Sát Đấu Truyền Kỳ
Chương 1: Sinh hạ
Đấu giả, Đấu sư, đại Đấu sư, Đấu linh, Đấu vương, Đấu hoàng, Đấu tông, Đấu tôn, Đấu thánh, Đấu đế, 10 cảnh giới do con người tạo ra. Cao hơn Đấu Đế là Hoàng kim cấp, Hắc kim cấp và cuối cùng là Truyền kỳ cấp, cảnh giới do thần tạo ra, Truyền kỳ cấp có thể sánh bằng bán thần, sức mạnh vô song, dịch chuyển đất trời. Nhưng cảnh giới mạnh nhất trên toàn bộ thế giới đó là 2 số mệnh đối lập được mang trên vai của 2 sinh mệnh đó là Đấu Thần và Sát Thần. Đấu thần, dùng thực lực sánh bằng thần, Sát thần dùng sức mạnh để giết thần, trong 2 cảnh giới này, mạnh nhất thì phải nói đến là Sát thần, còn Đấu thần thì chỉ thua 1 bậc, tu vi cả 2 cực cao. 800 năm để sống, 200 để luân truyền số mệnh đó, Sát thần mỗi lần luân chuyển sinh mệnh thì giông bão nổi lên, Đấu thần thì trời xanh gió lặn và luân truyền cứ thế mà tiếp diễn. Nhưng để thật sự thành Sát Thần và Đấu Thần thì phải khai nhãn được Sát Thần Ấn và Đấu Thần Ấn
Ở Thiên Nguyên lục địa này đã từng xuất hiện 2 vị Truyền kỳ cấp đỉnh phong, tuy nói là đỉnh phong, nhưng thực lực của họ phải gọi bằng Đạp Thiên Đế Cảnh, 1 chân bước lên trời sức mạnh như Tiên Đế, vạn người không địch lại, họ vẫn sống khi đã 3000 năm trôi qua, gặp gỡ được 2 vị Sát thần và Đấu thần, danh tiếng vang xa, quan hệ rộng rãi trên tất cả đại lục. Và giờ họ đã mất tích, không ai biết được họ ở đâu, tất cả những người biết họ đều không còn.
Ở trong 1 khu rừng có 1 căn nhà, trời đất xung quanh trở nên kỳ lạ. Giông tố kéo đến, sấm đánh rung trời.
‘Cố lên tỷ tỷ!!! 1 chút nữa thôi!!!’
Có 1 cặp vợ chồng sống ở đó, và giờ người vợ đang sinh con. ‘AA!!! Đau quá!!!’ người vợ đau quằng quại,
‘Cố 1 chút nữa thôi tỷ!!!’ kế bên là 1 cô gái có mái tóc và đôi mắt đỏ hiện đang giúp người vợ sinh con.
‘AAA!!!’ người vợ hét lên đau đớn nhưng lại có 1 chút hạnh phúc trong đó. ‘Oa oa oa’ tiếng khóc cất lên. ‘Sinh rồi!! Tỷ tỷ sinh rồi ca ca!!’.
‘Thật không!!??’ từ bên ngoài, 1 người đàn ông tuấn tú là người chồng chạy hớt hả vào.
‘Tử Linh, nàng sinh thật rồi sao!?’ người chồng chạy đến chỗ của người vợ hỏi.
‘Ừm, là 1 đứa trai cáu kỉnh’ người vợ nhìn nét mặt của chồng rồi đáp.
‘Trai sao, cho ta xem mặt con trai ta chút được không?’ người chồng thở phào nhẹ nhõm.
‘Lãnh Minh ca ca nói gì thế, đây là con của huynh sao huynh không xem được, thằng bé đây này’ cô gái tóc đỏ đứng kế bên đáp rồi đưa đứa bé cho người chồng.
‘Con trai a! Nhất định sau này sẽ thành cường giả’ Lãnh Minh bế đứa bé rồi nói.
‘Huynh này, tên của con còn chưa đặt mà cường giả gì chứ’ Tử Linh chỉ vào mặt Lãnh Minh.
‘Tên a, đặt con tên gì đây nhỉ?’ Lãnh Minh trầm tư tự hỏi. ‘Khinh Doanh muội muội, hay muội đặt tên thằng bé đi!’ Tử Linh hướng đến cô gái kế bên rồi cầm tay hỏi.
‘Hả!! Muội ư!’ Khinh Doanh ngạc nhiên.
‘Đúng đấy, muội có công giúp nương tử ta sinh con sao không được đặt tên chứ!’.
‘Muội…’ Khinh Doanh đắng cho suy nghĩ.
‘Sau này thằng bé còn phải gọi muội là mẹ nữa mà, có sao đâu chứ’ Tử linh cười hướng về phía Khinh Doanh.
‘Đúng đúng, để thằng bé có 2 người mẹ thì có sao đâu’ Lãnh Minh cũng hùa theo nương tử của mình.
‘Vậy thì...Lãnh….Mạc thì sao? Lãnh trong lãnh đạm, Mạc trong mạc danh’ Cô suy nghĩ hồi rồi liền đưa ra 1 cái tên.
‘Lãnh Mạc a! Tiểu Tử, sau này tên con là Lãnh Mạc đấy, tên hay không hả?’ Lãnh Minh vừa cười vừa nói với thằng bé đang bồng trên tay thì thằng bé liền cười.
‘Lãnh Mạc, muội đặt tên hay đó chứ Khinh Doanh, sau này cần muội giúp đỡ nhiều’ Tử Linh hướng về cô.
‘Ca ca và tỷ tỷ quá khen, cái mạng này là do 2 người cứu, việc đặt tên thì đã trả ơn hết được đâu!’ Khinh Doanh nhắm mắt rồi cúi người trước 2 phu thê.
‘Lại nhắc đến chuyện đó à, cứu người còn hơn xây 7 tòa tháp, đó là chuyện đương nhiên’ Lãnh Minh với vẻ mặt nghiêm nghị hướng về cô.
‘Sau này nếu được, thì hãy cùng chúng ta chăm sóc cho tiểu Lãnh Mạc’ cậu tiếp tục nói, khiến cho Yến Khinh Doanh đứng trước mặt cười đối mặt ‘Vâng’. Sau đó Lãnh Minh đã viết 1 bức thư rồi gửi đi đâu đó.
Giông bão bên ngoài biến mất, trời yên gió lặn, những đám mây đen bay đi, thay vào đó là bầu trời xanh, mây trắng và cầu vòng. Còn về gia đình kia thì có thêm 1 thành viên nên ngày ngày đều nhộn nhịp với tiếng cười của trẻ em và đôi phu thê cùng với muội muội của họ.
7 năm sau.
‘Cha, cha hãy bắt con đi!!!! Ha ha’ đứa bé có tóc màu đỏ nâu cùng đôi mắt màu vàng pha đỏ đang chạy quanh khu vườn, vừa cười vừa hét, phía sau có một người cũng hì hục chạy theo.
‘Tiểu Lãnh Mạc này!! Ta mà bắt được con thì ta sẽ đánh con đấy’ Lãnh Minh thở dốc phải đuổi theo Lãnh Mạc.
‘Sợ quá, sợ quá!!! Vậy thì phải chạy tiếp!!!’ Lãnh Mạc lại tiếp tục chạy, tuy hét lên là sợ nhưng thực chất là không sợ để khiêu khích Lãnh Minh.
‘Dám chọc ta à tiểu tử!! Để ta xem con hay ta nhanh hơn!!!’ cậu liền tăng tốc chạy theo Lãnh Mạc.
Đằng xa xa có 2 bóng dáng nữ đang ngồi đánh cờ cũng bị 2 cha con làm cho cười phá lên.
‘2 cha con cẩn thận coi chừng té đó!!’ Tử linh liền hướng đến họ mà nói
Yến Khinh Doanh bình thường lạnh lùng nhưng nhìn 2 phụ tử đang đuổi bắt nhau cũng phải phá lên cười.
‘Ô, muội cười rồi kìa!’ Tử Linh ngạc nhiên.
‘Thì 2 cha con họ nhìn mắc cười quá nên muội mới cười’ tâm trí cô liền xấu hổ.
‘Hmmm, mà mới đây đã 7 năm rồi, thời gian trôi nhanh thật’ bỏ qua 2 phụ tử, Tử Linh và Khinh Doanh quay lại tiếp tục ván cờ đang bỏ dở giữa chừng,
‘Đúng là thời gian trôi nhanh, nhưng người thì vẫn thế’,
‘Tỷ chỉ là không biết thằng bé có thể thành cường giả không?’. 7 năm trôi qua mà Lãnh Mạc vẫn chưa có chuyển biến gì khiến 3 người bọn họ vô cùng lo lắng, ở lục địa này, kẻ có thực lực mới có thể kiêu ngạo, còn kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu.
Huống hồ, hiện giờ có 5 người được gọi là “Ngũ đại cao thủ" gồm 1 Đấu Thánh, 2 Đấu Đế, 1 Hoàng kim cấp và 1 Hắc kim cấp. Chỉ cần họ muốn, 5 người này có thể xóa xổ cả 1 quốc gia, nhưng rất may là tâm họ lương thiện.
‘Tu vi của tỷ sao rồi?’. Khinh Doanh liền hướng mặt tới Tử Linh mà hỏi.
‘Ngũ tinh Đấu Linh rồi, 1 phần cũng nhờ đan dược của muội cho ta’ cô liền tụ lại 1 ánh đạo quang trước tay rồi đưa đến Khinh Doanh.
‘Lục tinh a!’ Khinh Doanh ngạc nhiên khi nhìn đạo quang của cô.
‘Còn Lãnh Minh thì đã tứ tinh Đấu Vương rồi’.
‘Oa! Thật bất ngờ a!’ Khinh Doanh tròn mắt mà nhìn vì chưa thấy tu vi như vậy, chỉ trong 1 năm mà tăng đến Đấu Linh và Đấu vương, cũng phải khiến người khiếp sợ.
‘Muội quá khen rồi’ 2 người vừa đánh cờ vừa cười cười nói nói bàn chuyện, trong khi đó 2 cha con đang chạy giỡn ở phía xa xa.
‘Này tiểu tử, đứng lại!!!’ Lãnh Minh vẫn đang đuổi theo Lãnh Mạc
‘Không đâu!! Ai ya!!!’ vừa dứt câu thì Lãnh Mạc bị 1 cái gì đó gạt chân mà té ập mặt xuống, Lãnh Minh thấy vậy liền lao tới.
‘Tiểu tử, con không sao chứ?’
‘Đau quá, có cái gì đó vừa gạt chân con’, Lãnh Mạc vừa xoa xoa cái trán vừa chỉ về cái vật thể lạ, Lãnh Minh đi tới chỗ đó thì hiện ra một cái thân ảnh nữ, mặc trang phục xanh tóc trắng, đang bị thương đang nằm dưới gốc cây
‘Người này đang bị thương, vết thương khá nặng cần phải chữa trị ngay! Mau về con trai!’ Lãnh Minh nhanh chóng đỡ tiểu tử dậy rồi bế cô gái đưa về nhà.
Tại nhà, Tử Linh và Khinh Doanh vẫn đang đánh cờ thì liền thấy 2 cha con chạy hối hả về trên tay Lãnh Minh còn có 1 cô gái người đầy máu, 2 người liên buông cờ xuống, đứng lên. ‘
Có chuyện gì thế Lãnh Minh? Cô gái này bị sao thế? Còn con nữa!’ Cô liền xem qua thương tích cô gái bí ẩn rồi hỏi.
‘Để nói sau đi, cứu người quan trọng hơn!!’ Lãnh Minh bình tĩnh liền đưa cô gái bí ẩn vào phòng, quá vội nên Khinh Doanh không thể thấy rõ mặt, cô không biết rõ y thuật nên chỉ có thể ngồi ở ngoài ngồi xoa thuốc cho Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc ngồi trong lòng Khinh Doanh đang xoa xoa cái đầu của cậu
‘Mẹ Khinh Doanh, cô gái đó có sao không?’ cậu ngẩn mặt lên mà hỏi
‘Đương nhiên là không sao rồi, cha mẹ con y thuật tinh thông, trước đó còn cứu được mạng của mẹ nữa cơ mà, cô ấy sẽ khỏe lại thôi’ cô ôm Lãnh Mạc rồi trả lời với thư thái tự nhiên
‘Oa!! Vậy ư!!’ Khinh Doanh gật gật đầu rồi cầm 1 quân cờ chữ thiên đưa trước mặt tiểu Mạc. Một lúc sau, cửa mở Tử Linh và Lãnh Minh đi ra thở phào nhẹ nhõm.
‘Cô ấy sao rồi ca ca, tỷ tỷ?’
‘Không sao, nàng ấy ở đó chắc phải 5 ngày rồi, may là Lãnh Minh mang cô ấy về kịp, nếu còn để nàng ở đó thì sau 1 ngày nữa, cổ sẽ chết’, Khinh Doanh rùng mình khi biết cô gái bí ẩn bị thương nặng như thế mà vẫn sống sau 5 ngày, còn bản thân cô thì lần đó ngàn cân treo sợi tóc, có thể chết ngay lúc nào.
‘Tiểu tử, con không sao chứ, xin lỗi vì không chăm sóc con được’ Lãnh Minh xoa xoa cái đầu nho nhỏ của tiểu Mạc
‘Không sao, cứu người là việc quan trọng, con chỉ bị u đầu thôi’ tiểu Mạc vén mái tóc của mình lên rồi chỉ vào vết thương cho 2 người thấy
‘Không sao là được rồi’
Khinh Doanh bước vào phòng thì mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, Lãnh Minh và Tử Linh thấy sắc mặt của Khinh Doanh liền đến hỏi.
‘Muội biết người này à Khinh Doanh?’
‘Vâng muội biết rõ người này, nhưng người như cô ấy sao lại bị thương nặng đến thế này?’ nội tâm 2 người run khẽ lên khi nghe câu nói “người như cô ấy" phát ra từ miệng Khinh Doanh
‘Vậy cô ấy là ai??’ Lãnh Minh liền hỏi, Khinh Doanh trầm tư 1 hồi
‘Cô ấy là 1 trong Ngũ đại cao thủ, chức cao trọng vọng, danh là “Chu Tước Đế - Vân Vận".
Ở Thiên Nguyên lục địa này đã từng xuất hiện 2 vị Truyền kỳ cấp đỉnh phong, tuy nói là đỉnh phong, nhưng thực lực của họ phải gọi bằng Đạp Thiên Đế Cảnh, 1 chân bước lên trời sức mạnh như Tiên Đế, vạn người không địch lại, họ vẫn sống khi đã 3000 năm trôi qua, gặp gỡ được 2 vị Sát thần và Đấu thần, danh tiếng vang xa, quan hệ rộng rãi trên tất cả đại lục. Và giờ họ đã mất tích, không ai biết được họ ở đâu, tất cả những người biết họ đều không còn.
Ở trong 1 khu rừng có 1 căn nhà, trời đất xung quanh trở nên kỳ lạ. Giông tố kéo đến, sấm đánh rung trời.
‘Cố lên tỷ tỷ!!! 1 chút nữa thôi!!!’
Có 1 cặp vợ chồng sống ở đó, và giờ người vợ đang sinh con. ‘AA!!! Đau quá!!!’ người vợ đau quằng quại,
‘Cố 1 chút nữa thôi tỷ!!!’ kế bên là 1 cô gái có mái tóc và đôi mắt đỏ hiện đang giúp người vợ sinh con.
‘AAA!!!’ người vợ hét lên đau đớn nhưng lại có 1 chút hạnh phúc trong đó. ‘Oa oa oa’ tiếng khóc cất lên. ‘Sinh rồi!! Tỷ tỷ sinh rồi ca ca!!’.
‘Thật không!!??’ từ bên ngoài, 1 người đàn ông tuấn tú là người chồng chạy hớt hả vào.
‘Tử Linh, nàng sinh thật rồi sao!?’ người chồng chạy đến chỗ của người vợ hỏi.
‘Ừm, là 1 đứa trai cáu kỉnh’ người vợ nhìn nét mặt của chồng rồi đáp.
‘Trai sao, cho ta xem mặt con trai ta chút được không?’ người chồng thở phào nhẹ nhõm.
‘Lãnh Minh ca ca nói gì thế, đây là con của huynh sao huynh không xem được, thằng bé đây này’ cô gái tóc đỏ đứng kế bên đáp rồi đưa đứa bé cho người chồng.
‘Con trai a! Nhất định sau này sẽ thành cường giả’ Lãnh Minh bế đứa bé rồi nói.
‘Huynh này, tên của con còn chưa đặt mà cường giả gì chứ’ Tử Linh chỉ vào mặt Lãnh Minh.
‘Tên a, đặt con tên gì đây nhỉ?’ Lãnh Minh trầm tư tự hỏi. ‘Khinh Doanh muội muội, hay muội đặt tên thằng bé đi!’ Tử Linh hướng đến cô gái kế bên rồi cầm tay hỏi.
‘Hả!! Muội ư!’ Khinh Doanh ngạc nhiên.
‘Đúng đấy, muội có công giúp nương tử ta sinh con sao không được đặt tên chứ!’.
‘Muội…’ Khinh Doanh đắng cho suy nghĩ.
‘Sau này thằng bé còn phải gọi muội là mẹ nữa mà, có sao đâu chứ’ Tử linh cười hướng về phía Khinh Doanh.
‘Đúng đúng, để thằng bé có 2 người mẹ thì có sao đâu’ Lãnh Minh cũng hùa theo nương tử của mình.
‘Vậy thì...Lãnh….Mạc thì sao? Lãnh trong lãnh đạm, Mạc trong mạc danh’ Cô suy nghĩ hồi rồi liền đưa ra 1 cái tên.
‘Lãnh Mạc a! Tiểu Tử, sau này tên con là Lãnh Mạc đấy, tên hay không hả?’ Lãnh Minh vừa cười vừa nói với thằng bé đang bồng trên tay thì thằng bé liền cười.
‘Lãnh Mạc, muội đặt tên hay đó chứ Khinh Doanh, sau này cần muội giúp đỡ nhiều’ Tử Linh hướng về cô.
‘Ca ca và tỷ tỷ quá khen, cái mạng này là do 2 người cứu, việc đặt tên thì đã trả ơn hết được đâu!’ Khinh Doanh nhắm mắt rồi cúi người trước 2 phu thê.
‘Lại nhắc đến chuyện đó à, cứu người còn hơn xây 7 tòa tháp, đó là chuyện đương nhiên’ Lãnh Minh với vẻ mặt nghiêm nghị hướng về cô.
‘Sau này nếu được, thì hãy cùng chúng ta chăm sóc cho tiểu Lãnh Mạc’ cậu tiếp tục nói, khiến cho Yến Khinh Doanh đứng trước mặt cười đối mặt ‘Vâng’. Sau đó Lãnh Minh đã viết 1 bức thư rồi gửi đi đâu đó.
Giông bão bên ngoài biến mất, trời yên gió lặn, những đám mây đen bay đi, thay vào đó là bầu trời xanh, mây trắng và cầu vòng. Còn về gia đình kia thì có thêm 1 thành viên nên ngày ngày đều nhộn nhịp với tiếng cười của trẻ em và đôi phu thê cùng với muội muội của họ.
7 năm sau.
‘Cha, cha hãy bắt con đi!!!! Ha ha’ đứa bé có tóc màu đỏ nâu cùng đôi mắt màu vàng pha đỏ đang chạy quanh khu vườn, vừa cười vừa hét, phía sau có một người cũng hì hục chạy theo.
‘Tiểu Lãnh Mạc này!! Ta mà bắt được con thì ta sẽ đánh con đấy’ Lãnh Minh thở dốc phải đuổi theo Lãnh Mạc.
‘Sợ quá, sợ quá!!! Vậy thì phải chạy tiếp!!!’ Lãnh Mạc lại tiếp tục chạy, tuy hét lên là sợ nhưng thực chất là không sợ để khiêu khích Lãnh Minh.
‘Dám chọc ta à tiểu tử!! Để ta xem con hay ta nhanh hơn!!!’ cậu liền tăng tốc chạy theo Lãnh Mạc.
Đằng xa xa có 2 bóng dáng nữ đang ngồi đánh cờ cũng bị 2 cha con làm cho cười phá lên.
‘2 cha con cẩn thận coi chừng té đó!!’ Tử linh liền hướng đến họ mà nói
Yến Khinh Doanh bình thường lạnh lùng nhưng nhìn 2 phụ tử đang đuổi bắt nhau cũng phải phá lên cười.
‘Ô, muội cười rồi kìa!’ Tử Linh ngạc nhiên.
‘Thì 2 cha con họ nhìn mắc cười quá nên muội mới cười’ tâm trí cô liền xấu hổ.
‘Hmmm, mà mới đây đã 7 năm rồi, thời gian trôi nhanh thật’ bỏ qua 2 phụ tử, Tử Linh và Khinh Doanh quay lại tiếp tục ván cờ đang bỏ dở giữa chừng,
‘Đúng là thời gian trôi nhanh, nhưng người thì vẫn thế’,
‘Tỷ chỉ là không biết thằng bé có thể thành cường giả không?’. 7 năm trôi qua mà Lãnh Mạc vẫn chưa có chuyển biến gì khiến 3 người bọn họ vô cùng lo lắng, ở lục địa này, kẻ có thực lực mới có thể kiêu ngạo, còn kẻ yếu thì mãi là kẻ yếu.
Huống hồ, hiện giờ có 5 người được gọi là “Ngũ đại cao thủ" gồm 1 Đấu Thánh, 2 Đấu Đế, 1 Hoàng kim cấp và 1 Hắc kim cấp. Chỉ cần họ muốn, 5 người này có thể xóa xổ cả 1 quốc gia, nhưng rất may là tâm họ lương thiện.
‘Tu vi của tỷ sao rồi?’. Khinh Doanh liền hướng mặt tới Tử Linh mà hỏi.
‘Ngũ tinh Đấu Linh rồi, 1 phần cũng nhờ đan dược của muội cho ta’ cô liền tụ lại 1 ánh đạo quang trước tay rồi đưa đến Khinh Doanh.
‘Lục tinh a!’ Khinh Doanh ngạc nhiên khi nhìn đạo quang của cô.
‘Còn Lãnh Minh thì đã tứ tinh Đấu Vương rồi’.
‘Oa! Thật bất ngờ a!’ Khinh Doanh tròn mắt mà nhìn vì chưa thấy tu vi như vậy, chỉ trong 1 năm mà tăng đến Đấu Linh và Đấu vương, cũng phải khiến người khiếp sợ.
‘Muội quá khen rồi’ 2 người vừa đánh cờ vừa cười cười nói nói bàn chuyện, trong khi đó 2 cha con đang chạy giỡn ở phía xa xa.
‘Này tiểu tử, đứng lại!!!’ Lãnh Minh vẫn đang đuổi theo Lãnh Mạc
‘Không đâu!! Ai ya!!!’ vừa dứt câu thì Lãnh Mạc bị 1 cái gì đó gạt chân mà té ập mặt xuống, Lãnh Minh thấy vậy liền lao tới.
‘Tiểu tử, con không sao chứ?’
‘Đau quá, có cái gì đó vừa gạt chân con’, Lãnh Mạc vừa xoa xoa cái trán vừa chỉ về cái vật thể lạ, Lãnh Minh đi tới chỗ đó thì hiện ra một cái thân ảnh nữ, mặc trang phục xanh tóc trắng, đang bị thương đang nằm dưới gốc cây
‘Người này đang bị thương, vết thương khá nặng cần phải chữa trị ngay! Mau về con trai!’ Lãnh Minh nhanh chóng đỡ tiểu tử dậy rồi bế cô gái đưa về nhà.
Tại nhà, Tử Linh và Khinh Doanh vẫn đang đánh cờ thì liền thấy 2 cha con chạy hối hả về trên tay Lãnh Minh còn có 1 cô gái người đầy máu, 2 người liên buông cờ xuống, đứng lên. ‘
Có chuyện gì thế Lãnh Minh? Cô gái này bị sao thế? Còn con nữa!’ Cô liền xem qua thương tích cô gái bí ẩn rồi hỏi.
‘Để nói sau đi, cứu người quan trọng hơn!!’ Lãnh Minh bình tĩnh liền đưa cô gái bí ẩn vào phòng, quá vội nên Khinh Doanh không thể thấy rõ mặt, cô không biết rõ y thuật nên chỉ có thể ngồi ở ngoài ngồi xoa thuốc cho Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc ngồi trong lòng Khinh Doanh đang xoa xoa cái đầu của cậu
‘Mẹ Khinh Doanh, cô gái đó có sao không?’ cậu ngẩn mặt lên mà hỏi
‘Đương nhiên là không sao rồi, cha mẹ con y thuật tinh thông, trước đó còn cứu được mạng của mẹ nữa cơ mà, cô ấy sẽ khỏe lại thôi’ cô ôm Lãnh Mạc rồi trả lời với thư thái tự nhiên
‘Oa!! Vậy ư!!’ Khinh Doanh gật gật đầu rồi cầm 1 quân cờ chữ thiên đưa trước mặt tiểu Mạc. Một lúc sau, cửa mở Tử Linh và Lãnh Minh đi ra thở phào nhẹ nhõm.
‘Cô ấy sao rồi ca ca, tỷ tỷ?’
‘Không sao, nàng ấy ở đó chắc phải 5 ngày rồi, may là Lãnh Minh mang cô ấy về kịp, nếu còn để nàng ở đó thì sau 1 ngày nữa, cổ sẽ chết’, Khinh Doanh rùng mình khi biết cô gái bí ẩn bị thương nặng như thế mà vẫn sống sau 5 ngày, còn bản thân cô thì lần đó ngàn cân treo sợi tóc, có thể chết ngay lúc nào.
‘Tiểu tử, con không sao chứ, xin lỗi vì không chăm sóc con được’ Lãnh Minh xoa xoa cái đầu nho nhỏ của tiểu Mạc
‘Không sao, cứu người là việc quan trọng, con chỉ bị u đầu thôi’ tiểu Mạc vén mái tóc của mình lên rồi chỉ vào vết thương cho 2 người thấy
‘Không sao là được rồi’
Khinh Doanh bước vào phòng thì mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, Lãnh Minh và Tử Linh thấy sắc mặt của Khinh Doanh liền đến hỏi.
‘Muội biết người này à Khinh Doanh?’
‘Vâng muội biết rõ người này, nhưng người như cô ấy sao lại bị thương nặng đến thế này?’ nội tâm 2 người run khẽ lên khi nghe câu nói “người như cô ấy" phát ra từ miệng Khinh Doanh
‘Vậy cô ấy là ai??’ Lãnh Minh liền hỏi, Khinh Doanh trầm tư 1 hồi
‘Cô ấy là 1 trong Ngũ đại cao thủ, chức cao trọng vọng, danh là “Chu Tước Đế - Vân Vận".
Tác giả :
Lãnh Mạc