Sất Trá Phong Vân
Chương 186: Uy hiếp? Quyết đoán! Ai là đá kê chân cho ai (2)
Một địa gai cao hai thước, hoàn toàn được tạo thanh từ bùn đất, từ mặt đất phía dưới thân thể Cách Lâm Bàn bỗng nhiên vọt lên, đâm xuyên qua khối băng, đâm vào thân thể Cách Lâm Bàn, trực tiếp xuyên qua đầu hắn, giống như Cách Lan treo thật cao trên cọc gỗ.
Chỉ có điều, hai chân Cách Lan bị trói treo ngược, còn Cách Lâm Bàn lại bị đâm từ dưới lên, thoạt nhìn giống như đang treo, máu từ trong vết thương liên tục phun trào. Cách Lâm Bàn đến chết vẫn trợn tròn hai mắt, lộ vẻ không thể tin được. Nữ nhân này sau khi biết sư phụ mình là Đới Lạc Kim một trong bốn đại ma pháp sư lớn của nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu, vẫn dám dùng thủ đoạn độc ác giết người sao?
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tuyền, trong lúc nhất thời đều chấn động trước sự lãnh khốc cùng thủ pháp chiến đấu của nàng. Tát Bác Ni thậm chí quên cả tuyên bố người chiến thắng trong trận chiến đấu này.
Càn Kình nhún vai, lộ vẻ mặt chuyện tất nhiên phải vậy. Hoàng Tuyền là một nhân cách yêu muội muội tới mức cực đoan. Nếu như không phải có lông chim đặc biệt làm phòng hộ, Bích Lạc có thể đã bị Cách Lâm Bàn đánh chết. Đại ma pháp sư Hoàng Tuyền sẽ nương tay đối với Cách Lâm Bàn sao? Đối với nhân cách đại ma pháp sư thiên tài này, nàng có thể khiếp sợ trước nghiệp đoàn ma pháp sư sao? Nói đùa!
- Thành chủ.
Hoàng Tuyền xoay người nhìn về phía bên trong linh đường:
- Mời tuyên bố người thắng cuộc.
- Oh.
Tát Bác Ni vội vàng đứng lên khoát tay chỉ ngón tay về phía Hoàng Tuyền:
- Trận đối chiến ma pháp, người thắng là Bích Lạc.
Khải Lặc quay đầu lại nhìn về phía một ma pháp sư khác, Mễ Tư. Ngày hôm nay có ba trận chiến. Một trận ma pháp, một trận chiến sĩ, còn có một trận chiến đấu hợp tác. Hiện tại Cách Lâm Bàn đã chết...
Ma pháp sư Mê Tư thấy hắn nhìn tới, liên tục lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết cho dù bây giờ ngươi lấy đao chém chết ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không ra sân.
Nói đùa! Cách Lâm Bàn cường đại, ở trước mặt Bích Lạc lãnh khốc, yếu ớt như một con kiến, bảo tham gia hợp tác quyết đấu cái gì? Đó là quyết đấu sao? Đó là tự sát!
Mễ Tư đã quyết định, nếu như Khải Lặc cố ý yêu cầu mình tham chiến, lập tức rời khỏi Khải gia. Cùng lắm thì từ nay về sau mang danh tiếng thối, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với bị nữ nhân kia sử dụng một ma pháp địa gai xuyên qua người.
Hoàng Tuyền yên tĩnh tiêu sái trở lại bên cạnh Càn Kình, trong giọng điệu lạnh như băng lộ ra chút dịu dàng khác thường:
- Cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Càn Kình biết rõ, một tiếng cảm ơn này là cảm ơn hắn không ra tay, tùy ý Bích Lạc đánh tới cùng, ở dãy núi Lạc Nhật lại cho nàng lông chim Hỏa Liệt bảo vệ tính mạng của nàng trong trận quyết đấu ngày hôm nay.
- Thanh Thanh.
Càn Kình đỡ thân thể Bích Lạc đã mềm đi, quay đầu nói:
- Nhanh đi lấy cho nàng chút thuốc trị liệu ngoại thương trước. Để nàng chút trà khôi phục chút nguyên khí. Chờ ta trở lại sẽ cho nàng thêm thuốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh đỡ Bích Lạc từ trong tay Càn Kình, nghi ngờ nhìn Bích Lạc lại hôn mê trong lòng. Vừa rồi vô cùng cường thế như vậy, trong nháy đã trở nên suy yếu. Nữ nhân này thật sự rất kỳ quái.
- Cuộc kế tiếp, mời hai bên chiến sĩ quyết đấu lên trận.
Giọng nói của Tát Bác Ni vang vọng trong sân. Khải Lặc lo lắng nhìn về phía Khải Kỳ. Ngày hôm nay Cách Lâm Bàn đã chết bất ngờ. Ở Khải gia, mình không tránh được sẽ bị xử phạt. Nếu Khải Kỳ lại xuất hiện vấn đề gì, sợ rằng thật sự chỉ có thể tự sát...
- Ngươi không tự tin về ta sao?
Khải Kỳ cầm theo chiến đao rộng ba tấc năm phân, bước đi trầm tĩnh ổn định tiến về phía trận quyết đấu, chỉ để lại lời nói cương quyết quanh quẩn ở bên tai Khải Lặc:
- Ta là Khải Kỳ, chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch Lôi Báo. Sau này, ta sẽ trở thành chiến sĩ mạnh nhất trong tất cả huyết mạch Lôi Báo, cũng sẽ khiêu chiến, đánh bại ba đại chiến sĩ Huyết Mạch, khai sáng lịch sử chiến sĩ Huyết Mạch mới. Càn Kình cũng được, đại ma pháp sư kia cũng được, chỉ có thể trở thành hòn đá kê chân cho truyền thuyết về thành tựu của ta mà thôi.
Ánh mắt mờ mịt của Khải Lặc bắt đầu khôi phục tinh thần. Cho tới bây giờ chiến sĩ Huyết Mạch đều là một đám chiến sĩ mạnh nhất! Không ngờ mình bởi vì phế vật Cách Lâm Bàn này phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đi hoài nghi chiến sĩ Huyết Mạch? Chủ đạo chân chính của thời đại này, cho tới bây giờ đều là chiến sĩ Huyết Mạch!
Chiến sĩ hai bên đi vào vòng quyết đấu. Khải Kỳ lạnh lùng trừng mắt với Càn Kình:
- Ngày hôm nay, ta sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận vì đã dám bất kính với ta lần trước. Cũng sẽ khiến ngươi...
- Chúng ta...
Trong đầu Càn Kình đầy dấu chấm hỏi nhìn Khải Kỳ:
- Đã gặp mặt sao?
Biểu tình lạnh lùng cao ngạo của Khải Kỳ lập tức m cứng ngắc, lộ vẻ tức giận. Ngày hôm qua đã từng gặp ở trong phòng làm việc của La Đức, không ngờ ngày hôm nay lại giả vờ không biết? Lẽ nào hắn cho rằng làm như vậy, có thể khiến ta phẫn nộ choáng váng đầu óc? Chiến sĩ Hàng Ma bình thường chính là như vậy. Chung quy vẫn cho rằng mình rất thông minh, nhưng không biết ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ sự khôn lỏi nào cũng chỉ có thể giống như vở hài kịch mà thôi.
Càn Kình nhìn Khải Kỳ dần dần trở nên phẫn nộ, dường như hắn nói thật. Bọn họ đã gặp mặt. Hắn rất cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng thở dài nói:
- Ta vừa nhớ lại, nhưng thật sự không nhớ ta đã từng nhìn thấy ngươi. Có phải ngươi nhớ nhầm hay không?
- Ngày hôm qua, trong phòng của La Đức.
Khải Kỳ lạnh lùng cười, dường như đang xem vở hài kịch, trong lòng thầm nghĩ:
Ta xem ngươi có thể giả vờ đến khi nào.
- Ngày hôm qua? Phòng của Lão sư La Đức Lý Cách Tư...
Càn Kình hơi mím môi, lông mi cũng khẽ nhíu lại. Đột nhiên hắn nhớ ra lúc đó trong phòng quả thực còn có một người nữa. Bởi vì chuyện của La Lâm nên hắn căn bản không chú ý tới đối phương:
- A, nghĩ ra rồi. Hóa ra còn người khác ở trong phòng kia chính là ngươi? Ta thật không chú ý.
Thần sắc Càn Kình thản nhiên một cách nghiêm túc. Tức giận trong lòng Khải Kỳ càng bành trướng. Nếu như đây chỉ là mưu kế của đối thủ vậy còn tính được. Nhưng vẻ mặt kia không có nửa điểm giả tạo. Chính là trần trụi không nhìn thấy! Một chiến sĩ Hàng Ma đi vào gian phòng, không ngờ không nhìn người mạnh nhất trong phòng. Điều này thậm chí có thể nói là sự sỉ nhục.
- Tốt, sau này, cả đời ngươi sẽ phải nhớ tới ta. Không!
Khải Kỳ nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:
- Ngươi không có cơ hội! Đáng tiếc, ngươi vốn có thể làm chiến sĩ chết vinh quang trên chiến trường Nhân Ma. Nhưng ngày hôm nay lại chết không đi nửa điểm vinh dự trong tay ta. Chỉ có điều ngươi không cần phải khổ sở, bởi vì sau khi ngươi chết, sẽ làm hòn đá kê chân đầu tiên của ta, xuất hiện ở trong các loại truyền kỳ vĩ đại của chiến sĩ Huyết Mạch Lôi Bạo, Khải Kỳ.
Cho tới bây giờ chiến sĩ Huyết Mạch đều cao ngạo. Càn Kình tùy tiện cười nhún vai:
- Đá kê chân, có đôi khi rất dễ biến thành chướng ngại vật, có đôi khi còn thấy rõ ràng lại vấp vào.
Chỉ có điều, hai chân Cách Lan bị trói treo ngược, còn Cách Lâm Bàn lại bị đâm từ dưới lên, thoạt nhìn giống như đang treo, máu từ trong vết thương liên tục phun trào. Cách Lâm Bàn đến chết vẫn trợn tròn hai mắt, lộ vẻ không thể tin được. Nữ nhân này sau khi biết sư phụ mình là Đới Lạc Kim một trong bốn đại ma pháp sư lớn của nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu, vẫn dám dùng thủ đoạn độc ác giết người sao?
Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tuyền, trong lúc nhất thời đều chấn động trước sự lãnh khốc cùng thủ pháp chiến đấu của nàng. Tát Bác Ni thậm chí quên cả tuyên bố người chiến thắng trong trận chiến đấu này.
Càn Kình nhún vai, lộ vẻ mặt chuyện tất nhiên phải vậy. Hoàng Tuyền là một nhân cách yêu muội muội tới mức cực đoan. Nếu như không phải có lông chim đặc biệt làm phòng hộ, Bích Lạc có thể đã bị Cách Lâm Bàn đánh chết. Đại ma pháp sư Hoàng Tuyền sẽ nương tay đối với Cách Lâm Bàn sao? Đối với nhân cách đại ma pháp sư thiên tài này, nàng có thể khiếp sợ trước nghiệp đoàn ma pháp sư sao? Nói đùa!
- Thành chủ.
Hoàng Tuyền xoay người nhìn về phía bên trong linh đường:
- Mời tuyên bố người thắng cuộc.
- Oh.
Tát Bác Ni vội vàng đứng lên khoát tay chỉ ngón tay về phía Hoàng Tuyền:
- Trận đối chiến ma pháp, người thắng là Bích Lạc.
Khải Lặc quay đầu lại nhìn về phía một ma pháp sư khác, Mễ Tư. Ngày hôm nay có ba trận chiến. Một trận ma pháp, một trận chiến sĩ, còn có một trận chiến đấu hợp tác. Hiện tại Cách Lâm Bàn đã chết...
Ma pháp sư Mê Tư thấy hắn nhìn tới, liên tục lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết cho dù bây giờ ngươi lấy đao chém chết ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không ra sân.
Nói đùa! Cách Lâm Bàn cường đại, ở trước mặt Bích Lạc lãnh khốc, yếu ớt như một con kiến, bảo tham gia hợp tác quyết đấu cái gì? Đó là quyết đấu sao? Đó là tự sát!
Mễ Tư đã quyết định, nếu như Khải Lặc cố ý yêu cầu mình tham chiến, lập tức rời khỏi Khải gia. Cùng lắm thì từ nay về sau mang danh tiếng thối, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với bị nữ nhân kia sử dụng một ma pháp địa gai xuyên qua người.
Hoàng Tuyền yên tĩnh tiêu sái trở lại bên cạnh Càn Kình, trong giọng điệu lạnh như băng lộ ra chút dịu dàng khác thường:
- Cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Càn Kình biết rõ, một tiếng cảm ơn này là cảm ơn hắn không ra tay, tùy ý Bích Lạc đánh tới cùng, ở dãy núi Lạc Nhật lại cho nàng lông chim Hỏa Liệt bảo vệ tính mạng của nàng trong trận quyết đấu ngày hôm nay.
- Thanh Thanh.
Càn Kình đỡ thân thể Bích Lạc đã mềm đi, quay đầu nói:
- Nhanh đi lấy cho nàng chút thuốc trị liệu ngoại thương trước. Để nàng chút trà khôi phục chút nguyên khí. Chờ ta trở lại sẽ cho nàng thêm thuốc.
Cổ Nguyệt Gia Anh đỡ Bích Lạc từ trong tay Càn Kình, nghi ngờ nhìn Bích Lạc lại hôn mê trong lòng. Vừa rồi vô cùng cường thế như vậy, trong nháy đã trở nên suy yếu. Nữ nhân này thật sự rất kỳ quái.
- Cuộc kế tiếp, mời hai bên chiến sĩ quyết đấu lên trận.
Giọng nói của Tát Bác Ni vang vọng trong sân. Khải Lặc lo lắng nhìn về phía Khải Kỳ. Ngày hôm nay Cách Lâm Bàn đã chết bất ngờ. Ở Khải gia, mình không tránh được sẽ bị xử phạt. Nếu Khải Kỳ lại xuất hiện vấn đề gì, sợ rằng thật sự chỉ có thể tự sát...
- Ngươi không tự tin về ta sao?
Khải Kỳ cầm theo chiến đao rộng ba tấc năm phân, bước đi trầm tĩnh ổn định tiến về phía trận quyết đấu, chỉ để lại lời nói cương quyết quanh quẩn ở bên tai Khải Lặc:
- Ta là Khải Kỳ, chiến sĩ thức tỉnh huyết mạch Lôi Báo. Sau này, ta sẽ trở thành chiến sĩ mạnh nhất trong tất cả huyết mạch Lôi Báo, cũng sẽ khiêu chiến, đánh bại ba đại chiến sĩ Huyết Mạch, khai sáng lịch sử chiến sĩ Huyết Mạch mới. Càn Kình cũng được, đại ma pháp sư kia cũng được, chỉ có thể trở thành hòn đá kê chân cho truyền thuyết về thành tựu của ta mà thôi.
Ánh mắt mờ mịt của Khải Lặc bắt đầu khôi phục tinh thần. Cho tới bây giờ chiến sĩ Huyết Mạch đều là một đám chiến sĩ mạnh nhất! Không ngờ mình bởi vì phế vật Cách Lâm Bàn này phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đi hoài nghi chiến sĩ Huyết Mạch? Chủ đạo chân chính của thời đại này, cho tới bây giờ đều là chiến sĩ Huyết Mạch!
Chiến sĩ hai bên đi vào vòng quyết đấu. Khải Kỳ lạnh lùng trừng mắt với Càn Kình:
- Ngày hôm nay, ta sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận vì đã dám bất kính với ta lần trước. Cũng sẽ khiến ngươi...
- Chúng ta...
Trong đầu Càn Kình đầy dấu chấm hỏi nhìn Khải Kỳ:
- Đã gặp mặt sao?
Biểu tình lạnh lùng cao ngạo của Khải Kỳ lập tức m cứng ngắc, lộ vẻ tức giận. Ngày hôm qua đã từng gặp ở trong phòng làm việc của La Đức, không ngờ ngày hôm nay lại giả vờ không biết? Lẽ nào hắn cho rằng làm như vậy, có thể khiến ta phẫn nộ choáng váng đầu óc? Chiến sĩ Hàng Ma bình thường chính là như vậy. Chung quy vẫn cho rằng mình rất thông minh, nhưng không biết ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ sự khôn lỏi nào cũng chỉ có thể giống như vở hài kịch mà thôi.
Càn Kình nhìn Khải Kỳ dần dần trở nên phẫn nộ, dường như hắn nói thật. Bọn họ đã gặp mặt. Hắn rất cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng thở dài nói:
- Ta vừa nhớ lại, nhưng thật sự không nhớ ta đã từng nhìn thấy ngươi. Có phải ngươi nhớ nhầm hay không?
- Ngày hôm qua, trong phòng của La Đức.
Khải Kỳ lạnh lùng cười, dường như đang xem vở hài kịch, trong lòng thầm nghĩ:
Ta xem ngươi có thể giả vờ đến khi nào.
- Ngày hôm qua? Phòng của Lão sư La Đức Lý Cách Tư...
Càn Kình hơi mím môi, lông mi cũng khẽ nhíu lại. Đột nhiên hắn nhớ ra lúc đó trong phòng quả thực còn có một người nữa. Bởi vì chuyện của La Lâm nên hắn căn bản không chú ý tới đối phương:
- A, nghĩ ra rồi. Hóa ra còn người khác ở trong phòng kia chính là ngươi? Ta thật không chú ý.
Thần sắc Càn Kình thản nhiên một cách nghiêm túc. Tức giận trong lòng Khải Kỳ càng bành trướng. Nếu như đây chỉ là mưu kế của đối thủ vậy còn tính được. Nhưng vẻ mặt kia không có nửa điểm giả tạo. Chính là trần trụi không nhìn thấy! Một chiến sĩ Hàng Ma đi vào gian phòng, không ngờ không nhìn người mạnh nhất trong phòng. Điều này thậm chí có thể nói là sự sỉ nhục.
- Tốt, sau này, cả đời ngươi sẽ phải nhớ tới ta. Không!
Khải Kỳ nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:
- Ngươi không có cơ hội! Đáng tiếc, ngươi vốn có thể làm chiến sĩ chết vinh quang trên chiến trường Nhân Ma. Nhưng ngày hôm nay lại chết không đi nửa điểm vinh dự trong tay ta. Chỉ có điều ngươi không cần phải khổ sở, bởi vì sau khi ngươi chết, sẽ làm hòn đá kê chân đầu tiên của ta, xuất hiện ở trong các loại truyền kỳ vĩ đại của chiến sĩ Huyết Mạch Lôi Bạo, Khải Kỳ.
Cho tới bây giờ chiến sĩ Huyết Mạch đều cao ngạo. Càn Kình tùy tiện cười nhún vai:
- Đá kê chân, có đôi khi rất dễ biến thành chướng ngại vật, có đôi khi còn thấy rõ ràng lại vấp vào.
Tác giả :
Cao Lâu Đại Hạ