Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói
Chương 391: Nhân loại đã không thể ngăn cản ngươi truyền bá tình bằng hữu
Editor: Maria Nyoko
Lời này đâm vào lòng Ngọc Hoa, không phải nửa câu đầu, mà là nửa câu sau.
Như lời của hắn nói, đó chính là:
"Ta là ai? Đệ nhất thiên hạ Ngọc Hoa! Người nào thấy Bản công tử không vuốt đuôi chút?"
"Vâng" Như Ý hung hăng liếc hắn một cái, vẫn không quên bổ sung: "Trước kia ta chỉ biết ngươi đều chọc nam nữ già trẻ, hiện tại đã biết, thì ra là nhân loại đã không thể ngăn cản ngươi truyền bá tình bằng hữu rồi."
Thiếu niên bên ngoài rèm thò đầu tới, kêu la:
"Tỷ, cuối cùng ngươi giác ngộ!"
......
Xe ngựa đi một đường không phải trở về Phổ Phổ đảo, mà là đi Mê Tung rừng rậm.
Đây là ý của Như Ý, cũng là ý của Bạch Lang.
Đến bây giờ Như Ý mới biết, trong Mê Tung rừng rậm Bạch Lang không phải sói bình thường, bọn họ không giống động vật khác.
Cuối cùng cũng không rõ lắm điểm khác nhau, chỉ biết là tuổi thọ rất dài. Nàng từ trong rừng rậm ra ngoài cho tới bây giờ, gần mười năm, hơn nữa tám năm trong rừng rậm, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tuổi thọ mười sáu năm bình thường của 1 con sói.
Nhưng bọn họ cũng còn sống! Trừ nhị ca, đại ca Tam ca Tứ ca, còn có mẹ, tỷ tỷ, đều còn sống trong rừng rậm chờ nàng có một ngày có thể trở lại nơi đây xem bọn họ.
Nhưng nàng - Khanh Như Ý tâm quá hận, mười năm rồi, một lần cũng không trở về.
Rốt cuộc không thể khi dễ Tiêu Thước đánh xe một mình, vào lúc này vừa đúng Ngọc Hoa đổi với hắn, cuối cùng thiếu niên rãnh rỗi đi vào trong buồng xe nghỉ ngơi một chút.
Mấy ngày nay những thứ không nói khác, Tiêu Thước bồi dưỡng tình cảm rất tốt với Bạch Lang.
Tiêu Thước không hiểu tiếng sói, nhưng Bạch Lang nghe hiểu được tiếng người. Một người một sói thường ôm nhau thân mật thắm thiết trò chuyện, nói thí dụ như Như Ý rất hung dữ, nói thí dụ như Ngọc Hoa rất bá đạo, còn nói Phổ Phổ đảo rất đẹp.
Như Ý nghe được lại không thể không lên tiếng nhắc nhở hắn nói:
"Thước nhi! Nó là sói, không phải chó! Tại sao ta cảm giác ngươi coi nó như sủng vật ôm chơi đây?".
Lời này đâm vào lòng Ngọc Hoa, không phải nửa câu đầu, mà là nửa câu sau.
Như lời của hắn nói, đó chính là:
"Ta là ai? Đệ nhất thiên hạ Ngọc Hoa! Người nào thấy Bản công tử không vuốt đuôi chút?"
"Vâng" Như Ý hung hăng liếc hắn một cái, vẫn không quên bổ sung: "Trước kia ta chỉ biết ngươi đều chọc nam nữ già trẻ, hiện tại đã biết, thì ra là nhân loại đã không thể ngăn cản ngươi truyền bá tình bằng hữu rồi."
Thiếu niên bên ngoài rèm thò đầu tới, kêu la:
"Tỷ, cuối cùng ngươi giác ngộ!"
......
Xe ngựa đi một đường không phải trở về Phổ Phổ đảo, mà là đi Mê Tung rừng rậm.
Đây là ý của Như Ý, cũng là ý của Bạch Lang.
Đến bây giờ Như Ý mới biết, trong Mê Tung rừng rậm Bạch Lang không phải sói bình thường, bọn họ không giống động vật khác.
Cuối cùng cũng không rõ lắm điểm khác nhau, chỉ biết là tuổi thọ rất dài. Nàng từ trong rừng rậm ra ngoài cho tới bây giờ, gần mười năm, hơn nữa tám năm trong rừng rậm, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tuổi thọ mười sáu năm bình thường của 1 con sói.
Nhưng bọn họ cũng còn sống! Trừ nhị ca, đại ca Tam ca Tứ ca, còn có mẹ, tỷ tỷ, đều còn sống trong rừng rậm chờ nàng có một ngày có thể trở lại nơi đây xem bọn họ.
Nhưng nàng - Khanh Như Ý tâm quá hận, mười năm rồi, một lần cũng không trở về.
Rốt cuộc không thể khi dễ Tiêu Thước đánh xe một mình, vào lúc này vừa đúng Ngọc Hoa đổi với hắn, cuối cùng thiếu niên rãnh rỗi đi vào trong buồng xe nghỉ ngơi một chút.
Mấy ngày nay những thứ không nói khác, Tiêu Thước bồi dưỡng tình cảm rất tốt với Bạch Lang.
Tiêu Thước không hiểu tiếng sói, nhưng Bạch Lang nghe hiểu được tiếng người. Một người một sói thường ôm nhau thân mật thắm thiết trò chuyện, nói thí dụ như Như Ý rất hung dữ, nói thí dụ như Ngọc Hoa rất bá đạo, còn nói Phổ Phổ đảo rất đẹp.
Như Ý nghe được lại không thể không lên tiếng nhắc nhở hắn nói:
"Thước nhi! Nó là sói, không phải chó! Tại sao ta cảm giác ngươi coi nó như sủng vật ôm chơi đây?".
Tác giả :
Dương Giai Ny