Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 313: Thống kích (1)
Mặc dù Đồ Vạn Chiến đấu dũng mãnh hơn nhưng Địch Thanh lại chém một đao nhanh hơn, sắc bén hơn. Một đao đó của Địch Thanh khiến người khác phải kinh hô lên, Đồ Vạn Chiến thấy một đao đó của Địch Thanh cũng hoảng sợ.
Bọn chúng kêu lên sợ hãi vì cái gì?
Hai đội quân đã tràn tới phía trước như lũ thác.
Đột nhiên giữa lúc đó, Địch Thanh cảm thấy được nguy hiểm lớn, có hai người cưỡi ngựa ngay cạnh Đồ Vạn Chiến, dồn Địch Thanh từ hai bên lại. Sát khí của hai kẻ kia còn hung ác hơn cả Đồ Vạn Chiến.
Chỉ có hai người mới có khả năng tiếp cận Địch Thanh nhanh như vậy, đó chính là huynh đệ sinh đôi phía sau Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến chỉ là mồi nhử, còn hai người kia mới chính là sát thủ thực sự. Đây vốn là một thế cục bày ra để giết chết Địch Thanh.
Khi Địch Thanh nghĩ ra thì hai tên kia đã xuất thủ.
Một tiếng “hự" vang lên, người kia cầm trường thương đã đâm vào ngực của Địch Thanh.
Địch Thanh thối lui, chém bừa một đao vào chiến mã của Đồ Vạn Chiến. Đao của hắn tuy rằng nhuốm máu nhưng ý chí chiến đấu đã sút giảm, tốc độ khí thế đã kém hơn trước.
Đối thủ thừa lúc này xuất chiêu thì hiển nhiên là biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Người cầm chày sắt cũng đồng thời ra chiêu.
Chày sắt gậy sắt vũ điệu điên cuồng, sát khí ngập thu khiến cho lá vàng buồn đau xoáy tròn vỡ nát hỗn độn.
Địch Thanh thét một tiếng dài rồi lại vung đao. Tiếng đao thương chống đỡ vang lên “đang đang", ánh lửa bắn ra bốn phía. Trường thương vừa đẩy ra thì gậy sắt chày sắt theo sát tới đập giữa lưng ngựa.
Chiến mã hí lên đau đớn rồi ngã ầm xuống đất. Địch Thanh nghiêng mình trên không. Hắn chưa kịp vung đao đáp trả thì một tiếng “vút" vang lên, người cầm thương lại vung thương ra, phóng một mũi thương.
Mũi thương nhanh như tên xẹt, đâm ngay vào sườn Địch Thanh.
Địch Thanh xoay người trên không trung, mũi thương chỉ sạt qua sườn. Địch Thanh né đòn bất ngờ, phản ứng rất nhanh.
Nhưng không ngờ mũi thương kia lại đột nhiên biến hóa nhanh chóng, trói Địch Thanh lại. Phía sau mũi thương có một sợi dây nhỏ. Địch Thanh không nghĩ tới bất ngờ này nên đã bị sợi dây nhỏ đó trói cánh tay lại.
Sợi dây tuy rằng nhỏ nhưng hết sức bền chặt. Địch Thanh ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát thân ra được.
Đúng lúc này thì chày sắt, gậy sắt lại lao đến.
Địch Thanh thét lên một tiếng lớn, bị chày sắt gậy sắt đánh bật ra. Nhưng trong tình thế sống chết, hai cánh tay Địch Thanh gồng lên thật mạnh khiến cho dây trói đứt lìa, trường đao trong tay hắn vung lên như sấm sét điện bắn.
Người nọ cầm chày sắt gậy sắt đạt được một chiêu thì trong lòng đang mừng thầm. Nhưng giây lát sau thì gã chợt thấy lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì đã bị trường đao xuyên thủng người, thân người gã quơ quơ mấy cái rồi ngã xuống ngựa.
Địch Thanh cũng ngã ra đất.
Đúng lúc này thì một con ngựa lao đến, một cánh tay với ra, kêu:
- Địch tướng quân.
Người kia chính là Phong Lôi. Y thấy hai tướng quân của Quân Hạ đánh lén nên đã giục ngựa xông đến. Vừa lúc Địch Thanh ngã xuống đất thì y phóng tới nơi.
Địch Thanh giơ tay bám lấy tay của Phong Lôi, được Phong Lôi dốc sức kéo lên lưng ngựa. Người cầm thương muốn lao đến nhưng đã bị hai quân chặn lại.
Hai quân chạm nhau lao vào chém giết.
Trong lòng Phong Lôi lo lắng cho tình trạng vết thương của Địch Thanh nên đã bất chấp phải tái chiến mà vung trường thương lên, thét ra lệnh tạm về.
Quân Hạ mặc dù thừa dịp loạn mà tấn công nhưng quân phòng thủ trại An Viễn đã có kinh nghiệm phòng thủ, dùng thiết thuẫn, cung tiễn kết hợp với trường thương để đánh lui sự tấn công của Quân Hạ.
Sau khi Phong Lôi cõng Địch Thanh trở về doanh trại thì mọi người trong doanh trại không còn reo hò nữa. Trên mặt mỗi người đều trầm ngâm. Tất cả mọi người đều muốn biết một việc: “Rốt cuộc Địch Thanh có bị thương nặng hay không?"
Phong Lôi truyền lệnh xuống cho toàn bộ binh sĩ trong trại canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ không được xuất chiến, kẻ nào muốn chiến thì sẽ chém. Sau khi Phong Lôi an bài cho Địch Thanh thì lập tức tìm một thầy thuốc giỏi nhất trong trại đến xem bệnh cho Địch Thanh. Về tình trạng vết thương của Địch Thanh, Phong Lôi giữ kín không nói ra.
Sau hai ngày liên tiếp, trên bầu trời của trại An Viễn mây đen bao phủ, trời đất mịt mờ, lại kéo theo mưa phùn khiến cho mọi người càng thêm lo lắng.
Quân Hạ liên tiếp khiêu chiến, chửi rủa trước trại An Viễn để khích cho Địch Thanh xuất chiến. Nhưng trại An Viễn chỉ đóng cửa không ra. Quân lính trong trại hoảng sợ, hiểu được rằng tình trạng vết thương của Địch Thanh khẳng định là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như Địch Thanh còn có thể tác chiến thì làm sao Quân Hạ có thể kiêu ngạo như vậy được?
Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn ngày thứ ba, Quân Hạ ngoài trại An Viễn càng thêm kiêu ngạo. Tiếng chửi rủa cười đùa không dứt. Thậm chí có kẻ còn đi tiểu tiện trước cửa trại để làm nhục.
Mọi người trong trại An Viễn nổi cơn thịnh nộ, xen lẫn với căm phẫn. Tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn. Cố Sơn Tây trấn thủ ở trại phía tây thấy thế thì giận dữ ra mặt, đột nhiên vỗ đùi quát:
- Địch tướng quân bị thương. Nhưng chúng chúng ta không bị thương tổn. Ai có dũng khí thì cùng ta xuất chiến!
Khi gã đứng lên thì quân sĩ trong trại vốn đã nhẫn nhịn oán hận mấy ngày nay đều hô lên hưởng ứng.
Cố Sơn Tây đang muốn xuất chiến thì Lưu Đao Nhi ở bên cạnh liền khuyên nhủ:
- Cố huynh, không thể xuất chiến. Phong trại chủ nói nếu tự xuất chiến thì sẽ là tử tội đấy.
Cố Sơn Tây cười lạnh, liếc xéo Lưu Đao Nhi, nói:
- Lưu Đao Nhi, trước kia ở thành Dương Mục Long, ngươi đã không chịu chiến, để mặc cho Vương Khuê tướng quân chịu chết. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi cũng không chịu chiến sao?
Rồi đột nhiên gã xé ngực áo ra, để lộ ra một vết đao, quát:
- Cổ mỗ ở Lung Lạc Xuyên theo Vũ đại nhân tác chiến, may mắn không chết. Cái mạng này vốn là được nhặt về. Hôm nay cho dù chết ở An Viễn thì cũng không có gì hối tiếc.
Lưu Đao Nhi đỏ bừng cả mặt.
Vốn hai người này đều là binh sĩ may mắn còn sống sót sau trận chiến ở Thủy Xuyên, bây giờ lui về An Viễn. Trước kia Vương Khuê một mình chịu chết khiến cho mỗi một binh sĩ quân Tống khó mà không tự trách. Lưu Đao Nhi chính là một trong số đó. Vì thế khi y nghe được ông cháu Thuyết Thư nói về chuyện của Vương Khuê thì không kìm nổi sự xấu hổ.
Cố Tây Sơn thấy Lưu Đao Nhi không nói gì thì hô lớn:
- Hôm nay cho dù chết cũng làm cho người Hạ thấy rằng quân Tống ở trại An Viễn không phải là bọn hèn nhát!
Gã vừa ra khỏi trại thì lại bị Lưu Đao Nhi giữ lại.
Mặc dù mặt Lưu Đao Nhi đỏ bừng, nhưng y kiên quyết nói:
- Cố huynh, trước kia ta sợ chết là không hề sai. Nhưng hôm nay cho dù chết thì thế nào? Cái mạng của Lưu Đao Nhi này đã giao cho Cố huynh rồi.
Quân Tống nghe được vậy thì nhiệt huyết càng được kích động. Lưu Đao Nhi lại nói:
- Nhưng bất kể như thế nào thì quân lệnh không thể không theo. Chúng ta không thể để cho nhiều huynh đệ tự dưng phải chịu trách nhiệm như vậy được. Huynh có dám cùng ta đến gặp Phong trại chủ để cầu xin được liều chết chiến đấu không?
Cố Tây Sơn quát:
- Làm sao mà không dám? Phải xin thỉnh chiến, đi theo ta !
Trong lòng gã tức giận nhưng cũng biết là Lưu Đao Nhi có hảo ý, sải bước đi vào trướng của Phong Lôi.
Quân Tống thấy thế đều đi theo.
Quân trong trại nhanh chóng thành một dòng nước lũ đổ dồn về phía trước trướng chủ soái. Tiếng người ồn ào bên trong, Cố Sơn Tây quỳ rạp ngoài trướng vải, cao giọng nói:
- Phong trại chủ, Cố Sơn Tây muốn dẫn binh đánh một trận với quân Hạ.
Gã biết hành động này không ổn, thậm chí là có khả năng bị Phong Lôi chém tại chỗ. Nhưng vì đạo nghĩa không cho gã chùn bước.
- Lưu Đao Nhi cũng xin được chiến!
Khi hai người nói ra thì tất cả quân trong trại đều đồng thanh nói:
- Chúng ta xin quyết một trận tử chiến với quân Hạ.
Tinh thần của mọi người mãnh liệt, nhiệt huyết sôi sục. Mặc dù Địch Thanh bị thương nhưng mọi người đã quyết. Bọn họ nên vì Địch tướng quân chia sẻ trọng trách.
Một bàn tay dang ra, nhẹ nhàng đỡ Cố Tây Sơn dậy. Bàn tay mặc dù nhìn nho nhã nhưng trong đó chất chứa sự quyết tâm, thậm chí còn hơn mãnh liệt hơn cả lời thỉnh chiến của ngàn quân.
Cố Tây Sơn thấy bàn tay kia không phải bàn tay thô ráp của Phong Lôi thì ngẩng đầu lên, thất thanh nói:
- Địch tướng quân!
Người đứng trước mặt hắn chính là Địch Thanh mấy ngày rồi chưa xuất hiện.
Sắc mặt Địch Thanh có chút tái nhợt, ngực còn quấn băng vải. Trên băng vải còn có vết máu thấm ra. Nhưng thân người hắn đứng thẳng, ánh nắng của ngày mùa thu chiếu vào hắn, có vẻ cao lớn ngang tàng.
Bọn chúng kêu lên sợ hãi vì cái gì?
Hai đội quân đã tràn tới phía trước như lũ thác.
Đột nhiên giữa lúc đó, Địch Thanh cảm thấy được nguy hiểm lớn, có hai người cưỡi ngựa ngay cạnh Đồ Vạn Chiến, dồn Địch Thanh từ hai bên lại. Sát khí của hai kẻ kia còn hung ác hơn cả Đồ Vạn Chiến.
Chỉ có hai người mới có khả năng tiếp cận Địch Thanh nhanh như vậy, đó chính là huynh đệ sinh đôi phía sau Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến chỉ là mồi nhử, còn hai người kia mới chính là sát thủ thực sự. Đây vốn là một thế cục bày ra để giết chết Địch Thanh.
Khi Địch Thanh nghĩ ra thì hai tên kia đã xuất thủ.
Một tiếng “hự" vang lên, người kia cầm trường thương đã đâm vào ngực của Địch Thanh.
Địch Thanh thối lui, chém bừa một đao vào chiến mã của Đồ Vạn Chiến. Đao của hắn tuy rằng nhuốm máu nhưng ý chí chiến đấu đã sút giảm, tốc độ khí thế đã kém hơn trước.
Đối thủ thừa lúc này xuất chiêu thì hiển nhiên là biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Người cầm chày sắt cũng đồng thời ra chiêu.
Chày sắt gậy sắt vũ điệu điên cuồng, sát khí ngập thu khiến cho lá vàng buồn đau xoáy tròn vỡ nát hỗn độn.
Địch Thanh thét một tiếng dài rồi lại vung đao. Tiếng đao thương chống đỡ vang lên “đang đang", ánh lửa bắn ra bốn phía. Trường thương vừa đẩy ra thì gậy sắt chày sắt theo sát tới đập giữa lưng ngựa.
Chiến mã hí lên đau đớn rồi ngã ầm xuống đất. Địch Thanh nghiêng mình trên không. Hắn chưa kịp vung đao đáp trả thì một tiếng “vút" vang lên, người cầm thương lại vung thương ra, phóng một mũi thương.
Mũi thương nhanh như tên xẹt, đâm ngay vào sườn Địch Thanh.
Địch Thanh xoay người trên không trung, mũi thương chỉ sạt qua sườn. Địch Thanh né đòn bất ngờ, phản ứng rất nhanh.
Nhưng không ngờ mũi thương kia lại đột nhiên biến hóa nhanh chóng, trói Địch Thanh lại. Phía sau mũi thương có một sợi dây nhỏ. Địch Thanh không nghĩ tới bất ngờ này nên đã bị sợi dây nhỏ đó trói cánh tay lại.
Sợi dây tuy rằng nhỏ nhưng hết sức bền chặt. Địch Thanh ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát thân ra được.
Đúng lúc này thì chày sắt, gậy sắt lại lao đến.
Địch Thanh thét lên một tiếng lớn, bị chày sắt gậy sắt đánh bật ra. Nhưng trong tình thế sống chết, hai cánh tay Địch Thanh gồng lên thật mạnh khiến cho dây trói đứt lìa, trường đao trong tay hắn vung lên như sấm sét điện bắn.
Người nọ cầm chày sắt gậy sắt đạt được một chiêu thì trong lòng đang mừng thầm. Nhưng giây lát sau thì gã chợt thấy lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì đã bị trường đao xuyên thủng người, thân người gã quơ quơ mấy cái rồi ngã xuống ngựa.
Địch Thanh cũng ngã ra đất.
Đúng lúc này thì một con ngựa lao đến, một cánh tay với ra, kêu:
- Địch tướng quân.
Người kia chính là Phong Lôi. Y thấy hai tướng quân của Quân Hạ đánh lén nên đã giục ngựa xông đến. Vừa lúc Địch Thanh ngã xuống đất thì y phóng tới nơi.
Địch Thanh giơ tay bám lấy tay của Phong Lôi, được Phong Lôi dốc sức kéo lên lưng ngựa. Người cầm thương muốn lao đến nhưng đã bị hai quân chặn lại.
Hai quân chạm nhau lao vào chém giết.
Trong lòng Phong Lôi lo lắng cho tình trạng vết thương của Địch Thanh nên đã bất chấp phải tái chiến mà vung trường thương lên, thét ra lệnh tạm về.
Quân Hạ mặc dù thừa dịp loạn mà tấn công nhưng quân phòng thủ trại An Viễn đã có kinh nghiệm phòng thủ, dùng thiết thuẫn, cung tiễn kết hợp với trường thương để đánh lui sự tấn công của Quân Hạ.
Sau khi Phong Lôi cõng Địch Thanh trở về doanh trại thì mọi người trong doanh trại không còn reo hò nữa. Trên mặt mỗi người đều trầm ngâm. Tất cả mọi người đều muốn biết một việc: “Rốt cuộc Địch Thanh có bị thương nặng hay không?"
Phong Lôi truyền lệnh xuống cho toàn bộ binh sĩ trong trại canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ không được xuất chiến, kẻ nào muốn chiến thì sẽ chém. Sau khi Phong Lôi an bài cho Địch Thanh thì lập tức tìm một thầy thuốc giỏi nhất trong trại đến xem bệnh cho Địch Thanh. Về tình trạng vết thương của Địch Thanh, Phong Lôi giữ kín không nói ra.
Sau hai ngày liên tiếp, trên bầu trời của trại An Viễn mây đen bao phủ, trời đất mịt mờ, lại kéo theo mưa phùn khiến cho mọi người càng thêm lo lắng.
Quân Hạ liên tiếp khiêu chiến, chửi rủa trước trại An Viễn để khích cho Địch Thanh xuất chiến. Nhưng trại An Viễn chỉ đóng cửa không ra. Quân lính trong trại hoảng sợ, hiểu được rằng tình trạng vết thương của Địch Thanh khẳng định là vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như Địch Thanh còn có thể tác chiến thì làm sao Quân Hạ có thể kiêu ngạo như vậy được?
Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn ngày thứ ba, Quân Hạ ngoài trại An Viễn càng thêm kiêu ngạo. Tiếng chửi rủa cười đùa không dứt. Thậm chí có kẻ còn đi tiểu tiện trước cửa trại để làm nhục.
Mọi người trong trại An Viễn nổi cơn thịnh nộ, xen lẫn với căm phẫn. Tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn. Cố Sơn Tây trấn thủ ở trại phía tây thấy thế thì giận dữ ra mặt, đột nhiên vỗ đùi quát:
- Địch tướng quân bị thương. Nhưng chúng chúng ta không bị thương tổn. Ai có dũng khí thì cùng ta xuất chiến!
Khi gã đứng lên thì quân sĩ trong trại vốn đã nhẫn nhịn oán hận mấy ngày nay đều hô lên hưởng ứng.
Cố Sơn Tây đang muốn xuất chiến thì Lưu Đao Nhi ở bên cạnh liền khuyên nhủ:
- Cố huynh, không thể xuất chiến. Phong trại chủ nói nếu tự xuất chiến thì sẽ là tử tội đấy.
Cố Sơn Tây cười lạnh, liếc xéo Lưu Đao Nhi, nói:
- Lưu Đao Nhi, trước kia ở thành Dương Mục Long, ngươi đã không chịu chiến, để mặc cho Vương Khuê tướng quân chịu chết. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi cũng không chịu chiến sao?
Rồi đột nhiên gã xé ngực áo ra, để lộ ra một vết đao, quát:
- Cổ mỗ ở Lung Lạc Xuyên theo Vũ đại nhân tác chiến, may mắn không chết. Cái mạng này vốn là được nhặt về. Hôm nay cho dù chết ở An Viễn thì cũng không có gì hối tiếc.
Lưu Đao Nhi đỏ bừng cả mặt.
Vốn hai người này đều là binh sĩ may mắn còn sống sót sau trận chiến ở Thủy Xuyên, bây giờ lui về An Viễn. Trước kia Vương Khuê một mình chịu chết khiến cho mỗi một binh sĩ quân Tống khó mà không tự trách. Lưu Đao Nhi chính là một trong số đó. Vì thế khi y nghe được ông cháu Thuyết Thư nói về chuyện của Vương Khuê thì không kìm nổi sự xấu hổ.
Cố Tây Sơn thấy Lưu Đao Nhi không nói gì thì hô lớn:
- Hôm nay cho dù chết cũng làm cho người Hạ thấy rằng quân Tống ở trại An Viễn không phải là bọn hèn nhát!
Gã vừa ra khỏi trại thì lại bị Lưu Đao Nhi giữ lại.
Mặc dù mặt Lưu Đao Nhi đỏ bừng, nhưng y kiên quyết nói:
- Cố huynh, trước kia ta sợ chết là không hề sai. Nhưng hôm nay cho dù chết thì thế nào? Cái mạng của Lưu Đao Nhi này đã giao cho Cố huynh rồi.
Quân Tống nghe được vậy thì nhiệt huyết càng được kích động. Lưu Đao Nhi lại nói:
- Nhưng bất kể như thế nào thì quân lệnh không thể không theo. Chúng ta không thể để cho nhiều huynh đệ tự dưng phải chịu trách nhiệm như vậy được. Huynh có dám cùng ta đến gặp Phong trại chủ để cầu xin được liều chết chiến đấu không?
Cố Tây Sơn quát:
- Làm sao mà không dám? Phải xin thỉnh chiến, đi theo ta !
Trong lòng gã tức giận nhưng cũng biết là Lưu Đao Nhi có hảo ý, sải bước đi vào trướng của Phong Lôi.
Quân Tống thấy thế đều đi theo.
Quân trong trại nhanh chóng thành một dòng nước lũ đổ dồn về phía trước trướng chủ soái. Tiếng người ồn ào bên trong, Cố Sơn Tây quỳ rạp ngoài trướng vải, cao giọng nói:
- Phong trại chủ, Cố Sơn Tây muốn dẫn binh đánh một trận với quân Hạ.
Gã biết hành động này không ổn, thậm chí là có khả năng bị Phong Lôi chém tại chỗ. Nhưng vì đạo nghĩa không cho gã chùn bước.
- Lưu Đao Nhi cũng xin được chiến!
Khi hai người nói ra thì tất cả quân trong trại đều đồng thanh nói:
- Chúng ta xin quyết một trận tử chiến với quân Hạ.
Tinh thần của mọi người mãnh liệt, nhiệt huyết sôi sục. Mặc dù Địch Thanh bị thương nhưng mọi người đã quyết. Bọn họ nên vì Địch tướng quân chia sẻ trọng trách.
Một bàn tay dang ra, nhẹ nhàng đỡ Cố Tây Sơn dậy. Bàn tay mặc dù nhìn nho nhã nhưng trong đó chất chứa sự quyết tâm, thậm chí còn hơn mãnh liệt hơn cả lời thỉnh chiến của ngàn quân.
Cố Tây Sơn thấy bàn tay kia không phải bàn tay thô ráp của Phong Lôi thì ngẩng đầu lên, thất thanh nói:
- Địch tướng quân!
Người đứng trước mặt hắn chính là Địch Thanh mấy ngày rồi chưa xuất hiện.
Sắc mặt Địch Thanh có chút tái nhợt, ngực còn quấn băng vải. Trên băng vải còn có vết máu thấm ra. Nhưng thân người hắn đứng thẳng, ánh nắng của ngày mùa thu chiếu vào hắn, có vẻ cao lớn ngang tàng.
Tác giả :
Mặc Vũ