Sát Thủ Cung Phi
Chương 16: Sóng ngầm
Y lời mà làm, ngày hôm sau ta phải quay lại Cẩm Tuyền cung. Mặc dù hành động của Thiên Vũ có chút quái dị nhưng ta không tiện chất vấn. Ta dời cung chưa lâu thì thế cục liền có sự thay lớn. Xem ra Lệ tần đã chính thức đứng về phía Hoàng hậu. Nghe nói Đức Phi bị phạt bế môn ba tháng vì vô lễ với quý Phi. Nhưng tất cả đều biết, Đức Phi chỉ là con cờ hy sinh mà thôi. Đây chẳng phải là cơ hội để Lệ tần kết thân với Quý Phi hay sao?
Có lẽ chính Hà Khiết Nhi cũng không thể ngờ tới, mình đang trên cùng thuyền với giặc.
Vì muốn thăm dò tin tức về Thiên Bình, ta liền sai Tố Như chuẩn bị kiệu tới Lương Uyển cung của Vương Chi Ảnh.
Ngồi ở chính điện chờ một lát, Vương Chi Ảnh mới xuất hiện. Dường như không ngờ ta sẽ tới, ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy hồ nghi. Sau khi hành lễ đúng quy củ, cả hai cùng cho người hầu ra ngoài.
Ta và Vương Chi Ảnh ngồi đối nhau, vẫn là nàng lên tiếng trước:
" Vẫn nói vô sự không lên điện Tam Bảo, có lời gì thì nói thẳng đi."
Ta thong thả đem trà lên nhấp một ngụm, đợi cho bóng Tố Như mật hẳn sau cửa, mới mở lời:
" Vậy ta cũng không muốn vòng vo. Điều ta muốn biết là tình hình ngày giao chiến với Lưu Hạ Kì. Thiên Bình, vẫn ổn đúng không?" Thật ra, từ khi qua ngày đó, ta vẫn luôn lo lắng không thôi. Chỉ là không có dịp hỏi đến.
Vương Chi Ảnh không trả lời ta ngay, ngược lại hỏi:" Ngươi muốn biết làm gì?"
Ta nhanh chóng đáp: " Chỉ là quan tâm đơn thuần mà thôi."
Nàng cũng đưa trà lên mũi khẽ ngửi một cái, chậm rãi nói: " Bị thương nặng…"
Nói đến đây,ta lo lắng không thôi. Huynh ấy bị thương nặng? Vậy mà sau đó ta không hề hỏi tới huynh ấy.
Như nhận ra ta đang vô cùng lo lắng, Chi Ảnh cũng không lấp lửng thêm, đặt chén trà xuống bàn nhỏ khắc hoa tinh xảo cạnh tú đôn, cười giễu: " Sau đó liền xuất hiện thần y có y thuật cao minh cứu chữa, đã hồi phục rồi."
Thần y? Ta nhận ra trong giọng nói của Vương Chi Ảnh có vị chát. Nếu đó là một thần y bình thường, hẳn không khiến nàng có thái độ như vậy.
Hay vị Thần y đó là nữ tử? nếu vậy cũng không đúng, ta chắc rằng nam tử Vương Chi Ảnh mến mộ tuyệt không phải Thiên Bình.
Mang theo mớ hỗn độn suy nghĩ đó, ta quay trở lại Cam Tuyền cung.
Nhưng chưa đến Cam Tuyền cung, kiệu đột ngột dừng lại, giọng thái giám the thé vang lên: " Nô tỳ to gan, ngươi không nhìn thấy kiệu của Thần Phi nương nương hay sao? Không muốn sống nữa hử?"
Ta vén rèm lên, quả nhiên là hai cung nữ mặt đang cúi gằm nghe tiểu ngũ tử giáo huấn. Định mặc kệ rồi đi tiếp lại phát hiện hai cung nữ này khá quen mặt,hình như đã từng gặp mặt qua.
Sau khi xác định là cung nữ từ Thanh Vân cung, ta lại càng tò mò hơn. Việc gì gấp gáp đến độ họ không để ý mà va vào kiệu của ta?
Ra hiệu cho Tố Như đỡ xuống kiệu, hai cung nữ kia vội hành lễ: " Nô tỳ tham kiến Thần phi nương nương. Nô tỳ vì phải nhanh chóng làm theo lới Quý phi nương nương nên không may làm kinh động đến nương nương, mong nương nương thứ tội."
Môi ta lộ một nụ cười nhạt, đúng là chủ nào tớ nấy. Thấy Quý phi nàng mang long thai, được hoàng thượng quan tâm một chút thì cũng không coi ai ra gì. Lời là xin thứ tội nhưng lại âm thầm đem việc của Quý phi ra làm lá chắn. Được, vừa hay ta cũng muốn xem việc gì của Quý phi lại quan trọng tới vậy?
Lúc này mới thấy đằng sau các nàng là một cung nữ khắp mình bầm dập như vừa bị đánh, tóc tai rối bù, nằm trên cáng trắng bệch. Đoán được nàng đã bị đánh tới chết. Ta liền lên tiếng hỏi: " Cung nữ này là vì sao mà bị phạt? Nàng ở Vân Thanh cung thất trách hay sao?"
Hai cung nữ kia thấy ta không trách tội mà lại hỏi chuyện khác, vội vàng đáp: " Nương nương, cung nữ này ở Đại Bảo điện. Quý phi nương nương tới Đại Bảo điện cầu phúc, cung tỳ này liền làm chết con thỏ trắng của nương nương, liền bị phạt."
Lý do không tồi. Ta chỉ khẽ gật đầu, bước lên kiệu, ra lệnh tiếp tục quay về Cam Tuyền cung.
Xem ra, hậu cung đã dậy sóng, kẻ muốn không dính dáng đến chuyện này rất khó.
Thật ra, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ các vị phi tần trong hậu cung, không tránh được một trận huyết tẩy. Hoàng đế vẫn là tính toán về gia tộc đằng ngoại tránh tạo phản. Đó là chuyện tất nhiên phải làm.
Chỉ sợ chuyện ở điện Đại Bảo kia không đơn giản như vậy.
Ta cho Tố Như bí mật dò hỏi các cung nữ cùng phòng với cung nữ bị Quý phi đánh chết kia, trong lòng vẫn có linh cảm không lành về chuyện này.
Sau khi trờ về, vẻ mặt Tố Như có vẻ hơi quái dị, nhìn ta hổi lâu không lên tiếng.
Ta nghi hoặc nhìn nàng. Mặc dù nàng cùng ta đều là sát thủ dưới tay Thiên Vũ nhưng cũng có hảo cảm, nên có thể nhờ nàng làm chút việc. Vốn là sát thủ nên Tố Như nhanh nhạy hơn người khác nhiều, nên mọi việc cũng dễ dàng hơn.
Chỉ dựa vào sắc mặt nàng lúc này cũng có thể đoán chắc chắn chuyện này có quỷ. Ngẩn người một lát, nàng mới lên tiếng: " Ta đã hỏi qua, cung nữ đó sáng nay theo lệ tới quét dọn ở điện Đại Bảo. Lúc chạy về có vẻ rất sợ hãi, luôn miệng nói sẽ mất mạng. Có thể do sợ Quý phi nương nương trách tội chuyện con mèo hay không?"
Ta trầm tư giây lát. Điều này là không thể! Nếu thực sự vì chuyện con thỏ, há cung nữ kia còn có thể chạy trở về phòng hay sao? Chỉ e cung nữ này đã nhìn thấy gì đó nên nhìn.
Nhưng Quý phi sẽ làm gì mờ ám ở điện Đại Bảo? Đó mới là câu hỏi lớn nhất lúc này. Người ngoài nhìn vào có vẻ hành động trị tội cung nữ này so với tính cách hống hách của Hà Khiết Nhi là bình thường. Nhưng nàng cũng không thể vội vàng hạ sát cung tỳ như vậy vì một sủng vật, sẽ tạo ấn tượng không tốt với hoàng thượng và thái hậu.
Điện Đại Bảo… mấy chữ này vờn trong đầu ta, đó là nơi thái hậu và phi tần tới để khấn bái, niệm phật. Nhưng ngoài năm mới, lễ hội ở đó trừ cung nữ và thái giám cũng không có ai. Hơn nữa vào sáng sớm lại càng vắng vẻ.
Đây hẳn là địa điểm không tồi để làm chuyện mờ ám.
Mọi chuyện ùa tới quá nhanh làm ta không kịp suy nghĩ tất cả một cách hoàn chỉnh, liền đưa ngón tay vào chén trà vẽ lên bàn tất cả những điều kì lạ mình gặp.
Những chuyện tưởng chừng không liên quan đến ta, nhưng con người vốn là trời sinh bản tính tò mò. Hơn nữa, trong lòng ta, cảm giác bất an mơ hồ ngày càng lớn, như thể những chuyện đã xảy ra, những nhân vật mình gặp sẽ ảnh hưỏng lớn đến cuộc sống sau này. Viết bẳng nước trà trên mặt bàn thì nhanh khô, không lo để lại dấu vết, nhưng lại giúp ta nghĩ lại tường tận mọi chuyện.
Đầu tiên là lí do Lưu Hạ Kì xuất hiện trong hoàng cung. Tại sao hắn phải lén lút ở gần điện Liên Bảo? Hắn có ý đồ gì với thái hậu? Điều này không hợp lí. Hắn sẽ không hồ đồ làm ra chuyện hành thích thái hậu. Thời gian đó ai cũng biết thái tử của Trường quốc và Ngạo quốc đang tiến vào Vân quốc, nếu thái hậu xảy ra chuyện gì, họ chính là hứng chịu mũi nhọn đầu tiên.
Còn chuyện của thái tử phi Tương Hà đó, để lại mâu thuẫn gì giữa họ?
Thái hậu mất công lòng vòng dụ ta tới U Viên các thật ra cũng rất khó hiểu. Còn có những thứ ta nhìn thấy ở đó, tựa hồ như rất thân quen.
Nữ tử diễm lệ đánh đàn trong rừng trúc.
Cung tỳ lạ thường ở Trường quốc.
Chuyện tình cảm giữa thái hậu và tiến đế, những lời Thiên Vũ nói hôm say rượu đó.
Buổi trao đổi với Triệu Yến Thư.
Những chuyện vụn vặt liên quan đến Bích Liên, Ngọc Liên, Lưu Hạ Kì, Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Bình, lại còn Triệu Yến Thư, Tương Hà, Hàn Châu. Dường như giữa họ có mối liên hệ nào đó. Càng nghĩ, tâm càng rối. Ta khó tìm được lí do vẹn toàn cho mọi chuyện đã xảy ra. Như thể rất đơn giản, nhưng cũng có vẻ rất phức tạp!
Có lẽ chính Hà Khiết Nhi cũng không thể ngờ tới, mình đang trên cùng thuyền với giặc.
Vì muốn thăm dò tin tức về Thiên Bình, ta liền sai Tố Như chuẩn bị kiệu tới Lương Uyển cung của Vương Chi Ảnh.
Ngồi ở chính điện chờ một lát, Vương Chi Ảnh mới xuất hiện. Dường như không ngờ ta sẽ tới, ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy hồ nghi. Sau khi hành lễ đúng quy củ, cả hai cùng cho người hầu ra ngoài.
Ta và Vương Chi Ảnh ngồi đối nhau, vẫn là nàng lên tiếng trước:
" Vẫn nói vô sự không lên điện Tam Bảo, có lời gì thì nói thẳng đi."
Ta thong thả đem trà lên nhấp một ngụm, đợi cho bóng Tố Như mật hẳn sau cửa, mới mở lời:
" Vậy ta cũng không muốn vòng vo. Điều ta muốn biết là tình hình ngày giao chiến với Lưu Hạ Kì. Thiên Bình, vẫn ổn đúng không?" Thật ra, từ khi qua ngày đó, ta vẫn luôn lo lắng không thôi. Chỉ là không có dịp hỏi đến.
Vương Chi Ảnh không trả lời ta ngay, ngược lại hỏi:" Ngươi muốn biết làm gì?"
Ta nhanh chóng đáp: " Chỉ là quan tâm đơn thuần mà thôi."
Nàng cũng đưa trà lên mũi khẽ ngửi một cái, chậm rãi nói: " Bị thương nặng…"
Nói đến đây,ta lo lắng không thôi. Huynh ấy bị thương nặng? Vậy mà sau đó ta không hề hỏi tới huynh ấy.
Như nhận ra ta đang vô cùng lo lắng, Chi Ảnh cũng không lấp lửng thêm, đặt chén trà xuống bàn nhỏ khắc hoa tinh xảo cạnh tú đôn, cười giễu: " Sau đó liền xuất hiện thần y có y thuật cao minh cứu chữa, đã hồi phục rồi."
Thần y? Ta nhận ra trong giọng nói của Vương Chi Ảnh có vị chát. Nếu đó là một thần y bình thường, hẳn không khiến nàng có thái độ như vậy.
Hay vị Thần y đó là nữ tử? nếu vậy cũng không đúng, ta chắc rằng nam tử Vương Chi Ảnh mến mộ tuyệt không phải Thiên Bình.
Mang theo mớ hỗn độn suy nghĩ đó, ta quay trở lại Cam Tuyền cung.
Nhưng chưa đến Cam Tuyền cung, kiệu đột ngột dừng lại, giọng thái giám the thé vang lên: " Nô tỳ to gan, ngươi không nhìn thấy kiệu của Thần Phi nương nương hay sao? Không muốn sống nữa hử?"
Ta vén rèm lên, quả nhiên là hai cung nữ mặt đang cúi gằm nghe tiểu ngũ tử giáo huấn. Định mặc kệ rồi đi tiếp lại phát hiện hai cung nữ này khá quen mặt,hình như đã từng gặp mặt qua.
Sau khi xác định là cung nữ từ Thanh Vân cung, ta lại càng tò mò hơn. Việc gì gấp gáp đến độ họ không để ý mà va vào kiệu của ta?
Ra hiệu cho Tố Như đỡ xuống kiệu, hai cung nữ kia vội hành lễ: " Nô tỳ tham kiến Thần phi nương nương. Nô tỳ vì phải nhanh chóng làm theo lới Quý phi nương nương nên không may làm kinh động đến nương nương, mong nương nương thứ tội."
Môi ta lộ một nụ cười nhạt, đúng là chủ nào tớ nấy. Thấy Quý phi nàng mang long thai, được hoàng thượng quan tâm một chút thì cũng không coi ai ra gì. Lời là xin thứ tội nhưng lại âm thầm đem việc của Quý phi ra làm lá chắn. Được, vừa hay ta cũng muốn xem việc gì của Quý phi lại quan trọng tới vậy?
Lúc này mới thấy đằng sau các nàng là một cung nữ khắp mình bầm dập như vừa bị đánh, tóc tai rối bù, nằm trên cáng trắng bệch. Đoán được nàng đã bị đánh tới chết. Ta liền lên tiếng hỏi: " Cung nữ này là vì sao mà bị phạt? Nàng ở Vân Thanh cung thất trách hay sao?"
Hai cung nữ kia thấy ta không trách tội mà lại hỏi chuyện khác, vội vàng đáp: " Nương nương, cung nữ này ở Đại Bảo điện. Quý phi nương nương tới Đại Bảo điện cầu phúc, cung tỳ này liền làm chết con thỏ trắng của nương nương, liền bị phạt."
Lý do không tồi. Ta chỉ khẽ gật đầu, bước lên kiệu, ra lệnh tiếp tục quay về Cam Tuyền cung.
Xem ra, hậu cung đã dậy sóng, kẻ muốn không dính dáng đến chuyện này rất khó.
Thật ra, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ các vị phi tần trong hậu cung, không tránh được một trận huyết tẩy. Hoàng đế vẫn là tính toán về gia tộc đằng ngoại tránh tạo phản. Đó là chuyện tất nhiên phải làm.
Chỉ sợ chuyện ở điện Đại Bảo kia không đơn giản như vậy.
Ta cho Tố Như bí mật dò hỏi các cung nữ cùng phòng với cung nữ bị Quý phi đánh chết kia, trong lòng vẫn có linh cảm không lành về chuyện này.
Sau khi trờ về, vẻ mặt Tố Như có vẻ hơi quái dị, nhìn ta hổi lâu không lên tiếng.
Ta nghi hoặc nhìn nàng. Mặc dù nàng cùng ta đều là sát thủ dưới tay Thiên Vũ nhưng cũng có hảo cảm, nên có thể nhờ nàng làm chút việc. Vốn là sát thủ nên Tố Như nhanh nhạy hơn người khác nhiều, nên mọi việc cũng dễ dàng hơn.
Chỉ dựa vào sắc mặt nàng lúc này cũng có thể đoán chắc chắn chuyện này có quỷ. Ngẩn người một lát, nàng mới lên tiếng: " Ta đã hỏi qua, cung nữ đó sáng nay theo lệ tới quét dọn ở điện Đại Bảo. Lúc chạy về có vẻ rất sợ hãi, luôn miệng nói sẽ mất mạng. Có thể do sợ Quý phi nương nương trách tội chuyện con mèo hay không?"
Ta trầm tư giây lát. Điều này là không thể! Nếu thực sự vì chuyện con thỏ, há cung nữ kia còn có thể chạy trở về phòng hay sao? Chỉ e cung nữ này đã nhìn thấy gì đó nên nhìn.
Nhưng Quý phi sẽ làm gì mờ ám ở điện Đại Bảo? Đó mới là câu hỏi lớn nhất lúc này. Người ngoài nhìn vào có vẻ hành động trị tội cung nữ này so với tính cách hống hách của Hà Khiết Nhi là bình thường. Nhưng nàng cũng không thể vội vàng hạ sát cung tỳ như vậy vì một sủng vật, sẽ tạo ấn tượng không tốt với hoàng thượng và thái hậu.
Điện Đại Bảo… mấy chữ này vờn trong đầu ta, đó là nơi thái hậu và phi tần tới để khấn bái, niệm phật. Nhưng ngoài năm mới, lễ hội ở đó trừ cung nữ và thái giám cũng không có ai. Hơn nữa vào sáng sớm lại càng vắng vẻ.
Đây hẳn là địa điểm không tồi để làm chuyện mờ ám.
Mọi chuyện ùa tới quá nhanh làm ta không kịp suy nghĩ tất cả một cách hoàn chỉnh, liền đưa ngón tay vào chén trà vẽ lên bàn tất cả những điều kì lạ mình gặp.
Những chuyện tưởng chừng không liên quan đến ta, nhưng con người vốn là trời sinh bản tính tò mò. Hơn nữa, trong lòng ta, cảm giác bất an mơ hồ ngày càng lớn, như thể những chuyện đã xảy ra, những nhân vật mình gặp sẽ ảnh hưỏng lớn đến cuộc sống sau này. Viết bẳng nước trà trên mặt bàn thì nhanh khô, không lo để lại dấu vết, nhưng lại giúp ta nghĩ lại tường tận mọi chuyện.
Đầu tiên là lí do Lưu Hạ Kì xuất hiện trong hoàng cung. Tại sao hắn phải lén lút ở gần điện Liên Bảo? Hắn có ý đồ gì với thái hậu? Điều này không hợp lí. Hắn sẽ không hồ đồ làm ra chuyện hành thích thái hậu. Thời gian đó ai cũng biết thái tử của Trường quốc và Ngạo quốc đang tiến vào Vân quốc, nếu thái hậu xảy ra chuyện gì, họ chính là hứng chịu mũi nhọn đầu tiên.
Còn chuyện của thái tử phi Tương Hà đó, để lại mâu thuẫn gì giữa họ?
Thái hậu mất công lòng vòng dụ ta tới U Viên các thật ra cũng rất khó hiểu. Còn có những thứ ta nhìn thấy ở đó, tựa hồ như rất thân quen.
Nữ tử diễm lệ đánh đàn trong rừng trúc.
Cung tỳ lạ thường ở Trường quốc.
Chuyện tình cảm giữa thái hậu và tiến đế, những lời Thiên Vũ nói hôm say rượu đó.
Buổi trao đổi với Triệu Yến Thư.
Những chuyện vụn vặt liên quan đến Bích Liên, Ngọc Liên, Lưu Hạ Kì, Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Bình, lại còn Triệu Yến Thư, Tương Hà, Hàn Châu. Dường như giữa họ có mối liên hệ nào đó. Càng nghĩ, tâm càng rối. Ta khó tìm được lí do vẹn toàn cho mọi chuyện đã xảy ra. Như thể rất đơn giản, nhưng cũng có vẻ rất phức tạp!
Tác giả :
Hải Lam Nhi