Sát Thần
Chương 442: Nhìn chăm chú
Bào Văn cười hắc hắc, cuối cùng xuất hiện phía trên Dương gia, hóa thành một đạo ô quang, đột nhiên hạ xuống bên cạnh Cưu Lan Tâm.
" Ngươi cuối cùng cũng đến rồi." Cưu Lan Tâm vẻ mặt tươi cười, thẹn thùng: "Còn tưởng ngươi không yêu người ta nữa, lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện, khiến cho người ta phải chờ mong."
Bào Văn cười dâm đãng, vươn tay ra vỗ vào mông nàng ta một cái rồi nói: "Tiểu mỹ nhân, ta chỉ ở bên ngoài ôn chuyện với người ta, cho nên mới tới chậm một bước, sao lại không thương ngươi, ta không phải đã tới rồi ư?"
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Cưu Lan Tâm cười híp cả mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Nham, thanh âm rét lạnh: " Vừa rồi tiểu tử này ra lệnh cho những người khác giết ra, còn nói cho dù là ngươi đến thì cũng không ngăn cản được sự thật là hắn sẽ giết ta." Cưu Lan Tâm vẻ mặt oán độc.
Bào Văn nhếch miệng cười gằn, sau lưng thò ra cái đuôi bò cạp dài chừng hai thước, đuôi bò cạp gập lại, lay động trong không trung, phát ra từng đợt năng lượng ba động khiến cho tim người ta băng giá.
Hắn liếc xéo Thạch Nham rồi rất thong dong nói: "Chỉ là một tiểu bối Thiên vị cảnh, không ngờ lại cũng dám kiêu ngạo với hải tộc của chúng ta, võ giả nhân loại quả nhiên đều không biết sống chết, không biết dưới đáy biển rốt cuộc ai mới là chủ nhân chân chính ư?"
Nói xong, Bào Văn đột nhiên mắt sáng lên, một chùm tia sáng năng lượng màu xám từ trong mắt hắn bắn ra.
Ba động xem lẫn tinh thần triều dâng giống như lợi kiếm, trực tiếp dâm vào thức hải của Thạch Nham, giống như muốn đánh sập thức hải của Thạch Nham.
" Tinh thần công kích..." Thạch Nham cười cười, lắc lắc đầu rồi lạnh lùng nói: "Ta không sợ nhất chính là loại tinh thần trùng kích này, ài, còn tưởng ngươi có thủ đoạn lắm chứ, thực sự là khiến ta thất vọng."
Tinh thần trùng kích của Bào Văn một đường cực nhanh mà đến, trong nháy mắt đã bao bọc Thạch Nham, từng đợt tinh thần triều dâng toàn bộ ùa vào thức hải của hắn.
Trong thức hải, chủ hồn của Thạch Nham đột nhiên mở ra con mắt thứ ba, viêm hỏa phệ hồn đến từ Cửu U Phệ Hồn Diễm đột nhiên bốc ra từng đám, toàn bộ ùa về phía tinh thần công kích đang đánh vào thức hải của hắn.
Như băng tuyết bị nhiệt độ cao đốt cháy, tất cả tinh thần ba động đánh vào thức hải của hắn trong khoảnh khắc bị viêm hỏa phệ hồn đốt sạch, ngay cả một dòng tinh thần niệm đầu cũng không lưu lại.
Đôi mắt độc ác của Bào Văn đột nhiên hiện ra vẻ thống khổ, hắn một tay đầu, sắc mặt biến đổi, cả kinh kêu lên: "Tiểu tử, ngươi... Ngươi có thể đốt diệt ý thức tinh thần của ta ư!"
" Ta nói rồi, hôm nay bất luận là ai đến thì tiện nhân đó cũng khó thoát khỏi cái chết!" Thạch Nham sắc mặt băng hàn, cười lạnh lùng rồi bỗng nhiên chỉ về phía Bào Văn: "Thịt hắn cho ta!" Một đạo ánh sáng đột nhiên từ trong thi thể Minh Hải bay ra, yêu trùng chi vương lập tức xuất hiện, đánh về phía Bào Văn.
" Yêu trùng ăn xác vua! Yên thú cấp tám!" Một số võ giả hải tộc biết lai lịch của yêu trùng này không nhịn được kinh hãi hét lên, vẻ mặt hoảng sợ. Yêu trùng chi vương chính là yên thú cấp tám, có thể so với võ giả Thông Thần cảnh, yêu trùng chi vương này khổ tu không biết bao nhiêu năm, thực lực chân chính cũng không kém võ giả Thông thần nhị trọng thiên cảnh của nhân loại là mấy, nó cũng am hiểu tinh thần trùng kích, vừa chui ra, từng vầng tinh thần ba động khiến cho người ta hoảng hốt ùa ra, bao phủ toàn bộ thành hoang.
Tất cả võ giả đều lập tức bị ảnh hưởng, đều phát hiện ý thức có chút mơ hồ, tinh thần trở nên khó có thể tập trung.
Đó là bởi vì tinh thần ba động của yêu trùng chi vương chỉ nhằm vào một mình Bào Văn, nếu yêu trùng chi vương khuếch tán toàn bộ tinh thần lực sẽ ảnh hưởng tới võ giả, e là họ càng thêm xui xẻo.
Bào Văn cũng vẻ mặt biến đổi, sắc mặt ngưng trọng, mắt thấy yêu trùng chi vương lao tới, kêu lên: "Thì ra là dựa vào yên thú cấp tám, khó trách ngươi cuồng vọng như vậy." Bào Văn cũng không dám chậm trễ, vội vàng xuất ra toàn lực, đuôi bò cạp phát ra tiếng xì xì, từng đợt dập dờn bồng bềnh mà mắt thường có thể thấy được từ trong đuôi bò cạp tỏa ra, hình thành một đạo ánh sáng đột nhiên bắn về phía yêu trùng chi vương.
Yêu trùng ăn xác vua bên trong ánh sáng thì tốc độ chậm lại, nhưng vẫn lao về phía Bào Văn.
Đuôi bò cạp của Bào Văn phát lực, phần mặt run run, một mảng giáp kỳ dị rất nhanh mọc ra trên gương mặt hắn.
Một cỗ khí tức âm độc từ trên người hắn phóng thích ra, khu vực bên cạnh hắn liên tục bạo toái, một số vật kiến trúc của Dương gia cũng theo đó mà rung chuyển, rõ ràng đã chịu ảnh hưởng từ năng lượng trên người hắn.
Cường giả Thông Thần cảnh, một khi phát lực, có thể ảnh hưởng tới dị động của thiên địa năng lượng.
Năng lượng mà Bào Văn tụ tập khiến nguyên khí dưới đáy biển cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, khi nguyên khí ngưng luyện tạo thành thay đổi cực lớn dưới đáy biển khiến nước biển chung quanh toàn bộ bắt đầu khởi động điên cuồng dũng động.
Bào Văn kêu to, muốn lướt qua yêu trùng chi vương, trực tiếp trảm sát Thạch Nham. Yêu trùng chi vương tựa hồ biết ý đồ của hắn, khi hắn phát lực thì vô số năng lượng ba động tinh thần mạnh mẽ đột nhiên tụ tập thành đường thẳng, toàn bộ bắn về phía Bào Văn.
Bào Văn đang bay lên thì đột nhiên ngưng trệ trong hư không, sắc mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Thạch Nham đứng trên khán đài, nhìn nhìn Bào Văn và yêu trùng chi vương,, lại nhìn về phía Cưu Lan Tâm, nhếch miệng cười lạnh, bộ dạng ngươi trốn không thoát được lòng bàn tay ta đâu. các cao thủ hải tộc quan vọng Chung quanh mắt thấy Bào Văn không ngờ lại bị một con yên thú cấp tám cản lại thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cho tới lúc này bọn họ mới biết được Thạch Nham không sợ hãi gì là bởi vì có một con yên thú cấp tám.
Những người đó vốn định thừa cơ quấy rối, nhưng sau khi thấy yêu trùng chi vương thì đều an phận, hơn nữa bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Bảy trăm tên võ giả nhân loại vừa nhìn thấy Bào Văn và Thạch Nham đánh nhau thì đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ tránh ra xa, đó chiến đấu của yêu trùng chi vương và Bào Văn ảnh hưởng tới bọn họ, khiến cho bọn họ trở thành người bị hại vô tội.
Phỉ Nhã và năm tên xà nhân cũng cau mày, dần dần rời xa khu giao chiến, tới gần phía tường thành của Dương gia.
Một thân ảnh đầu đội đấu lạp, mặc áo bào màu đen che kín mặt đột nhiên hiện ra bên cạnh Phỉ Nhã, nàng ta vươn tay ra cản thân thể của lui về phía sau của Phỉ Nhã lại rồi hạ giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Phỉ Nhã quay đầu lại, nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt động dung, cuống quít muốn quỳ lạy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nữ nhân của Xà Nhân tộc vươn tay ra nâng lên, thản nhiên nói: "Không cần đa lễ."
" Tộc trưởng..."
Năm tên xà nhân nam tính biến sắc, bất an dừng đờ ra đó, không biết nên quỳ lạy hay không?
" Đừng hành lễ, ta trùng hợp đi ngang qua nơi này, nghe thấy động tĩnh nên tới xem tình huống." Đấu lạp và trường bào đã che lấp khuôn mặt và toàn thân của nữ nhân xà nhân, thanh âm rất mềm mại, tựa hồ có hiệu quả an thần thần kỳ, khi thanh âm của của nàng ta hạ xuống, Phỉ Nhã va năm tên xà nhân đều im lặng
"Nói tình huống mà các ngươi biết đi." Nữ nhân đó ôn nhu hỏi.
Phỉ Nhã vội vàng gật đầu, hơi hơi khom người, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng kể lại tình huống có liên quan tới Thạch Nham mà nàng ta biết.
Nữ nhân đó khẽ gật đầu, đợi cho Phỉ Nhã nói xong rồi thì sửng sốt trong chốc lát mới ngữ khí quái dị nói: "Không ngờ sau hắn, Dương gia còn có một tiểu quái vật như vậy tồn tại, xem ra cho dù là hắn thật sự biến mất thì Dương gia cũng không thể xuống dốc nhanh như vậy."
" Tộc trưởng, tên gia hỏa đó rất lợi hại. Hắn có tu vi thiên vị cảnh, mà khi trảm sát hai Ngân Giác Điện Đường lại rất dễ dàng, trong nháy mắt đã khiến cho Ngân Giác Điện Đường phân thây, cực kỳ đáng sợ." Phỉ Nhã giải thích.
" Thiên vị nhất trọng thiên cảnh..." Nữ nhân của Xà Nhân tộc lẩm bẩm, hơi hơi ngửa đầu, tựa hồ đang quan sát Thạch Nham, nhìn trong chốc lát mới có chút trịnh trọng nói: "Võ giả cảnh giới thiên vị nhất trọng thiên. Bình thường toàn lực xuất thủ, cũng không thể trong một canh giờ giết chết hai Ngân Giác Điện Đường. Hắn có thể làm được nhanh như vậy, thực lực nhất định không đơn giản là chỉ có thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh, người của Dương gia thường thường có một số thủ đoạn thần kỳ, ta thấy tiểu tử này khẳng định cũng không đơn giản."
" Tộc trưởng, chúng ta..." Phỉ Nhã nhìn về phía nàng ta, trưng cầu ý kiến.
Xua xua bàn tay trắng nõn mang cái bao tay, nữ tử của Xà Nhân tộc tùy ý nói: "Đừng có biểu lộ gì, chúng ta cứ tĩnh quan kì biến, lần này tới không chỉ có một mình Bào Văn đó đâu. Ừ, ta nghĩ không bao lâu nữa Bão A Dã cũng sẽ tới, chúng ta cứ ở bên cạnh xem là được."
"A, tộc trưởng của Thủy Hạt tộc không ngờ cũng tới ư?" đám người Phỉ Nhã không nhịn được kêu lên
"Ừ." Nữ nhân đó gật đầu, lạnh lùng nói: "Hôm nay Dương gia phải bị xoá tên khỏi thành hoang, đại lượng vật tư của họ có thể sẽ trở thành vật vô chủ, có một số người có ý đồ cũng là đương nhiên. Có điều nhìn tình thế này, tính toán của rất nhiều người có lẽ sẽ thất bại cũng chưa biết chừng."
"Thật vậy ư?" Phỉ Nhã nhìn về phía Thạch Nham với vẻ không dám, kinh ngạc nói: "Tên đó chỉ có thiên vị cảnh, nếu tộc trưởng của Thủy Hạt tộc tới đây, hắn có thể có biện pháp gì ư? Ta thấy hắn khẳng định sẽ trong nháy mắt bị tộc trưởng của Thủy Hạt tộc giết chết, khẳng định không có gì bất ngờ."
" Người dám cuồng vọng như vậy tất nhiên không đơn giản chỉ có chút thực lực ấy, chúng ta cứ xem đi. Thật sự không nghĩ ra, tên gia hỏa đó có vận tốt như vậy, trong gia tộc còn con bài chưa lật này, xem ra ta đoán không sai, rất nhiều người đều tính sai rồi, thực sự tưởng hắn bị giam cầm ở Ma Vực thì cả đời không thể ngóc đầu dậy được ư." Nữ nhân than khẽ, ngữ khí thổn thức cảm khái.
Đám xà nhân Phỉ Nhã biết liên quan giữa Dương Thanh đế và nàng ta, nghe nàng ta nói như vậy thì đều ngậm miệng, không dám phát biểu ý kiến.
Ở ngoài tường thành của Dương gia, càng nhiều tộc nhân hải tộc đang chậm rãi tụ tập, cơ hồ tất cả cao thủ hải tộc của thành hoang đều biết tình huống nơi này, trong thành hoang, thỉnh thoảng lại có khí tức cực kỳ đáng sợ lặng lẽ tỏa ra.
Không biết có bao nhiêu cường giả đỉnh phong của hải tộc đang ẩn núp trong thành hoang ở dùng phương thức đặc biệt để che giấu khí tức, âm thầm quan sát một hồi chiến đấu đang phát sinh trong Dương gia.
Thanh niên Thân là tiêu điểm của mọi người thì lưng ưỡn thẳng, lợi kiếm cắm trên bình đài kiến trúc chủ của Dương gia, vẻ mặt lãnh khốc ,khóe miệng phác ra một nụ cười trào phúng: "Làm ra động tĩnh lớn như vậy, người nên đến chắc đều sẽ tới, ta cũng muốn xem những hải tộc nhân này có phải đều là ngu xuẩn hay không."
" Ngươi cuối cùng cũng đến rồi." Cưu Lan Tâm vẻ mặt tươi cười, thẹn thùng: "Còn tưởng ngươi không yêu người ta nữa, lâu như vậy mà vẫn không xuất hiện, khiến cho người ta phải chờ mong."
Bào Văn cười dâm đãng, vươn tay ra vỗ vào mông nàng ta một cái rồi nói: "Tiểu mỹ nhân, ta chỉ ở bên ngoài ôn chuyện với người ta, cho nên mới tới chậm một bước, sao lại không thương ngươi, ta không phải đã tới rồi ư?"
"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi." Cưu Lan Tâm cười híp cả mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Nham, thanh âm rét lạnh: " Vừa rồi tiểu tử này ra lệnh cho những người khác giết ra, còn nói cho dù là ngươi đến thì cũng không ngăn cản được sự thật là hắn sẽ giết ta." Cưu Lan Tâm vẻ mặt oán độc.
Bào Văn nhếch miệng cười gằn, sau lưng thò ra cái đuôi bò cạp dài chừng hai thước, đuôi bò cạp gập lại, lay động trong không trung, phát ra từng đợt năng lượng ba động khiến cho tim người ta băng giá.
Hắn liếc xéo Thạch Nham rồi rất thong dong nói: "Chỉ là một tiểu bối Thiên vị cảnh, không ngờ lại cũng dám kiêu ngạo với hải tộc của chúng ta, võ giả nhân loại quả nhiên đều không biết sống chết, không biết dưới đáy biển rốt cuộc ai mới là chủ nhân chân chính ư?"
Nói xong, Bào Văn đột nhiên mắt sáng lên, một chùm tia sáng năng lượng màu xám từ trong mắt hắn bắn ra.
Ba động xem lẫn tinh thần triều dâng giống như lợi kiếm, trực tiếp dâm vào thức hải của Thạch Nham, giống như muốn đánh sập thức hải của Thạch Nham.
" Tinh thần công kích..." Thạch Nham cười cười, lắc lắc đầu rồi lạnh lùng nói: "Ta không sợ nhất chính là loại tinh thần trùng kích này, ài, còn tưởng ngươi có thủ đoạn lắm chứ, thực sự là khiến ta thất vọng."
Tinh thần trùng kích của Bào Văn một đường cực nhanh mà đến, trong nháy mắt đã bao bọc Thạch Nham, từng đợt tinh thần triều dâng toàn bộ ùa vào thức hải của hắn.
Trong thức hải, chủ hồn của Thạch Nham đột nhiên mở ra con mắt thứ ba, viêm hỏa phệ hồn đến từ Cửu U Phệ Hồn Diễm đột nhiên bốc ra từng đám, toàn bộ ùa về phía tinh thần công kích đang đánh vào thức hải của hắn.
Như băng tuyết bị nhiệt độ cao đốt cháy, tất cả tinh thần ba động đánh vào thức hải của hắn trong khoảnh khắc bị viêm hỏa phệ hồn đốt sạch, ngay cả một dòng tinh thần niệm đầu cũng không lưu lại.
Đôi mắt độc ác của Bào Văn đột nhiên hiện ra vẻ thống khổ, hắn một tay đầu, sắc mặt biến đổi, cả kinh kêu lên: "Tiểu tử, ngươi... Ngươi có thể đốt diệt ý thức tinh thần của ta ư!"
" Ta nói rồi, hôm nay bất luận là ai đến thì tiện nhân đó cũng khó thoát khỏi cái chết!" Thạch Nham sắc mặt băng hàn, cười lạnh lùng rồi bỗng nhiên chỉ về phía Bào Văn: "Thịt hắn cho ta!" Một đạo ánh sáng đột nhiên từ trong thi thể Minh Hải bay ra, yêu trùng chi vương lập tức xuất hiện, đánh về phía Bào Văn.
" Yêu trùng ăn xác vua! Yên thú cấp tám!" Một số võ giả hải tộc biết lai lịch của yêu trùng này không nhịn được kinh hãi hét lên, vẻ mặt hoảng sợ. Yêu trùng chi vương chính là yên thú cấp tám, có thể so với võ giả Thông Thần cảnh, yêu trùng chi vương này khổ tu không biết bao nhiêu năm, thực lực chân chính cũng không kém võ giả Thông thần nhị trọng thiên cảnh của nhân loại là mấy, nó cũng am hiểu tinh thần trùng kích, vừa chui ra, từng vầng tinh thần ba động khiến cho người ta hoảng hốt ùa ra, bao phủ toàn bộ thành hoang.
Tất cả võ giả đều lập tức bị ảnh hưởng, đều phát hiện ý thức có chút mơ hồ, tinh thần trở nên khó có thể tập trung.
Đó là bởi vì tinh thần ba động của yêu trùng chi vương chỉ nhằm vào một mình Bào Văn, nếu yêu trùng chi vương khuếch tán toàn bộ tinh thần lực sẽ ảnh hưởng tới võ giả, e là họ càng thêm xui xẻo.
Bào Văn cũng vẻ mặt biến đổi, sắc mặt ngưng trọng, mắt thấy yêu trùng chi vương lao tới, kêu lên: "Thì ra là dựa vào yên thú cấp tám, khó trách ngươi cuồng vọng như vậy." Bào Văn cũng không dám chậm trễ, vội vàng xuất ra toàn lực, đuôi bò cạp phát ra tiếng xì xì, từng đợt dập dờn bồng bềnh mà mắt thường có thể thấy được từ trong đuôi bò cạp tỏa ra, hình thành một đạo ánh sáng đột nhiên bắn về phía yêu trùng chi vương.
Yêu trùng ăn xác vua bên trong ánh sáng thì tốc độ chậm lại, nhưng vẫn lao về phía Bào Văn.
Đuôi bò cạp của Bào Văn phát lực, phần mặt run run, một mảng giáp kỳ dị rất nhanh mọc ra trên gương mặt hắn.
Một cỗ khí tức âm độc từ trên người hắn phóng thích ra, khu vực bên cạnh hắn liên tục bạo toái, một số vật kiến trúc của Dương gia cũng theo đó mà rung chuyển, rõ ràng đã chịu ảnh hưởng từ năng lượng trên người hắn.
Cường giả Thông Thần cảnh, một khi phát lực, có thể ảnh hưởng tới dị động của thiên địa năng lượng.
Năng lượng mà Bào Văn tụ tập khiến nguyên khí dưới đáy biển cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, khi nguyên khí ngưng luyện tạo thành thay đổi cực lớn dưới đáy biển khiến nước biển chung quanh toàn bộ bắt đầu khởi động điên cuồng dũng động.
Bào Văn kêu to, muốn lướt qua yêu trùng chi vương, trực tiếp trảm sát Thạch Nham. Yêu trùng chi vương tựa hồ biết ý đồ của hắn, khi hắn phát lực thì vô số năng lượng ba động tinh thần mạnh mẽ đột nhiên tụ tập thành đường thẳng, toàn bộ bắn về phía Bào Văn.
Bào Văn đang bay lên thì đột nhiên ngưng trệ trong hư không, sắc mặt hiện ra vẻ thống khổ.
Thạch Nham đứng trên khán đài, nhìn nhìn Bào Văn và yêu trùng chi vương,, lại nhìn về phía Cưu Lan Tâm, nhếch miệng cười lạnh, bộ dạng ngươi trốn không thoát được lòng bàn tay ta đâu. các cao thủ hải tộc quan vọng Chung quanh mắt thấy Bào Văn không ngờ lại bị một con yên thú cấp tám cản lại thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cho tới lúc này bọn họ mới biết được Thạch Nham không sợ hãi gì là bởi vì có một con yên thú cấp tám.
Những người đó vốn định thừa cơ quấy rối, nhưng sau khi thấy yêu trùng chi vương thì đều an phận, hơn nữa bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Bảy trăm tên võ giả nhân loại vừa nhìn thấy Bào Văn và Thạch Nham đánh nhau thì đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ tránh ra xa, đó chiến đấu của yêu trùng chi vương và Bào Văn ảnh hưởng tới bọn họ, khiến cho bọn họ trở thành người bị hại vô tội.
Phỉ Nhã và năm tên xà nhân cũng cau mày, dần dần rời xa khu giao chiến, tới gần phía tường thành của Dương gia.
Một thân ảnh đầu đội đấu lạp, mặc áo bào màu đen che kín mặt đột nhiên hiện ra bên cạnh Phỉ Nhã, nàng ta vươn tay ra cản thân thể của lui về phía sau của Phỉ Nhã lại rồi hạ giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Phỉ Nhã quay đầu lại, nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt động dung, cuống quít muốn quỳ lạy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nữ nhân của Xà Nhân tộc vươn tay ra nâng lên, thản nhiên nói: "Không cần đa lễ."
" Tộc trưởng..."
Năm tên xà nhân nam tính biến sắc, bất an dừng đờ ra đó, không biết nên quỳ lạy hay không?
" Đừng hành lễ, ta trùng hợp đi ngang qua nơi này, nghe thấy động tĩnh nên tới xem tình huống." Đấu lạp và trường bào đã che lấp khuôn mặt và toàn thân của nữ nhân xà nhân, thanh âm rất mềm mại, tựa hồ có hiệu quả an thần thần kỳ, khi thanh âm của của nàng ta hạ xuống, Phỉ Nhã va năm tên xà nhân đều im lặng
"Nói tình huống mà các ngươi biết đi." Nữ nhân đó ôn nhu hỏi.
Phỉ Nhã vội vàng gật đầu, hơi hơi khom người, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, vội vàng kể lại tình huống có liên quan tới Thạch Nham mà nàng ta biết.
Nữ nhân đó khẽ gật đầu, đợi cho Phỉ Nhã nói xong rồi thì sửng sốt trong chốc lát mới ngữ khí quái dị nói: "Không ngờ sau hắn, Dương gia còn có một tiểu quái vật như vậy tồn tại, xem ra cho dù là hắn thật sự biến mất thì Dương gia cũng không thể xuống dốc nhanh như vậy."
" Tộc trưởng, tên gia hỏa đó rất lợi hại. Hắn có tu vi thiên vị cảnh, mà khi trảm sát hai Ngân Giác Điện Đường lại rất dễ dàng, trong nháy mắt đã khiến cho Ngân Giác Điện Đường phân thây, cực kỳ đáng sợ." Phỉ Nhã giải thích.
" Thiên vị nhất trọng thiên cảnh..." Nữ nhân của Xà Nhân tộc lẩm bẩm, hơi hơi ngửa đầu, tựa hồ đang quan sát Thạch Nham, nhìn trong chốc lát mới có chút trịnh trọng nói: "Võ giả cảnh giới thiên vị nhất trọng thiên. Bình thường toàn lực xuất thủ, cũng không thể trong một canh giờ giết chết hai Ngân Giác Điện Đường. Hắn có thể làm được nhanh như vậy, thực lực nhất định không đơn giản là chỉ có thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh, người của Dương gia thường thường có một số thủ đoạn thần kỳ, ta thấy tiểu tử này khẳng định cũng không đơn giản."
" Tộc trưởng, chúng ta..." Phỉ Nhã nhìn về phía nàng ta, trưng cầu ý kiến.
Xua xua bàn tay trắng nõn mang cái bao tay, nữ tử của Xà Nhân tộc tùy ý nói: "Đừng có biểu lộ gì, chúng ta cứ tĩnh quan kì biến, lần này tới không chỉ có một mình Bào Văn đó đâu. Ừ, ta nghĩ không bao lâu nữa Bão A Dã cũng sẽ tới, chúng ta cứ ở bên cạnh xem là được."
"A, tộc trưởng của Thủy Hạt tộc không ngờ cũng tới ư?" đám người Phỉ Nhã không nhịn được kêu lên
"Ừ." Nữ nhân đó gật đầu, lạnh lùng nói: "Hôm nay Dương gia phải bị xoá tên khỏi thành hoang, đại lượng vật tư của họ có thể sẽ trở thành vật vô chủ, có một số người có ý đồ cũng là đương nhiên. Có điều nhìn tình thế này, tính toán của rất nhiều người có lẽ sẽ thất bại cũng chưa biết chừng."
"Thật vậy ư?" Phỉ Nhã nhìn về phía Thạch Nham với vẻ không dám, kinh ngạc nói: "Tên đó chỉ có thiên vị cảnh, nếu tộc trưởng của Thủy Hạt tộc tới đây, hắn có thể có biện pháp gì ư? Ta thấy hắn khẳng định sẽ trong nháy mắt bị tộc trưởng của Thủy Hạt tộc giết chết, khẳng định không có gì bất ngờ."
" Người dám cuồng vọng như vậy tất nhiên không đơn giản chỉ có chút thực lực ấy, chúng ta cứ xem đi. Thật sự không nghĩ ra, tên gia hỏa đó có vận tốt như vậy, trong gia tộc còn con bài chưa lật này, xem ra ta đoán không sai, rất nhiều người đều tính sai rồi, thực sự tưởng hắn bị giam cầm ở Ma Vực thì cả đời không thể ngóc đầu dậy được ư." Nữ nhân than khẽ, ngữ khí thổn thức cảm khái.
Đám xà nhân Phỉ Nhã biết liên quan giữa Dương Thanh đế và nàng ta, nghe nàng ta nói như vậy thì đều ngậm miệng, không dám phát biểu ý kiến.
Ở ngoài tường thành của Dương gia, càng nhiều tộc nhân hải tộc đang chậm rãi tụ tập, cơ hồ tất cả cao thủ hải tộc của thành hoang đều biết tình huống nơi này, trong thành hoang, thỉnh thoảng lại có khí tức cực kỳ đáng sợ lặng lẽ tỏa ra.
Không biết có bao nhiêu cường giả đỉnh phong của hải tộc đang ẩn núp trong thành hoang ở dùng phương thức đặc biệt để che giấu khí tức, âm thầm quan sát một hồi chiến đấu đang phát sinh trong Dương gia.
Thanh niên Thân là tiêu điểm của mọi người thì lưng ưỡn thẳng, lợi kiếm cắm trên bình đài kiến trúc chủ của Dương gia, vẻ mặt lãnh khốc ,khóe miệng phác ra một nụ cười trào phúng: "Làm ra động tĩnh lớn như vậy, người nên đến chắc đều sẽ tới, ta cũng muốn xem những hải tộc nhân này có phải đều là ngu xuẩn hay không."
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên