Sát Đấu Truyền Kỳ
Chương 7: Kịch Chiến
Trên bầu trời đang kéo đến những đám mây đen mù mịt, vô số hắc y nhân đang đứng đối địch với 2 vị cường giả trong truyền thuyết, khi nhìn thấy cả 2 tự trở thành Đấu Đế trong chốc lát, nội tâm của bọn chúng run lên, như là không muốn chiến đấu nữa, nhưng đã đến thì không thể đi.
Mưa bắt đầu kéo đến, sấm chớp đánh đầy trời.
‘Ai ya, đánh trong thời tiết này thật không tốt a’
Lãnh Minh liền chỉ tay lên trời, bắn ra 1 tia sáng làm cho mây đen lập tức bay đi, bầu trời trở lại trong xanh.
Những tên kia chứng kiến cảnh tượng nội tâm liền chấn kinh khi thực lực của họ có thể làm cho mưa tan biến, cảm giác áp đảo bắt đầu hiện ra trước mắt.
‘Này!! Các ngươi đang sợ à, mau vứt cái nỗi sợ đó cho ta’
‘Vâng!’
Cả đám đồng thanh đáp lại lời tên kia.
‘Tốt, và giờ TẤT CẢ XÔNG LÊN!! ĐOẠT LẤY MIẾNG NGỌC CHO TA!!!’
Tên đó hét lên, những tên hắc y nhân liền vù vù lao đến.
‘Chỉ là 1 đám Đấu Tông, hãy để huynh cho’
‘Được, rồi để huynh vậy’
Lãnh Minh liền lao đến, chụm những ngón tay lại như lưỡi dao, bay qua những hắc y nhân, đột nhiên những tên đó liền rơi xuống. Tất cả đều đã chết vì vết cắt ở cổ do Lãnh Minh gây ra.
Chứng kiến thêm việc này, những tên còn lại đều đứng sựng lại không dám bước đến gần, bọn chúng tỏ ra vẻ sợ hãi.
‘Phế vật!!! Ta sẽ lên!!’
Tên kia quát lên phẫn nộ, cởi bỏ áo choàng bay đến. Đó là nam nhân có mái tóc trắng dài, có 1 vết sẹo ở mắt trái.
‘Đến đây’
Lãnh Minh bình thản nói, hắn liền lao đến cầm đao chém xuống, Lãnh Minh đỡ bằng 1 tay, thủ 1 quyền chuẩn bị xuất ra thì hắn liền buông đao bay về phía sau, làm ông ngạc nhiên.
‘Ô, ra biết né, tốt tốt, tên ngươi là gì?’
‘Hừ, Lâm Ma, đứng thứ 5 trong Ngũ Đại Cao Thủ, là đệ tử của Vân Vận, danh xưng Lôi Thánh’
Tên đó không ngần ngại nói, Lãnh Minh trầm tư 1 lúc.
‘Hảo hảo, là đệ tử của muội ấy, có tương lai, nhưng tâm địa độc ác, chỉ với cái đấu khí mà ngươi tỏa ra thì cũng biết đó không phải là của ngươi’
‘Thì sao chứ, sư phụ không biết việc này nên ta cũng không quan tâm, chỉ cần mạnh lên, việc gì ta cũng làm!!’
‘Haizzz, đúng ta tâm địa độc ác, ta nói ngươi biết này, hôm nay Vân Chi muội muội sẽ đến đây cùng Khinh Doanh, ta chỉ cần lưu ngươi lại 1 lúc nữa là được’
‘Cái!!! Ngươi nói sư phụ ta sẽ đến và cả..Yến...Khinh…Doanh!?’
Lâm Ma đột nhiên lo sợ tột độ khi nghe được sư phụ mình đến rồi còn sợ hơn nữa khi nghe tên Khinh Doanh.
‘Lâm Ma, ta cho ngươi 2 lựa chọn, 1 là cút khỏi nơi này, 2 là chết tại đây’
Tử Linh từ phía sau lên tiếng.
‘Ai ya, thê tử, nàng không bỏ được thói này à?’
‘Bỏ gì chứ, bọn chúng đến đây làm loạn, rồi còn đòi giết chúng ta, con chúng ta, ta không giết chúng là may mắn cho chúng rồi’
Nghe Tử Linh nói, Lãnh Minh lắc đầu cười khổ, bỏ qua tên Lâm Ma rồi đến xoa dịu thê tử mình.
‘Rồi, rồi, nguôi giận đã, con nhìn kìa’
‘A…..Lãnh Mạc này, xin lỗi vì để con thấy mẹ thế này’
Phía dưới, ở trong nhà Lãnh Mạc đang đứng ngơ ngác nhìn.
‘Grrr, các ngươi dám bơ ta!!!!’
‘Động thủ rồi sao?’
Lâm Ma tức giận lao đến, Lãnh Minh liền tung 1 quyền vào bụng hắn khiến hắn phun ra 1 ngụm máu, liền đáp xuống đất. Có thêm 1 người cởi bỏ hắc bào bay đến chỗ của Lâm ma.
‘Sư Huynh!! Không sao chứ?’
Là nữ, mặc trang phục xanh, tóc cũng màu xanh, thực lực khá cao nhưng vẫn chưa bằng Lâm Ma.
‘Hô, ra là có nữ nhân à, nếu vậy thì cũng là loại không ra gì’
‘Hừ, không ra gì thì sao, ngươi đả thương huynh ấy, Yêu Chủ chắc chắn sẽ không tha cho 2 ngươi’
‘Con tiện nhân này!!!’
Tử Linh nổi điên lên liền bay đến chỗ của nữ nhân đang đứng kế Lâm Ma. Lãnh Minh không cản nổi đành lắc đầu thở dài.
‘Cô muốn gì?’
‘Thôi rồi’
CHÁT!
Tử Linh đưa tay tát nữ nhân đó 1 cái thật đau, Lâm Ma thấy vậy mặt nổi gân xanh liền cầm đao đâm thẳng tới nhưng lại bị 1 thanh cự kiếm chặn lại.
‘Muốn đâm ta ư? Không phải dễ đâu’
‘!!!!!’
Tử Linh cầm thanh cự kiếm lên rồi chém thẳng xuống, Lâm Ma đưa kiếm ra đỡ nhưng lại bị chém gãy kiếm, cùng nữ nhân lui về phía sau mấy chục thước.
‘Sư huynh cẩn thận, ả này không phải dạng vừa đâu’
‘Ta biết, nhưng muội không sao chứ?’
‘Vâng, tuy khá đau, chúng ta không thể không về được rồi’
‘Hừ, ả kia, mặc dù ta không muốn biết nhưng tên ngươi là gì?’
‘Lại còn hỏi tên sao, được, ta là Hải Lam là nhị đệ tử của tông chủ Vân Vận’
‘Lại thêm 1 người, haizzz muội muội ơi…..’
Lãnh Minh than trời trách đất vì Vân Vận lại thu nhận 1 lũ tâm địa độc ác mà không hề hay biết. Nếu chuyện này qua thì ông sẽ đem mọi chuyện thuật lại cho Vân Vận.
‘Mà các ngươi nghĩ ta chỉ mang nhiêu người đây sao, Long Sát!!’
Hải Lam đột nhiên quát lớn tên ai đó, từ trên trời bay xuống là 1 quả cầu lửa, phát hủy hộ thuẫn mà Tử Linh đặt xuống, Lãnh Minh đứng gần đó nhưng lại không hề hay biết.
Quả cầu lửa đáp xuống, phá hủy 1 nữa căn nhà, Lãnh Mạc vẫn đang ở trong đó.
‘Lãnh Mạc!!!’
‘Tiểu Tử!!’
‘Dừng lại cho ta, nếu không……’
Cả 2 liền vội bay đến nhưng từ trong đống đổ nát phát ra âm thanh trầm lặng, 1 cái thân ảnh bước ra, tay phải đang ôm Lãnh Mạc, tay trái cầm 1 cây kiếm chĩa vào cổ của cậu.
‘Cha, mẹ đừng qua đây…..’
‘Ngươi!!!’
‘Thả con ta ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!’
‘Hừ, nếu vậy ta giết tiểu tử này trước’
‘Ngươi!!!’
Cả 2 câm phẫn mà nhìn tên hắc y nhân đó, không thể cứu con trai của mình, cả 2 người đều kích động, cắn răng chịu đựng thì từ phía sau, tên Lâm Ma dùng kiếm đâm xuyên người Lãnh Minh, Tử Linh chấn kinh khi thấy cảnh tượng như thế.
Mưa bắt đầu kéo đến, sấm chớp đánh đầy trời.
‘Ai ya, đánh trong thời tiết này thật không tốt a’
Lãnh Minh liền chỉ tay lên trời, bắn ra 1 tia sáng làm cho mây đen lập tức bay đi, bầu trời trở lại trong xanh.
Những tên kia chứng kiến cảnh tượng nội tâm liền chấn kinh khi thực lực của họ có thể làm cho mưa tan biến, cảm giác áp đảo bắt đầu hiện ra trước mắt.
‘Này!! Các ngươi đang sợ à, mau vứt cái nỗi sợ đó cho ta’
‘Vâng!’
Cả đám đồng thanh đáp lại lời tên kia.
‘Tốt, và giờ TẤT CẢ XÔNG LÊN!! ĐOẠT LẤY MIẾNG NGỌC CHO TA!!!’
Tên đó hét lên, những tên hắc y nhân liền vù vù lao đến.
‘Chỉ là 1 đám Đấu Tông, hãy để huynh cho’
‘Được, rồi để huynh vậy’
Lãnh Minh liền lao đến, chụm những ngón tay lại như lưỡi dao, bay qua những hắc y nhân, đột nhiên những tên đó liền rơi xuống. Tất cả đều đã chết vì vết cắt ở cổ do Lãnh Minh gây ra.
Chứng kiến thêm việc này, những tên còn lại đều đứng sựng lại không dám bước đến gần, bọn chúng tỏ ra vẻ sợ hãi.
‘Phế vật!!! Ta sẽ lên!!’
Tên kia quát lên phẫn nộ, cởi bỏ áo choàng bay đến. Đó là nam nhân có mái tóc trắng dài, có 1 vết sẹo ở mắt trái.
‘Đến đây’
Lãnh Minh bình thản nói, hắn liền lao đến cầm đao chém xuống, Lãnh Minh đỡ bằng 1 tay, thủ 1 quyền chuẩn bị xuất ra thì hắn liền buông đao bay về phía sau, làm ông ngạc nhiên.
‘Ô, ra biết né, tốt tốt, tên ngươi là gì?’
‘Hừ, Lâm Ma, đứng thứ 5 trong Ngũ Đại Cao Thủ, là đệ tử của Vân Vận, danh xưng Lôi Thánh’
Tên đó không ngần ngại nói, Lãnh Minh trầm tư 1 lúc.
‘Hảo hảo, là đệ tử của muội ấy, có tương lai, nhưng tâm địa độc ác, chỉ với cái đấu khí mà ngươi tỏa ra thì cũng biết đó không phải là của ngươi’
‘Thì sao chứ, sư phụ không biết việc này nên ta cũng không quan tâm, chỉ cần mạnh lên, việc gì ta cũng làm!!’
‘Haizzz, đúng ta tâm địa độc ác, ta nói ngươi biết này, hôm nay Vân Chi muội muội sẽ đến đây cùng Khinh Doanh, ta chỉ cần lưu ngươi lại 1 lúc nữa là được’
‘Cái!!! Ngươi nói sư phụ ta sẽ đến và cả..Yến...Khinh…Doanh!?’
Lâm Ma đột nhiên lo sợ tột độ khi nghe được sư phụ mình đến rồi còn sợ hơn nữa khi nghe tên Khinh Doanh.
‘Lâm Ma, ta cho ngươi 2 lựa chọn, 1 là cút khỏi nơi này, 2 là chết tại đây’
Tử Linh từ phía sau lên tiếng.
‘Ai ya, thê tử, nàng không bỏ được thói này à?’
‘Bỏ gì chứ, bọn chúng đến đây làm loạn, rồi còn đòi giết chúng ta, con chúng ta, ta không giết chúng là may mắn cho chúng rồi’
Nghe Tử Linh nói, Lãnh Minh lắc đầu cười khổ, bỏ qua tên Lâm Ma rồi đến xoa dịu thê tử mình.
‘Rồi, rồi, nguôi giận đã, con nhìn kìa’
‘A…..Lãnh Mạc này, xin lỗi vì để con thấy mẹ thế này’
Phía dưới, ở trong nhà Lãnh Mạc đang đứng ngơ ngác nhìn.
‘Grrr, các ngươi dám bơ ta!!!!’
‘Động thủ rồi sao?’
Lâm Ma tức giận lao đến, Lãnh Minh liền tung 1 quyền vào bụng hắn khiến hắn phun ra 1 ngụm máu, liền đáp xuống đất. Có thêm 1 người cởi bỏ hắc bào bay đến chỗ của Lâm ma.
‘Sư Huynh!! Không sao chứ?’
Là nữ, mặc trang phục xanh, tóc cũng màu xanh, thực lực khá cao nhưng vẫn chưa bằng Lâm Ma.
‘Hô, ra là có nữ nhân à, nếu vậy thì cũng là loại không ra gì’
‘Hừ, không ra gì thì sao, ngươi đả thương huynh ấy, Yêu Chủ chắc chắn sẽ không tha cho 2 ngươi’
‘Con tiện nhân này!!!’
Tử Linh nổi điên lên liền bay đến chỗ của nữ nhân đang đứng kế Lâm Ma. Lãnh Minh không cản nổi đành lắc đầu thở dài.
‘Cô muốn gì?’
‘Thôi rồi’
CHÁT!
Tử Linh đưa tay tát nữ nhân đó 1 cái thật đau, Lâm Ma thấy vậy mặt nổi gân xanh liền cầm đao đâm thẳng tới nhưng lại bị 1 thanh cự kiếm chặn lại.
‘Muốn đâm ta ư? Không phải dễ đâu’
‘!!!!!’
Tử Linh cầm thanh cự kiếm lên rồi chém thẳng xuống, Lâm Ma đưa kiếm ra đỡ nhưng lại bị chém gãy kiếm, cùng nữ nhân lui về phía sau mấy chục thước.
‘Sư huynh cẩn thận, ả này không phải dạng vừa đâu’
‘Ta biết, nhưng muội không sao chứ?’
‘Vâng, tuy khá đau, chúng ta không thể không về được rồi’
‘Hừ, ả kia, mặc dù ta không muốn biết nhưng tên ngươi là gì?’
‘Lại còn hỏi tên sao, được, ta là Hải Lam là nhị đệ tử của tông chủ Vân Vận’
‘Lại thêm 1 người, haizzz muội muội ơi…..’
Lãnh Minh than trời trách đất vì Vân Vận lại thu nhận 1 lũ tâm địa độc ác mà không hề hay biết. Nếu chuyện này qua thì ông sẽ đem mọi chuyện thuật lại cho Vân Vận.
‘Mà các ngươi nghĩ ta chỉ mang nhiêu người đây sao, Long Sát!!’
Hải Lam đột nhiên quát lớn tên ai đó, từ trên trời bay xuống là 1 quả cầu lửa, phát hủy hộ thuẫn mà Tử Linh đặt xuống, Lãnh Minh đứng gần đó nhưng lại không hề hay biết.
Quả cầu lửa đáp xuống, phá hủy 1 nữa căn nhà, Lãnh Mạc vẫn đang ở trong đó.
‘Lãnh Mạc!!!’
‘Tiểu Tử!!’
‘Dừng lại cho ta, nếu không……’
Cả 2 liền vội bay đến nhưng từ trong đống đổ nát phát ra âm thanh trầm lặng, 1 cái thân ảnh bước ra, tay phải đang ôm Lãnh Mạc, tay trái cầm 1 cây kiếm chĩa vào cổ của cậu.
‘Cha, mẹ đừng qua đây…..’
‘Ngươi!!!’
‘Thả con ta ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!’
‘Hừ, nếu vậy ta giết tiểu tử này trước’
‘Ngươi!!!’
Cả 2 câm phẫn mà nhìn tên hắc y nhân đó, không thể cứu con trai của mình, cả 2 người đều kích động, cắn răng chịu đựng thì từ phía sau, tên Lâm Ma dùng kiếm đâm xuyên người Lãnh Minh, Tử Linh chấn kinh khi thấy cảnh tượng như thế.
Tác giả :
Lãnh Mạc