Sát Thần
Chương 405: Khôi phục nguyên dạng
Toàn bộ bốn loại dị lực trong cổ thành tựa hồ bị Thiên môn đó hút kéo, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai điên cuồng ùa vào trong Thiên môn sắp vỡ tan.
Thạch Nham đứng phía dưới, nhìn thiên tai thổi vào trong Thiên môn, nhìn trên trời hiển hiện ra khe hở không gian thì vẻ mặt rung động.
Thiên địa phát sinh dị biến, không trung hiện ra ánh sáng chói mắt, bên trong ánh sáng đó mơ hồ có thể thấy được không gian lưu.
Trong từng đợt tiếng gầm rú mãnh liệt, Thiên môn đó phồng lên, cuối cùng thì hóa thành một điểm sáng nho nhỏ, biến mất trên cổ thành.
Cổ thành bỗng nhiên khôi phục yên tĩnh.
Ngay cả yêu thú đang tụ tập tựa hồ cũng biết đã mất đi ý nghĩa để tiếp tục thủ hộ nữa rồi, đều rời khỏi cổ thành.
Bốn tòa tứ tượng sơn mạch chung quanh, trong khoảnh khắc sụp đổ thì hóa thành bình địa, giống như là bị san phẳng.
Thiên hà đan xen trên trời chậm rãi trở thành nhạt màu, như là nước sông bị rút đi, cũng rất nhanh mất đi vẻ thần bí trước đó.
Một đạo thân ảnh mạn diệu từ trên cao nhìn thoáng qua phía dưới, hóa thành một cột lưu quang rồi rời khỏi đó.
Thạch Nham cau mày, nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp đó trong chốc lát, sắc mặt dần dần âm trầm.
Tuy rằng cách cực, nhưng hắn vẫn thấy, bóng hình xinh đẹp đó chính là Ngải Nhã đã mất tích.
Thạch Nham không biết nữ nhân này vì sao lại ở trên trời, không biết nàng ta có tao ngộ gì, sự ra đi của nàng ta khiến Thạch Nham biết cổ thành này có lẽ không còn thứ gì đáng để lưu luyến.
Quả nhiên, ở điểm thiên hà giao nhau, ban đầu có đông đúc võ giả chinh chiến, cũng đều bắt đầu bay ra bên ngoài, không tiếp tục lưu lại trong cổ thành.
Những người này tựa hồ đều biết, trong cổ thành có thể không có bí bảo xuất hiện, biết tiếp tục lưu lại cũng không có thu hoạch gì.
Quyển yếu quyết luyện khí trong tay xác ướp cổ ở Thiên môn đó tựa hồ chính là nguyên nhân tồn tại của cổ thành này, yếu quyết luyện khí bị Thạch Nham lấy đi, toàn bộ các loại quỷ dị của dị địa cũng biến mất theo, điều này cũng có nghĩa là cổ thành sẽ không còn sự thần bí.
Khối thi cốt yêu thú vào sát na Thiên môn bạo toái, cũng nổ thành từng mảnh vụn rắc chắn, phân tán ở góc của cổ thành.
Từng đạo thân ảnh trên trời tựa hồ nhìn thấy Thạch Nham ở bên dưới, bọn họ chậm rãi bay xuống gần Thạch Nham.
Cau mày, nhìn lên trời trong chốc lát, phát hiện đang xuống dưới chính là đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu, Thạch Nham thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục đề phòng nữa.
Lúc trước nhảy vào Thiên môn, hắn đã tiêu hao tinh thần, lúc này trạng thái cũng không tốt, nếu võ giả trên trời coi hắn là mục tiêu dể xuống tay thì hắn dưới tình trạng hiện giờ sẽ có chút nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong chậm rãi hạ xuống.
" Tiểu tử ngươi sao lại chạy xuống đây?" Triệu Phong hô một tiếng rồi vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu tử ngươi đã làm cái quỷ gì vậy, vì sao dị địa này lập tức khôi phục bình thường?Ngay cả thiên hà trên trời và mấy xác ướp cổ còn lại cũng không thấy đâu, ngươi đã làm gì?"
Đoàn người Lý Duyệt, Xích Tiêu cũng kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
Bọn họ lúc trước ở bên trên, đang liệp sát xác ướp cổ, thình lình phát hiện cổ thành đã xảy ra biến hóa cực lớn, từng xác ướp cổ đều chui vào trong khe hở không gian vỡ ra, trong chớp mắt cũng không thấy tung tích.
Đám người Triệu Phong quan sát một chút, phát hiện dị biến của cổ thành này tựa hồ có liên quan tới Thạch Nham, đều thầm ngạc nhiên, lập tức bắt đầu đi xuống dưới.
Những võ giả các thế lực khác mắt thấy cổ thành có dị biến thì đều biết không cần thiết tiếp tục lưu lại nữa, đều toàn bộ rời khỏi đây, tới dị địa khác.
" Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra cả." Thạch Nham lắc đầu, không muốn nói tới kỳ ngộ của hắn.
Yếu quyết luyện khí của Luyện khí sư, có thể chính là bảo vật trân quý nhất của cổ thành, tuy rằng hắn tạm thời không thể biết được yếu quyết luyện khí này trân quý tới trình độ nào, nhưng từ sau khi yếu quyết luyện khí rơi vào trong huyễn không giới, cổ thành liền phát sinh dị biến lớn như vậy, hắn thấy yếu quyết luyện khí trọng yếu cỡ nào.
Ở trên Thần Ân đại lục, luyện khí sư đã cực kỳ thưa thớt, loại bí kỹ luyện khí trân quý lại càng thêm quý giá.
Nếu để cho người ta biết yếu quyết luyện khí của luyện khí sư này bị hắn lấy được, không chừng sẽ gặp phải phiền toái, nói không chừng sẽ kinh động tới một số luyện khí sư cấp cao của Thần Châu đại địa, mỗi một mỗi một luyện khí sư đều vẫn duy trì quan hệ hữu hảo với các cường giả Thần cảnh.
Nếu những luyện khí sư cao giai này biết trong tay hắn có pháp môn luyện khí trân quý, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả mọi giá tìm đến hắn, sẽ chiếm lấy yếu quyết luyện khí của hắn.
Ở trên Thần Ân đại lục thời gian dài như vậy rồi, hắn cũng đã nhận thức rõ sự tàn khốc của thế giới này, biết chỉ cần thực lực cường hãn, ở thế giới này quả thực có thể muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ pháp luật đạo đức nào có thể ước thúc.
" Không phát hiện gì à?"
Triệu Phong kinh ngạc hỏi, trong mắt lóe ra quang mang kinh ngạc, hắn tựa hồ rất hiếu kỳ, luôn cảm thấy dị biến của cổ thành lần này có liên hệ mật thiết với Thạch Nham.
Thải Y cũng kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị, do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy, chúng ta tranh đoạt ở bên trên, nhưng những gì có được thì không thể bằng thu hoạch của ngươi. Tuy rằng, ta cũng không biết ngươi có được thứ có được, nhưng dị địa này đột nhiên mất đi tất cả thần bí, nhất định là vì có bảo vật quý trọng nhất bị người nào đó lấy đi rồi."
Triệu Phong, Lý Duyệt mắt sáng lên, đều cảm thấy Thải Y nói có lý, nhìn Thạch Nham đầy chờ mong.
" Tiểu tử, ngươi nói đi, chúng ta thật sự là rất hiếu kỳ." Triệu Phong cười hắc hắc: " Lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, điểm này ta cũng biết. Nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi rốt cuộc có thu hoạch gì, muốn biết bảo vật trân quý nhất trong dị địa này rốt cuộc là thứ gì."
Thạch Nham vẫn lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Thật sự không phát hiện gì cả."
Bất kỳ ai cũng biết Thạch Nham đây là không muốn nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
Triệu Phong, Lý Duyệt nhìn hắn một hồi lâu, thấy hắn thái độ của thấy hắn rất kiên quyết thì cũng đành bất lực, không truy vấn nữa.
Hai người coi Thạch Nham là ngôi sao nổi nhất của Quang Minh thần giáo trong tương lai, vẫn trông cậy vào có thể dựa vào Thạch Nham để đề thăng địa vị của mình trong Quang Minh thần giáo, tất nhiên không muốn đắc tội với Thạch Nham vào lúc này, cho nên mới không tiện tiếp tục truy vấn.
Về phần Xích Tiêu, Thải Y, Tả Hư, dọc theo đường đi đều dựa vào Thạch Nham chiếu cố mới có thể bình yên vô sự.
Bọn họ khi đối mặt với Thạch Nham, luôn cảm thấy nợ Thạch Nham rất nhiều, thấy Thạch Nham không muốn nói nhiều thì tất nhiên càng không tiện hỏi.
"Ừ, ta nghĩ cũng là còn cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa." Thạch Nham cười cười ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Chúng ta liệu có nên rời khỏi nơi này hay không?"
" Vừa mới vừa mới nhìn thấy ả tiện nhân Ngải Nhã!"
Thải Y sắc mặt lạnh lùng: "Tiện nhân đó dọc theo đường đi luôn tính kế chúng ta, ở thời điểm mấu chốt vẫn muốn mượn cái chết của chúng ta để lấy được nhiều bí bảo hơn, nếu có cơ hội, ta khẳng định sẽ tính sổ với ả!"
Huynh đệ Lao Lý cũng vẻ mặt âm lệ, rất oán giận Ngải Nhã.
" Nàng ta rời khỏi nơi này đầu tiên, nếu ta đoán không sai, ta nghĩ Ngải Nhã chắc sẽ tới dị địa khác, biết đâu chúng ta tới đó rồi sẽ có cơ hội gặp nàng ta." Thạch Nham gật đầu, vẻ mặt cũng có chút âm lãnh: "Nữ nhân này tâm địa rắn rết, dọc theo đường đi chưa bao giờ coi chúng ta là đồng bạn, nếu có cơ hội, ta cũng sẽ đối phó nàng ta!"
" Một khi đã như vậy, chúng ta đi cùng nhau nhé?" Triệu Phong cười ha ha: "Tiểu tử, ta còn muốn hỏi ngươi rất nhiều chuyện, ừ, chuyện về Quang Minh thần giáo, ta nghĩ ngươi cũng nên biết nhiều hơn một chút, Quang Minh thần giáo chúng ta ở Thần Châu đại địa hùng bá một phương, chính là tông phái lâu đời nhất trên Thần Châu đại địa, tên gia hỏa ngươi xuất sắc như vậy, tương lai nếu tới Thần Châu đại địa, tất nhiên sẽ được thần giáo mời tới thánh địa."
Quang Minh thần giáo?
Thạch Nham trong lòng rúng động, sắc mặt có chút biến hóa.
Dựa theo cách nói của Triệu Phong này, Quang Minh thần giáo chính là cực kỳ bao che khuyết điểm, hơn nữa cực kỳ coi trọng cao thủ thanh niên, hơn nữa còn là một trong những cổ phái cường đại nhất trên Thần Châu đại địa.
Tông phái này có bí pháp liên quan tới đủ loại tinh áo của tinh thần vũ hồn, có đầy đủ phương pháp để vận dụng tinh thần vũ hồn, so với các loại bí pháp của ba thần giáo khác thì hoàn thiện hơn nhiều.
Nếu có cơ hội tới Thần Châu đại địa, có thể mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo, hắn ở Thần Châu đại địa tựa hồ đích xác có thể có rất nhiều tiện lợi.
Nếu có thể mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo để đề thăng tu vi, tăng trưởng kiến thức của mình, lĩnh ngộ ý cảnh áo nghĩa, tựa hồ cũng không tồi.
"Ừ, ta nghĩ tôi có lẽ sẽ tới Thần Châu đại địa, có điều không phải hiện tại!" Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi mỉm cười, nói với Triệu Phong: "Ở Vô Tẫn hải, ta còn có một việc chưa giải quyết, chờ chuyện của ám từ vụ chướng xong rồi, ta sẽ tới Vô Tẫn hải một chuyến, nếu giải quyết xong rồi thì ta sẽ tới Thần Châu đại địa."
" Địa phương có gì hay đâu." Triệu Phong nói thầm một câu: "Nơi đó đối với Thần Châu đại địa của chúng ta, bất luận là cấp bậc võ giả hay là các loại vũ kỹ và vũ hồn đều kém hơn rất nhiều. Thần Châu đại địa của chúng ta mới là trung tâm tụ hội của võ giả trên Thần Ân đại lục, ở đó có đủ loại sự vật kỳ diệu mà ngươi không bao giờ tin được, ngươi ở đó có thể có được tất cả những gì mà ngươi muốn."
Thạch Nham gật đầu: "Ngươi không cần dụ ta, nếu ta giải quyết xong chuyện ở Vô Tẫn hải rồi ta tất nhiên sẽ tới."
" Chúng ta nói chuyện nhé, ta sẽ nói cho chúng ta biết chuyện của thần giáo, nói cho ngươi tương lai tới đó rồi phải tìm chúng ta như thế nào." Triệu Phong thấy Thạch Nham muốn tới Vô Tẫn hải thì cũng không tiếp tục dụ dỗ nữa: "Ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi."
"Ừ." Thạch Nham cười cười gật đầu.
Triệu Phong vẻ mặt rất vui vẻ, thái độ càng thêm thân thiện.
Nhưng vào lúc này, một đoàn hỏa viêm cực nóng bỗng nhiên từ xa bay tới, rất nhanh nhắm về phía Thạch Nham.
Ánh lửa cực nóng, bao phủ toàn bộ một khối khu vực này, dưới viêm lực nóng bức kia, võ giả bên cạnh Thạch Nham đều cảm thấy thân thể khó chịu, vội vàng tập trung lực lượng để chống đỡ.
Mắt Triệu Phong đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, hắn nhìn chằm chằm vào địa tâm hỏa đó rồi đột nhiên hét to: "Có viêm lực của thái dương chi tinh."
Lý Duyệt cũng mắt sáng lên, bộ dạng sợ hãi.
Thạch Nham đứng phía dưới, nhìn thiên tai thổi vào trong Thiên môn, nhìn trên trời hiển hiện ra khe hở không gian thì vẻ mặt rung động.
Thiên địa phát sinh dị biến, không trung hiện ra ánh sáng chói mắt, bên trong ánh sáng đó mơ hồ có thể thấy được không gian lưu.
Trong từng đợt tiếng gầm rú mãnh liệt, Thiên môn đó phồng lên, cuối cùng thì hóa thành một điểm sáng nho nhỏ, biến mất trên cổ thành.
Cổ thành bỗng nhiên khôi phục yên tĩnh.
Ngay cả yêu thú đang tụ tập tựa hồ cũng biết đã mất đi ý nghĩa để tiếp tục thủ hộ nữa rồi, đều rời khỏi cổ thành.
Bốn tòa tứ tượng sơn mạch chung quanh, trong khoảnh khắc sụp đổ thì hóa thành bình địa, giống như là bị san phẳng.
Thiên hà đan xen trên trời chậm rãi trở thành nhạt màu, như là nước sông bị rút đi, cũng rất nhanh mất đi vẻ thần bí trước đó.
Một đạo thân ảnh mạn diệu từ trên cao nhìn thoáng qua phía dưới, hóa thành một cột lưu quang rồi rời khỏi đó.
Thạch Nham cau mày, nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp đó trong chốc lát, sắc mặt dần dần âm trầm.
Tuy rằng cách cực, nhưng hắn vẫn thấy, bóng hình xinh đẹp đó chính là Ngải Nhã đã mất tích.
Thạch Nham không biết nữ nhân này vì sao lại ở trên trời, không biết nàng ta có tao ngộ gì, sự ra đi của nàng ta khiến Thạch Nham biết cổ thành này có lẽ không còn thứ gì đáng để lưu luyến.
Quả nhiên, ở điểm thiên hà giao nhau, ban đầu có đông đúc võ giả chinh chiến, cũng đều bắt đầu bay ra bên ngoài, không tiếp tục lưu lại trong cổ thành.
Những người này tựa hồ đều biết, trong cổ thành có thể không có bí bảo xuất hiện, biết tiếp tục lưu lại cũng không có thu hoạch gì.
Quyển yếu quyết luyện khí trong tay xác ướp cổ ở Thiên môn đó tựa hồ chính là nguyên nhân tồn tại của cổ thành này, yếu quyết luyện khí bị Thạch Nham lấy đi, toàn bộ các loại quỷ dị của dị địa cũng biến mất theo, điều này cũng có nghĩa là cổ thành sẽ không còn sự thần bí.
Khối thi cốt yêu thú vào sát na Thiên môn bạo toái, cũng nổ thành từng mảnh vụn rắc chắn, phân tán ở góc của cổ thành.
Từng đạo thân ảnh trên trời tựa hồ nhìn thấy Thạch Nham ở bên dưới, bọn họ chậm rãi bay xuống gần Thạch Nham.
Cau mày, nhìn lên trời trong chốc lát, phát hiện đang xuống dưới chính là đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu, Thạch Nham thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục đề phòng nữa.
Lúc trước nhảy vào Thiên môn, hắn đã tiêu hao tinh thần, lúc này trạng thái cũng không tốt, nếu võ giả trên trời coi hắn là mục tiêu dể xuống tay thì hắn dưới tình trạng hiện giờ sẽ có chút nguy hiểm.
Đám người Triệu Phong chậm rãi hạ xuống.
" Tiểu tử ngươi sao lại chạy xuống đây?" Triệu Phong hô một tiếng rồi vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu tử ngươi đã làm cái quỷ gì vậy, vì sao dị địa này lập tức khôi phục bình thường?Ngay cả thiên hà trên trời và mấy xác ướp cổ còn lại cũng không thấy đâu, ngươi đã làm gì?"
Đoàn người Lý Duyệt, Xích Tiêu cũng kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
Bọn họ lúc trước ở bên trên, đang liệp sát xác ướp cổ, thình lình phát hiện cổ thành đã xảy ra biến hóa cực lớn, từng xác ướp cổ đều chui vào trong khe hở không gian vỡ ra, trong chớp mắt cũng không thấy tung tích.
Đám người Triệu Phong quan sát một chút, phát hiện dị biến của cổ thành này tựa hồ có liên quan tới Thạch Nham, đều thầm ngạc nhiên, lập tức bắt đầu đi xuống dưới.
Những võ giả các thế lực khác mắt thấy cổ thành có dị biến thì đều biết không cần thiết tiếp tục lưu lại nữa, đều toàn bộ rời khỏi đây, tới dị địa khác.
" Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra cả." Thạch Nham lắc đầu, không muốn nói tới kỳ ngộ của hắn.
Yếu quyết luyện khí của Luyện khí sư, có thể chính là bảo vật trân quý nhất của cổ thành, tuy rằng hắn tạm thời không thể biết được yếu quyết luyện khí này trân quý tới trình độ nào, nhưng từ sau khi yếu quyết luyện khí rơi vào trong huyễn không giới, cổ thành liền phát sinh dị biến lớn như vậy, hắn thấy yếu quyết luyện khí trọng yếu cỡ nào.
Ở trên Thần Ân đại lục, luyện khí sư đã cực kỳ thưa thớt, loại bí kỹ luyện khí trân quý lại càng thêm quý giá.
Nếu để cho người ta biết yếu quyết luyện khí của luyện khí sư này bị hắn lấy được, không chừng sẽ gặp phải phiền toái, nói không chừng sẽ kinh động tới một số luyện khí sư cấp cao của Thần Châu đại địa, mỗi một mỗi một luyện khí sư đều vẫn duy trì quan hệ hữu hảo với các cường giả Thần cảnh.
Nếu những luyện khí sư cao giai này biết trong tay hắn có pháp môn luyện khí trân quý, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả mọi giá tìm đến hắn, sẽ chiếm lấy yếu quyết luyện khí của hắn.
Ở trên Thần Ân đại lục thời gian dài như vậy rồi, hắn cũng đã nhận thức rõ sự tàn khốc của thế giới này, biết chỉ cần thực lực cường hãn, ở thế giới này quả thực có thể muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ pháp luật đạo đức nào có thể ước thúc.
" Không phát hiện gì à?"
Triệu Phong kinh ngạc hỏi, trong mắt lóe ra quang mang kinh ngạc, hắn tựa hồ rất hiếu kỳ, luôn cảm thấy dị biến của cổ thành lần này có liên hệ mật thiết với Thạch Nham.
Thải Y cũng kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị, do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy, chúng ta tranh đoạt ở bên trên, nhưng những gì có được thì không thể bằng thu hoạch của ngươi. Tuy rằng, ta cũng không biết ngươi có được thứ có được, nhưng dị địa này đột nhiên mất đi tất cả thần bí, nhất định là vì có bảo vật quý trọng nhất bị người nào đó lấy đi rồi."
Triệu Phong, Lý Duyệt mắt sáng lên, đều cảm thấy Thải Y nói có lý, nhìn Thạch Nham đầy chờ mong.
" Tiểu tử, ngươi nói đi, chúng ta thật sự là rất hiếu kỳ." Triệu Phong cười hắc hắc: " Lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, điểm này ta cũng biết. Nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi rốt cuộc có thu hoạch gì, muốn biết bảo vật trân quý nhất trong dị địa này rốt cuộc là thứ gì."
Thạch Nham vẫn lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Thật sự không phát hiện gì cả."
Bất kỳ ai cũng biết Thạch Nham đây là không muốn nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
Triệu Phong, Lý Duyệt nhìn hắn một hồi lâu, thấy hắn thái độ của thấy hắn rất kiên quyết thì cũng đành bất lực, không truy vấn nữa.
Hai người coi Thạch Nham là ngôi sao nổi nhất của Quang Minh thần giáo trong tương lai, vẫn trông cậy vào có thể dựa vào Thạch Nham để đề thăng địa vị của mình trong Quang Minh thần giáo, tất nhiên không muốn đắc tội với Thạch Nham vào lúc này, cho nên mới không tiện tiếp tục truy vấn.
Về phần Xích Tiêu, Thải Y, Tả Hư, dọc theo đường đi đều dựa vào Thạch Nham chiếu cố mới có thể bình yên vô sự.
Bọn họ khi đối mặt với Thạch Nham, luôn cảm thấy nợ Thạch Nham rất nhiều, thấy Thạch Nham không muốn nói nhiều thì tất nhiên càng không tiện hỏi.
"Ừ, ta nghĩ cũng là còn cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa." Thạch Nham cười cười ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Chúng ta liệu có nên rời khỏi nơi này hay không?"
" Vừa mới vừa mới nhìn thấy ả tiện nhân Ngải Nhã!"
Thải Y sắc mặt lạnh lùng: "Tiện nhân đó dọc theo đường đi luôn tính kế chúng ta, ở thời điểm mấu chốt vẫn muốn mượn cái chết của chúng ta để lấy được nhiều bí bảo hơn, nếu có cơ hội, ta khẳng định sẽ tính sổ với ả!"
Huynh đệ Lao Lý cũng vẻ mặt âm lệ, rất oán giận Ngải Nhã.
" Nàng ta rời khỏi nơi này đầu tiên, nếu ta đoán không sai, ta nghĩ Ngải Nhã chắc sẽ tới dị địa khác, biết đâu chúng ta tới đó rồi sẽ có cơ hội gặp nàng ta." Thạch Nham gật đầu, vẻ mặt cũng có chút âm lãnh: "Nữ nhân này tâm địa rắn rết, dọc theo đường đi chưa bao giờ coi chúng ta là đồng bạn, nếu có cơ hội, ta cũng sẽ đối phó nàng ta!"
" Một khi đã như vậy, chúng ta đi cùng nhau nhé?" Triệu Phong cười ha ha: "Tiểu tử, ta còn muốn hỏi ngươi rất nhiều chuyện, ừ, chuyện về Quang Minh thần giáo, ta nghĩ ngươi cũng nên biết nhiều hơn một chút, Quang Minh thần giáo chúng ta ở Thần Châu đại địa hùng bá một phương, chính là tông phái lâu đời nhất trên Thần Châu đại địa, tên gia hỏa ngươi xuất sắc như vậy, tương lai nếu tới Thần Châu đại địa, tất nhiên sẽ được thần giáo mời tới thánh địa."
Quang Minh thần giáo?
Thạch Nham trong lòng rúng động, sắc mặt có chút biến hóa.
Dựa theo cách nói của Triệu Phong này, Quang Minh thần giáo chính là cực kỳ bao che khuyết điểm, hơn nữa cực kỳ coi trọng cao thủ thanh niên, hơn nữa còn là một trong những cổ phái cường đại nhất trên Thần Châu đại địa.
Tông phái này có bí pháp liên quan tới đủ loại tinh áo của tinh thần vũ hồn, có đầy đủ phương pháp để vận dụng tinh thần vũ hồn, so với các loại bí pháp của ba thần giáo khác thì hoàn thiện hơn nhiều.
Nếu có cơ hội tới Thần Châu đại địa, có thể mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo, hắn ở Thần Châu đại địa tựa hồ đích xác có thể có rất nhiều tiện lợi.
Nếu có thể mượn dùng lực lượng của Quang Minh thần giáo để đề thăng tu vi, tăng trưởng kiến thức của mình, lĩnh ngộ ý cảnh áo nghĩa, tựa hồ cũng không tồi.
"Ừ, ta nghĩ tôi có lẽ sẽ tới Thần Châu đại địa, có điều không phải hiện tại!" Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi mỉm cười, nói với Triệu Phong: "Ở Vô Tẫn hải, ta còn có một việc chưa giải quyết, chờ chuyện của ám từ vụ chướng xong rồi, ta sẽ tới Vô Tẫn hải một chuyến, nếu giải quyết xong rồi thì ta sẽ tới Thần Châu đại địa."
" Địa phương có gì hay đâu." Triệu Phong nói thầm một câu: "Nơi đó đối với Thần Châu đại địa của chúng ta, bất luận là cấp bậc võ giả hay là các loại vũ kỹ và vũ hồn đều kém hơn rất nhiều. Thần Châu đại địa của chúng ta mới là trung tâm tụ hội của võ giả trên Thần Ân đại lục, ở đó có đủ loại sự vật kỳ diệu mà ngươi không bao giờ tin được, ngươi ở đó có thể có được tất cả những gì mà ngươi muốn."
Thạch Nham gật đầu: "Ngươi không cần dụ ta, nếu ta giải quyết xong chuyện ở Vô Tẫn hải rồi ta tất nhiên sẽ tới."
" Chúng ta nói chuyện nhé, ta sẽ nói cho chúng ta biết chuyện của thần giáo, nói cho ngươi tương lai tới đó rồi phải tìm chúng ta như thế nào." Triệu Phong thấy Thạch Nham muốn tới Vô Tẫn hải thì cũng không tiếp tục dụ dỗ nữa: "Ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi."
"Ừ." Thạch Nham cười cười gật đầu.
Triệu Phong vẻ mặt rất vui vẻ, thái độ càng thêm thân thiện.
Nhưng vào lúc này, một đoàn hỏa viêm cực nóng bỗng nhiên từ xa bay tới, rất nhanh nhắm về phía Thạch Nham.
Ánh lửa cực nóng, bao phủ toàn bộ một khối khu vực này, dưới viêm lực nóng bức kia, võ giả bên cạnh Thạch Nham đều cảm thấy thân thể khó chịu, vội vàng tập trung lực lượng để chống đỡ.
Mắt Triệu Phong đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang, hắn nhìn chằm chằm vào địa tâm hỏa đó rồi đột nhiên hét to: "Có viêm lực của thái dương chi tinh."
Lý Duyệt cũng mắt sáng lên, bộ dạng sợ hãi.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên