Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 316: Thống kích (4)
Ngôi Danh Hư thấy quân Hạ rối loạn, biết là sự việc có biến. Gã nhất định phải nhanh chóng, hết sức giải quyết xong Địch Thanh thì mới có thể ứng phó với những thứ khác.
Gã không tin rằng Địch Thanh có thể ứng phó với thuật chướng nhãn của gã. Quần áo của gã huyễn ảo ra những bóng dáng khác trước mặt Địch Thanh. Gã mượn khói biến thành hai bóng dáng, đi đến trước mặt Địch Thanh.
Gã dồn hết lực đâm một kích, ngay vào sau lưng Địch Thanh.
Khi Ngôi Danh Hư đi đến phía sau Địch Thanh thì đột nhiên lạnh cả sống lưng. Gã chỉ thấy một mớ quần áo, một mặt nạ bằng đồng xanh ở dưới bụng ngựa mà không thấy Địch Thanh.
Địch Thanh không trốn dưới bụng ngựa?
Khi Ngôi Danh Hư nghĩ ra thì đã thấy một luồng ánh sáng.
Ánh sáng sáng như trăng, sáng như băng, sáng như trăng sáng chiếu lên băng. Sông băng mênh mông, sát khí mênh mông như vậy chiếu xuống. Tất cả ảo ảnh đều bị chiếu diệt.
Đêm nay tối như vậy, vốn không có trăng. Vậy ánh trăng sáng đó là từ đâu mà có? Khi Ngôi Danh Hư nghĩ thông ra thì thấy ánh trăng đã nhuộm máu.
Máu là máu của Ngôi Danh Hư. Trăng không phải trăng, là ánh đao, là ánh đao trên tay Địch Thanh. Ánh mắt Địch Thanh như ánh đao, nhìn chằm chằm cái đầu Ngôi Danh Hư đang bay lên, chỉ nói một câu:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta chứ?
Một tiếng “bịch", cái đầu rơi xuống. Ánh mắt Ngôi Danh Hư vẫn còn mở to, dường như đã hiểu được.
Địch Thanh không bị thương. Nếu Địch Thanh bị thương nặng thì không thể xuất ra một đao sáng lạnh như vậy.
Ngôi Danh Hư dùng chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh tấn công Địch Thanh. Còn Địch Thanh cũng dùng cách che mắt, dùng đồ đánh lạc hướng dưới bụng ngựa, rồi phóng lên cao chém Ngôi Danh Hư một đao trí mạng.
Ngô Danh Hư vẫn tự cho rằng mưu sự đã thành nên có phần kiêu ngạo. Vì thế gã đã thua vì sự kiêu ngạo. Nếu như gã bình tĩnh một chút, thì bản năng sẽ phát hiện ra ở dưới bụng ngựa kia chỉ là ảo ảnh.
Ngươi viện cớ bất đắc dĩ thì ta cũng vậy.
Khi Ngôi Danh Hư chết thì cuối cùng cũng hiểu hàm ý những lời này của Địch Thanh. Nhưng gã chết không nhắm mắt. Gã không hiểu vì sao Địch Thanh biết rằng gã sẽ sớm ra tay, vì sao Địch Thanh phải kéo dài vài ngày, vì sao quân Hạ lại loạn lúc này?
Nhưng người đã chết thì hiểu hay không hiểu được thì có gì khác nhau đâu.
Địch Thanh phi người lên ngựa, mang mặt nạ chạy ra khỏi đám khói đặc. Quân Tống thấy Địch Thanh từ trong đám khói đặc lao ra thì tất cả nhảy lên hò reo hoan hô vang động cả đất trời.
Người ra tay chính là Địch Thanh, còn kẻ chết đích đáng chính là Ngôi Danh Hư. Địch Thanh vẫn là Chiến thần bách chiến bách thắng của Đại Tống. Cho dù Địch Thanh có bị trọng thương thì cũng vẫn vậy.
Không khí đau buồn của quân Tống bỗng trở thành tinh thần dũng cảm ngút trời.
Khi Địch Thanh nâng đao hướng về quân Hạ ra hiệu “giết" thì Lôi Phong đã sớm chuẩn bị, quát lên:
- Xông lên!
Quân Tống ở trại An Viễn dưới sự dẫn dắt của Lôi Phong ào về phía trận doanh quân Hạ.
Dạ Nguyệt Phong thất bại phải chạy trốn.
Một chiêu tính toán sai lầm mà cả bàn cờ đều thua. Vốn Dạ Nguyệt Phong còn hy vọng có thể tiêu diệt hai người Qua Binh và Bạo Chiến, xoay chuyển tình thế tàn cuộc. Nhưng khi nghe tiếng hoan hô của quân Tống, thấy Địch Thanh xuất hiện qua màn sương đen thì Dạ Nguyệt Phong liền quyết định phải chạy trốn.
Hắn không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Quân Hạ không đầu, một chủ tướng thì bị chém, một thì chạy trốn nên không còn dũng khí chống cự nữa. Chúng gào thét thúc ngựa chạy như điên hướng về hướng bắc.
Đêm càng xuống thì tiếng mưa càng nặng hạt. Tiếng vó ngựa đạp lên mưa thu, xé gió, tỉnh cả mộng.
Dạ Nguyệt Phong chạy một mình trên đường như điên, thoắt cái chạy được hơn mười dặm.
Nhưng tiếng vó ngựa vẫn vọng lại từ phía sau gã, giống như muốn chạy theo giết gã bất cứ lúc nào.
Truy binh của Địch Thanh không hề buông tha. Một khi hắn đã đuổi theo, giống như muốn đem mối ân cười mấy năm kia được chấm dứt, đoạt lại mối bi huyết ngày xưa, ngàn dặm núi sông.
Phía trước đã là trại Kê Xuyên. Trong lòng Dạ Nguyệt Phong vui buồn lẫn lộn. Đau buồn chính là vì mấy ngàn thiết kỵ của quân Hạ đã tan tác hết. Vui mừng chính là trại Kê Xuyên của Đậu Duy Cát có hơn vạn đại quân.
Chỉ cần gặp được Đậu Duy Cát, tập hợp lại thì gã vẫn có thể chiến một trận với Địch Thanh. Dạ Nguyệt Phong không phục, thua không cam lòng. Địch Thanh giả dối, dám giả vờ bị thương để dụ bọn chúng lơ là, dùng danh nghĩa là quyết chiến để tập kích bất ngờ.
Địch Thanh nói không giữ lời.
Lần này không chiến không trả hết tội.
Lúc Dạ Nguyệt Phong nghĩ tới đây thì đã mang mấy trăm kỵ binh đến trước trại Kê Xuyên. Có tên lính hô lên:
- Là ai đó?
Dạ Nguyệt Phong vội la lên :
- Nhanh bẩm báo với Đậu thái úy là quân tống đột kích ! Phải toàn lực chuẩn bị chiến đấu !
Tên lính Hạ kia có chút không tin, cười nói:
- Đậu thái úy mới dời binh ở đây, ngày mai đi đến An Viễn…
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.
Phía sau Dạ Nguyệt Phong bất ngờ nổi lên cuồng phong, tiếng kỵ binh vang lên như sấm sét.
Trong đêm tối hiện ra một đội binh mã cầm trong tay trường đao, búa lớn, hung hãn tiến tới tàn sát đám binh lính phía sau do Dạ Nguyệt Phong dẫn đầu. Dạ Nguyệt Phong khẩn trương không biết làm thế nào mà địch có thể đến nhanh đến như vậy? Không cần nói nhiều, gã giục ngựa chạy nhanh vào trong doanh trại để trốn.
Quân Hạ bên ngoài trại cũng thấy là bảo toàn sinh mạng là quan trọng hơn, thấy trại Kê Xuyên mới là nơi an toàn nhất nên vội vàng chen chúc chạy theo Dạ Nguyệt Phong vào trong trại. Quân Tống truy sát thấy thế thì cũng tiến vào..
Quân Hạ canh trại thấy quân Tống cầm đao giơ búa xông tới như trận gió cuồn cuộn, mưa to sấm lớn thì đều biến sắc cả.
Dạ Nguyệt Phong đã chạy tới trước trướng trung quân.
Đậu Duy Cát nghênh đón, quát hỏi:
- Có chuyện gì?
Thấy Dạ Nguyệt Phong chật vật, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng giết nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên, Đậu Duy Cát nhất thời không biết kẻ thù đến ít hay nhiều, sắc mặt biến đổi lớn.
Dạ Nguyệt Phong khàn giọng nói:
- Đậu thái úy, việc lớn không tốt rồi. Ngôi Danh Hư chết rồi. Địch Thanh đuổi giết tới đây. Ngươi hãy mau chuẩn bị nghênh chiến đi.
Đậu Duy Cát kinh hoàng kêu lên:
- Ngươi…
Y định mắng Dạ Nguyệt Phong nói bậy.
Điều này sao có thể?
Từ sau khi quân Hạ đại thắng ở Thủy Xuyên trở về vẫn luôn ra uy bắt người cướp của, công phá trại Tam Xuyên, vây khốn thành Dương Mục Long, xua binh xuống nam hạ. Những trại của quân Tống trên đường đều bị lâm nguy, hoặc bị phá, hoặc phòng thủ mà không chiến.
Lúc này có tin truyền đến là Địch Thanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chủ chiến ở Kính Nguyên lộ, phụ trách điều hành binh mã của Kính Nguyên Lộ. Địch Thanh tới Kính Nguyên Lộ không lâu thì chuyển đến An Viễn ở Tần Phượng Lộ.
Dạ Nguyệt Phong bày kế khiêu chiến khiến cho Địch Thanh bị thương nặng. Tin tức truyền đi khiến quân Hạ chấn động. Đậu Duy Cát lại cấp tốc phái cao thủ Ngôi Danh Hư của Dạ Xoa bộ đến khiêu chiến. Đậu Duy Cát chuẩn bị ngày mai tự mình lãnh binh xuôi về phía nam để vây An Viễn, giải quyết dứt điểm.
Giết Địch Thanh, đoạt An Viễn, đánh thủng tuyến đường Tần Phượng lộ thì chẳng bao lâu sẽ khai thông con đường đi tới Quan Trung. Đúng lúc Đậu Duy Cát đang sung mãn thì đột nhiên nghe tin dữ Địch Thanh thoát chết trở về, khó trách khiến y không tin được.
Tiếng giết chóc nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên giống như quân Tống đã vây khốn bốn phía. Dạ Nguyệt Phong nghe thấy thì sắc mặt càng tái đi, thầm nghĩ vì sao quân Tống có thể có nhiều nhân thủ như vậy, làm sao có thể nhanh chóng truy sát đến nơi này?
Đậu Duy Cát không nói nhiều, quát lớn:
- Chuẩn bị ngựa!
Một binh sĩ dẫn ngựa đến bên cạnh Đậu Duy Cát. Đậu Duy Cát mới trèo lên ngựa thì tự dưng thấy ớn lạnh trong người. Y hét vang, rút đao nổi giận chém.
Đao vừa vung lên thì tia máu bắn ra đầy mặt. Tên binh sĩ dẫn ngựa kia xoay người lẩn ngay vào trong bóng tối. Trước khi tên binh sĩ kia lẩn đi còn quay đầu lại nhìn, mắt đầy sát ý.
Người nọ chính là thủ hạ của Địch Thanh, Tử Phẫn chi sĩ, Lý Đinh!
Dạ Nguyệt Phong kinh hãi, vội hỏi:
- Đậu thái úy, sao lại ra thế này?
Rồi đột nhiên gã nhìn thấy đầu vai trái của Đậu Duy Cát cắm một mũi tên nỏ, mặt biến sắc.
Gã không tin rằng Địch Thanh có thể ứng phó với thuật chướng nhãn của gã. Quần áo của gã huyễn ảo ra những bóng dáng khác trước mặt Địch Thanh. Gã mượn khói biến thành hai bóng dáng, đi đến trước mặt Địch Thanh.
Gã dồn hết lực đâm một kích, ngay vào sau lưng Địch Thanh.
Khi Ngôi Danh Hư đi đến phía sau Địch Thanh thì đột nhiên lạnh cả sống lưng. Gã chỉ thấy một mớ quần áo, một mặt nạ bằng đồng xanh ở dưới bụng ngựa mà không thấy Địch Thanh.
Địch Thanh không trốn dưới bụng ngựa?
Khi Ngôi Danh Hư nghĩ ra thì đã thấy một luồng ánh sáng.
Ánh sáng sáng như trăng, sáng như băng, sáng như trăng sáng chiếu lên băng. Sông băng mênh mông, sát khí mênh mông như vậy chiếu xuống. Tất cả ảo ảnh đều bị chiếu diệt.
Đêm nay tối như vậy, vốn không có trăng. Vậy ánh trăng sáng đó là từ đâu mà có? Khi Ngôi Danh Hư nghĩ thông ra thì thấy ánh trăng đã nhuộm máu.
Máu là máu của Ngôi Danh Hư. Trăng không phải trăng, là ánh đao, là ánh đao trên tay Địch Thanh. Ánh mắt Địch Thanh như ánh đao, nhìn chằm chằm cái đầu Ngôi Danh Hư đang bay lên, chỉ nói một câu:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta chứ?
Một tiếng “bịch", cái đầu rơi xuống. Ánh mắt Ngôi Danh Hư vẫn còn mở to, dường như đã hiểu được.
Địch Thanh không bị thương. Nếu Địch Thanh bị thương nặng thì không thể xuất ra một đao sáng lạnh như vậy.
Ngôi Danh Hư dùng chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh tấn công Địch Thanh. Còn Địch Thanh cũng dùng cách che mắt, dùng đồ đánh lạc hướng dưới bụng ngựa, rồi phóng lên cao chém Ngôi Danh Hư một đao trí mạng.
Ngô Danh Hư vẫn tự cho rằng mưu sự đã thành nên có phần kiêu ngạo. Vì thế gã đã thua vì sự kiêu ngạo. Nếu như gã bình tĩnh một chút, thì bản năng sẽ phát hiện ra ở dưới bụng ngựa kia chỉ là ảo ảnh.
Ngươi viện cớ bất đắc dĩ thì ta cũng vậy.
Khi Ngôi Danh Hư chết thì cuối cùng cũng hiểu hàm ý những lời này của Địch Thanh. Nhưng gã chết không nhắm mắt. Gã không hiểu vì sao Địch Thanh biết rằng gã sẽ sớm ra tay, vì sao Địch Thanh phải kéo dài vài ngày, vì sao quân Hạ lại loạn lúc này?
Nhưng người đã chết thì hiểu hay không hiểu được thì có gì khác nhau đâu.
Địch Thanh phi người lên ngựa, mang mặt nạ chạy ra khỏi đám khói đặc. Quân Tống thấy Địch Thanh từ trong đám khói đặc lao ra thì tất cả nhảy lên hò reo hoan hô vang động cả đất trời.
Người ra tay chính là Địch Thanh, còn kẻ chết đích đáng chính là Ngôi Danh Hư. Địch Thanh vẫn là Chiến thần bách chiến bách thắng của Đại Tống. Cho dù Địch Thanh có bị trọng thương thì cũng vẫn vậy.
Không khí đau buồn của quân Tống bỗng trở thành tinh thần dũng cảm ngút trời.
Khi Địch Thanh nâng đao hướng về quân Hạ ra hiệu “giết" thì Lôi Phong đã sớm chuẩn bị, quát lên:
- Xông lên!
Quân Tống ở trại An Viễn dưới sự dẫn dắt của Lôi Phong ào về phía trận doanh quân Hạ.
Dạ Nguyệt Phong thất bại phải chạy trốn.
Một chiêu tính toán sai lầm mà cả bàn cờ đều thua. Vốn Dạ Nguyệt Phong còn hy vọng có thể tiêu diệt hai người Qua Binh và Bạo Chiến, xoay chuyển tình thế tàn cuộc. Nhưng khi nghe tiếng hoan hô của quân Tống, thấy Địch Thanh xuất hiện qua màn sương đen thì Dạ Nguyệt Phong liền quyết định phải chạy trốn.
Hắn không còn tinh thần chiến đấu nữa.
Quân Hạ không đầu, một chủ tướng thì bị chém, một thì chạy trốn nên không còn dũng khí chống cự nữa. Chúng gào thét thúc ngựa chạy như điên hướng về hướng bắc.
Đêm càng xuống thì tiếng mưa càng nặng hạt. Tiếng vó ngựa đạp lên mưa thu, xé gió, tỉnh cả mộng.
Dạ Nguyệt Phong chạy một mình trên đường như điên, thoắt cái chạy được hơn mười dặm.
Nhưng tiếng vó ngựa vẫn vọng lại từ phía sau gã, giống như muốn chạy theo giết gã bất cứ lúc nào.
Truy binh của Địch Thanh không hề buông tha. Một khi hắn đã đuổi theo, giống như muốn đem mối ân cười mấy năm kia được chấm dứt, đoạt lại mối bi huyết ngày xưa, ngàn dặm núi sông.
Phía trước đã là trại Kê Xuyên. Trong lòng Dạ Nguyệt Phong vui buồn lẫn lộn. Đau buồn chính là vì mấy ngàn thiết kỵ của quân Hạ đã tan tác hết. Vui mừng chính là trại Kê Xuyên của Đậu Duy Cát có hơn vạn đại quân.
Chỉ cần gặp được Đậu Duy Cát, tập hợp lại thì gã vẫn có thể chiến một trận với Địch Thanh. Dạ Nguyệt Phong không phục, thua không cam lòng. Địch Thanh giả dối, dám giả vờ bị thương để dụ bọn chúng lơ là, dùng danh nghĩa là quyết chiến để tập kích bất ngờ.
Địch Thanh nói không giữ lời.
Lần này không chiến không trả hết tội.
Lúc Dạ Nguyệt Phong nghĩ tới đây thì đã mang mấy trăm kỵ binh đến trước trại Kê Xuyên. Có tên lính hô lên:
- Là ai đó?
Dạ Nguyệt Phong vội la lên :
- Nhanh bẩm báo với Đậu thái úy là quân tống đột kích ! Phải toàn lực chuẩn bị chiến đấu !
Tên lính Hạ kia có chút không tin, cười nói:
- Đậu thái úy mới dời binh ở đây, ngày mai đi đến An Viễn…
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.
Phía sau Dạ Nguyệt Phong bất ngờ nổi lên cuồng phong, tiếng kỵ binh vang lên như sấm sét.
Trong đêm tối hiện ra một đội binh mã cầm trong tay trường đao, búa lớn, hung hãn tiến tới tàn sát đám binh lính phía sau do Dạ Nguyệt Phong dẫn đầu. Dạ Nguyệt Phong khẩn trương không biết làm thế nào mà địch có thể đến nhanh đến như vậy? Không cần nói nhiều, gã giục ngựa chạy nhanh vào trong doanh trại để trốn.
Quân Hạ bên ngoài trại cũng thấy là bảo toàn sinh mạng là quan trọng hơn, thấy trại Kê Xuyên mới là nơi an toàn nhất nên vội vàng chen chúc chạy theo Dạ Nguyệt Phong vào trong trại. Quân Tống truy sát thấy thế thì cũng tiến vào..
Quân Hạ canh trại thấy quân Tống cầm đao giơ búa xông tới như trận gió cuồn cuộn, mưa to sấm lớn thì đều biến sắc cả.
Dạ Nguyệt Phong đã chạy tới trước trướng trung quân.
Đậu Duy Cát nghênh đón, quát hỏi:
- Có chuyện gì?
Thấy Dạ Nguyệt Phong chật vật, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng giết nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên, Đậu Duy Cát nhất thời không biết kẻ thù đến ít hay nhiều, sắc mặt biến đổi lớn.
Dạ Nguyệt Phong khàn giọng nói:
- Đậu thái úy, việc lớn không tốt rồi. Ngôi Danh Hư chết rồi. Địch Thanh đuổi giết tới đây. Ngươi hãy mau chuẩn bị nghênh chiến đi.
Đậu Duy Cát kinh hoàng kêu lên:
- Ngươi…
Y định mắng Dạ Nguyệt Phong nói bậy.
Điều này sao có thể?
Từ sau khi quân Hạ đại thắng ở Thủy Xuyên trở về vẫn luôn ra uy bắt người cướp của, công phá trại Tam Xuyên, vây khốn thành Dương Mục Long, xua binh xuống nam hạ. Những trại của quân Tống trên đường đều bị lâm nguy, hoặc bị phá, hoặc phòng thủ mà không chiến.
Lúc này có tin truyền đến là Địch Thanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chủ chiến ở Kính Nguyên lộ, phụ trách điều hành binh mã của Kính Nguyên Lộ. Địch Thanh tới Kính Nguyên Lộ không lâu thì chuyển đến An Viễn ở Tần Phượng Lộ.
Dạ Nguyệt Phong bày kế khiêu chiến khiến cho Địch Thanh bị thương nặng. Tin tức truyền đi khiến quân Hạ chấn động. Đậu Duy Cát lại cấp tốc phái cao thủ Ngôi Danh Hư của Dạ Xoa bộ đến khiêu chiến. Đậu Duy Cát chuẩn bị ngày mai tự mình lãnh binh xuôi về phía nam để vây An Viễn, giải quyết dứt điểm.
Giết Địch Thanh, đoạt An Viễn, đánh thủng tuyến đường Tần Phượng lộ thì chẳng bao lâu sẽ khai thông con đường đi tới Quan Trung. Đúng lúc Đậu Duy Cát đang sung mãn thì đột nhiên nghe tin dữ Địch Thanh thoát chết trở về, khó trách khiến y không tin được.
Tiếng giết chóc nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên giống như quân Tống đã vây khốn bốn phía. Dạ Nguyệt Phong nghe thấy thì sắc mặt càng tái đi, thầm nghĩ vì sao quân Tống có thể có nhiều nhân thủ như vậy, làm sao có thể nhanh chóng truy sát đến nơi này?
Đậu Duy Cát không nói nhiều, quát lớn:
- Chuẩn bị ngựa!
Một binh sĩ dẫn ngựa đến bên cạnh Đậu Duy Cát. Đậu Duy Cát mới trèo lên ngựa thì tự dưng thấy ớn lạnh trong người. Y hét vang, rút đao nổi giận chém.
Đao vừa vung lên thì tia máu bắn ra đầy mặt. Tên binh sĩ dẫn ngựa kia xoay người lẩn ngay vào trong bóng tối. Trước khi tên binh sĩ kia lẩn đi còn quay đầu lại nhìn, mắt đầy sát ý.
Người nọ chính là thủ hạ của Địch Thanh, Tử Phẫn chi sĩ, Lý Đinh!
Dạ Nguyệt Phong kinh hãi, vội hỏi:
- Đậu thái úy, sao lại ra thế này?
Rồi đột nhiên gã nhìn thấy đầu vai trái của Đậu Duy Cát cắm một mũi tên nỏ, mặt biến sắc.
Tác giả :
Mặc Vũ