Sát Thủ Của Mùi Hương
Chương 65: Nỗi buồn lớn nhất của người đàn ông
Đến đường x, Tước Thần mở cửa xe bước xuống thì người chủ xe liền lập tức lái đi mất vì sợ hãi.
Lúc này anh lấy điện thoại mình ra gọi cho Phong Tề Dật với thái độ sốt sắn.
Tại nhà hàng lớn, Phong Tề Dật đang ngồi thưởng thức các món ăn đắc tiền xa xỉ trên bàn thì một cuộc gọi vang đến khiến anh phải dừng bữa ăn của mình mà ngạc nhiên vì cuộc gọi đến lại là Tước Thần. Anh bắt máy lên tiếng:
"Alo, tôi đang ăn trưa ở nhà hàng, anh có chuyện gì cần nhờ tôi à?"
Đầu dây bên kia, Tước Thần nói với giọng điệu gấp gáp:
"Phiền anh giúp tôi đến nhà Tống Lục Tài cứu Tinh Nhiên"
Phong Tề Dật bật phắc ngạc nhiên đứng dậy hỏi:
"Vậy ra anh đã tìm được cô...ấy?"
Nhưng khi chưa kịp hỏi xong đầu dây bên kia đã ngắt mất chỉ còn lại vài tiếng "tút tút tút" khiến Tề Dật hụt hẫng khó hiểu:
"Ơ...tôi còn chưa hỏi xong mà"
Một phục vụ bên cạnh vừa đặt thức ăn lên bàn mỉm cười lên tiếng:
"Mời Phong thiếu dùng cơm ạ"
Tề Dật xoay lưng nói:
"Khỏi cần, thanh toán đi, tôi phải đi gấp"
"A...vâng"
Người phục vụ ngơ ngác khi anh vừa gọi thức ăn nhiều như vậy mà lại bỏ đi mất đành gật gù.
Lúc này tại Tống Gia, Tước Thần leo vào cổng rồi nhanh chóng đi vào trong, khi vừa đi đến gần một cửa sổ của phòng ăn, anh cúi đầu hé mắt nhìn Tống Lục Tài đang ngồi trên ghế gần đó, trước mặt là một bàn thức ăn vừa nấu xong và chưa động đến cùng những cô nữ hầu xung quanh. Nét mặt hắn khó chịu gào hỏi:
"Cô ta tại sao bây giờ còn chưa xuống đây dùng cơm với bổn thiếu gia?"
Một cô người hầu bật đáp:
"Thưa chủ nhân, cô ấy nói bây giờ rất mệt nên không muốn ra khỏi phòng cho nên..."
Nghe vậy hắn tức giận lật cả bàn thức ăn hất xuống nền đất khiến ai nấy đều giật mình, sau đó xoay người lầm bầm:
"Đáng ghét, để tôi xem cô cứng đầu đến đâu"
Tại phòng Tinh Nhiên bị nhốt, cô ngồi trên giường, tay cầm lấy một con dao nhỏ đã âm thầm chôm được và cất giấu. Lưỡng lự bật nghĩ:
( Nếu bây giờ đâm một phát vào người hắn, như thế mình có thể thoát được khỏi đây rồi)
Bỗng một tiếng đạp cửa vang lên thật lớn, cô giật mình làm rơi con dao văng xuống gầm giường mất. Ngẩn mặt nhìn tên Tống Lục Tài hung bạo đang tức giận nhìn cô và tiến tới gần theo từng bước chân. Hắn vừa đi vừa lên tiếng:
"Cô to gan quá nhỉ, tôi đã bảo người kêu cô xuống dùng cơm với bổn thiếu gia nhưng cô lại không đi"
Hắn càng tiến tới, cô lại càng lùi người về sau thành giường trong im lặng và sợ hãi. Đột nhiên hắn nhào tới nắm lấy chân cô kéo mạnh ra khiến cô lấp mấp:
"Buông...buông ra"
Cô xoay người hai tay bám chặt vào thành giường khi chân lại bị tên hung bạo kéo mạnh về phía sau. Hắn cười cợt nói:
"Cô muốn chơi trò kéo chân với tôi sao? Hắn càng nắm chân cô kéo mạnh hơn đến mức hai tay cô đau rát vì nắm chặt thành giường để giữ người mình lại.
Cô la lớn:
"Buông ra tên điên kia, đau quá"
Đến khi không còn bám được nữa, cả người cô bị hắn kéo tuột xuống đến mức ngã xuống sàn. Khi thấy con dao mình làm rơi ở trước mặt trong gầm giường, cô chới với tay vào trong cố lấy con dao đó thì hắn giẫm cúi xuống lật người cô lên bóp mạnh cằm cô nói:
"Cô đang tính chống đối tôi sao? Cả đời này Tống Lục Tài chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không biết sợ chết như cô"
Cô cắn răng mấp môi:
"Tránh xa...tôi ra"
"Hahahaha"
Hắn cười lớn bóp mạnh cằm cô hơn thì đúng lúc cô lấy được con dao kia dưới gầm giường, sau đó bất ngờ quơ đến sượt một phát vào tay hắn khiến hắn đứng dậy lùi người ra xa trừng mắt nhìn cánh tay mình đã bị một đường dao làm chảy máu. Tinh Nhiên thì vẫn còn nằm trên sàn thở dốc vì sức lực yếu ớt, hắn nghiếng răng hơn:
"Cô dám giấu cả dao dưới gầm giường để tấn công bổn thiếu gia sao? Cô chết chắc rồi"
Cô cố ngồi dậy thì bị hắn đạp mạnh vào người làm bất tỉnh mất. Dù cô đã bất tỉnh nhưng hắn vẫn không kìm được sự tức giận và điên loạn, tiếp tục giơ chân định giẫm thêm phát thứ hai thì bỗng vài tiếng bước chân đi từ cửa vào vang lên khiến hắn giật mình quay lại. Đột nhiên một cú đá mạnh đã ập vào lồng ngực hắn một cách bất ngờ khiến Tống Lục Tài văng cả người vào tủ đồ phía sau mà ngã ụp mặt ra sàn mất. Hắn đau nhói ngẩn mặt lên nghiếng răng hỏi:
"Là kẻ nào dám tấn công bổn thiếu gia?"
"Là ta"
Tước Thần đáp, Tống Lục Tài sực ngạc nhiên:
"Ngươi...ngươi là..."
Anh liếc mắt sang nhìn Tinh Nhiên đã nằm bất tỉnh trên sàn, hai lòng bàn tay nắm chặt vì tức giận. Tống Lục Tài cố đứng dậy thì anh đã lao tới đấm vào cú vào mặt hắn gào lớn:
"Tên khốn, ai cho phép ngươi đánh cô ấy hả?"
Cú đấm ấy làm tên họ Tống choạng vạng văng cả máu từ miệng ra sàn nhà. Hắn thở dốc chưa kịp hoàn hồn, anh lại đấm thêm một cú vào bụng hắn khiến hắn nôn cả nước bọt lẫn máu ra đất, vừa văng vào tủ đồ thì lại văng vào tường khiến hắn thoi thóp kiệt sức rồi lấp mấp:
"Ng...ngươi...dừng...dừng lại"
Tước Thần vẫn không để tâm đến, anh gào lớn.
Cạnh đó, Tinh Nhiên vừa mở mắt trong lờ mờ thì thấy một hình ảnh nhạt nhòa trước mặt, một bóng lưng người đàn ông quen thuộc đang phẫn nộ nắm lấy cổ áo của tên Tống Lục Tài và không ngừng đánh vào mặt hắn. Cô thật sự muốn biết chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình nhưng sức lực quá yếu và nhắm lịm mắt tiếp tục bất tỉnh đi mất.
Bỗng Phong Tề Dật cùng nhóm thuộc hạ bất ngờ xông vào phòng, anh nhìn sự hỗn loạn trước mặt mình là Tinh Nhiên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Kinh hoàng hơn là một đống máu của tên Tống Lục Tài nôn văng khắp ra đất thì anh lên tiếng:
"Khoan đã, chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Tống Lục Tài lấp mấp trong sức lực yếu ớt lấp mấp:
"Phong...Phong Tề...Dật, cứu...tôi"
Tề Dật giật mình khi Tước Thần chuẩn bị đánh tiếp vào Lục Tài thì anh chạy đến ngăn cản nói lớn:
"Khoan đã mau dừng lại, hắn sẽ chết mất"
Tước Thần bật dừng tay, anh buông cổ áo Tống Lục Tài ra thì hắn đã ngã người ra đất bất tỉnh mất. Tề Dật lên tiếng:
"Dark, đừng đánh hắn nữa, việc của anh bây giờ là mang bạn gái anh đến bệnh viện, còn tên này tôi sẽ xử lí cho"
Chợt Tước Thần quay sang nhìn Tinh Nhiên, anh nhanh chóng tiến tới lây người cô gọi:
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, em sao rồi?"
Cô vẫn bất động, anh liền bế cô đứng dậy lao thẳng ra ngoài mất khiến nhóm thuộc hạ của Tề Dật bật sửng sờ. Tề Dật thở phào nhìn Tống Lục Tài cũng đang bất tỉnh trước mặt mình với vô vàng vết thương mà lẩm bẩm:
"Tự hỏi nếu mình không đến kịp thì tên họ Tống này không biết còn giữ được cái mạng không? Đúng là tự chuốc họa vào người"
Mấy tên thuộc hạ đứng gần đó lấp mấp hỏi:
"Phong thiếu, vậy...bọn em làm gì bây giờ?"
Tề Dật nheo mày nói:
"Đương nhiên là hộ tống tên này đến bệnh viện rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"A...vâng ạ"
Nhóm thuộc hạ đi đến đỡ người Tống Lục Tài lên rồi đi mất.
Một hồi sau tại bệnh viện, anh ngồi cạnh giường cô khi Tinh Nhiên đã được đưa vào phòng hồi sức.
Anh vén mái tóc cô sang một bên thật gon gàng, nhìn nét mặt và tay chân cô đầy những vết hằn của tên Tống Lục Tài để lại. Cũng phát hiện bên vai cô đã bị bỏng một đóm nhỏ của đầu thuốc lá khiến anh đau lòng. Anh lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, anh đã khiến em chịu khổ rồi"
Chợt cánh cửa bật mở, Khiết Tường bước vào từ phía sau thì Tước Thần đứng dậy, Tường ngỡ ngàng bật hỏi:
"Nhiên Nhiên thế nào rồi?"
Anh quay lại đáp:
"Cô ấy vẫn ổn, chỉ là mất sức thôi"
Vị Quân tổng tài tiến lại gần, anh bật nheo mày vuốt lấy má Tinh Nhiên thì Tước Thần lên tiếng:
"Quân Khiết Tường, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh"
Khiết Tường ngạc nhiên nhìn anh bật hỏi:
"Anh muốn hỏi gì?"
Tước Thần mỉm cười:
"Anh có tình cảm với Tinh Nhiên phải không?"
Tường ngạc nhiên bật im lặng một hồi, sau đó anh cũng bật cười nhẹ đáp:
"Đúng vậy, nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không phá hoại tình cảm hai người vì tôi biết cô ấy luôn chọn anh, biết làm thế nào được"
Bỗng Tước Thần tiến lại gần nói:
"Nếu tôi nói...tôi nhường cô ấy cho anh thì sao?"
Khiết Tường ngạc nhiên:
"Anh nói vậy là ý gì?"
Anh đáp:
"Tôi biết tôi không có khả năng cho cô ấy an toàn, thay vào đó ở bên anh thì cô ấy sẽ bình an hơn"
Rồi anh nhìn Khiết Tường tiếp lời:
"Tôi sẽ chết vào lúc nào không hay biết, và bản thân không muốn cô ấy phải chịu đựng như này nữa cho nên tôi muốn nhường Tinh Nhiên lại cho anh"
Quân Khiết Tường chợt ngỡ ngàng hỏi:
"Anh thật sự muốn rời bỏ cô ấy thế sao?
Anh đáp:
"Không phải anh nên vui khi tôi làm vậy sao? Và tôi muốn anh giúp tôi một điều..."
Vừa nói anh vừa nhìn Khiết Tường với ánh mắt nghiêm túc:
"Khi cô ấy tỉnh dậy, hãy nói với cô ấy rằng...tôi không còn ở đây nữa"
Sáng hôm sau, Tinh Nhiên chợt mở mắt dần trên giường hồi sức. Cô chuyển mắt xuống cổ tay mình đang truyền nước biển. Rồi đảo mắt lên trần nhà nghĩ:
(Sao mình lại ở bệnh viện nhỉ? Rõ ràng hôm qua mình đang bị tên điên kia bạo lực mà)
Vừa nghĩ cô vừa nhớ lại chuyện hôm qua đã bị Tống Lục Tài làm cho bất tỉnh mất, rồi một thoáng hình ảnh lờ mờ trong tâm trí hỗn loạn khiến cô bật ngồi dậy thì đúng lúc Khiết Tường vừa mở cửa đi vào lên tiếng:
"Nhiên Nhiên"
Cô ngạc nhiên nhìn anh thì anh mừng rỡ đi đến ôm lấy cô vào lòng mình, cô ngơ ngác:
"Anh Khiết Tường, sao anh lại..."
Anh thả cô ra cười nói:
"Bây giờ em đã an toàn rồi, đừng lo lắng"
Cô thắc mắc hỏi:
"Nhưng sao em lại thoát ra ngoài được, rõ ràng hôm qua..."
Khiết Tường trả lời:
"Đừng quan tâm đến chuyện hôm qua nữa, tên bắt cóc em hắn ta đã không còn làm hại em được"
Cô hỏi:
"Anh đã cứu em ra sao?"
Tường đành gật đầu vì đã hứa với Tước Thần giấu mọi chuyện về việc người cứu cô không phải là anh. Tinh Nhiên vẫn thắc mắc hỏi:
"Nhưng sao anh biết em ở nhà tên điên đó vậy? Với lại làm cách nào anh..."
Bỗng Khiết Tường lên tiếng:
"Nhiên Nhiên, em không thấy có lỗi với anh sao?"
Cô ngạc nhiên:
"Em..."
Anh tiếp lời:
"Về việc em đã tự mình đến cái công ty quảng cáo lừa gạc đó, em tính sao đây?"
Cô cúi mặt với vẻ hối hận nói:
"Em xin lỗi, em không biết là mình bị lừa"
Anh xoa đầu cô mỉm cười:
"Anh không trách em, nhưng lần sau muốn làm gì thì cũng đừng tùy tiện như vậy, không có sự cho phép của anh thì em không được đi đâu cả"
Cô gật đầu.
Phía bên ngoài cửa, Tước Thần đành mỉm cười nhạt quan sát cô và Khiết Tường ở bên trong, sau đó anh quay lưng đi lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, tạm biệt em"
Nhưng đâu đó không ai có thể thấy được những giọt nước mắt chảy dọc xuống má của người đàn ông vừa đi trên hành lang của bệnh viện vừa cúi mặt xuống đất. Mái tóc đen rũ rượi che đi đôi mắt mệt mỏi đầy nỗi buồn tột độ và chiếc miệng vẫn cười trong đau khổ.
Có vô số việc để khóc trong tình cảm, khóc vì bị người yêu bỏ rơi, khóc vì bị lừa dối, khóc vì người yêu mất hay đại loại như vậy. Còn anh lại khóc vì phải tự mình chọn lấy cách nhường cô cho người khác, một chuyện mà khó ai có thể làm được.
Lúc này anh lấy điện thoại mình ra gọi cho Phong Tề Dật với thái độ sốt sắn.
Tại nhà hàng lớn, Phong Tề Dật đang ngồi thưởng thức các món ăn đắc tiền xa xỉ trên bàn thì một cuộc gọi vang đến khiến anh phải dừng bữa ăn của mình mà ngạc nhiên vì cuộc gọi đến lại là Tước Thần. Anh bắt máy lên tiếng:
"Alo, tôi đang ăn trưa ở nhà hàng, anh có chuyện gì cần nhờ tôi à?"
Đầu dây bên kia, Tước Thần nói với giọng điệu gấp gáp:
"Phiền anh giúp tôi đến nhà Tống Lục Tài cứu Tinh Nhiên"
Phong Tề Dật bật phắc ngạc nhiên đứng dậy hỏi:
"Vậy ra anh đã tìm được cô...ấy?"
Nhưng khi chưa kịp hỏi xong đầu dây bên kia đã ngắt mất chỉ còn lại vài tiếng "tút tút tút" khiến Tề Dật hụt hẫng khó hiểu:
"Ơ...tôi còn chưa hỏi xong mà"
Một phục vụ bên cạnh vừa đặt thức ăn lên bàn mỉm cười lên tiếng:
"Mời Phong thiếu dùng cơm ạ"
Tề Dật xoay lưng nói:
"Khỏi cần, thanh toán đi, tôi phải đi gấp"
"A...vâng"
Người phục vụ ngơ ngác khi anh vừa gọi thức ăn nhiều như vậy mà lại bỏ đi mất đành gật gù.
Lúc này tại Tống Gia, Tước Thần leo vào cổng rồi nhanh chóng đi vào trong, khi vừa đi đến gần một cửa sổ của phòng ăn, anh cúi đầu hé mắt nhìn Tống Lục Tài đang ngồi trên ghế gần đó, trước mặt là một bàn thức ăn vừa nấu xong và chưa động đến cùng những cô nữ hầu xung quanh. Nét mặt hắn khó chịu gào hỏi:
"Cô ta tại sao bây giờ còn chưa xuống đây dùng cơm với bổn thiếu gia?"
Một cô người hầu bật đáp:
"Thưa chủ nhân, cô ấy nói bây giờ rất mệt nên không muốn ra khỏi phòng cho nên..."
Nghe vậy hắn tức giận lật cả bàn thức ăn hất xuống nền đất khiến ai nấy đều giật mình, sau đó xoay người lầm bầm:
"Đáng ghét, để tôi xem cô cứng đầu đến đâu"
Tại phòng Tinh Nhiên bị nhốt, cô ngồi trên giường, tay cầm lấy một con dao nhỏ đã âm thầm chôm được và cất giấu. Lưỡng lự bật nghĩ:
( Nếu bây giờ đâm một phát vào người hắn, như thế mình có thể thoát được khỏi đây rồi)
Bỗng một tiếng đạp cửa vang lên thật lớn, cô giật mình làm rơi con dao văng xuống gầm giường mất. Ngẩn mặt nhìn tên Tống Lục Tài hung bạo đang tức giận nhìn cô và tiến tới gần theo từng bước chân. Hắn vừa đi vừa lên tiếng:
"Cô to gan quá nhỉ, tôi đã bảo người kêu cô xuống dùng cơm với bổn thiếu gia nhưng cô lại không đi"
Hắn càng tiến tới, cô lại càng lùi người về sau thành giường trong im lặng và sợ hãi. Đột nhiên hắn nhào tới nắm lấy chân cô kéo mạnh ra khiến cô lấp mấp:
"Buông...buông ra"
Cô xoay người hai tay bám chặt vào thành giường khi chân lại bị tên hung bạo kéo mạnh về phía sau. Hắn cười cợt nói:
"Cô muốn chơi trò kéo chân với tôi sao? Hắn càng nắm chân cô kéo mạnh hơn đến mức hai tay cô đau rát vì nắm chặt thành giường để giữ người mình lại.
Cô la lớn:
"Buông ra tên điên kia, đau quá"
Đến khi không còn bám được nữa, cả người cô bị hắn kéo tuột xuống đến mức ngã xuống sàn. Khi thấy con dao mình làm rơi ở trước mặt trong gầm giường, cô chới với tay vào trong cố lấy con dao đó thì hắn giẫm cúi xuống lật người cô lên bóp mạnh cằm cô nói:
"Cô đang tính chống đối tôi sao? Cả đời này Tống Lục Tài chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không biết sợ chết như cô"
Cô cắn răng mấp môi:
"Tránh xa...tôi ra"
"Hahahaha"
Hắn cười lớn bóp mạnh cằm cô hơn thì đúng lúc cô lấy được con dao kia dưới gầm giường, sau đó bất ngờ quơ đến sượt một phát vào tay hắn khiến hắn đứng dậy lùi người ra xa trừng mắt nhìn cánh tay mình đã bị một đường dao làm chảy máu. Tinh Nhiên thì vẫn còn nằm trên sàn thở dốc vì sức lực yếu ớt, hắn nghiếng răng hơn:
"Cô dám giấu cả dao dưới gầm giường để tấn công bổn thiếu gia sao? Cô chết chắc rồi"
Cô cố ngồi dậy thì bị hắn đạp mạnh vào người làm bất tỉnh mất. Dù cô đã bất tỉnh nhưng hắn vẫn không kìm được sự tức giận và điên loạn, tiếp tục giơ chân định giẫm thêm phát thứ hai thì bỗng vài tiếng bước chân đi từ cửa vào vang lên khiến hắn giật mình quay lại. Đột nhiên một cú đá mạnh đã ập vào lồng ngực hắn một cách bất ngờ khiến Tống Lục Tài văng cả người vào tủ đồ phía sau mà ngã ụp mặt ra sàn mất. Hắn đau nhói ngẩn mặt lên nghiếng răng hỏi:
"Là kẻ nào dám tấn công bổn thiếu gia?"
"Là ta"
Tước Thần đáp, Tống Lục Tài sực ngạc nhiên:
"Ngươi...ngươi là..."
Anh liếc mắt sang nhìn Tinh Nhiên đã nằm bất tỉnh trên sàn, hai lòng bàn tay nắm chặt vì tức giận. Tống Lục Tài cố đứng dậy thì anh đã lao tới đấm vào cú vào mặt hắn gào lớn:
"Tên khốn, ai cho phép ngươi đánh cô ấy hả?"
Cú đấm ấy làm tên họ Tống choạng vạng văng cả máu từ miệng ra sàn nhà. Hắn thở dốc chưa kịp hoàn hồn, anh lại đấm thêm một cú vào bụng hắn khiến hắn nôn cả nước bọt lẫn máu ra đất, vừa văng vào tủ đồ thì lại văng vào tường khiến hắn thoi thóp kiệt sức rồi lấp mấp:
"Ng...ngươi...dừng...dừng lại"
Tước Thần vẫn không để tâm đến, anh gào lớn.
Cạnh đó, Tinh Nhiên vừa mở mắt trong lờ mờ thì thấy một hình ảnh nhạt nhòa trước mặt, một bóng lưng người đàn ông quen thuộc đang phẫn nộ nắm lấy cổ áo của tên Tống Lục Tài và không ngừng đánh vào mặt hắn. Cô thật sự muốn biết chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình nhưng sức lực quá yếu và nhắm lịm mắt tiếp tục bất tỉnh đi mất.
Bỗng Phong Tề Dật cùng nhóm thuộc hạ bất ngờ xông vào phòng, anh nhìn sự hỗn loạn trước mặt mình là Tinh Nhiên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Kinh hoàng hơn là một đống máu của tên Tống Lục Tài nôn văng khắp ra đất thì anh lên tiếng:
"Khoan đã, chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Tống Lục Tài lấp mấp trong sức lực yếu ớt lấp mấp:
"Phong...Phong Tề...Dật, cứu...tôi"
Tề Dật giật mình khi Tước Thần chuẩn bị đánh tiếp vào Lục Tài thì anh chạy đến ngăn cản nói lớn:
"Khoan đã mau dừng lại, hắn sẽ chết mất"
Tước Thần bật dừng tay, anh buông cổ áo Tống Lục Tài ra thì hắn đã ngã người ra đất bất tỉnh mất. Tề Dật lên tiếng:
"Dark, đừng đánh hắn nữa, việc của anh bây giờ là mang bạn gái anh đến bệnh viện, còn tên này tôi sẽ xử lí cho"
Chợt Tước Thần quay sang nhìn Tinh Nhiên, anh nhanh chóng tiến tới lây người cô gọi:
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, em sao rồi?"
Cô vẫn bất động, anh liền bế cô đứng dậy lao thẳng ra ngoài mất khiến nhóm thuộc hạ của Tề Dật bật sửng sờ. Tề Dật thở phào nhìn Tống Lục Tài cũng đang bất tỉnh trước mặt mình với vô vàng vết thương mà lẩm bẩm:
"Tự hỏi nếu mình không đến kịp thì tên họ Tống này không biết còn giữ được cái mạng không? Đúng là tự chuốc họa vào người"
Mấy tên thuộc hạ đứng gần đó lấp mấp hỏi:
"Phong thiếu, vậy...bọn em làm gì bây giờ?"
Tề Dật nheo mày nói:
"Đương nhiên là hộ tống tên này đến bệnh viện rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"A...vâng ạ"
Nhóm thuộc hạ đi đến đỡ người Tống Lục Tài lên rồi đi mất.
Một hồi sau tại bệnh viện, anh ngồi cạnh giường cô khi Tinh Nhiên đã được đưa vào phòng hồi sức.
Anh vén mái tóc cô sang một bên thật gon gàng, nhìn nét mặt và tay chân cô đầy những vết hằn của tên Tống Lục Tài để lại. Cũng phát hiện bên vai cô đã bị bỏng một đóm nhỏ của đầu thuốc lá khiến anh đau lòng. Anh lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, anh đã khiến em chịu khổ rồi"
Chợt cánh cửa bật mở, Khiết Tường bước vào từ phía sau thì Tước Thần đứng dậy, Tường ngỡ ngàng bật hỏi:
"Nhiên Nhiên thế nào rồi?"
Anh quay lại đáp:
"Cô ấy vẫn ổn, chỉ là mất sức thôi"
Vị Quân tổng tài tiến lại gần, anh bật nheo mày vuốt lấy má Tinh Nhiên thì Tước Thần lên tiếng:
"Quân Khiết Tường, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh"
Khiết Tường ngạc nhiên nhìn anh bật hỏi:
"Anh muốn hỏi gì?"
Tước Thần mỉm cười:
"Anh có tình cảm với Tinh Nhiên phải không?"
Tường ngạc nhiên bật im lặng một hồi, sau đó anh cũng bật cười nhẹ đáp:
"Đúng vậy, nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không phá hoại tình cảm hai người vì tôi biết cô ấy luôn chọn anh, biết làm thế nào được"
Bỗng Tước Thần tiến lại gần nói:
"Nếu tôi nói...tôi nhường cô ấy cho anh thì sao?"
Khiết Tường ngạc nhiên:
"Anh nói vậy là ý gì?"
Anh đáp:
"Tôi biết tôi không có khả năng cho cô ấy an toàn, thay vào đó ở bên anh thì cô ấy sẽ bình an hơn"
Rồi anh nhìn Khiết Tường tiếp lời:
"Tôi sẽ chết vào lúc nào không hay biết, và bản thân không muốn cô ấy phải chịu đựng như này nữa cho nên tôi muốn nhường Tinh Nhiên lại cho anh"
Quân Khiết Tường chợt ngỡ ngàng hỏi:
"Anh thật sự muốn rời bỏ cô ấy thế sao?
Anh đáp:
"Không phải anh nên vui khi tôi làm vậy sao? Và tôi muốn anh giúp tôi một điều..."
Vừa nói anh vừa nhìn Khiết Tường với ánh mắt nghiêm túc:
"Khi cô ấy tỉnh dậy, hãy nói với cô ấy rằng...tôi không còn ở đây nữa"
Sáng hôm sau, Tinh Nhiên chợt mở mắt dần trên giường hồi sức. Cô chuyển mắt xuống cổ tay mình đang truyền nước biển. Rồi đảo mắt lên trần nhà nghĩ:
(Sao mình lại ở bệnh viện nhỉ? Rõ ràng hôm qua mình đang bị tên điên kia bạo lực mà)
Vừa nghĩ cô vừa nhớ lại chuyện hôm qua đã bị Tống Lục Tài làm cho bất tỉnh mất, rồi một thoáng hình ảnh lờ mờ trong tâm trí hỗn loạn khiến cô bật ngồi dậy thì đúng lúc Khiết Tường vừa mở cửa đi vào lên tiếng:
"Nhiên Nhiên"
Cô ngạc nhiên nhìn anh thì anh mừng rỡ đi đến ôm lấy cô vào lòng mình, cô ngơ ngác:
"Anh Khiết Tường, sao anh lại..."
Anh thả cô ra cười nói:
"Bây giờ em đã an toàn rồi, đừng lo lắng"
Cô thắc mắc hỏi:
"Nhưng sao em lại thoát ra ngoài được, rõ ràng hôm qua..."
Khiết Tường trả lời:
"Đừng quan tâm đến chuyện hôm qua nữa, tên bắt cóc em hắn ta đã không còn làm hại em được"
Cô hỏi:
"Anh đã cứu em ra sao?"
Tường đành gật đầu vì đã hứa với Tước Thần giấu mọi chuyện về việc người cứu cô không phải là anh. Tinh Nhiên vẫn thắc mắc hỏi:
"Nhưng sao anh biết em ở nhà tên điên đó vậy? Với lại làm cách nào anh..."
Bỗng Khiết Tường lên tiếng:
"Nhiên Nhiên, em không thấy có lỗi với anh sao?"
Cô ngạc nhiên:
"Em..."
Anh tiếp lời:
"Về việc em đã tự mình đến cái công ty quảng cáo lừa gạc đó, em tính sao đây?"
Cô cúi mặt với vẻ hối hận nói:
"Em xin lỗi, em không biết là mình bị lừa"
Anh xoa đầu cô mỉm cười:
"Anh không trách em, nhưng lần sau muốn làm gì thì cũng đừng tùy tiện như vậy, không có sự cho phép của anh thì em không được đi đâu cả"
Cô gật đầu.
Phía bên ngoài cửa, Tước Thần đành mỉm cười nhạt quan sát cô và Khiết Tường ở bên trong, sau đó anh quay lưng đi lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, tạm biệt em"
Nhưng đâu đó không ai có thể thấy được những giọt nước mắt chảy dọc xuống má của người đàn ông vừa đi trên hành lang của bệnh viện vừa cúi mặt xuống đất. Mái tóc đen rũ rượi che đi đôi mắt mệt mỏi đầy nỗi buồn tột độ và chiếc miệng vẫn cười trong đau khổ.
Có vô số việc để khóc trong tình cảm, khóc vì bị người yêu bỏ rơi, khóc vì bị lừa dối, khóc vì người yêu mất hay đại loại như vậy. Còn anh lại khóc vì phải tự mình chọn lấy cách nhường cô cho người khác, một chuyện mà khó ai có thể làm được.
Tác giả :
Ngấn Nhi