Sát Thần
Chương 324: Lên núi
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dưới chân Thánh Quang sơn đã có rất nhiều võ giả tụ tập lại với nhau, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, âm thầm khen ngợi.
Tia nắng đầu tiên rọi hiện lên phía sau Thánh Quang Sơn, khi đi qua ngọn núi như được phóng đại nhiều lần, chỉ một tia sáng thôi cũng đã khiến người xem cảm thấy chói mắt.
Tia sáng đó dường như được Thánh Quang sơn chiết xạ nhiều lần, chỉ một lúc mà ánh nắng chói chang đã bao phủ ngọn núi, rất nhiều võ giả dưới chân núi đều ngẩng mặt nhìn lên, nhận thấy toàn bộ Thánh Quang sơn đã được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ.
Dưới ánh mặt trời, Thánh Quang sơn như được dát vàng, chói mắt vô bì.
Chờ đến khi mặt trời từ từ hiện lên, vô số tia sáng chiếu tới, Thánh Quang sơn như biến thành núi vàng, ánh vàng rực rỡ khiến lòng người nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, tôn kính.
Khí tức lẫm liệt từ tỏa ra, Thánh Quang sơn đắm mình dưới ánh nắng mặt trời uy nghi như Thần sơn.
Trên dỉnh núi có một cung điện hùng vĩ giống như trôi nổi bồng bềnh trong mây trắng, mắt nhìn như mộng, như tiên cảnh, khiến rất nhiều người dưới chân núi tấm tặc ngợi khen, ồn ào bàn tán, cầu xin đám người tiền bối phía sau cho đi thánh tham quan đỉnh Thánh Quang Sơn kia.
Dưới chân núi, trên một con đường nhỏ màu vàng, Lý Phúc và mười mấy tên giáo đồ Tam Thần giáo thần thái nghiêm túc, cẩn thận canh phòng.
Toàn bộ Thánh Quang sơn được bao phủ trong ánh mặt trời, trong lòng núi tỏa ra khí tức khiến người khác phải sợ hãi.
Dưới chân núi nơi nào cũng có giáo đồ của Tam Thần giáo canh giữ không cho bất kì ai xâm nhập.
Lý Phúc đứng ở đầu con đường nhỏ, cúi đầu yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, hai vị cường giả đầu lĩnh của Vô Tận Hải là Vu Cầm, Cổ Tiêu lặng lẽ hiện thân, cùng đi về phía Lý Phúc.
Những khẻ đứng vây xem dưới chân núi âm thầm kinh sợ, có khá nhiều người chưa bao giờ được nhìn thấy hai vị thủ lĩnh của hai thế lực lớn này. Bây giờ tận mắt chứng kiến, sợ hãi lén lén nhìn Cổ Tiêu và Vu Cầm, nhưng lại không kiềm chế được đắm đuối ngắm nhìn Cổ Linh Lung và Cù Nghiễn Tình, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Vu Cầm, Cổ Tiêu chầm chậm bước lại, sau khi đến trước mặt Lý Phúc, hai người lấy ra thiệp mời màu vàng đưa cho hắn. Lý Phúc thần tình cung kính, đón lấy hai tấm thiệp mời, khom người mời hai người lên núi.
Vu Cầm, Cổ Tiêu nhẹ nhẹ gật đầu, không nhanh không chậm đi về phía ngọn núi, hai người đều biết nơi này có quy định không được phi hành, nên cất bước nhẹ nhàng nhưng dùng tốc độ cực nhanh.
Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh muốn đi vào nhưng lại bị Lý Phúc ngăn lại:
"Xin lỗi, lần này tình huống đặc biệt, phải có thiệp vàng mới được vào, hơn nữa một cái chỉ dành cho một người."
Lý Phúc cười xấu hổ đưa tay cản hai người lại, nhẹ nhẹ lắc đầu.
"A, lần này rất kì quái..."
"Đúng đấy, lần này có vè rất nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai không liên quan bước vào."
"Xem ra lần hội nghị này khá quan trọng, người không đủ thân phận có lẽ là không có tư cách tiến vào."
"Ừ"
"..."
Mọi người ồn ào thảo luận, tò mà nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt mê mẩn.
Trong âm tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình có chút không được tốt. Nhưng dưới lời cự tuyệt khéo léo của Lý Phúc, hai người không có cách gì, chỉ có thể tức giận nhìn về phía trước, đành dừng lại dưới chân núi.
Những người vây xem nhanh chóng tách ra nhường đường, âm thanh nhỏ đi rất nhiều.
Được tắm trong ánh nắng ấm áp, những người đứng xem cũng cảm thấy thư sướng thoải mái, tinh thần bay bổng.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh kéo tới, xẹt qua lưng tất cả mọi người.
Chỉ thấy một quái nhân mặc áo đen trùm người, mang mặt nạ dữ tợn, yên lặng từ đằng xa đi tới. Ở sau lưng hắn, Doãn Hải và đám giáo đồ của Thi Thần giáo cúi người đi theo, sắc mặt âm u, ánh mắt đờ đẫn giống như người chết, không có chút cảm xúc nào.
Một luồng khí tức âm u khiến người ta không tự chủ mà rùng mình bao phủ toàn trường.
Đi đầu là giáo chủ Thi Thàn giáo có đôi mắt kì dị giống như ma chơi đang nhảy nhót, ánh mắt hắn quét đến đâu đám võ giả ở đó liền vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, thậm chí có người còn không chịu nổi phải lùi lại phía sau mấy bước, tinh thần trở nên hoảng loạn.
Thi Thần giáo là giáo phái thần bí quỷ dị nhất Vô Tận Hải, suốt ngày làm bạn với thi thể, thân thể tự nhiên là có hàn ý âm u khiến người khác phải khiếp sợ.
Người của Thi Thần giáo đi tới đâu, tất cả võ giả đầu chủ động nhường đường tới đó, khiến đường đi của họ thông suốt không gặp trở ngại gì.
Ngay cả Lý Phúc cũng phải biến sắc, thần tình có chút không tốt.
Thanh Minh mang theo đôi mắt ma chơi nhảy múa âm thầm đi về phía trước, tới gần Lý Phúc hắn lấy một cái thiệp vàng ném tới.
Lý Phúc đón lấy thiệp mời, làm động tác mời chào, nhưng Thanh Minh không vội tiến vào mà dừng lại đứng đó bất động.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, ngờ vực nhìn hắn, không biết hắn đang chờ ai.
Không lâu sau, Thạch Nham nhíu mày tiến đến cùng với ba người Dịch Thiên Mạc ở phía sau.
Thạch Nham vừa đến đã khiến rất nhiều người âm thầm kinh hô, những thanh niên võ giả này đã chứng kiến qua trận đánh của Thạch Nham và Man Cổ, cho nên lập tức ngoảnh đầu kể cho những người không được chứng kiến ở bên cạnh.
Có nhiều thiếu nữ dung mạo xinh đẹp sau khi nhìn thấy thân hình hùng vĩ của Thạch Nham cùng với khí thế lạnh lùng như đá của hắn thì trái tim âm thầm rung động, đôi mắt đẹp lăn tăn gợn sóng, tâm hồn thiếu nữ dao động không ngừng, sinh ra một loại tình cảm vi diệu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hai người Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình đứng trước lối vào nhíu mày, nhìn Thạch Nham từng bước đi tới, lại thấy ánh mắt của những người xung quanh, trong lòng bất giác chán nản.
Trong đôi mắt Cổ Linh Lung tràn đầy hận ý, nghiến răng, cắn môi nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Cù Nghiễn Tình trong lòng than thở, ánh mắt phức tạp, âm thầm dán chặt vào Thạch Nham, trong đôi mắt đẹp xẹt qua từng tia dị quang, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Thạch Nham đến trước mặt Lý Phúc, thoáng chút kinh ngạc nhìn qua Thanh Minh của Thi Thần giáo rồi mỉm cười gật đầu hỏi thăm.
"Đi cùng nhau chứ?"
Thanh Minh nhẹ giọng mời, âm thanh lộ ra sự quỷ dị âm u khó nói thành lời, giống như rắn độc lè lưỡi khiến cho người nghe khó chịu.
"A!"
Rất nhiều người nhịn không được khinh hô lên một tiếng, ngơ ngác hết nhìn Thạch Nham rồi lại nhìn Thanh Minh.
Đám người này nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao giáo chủ của Thi Thần giáo lại có thể đứng đợi tên nhóc Thạch Nham.
Trong ý nghĩ của họ, kẻ mà Thanh Minh đứng đợi ít nhất cũng phải là hạng chúa tể một phương như Vu Cầm, Cổ Tiêu.
Tuy mọi người đều ngầm hiểu Thạch Nham là người của Dương gia, nhưng hắn cũng chỉ là hậu bối của Dương Thanh Đế mà thôi, Thanh Minh tại sao lại tự hạ thấp mình chờ hắn cùng lên núi chứ?
Tất cả mọi người đều âm thầm thảo luận, nhưng không ai hiểu nổi, trong bụng đầy nghi không giải thích được.
"Được thôi".
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Thạch Nham mở miệng cười, lấy thiệp vàng trong Huyền Không Giới đưa cho Lý Phúc.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm tò mò về Thạch Nham, không biết vì sao hắn lại được đích thân Đường Uyên Nam phát thiệp mời.
"Nham thiếu gia, mời."
Lý Phúc khom người nở nụ cười nịnh bợ:
"Nham thiếu gia, có lẽ thiếu gia chưa biết quy định của Tam Thần giáo, ta nói cho người rõ một chút, trên Thánh Quang Sơn này kết giới cấm không, chỉ có thể đi bộ, Nham thiếu gia chú ý một chút."
Thạch Nham cười nhạt một tiếng, gật nhẹ đầu.
Đột nhiên, mọi người giật mình đánh thót vì Thạch Nham đã lướt qua Lý Phúc đi thẳng lên núi.
Trong mắt Thanh Minh lóe lên một tia sáng, dường như đang có chút nghi hoặc gì đó nên dừng chân trước lối vào vài giây, ngoảnh đầu nhìn về phía ba người Dịch Thiên Mạc ở xa.
Ba Người Dịch Thiên Mạc đứng trong đám người đứng xem, đám võ giả bên cạnh cảm thấy hàn khí trong người họ nên lâp tức tránh ra xa, trong phạm vi mười thước xung quanh ba người không có lấy một người dứng gần, điều này rất kì dị.
Dưới cái nhìn của Thanh Minh, ánh mắt của ba người trở nên lạnh lùng, sau đó liền ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu nhập thần.
Thanh Minh sửng sốt một chút, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhẹ nhẹ lắc lắc đầu, hắn có chút hồ nghi nhìn theo bóng lưng của Thạch Nham ở phía trước, do dự một chút rồi mới theo sau Thạch Nham tiến lên Thánh Quang sơn.
Thạch Nham cước bộ thong thả, vẻ mặt hờ hững đi về phía đỉnh núi.
Tay phải Thạch Nham nặng tựa vạn quân (1 quân bằng 30 cân Trung Quốc), trong tình trạng không có tinh nguyên, hắn đi như mang theo một ngọn núi, di chuyển không được thoải mái cho lắm.
Sự dị thường của cánh tay khiến cho Thạch Nham vừa mừng vừa lo, mừng vì lực lượng ẩn chứa trong tay khiến cho hắn chấn động, lo vì cánh tay dị biến này ảnh hưởng đến sự cân bằng của thân thể.
Mỗi bước hắn chân phải của hắn nhấc lên, đặt xuống là dưới đất lại có tiếng ầm nho nhỏ. Nguyên nhân là do cánh tay phải quá nặng, suốt dọc đường lên Thánh Quang sơn, hắn đã để ý, nhiều lần thử nghiệm mới không để lộ sơ hở.
"Rất kì quái..."
Âm thanh yếu ớt của Thanh Minh từ phía sau Thạch Nham truyền đến.
Thạch Nham nhíu mày, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt lập lòe ánh lửa của Thanh Minh, thản nhiên nói:
"Kì quái điều gì?"
"Ta kỳ quái là vì tinh nguyên trong người ngươi hình như đã cạn kiệt, chẳng còn sót lại chút nào?"
Thanh Minh nói với giọng lạnh lùng âm u:
"Dù có giao chiến với người khác tới mức kiệt lực, thì chỉ sau một lúc là có thể tụ hợp đực thiên địa linh khí ngưng luyện tinh nguyên, trạng thái cơ thể của ngươi lúc này khiến ta rất kinh ngạc."
"Võ hồn của ta gặp chút vấn đề, khó có thể hội tụ được tinh nguyên, vấn đề này có thể rất khó giải quyết,"
Thạch Nham cười lạnh đôi mắt sáng quắc nhìn Thanh Minh, nói:
"Đáp án này người vừa ý chưa?"
Trong mắt Thanh Minh thoáng lên một tia sáng, ngọn lửa bay múa càng dữ dội, giống như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Cẩn thận hắn, thiên hỏa trong người tên này dao động rất mạnh, có thể hắn đã động sát niệm."
Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên từ trong Huyết Văn giới chỉ truyền tin cho Thạch Nham.
Thạch Nham thờ ơ, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng.
Dưới chân Thánh Quang sơn đã có rất nhiều võ giả tụ tập lại với nhau, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, âm thầm khen ngợi.
Tia nắng đầu tiên rọi hiện lên phía sau Thánh Quang Sơn, khi đi qua ngọn núi như được phóng đại nhiều lần, chỉ một tia sáng thôi cũng đã khiến người xem cảm thấy chói mắt.
Tia sáng đó dường như được Thánh Quang sơn chiết xạ nhiều lần, chỉ một lúc mà ánh nắng chói chang đã bao phủ ngọn núi, rất nhiều võ giả dưới chân núi đều ngẩng mặt nhìn lên, nhận thấy toàn bộ Thánh Quang sơn đã được bao phủ bởi một màu vàng rực rỡ.
Dưới ánh mặt trời, Thánh Quang sơn như được dát vàng, chói mắt vô bì.
Chờ đến khi mặt trời từ từ hiện lên, vô số tia sáng chiếu tới, Thánh Quang sơn như biến thành núi vàng, ánh vàng rực rỡ khiến lòng người nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, tôn kính.
Khí tức lẫm liệt từ tỏa ra, Thánh Quang sơn đắm mình dưới ánh nắng mặt trời uy nghi như Thần sơn.
Trên dỉnh núi có một cung điện hùng vĩ giống như trôi nổi bồng bềnh trong mây trắng, mắt nhìn như mộng, như tiên cảnh, khiến rất nhiều người dưới chân núi tấm tặc ngợi khen, ồn ào bàn tán, cầu xin đám người tiền bối phía sau cho đi thánh tham quan đỉnh Thánh Quang Sơn kia.
Dưới chân núi, trên một con đường nhỏ màu vàng, Lý Phúc và mười mấy tên giáo đồ Tam Thần giáo thần thái nghiêm túc, cẩn thận canh phòng.
Toàn bộ Thánh Quang sơn được bao phủ trong ánh mặt trời, trong lòng núi tỏa ra khí tức khiến người khác phải sợ hãi.
Dưới chân núi nơi nào cũng có giáo đồ của Tam Thần giáo canh giữ không cho bất kì ai xâm nhập.
Lý Phúc đứng ở đầu con đường nhỏ, cúi đầu yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, hai vị cường giả đầu lĩnh của Vô Tận Hải là Vu Cầm, Cổ Tiêu lặng lẽ hiện thân, cùng đi về phía Lý Phúc.
Những khẻ đứng vây xem dưới chân núi âm thầm kinh sợ, có khá nhiều người chưa bao giờ được nhìn thấy hai vị thủ lĩnh của hai thế lực lớn này. Bây giờ tận mắt chứng kiến, sợ hãi lén lén nhìn Cổ Tiêu và Vu Cầm, nhưng lại không kiềm chế được đắm đuối ngắm nhìn Cổ Linh Lung và Cù Nghiễn Tình, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Vu Cầm, Cổ Tiêu chầm chậm bước lại, sau khi đến trước mặt Lý Phúc, hai người lấy ra thiệp mời màu vàng đưa cho hắn. Lý Phúc thần tình cung kính, đón lấy hai tấm thiệp mời, khom người mời hai người lên núi.
Vu Cầm, Cổ Tiêu nhẹ nhẹ gật đầu, không nhanh không chậm đi về phía ngọn núi, hai người đều biết nơi này có quy định không được phi hành, nên cất bước nhẹ nhàng nhưng dùng tốc độ cực nhanh.
Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh muốn đi vào nhưng lại bị Lý Phúc ngăn lại:
"Xin lỗi, lần này tình huống đặc biệt, phải có thiệp vàng mới được vào, hơn nữa một cái chỉ dành cho một người."
Lý Phúc cười xấu hổ đưa tay cản hai người lại, nhẹ nhẹ lắc đầu.
"A, lần này rất kì quái..."
"Đúng đấy, lần này có vè rất nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai không liên quan bước vào."
"Xem ra lần hội nghị này khá quan trọng, người không đủ thân phận có lẽ là không có tư cách tiến vào."
"Ừ"
"..."
Mọi người ồn ào thảo luận, tò mà nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt mê mẩn.
Trong âm tiếng bàn tán của mọi người, sắc mặt Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình có chút không được tốt. Nhưng dưới lời cự tuyệt khéo léo của Lý Phúc, hai người không có cách gì, chỉ có thể tức giận nhìn về phía trước, đành dừng lại dưới chân núi.
Những người vây xem nhanh chóng tách ra nhường đường, âm thanh nhỏ đi rất nhiều.
Được tắm trong ánh nắng ấm áp, những người đứng xem cũng cảm thấy thư sướng thoải mái, tinh thần bay bổng.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh kéo tới, xẹt qua lưng tất cả mọi người.
Chỉ thấy một quái nhân mặc áo đen trùm người, mang mặt nạ dữ tợn, yên lặng từ đằng xa đi tới. Ở sau lưng hắn, Doãn Hải và đám giáo đồ của Thi Thần giáo cúi người đi theo, sắc mặt âm u, ánh mắt đờ đẫn giống như người chết, không có chút cảm xúc nào.
Một luồng khí tức âm u khiến người ta không tự chủ mà rùng mình bao phủ toàn trường.
Đi đầu là giáo chủ Thi Thàn giáo có đôi mắt kì dị giống như ma chơi đang nhảy nhót, ánh mắt hắn quét đến đâu đám võ giả ở đó liền vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, thậm chí có người còn không chịu nổi phải lùi lại phía sau mấy bước, tinh thần trở nên hoảng loạn.
Thi Thần giáo là giáo phái thần bí quỷ dị nhất Vô Tận Hải, suốt ngày làm bạn với thi thể, thân thể tự nhiên là có hàn ý âm u khiến người khác phải khiếp sợ.
Người của Thi Thần giáo đi tới đâu, tất cả võ giả đầu chủ động nhường đường tới đó, khiến đường đi của họ thông suốt không gặp trở ngại gì.
Ngay cả Lý Phúc cũng phải biến sắc, thần tình có chút không tốt.
Thanh Minh mang theo đôi mắt ma chơi nhảy múa âm thầm đi về phía trước, tới gần Lý Phúc hắn lấy một cái thiệp vàng ném tới.
Lý Phúc đón lấy thiệp mời, làm động tác mời chào, nhưng Thanh Minh không vội tiến vào mà dừng lại đứng đó bất động.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, ngờ vực nhìn hắn, không biết hắn đang chờ ai.
Không lâu sau, Thạch Nham nhíu mày tiến đến cùng với ba người Dịch Thiên Mạc ở phía sau.
Thạch Nham vừa đến đã khiến rất nhiều người âm thầm kinh hô, những thanh niên võ giả này đã chứng kiến qua trận đánh của Thạch Nham và Man Cổ, cho nên lập tức ngoảnh đầu kể cho những người không được chứng kiến ở bên cạnh.
Có nhiều thiếu nữ dung mạo xinh đẹp sau khi nhìn thấy thân hình hùng vĩ của Thạch Nham cùng với khí thế lạnh lùng như đá của hắn thì trái tim âm thầm rung động, đôi mắt đẹp lăn tăn gợn sóng, tâm hồn thiếu nữ dao động không ngừng, sinh ra một loại tình cảm vi diệu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hai người Cổ Linh Lung, Cù Nghiễn Tình đứng trước lối vào nhíu mày, nhìn Thạch Nham từng bước đi tới, lại thấy ánh mắt của những người xung quanh, trong lòng bất giác chán nản.
Trong đôi mắt Cổ Linh Lung tràn đầy hận ý, nghiến răng, cắn môi nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Cù Nghiễn Tình trong lòng than thở, ánh mắt phức tạp, âm thầm dán chặt vào Thạch Nham, trong đôi mắt đẹp xẹt qua từng tia dị quang, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Thạch Nham đến trước mặt Lý Phúc, thoáng chút kinh ngạc nhìn qua Thanh Minh của Thi Thần giáo rồi mỉm cười gật đầu hỏi thăm.
"Đi cùng nhau chứ?"
Thanh Minh nhẹ giọng mời, âm thanh lộ ra sự quỷ dị âm u khó nói thành lời, giống như rắn độc lè lưỡi khiến cho người nghe khó chịu.
"A!"
Rất nhiều người nhịn không được khinh hô lên một tiếng, ngơ ngác hết nhìn Thạch Nham rồi lại nhìn Thanh Minh.
Đám người này nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao giáo chủ của Thi Thần giáo lại có thể đứng đợi tên nhóc Thạch Nham.
Trong ý nghĩ của họ, kẻ mà Thanh Minh đứng đợi ít nhất cũng phải là hạng chúa tể một phương như Vu Cầm, Cổ Tiêu.
Tuy mọi người đều ngầm hiểu Thạch Nham là người của Dương gia, nhưng hắn cũng chỉ là hậu bối của Dương Thanh Đế mà thôi, Thanh Minh tại sao lại tự hạ thấp mình chờ hắn cùng lên núi chứ?
Tất cả mọi người đều âm thầm thảo luận, nhưng không ai hiểu nổi, trong bụng đầy nghi không giải thích được.
"Được thôi".
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Thạch Nham mở miệng cười, lấy thiệp vàng trong Huyền Không Giới đưa cho Lý Phúc.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm tò mò về Thạch Nham, không biết vì sao hắn lại được đích thân Đường Uyên Nam phát thiệp mời.
"Nham thiếu gia, mời."
Lý Phúc khom người nở nụ cười nịnh bợ:
"Nham thiếu gia, có lẽ thiếu gia chưa biết quy định của Tam Thần giáo, ta nói cho người rõ một chút, trên Thánh Quang Sơn này kết giới cấm không, chỉ có thể đi bộ, Nham thiếu gia chú ý một chút."
Thạch Nham cười nhạt một tiếng, gật nhẹ đầu.
Đột nhiên, mọi người giật mình đánh thót vì Thạch Nham đã lướt qua Lý Phúc đi thẳng lên núi.
Trong mắt Thanh Minh lóe lên một tia sáng, dường như đang có chút nghi hoặc gì đó nên dừng chân trước lối vào vài giây, ngoảnh đầu nhìn về phía ba người Dịch Thiên Mạc ở xa.
Ba Người Dịch Thiên Mạc đứng trong đám người đứng xem, đám võ giả bên cạnh cảm thấy hàn khí trong người họ nên lâp tức tránh ra xa, trong phạm vi mười thước xung quanh ba người không có lấy một người dứng gần, điều này rất kì dị.
Dưới cái nhìn của Thanh Minh, ánh mắt của ba người trở nên lạnh lùng, sau đó liền ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu nhập thần.
Thanh Minh sửng sốt một chút, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhẹ nhẹ lắc lắc đầu, hắn có chút hồ nghi nhìn theo bóng lưng của Thạch Nham ở phía trước, do dự một chút rồi mới theo sau Thạch Nham tiến lên Thánh Quang sơn.
Thạch Nham cước bộ thong thả, vẻ mặt hờ hững đi về phía đỉnh núi.
Tay phải Thạch Nham nặng tựa vạn quân (1 quân bằng 30 cân Trung Quốc), trong tình trạng không có tinh nguyên, hắn đi như mang theo một ngọn núi, di chuyển không được thoải mái cho lắm.
Sự dị thường của cánh tay khiến cho Thạch Nham vừa mừng vừa lo, mừng vì lực lượng ẩn chứa trong tay khiến cho hắn chấn động, lo vì cánh tay dị biến này ảnh hưởng đến sự cân bằng của thân thể.
Mỗi bước hắn chân phải của hắn nhấc lên, đặt xuống là dưới đất lại có tiếng ầm nho nhỏ. Nguyên nhân là do cánh tay phải quá nặng, suốt dọc đường lên Thánh Quang sơn, hắn đã để ý, nhiều lần thử nghiệm mới không để lộ sơ hở.
"Rất kì quái..."
Âm thanh yếu ớt của Thanh Minh từ phía sau Thạch Nham truyền đến.
Thạch Nham nhíu mày, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt lập lòe ánh lửa của Thanh Minh, thản nhiên nói:
"Kì quái điều gì?"
"Ta kỳ quái là vì tinh nguyên trong người ngươi hình như đã cạn kiệt, chẳng còn sót lại chút nào?"
Thanh Minh nói với giọng lạnh lùng âm u:
"Dù có giao chiến với người khác tới mức kiệt lực, thì chỉ sau một lúc là có thể tụ hợp đực thiên địa linh khí ngưng luyện tinh nguyên, trạng thái cơ thể của ngươi lúc này khiến ta rất kinh ngạc."
"Võ hồn của ta gặp chút vấn đề, khó có thể hội tụ được tinh nguyên, vấn đề này có thể rất khó giải quyết,"
Thạch Nham cười lạnh đôi mắt sáng quắc nhìn Thanh Minh, nói:
"Đáp án này người vừa ý chưa?"
Trong mắt Thanh Minh thoáng lên một tia sáng, ngọn lửa bay múa càng dữ dội, giống như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Cẩn thận hắn, thiên hỏa trong người tên này dao động rất mạnh, có thể hắn đã động sát niệm."
Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên từ trong Huyết Văn giới chỉ truyền tin cho Thạch Nham.
Thạch Nham thờ ơ, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng.
Tác giả :
Nghịch Thương Thiên