Sất Trá Phong Vân
Chương 305: Trả thù (hạ)
Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc chạy nhanh phía trước không có gì lạ, ngược lại mười Chiến Sĩ sau lưng bốn người tạo cảm giác khác biệt.
Mười Chiến Sĩ xếp hàng ngang, hơi thở trầm ổn toát ra khí thế máu và lửa xung phong liều chết, dù chỉ giục ngựa chạy nhanh cũng cho người cảm giác có đối mặt vạn quân Ma tộc vẫn đột kích xông pha không chút do dự dù chỉ có mười người.
Tuy chỉ có mười người lại cho uy thế thắng trăm người. Đằng trước mười người là một vương giả cưỡi ngựa, chiến máu nhuộm máu, trường kiếm phập phồng theo chiến mã.
Đây là đám người nào? Mấy Thiên Hô nghi hoặc nhìn nhau. Chiến mã đến trước cửa yếu tắc thì dừng lại. Lôi Địch ghìm cương ngựa, chiến mã giơ cao móng trước phát ra tiếng hí lảnh lót.
Phong tướng quân nặng nề đặt nắm tay trước ngực, tiến lên nửa bước, cúi gập đầu chín mươi độ, giọng to như chuông thậm chí chất chứa đấu khí.
- Tướng thủ thổ bảo yếu tắc, Phong Thủ Toàn kính chào Lôi Địch đại nhân!
Càn Kình liếc Lôi Địch nhảy xuống ngựa. Đây chính là sức ảnh hưởng của Chiến Sĩ vĩ đại, dù là tướng quân tay nắm quyền to yếu tắc cũng dành kính ý cao nhất.
Phong Thủ Toàn khom lưng, giọng hơi run:
- Lôi Địch đại nhân, tiểu tướng đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người...
- Không vội, đi đại tướng của ngươi trước.
Tay Lôi Địch nắm đấu binh Thiên Lô, nói:
- Có chút chuyện?
Lôi Địch là ai mà tướng quân kính trọng như vậy? Mấy Thiên Hộ trao đổi ánh mắt thắc mắc, nhìn chằm chằm đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lôi Địch đi vào đại tướng của tướng quân Phong Thủ Toàn.
- Càn Kình.
Lôi Địch ngồi ghế khách hàng đầu tiên, nói:
- Lấy thứ đó ra.
Thứ đó? Phong Thủ Toàn khó hiểu nhìn Càn Kình tới gần. Là cái gì mà không thể lấy ra ở bên ngoài, phải vào trong mới được?
- Tướng quân.
Càn Kình cẩn thận lấy chứng minh Ám bộ ngũ tinh ra khỏi túi da treo bên hông, cung kính đặt lên bàn tướng quân.
- Cho người thứ này.
Ám bộ ngũ tinh? Mông Phong Thủ Toàn mới ngồi xuống ghế như bị chùy hoặc đao đâm một cái nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận đặc biệt Ám bộ ngũ tinh trên bàn, tuyệt đối không thể giả mạo giấy.
Ám bộ ngũ tinh! Đội quân bí ẩn riêng tư nhất hoàng gia Ma tộc, tàn bạo nhất, hung hãn nhất, Ám bộ tay sai dù vào toàn chiến trường cũng là quân đội vua trong vua. Thế nhưng Ma võ sĩ ngũ tinh địa vị cao lại chết dễ dàng.
Phong tướng quân ngơ ngác nhìn vật chứng Ám bộ ngũ tinh trên bàn. Một Ám bộ nhị tinh suýt khiến ba Chiến Sĩ trẻ tuổi mất mạng, bây giờ đi tìm Lôi Địch khi trở về thuận tiện mang vật chứng Ám bộ ngũ tinh?
Mắt Phong Thủ Toàn cứng ngắc từ từ ngước nhìn Lôi Địch, thật lâu khó nén nỗi lòng hưng phấn, giật mình. Không uổng là Lôi Địch đại nhân, giết Ma võ sĩ Ám bộ ngũ tinh!
- Đừng nhìn ta.
Lôi Địch chỉ tay vào Càn Kình, nói:
- Hắn cũng có một phần công lao, không thì ta còn cần chút thời gian.
- Hắn...
Phong Thủ Toàn ngơ ngác nhìn Càn Kình. Ám bộ ngũ tinh và nhị tinh không là cường giả cùng đẳng cấp. Đồn rằng mỗi một tinh trong Ám bộ có khác biệt rất lớn. Lần trước Càn Kình giết Ám bộ nhị tinh suýt không về được sao lần này có phần trong việc giết Ám bộ ngũ tinh?
Phong Thủ Toàn chớp chớp mắt. Lứa tuổi như vậy đừng nói là Chiến Sĩ bình thường, dù là Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh lực lượng huyết mạch rồi cũng khó nói có thể làm dược không.
- Ghi hết công lao vào hắn đi.
Lôi Địch nhẹ gật đầu, nói:
- Phong tướng quân cứ làm việc đi, Càn Kình đi theo ta một lúc...
- Lôi Địch đại nhân.
Phong tướng quân giơ tay xòe năm ngón nói:
- Người cũng có phần công lao...
Lôi Địch nghiêng đầu nhìn Phong Thủ Toàn, hờ hững hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý đến công lao sao?
Phong Thủ Toàn giơ tay lên gãi sau gáy, vẻ mặt lúng túng:
- Là ta sơ xuất, thân phận như người sao thèm để ý quân công gì đó? Vậy ta sẽ phái người sắp xếp chỗ ở trước.
Càn Kình theo Lôi Địch ra ngoài lều, nhỏ giọng hỏi:
- Không khởi hành ngay sao?
- Ở một đêm.
Lôi Địch vỗ lưng Càn Kình, nói:
- Mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ, nghỉ dưỡng tại đây đi.
- Cũng được.
Càn Kình gật đầu đi ra lều, nói:
- Ta còn có việc, lát nữa sẽ tìm người.
Lôi Địch phất tay, cùng binh sĩ Phong Thủ Toàn ra lệnh đi hướng chỗ ở.
Lôi Uy!
Càn Kình siết chặt hai tay nhanh chóng xuyên qua quân doánh. Tuy Càn Kình đã đoán ra Lôi Uy rời đi từ lâu nhưng trở về rồi thì nên kiểm tra lại, để xem gã có đi thật không. Nếu Lôi Uy chưa đi...
Đó là?
Mắt Càn Kình sáng lên nhìn chị em song sinh Tống gia dìu Tống Ngân Hà đi dạo.
Càn Kình chạy chậm tới gần, hỏi:
- Tống đại thúc đi dạo?
Tống Ngân Hà nhẹ gật đầu, cảm thán rằng:
- Đúng vậy. Tuy thân thể bị thương nhưng phải hoạt động mới khỏe.
Càn Kình xoay đầu tìm khắp nơi, làm bộ tùy tiện hỏi:
- Lôi Uy đâu?
Tống Ngân Hà ngạc nhiên nhìn Càn Kình, không ngờ Chiến Sĩ trẻ tuổi này trở về liền hỏi tình huống Lôi Uy.
Tống Kha nhỏ giọng nói:
- Cái hôm đi vào quân doanh hắn không ở bao lâu đã đi ngay.
- Vậy sao?
Càn Kình cười gượng, đáy mắt lóe tia cảnh giác. Quả nhiển Lôi Uy không phải bao cỏ ngốc nghếch gì, dặn dò vụ việc xong lập tức rời đi, rất dưtrs khoát.
- Vậy các người cứ đi dạo tiếp, ta còn có chút chuyện.
- Càn Kình...
Tống Ngân Hà há mồm ngập ngừng nhìn bóng lưng Càn Kình:
- Ài, thôi đi, Lôi gia không dễ chọc.
Càn Kình quay đầu lại, cười hỏi:
- Như thế nào? Trên mặt ta có sát khí?
Tống Ngân Hà lắc đầu. Trên mặt Càn Kình không có sát khí, trong giọng nói cũng không có sát khí, xem như là đầu chân mày cũng không có sát khí gì. Nhưng Tống Ngân Hà quanh năm gặp gỡ nhiều người khác nhau, có trực giác riêng. Hai thanh niên quan hệ không tốt đột nhiên quan tâmn hau hoặc có hứng thú gì thì thường không phải chuyện tốt.
- Đa tạ đại thúc, ta biết mình đang làm gì.
Hai tay Càn Kình gác sau đầu nhìn lên trời. Lần trước may mắn phát hiện Lôi Uy phái thuộc hạ bám theo, nếu không thì bọn họ đã bị đoàn mã tặc Đại Kiếm giết ngoài tái ngoại, lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy. So với bị động chờ đợi công kích không bằng chủ động xuất kích, bóp nát mầm họa từ trong trứng nước.
Tống Ngân Hà nhìn bóng lưng Càn Kình, lắc đầu. Mấy năm nay Tống Ngân Hà đi bốn phương, thấy qua nhiều người nhưng chưa từng gặp thanh niên nào như vậy, luôn bình tĩnh ung dung, không phải giả bộ thản nhiên mà phát ra từ trong xương.
Càn Kình quay về gian phòng của Lôi Địch đã là giờ ăn cơm. Hồng Lưu Thập Chiến và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc quây quần bên bàn ăn lớn vui vẻ ăn cơm.
Lôi Địch đặt đũa xuống, đứng dậy nhìn mọi người.
Lôi Địch nói:
- Càn Kình, ngươi muốn biết cái gì gọi là đấu hồn đúng không? Mọi người cùng nhau đến đây.
Đấu hồn?
Càn Kình vội buông đũa. Tại Thanh Tuyền sơn, Ám bộ ngũ tinh và Lôi Địch đối chiến, bây giờ Càn Kình nghĩ lại vẫn cảm giác uy năng to lớn kia.
- Đấu hồn? Ta cũng có hứng thú với nó.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm lên Bất Nhị thương đặt bên cạnh, cười híp mắt nhìn Lôi Địch.
Mười Chiến Sĩ xếp hàng ngang, hơi thở trầm ổn toát ra khí thế máu và lửa xung phong liều chết, dù chỉ giục ngựa chạy nhanh cũng cho người cảm giác có đối mặt vạn quân Ma tộc vẫn đột kích xông pha không chút do dự dù chỉ có mười người.
Tuy chỉ có mười người lại cho uy thế thắng trăm người. Đằng trước mười người là một vương giả cưỡi ngựa, chiến máu nhuộm máu, trường kiếm phập phồng theo chiến mã.
Đây là đám người nào? Mấy Thiên Hô nghi hoặc nhìn nhau. Chiến mã đến trước cửa yếu tắc thì dừng lại. Lôi Địch ghìm cương ngựa, chiến mã giơ cao móng trước phát ra tiếng hí lảnh lót.
Phong tướng quân nặng nề đặt nắm tay trước ngực, tiến lên nửa bước, cúi gập đầu chín mươi độ, giọng to như chuông thậm chí chất chứa đấu khí.
- Tướng thủ thổ bảo yếu tắc, Phong Thủ Toàn kính chào Lôi Địch đại nhân!
Càn Kình liếc Lôi Địch nhảy xuống ngựa. Đây chính là sức ảnh hưởng của Chiến Sĩ vĩ đại, dù là tướng quân tay nắm quyền to yếu tắc cũng dành kính ý cao nhất.
Phong Thủ Toàn khom lưng, giọng hơi run:
- Lôi Địch đại nhân, tiểu tướng đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người...
- Không vội, đi đại tướng của ngươi trước.
Tay Lôi Địch nắm đấu binh Thiên Lô, nói:
- Có chút chuyện?
Lôi Địch là ai mà tướng quân kính trọng như vậy? Mấy Thiên Hộ trao đổi ánh mắt thắc mắc, nhìn chằm chằm đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lôi Địch đi vào đại tướng của tướng quân Phong Thủ Toàn.
- Càn Kình.
Lôi Địch ngồi ghế khách hàng đầu tiên, nói:
- Lấy thứ đó ra.
Thứ đó? Phong Thủ Toàn khó hiểu nhìn Càn Kình tới gần. Là cái gì mà không thể lấy ra ở bên ngoài, phải vào trong mới được?
- Tướng quân.
Càn Kình cẩn thận lấy chứng minh Ám bộ ngũ tinh ra khỏi túi da treo bên hông, cung kính đặt lên bàn tướng quân.
- Cho người thứ này.
Ám bộ ngũ tinh? Mông Phong Thủ Toàn mới ngồi xuống ghế như bị chùy hoặc đao đâm một cái nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn giấy chứng nhận đặc biệt Ám bộ ngũ tinh trên bàn, tuyệt đối không thể giả mạo giấy.
Ám bộ ngũ tinh! Đội quân bí ẩn riêng tư nhất hoàng gia Ma tộc, tàn bạo nhất, hung hãn nhất, Ám bộ tay sai dù vào toàn chiến trường cũng là quân đội vua trong vua. Thế nhưng Ma võ sĩ ngũ tinh địa vị cao lại chết dễ dàng.
Phong tướng quân ngơ ngác nhìn vật chứng Ám bộ ngũ tinh trên bàn. Một Ám bộ nhị tinh suýt khiến ba Chiến Sĩ trẻ tuổi mất mạng, bây giờ đi tìm Lôi Địch khi trở về thuận tiện mang vật chứng Ám bộ ngũ tinh?
Mắt Phong Thủ Toàn cứng ngắc từ từ ngước nhìn Lôi Địch, thật lâu khó nén nỗi lòng hưng phấn, giật mình. Không uổng là Lôi Địch đại nhân, giết Ma võ sĩ Ám bộ ngũ tinh!
- Đừng nhìn ta.
Lôi Địch chỉ tay vào Càn Kình, nói:
- Hắn cũng có một phần công lao, không thì ta còn cần chút thời gian.
- Hắn...
Phong Thủ Toàn ngơ ngác nhìn Càn Kình. Ám bộ ngũ tinh và nhị tinh không là cường giả cùng đẳng cấp. Đồn rằng mỗi một tinh trong Ám bộ có khác biệt rất lớn. Lần trước Càn Kình giết Ám bộ nhị tinh suýt không về được sao lần này có phần trong việc giết Ám bộ ngũ tinh?
Phong Thủ Toàn chớp chớp mắt. Lứa tuổi như vậy đừng nói là Chiến Sĩ bình thường, dù là Chiến Sĩ huyết mạch thức tỉnh lực lượng huyết mạch rồi cũng khó nói có thể làm dược không.
- Ghi hết công lao vào hắn đi.
Lôi Địch nhẹ gật đầu, nói:
- Phong tướng quân cứ làm việc đi, Càn Kình đi theo ta một lúc...
- Lôi Địch đại nhân.
Phong tướng quân giơ tay xòe năm ngón nói:
- Người cũng có phần công lao...
Lôi Địch nghiêng đầu nhìn Phong Thủ Toàn, hờ hững hỏi:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý đến công lao sao?
Phong Thủ Toàn giơ tay lên gãi sau gáy, vẻ mặt lúng túng:
- Là ta sơ xuất, thân phận như người sao thèm để ý quân công gì đó? Vậy ta sẽ phái người sắp xếp chỗ ở trước.
Càn Kình theo Lôi Địch ra ngoài lều, nhỏ giọng hỏi:
- Không khởi hành ngay sao?
- Ở một đêm.
Lôi Địch vỗ lưng Càn Kình, nói:
- Mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ, nghỉ dưỡng tại đây đi.
- Cũng được.
Càn Kình gật đầu đi ra lều, nói:
- Ta còn có việc, lát nữa sẽ tìm người.
Lôi Địch phất tay, cùng binh sĩ Phong Thủ Toàn ra lệnh đi hướng chỗ ở.
Lôi Uy!
Càn Kình siết chặt hai tay nhanh chóng xuyên qua quân doánh. Tuy Càn Kình đã đoán ra Lôi Uy rời đi từ lâu nhưng trở về rồi thì nên kiểm tra lại, để xem gã có đi thật không. Nếu Lôi Uy chưa đi...
Đó là?
Mắt Càn Kình sáng lên nhìn chị em song sinh Tống gia dìu Tống Ngân Hà đi dạo.
Càn Kình chạy chậm tới gần, hỏi:
- Tống đại thúc đi dạo?
Tống Ngân Hà nhẹ gật đầu, cảm thán rằng:
- Đúng vậy. Tuy thân thể bị thương nhưng phải hoạt động mới khỏe.
Càn Kình xoay đầu tìm khắp nơi, làm bộ tùy tiện hỏi:
- Lôi Uy đâu?
Tống Ngân Hà ngạc nhiên nhìn Càn Kình, không ngờ Chiến Sĩ trẻ tuổi này trở về liền hỏi tình huống Lôi Uy.
Tống Kha nhỏ giọng nói:
- Cái hôm đi vào quân doanh hắn không ở bao lâu đã đi ngay.
- Vậy sao?
Càn Kình cười gượng, đáy mắt lóe tia cảnh giác. Quả nhiển Lôi Uy không phải bao cỏ ngốc nghếch gì, dặn dò vụ việc xong lập tức rời đi, rất dưtrs khoát.
- Vậy các người cứ đi dạo tiếp, ta còn có chút chuyện.
- Càn Kình...
Tống Ngân Hà há mồm ngập ngừng nhìn bóng lưng Càn Kình:
- Ài, thôi đi, Lôi gia không dễ chọc.
Càn Kình quay đầu lại, cười hỏi:
- Như thế nào? Trên mặt ta có sát khí?
Tống Ngân Hà lắc đầu. Trên mặt Càn Kình không có sát khí, trong giọng nói cũng không có sát khí, xem như là đầu chân mày cũng không có sát khí gì. Nhưng Tống Ngân Hà quanh năm gặp gỡ nhiều người khác nhau, có trực giác riêng. Hai thanh niên quan hệ không tốt đột nhiên quan tâmn hau hoặc có hứng thú gì thì thường không phải chuyện tốt.
- Đa tạ đại thúc, ta biết mình đang làm gì.
Hai tay Càn Kình gác sau đầu nhìn lên trời. Lần trước may mắn phát hiện Lôi Uy phái thuộc hạ bám theo, nếu không thì bọn họ đã bị đoàn mã tặc Đại Kiếm giết ngoài tái ngoại, lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy. So với bị động chờ đợi công kích không bằng chủ động xuất kích, bóp nát mầm họa từ trong trứng nước.
Tống Ngân Hà nhìn bóng lưng Càn Kình, lắc đầu. Mấy năm nay Tống Ngân Hà đi bốn phương, thấy qua nhiều người nhưng chưa từng gặp thanh niên nào như vậy, luôn bình tĩnh ung dung, không phải giả bộ thản nhiên mà phát ra từ trong xương.
Càn Kình quay về gian phòng của Lôi Địch đã là giờ ăn cơm. Hồng Lưu Thập Chiến và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc quây quần bên bàn ăn lớn vui vẻ ăn cơm.
Lôi Địch đặt đũa xuống, đứng dậy nhìn mọi người.
Lôi Địch nói:
- Càn Kình, ngươi muốn biết cái gì gọi là đấu hồn đúng không? Mọi người cùng nhau đến đây.
Đấu hồn?
Càn Kình vội buông đũa. Tại Thanh Tuyền sơn, Ám bộ ngũ tinh và Lôi Địch đối chiến, bây giờ Càn Kình nghĩ lại vẫn cảm giác uy năng to lớn kia.
- Đấu hồn? Ta cũng có hứng thú với nó.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm lên Bất Nhị thương đặt bên cạnh, cười híp mắt nhìn Lôi Địch.
Tác giả :
Cao Lâu Đại Hạ