Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 312: Đấu tướng (5)
Từ Tử Lang nói:
- Quân Hạ có hơn ngàn người tới phía tây trại khiêu chiến. Mạt tướng vẫn đang thủ ở đây, nhưng bọn họ cũng không có công tới.
Địch Thanh lơ đãng nhíu mày:
- Có ngàn người?
Hình như hắn đang suy nghĩ cái gì, thần sắc có chút do dự.
Phong Lôi thấy thế, trong lòng khó hiểu, thấp giọng nói:
- Địch đại ca, có ba ngàn người trại An Viễn có thế tác chiến. Đại ca... là đến một mình sao?
Địch Thanh nhìn xung quanh, gật đầu nói:
- Ta đến vội, vốn là có chuyện khác, không ngờ gặp phải quân Hạ đến công.
Phong Lôi nói:
- Một mình đại ca đến thì đủ rồi. Năm đó một mình đại ca cũng đánh mấy trăm Thiết Diều Tử bỏ chạy, mấy chục người tới đốt trại Hậu Kiều. Binh lính của trại An Viễn có mấy ngàn người, cũng có thể đánh, toàn bộ do đại ca điều động.
Mọi người đều nhìn Địch Thanh, chỉ đợi một tiếng căn dặn của hắn.
Địch Thanh thấy binh lính tập hợp xung quanh trại, trong mắt lại có phần do dự. Phong Lôi thoáng nhìn, trong lòng hơi rét, lẩm bẩm nói:
- Địch tướng quân, ngài sao vậy?
Lúc này Phong Lôi phát giác, Địch Thanh hôm nay và Địch Thanh trước kia có chút không giống. Nếu là Địch Thanh trước kia, lúc này nói không chừng sớm dẫn người giết ra. Lúc này nhiều người, lại chiếm ưu thế, tại sao Địch Thanh ngược lại không có bốc đồng như trước.
Chẳng lẽ, vì Địch Thanh đã thăng tới Phó đô bộ thự?
Có người nói, chẳng phải là quan cao, thì lá gan nhỏ sao?
Địch Thanh nhìn thấy Phong Lôi muốn nói lại thôi, cười nói:
- Được, nếu đều do ta phái, vậy thì xuất chiến. Địch Thanh vừa nói xuất chiến, người trại An Viễn lại phấn chấn lên, thay nhau xin giết giặc.
Địch Thanh dùng tay vạch một đường nói:
- Bên tay trái theo ta xuất chiến, đánh lui địch đến.
Bên tay trái ước chừng có hai trăm người, nghe vậy kêu lên:
- Tuân lệnh.
Địch Thanh lại nói với Phong Lôi:
- Phong Lôi, ngươi cũng xuất chiến, thay ta chặn đầu trận tuyến.
Phong Lôi ưỡn ngực nói:
- Dạ, Địch tướng quân, mạt tướng có thể làm tiên phong.
Địch Thanh lắc đầu:
- Không cần.
Sớm có người cưỡi ngựa tiến đến, người đó lại là Hàn Tiếu. Địch Thanh nhìn thấy Hàn Tiếu, ánh mắt chớp động, tay vịn yên ngựa, ngón tay khẽ động.
Một bàn tay Hàn Tiếu cong duỗi biến hóa giống như đang nói gì. Địch Thanh thấy, trong mắt hiện lên phần phấn chấn. Hắn hỏi Hàn Tiếu, chỉ dựa thế của bàn tay thì trao đổi rất nhiều chuyện.
Hai người trao đổi cực kỳ mau lẹ đơn giản. Sau khi Địch Thanh trao đổi xong, thần sắc trở nên kiên quyết.
Cửa trại mở rộng, trong trại tiếng trống vang như sấm Địch Thanh dẫn hơn hai trăm kỵ binh đi trước, đội hình tuy yếu, nhưng khí thế không yếu.
Phong Lôi lại ở phía sau Địch Thanh dẫn gần ngàn người. Sau khi ra trại, bày trận trước trại.
Sau khi Địch Thanh ra trại, từ trên yên ngựa, lấy cái mặt nạ bằng đồng xanh mang lên mặt. Trong nháy mắt, một tướng quân tuấn lãng đó, trở thành Hình Thiên mặt mũi hung tợn.
Chúng quân Tống thấy, dũng khí đại chấn.
Đối diện chính là binh Hạ khiêu chiến, thấy quân Tống xuất quân, ngừng quát chiến, bày trận nghênh đón.
Kỵ binh quân Hạ không giống trận chiến của quân Tống, nhìn như cao thấp không đều. Nhưng Địch Thanh quét mắt qua, biết kỵ binh của đối phương đã bố trí thành thế trận công kích sắc bén.
Dưới tay Địch Thanh cũng có kỵ binh tinh nhuệ. Đương nhiên biết thời gian nào kỵ binh phát huy có lợi nhất.
Đối thủ không yếu.
Trong đầu Địch Thanh đã nhớ lại tin tức của Hàn Tiếu cho
- Linh Châu Đậu Duy Cát vây khốn thành Dương Mục Long, binh phá trại Tam Xuyên, trước mắt xuống phía nam chiến trại Tĩnh Biên, Đại Tống đã gần An Viễn...
Địch Thanh không cần nghĩ nữa, đối diện quân trận ba con ngựa lao ra.
Người cầm đầu đang cưỡi ngựa là một người đàn ông cường tráng. Người đàn ông đó cởi trần nửa người, ngực lộ ra giống như sắt nung, hai cơ bắp cánh tay lồi ra giống như rễ cây già.
Trên tay của người đàn ông cường tráng đó đang cằm cái búa phá núi, vừa nhìn thì có sự hùng tráng nói không ra lời.
Hai người đi phía sau người đàn ông, đương nhiên là giống như vậy, rất giống như là huynh đệ sinh đôi. Hai người đó đều là mặt gầy gò, mắt sáng quắc, thân hình tráng kiện, người mặc áo giáp, một cầm trường thương, một cầm chày sắt hộ vệ sau lưng người đàn ông, giống như thiên thần hộ pháp.
Địch Thanh thấy đối thủ chỉ ra ba ngựa, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vừa giơ lên. Ngựa Tống vẫn ngừng, Địch Thanh cầm đao thúc ngựa, đã đón tới.
Tiếng trống ngừng, gió đột nhiên thổi nhanh.
Gió đêm cuồng liệt, cuốn tung bụi bay đầy trời, lá thu bay nhẹ, tựa hồ cũng bị sát khí làm khiếp sợ, xa xa lay động.
Quân Tống nhìn tình hình trên trận, trong lòng đã nghĩ tới. Ai cũng biết người đàn ông cường tráng đó tuyệt không dễ đối phó, Địch Thanh so với người đàn ông đó đã yếu khí thế.
Quân Tống ở đây tuy đã sớm biết đại danh của Địch Thanh, nhưng dù sao chưa thấy qua Địch Thanh ra tay, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ.
Địch Thanh cách ba người ngoài mấy trượng, đã ghìm chặt chiến mã, trầm giọng nói:
- Bọn ngươi phương nào?
Hắn hoành đao vừa vung, trong mắt mơ mồ có phần suy tư. Ánh măt xẹt qua người thanh niên trai tráng, liếc nhìn huynh đệ Lý Sinh, dời ánh mắt đi.
Thanh niên trai tráng không đợi nói nhiều, người đó bên trái hắn đã nói:
- Tướng đến chính là Địch Thanh sao?
Địch Thanh trong lòng hơi rét, thầm nghĩ mình đã tới trại An Viễn, đối thủ làm sao biết tin tức của mình nhanh như vậy? Nhưng hắn vừa suy nghĩ, mặt nạ lại che mất biểu hiện ở mặt, chỉ là gật đầu.
Người đó cất giọng nói:
- Tướng quân ta Đồ Vạn Chiến sớm nghe nói đại danh của tướng quân. Biết tướng quân tới An Viễn đặc biệt yêu cầu đơn độc đấu với tướng quân một trận.
Hai quân nghiêm nghị, không ngờ Quân Hạ đề ra yêu cầu này. Quân Hạ đề ra một yêu cầu Địch Thanh không thể cự tuyệt.
Quân Hạ yêu cầu đấu tướng!
Hai trận vừa lập, mỗi bên lấy tướng xuất đấu, gọi là đấu tướng. Đấu tướng không thường thấy, chiến trường thắng bại, đấu chủ bài binh bố trận, mọi người đồng lòng, mà không ở cái dũng thất phu của chủ tướng.
Từ xưa đến nay, những danh tướng như Hàn Tín, Bạch Khởi, Lý Tĩnh, tuy có chiến công hiển hách, danh lập cổ thiên, cũng do Thần Chuẩn chỉ huy, mà không dựa vào đơn lực kình thiên.
Tướng lĩnh chân chính, ít có đấu tướng như vừa nói. Nhưng người Hạ thượng võ, nếu đã đề xuất, Địch Thanh khó có thể cự tuyệt. Hắn là Đô bộ thự, nhưng hắn càng là chiến thần trong lòng quân Tống.
Hắn vốn là xuất thân binh nghiệp, có thể được địa vị ngày hôm nay, không phải nhờ vào phần đức tổ, mà là dựa vào hai nắm đấm đơn đao đánh ra quân công. Mọi người kính hắn, chính là vì dũng mãnh của hắn.
Nếu người Hạ yêu cầu giao thủ một đối một, Địch Thanh cũng không thể nghênh chiến, vậy hắn làm sao thống lĩnh ngàn quân?
Địch Thanh gần như không có do dự, trầm giọng nói:
- Được.
Lời vừa nói ra, màn đêm đã buông xuống, khắp nơi đốt lửa lên, ánh lửa sáng diệu, hào khí xông lên trời.
Đồ Vạn Chiến nghe thấy Địch Thanh ứng chiến, trong mắt đã dấy lên chiến ý như lửa. Búa lớn mở núi đó chậm rãi nhấc lên, lửa diệu xuống, hiện ra hàn quang như băng.
Địch Thanh vẫn là hoành đao vừa động, thần sắc tự nhiên, nhưng đôi mắt không khỏi nhìn chằm chằm cái búa lớn của Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến? Trong quân Tống không có ai nghe qua cái tên này, Địch Thanh cũng chưa có nghe qua. Nhưng hắn biết, nếu người này dám độc đấu với hắn, không phải kẻ điên, chính là có chỗ hơn người.
Đồ Vạn Chiến nhất định không phải kẻ điên!
Sát khí trước khi chiến đấu, ngàn quân nín thở. Đang lúc này cuồng phong nổi lên thổi bay vô số lá vàng, lá vàng xoay nhẹ, hóa thành bướm mà bay.
Đồ Vạn Chiến chỉ dựa vào lực của cánh tay, lập tức nhấc búa chiến lên, đột nhiên quát lớn:
- Địch Thanh, ăn một búa của ta.
Âm thanh gào thét đó, giống như sấm rền nổ vang. Tam quân nghe thấy, tiếng quát chưa dừng, Đồ Vạn Chiến đã giục ngựa xông tới. Người điên cuồng phẫn nộ, ngựa cuồng chạy. Con ngựa đó gần như mới vừa giục, thì đã phát huy tới đỉnh cao.
Thế ngựa như tên bay.
Quân Tống hô nhỏ, bọn họ chưa từng thấy qua ngựa nhanh như vậy, cũng chưa từng thấy qua người khí thế như vậy. Đồ Vạn Chiến giục ngựa tiến lên, ngựa như tên, người như hổ, búa hóa sao băng, đã lao lên không trung.
Gã một búa, bổ giữa bầu trời.
Nhưng tất cả mọi người đều biết dụng ý của Đồ Vạn Chiến. Nếu Đồ Vạn Chiến không có sai tên, cho dù gã không có vạn chiến, nhưng cũng là đối với một đường công đánh này, đối với suy tính của chiến mã càng là tinh chuẩn tới cực điểm.
Chiến mã không thể so bước hạ, ngoại trừ khí thế, đấu thực lực, đấu dũng khí còn phải tính toán độ nhanh chậm của tuấn mã hai bên.
Lúc Đồ Vạn Chiến giục ngựa Địch Thanh cũng đã đồng thời giục ngựa xông tới. Đồ Vạn Chiến tuy nhanh, nhưng Địch Thanh cũng không chậm. Chính lúc Đồ Vạn Chiến giơ búa, Địch Thanh đã cách Đồ Vạn Chiến hai trượng.
Đồ Vạn Chiến búa dài bổ ra, nhanh như sao băng, nhưng chính vào thời gian sao băng bay ấy. Địch Thanh lại gần một trượng, khoảng cách hơn một trượng đã đủ xuất đao.
Nhưng một búa của Đồ Vạn Chiến đánh hụt, đã đoạt tiên cơ, khoảng cách càng rút ngắn lại tận cùng, bổ tới trước mặt Địch Thanh.
Một búa này, rất nhanh, rất mãnh liệt, rất sắc bén. Nhưng càng sắc bén cũng là tính toán của Đô Vạn Chiến. Một đầu búa này của gã tính toán quá nhiều nhân tố, cho dù Địch Thanh xuất đao, cũng chậm một bước so với gã.
Búa đã chém lên người Địch Thanh.
Ánh lửa dường như ngưng lại, quân Tống gần như sụp đổ. Nhưng trong nháy mắt, bọn họ mới phát hiện, đầu búa bổ trúng là tàn ảnh của Địch Thanh. Địch Thanh đã không còn ở trên ngựa.
Thế búa lớn mở núi không nghỉ, trùng trùng chém vào chiến mã, chiến mã đau đớn hí lên, bị búa lớn nặng nề bổ vào bốn chân gãy cả, ngã xuống cát bụi.
Địch Thanh đang ở đâu? Đồ Vạn Chiến một búa bổ trúng chiến mã, trong lòng đã lạnh.
Trong không trung bỗng nhiên đánh ra một tia thiểm điện, tia thiểm điện mãnh mẽ lướt qua như sao băng nuốt chửng cả sao băng.
Đó là một đao của Địch Thanh bổ ra.
Ánh đao như điện, còn mang theo phần kinh diễm.
Ánh đao rơi, người chia ra, máu bắn ra tung tóe. Trong bầu trời đen sẫm, vàng kim là lửa, đỏ tươi là máu, trăng sáng là đao. Trường đào đang nắm trên tay Địch Thanh, sát khí đã thu lại. Người như núi, Địch Thanh đã rơi trên ngựa của Đồ Vạn Chiến.
Cả người đẫm máu.
Máu là máu của Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến đã phân thành hai nửa ngã xuống ngựa, cái búa lớn mở núi “leng keng" rớt xuống đất, mang theo tiếng gào thét cuối cùng. Hai quân thậm chí còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, chung cuộc đấu tướng.
Chỉ có rất ít người mới thấy, Địch Thanh phi người bay ra khi Đồ Vạn Chiến xuất búa, nhảy lên phía chân trời, vung đao chém tới. Một đao chém phẫn nộ, sinh tử lập tứ phân ra!
- Quân Hạ có hơn ngàn người tới phía tây trại khiêu chiến. Mạt tướng vẫn đang thủ ở đây, nhưng bọn họ cũng không có công tới.
Địch Thanh lơ đãng nhíu mày:
- Có ngàn người?
Hình như hắn đang suy nghĩ cái gì, thần sắc có chút do dự.
Phong Lôi thấy thế, trong lòng khó hiểu, thấp giọng nói:
- Địch đại ca, có ba ngàn người trại An Viễn có thế tác chiến. Đại ca... là đến một mình sao?
Địch Thanh nhìn xung quanh, gật đầu nói:
- Ta đến vội, vốn là có chuyện khác, không ngờ gặp phải quân Hạ đến công.
Phong Lôi nói:
- Một mình đại ca đến thì đủ rồi. Năm đó một mình đại ca cũng đánh mấy trăm Thiết Diều Tử bỏ chạy, mấy chục người tới đốt trại Hậu Kiều. Binh lính của trại An Viễn có mấy ngàn người, cũng có thể đánh, toàn bộ do đại ca điều động.
Mọi người đều nhìn Địch Thanh, chỉ đợi một tiếng căn dặn của hắn.
Địch Thanh thấy binh lính tập hợp xung quanh trại, trong mắt lại có phần do dự. Phong Lôi thoáng nhìn, trong lòng hơi rét, lẩm bẩm nói:
- Địch tướng quân, ngài sao vậy?
Lúc này Phong Lôi phát giác, Địch Thanh hôm nay và Địch Thanh trước kia có chút không giống. Nếu là Địch Thanh trước kia, lúc này nói không chừng sớm dẫn người giết ra. Lúc này nhiều người, lại chiếm ưu thế, tại sao Địch Thanh ngược lại không có bốc đồng như trước.
Chẳng lẽ, vì Địch Thanh đã thăng tới Phó đô bộ thự?
Có người nói, chẳng phải là quan cao, thì lá gan nhỏ sao?
Địch Thanh nhìn thấy Phong Lôi muốn nói lại thôi, cười nói:
- Được, nếu đều do ta phái, vậy thì xuất chiến. Địch Thanh vừa nói xuất chiến, người trại An Viễn lại phấn chấn lên, thay nhau xin giết giặc.
Địch Thanh dùng tay vạch một đường nói:
- Bên tay trái theo ta xuất chiến, đánh lui địch đến.
Bên tay trái ước chừng có hai trăm người, nghe vậy kêu lên:
- Tuân lệnh.
Địch Thanh lại nói với Phong Lôi:
- Phong Lôi, ngươi cũng xuất chiến, thay ta chặn đầu trận tuyến.
Phong Lôi ưỡn ngực nói:
- Dạ, Địch tướng quân, mạt tướng có thể làm tiên phong.
Địch Thanh lắc đầu:
- Không cần.
Sớm có người cưỡi ngựa tiến đến, người đó lại là Hàn Tiếu. Địch Thanh nhìn thấy Hàn Tiếu, ánh mắt chớp động, tay vịn yên ngựa, ngón tay khẽ động.
Một bàn tay Hàn Tiếu cong duỗi biến hóa giống như đang nói gì. Địch Thanh thấy, trong mắt hiện lên phần phấn chấn. Hắn hỏi Hàn Tiếu, chỉ dựa thế của bàn tay thì trao đổi rất nhiều chuyện.
Hai người trao đổi cực kỳ mau lẹ đơn giản. Sau khi Địch Thanh trao đổi xong, thần sắc trở nên kiên quyết.
Cửa trại mở rộng, trong trại tiếng trống vang như sấm Địch Thanh dẫn hơn hai trăm kỵ binh đi trước, đội hình tuy yếu, nhưng khí thế không yếu.
Phong Lôi lại ở phía sau Địch Thanh dẫn gần ngàn người. Sau khi ra trại, bày trận trước trại.
Sau khi Địch Thanh ra trại, từ trên yên ngựa, lấy cái mặt nạ bằng đồng xanh mang lên mặt. Trong nháy mắt, một tướng quân tuấn lãng đó, trở thành Hình Thiên mặt mũi hung tợn.
Chúng quân Tống thấy, dũng khí đại chấn.
Đối diện chính là binh Hạ khiêu chiến, thấy quân Tống xuất quân, ngừng quát chiến, bày trận nghênh đón.
Kỵ binh quân Hạ không giống trận chiến của quân Tống, nhìn như cao thấp không đều. Nhưng Địch Thanh quét mắt qua, biết kỵ binh của đối phương đã bố trí thành thế trận công kích sắc bén.
Dưới tay Địch Thanh cũng có kỵ binh tinh nhuệ. Đương nhiên biết thời gian nào kỵ binh phát huy có lợi nhất.
Đối thủ không yếu.
Trong đầu Địch Thanh đã nhớ lại tin tức của Hàn Tiếu cho
- Linh Châu Đậu Duy Cát vây khốn thành Dương Mục Long, binh phá trại Tam Xuyên, trước mắt xuống phía nam chiến trại Tĩnh Biên, Đại Tống đã gần An Viễn...
Địch Thanh không cần nghĩ nữa, đối diện quân trận ba con ngựa lao ra.
Người cầm đầu đang cưỡi ngựa là một người đàn ông cường tráng. Người đàn ông đó cởi trần nửa người, ngực lộ ra giống như sắt nung, hai cơ bắp cánh tay lồi ra giống như rễ cây già.
Trên tay của người đàn ông cường tráng đó đang cằm cái búa phá núi, vừa nhìn thì có sự hùng tráng nói không ra lời.
Hai người đi phía sau người đàn ông, đương nhiên là giống như vậy, rất giống như là huynh đệ sinh đôi. Hai người đó đều là mặt gầy gò, mắt sáng quắc, thân hình tráng kiện, người mặc áo giáp, một cầm trường thương, một cầm chày sắt hộ vệ sau lưng người đàn ông, giống như thiên thần hộ pháp.
Địch Thanh thấy đối thủ chỉ ra ba ngựa, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vừa giơ lên. Ngựa Tống vẫn ngừng, Địch Thanh cầm đao thúc ngựa, đã đón tới.
Tiếng trống ngừng, gió đột nhiên thổi nhanh.
Gió đêm cuồng liệt, cuốn tung bụi bay đầy trời, lá thu bay nhẹ, tựa hồ cũng bị sát khí làm khiếp sợ, xa xa lay động.
Quân Tống nhìn tình hình trên trận, trong lòng đã nghĩ tới. Ai cũng biết người đàn ông cường tráng đó tuyệt không dễ đối phó, Địch Thanh so với người đàn ông đó đã yếu khí thế.
Quân Tống ở đây tuy đã sớm biết đại danh của Địch Thanh, nhưng dù sao chưa thấy qua Địch Thanh ra tay, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ.
Địch Thanh cách ba người ngoài mấy trượng, đã ghìm chặt chiến mã, trầm giọng nói:
- Bọn ngươi phương nào?
Hắn hoành đao vừa vung, trong mắt mơ mồ có phần suy tư. Ánh măt xẹt qua người thanh niên trai tráng, liếc nhìn huynh đệ Lý Sinh, dời ánh mắt đi.
Thanh niên trai tráng không đợi nói nhiều, người đó bên trái hắn đã nói:
- Tướng đến chính là Địch Thanh sao?
Địch Thanh trong lòng hơi rét, thầm nghĩ mình đã tới trại An Viễn, đối thủ làm sao biết tin tức của mình nhanh như vậy? Nhưng hắn vừa suy nghĩ, mặt nạ lại che mất biểu hiện ở mặt, chỉ là gật đầu.
Người đó cất giọng nói:
- Tướng quân ta Đồ Vạn Chiến sớm nghe nói đại danh của tướng quân. Biết tướng quân tới An Viễn đặc biệt yêu cầu đơn độc đấu với tướng quân một trận.
Hai quân nghiêm nghị, không ngờ Quân Hạ đề ra yêu cầu này. Quân Hạ đề ra một yêu cầu Địch Thanh không thể cự tuyệt.
Quân Hạ yêu cầu đấu tướng!
Hai trận vừa lập, mỗi bên lấy tướng xuất đấu, gọi là đấu tướng. Đấu tướng không thường thấy, chiến trường thắng bại, đấu chủ bài binh bố trận, mọi người đồng lòng, mà không ở cái dũng thất phu của chủ tướng.
Từ xưa đến nay, những danh tướng như Hàn Tín, Bạch Khởi, Lý Tĩnh, tuy có chiến công hiển hách, danh lập cổ thiên, cũng do Thần Chuẩn chỉ huy, mà không dựa vào đơn lực kình thiên.
Tướng lĩnh chân chính, ít có đấu tướng như vừa nói. Nhưng người Hạ thượng võ, nếu đã đề xuất, Địch Thanh khó có thể cự tuyệt. Hắn là Đô bộ thự, nhưng hắn càng là chiến thần trong lòng quân Tống.
Hắn vốn là xuất thân binh nghiệp, có thể được địa vị ngày hôm nay, không phải nhờ vào phần đức tổ, mà là dựa vào hai nắm đấm đơn đao đánh ra quân công. Mọi người kính hắn, chính là vì dũng mãnh của hắn.
Nếu người Hạ yêu cầu giao thủ một đối một, Địch Thanh cũng không thể nghênh chiến, vậy hắn làm sao thống lĩnh ngàn quân?
Địch Thanh gần như không có do dự, trầm giọng nói:
- Được.
Lời vừa nói ra, màn đêm đã buông xuống, khắp nơi đốt lửa lên, ánh lửa sáng diệu, hào khí xông lên trời.
Đồ Vạn Chiến nghe thấy Địch Thanh ứng chiến, trong mắt đã dấy lên chiến ý như lửa. Búa lớn mở núi đó chậm rãi nhấc lên, lửa diệu xuống, hiện ra hàn quang như băng.
Địch Thanh vẫn là hoành đao vừa động, thần sắc tự nhiên, nhưng đôi mắt không khỏi nhìn chằm chằm cái búa lớn của Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến? Trong quân Tống không có ai nghe qua cái tên này, Địch Thanh cũng chưa có nghe qua. Nhưng hắn biết, nếu người này dám độc đấu với hắn, không phải kẻ điên, chính là có chỗ hơn người.
Đồ Vạn Chiến nhất định không phải kẻ điên!
Sát khí trước khi chiến đấu, ngàn quân nín thở. Đang lúc này cuồng phong nổi lên thổi bay vô số lá vàng, lá vàng xoay nhẹ, hóa thành bướm mà bay.
Đồ Vạn Chiến chỉ dựa vào lực của cánh tay, lập tức nhấc búa chiến lên, đột nhiên quát lớn:
- Địch Thanh, ăn một búa của ta.
Âm thanh gào thét đó, giống như sấm rền nổ vang. Tam quân nghe thấy, tiếng quát chưa dừng, Đồ Vạn Chiến đã giục ngựa xông tới. Người điên cuồng phẫn nộ, ngựa cuồng chạy. Con ngựa đó gần như mới vừa giục, thì đã phát huy tới đỉnh cao.
Thế ngựa như tên bay.
Quân Tống hô nhỏ, bọn họ chưa từng thấy qua ngựa nhanh như vậy, cũng chưa từng thấy qua người khí thế như vậy. Đồ Vạn Chiến giục ngựa tiến lên, ngựa như tên, người như hổ, búa hóa sao băng, đã lao lên không trung.
Gã một búa, bổ giữa bầu trời.
Nhưng tất cả mọi người đều biết dụng ý của Đồ Vạn Chiến. Nếu Đồ Vạn Chiến không có sai tên, cho dù gã không có vạn chiến, nhưng cũng là đối với một đường công đánh này, đối với suy tính của chiến mã càng là tinh chuẩn tới cực điểm.
Chiến mã không thể so bước hạ, ngoại trừ khí thế, đấu thực lực, đấu dũng khí còn phải tính toán độ nhanh chậm của tuấn mã hai bên.
Lúc Đồ Vạn Chiến giục ngựa Địch Thanh cũng đã đồng thời giục ngựa xông tới. Đồ Vạn Chiến tuy nhanh, nhưng Địch Thanh cũng không chậm. Chính lúc Đồ Vạn Chiến giơ búa, Địch Thanh đã cách Đồ Vạn Chiến hai trượng.
Đồ Vạn Chiến búa dài bổ ra, nhanh như sao băng, nhưng chính vào thời gian sao băng bay ấy. Địch Thanh lại gần một trượng, khoảng cách hơn một trượng đã đủ xuất đao.
Nhưng một búa của Đồ Vạn Chiến đánh hụt, đã đoạt tiên cơ, khoảng cách càng rút ngắn lại tận cùng, bổ tới trước mặt Địch Thanh.
Một búa này, rất nhanh, rất mãnh liệt, rất sắc bén. Nhưng càng sắc bén cũng là tính toán của Đô Vạn Chiến. Một đầu búa này của gã tính toán quá nhiều nhân tố, cho dù Địch Thanh xuất đao, cũng chậm một bước so với gã.
Búa đã chém lên người Địch Thanh.
Ánh lửa dường như ngưng lại, quân Tống gần như sụp đổ. Nhưng trong nháy mắt, bọn họ mới phát hiện, đầu búa bổ trúng là tàn ảnh của Địch Thanh. Địch Thanh đã không còn ở trên ngựa.
Thế búa lớn mở núi không nghỉ, trùng trùng chém vào chiến mã, chiến mã đau đớn hí lên, bị búa lớn nặng nề bổ vào bốn chân gãy cả, ngã xuống cát bụi.
Địch Thanh đang ở đâu? Đồ Vạn Chiến một búa bổ trúng chiến mã, trong lòng đã lạnh.
Trong không trung bỗng nhiên đánh ra một tia thiểm điện, tia thiểm điện mãnh mẽ lướt qua như sao băng nuốt chửng cả sao băng.
Đó là một đao của Địch Thanh bổ ra.
Ánh đao như điện, còn mang theo phần kinh diễm.
Ánh đao rơi, người chia ra, máu bắn ra tung tóe. Trong bầu trời đen sẫm, vàng kim là lửa, đỏ tươi là máu, trăng sáng là đao. Trường đào đang nắm trên tay Địch Thanh, sát khí đã thu lại. Người như núi, Địch Thanh đã rơi trên ngựa của Đồ Vạn Chiến.
Cả người đẫm máu.
Máu là máu của Đồ Vạn Chiến.
Đồ Vạn Chiến đã phân thành hai nửa ngã xuống ngựa, cái búa lớn mở núi “leng keng" rớt xuống đất, mang theo tiếng gào thét cuối cùng. Hai quân thậm chí còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, chung cuộc đấu tướng.
Chỉ có rất ít người mới thấy, Địch Thanh phi người bay ra khi Đồ Vạn Chiến xuất búa, nhảy lên phía chân trời, vung đao chém tới. Một đao chém phẫn nộ, sinh tử lập tứ phân ra!
Tác giả :
Mặc Vũ