ông giống như cô.
Anh giống một con ngựa hoang mất cương, giữ chặt bả vai của cô, nồng nhiệt hôn môi cô. Môi cô mềm mà ngọt, anh như muốn không đủ, vừa gặm vừa cắn, cho đến khi cô gái nhỏ trong ngực rên rỉ một tiếng.
Hai tay cô chống ngực anh, đề phòng anh tiến thêm một bước, nhưng anh không chịu buông tha cô, đôi tay cách một tầng chất liệu vải thật mỏng, không ngừng cọ xát sau lưng cô, mà một vật cứng giữa hai chân đột nhiên xâm nhập, rất không thoải mái chống giữa hai chân cô, cô sợ đến sắc mặt trắng bệch.
(Ed: edit đoạn này sắc mặt cũng trắng luôn, trời ơi lỡ mà H nặng thì không biết phải làm sao nữa)
Vì Mạc Duy Dương luôn luôn bảo vệ cô rất tốt, nên cô chưa bao giờ tiếp xúc với với những người con trai khác. Anh đụng chạm khiến mặt cô hồng tim đập loạn. Giữa chuyện tình dục nam nữ, cô vẫn hiểu một chút, cho nên giờ phút này thứ chống giữa đùi cô, đương nhiên cô biết đó là cái gì?
Cô bị dọa đến toàn thân run run một hồi, nhẹ giọng như mê nói:
- Không nên như vậy. . . . . .
Cô sợ hãi chống lại vuốt ve và tiếp xúc của anh. Đối với cô mà nói, Mạc Duy Dương là một người đàn ông thành thục lại thông thạo kỹ thuật, còn chuyện tình dục đối với cô lại như tờ giấy trắng, nên khi anh vuốt ve, cô dần dần có cảm giác.
Cô không gạt bỏ vuốt ve của anh, nhưng nghĩ tới anh đã từng lên giường với những cô gái khác, môi của anh đã hôn qua môi những cô gái khác, cô khó chịu quay đầu, không để anh hôn.
Nhưng anh lại cho rằng xấu hổ, biến thành ghét anh, chưa bao giờ có cô gái nào dám ghét bỏ nụ hôn của anh như vậy, nên anh giữ chặt cằm cô muốn trừng phạt, môi hung hăng phớt qua cánh môi của cô. Cảm nhận được cơ thể cô bất lực run rẩy, anh mới buông lỏng cô ra, một tay ôm hông cô, âm thanh khàn khàn nói:
- Khuya lắm rồi, về phòng của em đi!
Anh cũng không có tinh lực để đuổi cô đi nữa, chỉ muốn cô gái trước mặt nhanh chóng biến mất. Anh thật sự sợ mình không khống chế được, sẽ cưỡng ép vị thành niên như cô.
Tác giả :
D Điều Lệ Táp