Sất Trá Phong Vân
Chương 299: Xuống tay dứt khoát nhất (thượng)
- Về tái ngoại?
Phong tướng quân nhíu chặt mày hỏi:
- Trở về làm gì?
Lôi Địch đang tìm ta không lẽ ta yên tâm ngồi chờ tại đây sao?
Càn Kình đi ra ngoài lều, nói:
- Thêm ta thì sẽ thêm một phần cơ hội tìm kiếm đúng không?
Phong tướng quân che trước cửa lều, hai hai tay.
Phong tướng quân nhìn Càn Kình nói:
- Tái ngoại lớn như vậy, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.
- Tướng quân.
Càn Kình hơi ngửa đầu nhìn Phong tướng quân vóc dáng cao to, nói:
- Nếu đổi lại lập trước giữa tướng quân và ta thì người sẽ ngồi chờ ở đây sao?
Phong tướng quân nhẹ lắc đầu. Là một nam nhân thật sự khi nghe có người đang liều mạng vì ngươi, tùy thời sẽ rơi vào nguy hiểm, sẽ chết thì tuyệt đối không có chuyện gã ngồi yên chờ, trừ phi nam nhân đó là đồ hèn.
- Vậy nên, đa tạ.
Càn Kình nhẹ đẩy cánh tay Phong tướng quân ra.
- Còn các ngươi?
Phong tướng quân lại giang hai tay ngăn cách Càn Kình và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc.
- Lôi Địch đại nhân tìm Càn Kình.
- Chúng ta?
Đoạn Phong Bất Nhị cười, hai tay cầm ngực áo xé mạnh, sức mạnh đó không phải y phục vải thô bình thường chịu nổi? Xẹt một tiếng, ngực áo rách lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc.
- Nơi này, nơi này, nơi này, nơi này và nơi này!
Ngón tay Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng chỉ ngực, nói:
- Mấy chỗ này bà nội nó đều gãy khi ta chấp hành nhiệm vụ của người! Đứng cũng không nổi, bò không xong. Không có Càn Kình thì tổ cha nó ta chết lâu rồi, còn đứng ở đây để người chặn đường sao? Mạng của lão tử là Càn Kình cứu về, bây giờ người kêu ta nhìn hắn một mình đi tái ngoại?
Phong tướng quân nhìn vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca quyết không lùi, người run lên. Đúng vậy, gã cũng có tuổi trẻ. Nếu gặp chuyện tương tự thì gã cũng sẽ làm như thế.
Càn Kình xoay người nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đẩy cánh tay Phong tướng quân ra, bước tới. Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị giơ bàn tay phải lên, há mồm, nghe thanh âm lại phát ra.
- Ta nói này chiến hữu, ngươi khoan cảm động, thật ra là ta lừa Phong đại thúc.
Đoạn Phong Bất Nhị bí hiểm nhỏ giọng nói bên tai Càn Kình:
- Thật ra ta sợ ngươi chết rồi sau này ta không có chỗ hút thuốc lá miễn phí. Đầu năm nay đồ ngốc không biết giá trị thuốc lá như ngươi thật là hiếm có.
Càn Kình đạp Đoạn Phong Bất Nhị một cước. Thân thể Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà nhanh nhẹn xảo diệu tránh thoát một cước, cười gian.
Phần Đồ Cuồng Ca bị Càn Kình nhìn chằm chằm, không chút nghĩ ngợi nói:
- Ngươi từng hứa sẽ chỉ cho ta biến mạnh, ngươi còn chưa thực hiện nên ta quyết theo ngươi.
Thiết Khắc ít nói:
- Ta không có chỗ đi.
Càn Kình cười nhìn ba người, khẽ bảo:
- Thật là mớ lý do tệ.
- Đám thanh niên này...
Phong tướng quân nhìn bóng lưng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc giục ngựa lao ra yếu tắc, liên tục lắc đầu, nói:
- Hy vọng các ngươi sẽ nhớ chuyện hôm nay, cả đời không quên tình nghĩa này.
- Sao lại đi tái ngoại?
Lôi Uy ngạc nhiên nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc biến mất, nở nụ cười âm trầm:
- Bên ngoài rối loạn như vậy vừa lúc khiến bọn họ chết ở ngoài, ta cần giúp họ một phen. Lặc Lợi Tạp!
Một trong hai Chiến Sĩ hộ vệ vóc dáng gầy guộc khom lưng tới gần Lôi Uy.
- Thiếu gia có gì sai bảo?
- Ngươi cũng đi ra ngoài kể lại sự việc cho Đại Kiếm.
Lôi Uy âm trầm cười nói:
- Làm hỏng chuyện tốt của ta? Lần này các ngươi đi ra ngoài đừng mong quay về! Nếu đại Kiếm không có phản ứng gì với chuyện này thì ngươi tuyên truyền ra ngoài. Ở tái ngoại nếu thành viên bị người giết mà không dám trả thù...
Lặc Lợi Tạp đứng thẳng lên, chân mày vàng, đôi mắt xanh lóe tia suy tư. Hèn chi gia chủ bảo chỉ cần Lôi Uy thiếu gia bỏ tính háo sắc và nóng này thì là một con rắn độc ác. Hiện tại tuy Lôi Uy vẫn còn hám giá nhưng tỉnh tóa nhìn chuyện xảy ra, suy nghĩ ngay cách độc ác như vậy, lợi dụng phép tắc thảo nguyên điều khiển đoàn mã tặc Đại Kiếm xếp hạng sáu trong mười đoàn mã tặc.
Tại tái ngoại nếu thành viên đoàn mã tặc bị người giết mà không dám trả thù sẽ bị các đoàn mã tặc khác khinh thường, và nội bộ đoàn mã tặc đó sẽ thấy lo lắng mình chết không ai báo thù giúp. Bọn họ sẽ gia nhập đoàn mã tặc khác khiến đoàn mã tặc cũ hoàn toàn tan rã.
Năm đó đoàn mã tặc thứ mười, đoàn mã tặc Liệt Hỏa chính vì một thành viên của mình bị giết nhưng không trả thù, kết quả trong một đêm đoàn mã tặc tan rã.
Chuyện này cho đến này vẫn khắc sâu trong đầu mỗi mã tặc.
- Ta biết rồi, thiếu gia.
Lặc Lợi Tạp vội đi hướng chuồng ngựa.
- La Bố Trạch Tháp.
Mắt đào hoa nheo lại, Lôi Uy nói:
- Ngươi đi theo bốn người đó, đừng để bọn họ phát hiện. Mang theo Hỏa Đầu Cáp giống cái, tìm hiểu chỗ bọn họ nghỉ ngơi thời gian dài liền đưa tin cho Lặc Lợi Tạp.
- Thiếu gia lên kế hoạch thật chu đáo.
La Bố Trạch Tháp nịnh nọt khom lưng, xoay người đi chuồng ngựa.
Lôi Uy ngoái đầu nhìn bóng lưng La Bố Trạch Tháp, đắc ý cười. Hộ vệ này dùng thuận tay hơn là Lặc Lợi Tạp, ít nhất La Bố Trạch Tháp biết khi nào thì nên khen ngợi chủ tử.
- Hỏa Đầu Cáp...
Lôi Uy duỗi eo, chậm rãi tản bộ:
- Trong vòng ngàn dặm không cần chỉ dẫn Hỏa Đầu Cáp có thể cảm ứng vị trí phối ngẫu, đừng nói là Chiến Sĩ huyết mạch đó không biết ta muốn đối phó hắn, dù biết cũng không nghĩ ra ta làm sao định vị bọn họ. Xem ra không cần trở về Vĩnh Lưu cũng có thể giải quyết người đó tại đây.
- Nhưng mà...
Lôi Uy nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời.
Lôi Uy nhỏ giọng nói:
- Tại sao bọn họ lại đi tái ngoại? Ở đó có cái gì hấp dẫn bọn họ? Bọn họ đang tìm cái gì? Chẳng lẽ lần trước không tìm được?
* * *
- Vẫn không tìm ra.
Hồng Lưu Thập Chiến đứng sau lưng Lôi Địch, nghe nam nhân từng mạnh nhất Hồng Lưu Chiến Bảo than thở.
Mấy ngày nay chẳng những Lôi Địch chiến đấu với các đoàn mã tặc tái ngoại còn từng đánh Ám bộ hai lần nhưng vẫn không tìm được chút tin tức liên quan Càn Kình. Giống như là Chiến Sĩ trẻ tuổi ám sát Ám bộ nhị tinh hoàn toàn biến mất.
- Phải làm sao tìm ra?
Lôi Địch nhỏ giọng trầm ngâm nói:
- Phải làm sao để tìm được? Làm sao tìm được?
* * *
- Chúng ta đi tìm mã tặc hỗ trợ.
Càn Kình quay đầu hỏi Đoạn Phong Bất Nhị ở bên cạnh:
- Theo Phong tướng quân kể thì mấy ngày nay Lôi Địch khá nổi tiếng tại tái ngoại, dù không ai biết vị trí chính xác nhưng chắc có địa điểm đại khái.
- Có lý.
Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên lưng ngựa không quên hút tuhốc, nói:
- Nếu thật sự uy phong như Phong tướng quân nói thì đám mã tặc cũng sẽ tránh né, vì vậy phải biết vị trí đại khái mới đúng.
- Đúng vậy. Cho nên chỉ cần chúng ta tìm mã tặc lạc đơn...
Càn Kình nằm trên lưng ngựa, ngoái đầu liếc sau lưng không có một bóng người.
Càn Kình nhíu mày nói:
- Có kẻ đi theo.
- Ngươi biết luôn chuyện này?
Đoạn Phong Bất Nhị hút mạnh một hơi, hỏi:
- Sao biết được?
Phong tướng quân nhíu chặt mày hỏi:
- Trở về làm gì?
Lôi Địch đang tìm ta không lẽ ta yên tâm ngồi chờ tại đây sao?
Càn Kình đi ra ngoài lều, nói:
- Thêm ta thì sẽ thêm một phần cơ hội tìm kiếm đúng không?
Phong tướng quân che trước cửa lều, hai hai tay.
Phong tướng quân nhìn Càn Kình nói:
- Tái ngoại lớn như vậy, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.
- Tướng quân.
Càn Kình hơi ngửa đầu nhìn Phong tướng quân vóc dáng cao to, nói:
- Nếu đổi lại lập trước giữa tướng quân và ta thì người sẽ ngồi chờ ở đây sao?
Phong tướng quân nhẹ lắc đầu. Là một nam nhân thật sự khi nghe có người đang liều mạng vì ngươi, tùy thời sẽ rơi vào nguy hiểm, sẽ chết thì tuyệt đối không có chuyện gã ngồi yên chờ, trừ phi nam nhân đó là đồ hèn.
- Vậy nên, đa tạ.
Càn Kình nhẹ đẩy cánh tay Phong tướng quân ra.
- Còn các ngươi?
Phong tướng quân lại giang hai tay ngăn cách Càn Kình và đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc.
- Lôi Địch đại nhân tìm Càn Kình.
- Chúng ta?
Đoạn Phong Bất Nhị cười, hai tay cầm ngực áo xé mạnh, sức mạnh đó không phải y phục vải thô bình thường chịu nổi? Xẹt một tiếng, ngực áo rách lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc.
- Nơi này, nơi này, nơi này, nơi này và nơi này!
Ngón tay Đoạn Phong Bất Nhị không ngừng chỉ ngực, nói:
- Mấy chỗ này bà nội nó đều gãy khi ta chấp hành nhiệm vụ của người! Đứng cũng không nổi, bò không xong. Không có Càn Kình thì tổ cha nó ta chết lâu rồi, còn đứng ở đây để người chặn đường sao? Mạng của lão tử là Càn Kình cứu về, bây giờ người kêu ta nhìn hắn một mình đi tái ngoại?
Phong tướng quân nhìn vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca quyết không lùi, người run lên. Đúng vậy, gã cũng có tuổi trẻ. Nếu gặp chuyện tương tự thì gã cũng sẽ làm như thế.
Càn Kình xoay người nhìn Đoạn Phong Bất Nhị đẩy cánh tay Phong tướng quân ra, bước tới. Càn Kình nhìn Đoạn Phong Bất Nhị giơ bàn tay phải lên, há mồm, nghe thanh âm lại phát ra.
- Ta nói này chiến hữu, ngươi khoan cảm động, thật ra là ta lừa Phong đại thúc.
Đoạn Phong Bất Nhị bí hiểm nhỏ giọng nói bên tai Càn Kình:
- Thật ra ta sợ ngươi chết rồi sau này ta không có chỗ hút thuốc lá miễn phí. Đầu năm nay đồ ngốc không biết giá trị thuốc lá như ngươi thật là hiếm có.
Càn Kình đạp Đoạn Phong Bất Nhị một cước. Thân thể Chiến Sĩ huyết mạch Cửu Đầu Xà nhanh nhẹn xảo diệu tránh thoát một cước, cười gian.
Phần Đồ Cuồng Ca bị Càn Kình nhìn chằm chằm, không chút nghĩ ngợi nói:
- Ngươi từng hứa sẽ chỉ cho ta biến mạnh, ngươi còn chưa thực hiện nên ta quyết theo ngươi.
Thiết Khắc ít nói:
- Ta không có chỗ đi.
Càn Kình cười nhìn ba người, khẽ bảo:
- Thật là mớ lý do tệ.
- Đám thanh niên này...
Phong tướng quân nhìn bóng lưng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc giục ngựa lao ra yếu tắc, liên tục lắc đầu, nói:
- Hy vọng các ngươi sẽ nhớ chuyện hôm nay, cả đời không quên tình nghĩa này.
- Sao lại đi tái ngoại?
Lôi Uy ngạc nhiên nhìn đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc biến mất, nở nụ cười âm trầm:
- Bên ngoài rối loạn như vậy vừa lúc khiến bọn họ chết ở ngoài, ta cần giúp họ một phen. Lặc Lợi Tạp!
Một trong hai Chiến Sĩ hộ vệ vóc dáng gầy guộc khom lưng tới gần Lôi Uy.
- Thiếu gia có gì sai bảo?
- Ngươi cũng đi ra ngoài kể lại sự việc cho Đại Kiếm.
Lôi Uy âm trầm cười nói:
- Làm hỏng chuyện tốt của ta? Lần này các ngươi đi ra ngoài đừng mong quay về! Nếu đại Kiếm không có phản ứng gì với chuyện này thì ngươi tuyên truyền ra ngoài. Ở tái ngoại nếu thành viên bị người giết mà không dám trả thù...
Lặc Lợi Tạp đứng thẳng lên, chân mày vàng, đôi mắt xanh lóe tia suy tư. Hèn chi gia chủ bảo chỉ cần Lôi Uy thiếu gia bỏ tính háo sắc và nóng này thì là một con rắn độc ác. Hiện tại tuy Lôi Uy vẫn còn hám giá nhưng tỉnh tóa nhìn chuyện xảy ra, suy nghĩ ngay cách độc ác như vậy, lợi dụng phép tắc thảo nguyên điều khiển đoàn mã tặc Đại Kiếm xếp hạng sáu trong mười đoàn mã tặc.
Tại tái ngoại nếu thành viên đoàn mã tặc bị người giết mà không dám trả thù sẽ bị các đoàn mã tặc khác khinh thường, và nội bộ đoàn mã tặc đó sẽ thấy lo lắng mình chết không ai báo thù giúp. Bọn họ sẽ gia nhập đoàn mã tặc khác khiến đoàn mã tặc cũ hoàn toàn tan rã.
Năm đó đoàn mã tặc thứ mười, đoàn mã tặc Liệt Hỏa chính vì một thành viên của mình bị giết nhưng không trả thù, kết quả trong một đêm đoàn mã tặc tan rã.
Chuyện này cho đến này vẫn khắc sâu trong đầu mỗi mã tặc.
- Ta biết rồi, thiếu gia.
Lặc Lợi Tạp vội đi hướng chuồng ngựa.
- La Bố Trạch Tháp.
Mắt đào hoa nheo lại, Lôi Uy nói:
- Ngươi đi theo bốn người đó, đừng để bọn họ phát hiện. Mang theo Hỏa Đầu Cáp giống cái, tìm hiểu chỗ bọn họ nghỉ ngơi thời gian dài liền đưa tin cho Lặc Lợi Tạp.
- Thiếu gia lên kế hoạch thật chu đáo.
La Bố Trạch Tháp nịnh nọt khom lưng, xoay người đi chuồng ngựa.
Lôi Uy ngoái đầu nhìn bóng lưng La Bố Trạch Tháp, đắc ý cười. Hộ vệ này dùng thuận tay hơn là Lặc Lợi Tạp, ít nhất La Bố Trạch Tháp biết khi nào thì nên khen ngợi chủ tử.
- Hỏa Đầu Cáp...
Lôi Uy duỗi eo, chậm rãi tản bộ:
- Trong vòng ngàn dặm không cần chỉ dẫn Hỏa Đầu Cáp có thể cảm ứng vị trí phối ngẫu, đừng nói là Chiến Sĩ huyết mạch đó không biết ta muốn đối phó hắn, dù biết cũng không nghĩ ra ta làm sao định vị bọn họ. Xem ra không cần trở về Vĩnh Lưu cũng có thể giải quyết người đó tại đây.
- Nhưng mà...
Lôi Uy nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời.
Lôi Uy nhỏ giọng nói:
- Tại sao bọn họ lại đi tái ngoại? Ở đó có cái gì hấp dẫn bọn họ? Bọn họ đang tìm cái gì? Chẳng lẽ lần trước không tìm được?
* * *
- Vẫn không tìm ra.
Hồng Lưu Thập Chiến đứng sau lưng Lôi Địch, nghe nam nhân từng mạnh nhất Hồng Lưu Chiến Bảo than thở.
Mấy ngày nay chẳng những Lôi Địch chiến đấu với các đoàn mã tặc tái ngoại còn từng đánh Ám bộ hai lần nhưng vẫn không tìm được chút tin tức liên quan Càn Kình. Giống như là Chiến Sĩ trẻ tuổi ám sát Ám bộ nhị tinh hoàn toàn biến mất.
- Phải làm sao tìm ra?
Lôi Địch nhỏ giọng trầm ngâm nói:
- Phải làm sao để tìm được? Làm sao tìm được?
* * *
- Chúng ta đi tìm mã tặc hỗ trợ.
Càn Kình quay đầu hỏi Đoạn Phong Bất Nhị ở bên cạnh:
- Theo Phong tướng quân kể thì mấy ngày nay Lôi Địch khá nổi tiếng tại tái ngoại, dù không ai biết vị trí chính xác nhưng chắc có địa điểm đại khái.
- Có lý.
Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên lưng ngựa không quên hút tuhốc, nói:
- Nếu thật sự uy phong như Phong tướng quân nói thì đám mã tặc cũng sẽ tránh né, vì vậy phải biết vị trí đại khái mới đúng.
- Đúng vậy. Cho nên chỉ cần chúng ta tìm mã tặc lạc đơn...
Càn Kình nằm trên lưng ngựa, ngoái đầu liếc sau lưng không có một bóng người.
Càn Kình nhíu mày nói:
- Có kẻ đi theo.
- Ngươi biết luôn chuyện này?
Đoạn Phong Bất Nhị hút mạnh một hơi, hỏi:
- Sao biết được?
Tác giả :
Cao Lâu Đại Hạ