Sát Thần
Chương 459: Dương gia Thạch Nham
Thạch Nham bỗng nhiên xấu hổ.
Hắn và Ngân Huy chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa hai bên cách nhau rất xa, hắn cho rằng Ngân Huy cho dù là gặp lại hắn thì cũng sẽ không nhận ra, cho nên mới cho nên mới thoải mái tới thịnh yến của Khắc Lỗ như vậy.
Nào ngờ Ngân Huy giỏi như vậy, cách xa như vậy mà nhìn hắn một cái không ngờ đã nhận ra hắn.
Ngân Huy vừa lên tiếng, các cao thủ hải tộc đều tập trung tầm mắt trên người hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả cao thủ nhân tộc Tào Chỉ Lam, Phan Triết sau khi Ngân Huy cười hô một tiếng thì cũng toàn bộ nhìn về phía hắn. Có điều Tào Chỉ Lam và Phan Triết không có tu vi của Ngân Huy, hơn nữa Thạch Nham đã cải trang này hai người này cũng không nhìn ra thân phận chân chính của Thạch Nham.
Khắc Lỗ sửng sốt một chút rồi nhẹ giọng nói: "Tộc trưởng, vị thanh niên này là cao thủ nào của Ngân Sa tộc là chúng ta?Sao lạ mặt như vậy?"
" Hắn không phải là người của Ngân Sa tộc chúng ta." Ngân Huy lạnh lùng cười, bình tĩnh nói: "Ta cũng hy vọng Ngân Sa tộc chúng ta có thể có một vị cao thủ thanh niên xuất chúng như vậy, đáng tiếc, Ngân Sa tộc của chúng ta vẫn chưa có phúc đó."
Ngân Huy vừa nói như vậy, các cao thủ hải tộc càng thêm kinh ngạc, vẻ mặt nhìn về phía Thạch Nham rất kỳ dị.
" Tới đây ngồi đi." Ngân Huy phớt lờ sự nghi hoặc của mọi người, không lập tức nói ra thân phận của Thạch Nham, hắn mỉm cười nhìn đám người Tào Chỉ Lam phía sau, tựa hồ cảm thấy trường hợp rất thú vị, không khỏi từ xa ngoắc ngoắc Thạch Nham.
Thân phận bị nhận ra, Thạch Nham cũng không tiện tiếp tục che giấu, mặt khác hắn cũng không sợ Ngân Huy, cũng thoải mái từ phía sau đi lên, trực tiếp tới trung tâm vũ đài, chắp tay nói với Khắc Lỗ: "Chúc mừng tiền bối bước vào Thông Thần cảnh, lại gần đại đạo thêm một bước."
Khắc Lỗ không hiểu ra sao, cau mày gật đầu, thản nhiên nói thản nhiên nói: "Khách khí rồi."
" Chúng ta nửa tháng trước ở thành hoang đã gặp mặt một lần, khi đó ở cách xa, cũng không có cơ hội tán gẫu nhiều với ngươi." Ngân Huy nhếch miệng cười cười, gật đầu với Khắc Lỗ rồi nói: "Ở xa tới là khách, xếp cho người ta một cái bàn đi, vị tiểu huynh đệ này cũng có chút bất phàm đấy, có thể khiến huynh đệ Bào Văn, Bào A cúi đầu, đủ để được chúng ta tôn kính."
Ngân Huy gọn gàng chỉ ra thân phận thực sự của hắn.
Các cao thủ hải tộc nghe vậy thì biến sắc, không nhịn được kinh hô ra tiếng.
" Dương gia Thạch Nham!"
Bên cạnh Khắc Lỗ, thiếu nữ Ngân Sa tộc nhu mì xinh đẹp nhu mì xinh đẹp lập tức hô khẽ, mắt đẹp phút chốc sáng lên.
Phía sau Ngân Huy, hai người Tào Chỉ Lam, Phan Triết đầu đội đấu lạp thân hình chấn động, mắt dưới đấu lạp đột nhiên bắn ra quang mang kinh người
" Không ngờ là hắn!"
Tào Chỉ Lam cắn răng, trong nhất thời trong lòng như bị đủ ngũ vị hương, các loại tư vị ùa lên.
Lần trước khi hai người gặp mặt là ở Nhật đảo của Tam Thần Giáo Viên La hải vực, khi nàng ta biết những dị tộc Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn nương nhờ Ma nhân, không tiếp tục bảo trì quan hệ vi diệu với Thạch Nham thì nàng ta quyết đoán từ bỏ Thạch Nham.
Hiện giờ nghĩ đến, nàng ta cảm thấy quyết định lúc đó thật sự là sai rồi.
Thạch Nham từ ngày rời khỏi đảo không bao lâu, đã làm nổi sóng ở Vô Tẫn hải, chiến Ma Kì Tha, chiến Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, khiến Thi Thần Giáo phát sinh biến cố cực lớn, khiến cho Thi Vương có ý thức của mình, một loạt hành động đã làm chấn động tất cả cường giả của Vô Tẫn hải.
Nàng ta cho rằng Thạch Nham rất khó sẽ có hành động lại dùng thực lực khiến tất cả võ giả của Vô Tẫn hải nhớ kỹ cái tên này.
Thạch Nham biến mất một năm, thủ lãnh của các thế lực của Vô Tẫn hải khi ngẫu nhiên nhắc tới hắn đều vẻ mặt ngưng trọng, cực kỳ kiêng kị.
Tào Chỉ Lam biết nàng ta phán đoán sai lầm, đánh giá sai tiềm lực vô cùng của Thạch Nham, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn, dưới đề nghị của nàng ta, Tào gia tham dự đuổi giết Thạch Nham, xem như đã triệt để quyết liệt với Thạch Nham.
Bởi vì một lần sai lầm, nàng ta vĩnh viễn mất đi khả năng giao hảo với Thạch Nham, hiện giờ ở lãnh địa của Ngân Sa tộc dưới đáy biển, bỗng nhiên gặp được Thạch Nham đã mất tích một năm, Tào Chỉ Lam bỗng nhiên phát hiện phương tâm chấn động không thôi, một đạo bóng dáng trong tâm linh bỗng nhiên được phóng đại vô hạn.
Khuôn mặt dưới Đấu lạp toát lên vẻ hối hận, Tào Chỉ Lam cúi đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vô Tẫn hải lớn như vậy, nhưng nàng ta chỉ gặp được một nam nhân thực sự làm nàng ta động tâm, nam nhân này dùng sức mạnh, sự ương ngạnh và tính thần bí vô cùng đã để lại một nét bút rất đậm ở sâu trong tâm linh của nàng ta, nhưng bởi vì tình thế phức tạp, nàng ta cuối cùng đã ở mặt đối lập với nam nhân này.
Khó có thể vãn hồi rồi.
Tào Chỉ Lam lắc đầu, trong mắt đẹp lấp lánh vẻ ưu phiền, lộ ra nụ cười tự giễu.
dưới sự nhắc nhở của Ngân Huy, tất cả cường giả hải tộc trên yến hội đều vẻ mặt kinh dị, ánh mắt của ai cũng nhìn về phía Thạch Nham đang ngạo nghễ đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian này, tên của Thạch Nham đã thành một cái tên vang dội nhất dưới đáy biển, lấy tu vi thiên vị cảnh khiến Bào A, Bào Văn cam nguyện chịu thua, khiến Ngân Huy, Lệ Toa gật đầu, quả thực chính là một đoạn truyền kỳ.
Cho dù là ở dưới đáy biển, hải tộc nhân cũng rất có hứng thú đối với cường giả, biến cố của thành hoang, Thạch Nham ngăn cơn sóng dữ, đủ loại lời đồn đãi đã được truyền bá khắp toàn bộ đáy biển, tất cả võ giả của hải tộc đều biết Dương gia có một nhân vật khó lường, nói tiềm lực của tiểu tử đó so với Dương Thanh đế năm đó thì còn đáng sợ hơn.
Hiện giờ chính mắt nhìn thấy hắn, cao thủ của hải tộc đều lộ ra vẻ hứng thú.
Khắc Lỗ mắt sáng lên, bỗng nhiên bật cười, cao giọng nói: "Người đâu, đưa một bàn rượu và thức ăn lên!"
Mấy tên thị vệ của Ngân Sa tộc lập tức đi an bài, không bao lâu sau liền bưng một bàn rượu ngon và đồ ăn lên.
Thạch Nham chắp tay cảm ơn, thoải mái ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, không hề có chút biểu hiện bất an, bưng chén rượu uống mấy ngụm rồi rất hào khí nói: "Hảo tửu."
Thiếu nữ xinh đẹp của Ngân Sa tộc bên cạnh Khắc Lỗ mắt lóe sáng, tựa hồ cảm thấy hứng thú với hắn, cười khanh khách nói: "Bên ngoài đồn đãi ngươi trông rất phi thường hung ác, như muốn ăn sống hải tộc nhân chúng ta, hôm nay thấy thì hình như ngươi cũng bình thường thôi."
Cười khổ cười khổ, trước mắt bao người, bắt đầu biến ảo tướng mạo, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, vây cá mập ở lưng đã biến mất, khuôn mặt cũng khôi phục hình dáng ban đầu.
Mắt đẹp của thiếu nữ xinh đẹp bỗng nhiên sáng lên, cười khẽ: "Đây mới là tướng mạo thực sự của ngươi ư?"
Thạch Nham gật đầu.
" So với lúc trước thì đẹp trai hơn nhiều." Thiếu nữ cười khẽ, nâng chén, nói: "Ta tên là Hải Lạc, cám ơn ngươi tới chúc mừng phụ thân ta."
Thạch Nham nâng chén uống cạn rượu, lại cười nói: "Hải Lạc, mĩ ngọc trong biển, thật sự là người cũng như tên."
Hải Lạc cười tới mắt híp lại, lau rượu dính ở mép rồi nói: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
Tào Chỉ Lam ở phía sau bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, không nhịn được nhẹ giọng hừ hừ.
" Ghen tị à?" Phan Triết ở Bên cạnh hạ giọng nói: "Ban đầu quan hệ của ngươi và Thạch Nham rất hữu hảo, ta vốn tưởng rằng bằng vào mị lực của ngươi có thể mượn sức hắn thành tên mặt trắng dưới váy, làm sao ngờ cuối cùng lại biến thành thế này, hiện tại nhìn thấy hắn và người khác ái muội, ngươi cũng thấy hối hận à?"
" Ta cho dù là quyết định sai lầm thì cũng sẽ không hối hận!" Tào Chỉ Lam âm thầm cắn răng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi bớt dong dài đi, hay là nghĩ xem nên ứng phó với biến cố đột phát này như thế nào?"
" Không có biện pháp gì cả, cho dù là Thạch Nham không đến thì Ngân Sa tộc cũng kết minh với chúng ta." Phan Triết lắc đầu: "Người của Hải tộc khẳng định đang âm thầm nhìn biến hóa phía trên, chờ đợi chúng ta lưỡng bại câu thương, ta không tin bọn họ sẽ kết minh với chúng ta."
" Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì không có gì là không thể."Một thanh niên đội đấu lạp khác cười cười: "Đáng tiếc Nộ Lãng không tới làm khách, bằng không trực tiếp bàn với Nộ Lãng là được. Chỉ cần Nộ Lãng gật đầu, Thủy Hạt tộc, Xà Nhân tộc, Ngân Sa tộc tất nhiên cũng sẽ nhất trí với thái độ của hắn."
" Nộ Lãng chưa bao giờ trao đổi với nhân loại, những năm gần đây, cũng chỉ có một Dương Thanh đế từng đích thân tới tới Hắc Giao tộc, nói chuyện với Nộ Lãng một lần. Đối với người này chúng ta hay là đừng nghĩ nhiều, trừ phi trưởng bối của chúng ta đích thân đế, nếu không Nộ Lãng tuyệt đối sẽ không gặp khách."
Tào Chỉ Lam bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bên này đang âm thầm nói chuyện với nhau, Thạch Nham ở bên kia thì nâng chén chè chén, uống với mỗi một cao thủ hải tộc đám Khắc Lỗ, Ngân Huy một chén rượu, tựa hồ không biết nơi này chính là sự kiện của Ngân Sa tộc, lại có chút ý tứ giọng khách át giọng chủ.
Hắn ở trên yến hội ăn uống linh đình cùng người ta, uống rất vui sướng với hải tộc nhân, Tào Chỉ Lam là khách tới nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh đứng quan khán, ngay cả tư cách tiến vào cũng không có.
Nhìn Thạch Nham bình tĩnh như vậy, tựa hồ quan hệ với Ngân Sa tộc rất tốt, Tào Chỉ Lam, Phan Triết cảm thấy rất khó chịu.
"À, đúng rồi!" Ngân Huy uống một chén rượu, như là bỗng nhiên nhớ tới bọn họ, vỗ đầu, lập tức xoay người nhìn về phía sau rồi lại cười nói: "HÌnh như bên này còn có khách."
Khắc Lỗ cũng nhìn về phía sau.
" Các ngươi nói không chừng quen nhau đấy." Nụ cười của Ngân Huy có chút thâm ý, bỗng nhiên nói: "Cho thêm một bàn rượu và thức ăn, mấy vị bằng hữu xin mời tới đây. À, xin các ngươi bỏ đấu lạp xuống, các ngươi cứ yên tâm, tuy rằng hải tộc bất hòa với nhân tộc các ngươi, nhưng các ngươi là mang thành ý tới đây, chúng ta tất nhiên sẽ chiêu đãi thật tốt."
Đám người Tào Chỉ Lam bỗng nhiên có chút đâm lao phải theo lao. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
" Đi thôi, không phải một một Thạch Nham thôi ư, chẳng việc gì phải ngại." Một thanh niên bên cạnh Tào Chỉ Lam, Phan Triết bỏ đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng là Chung Ly Độn của Võ Hồn điện.
Đệ nhất cao thủ bài danh trên Chiến.
Chung Ly Độn vẻ mặt tự nhiên, từ phía Phan Triết, Tào Chỉ Lam vừa đi tới.
Hai người Phan Triết, Tào Chỉ Lam do dự một chút rồi cũng đi theo.
Nụ cười của Ngân Huy càng thêm rạng rỡ, giơ tay giới thiệu: "Đây là cao thủ thanh niên của Tào gia, Võ Hồn điện, Bồng Lai, ừ, ba người phía sau bọn họ thì là cung phụng Trâu Dược Phong của Tào gia, còn có Ti Đồ Kiệt của Võ Hồn điện, và Thương Lan của Bồng Lai thánh địa, đều là nhân vật nổi danh ở Vô Tẫn hải, chắc mọi người cũng không xa lạ gì."
Trâu Dược Phong phía sau Tào Chỉ Lam, và Ti Đồ Kiệt của Võ Hồn điện đều là hạng người âm trầm, nghe vậy đều không nói gì, chỉ đứng phía sau Tào Chỉ Lam và Chung Ly Độn, cau mày nhìn Thạch Nham.
Đồng tử của Thạch Nham không khỏi co rụt lại.
Chính là hai gã cao thủ Thông thần nhất trọng thiên chi cảnh!
Thái Ất Lưỡng Nghi Chùy - A Có.
Hắn và Ngân Huy chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa hai bên cách nhau rất xa, hắn cho rằng Ngân Huy cho dù là gặp lại hắn thì cũng sẽ không nhận ra, cho nên mới cho nên mới thoải mái tới thịnh yến của Khắc Lỗ như vậy.
Nào ngờ Ngân Huy giỏi như vậy, cách xa như vậy mà nhìn hắn một cái không ngờ đã nhận ra hắn.
Ngân Huy vừa lên tiếng, các cao thủ hải tộc đều tập trung tầm mắt trên người hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả cao thủ nhân tộc Tào Chỉ Lam, Phan Triết sau khi Ngân Huy cười hô một tiếng thì cũng toàn bộ nhìn về phía hắn. Có điều Tào Chỉ Lam và Phan Triết không có tu vi của Ngân Huy, hơn nữa Thạch Nham đã cải trang này hai người này cũng không nhìn ra thân phận chân chính của Thạch Nham.
Khắc Lỗ sửng sốt một chút rồi nhẹ giọng nói: "Tộc trưởng, vị thanh niên này là cao thủ nào của Ngân Sa tộc là chúng ta?Sao lạ mặt như vậy?"
" Hắn không phải là người của Ngân Sa tộc chúng ta." Ngân Huy lạnh lùng cười, bình tĩnh nói: "Ta cũng hy vọng Ngân Sa tộc chúng ta có thể có một vị cao thủ thanh niên xuất chúng như vậy, đáng tiếc, Ngân Sa tộc của chúng ta vẫn chưa có phúc đó."
Ngân Huy vừa nói như vậy, các cao thủ hải tộc càng thêm kinh ngạc, vẻ mặt nhìn về phía Thạch Nham rất kỳ dị.
" Tới đây ngồi đi." Ngân Huy phớt lờ sự nghi hoặc của mọi người, không lập tức nói ra thân phận của Thạch Nham, hắn mỉm cười nhìn đám người Tào Chỉ Lam phía sau, tựa hồ cảm thấy trường hợp rất thú vị, không khỏi từ xa ngoắc ngoắc Thạch Nham.
Thân phận bị nhận ra, Thạch Nham cũng không tiện tiếp tục che giấu, mặt khác hắn cũng không sợ Ngân Huy, cũng thoải mái từ phía sau đi lên, trực tiếp tới trung tâm vũ đài, chắp tay nói với Khắc Lỗ: "Chúc mừng tiền bối bước vào Thông Thần cảnh, lại gần đại đạo thêm một bước."
Khắc Lỗ không hiểu ra sao, cau mày gật đầu, thản nhiên nói thản nhiên nói: "Khách khí rồi."
" Chúng ta nửa tháng trước ở thành hoang đã gặp mặt một lần, khi đó ở cách xa, cũng không có cơ hội tán gẫu nhiều với ngươi." Ngân Huy nhếch miệng cười cười, gật đầu với Khắc Lỗ rồi nói: "Ở xa tới là khách, xếp cho người ta một cái bàn đi, vị tiểu huynh đệ này cũng có chút bất phàm đấy, có thể khiến huynh đệ Bào Văn, Bào A cúi đầu, đủ để được chúng ta tôn kính."
Ngân Huy gọn gàng chỉ ra thân phận thực sự của hắn.
Các cao thủ hải tộc nghe vậy thì biến sắc, không nhịn được kinh hô ra tiếng.
" Dương gia Thạch Nham!"
Bên cạnh Khắc Lỗ, thiếu nữ Ngân Sa tộc nhu mì xinh đẹp nhu mì xinh đẹp lập tức hô khẽ, mắt đẹp phút chốc sáng lên.
Phía sau Ngân Huy, hai người Tào Chỉ Lam, Phan Triết đầu đội đấu lạp thân hình chấn động, mắt dưới đấu lạp đột nhiên bắn ra quang mang kinh người
" Không ngờ là hắn!"
Tào Chỉ Lam cắn răng, trong nhất thời trong lòng như bị đủ ngũ vị hương, các loại tư vị ùa lên.
Lần trước khi hai người gặp mặt là ở Nhật đảo của Tam Thần Giáo Viên La hải vực, khi nàng ta biết những dị tộc Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn nương nhờ Ma nhân, không tiếp tục bảo trì quan hệ vi diệu với Thạch Nham thì nàng ta quyết đoán từ bỏ Thạch Nham.
Hiện giờ nghĩ đến, nàng ta cảm thấy quyết định lúc đó thật sự là sai rồi.
Thạch Nham từ ngày rời khỏi đảo không bao lâu, đã làm nổi sóng ở Vô Tẫn hải, chiến Ma Kì Tha, chiến Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, khiến Thi Thần Giáo phát sinh biến cố cực lớn, khiến cho Thi Vương có ý thức của mình, một loạt hành động đã làm chấn động tất cả cường giả của Vô Tẫn hải.
Nàng ta cho rằng Thạch Nham rất khó sẽ có hành động lại dùng thực lực khiến tất cả võ giả của Vô Tẫn hải nhớ kỹ cái tên này.
Thạch Nham biến mất một năm, thủ lãnh của các thế lực của Vô Tẫn hải khi ngẫu nhiên nhắc tới hắn đều vẻ mặt ngưng trọng, cực kỳ kiêng kị.
Tào Chỉ Lam biết nàng ta phán đoán sai lầm, đánh giá sai tiềm lực vô cùng của Thạch Nham, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn, dưới đề nghị của nàng ta, Tào gia tham dự đuổi giết Thạch Nham, xem như đã triệt để quyết liệt với Thạch Nham.
Bởi vì một lần sai lầm, nàng ta vĩnh viễn mất đi khả năng giao hảo với Thạch Nham, hiện giờ ở lãnh địa của Ngân Sa tộc dưới đáy biển, bỗng nhiên gặp được Thạch Nham đã mất tích một năm, Tào Chỉ Lam bỗng nhiên phát hiện phương tâm chấn động không thôi, một đạo bóng dáng trong tâm linh bỗng nhiên được phóng đại vô hạn.
Khuôn mặt dưới Đấu lạp toát lên vẻ hối hận, Tào Chỉ Lam cúi đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vô Tẫn hải lớn như vậy, nhưng nàng ta chỉ gặp được một nam nhân thực sự làm nàng ta động tâm, nam nhân này dùng sức mạnh, sự ương ngạnh và tính thần bí vô cùng đã để lại một nét bút rất đậm ở sâu trong tâm linh của nàng ta, nhưng bởi vì tình thế phức tạp, nàng ta cuối cùng đã ở mặt đối lập với nam nhân này.
Khó có thể vãn hồi rồi.
Tào Chỉ Lam lắc đầu, trong mắt đẹp lấp lánh vẻ ưu phiền, lộ ra nụ cười tự giễu.
dưới sự nhắc nhở của Ngân Huy, tất cả cường giả hải tộc trên yến hội đều vẻ mặt kinh dị, ánh mắt của ai cũng nhìn về phía Thạch Nham đang ngạo nghễ đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian này, tên của Thạch Nham đã thành một cái tên vang dội nhất dưới đáy biển, lấy tu vi thiên vị cảnh khiến Bào A, Bào Văn cam nguyện chịu thua, khiến Ngân Huy, Lệ Toa gật đầu, quả thực chính là một đoạn truyền kỳ.
Cho dù là ở dưới đáy biển, hải tộc nhân cũng rất có hứng thú đối với cường giả, biến cố của thành hoang, Thạch Nham ngăn cơn sóng dữ, đủ loại lời đồn đãi đã được truyền bá khắp toàn bộ đáy biển, tất cả võ giả của hải tộc đều biết Dương gia có một nhân vật khó lường, nói tiềm lực của tiểu tử đó so với Dương Thanh đế năm đó thì còn đáng sợ hơn.
Hiện giờ chính mắt nhìn thấy hắn, cao thủ của hải tộc đều lộ ra vẻ hứng thú.
Khắc Lỗ mắt sáng lên, bỗng nhiên bật cười, cao giọng nói: "Người đâu, đưa một bàn rượu và thức ăn lên!"
Mấy tên thị vệ của Ngân Sa tộc lập tức đi an bài, không bao lâu sau liền bưng một bàn rượu ngon và đồ ăn lên.
Thạch Nham chắp tay cảm ơn, thoải mái ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, không hề có chút biểu hiện bất an, bưng chén rượu uống mấy ngụm rồi rất hào khí nói: "Hảo tửu."
Thiếu nữ xinh đẹp của Ngân Sa tộc bên cạnh Khắc Lỗ mắt lóe sáng, tựa hồ cảm thấy hứng thú với hắn, cười khanh khách nói: "Bên ngoài đồn đãi ngươi trông rất phi thường hung ác, như muốn ăn sống hải tộc nhân chúng ta, hôm nay thấy thì hình như ngươi cũng bình thường thôi."
Cười khổ cười khổ, trước mắt bao người, bắt đầu biến ảo tướng mạo, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, vây cá mập ở lưng đã biến mất, khuôn mặt cũng khôi phục hình dáng ban đầu.
Mắt đẹp của thiếu nữ xinh đẹp bỗng nhiên sáng lên, cười khẽ: "Đây mới là tướng mạo thực sự của ngươi ư?"
Thạch Nham gật đầu.
" So với lúc trước thì đẹp trai hơn nhiều." Thiếu nữ cười khẽ, nâng chén, nói: "Ta tên là Hải Lạc, cám ơn ngươi tới chúc mừng phụ thân ta."
Thạch Nham nâng chén uống cạn rượu, lại cười nói: "Hải Lạc, mĩ ngọc trong biển, thật sự là người cũng như tên."
Hải Lạc cười tới mắt híp lại, lau rượu dính ở mép rồi nói: "Ngươi đúng là biết ăn nói."
Tào Chỉ Lam ở phía sau bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, không nhịn được nhẹ giọng hừ hừ.
" Ghen tị à?" Phan Triết ở Bên cạnh hạ giọng nói: "Ban đầu quan hệ của ngươi và Thạch Nham rất hữu hảo, ta vốn tưởng rằng bằng vào mị lực của ngươi có thể mượn sức hắn thành tên mặt trắng dưới váy, làm sao ngờ cuối cùng lại biến thành thế này, hiện tại nhìn thấy hắn và người khác ái muội, ngươi cũng thấy hối hận à?"
" Ta cho dù là quyết định sai lầm thì cũng sẽ không hối hận!" Tào Chỉ Lam âm thầm cắn răng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi bớt dong dài đi, hay là nghĩ xem nên ứng phó với biến cố đột phát này như thế nào?"
" Không có biện pháp gì cả, cho dù là Thạch Nham không đến thì Ngân Sa tộc cũng kết minh với chúng ta." Phan Triết lắc đầu: "Người của Hải tộc khẳng định đang âm thầm nhìn biến hóa phía trên, chờ đợi chúng ta lưỡng bại câu thương, ta không tin bọn họ sẽ kết minh với chúng ta."
" Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì không có gì là không thể."Một thanh niên đội đấu lạp khác cười cười: "Đáng tiếc Nộ Lãng không tới làm khách, bằng không trực tiếp bàn với Nộ Lãng là được. Chỉ cần Nộ Lãng gật đầu, Thủy Hạt tộc, Xà Nhân tộc, Ngân Sa tộc tất nhiên cũng sẽ nhất trí với thái độ của hắn."
" Nộ Lãng chưa bao giờ trao đổi với nhân loại, những năm gần đây, cũng chỉ có một Dương Thanh đế từng đích thân tới tới Hắc Giao tộc, nói chuyện với Nộ Lãng một lần. Đối với người này chúng ta hay là đừng nghĩ nhiều, trừ phi trưởng bối của chúng ta đích thân đế, nếu không Nộ Lãng tuyệt đối sẽ không gặp khách."
Tào Chỉ Lam bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bên này đang âm thầm nói chuyện với nhau, Thạch Nham ở bên kia thì nâng chén chè chén, uống với mỗi một cao thủ hải tộc đám Khắc Lỗ, Ngân Huy một chén rượu, tựa hồ không biết nơi này chính là sự kiện của Ngân Sa tộc, lại có chút ý tứ giọng khách át giọng chủ.
Hắn ở trên yến hội ăn uống linh đình cùng người ta, uống rất vui sướng với hải tộc nhân, Tào Chỉ Lam là khách tới nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh đứng quan khán, ngay cả tư cách tiến vào cũng không có.
Nhìn Thạch Nham bình tĩnh như vậy, tựa hồ quan hệ với Ngân Sa tộc rất tốt, Tào Chỉ Lam, Phan Triết cảm thấy rất khó chịu.
"À, đúng rồi!" Ngân Huy uống một chén rượu, như là bỗng nhiên nhớ tới bọn họ, vỗ đầu, lập tức xoay người nhìn về phía sau rồi lại cười nói: "HÌnh như bên này còn có khách."
Khắc Lỗ cũng nhìn về phía sau.
" Các ngươi nói không chừng quen nhau đấy." Nụ cười của Ngân Huy có chút thâm ý, bỗng nhiên nói: "Cho thêm một bàn rượu và thức ăn, mấy vị bằng hữu xin mời tới đây. À, xin các ngươi bỏ đấu lạp xuống, các ngươi cứ yên tâm, tuy rằng hải tộc bất hòa với nhân tộc các ngươi, nhưng các ngươi là mang thành ý tới đây, chúng ta tất nhiên sẽ chiêu đãi thật tốt."
Đám người Tào Chỉ Lam bỗng nhiên có chút đâm lao phải theo lao. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
" Đi thôi, không phải một một Thạch Nham thôi ư, chẳng việc gì phải ngại." Một thanh niên bên cạnh Tào Chỉ Lam, Phan Triết bỏ đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng là Chung Ly Độn của Võ Hồn điện.
Đệ nhất cao thủ bài danh trên Chiến.
Chung Ly Độn vẻ mặt tự nhiên, từ phía Phan Triết, Tào Chỉ Lam vừa đi tới.
Hai người Phan Triết, Tào Chỉ Lam do dự một chút rồi cũng đi theo.
Nụ cười của Ngân Huy càng thêm rạng rỡ, giơ tay giới thiệu: "Đây là cao thủ thanh niên của Tào gia, Võ Hồn điện, Bồng Lai, ừ, ba người phía sau bọn họ thì là cung phụng Trâu Dược Phong của Tào gia, còn có Ti Đồ Kiệt của Võ Hồn điện, và Thương Lan của Bồng Lai thánh địa, đều là nhân vật nổi danh ở Vô Tẫn hải, chắc mọi người cũng không xa lạ gì."
Trâu Dược Phong phía sau Tào Chỉ Lam, và Ti Đồ Kiệt của Võ Hồn điện đều là hạng người âm trầm, nghe vậy đều không nói gì, chỉ đứng phía sau Tào Chỉ Lam và Chung Ly Độn, cau mày nhìn Thạch Nham.
Đồng tử của Thạch Nham không khỏi co rụt lại.
Chính là hai gã cao thủ Thông thần nhất trọng thiên chi cảnh!
Thái Ất Lưỡng Nghi Chùy - A Có.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên