Sát Thần
Chương 425: Đường về
"Hả!" Thạch Nham ngẩn người, nhìn về phía Triệu Phong với vẻ khó hiểu: "Lão nhân kia rất có danh khí ư?"
" Về sau ngươi tới Thần Châu đại địa thì sẽ biết." Triệu Phong cười cười thần bí: "Lão nhân kia cho dù là người của Niết bàn cũng tôn kính, không ngờ tiểu tử kia lại là truyền nhân của lão nhân đó, khó trách."
Thạch Nham kinh ngạc.
"Được rồi, chúng ta chờ mong ngươi tiến vào Thần Châu đại địa sớm một chút, chúng ta cũng nên ly khai rồi." Triệu Phong cười cười, nói một tiếng với đoàn người Lý Duyệt rồi cáo biệt.
" Bảo trọng." Thải Y cười khanh khách đi lên, mắt đẹp nhìn hắn, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ bảo: "Nhớ tới tìm ta, ngươi nếu không đến, ta cũng sẽ tìm tới ngươi."
" Tìm tới ta ư?" Thạch Nham cười cười, có chút không rõ thái độ của nàng ta: "Về sau ở Thần Châu đại địa, cơ hội gặp mặt của chúng ta có thể rất ít, ngươi và ta cũng không cần thiết gặp lại mà."
"Tên gia hỏa Vô tình!" Thải Y hừ một tiếng, chợt cười nói: "Không sao, ta sẽ tìm được ngươi, có một số việc ta vẫn chưa nói rõ với ngươi." Ngữ khí rất ám muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mọi người bỗng nhiên bật cười, vẻ mặt suy tư.
" Tái kiến." Thải Y mỉm cười nói nhỏ, quay đầu liếc huynh đệ Lao Lý một cái.
" Đa tạ, huynh đệ, chúng ta sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi." Huynh đệ Lao Lý đồng thanh nói.
Thạch Nham cười cười gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta cùng về, cùng lên đường là được. Nể mặt tên tiểu tử Thạch Nham này, trên đường đi chúng ta sẽ che chở cho các ngươi." Triệu Phong cười cười gật đầu với ba người Thải Y.
" Tái kiến."
Thạch Nham vẫy tay, nhìn đoàn người Thải Y, Triệu Phong chậm rãi rời đi, lại bốn người Dạ Trường Phong dần dần biến mất.
Không bao lâu sau, trên đảo chỉ còn lại có hắn và Xích Tiêu, Tả Hư, Tả Thi.
" Ngươi thật sự có được sinh mệnh nguyên dịch ư?" Chờ tất cả mọi người đi rồi, Xích Tiêu hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng.
"Không sai." Thạch Nham cười cười gật đầu: "Chờ một ngày kia ngươi cũng bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, nhớ tới tìm ta, chỉ cần trong tay ta có sinh mệnh nguyên dịch thì nhất định sẽ không keo kiệt." Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía Tả Hư, Tả Thi: "Các ngươi cũng vậy."
Ba người mặt lộ vẻ cảm kích.
" Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, tới Vô Tẫn hải." Thạch Nham cũng không do dự, trong lòng nhớ tới tình thế của Vô Tẫn hải, không muốn tiếp tục lưu lại trong ám từ vụ chướng.
Ba người Xích Tiêu gật đầu.
Một nhóm bốn người sóng vai rời khỏi dị địa này, nhảy vào trong ám từ vụ chướng quỷ dị rồi tới Vô Tẫn hải.
..
Một ngày kia.
Bốn người Thạch Nham lướt qua ám từ vụ chướng, cuối cùng cũng hiện thân ở vùng ven, nhìn thấy ánh nắng, tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác như được sống lại.
Tinh quang Đầy trời, dùng phương thức mà người thường không phát hiện được lặng lẽ từ trên trời rơi xuống, nhập vào trong tinh thần vũ hồn của hắn.
Thạch Nham vẻ mặt động dung, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Không biết vì sao, hắn rõ ràng cảm thấy tốc độ tinh thần chi quang nhập vào trong cơ thể rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, có thể là phải nhanh tới gấp ba lần trước khi tiến vào ám từ vụ chướng.
Tinh quang đầy trời mắt thường không nhìn thấy, nhưng có thể thể ngộ được, nhất nhất từ trên trời bay xuống, giống như mưa biến mất trong tinh thần vũ hồn của hắn, lặng lẽ tăng cường cho tinh thần dị năng trong tinh thần vũ hồn.
Có lẽ là bước vào thiên vị chi cảnh, cũng có lẽ là ở bên trong dị địa đó, dị lực thần bí đã tăng cường cho tinh thần vũ hồn, khiến tinh thần vũ hồn có thể cất chứa nhiều tinh thần chi lực hơn.
Tóm lại, lần này năng lực hấp thu của tinh thần vũ hồn đã được tăng cường trên diện rộng, đây là sự thật không phải tranh cãi.
Ba người Xích Tiêu cũng không thể cảm ứng được biến hóa trên người hắn, chỉ nhìn thấy thần sắc sung sướng của hắn thì biết rằng tâm tình của hắn tựa hồ không tồi.
" Làm sao vậy?" Tả Hư cười tủm tỉm: "Có phải cảm thấy nhìn thấy thái dương thì có một loại vui sướng tự đáy lòng hay không, ở lâu trong ám từ vụ chướng, bỗng nhiên được đi ra, cảm giác quả thật không tồi đúng không?"
Thạch Nham không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
" Vô Tẫn hải thật sự phức tạp như vậy ư?" Xích Tiêu vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía tây. Mắt sáng ngời: "Ma nhân và Minh nhân thật sự đều ở trong Vô Tẫn hải ư?"
"Ừ."
" Thật đúng là đáng sợ, xem ra chúng ta phải đi đường vòng rồi, nơi đó lúc này chắc rất nguy hiểm, có thể không đi qua Vô Tẫn hải thì tốt nhất đừng đi." Xích Tiêu trầm mặc một chút rồi đột nhiên nói: "Xem ra, chúng ta có thể chia tay ở chỗ này rồi."
Thạch Nham gật đầu, nói: "Sau khi về Thương Minh, nói với gia gia của chúng ta một tiếng, bảo họ đừng quá lo lắng cho tình thế của Thương Minh, chờ ta đứng vững ở Vô Tẫn hải rồi ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi. Ừ, nếu có khả năng thì ta sẽ phái người đón các ngươi, để các ngươi rời khỏi Thương Minh nhỏ bé đó."
Mắt Tả Hư đột nhiên sáng ngời.
Tả Thi cũng liên tục gật đầu liên tục gật đầu, kinh hỉ: lên: "Tốt quá, tốt quá, đi ra bên ngoài mới biết Thương Minh của chúng ta đích xác rất nhỏ bẻ, võ giả chỗ chúng ta cảnh giới cũng tựa hồ quá thấp. ngươi xem những tên đến từ Thần Châu đại địa đi, tuổi cũng tương tự như ta, cũng có được tu vi niết bàn, thiên vị cảnh rồi, thật sự là tức chết đi được, ta không muốn cứ mãi là ếch ngồi đáy giếng."
Xích Tiêu cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Lần này trong ám từ vụ chướng, hắn chịu đả kích không nhỏ, nhìn tiểu bối ai nấy tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thiên vị cảnh hắn trong lòng hắn có chút chán nản.
Nhất là Thạch Nham.
Từ sau khi rời khỏi Thương Minh, trong vài năm ngắn ngủi, vừa mới từ bách kiếp cảnh bước vào thiên vị cảnh, tốc độ tu luyện quả thực nghe rợn cả người.
Xích Tiêu cũng không biết đây là bởi vì trên người hắn có vũ hồn thần bí phát huy tác dụng, chỉ coi đây là ảnh hưởng của hoàn cảnh, lần đầu tiên ý thức được một hoàn cảnh tu luyện tốt trọng yếu với võ giả như thế nào.
" Lần này sau khi trở về, chúng ta sẽ chuẩn bị rời khỏi Thương Minh, yên tâm đi, ta sẽ nói với gia gia ngươi tình huống hiện tại của ngươi." Tả Hư hít một hơi, cười nói: "Lão gia hỏa kia nhất định không ngờ ngươi lúc này đã vượt qua hắn, vượt qua tất cả tiền nhân của Thạch gia."
Thạch Nham bật cười.
"Ngươi phải cam đoan, khi chúng ta lần sau gặp mặt, ngươi có thể mang tới cho chúng ta kinh hỉ lớn hơn." Xích Tiêu nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Trên người ngươi có rất nhiều kỳ tích, ta nghĩ một ngày kia, ngươi có thể sẽ vượt qua những kẻ được gọi là cường giả, đứng ở trên đỉnh phong của võ giả, ta biết khẳng định sẽ có một ngày như vậy."
" Đa tạ cát ngôn của ngươi." Thạch Nham nhếch miệng cười.
Ba người Xích Tiêu lại khen hắn một hồi rồi nói tới tình trạng Thương Minh, sau cùng thì lưu luyến không rời cáo từ, cáo biệt hắn ở ngoài ám từ vụ chướng, đi đường vòng về Thương Minh.
Thạch Nham nhìn hải vực ở xa xa, bỗng nhiên cất tiếng cười to, hóa thành một đạo tinh quang rồi bay thẳng tới Thương Khung hải vực.
...
Vô Tẫn hải.
Một năm trôi qua, năm khối hải vực chinh chiến không ngừng, Ma nhân, Minh nhân, nhân tộc, yêu thú hiện thân trên năm khối hải vực, vì tài nguyên tu luyện, vì cừu hận chủng tộc mà chém giết lẫn nhau, chưa từng bình ổn.
Già La hải vực và Viên La hải vực lúc này phân biệt thành nơi ở của Ma nhân và Minh nhân, Già La hải vực bị Minh nhân tạm thời nắm giữ, Viên La hải vực thì do Ma nhân chiếm đóng, năm khối đại lục lớn chỉ còn lại có ba khối thuộc về võ giả nhân tộc, hai đại dị tộc xâm nhập, khiến Vô Tẫn hải liên tục chinh chiến, tựa hồ trong thời gian ngắn sẽ không được bình ổn.
Ở biên giới Già La hải vực và Viên La hải vực, khu vực giao giới với tam đại hải vực, trong một năm nay không biết đã chết bao nhiêu sinh linh.
Ngàn vạn dị tộc và võ giả tranh đấu ở Vô Tẫn hải, biến Vô Tẫn hải thành một Tu La huyết trường, thi thể ngổn ngang.
Bình dân dân chúng của Nhân loại ở trong trận chiến đấu này khổ sở vô cùng, không nhìn thấy hy vọng, không biết phương hướng của tương lai, sợ hãi dị tộc một ngày nào đó sẽ ùa tới, tàn sát hòn đảo nơi bọn họ đang sống thành đảo chét.
Một ngày này, trên một hòn đảo rộng lớn của Hắc Thủy hải vực, cao thủ của nhân tộc và ma tộc vẫn đang tranh đấu, một hồi huyết chiến qua đi, cao thủ nhân tộc bị trảm sát hầu như không còn, cơ hồ không ai có thể may mắn chạy trốn.
Trên đảo khắp nơi đều là thi thể, có nhân tộc, cũng có Ma nhân, còn có rất nhiều yêu thú ma thú, nhiều không đếm xuể.
Trong đống thi cốt, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, đi lại trên hòn đảo đầy mùi máu tươi, nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Trên đảo sớm đã không còn ai, thần thức khuếch tán, không một bóng người, một chút sinh linh ba động cũng không có.
Một hòn đảo lớn như vậy lại chỉ có kên kên bay lượn, hưng phấn ăn thi thể, muỗi bay loạn, mùi hôi gay mũi, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Đi ra từng cỗ thi thể, hắn dừng lại, đi qua hòn đảo, bay về phía Vân Phong đảo.
Vân Phong đảo chính là hòn đảo giữa Viên La hải vực và Hắc Thủy hải vực, thiên địa linh khí cằn cỗi, rất ít võ giả hoạt động ở đây, lúc trước người của Hạ gia từ sau khi rời khỏi Già La hải vực, tạm thời tránh né trên Vân Phong đảo, không khuất phục trước võ giả của Vô Tẫn hải, cẩn thận sinh hoạt.
Trở về Vô Tẫn hải, hắn không rõ ràng lắm tình thế của nơi này, lại không dám mạo muội hiện thân, từ trong miệng của võ giả thế lực khác tìm hiểu tin tức, tìm người của Hạ gia là cách duy nhất của hắn.
Dọc theo đường đi hắn cố ý né qua các hòn đảo có võ giả tụ tập, che giấu khí tức, hơn nữa dùng phương pháp đặc thù để che giấu tướng mạo vốn có, không muốn để người ta biết được thân phận.
Tình thế của Vô Tẫn hải phức tạp, chỉ có biết rõ ràng tình huống trước, hắn mới tiện xác định phương châm hành động của bước tiếp theo.
Đi tới Vân Phong đảo, mở thần thức, để cảm thụ sinh mệnh ba động trên đảo, thần thức đi qua đâu, không có một tia sinh mệnh ba động nào đáp lại, trên cả hòn đảo không ngờ lại ngay cả một con yêu thú cũng không phát hiện được, tử khí trầm trầm giống như hoang vu lâu rồi.
Đi một vòng trên đảo, hắn vẫn không nhìn thấy một võ giả nhân loại nào, cũng không nhìn thấy dị tộc, nhưng không phát hiện thi cốt của bình dân, xem ra người trên đảo chỉ sợ đã sớm đi rồi.
Hắn tất nhiên cũng không tìm được người của Hạ gia.
Mây đen bỗng nhiên che phủ.
Trong Tầng mây từng dòng minh khí chậm rãi ùa ra, trong mây đen thỉnh thoảng lại truyền ra năng lượng ba động quỷ dị.
Giật mình, hắn bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía mây đen, sắc mặt dần dần ngưng trọng, âm thầm đề phòng.
" Về sau ngươi tới Thần Châu đại địa thì sẽ biết." Triệu Phong cười cười thần bí: "Lão nhân kia cho dù là người của Niết bàn cũng tôn kính, không ngờ tiểu tử kia lại là truyền nhân của lão nhân đó, khó trách."
Thạch Nham kinh ngạc.
"Được rồi, chúng ta chờ mong ngươi tiến vào Thần Châu đại địa sớm một chút, chúng ta cũng nên ly khai rồi." Triệu Phong cười cười, nói một tiếng với đoàn người Lý Duyệt rồi cáo biệt.
" Bảo trọng." Thải Y cười khanh khách đi lên, mắt đẹp nhìn hắn, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng chỉ bảo: "Nhớ tới tìm ta, ngươi nếu không đến, ta cũng sẽ tìm tới ngươi."
" Tìm tới ta ư?" Thạch Nham cười cười, có chút không rõ thái độ của nàng ta: "Về sau ở Thần Châu đại địa, cơ hội gặp mặt của chúng ta có thể rất ít, ngươi và ta cũng không cần thiết gặp lại mà."
"Tên gia hỏa Vô tình!" Thải Y hừ một tiếng, chợt cười nói: "Không sao, ta sẽ tìm được ngươi, có một số việc ta vẫn chưa nói rõ với ngươi." Ngữ khí rất ám muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mọi người bỗng nhiên bật cười, vẻ mặt suy tư.
" Tái kiến." Thải Y mỉm cười nói nhỏ, quay đầu liếc huynh đệ Lao Lý một cái.
" Đa tạ, huynh đệ, chúng ta sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi." Huynh đệ Lao Lý đồng thanh nói.
Thạch Nham cười cười gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta cùng về, cùng lên đường là được. Nể mặt tên tiểu tử Thạch Nham này, trên đường đi chúng ta sẽ che chở cho các ngươi." Triệu Phong cười cười gật đầu với ba người Thải Y.
" Tái kiến."
Thạch Nham vẫy tay, nhìn đoàn người Thải Y, Triệu Phong chậm rãi rời đi, lại bốn người Dạ Trường Phong dần dần biến mất.
Không bao lâu sau, trên đảo chỉ còn lại có hắn và Xích Tiêu, Tả Hư, Tả Thi.
" Ngươi thật sự có được sinh mệnh nguyên dịch ư?" Chờ tất cả mọi người đi rồi, Xích Tiêu hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng.
"Không sai." Thạch Nham cười cười gật đầu: "Chờ một ngày kia ngươi cũng bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, nhớ tới tìm ta, chỉ cần trong tay ta có sinh mệnh nguyên dịch thì nhất định sẽ không keo kiệt." Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía Tả Hư, Tả Thi: "Các ngươi cũng vậy."
Ba người mặt lộ vẻ cảm kích.
" Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, tới Vô Tẫn hải." Thạch Nham cũng không do dự, trong lòng nhớ tới tình thế của Vô Tẫn hải, không muốn tiếp tục lưu lại trong ám từ vụ chướng.
Ba người Xích Tiêu gật đầu.
Một nhóm bốn người sóng vai rời khỏi dị địa này, nhảy vào trong ám từ vụ chướng quỷ dị rồi tới Vô Tẫn hải.
..
Một ngày kia.
Bốn người Thạch Nham lướt qua ám từ vụ chướng, cuối cùng cũng hiện thân ở vùng ven, nhìn thấy ánh nắng, tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác như được sống lại.
Tinh quang Đầy trời, dùng phương thức mà người thường không phát hiện được lặng lẽ từ trên trời rơi xuống, nhập vào trong tinh thần vũ hồn của hắn.
Thạch Nham vẻ mặt động dung, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Không biết vì sao, hắn rõ ràng cảm thấy tốc độ tinh thần chi quang nhập vào trong cơ thể rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, có thể là phải nhanh tới gấp ba lần trước khi tiến vào ám từ vụ chướng.
Tinh quang đầy trời mắt thường không nhìn thấy, nhưng có thể thể ngộ được, nhất nhất từ trên trời bay xuống, giống như mưa biến mất trong tinh thần vũ hồn của hắn, lặng lẽ tăng cường cho tinh thần dị năng trong tinh thần vũ hồn.
Có lẽ là bước vào thiên vị chi cảnh, cũng có lẽ là ở bên trong dị địa đó, dị lực thần bí đã tăng cường cho tinh thần vũ hồn, khiến tinh thần vũ hồn có thể cất chứa nhiều tinh thần chi lực hơn.
Tóm lại, lần này năng lực hấp thu của tinh thần vũ hồn đã được tăng cường trên diện rộng, đây là sự thật không phải tranh cãi.
Ba người Xích Tiêu cũng không thể cảm ứng được biến hóa trên người hắn, chỉ nhìn thấy thần sắc sung sướng của hắn thì biết rằng tâm tình của hắn tựa hồ không tồi.
" Làm sao vậy?" Tả Hư cười tủm tỉm: "Có phải cảm thấy nhìn thấy thái dương thì có một loại vui sướng tự đáy lòng hay không, ở lâu trong ám từ vụ chướng, bỗng nhiên được đi ra, cảm giác quả thật không tồi đúng không?"
Thạch Nham không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
" Vô Tẫn hải thật sự phức tạp như vậy ư?" Xích Tiêu vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía tây. Mắt sáng ngời: "Ma nhân và Minh nhân thật sự đều ở trong Vô Tẫn hải ư?"
"Ừ."
" Thật đúng là đáng sợ, xem ra chúng ta phải đi đường vòng rồi, nơi đó lúc này chắc rất nguy hiểm, có thể không đi qua Vô Tẫn hải thì tốt nhất đừng đi." Xích Tiêu trầm mặc một chút rồi đột nhiên nói: "Xem ra, chúng ta có thể chia tay ở chỗ này rồi."
Thạch Nham gật đầu, nói: "Sau khi về Thương Minh, nói với gia gia của chúng ta một tiếng, bảo họ đừng quá lo lắng cho tình thế của Thương Minh, chờ ta đứng vững ở Vô Tẫn hải rồi ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi. Ừ, nếu có khả năng thì ta sẽ phái người đón các ngươi, để các ngươi rời khỏi Thương Minh nhỏ bé đó."
Mắt Tả Hư đột nhiên sáng ngời.
Tả Thi cũng liên tục gật đầu liên tục gật đầu, kinh hỉ: lên: "Tốt quá, tốt quá, đi ra bên ngoài mới biết Thương Minh của chúng ta đích xác rất nhỏ bẻ, võ giả chỗ chúng ta cảnh giới cũng tựa hồ quá thấp. ngươi xem những tên đến từ Thần Châu đại địa đi, tuổi cũng tương tự như ta, cũng có được tu vi niết bàn, thiên vị cảnh rồi, thật sự là tức chết đi được, ta không muốn cứ mãi là ếch ngồi đáy giếng."
Xích Tiêu cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Lần này trong ám từ vụ chướng, hắn chịu đả kích không nhỏ, nhìn tiểu bối ai nấy tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thiên vị cảnh hắn trong lòng hắn có chút chán nản.
Nhất là Thạch Nham.
Từ sau khi rời khỏi Thương Minh, trong vài năm ngắn ngủi, vừa mới từ bách kiếp cảnh bước vào thiên vị cảnh, tốc độ tu luyện quả thực nghe rợn cả người.
Xích Tiêu cũng không biết đây là bởi vì trên người hắn có vũ hồn thần bí phát huy tác dụng, chỉ coi đây là ảnh hưởng của hoàn cảnh, lần đầu tiên ý thức được một hoàn cảnh tu luyện tốt trọng yếu với võ giả như thế nào.
" Lần này sau khi trở về, chúng ta sẽ chuẩn bị rời khỏi Thương Minh, yên tâm đi, ta sẽ nói với gia gia ngươi tình huống hiện tại của ngươi." Tả Hư hít một hơi, cười nói: "Lão gia hỏa kia nhất định không ngờ ngươi lúc này đã vượt qua hắn, vượt qua tất cả tiền nhân của Thạch gia."
Thạch Nham bật cười.
"Ngươi phải cam đoan, khi chúng ta lần sau gặp mặt, ngươi có thể mang tới cho chúng ta kinh hỉ lớn hơn." Xích Tiêu nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Trên người ngươi có rất nhiều kỳ tích, ta nghĩ một ngày kia, ngươi có thể sẽ vượt qua những kẻ được gọi là cường giả, đứng ở trên đỉnh phong của võ giả, ta biết khẳng định sẽ có một ngày như vậy."
" Đa tạ cát ngôn của ngươi." Thạch Nham nhếch miệng cười.
Ba người Xích Tiêu lại khen hắn một hồi rồi nói tới tình trạng Thương Minh, sau cùng thì lưu luyến không rời cáo từ, cáo biệt hắn ở ngoài ám từ vụ chướng, đi đường vòng về Thương Minh.
Thạch Nham nhìn hải vực ở xa xa, bỗng nhiên cất tiếng cười to, hóa thành một đạo tinh quang rồi bay thẳng tới Thương Khung hải vực.
...
Vô Tẫn hải.
Một năm trôi qua, năm khối hải vực chinh chiến không ngừng, Ma nhân, Minh nhân, nhân tộc, yêu thú hiện thân trên năm khối hải vực, vì tài nguyên tu luyện, vì cừu hận chủng tộc mà chém giết lẫn nhau, chưa từng bình ổn.
Già La hải vực và Viên La hải vực lúc này phân biệt thành nơi ở của Ma nhân và Minh nhân, Già La hải vực bị Minh nhân tạm thời nắm giữ, Viên La hải vực thì do Ma nhân chiếm đóng, năm khối đại lục lớn chỉ còn lại có ba khối thuộc về võ giả nhân tộc, hai đại dị tộc xâm nhập, khiến Vô Tẫn hải liên tục chinh chiến, tựa hồ trong thời gian ngắn sẽ không được bình ổn.
Ở biên giới Già La hải vực và Viên La hải vực, khu vực giao giới với tam đại hải vực, trong một năm nay không biết đã chết bao nhiêu sinh linh.
Ngàn vạn dị tộc và võ giả tranh đấu ở Vô Tẫn hải, biến Vô Tẫn hải thành một Tu La huyết trường, thi thể ngổn ngang.
Bình dân dân chúng của Nhân loại ở trong trận chiến đấu này khổ sở vô cùng, không nhìn thấy hy vọng, không biết phương hướng của tương lai, sợ hãi dị tộc một ngày nào đó sẽ ùa tới, tàn sát hòn đảo nơi bọn họ đang sống thành đảo chét.
Một ngày này, trên một hòn đảo rộng lớn của Hắc Thủy hải vực, cao thủ của nhân tộc và ma tộc vẫn đang tranh đấu, một hồi huyết chiến qua đi, cao thủ nhân tộc bị trảm sát hầu như không còn, cơ hồ không ai có thể may mắn chạy trốn.
Trên đảo khắp nơi đều là thi thể, có nhân tộc, cũng có Ma nhân, còn có rất nhiều yêu thú ma thú, nhiều không đếm xuể.
Trong đống thi cốt, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, đi lại trên hòn đảo đầy mùi máu tươi, nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Trên đảo sớm đã không còn ai, thần thức khuếch tán, không một bóng người, một chút sinh linh ba động cũng không có.
Một hòn đảo lớn như vậy lại chỉ có kên kên bay lượn, hưng phấn ăn thi thể, muỗi bay loạn, mùi hôi gay mũi, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Đi ra từng cỗ thi thể, hắn dừng lại, đi qua hòn đảo, bay về phía Vân Phong đảo.
Vân Phong đảo chính là hòn đảo giữa Viên La hải vực và Hắc Thủy hải vực, thiên địa linh khí cằn cỗi, rất ít võ giả hoạt động ở đây, lúc trước người của Hạ gia từ sau khi rời khỏi Già La hải vực, tạm thời tránh né trên Vân Phong đảo, không khuất phục trước võ giả của Vô Tẫn hải, cẩn thận sinh hoạt.
Trở về Vô Tẫn hải, hắn không rõ ràng lắm tình thế của nơi này, lại không dám mạo muội hiện thân, từ trong miệng của võ giả thế lực khác tìm hiểu tin tức, tìm người của Hạ gia là cách duy nhất của hắn.
Dọc theo đường đi hắn cố ý né qua các hòn đảo có võ giả tụ tập, che giấu khí tức, hơn nữa dùng phương pháp đặc thù để che giấu tướng mạo vốn có, không muốn để người ta biết được thân phận.
Tình thế của Vô Tẫn hải phức tạp, chỉ có biết rõ ràng tình huống trước, hắn mới tiện xác định phương châm hành động của bước tiếp theo.
Đi tới Vân Phong đảo, mở thần thức, để cảm thụ sinh mệnh ba động trên đảo, thần thức đi qua đâu, không có một tia sinh mệnh ba động nào đáp lại, trên cả hòn đảo không ngờ lại ngay cả một con yêu thú cũng không phát hiện được, tử khí trầm trầm giống như hoang vu lâu rồi.
Đi một vòng trên đảo, hắn vẫn không nhìn thấy một võ giả nhân loại nào, cũng không nhìn thấy dị tộc, nhưng không phát hiện thi cốt của bình dân, xem ra người trên đảo chỉ sợ đã sớm đi rồi.
Hắn tất nhiên cũng không tìm được người của Hạ gia.
Mây đen bỗng nhiên che phủ.
Trong Tầng mây từng dòng minh khí chậm rãi ùa ra, trong mây đen thỉnh thoảng lại truyền ra năng lượng ba động quỷ dị.
Giật mình, hắn bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía mây đen, sắc mặt dần dần ngưng trọng, âm thầm đề phòng.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên