Sát Nhân Điện
Chương 1-6: Lang Độc
Dịch giả: fishscreen
Tây Môn Vũ Khiếu cười ha hả nói:
- Bội phục, bội phục! Rớt xuống thủy lao mà có thể một mình trèo lên, ngươi có thể xem như là người đầu tiên.
Mặc dù bên ngoài cười nói, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ khiếp sợ. Lão quả thật không hiểu Hoàng Cổ Lăng làm cách nào từ bên dưới thủy lao sâu hơn mười hai trượng phi thân lên đây.
Kỳ thật lão làm sao biết được, Hoàng Cổ Lăng trên người có mang theo dây móc của dạ hành nhân. Hắn dùng dây móc cắm vào vách đất, sau đó bắt đầu trèo lên, đương nhiên không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể thoát hiểm.
Hoàng Cổ Lăng bình sinh ghét nhất là loại người âm hiểm gian trá, hắn hừ lạnh một tiếng, hữu chưởng lập tức bổ vào ngực đối phương.
Một cỗ kình lực trầm trọng như núi ép đến. Tây Môn Vũ Khiếu trong lòng kinh hãi, nhanh chóng suy nghĩ: “Chưởng lực này trầm trọng lăng lệ, xem ra không hề thua kém so với chân lực nội gia mà ta khổ tu hơn mười năm…"
Trong lòng suy nghĩ, chân hắn liền lách sang, hai tay giơ lên lưng chừng, dùng một thức “Thủ Huy Tỳ bà" phản kích.
Ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng vẫn không thay đổi, thân hình lao đến, tả chưởng đánh thẳng về phía trước.
Tây Môn Vũ Khiếu chỉ cảm thấy một chưởng này của đối phương ẩn chứa rất nhiều biến hóa kỳ dị, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra phương pháp phá giải. Lão không dám đón đỡ, liền nhún người nhảy sang bên cạnh.
Hoàng Cổ Lăng tưởng lão lại muốn ngầm thi triển quỷ kế, cười lạnh một tiếng, chưởng thế biến hóa, bàn tay đột nhiên hạ xuống, năm ngón tay giương ra, phất về hướng “Ủy Trung huyệt" trên khuỷu tay của đối phương.
“Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu nhìn thấy một chiêu này, trong lòng kinh hãi. May mắn lão là một kẻ giang hồ lão luyện, đã gặp qua rất nhiều cường địch, ứng biến nhạy bén hơn người, lập tức nghiêng người sang một bên, thân hình lắc lư bất định, hóa thành một thức “Nghênh Phong Thiểm Tị", cánh tay trầm xuống phong bế môn hộ phía trước.
Cánh tay của lão thu lại rất nhanh, mặc dù tránh được một kích vào huyệt “Ủy Trung", nhưng vẫn bị đầu ngón tay của Hoàng Cổ Lăng phất qua, nhất thời đau đớn đến tận xương, tay áo cũng bị rách một đường lớn.
Hoàng Cổ Lăng không để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi, tay phải như cũ phất ra một cái, mang theo một luồng kình lực, giả vờ tấn công, đồng thời tay trái như tia chớp điểm vào huyệt “Tỏa Yêu".
Chỉ thấy Tây Môn Vũ Khiếu bỗng nhiên hạ cánh tay đang phong bế trước mặt xuống, người vẫn bất động. Lão hít một hơi, phần bụng đột nhiên hóp lại, thân thể như dạt về sau hơn một thước. Có thể thấy được sự tinh thuần của nội công.
Cánh tay trái của Hoàng Cổ Lăng vẫn chưa duỗi tận, lại như trước xoay một cái, mu bàn tay hướng lên trên phất thẳng vào ngực đối phương, nhưng kình lực ào ạt thì lại ép về phía yết hầu. Đồng thời tay phải của hắn cũng không ngừng uốn lượn tựa như độc xà, quét ngang đánh thẳng, mang theo chưởng lực hùng hậu kinh người.
“Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu lùi lại nhanh như gió, nhưng Hoàng Cổ Lăng lại như bóng với hình, chiêu thức vân không thay đổi, thân hình di động sát theo sau.
Tây Môn Vũ Khiếu nhìn một chiêu điểm huyệt sát thủ nơi ngực và yếu hầu, lại nhìn chưởng lực như sấm chớp đang công đến, thân thể của lão đột nhiên xoay tròn, một thức “Tả Hữu Quyển Lan" như tia chớp ngăn lại điểm huyệt thủ của đối phương, đồng thời chân phải vung lên đá mạnh vào mạch môn nơi cổ tay của Hoàng Cổ Lăng.
Một chiêu này của lão kỳ dị tinh xảo, quả thật là tuyệt chiêu cứu mạng.
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, bị bức lui về phía sau hai bước.
Lúc này hai người đã từ trong phòng đánh ra tận ngoài sân, quả thật là một cuộc chiến kinh tâm động phách.
Tây Môn Vũ Khiếu đã biết thiếu niên này có tuyệt đỉnh võ công, giao thủ mấy chiêu lão đều là thập tử nhất sinh. Lão thấy Hoàng Cổ Lăng bị bức lui, nào dám chần chờ, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên vọt lên không, quyền cước giao nhau bổ về hướng Hoàng Cổ Lăng. Lúc này cánh tay của lão đã khôi phục lại, lập tức thi triển độc môn tuyệt kỹ, thân hình như chim ưng ngang trời đột nhiên bổ xuống, quyền đấm chân đá như gió như mưa, lăng lệ ác độc không gì sánh được.
Hoàng Cổ Lăng bị bức phải liên tục thối lui, nhất thời chỉ có thể chống đỡ, vô lực phản kích.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ với nhau ba bốn mươi chiêu.
Một cỗ nhuệ khí của Tây Môn Vũ Khiếu dần dần suy kiệt, động tác của lão cũng từ từ chậm lại.
Hoàng Cổ Lăng nổi giận quát lên một tiếng, thân chưởng hợp nhất như một ngọn núi sừng sững. Thân thể hắn đột nhiên tựa như quỷ hồn lao vào bên trong quyền cước ảnh của Tây Môn Vũ Khiếu.
Chỉ nghe “Bùng" một tiếng, Tây Môn Vũ Khiếu kêu lên thảm thiết, thân hình ngã xuống. Nguyên lai khi Hoàng Cổ Lăng lao vào, hắn vận công vào tay phải đối kháng một chưởng của Tây Môn Vũ Khiếu, đồng thời ngón tay trái điểm vào huyệt “Khí Cách" của đối phương. Tuy chỉ là một điểm nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho “Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu ngã xuống mặt đất, không thể động đậy.
Tây Môn Vũ Khiếu thở dài một tiếng, sắc mặt trở nên tím ngắt, nhắm mắt không nói gì.
Hoàng Cổ Lăng cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Hắn không hiểu vì sao công lực của mình so với lúc trước lại tăng lên rất nhiều. Một chưởng cừa rồi của Tây Môn Vũ Khiếu, dựa vào công lực ngày trước của hắn tuyệt đối không thể tiếp được.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại một đoạn đối thoại cùng sư phụ…
“Lăng nhi! Sư phụ mặc dù không phải là thiên hạ đệ nhất võ lâm cao thủ, nhưng sở học võ công của ta lại bao hàm tuyệt kỹ của các môn phái trong thiên hạ. Võ công của danh môn chính phái như Trung Nguyên cửu đại môn phái hay tà phái như Bạch Cốt, Minh Âm… ta đều đã học qua… Ai… Sư phụ học được nhiều võ công cao thâm như vậy, nhưng công lực thì lại kém hơn ‘Sát Nhân điện chủ’. Tại phương diện chiêu thức con gần như đã nắm vững toàn bộ sở học của ta, chỉ là công lực không đủ… Ta muốn dùng một phương pháp để giúp cho công lực của con tăng tiến. Nếu như thành công, không đến ba mươi tuổi, con sẽ là một cao thủ có công lực mạnh nhất và vũ kỹ thâm sâu nhất trong thiên hạ, duy ngã độc tôn!"
Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng nghĩ đến sư phụ đã từng điểm ba huyệt đạo của mình, khiến cho khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, thúc đẩy âm sinh dương, dương sinh âm, nhị khí phụ trợ cho nhau. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu kích động dâng lên trong lòng, nhiệt lệ từng giọt chảy ra khóe mắt.
Hắn biết công lực của mình sở dĩ thăng hoa tiến cảnh cực nhanh chính là nhờ vào phương pháp của sư phụ, cũng đồng thời khiến cho thân thể mình sinh ra quái bệnh.
Một cảm giác thê lương lại thoáng qua trong lòng hắn. Sư phụ thì đã chết, còn căn bệnh kia thì ngày càng rút ngắn thời gian phát tác, ai có thể giải khai huyệt đạo này?
Lúc này, Tây Môn Vũ Khiếu chợt tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi sao không nhanh một chút giết ta đi?
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày, bỗng nhiên ngón tay chụm lại đâm về phía đối phương. Nhưng khi gần chạm đến mục tiêu thì hắn chợt ngừng lại.
Chỉ thấy Tây Môn Vũ Khiếu mồ hôi như mưa, cơ nhục trên mặt cũng co rúm lại. Lão mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được chỉ phong hùng hậu sắc bén đang điểm xuống. Nếu như Hoàng Cổ Lăng xuống tay, kết quả của lão có thể tưởng tượng được.
Nhưng Hoàng Cổ Lăng đến lúc cuối cùng bỗng nhiên lại dừng tay, loại cảm giác đứng giữa lằn ranh sinh tử này quả thật khó chịu đựng. Con người có ai không sợ chết, cho dù là anh hùng hào kiệt, tại khoảnh khắc đối mặt với cái chết trong lòng cũng cảm thấy thê lương.
Tây Môn Vũ Khiếu vốn không muốn chết, nhưng với danh vọng của hắn, lại thất bại thảm hại trong tay một thiếu niên, quả thật là một nỗi nhục. Hắn chỉ cầu được chết nhanh một chút, nhưng Hoàng Cổ Lăng bỗng nhiên lại ngừng lại giữa chừng, khiến cho hắn tức giận bắt đầu chửi bới.
Hoàng Cổ Lăng nhướng mày, sát khí dâng lên, căm hận nói:
- Ngươi hại ta hai lần không chết, ta lẽ nào lại sợ giết ngươi?
Ngón tay của hắn liền đâm xuống.
Tây Môn Vũ Khiếu cười ha hả nói:
- Bội phục, bội phục! Rớt xuống thủy lao mà có thể một mình trèo lên, ngươi có thể xem như là người đầu tiên.
Mặc dù bên ngoài cười nói, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ khiếp sợ. Lão quả thật không hiểu Hoàng Cổ Lăng làm cách nào từ bên dưới thủy lao sâu hơn mười hai trượng phi thân lên đây.
Kỳ thật lão làm sao biết được, Hoàng Cổ Lăng trên người có mang theo dây móc của dạ hành nhân. Hắn dùng dây móc cắm vào vách đất, sau đó bắt đầu trèo lên, đương nhiên không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể thoát hiểm.
Hoàng Cổ Lăng bình sinh ghét nhất là loại người âm hiểm gian trá, hắn hừ lạnh một tiếng, hữu chưởng lập tức bổ vào ngực đối phương.
Một cỗ kình lực trầm trọng như núi ép đến. Tây Môn Vũ Khiếu trong lòng kinh hãi, nhanh chóng suy nghĩ: “Chưởng lực này trầm trọng lăng lệ, xem ra không hề thua kém so với chân lực nội gia mà ta khổ tu hơn mười năm…"
Trong lòng suy nghĩ, chân hắn liền lách sang, hai tay giơ lên lưng chừng, dùng một thức “Thủ Huy Tỳ bà" phản kích.
Ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng vẫn không thay đổi, thân hình lao đến, tả chưởng đánh thẳng về phía trước.
Tây Môn Vũ Khiếu chỉ cảm thấy một chưởng này của đối phương ẩn chứa rất nhiều biến hóa kỳ dị, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra phương pháp phá giải. Lão không dám đón đỡ, liền nhún người nhảy sang bên cạnh.
Hoàng Cổ Lăng tưởng lão lại muốn ngầm thi triển quỷ kế, cười lạnh một tiếng, chưởng thế biến hóa, bàn tay đột nhiên hạ xuống, năm ngón tay giương ra, phất về hướng “Ủy Trung huyệt" trên khuỷu tay của đối phương.
“Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu nhìn thấy một chiêu này, trong lòng kinh hãi. May mắn lão là một kẻ giang hồ lão luyện, đã gặp qua rất nhiều cường địch, ứng biến nhạy bén hơn người, lập tức nghiêng người sang một bên, thân hình lắc lư bất định, hóa thành một thức “Nghênh Phong Thiểm Tị", cánh tay trầm xuống phong bế môn hộ phía trước.
Cánh tay của lão thu lại rất nhanh, mặc dù tránh được một kích vào huyệt “Ủy Trung", nhưng vẫn bị đầu ngón tay của Hoàng Cổ Lăng phất qua, nhất thời đau đớn đến tận xương, tay áo cũng bị rách một đường lớn.
Hoàng Cổ Lăng không để cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi, tay phải như cũ phất ra một cái, mang theo một luồng kình lực, giả vờ tấn công, đồng thời tay trái như tia chớp điểm vào huyệt “Tỏa Yêu".
Chỉ thấy Tây Môn Vũ Khiếu bỗng nhiên hạ cánh tay đang phong bế trước mặt xuống, người vẫn bất động. Lão hít một hơi, phần bụng đột nhiên hóp lại, thân thể như dạt về sau hơn một thước. Có thể thấy được sự tinh thuần của nội công.
Cánh tay trái của Hoàng Cổ Lăng vẫn chưa duỗi tận, lại như trước xoay một cái, mu bàn tay hướng lên trên phất thẳng vào ngực đối phương, nhưng kình lực ào ạt thì lại ép về phía yết hầu. Đồng thời tay phải của hắn cũng không ngừng uốn lượn tựa như độc xà, quét ngang đánh thẳng, mang theo chưởng lực hùng hậu kinh người.
“Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu lùi lại nhanh như gió, nhưng Hoàng Cổ Lăng lại như bóng với hình, chiêu thức vân không thay đổi, thân hình di động sát theo sau.
Tây Môn Vũ Khiếu nhìn một chiêu điểm huyệt sát thủ nơi ngực và yếu hầu, lại nhìn chưởng lực như sấm chớp đang công đến, thân thể của lão đột nhiên xoay tròn, một thức “Tả Hữu Quyển Lan" như tia chớp ngăn lại điểm huyệt thủ của đối phương, đồng thời chân phải vung lên đá mạnh vào mạch môn nơi cổ tay của Hoàng Cổ Lăng.
Một chiêu này của lão kỳ dị tinh xảo, quả thật là tuyệt chiêu cứu mạng.
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, bị bức lui về phía sau hai bước.
Lúc này hai người đã từ trong phòng đánh ra tận ngoài sân, quả thật là một cuộc chiến kinh tâm động phách.
Tây Môn Vũ Khiếu đã biết thiếu niên này có tuyệt đỉnh võ công, giao thủ mấy chiêu lão đều là thập tử nhất sinh. Lão thấy Hoàng Cổ Lăng bị bức lui, nào dám chần chờ, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bỗng nhiên vọt lên không, quyền cước giao nhau bổ về hướng Hoàng Cổ Lăng. Lúc này cánh tay của lão đã khôi phục lại, lập tức thi triển độc môn tuyệt kỹ, thân hình như chim ưng ngang trời đột nhiên bổ xuống, quyền đấm chân đá như gió như mưa, lăng lệ ác độc không gì sánh được.
Hoàng Cổ Lăng bị bức phải liên tục thối lui, nhất thời chỉ có thể chống đỡ, vô lực phản kích.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ với nhau ba bốn mươi chiêu.
Một cỗ nhuệ khí của Tây Môn Vũ Khiếu dần dần suy kiệt, động tác của lão cũng từ từ chậm lại.
Hoàng Cổ Lăng nổi giận quát lên một tiếng, thân chưởng hợp nhất như một ngọn núi sừng sững. Thân thể hắn đột nhiên tựa như quỷ hồn lao vào bên trong quyền cước ảnh của Tây Môn Vũ Khiếu.
Chỉ nghe “Bùng" một tiếng, Tây Môn Vũ Khiếu kêu lên thảm thiết, thân hình ngã xuống. Nguyên lai khi Hoàng Cổ Lăng lao vào, hắn vận công vào tay phải đối kháng một chưởng của Tây Môn Vũ Khiếu, đồng thời ngón tay trái điểm vào huyệt “Khí Cách" của đối phương. Tuy chỉ là một điểm nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho “Cửu Vĩ Long" Tây Môn Vũ Khiếu ngã xuống mặt đất, không thể động đậy.
Tây Môn Vũ Khiếu thở dài một tiếng, sắc mặt trở nên tím ngắt, nhắm mắt không nói gì.
Hoàng Cổ Lăng cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Hắn không hiểu vì sao công lực của mình so với lúc trước lại tăng lên rất nhiều. Một chưởng cừa rồi của Tây Môn Vũ Khiếu, dựa vào công lực ngày trước của hắn tuyệt đối không thể tiếp được.
Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại một đoạn đối thoại cùng sư phụ…
“Lăng nhi! Sư phụ mặc dù không phải là thiên hạ đệ nhất võ lâm cao thủ, nhưng sở học võ công của ta lại bao hàm tuyệt kỹ của các môn phái trong thiên hạ. Võ công của danh môn chính phái như Trung Nguyên cửu đại môn phái hay tà phái như Bạch Cốt, Minh Âm… ta đều đã học qua… Ai… Sư phụ học được nhiều võ công cao thâm như vậy, nhưng công lực thì lại kém hơn ‘Sát Nhân điện chủ’. Tại phương diện chiêu thức con gần như đã nắm vững toàn bộ sở học của ta, chỉ là công lực không đủ… Ta muốn dùng một phương pháp để giúp cho công lực của con tăng tiến. Nếu như thành công, không đến ba mươi tuổi, con sẽ là một cao thủ có công lực mạnh nhất và vũ kỹ thâm sâu nhất trong thiên hạ, duy ngã độc tôn!"
Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng nghĩ đến sư phụ đã từng điểm ba huyệt đạo của mình, khiến cho khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, thúc đẩy âm sinh dương, dương sinh âm, nhị khí phụ trợ cho nhau. Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu kích động dâng lên trong lòng, nhiệt lệ từng giọt chảy ra khóe mắt.
Hắn biết công lực của mình sở dĩ thăng hoa tiến cảnh cực nhanh chính là nhờ vào phương pháp của sư phụ, cũng đồng thời khiến cho thân thể mình sinh ra quái bệnh.
Một cảm giác thê lương lại thoáng qua trong lòng hắn. Sư phụ thì đã chết, còn căn bệnh kia thì ngày càng rút ngắn thời gian phát tác, ai có thể giải khai huyệt đạo này?
Lúc này, Tây Môn Vũ Khiếu chợt tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi sao không nhanh một chút giết ta đi?
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày, bỗng nhiên ngón tay chụm lại đâm về phía đối phương. Nhưng khi gần chạm đến mục tiêu thì hắn chợt ngừng lại.
Chỉ thấy Tây Môn Vũ Khiếu mồ hôi như mưa, cơ nhục trên mặt cũng co rúm lại. Lão mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được chỉ phong hùng hậu sắc bén đang điểm xuống. Nếu như Hoàng Cổ Lăng xuống tay, kết quả của lão có thể tưởng tượng được.
Nhưng Hoàng Cổ Lăng đến lúc cuối cùng bỗng nhiên lại dừng tay, loại cảm giác đứng giữa lằn ranh sinh tử này quả thật khó chịu đựng. Con người có ai không sợ chết, cho dù là anh hùng hào kiệt, tại khoảnh khắc đối mặt với cái chết trong lòng cũng cảm thấy thê lương.
Tây Môn Vũ Khiếu vốn không muốn chết, nhưng với danh vọng của hắn, lại thất bại thảm hại trong tay một thiếu niên, quả thật là một nỗi nhục. Hắn chỉ cầu được chết nhanh một chút, nhưng Hoàng Cổ Lăng bỗng nhiên lại ngừng lại giữa chừng, khiến cho hắn tức giận bắt đầu chửi bới.
Hoàng Cổ Lăng nhướng mày, sát khí dâng lên, căm hận nói:
- Ngươi hại ta hai lần không chết, ta lẽ nào lại sợ giết ngươi?
Ngón tay của hắn liền đâm xuống.
Tác giả :
Ức Văn