Sát Thủ Cung Phi
Chương 2: Nguy hiểm ngàn vạn… hứng thú tựa biển khơi
Rạng sáng, ta cùng Thiên huynh cùng chủ tử xuất phát. Thiên huynh có nói sẽ mất khoảng một ngày một đêm để tới Đường Mị trấn, trên đường đi phải vượt một khu rừng, có lẽ phải ngủ qua đêm.
Ta cùng Thiên huynh kiếm củi đốt một đống nho nhỏ để sưởi. Rừng Thiều Quang về đêm càng lạnh lẽo và im lặng tới đáng sợ. Ta nhìn con thỏ nướng trên tay chủ tử mà đã thấy đói, cùng Thiên Bình vừa ăn vừa kể chút chuyện về quá khứ.
" Tâm Như, muội sao lại muốn trở thành sát thủ?" Thiên huynh nhìn ta, ánh mắt không giấu nổi tò mò.
" Vậy huynh thì sao? Là một Vương gia cao quý, sao lại chọn con đường này?" Mỗi khi cảm thấy khó trả lời, ta thường đá lại vấn đề cho huynh ấy.
Thiên huynh có chút mất tự nhiên, sau đó ngẩng mặt lên trời, khẽ thở dài một hơi, tầm mắt đen như thạch bảo rơi vào khoảng không bất định:
" Có lẽ do duyên số chăng… chính huynh cũng không hiểu vì sao? Vì mục đích gì hay chỉ là ..như người ta thường nói nhàn cư vi bất thiện?"
Ta muốn cười nhưng lại nhạy cảm bắt được trong mắt huynh ấy sự bất đắc dĩ, khẽ ho nhẹ,hai tay ôm lấy đầu gối, ta bắt đầu trả lời câu hỏi huynh ấy:
"Muội lại muốn rời xa những điều hoa lệ giả dối, chu du chân trời góc bể mà lại có thể tự bảo hộ bản thân tốt." Một nụ cười bất giác nở trên môi ta, nữ nhân chỉ đứng sau bóng nam nhân sẽ càng trở nên yếu đuối, ỷ lại hơn chăng? Có phải vì vậy mà ta thực không muốn trở thành một nữ tử tầm thường?
Không khí giữa ba người lại rơi vào trầm mặc, riêng vị chủ tử cả người toả ra hàn băng vẫn giữ lời hơn vàng ngọc, không khỏi khiến ta cảm thấy có chút áp lực.
" Xoạt"
Tiếng xé gió của một vật thể lạ trong không gian tĩnh lặng làm ta giật mình nhìn theo. Một thanh kiếm đang lao tới phía chủ tử khiến ta không kịp kêu lên.
Bóng đen ngồi đó cũng nhanh chóng biến mất ngay khi thanh kiếm đã tới sát hắn. Xem ra kẻ này là không có ý giết hắn ngay, nếu không sẽ không ra tay lộ liễu như vậy.
Chỉ một khắc sau, một toán người thân đậm sát khí dần đi ra từ bóng đêm. Thiên huynh cũng đã thu lại vẻ suy tư trong ánh mắt ánh lên hàn băng mà ta chưa tưng thấy trên mặt huynh ấy khi còn quen nhau.
Tiếng xào xạc của lá trúc càng lúc càng lớn, như một cuộc so nội công khiến ta luôn trong tư thế sẵn sàng thì một giọng nói trầm thấp của người phía đối diện vang lên:
"Họ Hạ, người hẳn là chưa quên mối thù năm năm trước đi? Đêm nay ta sẽ thay Tương Hà đòi lại công bình!"
Giọng nói của kẻ đó tỏ rõ ý thù địch làm ta ý thức được họ đến đây nhất định là biết lai lịch của Thiên Bình huynh, hơn nữa còn có cừu hận sâu trong quá khứ.
Thiên huynh có phần kích động khi nhắc tới việc này, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng lại rơi vào tầm mắt ta. Chủ tử thấy thế, đôi mày kiếm của hắn hơi chau lại, lên tiếng:
" Lưu Hạ Kì, ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra mới đúng? Tạo lên bi kịch ngày đó, không phải còn có ngưới sao?" Giọng nói tuy băng lạnh nhưng lại đầy từ tính, làm người khác dễ dàng lạc vào tiếng nói như mê hoặc của ma vương. Chủ tử bình tĩnh nhìn kẻ tên Lưu Hạ Kì đó quả có chút mất mát trong ánh mắt.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã khôi phục lại thù hận trong con ngươi xanh thẳm như đáy biển âm trầm, hét lớn:
" Đừng nhiều lời, mạng sống của Tương Hà là do ngươi cướp đi. Hãy đền mạng."Nói rồi thân ảnh lao nhanh về phía kia chủ tử, thuộc hạ của hắn cũng theo đó mà tiến lên, giao chiến hỗn loạn.
Ta khẽ nhắm mặt lại, cảm nhận chuyển đổng của chúng xung quanh. Rút bảo kiếm ra, dùng " Hàn Chi Giai Bích"_ thế võ hay dùng hạ từng tên.
Quả không thể xem thường, đối thủ rất mạnh, sau khi hạ gục ba tên, ta cũng đã dần thấm mệt. Tiếng binh khí khô khốc vẫn vang lên lạnh sống lưng. Sau hai canh giờ, đối phương đã thương tổn không ít, chỉ còn ba người gồm cả gã họ Lưu đang đấu cới chủ tử.
" Hôm nay tạm tha cho các ngươi. Hẹn ngày tái ngộ!'' Nói rồi cũng lẩn mất trong màn đêm.
Tinh thần ta dần buông lỏng, ngồi xuống nhìn Thiên huynh và chủ tử vẫn đang cẩn thận quan sát. Nga! Càng lúc ta càng mong nhanh chóng thoát khỏi cảng rừng âm u tĩnh mịch này.
" Thiên huynh, đám người lúc nãy … có nhắc tới nữ tử nào đó đúng không? Có thể cho muội biết là ai không?"
Thiên Bình huynh khi thấy ta hỏi như vậy lại không buồn đáp lại, huynh ấy lặng lẽ rời đi. Ta nhìn bóng lưng cứng ngắc dần bị bóng tối nuốt chửng mà lại thấy có chút đau lòng, ta đã hỏi sai sao?
Thở dài, bó gối nhìn bầu trời đầy sao, người bên cạnh liền nhàn nhạt cắt ngang những băn khoăn của ta:
"Đừng nhắc đến Tương Hà với Thiên Bình." Ta quay sang nhìn chủ tử, hắn có vẻ ung dung tự tại đầy thờ ơ. Khi thấy ta nhìn với ánh mắt khỏ hiểu, hắn tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt ta làm ta thấy hơi ngượng ngập mà cũng chẳng hiểu tại sao, định quay lưng lại thì hắn lại tiếp tục:
"Nghỉ chút đi. Mai rời khỏi đây sớm.
Dựa theo những gì hắn đã nói, hẳn là biết rất rõ chuyện của Thiên huynh cùng cía nữ nhân tên Tương Hà đó. Nữ nhân có thể khiến Thiên huynh buồn đến vậy… rốt cục là ai?
#########################Sáng hôm sau########################
Vào tới trấn Đường Mị, chúng ta chính thức bắt tay vào làm theo đúng như đã định. Ta sẽ tìm sổ sách về thuế của tên quan họ Hà, Thiên huynh kiểm kê tài sản của quan lại, chủ tử khảo tra tình hình dân chúng.
Canh ba, giữa màn đêm mù mịt, ta thận trọng tiến về phía thư phòng của Hà phủ.
Gian phòng này được canh phòng đặc biết cẩn thận, đêm rồi mà còn có tới bốn tên gia nhân canh gác. Không hiểu sao ta có dự cảm không lành.
Không thể dùng "mộc mai tán " hạ độc, ta buộc phải đi vào từ lối cửa chính. Vòng ra sau nhà, dùng củi khô tẩm dầu phóng hoả căn phòng tiếp khách không ai ở.Quả nhiên, ba tên gia nhân bị điều đi dập lửa. Trước thư phòng chỉ còn lại một tên
Ta dễ dàng đánh ngất hắn, đột nhập vào trong, số sổ sách ở đây nhiều hơn ta tưởng, được sắp xếp rất có trình tự.
Qua một canh giờ ta vẫn chưa tìm được điều gì đáng ngờ. Nhưng tên quan kia sai nhiều hạ nhân canh gác như vậy, tất có điều ,bất thường.
Loay hoay tìm kiếm, chân ta vấp phải ghế làm cả người lao về phía trước.
" Xoảng"
Ba, bốn bình ngọc lục trên giá rơi xuống vỡ tạo nên những tiếng thu hút sự chú ý, hàng loạt bình hoa trên tủ bị xê dịch, ta cảm giác có tiếng bước chân ngày càng gần.
Cùng lúc đó, bức tường có tủ chứa bình hoa quay tròn lộ ra một giá sổ sánh. Khi tiếng bước chân gần tới cửa, ta cũng lấy xong toàn bộ sổ sách bỏ vào người. Bên hông chợt ấm áp, một cách tay rắn chắc vòng qua hông ta, dùng " mộc mai tán" làm mù mắt lũ hạ nhân đang lao tới. Trong khi ta còn đang nhìn chằm chằm hăn xem là ai thì hắn đã dùng khing công đưa ta ra ngoài.
"Ách…" Vỗ cái lưng bị hắn quăng xuống đất không thương tiếc, ta nhìn lên cái kẻ đang chế nhạo mình bằng ánh mắt ngạo nghễ kia:
" Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?"
Tên áo đen tiến đến gần ta, ngồi xuống, mùi Long Đàn hương quen thuộc ngập khắp ngóc ngách cơ thể, ta cả kinh. Đây… chẳng phải là chủ tử sao?
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, tiếng nói trầm thấp vang lên, đóng băng bầu không khí xung quanh:
" Không nghĩ tới sát thủ mà không thoát thân được trong hoàn cảnh đơn giản như vậy.Xem ra, ta phải coi lại ngươi có bao thực lực."Giọng nói mang tia châm chọc rõ ràng.
Ta đâm bực mà gắt:
" Còn không phải đều do ngươi a. Nếu ngươi không đột ngột xuất hiện, báo hại ta ngạc nhiên tới vậy. Ta cũng tự có kế thoát thân."Nói rồi, môi hơi cong lên, ta luôn tự hào dù gì cũng được truyền lại bí kíp gia truyền của Lã gia, mấy kẻ khi dễ nổi ta.
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, rồi chăm chú xem đống sổ sách ta mang về, ánh mắt chăm chú, đăm chiêu. Thi thoảng chân mày hắn nhăn lại, có vẻ nghiêm trọng lắm. Tuy khăn đã che gần hết khuôn mặt của hắn nhưng từ đôi mắt đe trầm ổn và tinh tường kia, không khó đoán hắn chí ít cũng là cái tuấn mĩ nam tử a.
########################Huyền Thiên sơn trang###################
Về tới " Huyền Thiên sơn trang", sau khi báo cáo nhiệm vụ, ta quay về khu hậu viện, tính ngủ một giấc thì nha đầu Diệp Chi đã chờ sẵn ở phòng, vẻ mặt nôn nóng:
" Nguyệt Đàn, ngươi về đó sao? Đã biết tin gì về việc nhập cung chưa?" Đoi mắt nàng tràn ngập một vẻ kinh hỉ.
" Nhập cung? Ngươi định tiến cung làm phi tần của tân đế sao?"
Ta che miệng cười.
" Bậy, ta nghe nói sắp tới chủ tử sẽ đưa một số người vào cung, lập làm phi để tiện cho một số kế hoạch." Diệp Chi bĩu môi, nhìn ta, rồi đôi mắt trong veo của nàng lại sáng lên:
" Nghe nói những ai có gia thế tốt, sẽ làm phi đó a." Rồi có vẻ như nuối tiếc, cô nàng hơi nhỏ giọng lại: " Tiếc là ta bị xếp trở thánh cung nữ cho vị Thần phi nào đó rồi."
Ta hơi ngạc nhiên đôi chút điều ta quan tâm không hẳn là chuyện ai là phi tần, kẻ nào là cung nữ. Nếu xét qua việc có thể bố trí cả phi tần cho hoàng thượng, chứng tỏ vị chủ tử kia có thân phận không hề đơn giản.
Khi ta còn đang thất thần suy nghĩ thì Diệp Chi chợt vỗ vai dồn dập, vẻ gấp gáp:
"Nguyệt Đàn, mau mau a, có lệch triều hồi của chủ tử."
Ta sực tỉnh lại, nhanh chân tới sân trước.
Theo mệnh lệnh, hôm nay các sát thủ tập hợp riêng hàng, một bên nữ, một bên nam. Kết quả, có hai mươi người được chọn vào cung trong đó có ta.
Chạy trời không khỏi nắng, ta trở thánh sát thủ vì muốn sống đời phiêu dật giang hồ, thế nào mà vẫn phải giam mình vào cái chốn cung cấm? Lão hoàng đế này, kiếp trước ta nợ nần hắn sao?
##########################Lã phủ##############################
Ta bị đưa về phủ chờ thánh chỉ sắc phong. Lần này hồi gia được khá nhiều thông tin. Gia tỷ của ta đã tiến cung, phong phi, cả gia tộc được tiềng vinh. Nhờ thế mà chuyện ta vắng mặt ở phủ thời gian qua chẳng mấy ai quan tâm.
Ta đương nhàn nhã ngồi tại thư phòng thưởng chút điểm tâm, nhìn màn mưa xuân trước cửa, từng hạt mưa điểm qua những cánh hoa nhẹ nhàng, mơn trớn đọng lại rồi mới lưu luyến mà rời đi. Hoàng thượng mới đăng cơ, thần cảnh tươi tốt há chẳng phải điềm lành hay sao?
Canh tư, ta trằn trọc lăn lộn trên giường. Chỉ nghĩ tới sắp phải vào cung, sống cuộc sống nhàm chán cùng đám nữ nhân hữu dung vô tài mà tâm địa rắn rết ta đã thấy toàn thân dâng lên mộtt cỗ chán ghét tới cực điểm.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, ta dỏng tai lên nghe ngóng. Một giọng nam nhân nhẹ nhàng cất lên:
" Vờ vịt gì nữa? còn không mau ngồi dậy?"
Lồm cồm bò dậy, nhìn nam tử có khí thế bức người đang khoanh tay đứng tại đầu giường, mắt phượng quét về phía ta. Ta lên giọng đầy bất mãn:
" Nửa đêm canh tư chủ tử ngươi lao vào phòng ta, còn đương nhiên tự tại như chỗ của mình, lý lẽ đâu ra, hử?"
Chỉ thấy nam tử một thân hắc y nhàn nhã ngồi xuống bàn trà, chậm rãi nhả từng chữ:
" Ngày mai, thánh chỉ sẽ tới, Diệp Chi là Tố Như, cung nữ chuyên dùng của ngươi, ngoài ra còn có Hương Trầm, cô ta có võ công khá, đáng tin cậy."
Nói rồi đặt một tờ giấy lên bàn:
" Đây là sơ đồ tổng thể hoàng cung" Nói xong, lập tức rời đi.
Ta khôi phục bộ dạng nghiêm túc, nhìn tờ giấy hắn để lại trên bàn lại nghĩ về những gì hắn vừa nói.
Không khó để thấy đựoc vị trí của người này, hắn có thể biết trước cả thánh chỉ của hoàng thượng a.
Ta cùng Thiên huynh kiếm củi đốt một đống nho nhỏ để sưởi. Rừng Thiều Quang về đêm càng lạnh lẽo và im lặng tới đáng sợ. Ta nhìn con thỏ nướng trên tay chủ tử mà đã thấy đói, cùng Thiên Bình vừa ăn vừa kể chút chuyện về quá khứ.
" Tâm Như, muội sao lại muốn trở thành sát thủ?" Thiên huynh nhìn ta, ánh mắt không giấu nổi tò mò.
" Vậy huynh thì sao? Là một Vương gia cao quý, sao lại chọn con đường này?" Mỗi khi cảm thấy khó trả lời, ta thường đá lại vấn đề cho huynh ấy.
Thiên huynh có chút mất tự nhiên, sau đó ngẩng mặt lên trời, khẽ thở dài một hơi, tầm mắt đen như thạch bảo rơi vào khoảng không bất định:
" Có lẽ do duyên số chăng… chính huynh cũng không hiểu vì sao? Vì mục đích gì hay chỉ là ..như người ta thường nói nhàn cư vi bất thiện?"
Ta muốn cười nhưng lại nhạy cảm bắt được trong mắt huynh ấy sự bất đắc dĩ, khẽ ho nhẹ,hai tay ôm lấy đầu gối, ta bắt đầu trả lời câu hỏi huynh ấy:
"Muội lại muốn rời xa những điều hoa lệ giả dối, chu du chân trời góc bể mà lại có thể tự bảo hộ bản thân tốt." Một nụ cười bất giác nở trên môi ta, nữ nhân chỉ đứng sau bóng nam nhân sẽ càng trở nên yếu đuối, ỷ lại hơn chăng? Có phải vì vậy mà ta thực không muốn trở thành một nữ tử tầm thường?
Không khí giữa ba người lại rơi vào trầm mặc, riêng vị chủ tử cả người toả ra hàn băng vẫn giữ lời hơn vàng ngọc, không khỏi khiến ta cảm thấy có chút áp lực.
" Xoạt"
Tiếng xé gió của một vật thể lạ trong không gian tĩnh lặng làm ta giật mình nhìn theo. Một thanh kiếm đang lao tới phía chủ tử khiến ta không kịp kêu lên.
Bóng đen ngồi đó cũng nhanh chóng biến mất ngay khi thanh kiếm đã tới sát hắn. Xem ra kẻ này là không có ý giết hắn ngay, nếu không sẽ không ra tay lộ liễu như vậy.
Chỉ một khắc sau, một toán người thân đậm sát khí dần đi ra từ bóng đêm. Thiên huynh cũng đã thu lại vẻ suy tư trong ánh mắt ánh lên hàn băng mà ta chưa tưng thấy trên mặt huynh ấy khi còn quen nhau.
Tiếng xào xạc của lá trúc càng lúc càng lớn, như một cuộc so nội công khiến ta luôn trong tư thế sẵn sàng thì một giọng nói trầm thấp của người phía đối diện vang lên:
"Họ Hạ, người hẳn là chưa quên mối thù năm năm trước đi? Đêm nay ta sẽ thay Tương Hà đòi lại công bình!"
Giọng nói của kẻ đó tỏ rõ ý thù địch làm ta ý thức được họ đến đây nhất định là biết lai lịch của Thiên Bình huynh, hơn nữa còn có cừu hận sâu trong quá khứ.
Thiên huynh có phần kích động khi nhắc tới việc này, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng lại rơi vào tầm mắt ta. Chủ tử thấy thế, đôi mày kiếm của hắn hơi chau lại, lên tiếng:
" Lưu Hạ Kì, ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra mới đúng? Tạo lên bi kịch ngày đó, không phải còn có ngưới sao?" Giọng nói tuy băng lạnh nhưng lại đầy từ tính, làm người khác dễ dàng lạc vào tiếng nói như mê hoặc của ma vương. Chủ tử bình tĩnh nhìn kẻ tên Lưu Hạ Kì đó quả có chút mất mát trong ánh mắt.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã khôi phục lại thù hận trong con ngươi xanh thẳm như đáy biển âm trầm, hét lớn:
" Đừng nhiều lời, mạng sống của Tương Hà là do ngươi cướp đi. Hãy đền mạng."Nói rồi thân ảnh lao nhanh về phía kia chủ tử, thuộc hạ của hắn cũng theo đó mà tiến lên, giao chiến hỗn loạn.
Ta khẽ nhắm mặt lại, cảm nhận chuyển đổng của chúng xung quanh. Rút bảo kiếm ra, dùng " Hàn Chi Giai Bích"_ thế võ hay dùng hạ từng tên.
Quả không thể xem thường, đối thủ rất mạnh, sau khi hạ gục ba tên, ta cũng đã dần thấm mệt. Tiếng binh khí khô khốc vẫn vang lên lạnh sống lưng. Sau hai canh giờ, đối phương đã thương tổn không ít, chỉ còn ba người gồm cả gã họ Lưu đang đấu cới chủ tử.
" Hôm nay tạm tha cho các ngươi. Hẹn ngày tái ngộ!'' Nói rồi cũng lẩn mất trong màn đêm.
Tinh thần ta dần buông lỏng, ngồi xuống nhìn Thiên huynh và chủ tử vẫn đang cẩn thận quan sát. Nga! Càng lúc ta càng mong nhanh chóng thoát khỏi cảng rừng âm u tĩnh mịch này.
" Thiên huynh, đám người lúc nãy … có nhắc tới nữ tử nào đó đúng không? Có thể cho muội biết là ai không?"
Thiên Bình huynh khi thấy ta hỏi như vậy lại không buồn đáp lại, huynh ấy lặng lẽ rời đi. Ta nhìn bóng lưng cứng ngắc dần bị bóng tối nuốt chửng mà lại thấy có chút đau lòng, ta đã hỏi sai sao?
Thở dài, bó gối nhìn bầu trời đầy sao, người bên cạnh liền nhàn nhạt cắt ngang những băn khoăn của ta:
"Đừng nhắc đến Tương Hà với Thiên Bình." Ta quay sang nhìn chủ tử, hắn có vẻ ung dung tự tại đầy thờ ơ. Khi thấy ta nhìn với ánh mắt khỏ hiểu, hắn tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt ta làm ta thấy hơi ngượng ngập mà cũng chẳng hiểu tại sao, định quay lưng lại thì hắn lại tiếp tục:
"Nghỉ chút đi. Mai rời khỏi đây sớm.
Dựa theo những gì hắn đã nói, hẳn là biết rất rõ chuyện của Thiên huynh cùng cía nữ nhân tên Tương Hà đó. Nữ nhân có thể khiến Thiên huynh buồn đến vậy… rốt cục là ai?
#########################Sáng hôm sau########################
Vào tới trấn Đường Mị, chúng ta chính thức bắt tay vào làm theo đúng như đã định. Ta sẽ tìm sổ sách về thuế của tên quan họ Hà, Thiên huynh kiểm kê tài sản của quan lại, chủ tử khảo tra tình hình dân chúng.
Canh ba, giữa màn đêm mù mịt, ta thận trọng tiến về phía thư phòng của Hà phủ.
Gian phòng này được canh phòng đặc biết cẩn thận, đêm rồi mà còn có tới bốn tên gia nhân canh gác. Không hiểu sao ta có dự cảm không lành.
Không thể dùng "mộc mai tán " hạ độc, ta buộc phải đi vào từ lối cửa chính. Vòng ra sau nhà, dùng củi khô tẩm dầu phóng hoả căn phòng tiếp khách không ai ở.Quả nhiên, ba tên gia nhân bị điều đi dập lửa. Trước thư phòng chỉ còn lại một tên
Ta dễ dàng đánh ngất hắn, đột nhập vào trong, số sổ sách ở đây nhiều hơn ta tưởng, được sắp xếp rất có trình tự.
Qua một canh giờ ta vẫn chưa tìm được điều gì đáng ngờ. Nhưng tên quan kia sai nhiều hạ nhân canh gác như vậy, tất có điều ,bất thường.
Loay hoay tìm kiếm, chân ta vấp phải ghế làm cả người lao về phía trước.
" Xoảng"
Ba, bốn bình ngọc lục trên giá rơi xuống vỡ tạo nên những tiếng thu hút sự chú ý, hàng loạt bình hoa trên tủ bị xê dịch, ta cảm giác có tiếng bước chân ngày càng gần.
Cùng lúc đó, bức tường có tủ chứa bình hoa quay tròn lộ ra một giá sổ sánh. Khi tiếng bước chân gần tới cửa, ta cũng lấy xong toàn bộ sổ sách bỏ vào người. Bên hông chợt ấm áp, một cách tay rắn chắc vòng qua hông ta, dùng " mộc mai tán" làm mù mắt lũ hạ nhân đang lao tới. Trong khi ta còn đang nhìn chằm chằm hăn xem là ai thì hắn đã dùng khing công đưa ta ra ngoài.
"Ách…" Vỗ cái lưng bị hắn quăng xuống đất không thương tiếc, ta nhìn lên cái kẻ đang chế nhạo mình bằng ánh mắt ngạo nghễ kia:
" Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?"
Tên áo đen tiến đến gần ta, ngồi xuống, mùi Long Đàn hương quen thuộc ngập khắp ngóc ngách cơ thể, ta cả kinh. Đây… chẳng phải là chủ tử sao?
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, tiếng nói trầm thấp vang lên, đóng băng bầu không khí xung quanh:
" Không nghĩ tới sát thủ mà không thoát thân được trong hoàn cảnh đơn giản như vậy.Xem ra, ta phải coi lại ngươi có bao thực lực."Giọng nói mang tia châm chọc rõ ràng.
Ta đâm bực mà gắt:
" Còn không phải đều do ngươi a. Nếu ngươi không đột ngột xuất hiện, báo hại ta ngạc nhiên tới vậy. Ta cũng tự có kế thoát thân."Nói rồi, môi hơi cong lên, ta luôn tự hào dù gì cũng được truyền lại bí kíp gia truyền của Lã gia, mấy kẻ khi dễ nổi ta.
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, rồi chăm chú xem đống sổ sách ta mang về, ánh mắt chăm chú, đăm chiêu. Thi thoảng chân mày hắn nhăn lại, có vẻ nghiêm trọng lắm. Tuy khăn đã che gần hết khuôn mặt của hắn nhưng từ đôi mắt đe trầm ổn và tinh tường kia, không khó đoán hắn chí ít cũng là cái tuấn mĩ nam tử a.
########################Huyền Thiên sơn trang###################
Về tới " Huyền Thiên sơn trang", sau khi báo cáo nhiệm vụ, ta quay về khu hậu viện, tính ngủ một giấc thì nha đầu Diệp Chi đã chờ sẵn ở phòng, vẻ mặt nôn nóng:
" Nguyệt Đàn, ngươi về đó sao? Đã biết tin gì về việc nhập cung chưa?" Đoi mắt nàng tràn ngập một vẻ kinh hỉ.
" Nhập cung? Ngươi định tiến cung làm phi tần của tân đế sao?"
Ta che miệng cười.
" Bậy, ta nghe nói sắp tới chủ tử sẽ đưa một số người vào cung, lập làm phi để tiện cho một số kế hoạch." Diệp Chi bĩu môi, nhìn ta, rồi đôi mắt trong veo của nàng lại sáng lên:
" Nghe nói những ai có gia thế tốt, sẽ làm phi đó a." Rồi có vẻ như nuối tiếc, cô nàng hơi nhỏ giọng lại: " Tiếc là ta bị xếp trở thánh cung nữ cho vị Thần phi nào đó rồi."
Ta hơi ngạc nhiên đôi chút điều ta quan tâm không hẳn là chuyện ai là phi tần, kẻ nào là cung nữ. Nếu xét qua việc có thể bố trí cả phi tần cho hoàng thượng, chứng tỏ vị chủ tử kia có thân phận không hề đơn giản.
Khi ta còn đang thất thần suy nghĩ thì Diệp Chi chợt vỗ vai dồn dập, vẻ gấp gáp:
"Nguyệt Đàn, mau mau a, có lệch triều hồi của chủ tử."
Ta sực tỉnh lại, nhanh chân tới sân trước.
Theo mệnh lệnh, hôm nay các sát thủ tập hợp riêng hàng, một bên nữ, một bên nam. Kết quả, có hai mươi người được chọn vào cung trong đó có ta.
Chạy trời không khỏi nắng, ta trở thánh sát thủ vì muốn sống đời phiêu dật giang hồ, thế nào mà vẫn phải giam mình vào cái chốn cung cấm? Lão hoàng đế này, kiếp trước ta nợ nần hắn sao?
##########################Lã phủ##############################
Ta bị đưa về phủ chờ thánh chỉ sắc phong. Lần này hồi gia được khá nhiều thông tin. Gia tỷ của ta đã tiến cung, phong phi, cả gia tộc được tiềng vinh. Nhờ thế mà chuyện ta vắng mặt ở phủ thời gian qua chẳng mấy ai quan tâm.
Ta đương nhàn nhã ngồi tại thư phòng thưởng chút điểm tâm, nhìn màn mưa xuân trước cửa, từng hạt mưa điểm qua những cánh hoa nhẹ nhàng, mơn trớn đọng lại rồi mới lưu luyến mà rời đi. Hoàng thượng mới đăng cơ, thần cảnh tươi tốt há chẳng phải điềm lành hay sao?
Canh tư, ta trằn trọc lăn lộn trên giường. Chỉ nghĩ tới sắp phải vào cung, sống cuộc sống nhàm chán cùng đám nữ nhân hữu dung vô tài mà tâm địa rắn rết ta đã thấy toàn thân dâng lên mộtt cỗ chán ghét tới cực điểm.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, ta dỏng tai lên nghe ngóng. Một giọng nam nhân nhẹ nhàng cất lên:
" Vờ vịt gì nữa? còn không mau ngồi dậy?"
Lồm cồm bò dậy, nhìn nam tử có khí thế bức người đang khoanh tay đứng tại đầu giường, mắt phượng quét về phía ta. Ta lên giọng đầy bất mãn:
" Nửa đêm canh tư chủ tử ngươi lao vào phòng ta, còn đương nhiên tự tại như chỗ của mình, lý lẽ đâu ra, hử?"
Chỉ thấy nam tử một thân hắc y nhàn nhã ngồi xuống bàn trà, chậm rãi nhả từng chữ:
" Ngày mai, thánh chỉ sẽ tới, Diệp Chi là Tố Như, cung nữ chuyên dùng của ngươi, ngoài ra còn có Hương Trầm, cô ta có võ công khá, đáng tin cậy."
Nói rồi đặt một tờ giấy lên bàn:
" Đây là sơ đồ tổng thể hoàng cung" Nói xong, lập tức rời đi.
Ta khôi phục bộ dạng nghiêm túc, nhìn tờ giấy hắn để lại trên bàn lại nghĩ về những gì hắn vừa nói.
Không khó để thấy đựoc vị trí của người này, hắn có thể biết trước cả thánh chỉ của hoàng thượng a.
Tác giả :
Hải Lam Nhi