Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 311: Đấu tướng (4)
Phong trại chủ nhìn về phía này, quát:
- Cố Sơn Tây, Lưu Đao Nhi, có tình hình quân địch. Các ngươi đi theo ta, người còn lại, không được nghỉ ngơi, đều đi.
Cố Tây Sơn và người đàn ông mặt dài đều nghe theo lệnh, vỗ áo đi theo.
Phong trại chủ mệnh lệnh phát ra, mới đi về hướng tây trại, đột nhiên dừng lại xoay người, bỗng nhiên nhìn người đàn ông nghèo túng đó.
Mọi người chỉ thấy trên mặt Phong trại chủ lộ ra biểu tình vô cùng phức tạp. Giống như không tin, lại giống như kích động, còn mang theo ý bi thương vô tận...
Phong trại chủ từng bước đi tới người đàn ông nghèo túng, trong mắt đã rưng rưng, ra sức nói:
- Ngài đến rồi... ngài đến rồi...
Gã không biết nói bao nhiêu cái ngài đến rồi, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuôi xuống.
Mọi người tràn đầy hoang mang, mọi người đều biết xưa nay Phong trại chủ là người đàn ông đổ máu không đổ lệ. Vậy Phong trại chủ tại sao lại khóc?
Người đàn ông nghèo túng nhìn Phong trại chủ, thần sắc thổn thức, chỉ trả lời một câu:
- Ta đến rồi!
Hắn chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng trong khẩu khí, lại có cảm thán và kiên định nói không ra.
Y bật ngồi dậy.
Lúc nãy hắn nằm phục xuống, cố sức uống rượu, chỉ có phiền muộn. Nhưng lúc hắn bật người dậy, đã có thể gánh cả núi cao.
Phong trại chủ tới trước mặt người đó, đột nhiên quỳ xuống đất, khàn giọng nói:
- Địch tướng quân, cuối cùng ngài tới rồi. Nhưng ngài đến muộn rồi, Võ đại nhân đã chết.
Bên tai mọi người ầm ầm như sấm rền, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không tin.
Địch tướng quân? Là Địch tướng quân nào?
Dưới gầm trời này, còn có Địch tướng quân nào? Người đàn ông nghèo túng là Địch Thanh?
Người đàn ông nghèo túng đó đương nhiên là Địch Thanh!
Địch Thanh khẽ vươn tay đỡ Phong trại chủ lên, khóe mắt ươn ướt, nói:
- Phong Lôi, ta đến trễ rồi.
Phong trại chủ chính là Phong Lôi, cũng là thủ hạ của Võ Anh. Năm đó gặp qua Địch Thanh, cùng Địch Thanh chiến đấu, được Địch Thanh cứu. Bây giờ Võ Anh chết rồi, Phong Lôi làm trại chủ, ngay tại An Viễn.
Chuyện cũ như khói, tràn đầy mưu bụi, nhưng chuyện cũ rõ ràng giống như trước mắt.
Mọi người đã thấy ngây người, trên mặt Cố Sơn tây có chút kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Mẹ ơi, Ông ta là Địch Thanh? Lúc nãy ta còn quát lớn ông ta?
Phong Lôi rơi lệ không ngừng, nức nở nói:
- Trước khi Võ đại nhân chết, còn nhớ tới Địch tướng quân. Ngài ấy nói, nếu ngài chỉ huy, tuyệt đối sẽ không để những người này chết như vậy. Ngài ấy còn nói ngài ấy xin lỗi tam quân binh sĩ. Nhưng ngài ấy đã dốc toàn lực, ngài ấy cũng khuyên Nhâm Phúc chớ khinh tiến như vậy, nhưng Nhâm Phúc không nghe. Khi Võ đại nhân không khuyên nữa, thì bị quân Hạ bao vây.
Địch Thanh nhớ tới tình cảnh cùng Võ Anh kề vai tác chiến, tràn đầu đau buồn:
- Ta... cũng...
Hắn vốn muốn nói ta cũng tận lực rồi, nhưng cuối cùng nuốt lời nói trở vào trong.
- Giết ngài ấy chính là Dã Lợi Trảm Thiên.
- Ta biết.
- Trước khi Võ đại nhân chết, nói với ty chức một câu. Nói nếu ty chức vẫn còn sống thì chuyển lời cho Địch tướng quân.
Phong Lôi cắn răng nói.
- Ngươi nói đi!
Phong Lôi từng chữ nói:
- Võ đại nhân nói ngài ấy chết có tiếc, nhưng ngài ấy biết, Địch tướng quân ngài nhất định sẽ báo thù cho ngài ấy, báo thù cho tất cả tướng sĩ chết oan ở Hảo Thủy Xuyên. Ngài ấy nói... Ngài nhất định có thể làm được!
Mọi người đều nhìn Địch Thanh, chờ trả lời của Địch Thanh.
Địch Thanh nhìn qua mọi người, cười. Trong tiếng cười có nước mắt. Hắn nhẹ giọng nói:
- Các người tin ta, ta nhất định có thể làm được.
Có lúc, quyết tâm tuyệt không xem lớn nhỏ của giọng nói. Giọng Địch Thanh nói tuy nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, nghe thấy quyết tâm trong xương tủy.
Mọi người rưng rưng, có người đã rơi lệ, cho dù người mù đó, trong hốc mắt khô khô, cũng có ý ươn ướt.
Địch tướng quân nhất định có thể làm được, tất cả mọi người đều tin!
Phong Lôi ôm lấy Địch Thanh, người đàn ông cường tráng khóc thương tâm giống như đứa trẻ:
- Địch đại ca, đại ca không có đến trễ, đại ca đến sớm.
- Phải, ta đến sớm.
Địch Thanh giơ tay vỗ nhẹ lên ngực Phong Lôi, nói:
- Phong Lôi, bây giờ không phải là lúc khóc.
Phong Lôi lùi lại sau một bước, duỗi tay áo lau chút nước mắt nói:
- Phải, bây giờ không phải là lúc khóc. Địch đại ca, nếu nói cuộc chiến Hảo Thủy Xuyên, đại ca đến muộn. Nếu đại ca ở đây, làm sao có thể để Nguyên Hạo thực hiện được? Nhưng đại ca cũng đến sớm rồi. Vốn nghe tin quân, đại ca phải là hai ngày sau mới tới. Đệ nghĩ đại ca có thể sẽ tới sớm, nhưng nghe nói có quân Hạ ở lân cận thường xuyên lui tới, chỉ sợ An Viễn có chuyện, lúc nãy vội chạy đến.
Địch Thanh nói:
- Ta không chờ được. Nghe nói ngươi ở An Viễn, muốn gặp ngươi, cho nên tới sớm hai ngày. Ta không gặp được ngươi, không muốn quấy nhiễu người khác, bởi vậy ở đây chờ tin tức.
Mọi người lúc này mới hiểu ý đến sớm đến muộn trong lời hai người nói, thổn thúc không ngừng.
Tất cả mọi người đều nhìn Địch Thanh, nhìn anh hùng của truyền thuyết, không tin hắn nghèo túng tuấn lãng như vậy, lại thấy được đôi mắt tràn đầy chiến ý, lại tin chỉ có người đàn ông này, mới là anh hùng trong lòng họn họ.
Không chảy hết máu anh hùng.
Máu anh hùng đây, ý chí chiến đấu đây, ý chí chiến đấu Địch Thanh đây, hào khí đây! Máu chảy không hết, ý chí chiến đấu không ngừng. Một tiếng chiêng vang đó đã dồn ép vào tai, nhưng Địch Thanh hoàn toàn không có chút khẩn trương. Nếu không có can đảm khí khách của trăm chiến thành thép, làm sao có thể điềm tĩnh không biến sắc trước núi lở như vậy?
Có quân sĩ đã phi nước đại nói:
- Phong trại chủ, có ngàn người ngựa quân Hạ tới phía tây trại, xin ngài đi nhanh.
Phong Lôi phẫn nộ quát:
- Sợ cái gì? Ngươi đi nói cho Từ Tử Lang biết, bảo y cố giữ vững. Quân Hạ tiến vào một người, thì ta chém nó! Ngươi nói thêm cho Từ Tử Lang biết, chính là nói Địch tướng quân tới rồi, Từ Tử Lang nếu không phải hèn nhát, biết làm thế nào!
Quân sĩ kia liếc nhìn Địch Thanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc vui mừng, liên tục gật đầu, đi như bay.
Địch tướng quân đến rồi!
Năm từ này, dường như như gió truyền đến An Viễn, truyền khắp An Viễn.
Tửu quán mọi người đã sôi trào, trại An Viễn đã sôi trào. Mà ngay cả người mù đó mặt cũng hiện hào quang, nghiêng tai nghe, không chịu bỏ qua một câu nói của Địch Thanh, lại không dám tiến tới quấy rầy Địch Thanh. Lộ Nhi đôi mắt to trong veo như nước, càng nhìn chằm chằm vào người Địch Thanh, không chịu bỏ qua cơ hội gặp lần này.
Có những người bỏ lỡ rồi, còn có cơ hội vớt lại. Có những người, bỏ lỡ rồi, thì sẽ không thấy nữa!
Địch Thanh nghe khẩu khí của Phong Lôi như bạo phát, mỉm cười nói:
- Phong Lôi, nhiều năm qua, ngươi vẫn cuống cuồng như vậy.
Phong Lôi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ. Ai cũng không thể ngờ Phong Lôi cũng có thái độ này, nhưng ai cũng đều nhận ra Phong Lôi đối với Địch Thanh tâm phục khẩu phục.
- Địch đại ca...
- Đi phía tây trại xem thử đi.
Địch Thanh nói.
Phong Lôi lập tức nói:
- Vâng.
Rồi quay đầu quát:
- Đi!
Gã cùng Địch Thanh sóng vai đi trước, tràn đầy phấn chấn, lại không có chú ý tới trong mắt Địch Thanh xẹt qua chút chần chừ.
Mọi người ở tửu quán đều đi theo Địch Thanh, phía sau Phong Lôi quân dân nghe hỏi cũng chạy theo.
Dòng người như nước, cuồn cuồn đi về phía tây trại.
Chỉ có người mù vẫn bất động, nói với cháu gái:
- Lộ Nhi, rốt cuộc Địch tướng quân hình dáng thế nào, cháu phải nói với ta.
Lộ Nhi vểnh chân nhìn về phía tây trại, nghe vậy vội nói:
- Ông nội, chúng ta cũng đi xem thử đi, lúc này sao ông không cho cháu đi cùng?
Người mù thở dài nói:
- Lộ Nhi, kể chuyện là chuyện của chúng ta, nhưng đánh giặc là chuyện của Địch tướng quân, liên quan gì cháu? Cháu mong Địch tướng quân thắng, thì không nên bám theo sau chân ngài ấy, cháu có thể làm gì?
Lộ Nhi bĩu môi, tuy là không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, nói:
- Ông nội, ông không biết Địch tướng quân quả thật rất tuấn lãng...
Cô ấy nói chuyện, nhưng trái tim sớm đã bay tới phía tây trại. Chỉ là đang nghĩ, Địch tướng quân bây giờ thế nào rồi, ngài ấy nhất định không thể thua đâu!
Địch tướng quân không thể thua, Địch tướng quân sẽ không thua!
Tất cả mọi người đều là ý nghĩ này. Địch Thanh đã tới phía tây trại, lúc này mặt trời lặn phía tây, tan hết một phần ánh sáng cuối cùng.
Trời xanh đã tối, vẫn còn hơi mờ.
Có một tướng nghênh đón nói:
- Phong trại chủ...
Nhìn thấy Địch Thanh và Phong Lôi sóng vai đi, tỉnh ngộ đến nói:
- Vị này là Địch tướng quân sao?
Trong thần sắc y có chút chần chừ, chỉ vì Địch Thanh tuấn lãng không giống tướng quân ngàn quân hoành hành.
Phong Lôi mắng:
- Đương nhiên là Địch tướng quân, chẳng lẽ còn có Từ tướng quân ngươi sao?
Đó chính là Từ Tử Lang tướng thủ phía tây trại, vốn là chỉ huy sứ, nghe Phong Lôi quát mắng, Địch Thanh xua tay chặn lại, nói:
- Ta là Địch Thanh, bây giờ tình hình thế nào?
- Cố Sơn Tây, Lưu Đao Nhi, có tình hình quân địch. Các ngươi đi theo ta, người còn lại, không được nghỉ ngơi, đều đi.
Cố Tây Sơn và người đàn ông mặt dài đều nghe theo lệnh, vỗ áo đi theo.
Phong trại chủ mệnh lệnh phát ra, mới đi về hướng tây trại, đột nhiên dừng lại xoay người, bỗng nhiên nhìn người đàn ông nghèo túng đó.
Mọi người chỉ thấy trên mặt Phong trại chủ lộ ra biểu tình vô cùng phức tạp. Giống như không tin, lại giống như kích động, còn mang theo ý bi thương vô tận...
Phong trại chủ từng bước đi tới người đàn ông nghèo túng, trong mắt đã rưng rưng, ra sức nói:
- Ngài đến rồi... ngài đến rồi...
Gã không biết nói bao nhiêu cái ngài đến rồi, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuôi xuống.
Mọi người tràn đầy hoang mang, mọi người đều biết xưa nay Phong trại chủ là người đàn ông đổ máu không đổ lệ. Vậy Phong trại chủ tại sao lại khóc?
Người đàn ông nghèo túng nhìn Phong trại chủ, thần sắc thổn thức, chỉ trả lời một câu:
- Ta đến rồi!
Hắn chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng trong khẩu khí, lại có cảm thán và kiên định nói không ra.
Y bật ngồi dậy.
Lúc nãy hắn nằm phục xuống, cố sức uống rượu, chỉ có phiền muộn. Nhưng lúc hắn bật người dậy, đã có thể gánh cả núi cao.
Phong trại chủ tới trước mặt người đó, đột nhiên quỳ xuống đất, khàn giọng nói:
- Địch tướng quân, cuối cùng ngài tới rồi. Nhưng ngài đến muộn rồi, Võ đại nhân đã chết.
Bên tai mọi người ầm ầm như sấm rền, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không tin.
Địch tướng quân? Là Địch tướng quân nào?
Dưới gầm trời này, còn có Địch tướng quân nào? Người đàn ông nghèo túng là Địch Thanh?
Người đàn ông nghèo túng đó đương nhiên là Địch Thanh!
Địch Thanh khẽ vươn tay đỡ Phong trại chủ lên, khóe mắt ươn ướt, nói:
- Phong Lôi, ta đến trễ rồi.
Phong trại chủ chính là Phong Lôi, cũng là thủ hạ của Võ Anh. Năm đó gặp qua Địch Thanh, cùng Địch Thanh chiến đấu, được Địch Thanh cứu. Bây giờ Võ Anh chết rồi, Phong Lôi làm trại chủ, ngay tại An Viễn.
Chuyện cũ như khói, tràn đầy mưu bụi, nhưng chuyện cũ rõ ràng giống như trước mắt.
Mọi người đã thấy ngây người, trên mặt Cố Sơn tây có chút kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Mẹ ơi, Ông ta là Địch Thanh? Lúc nãy ta còn quát lớn ông ta?
Phong Lôi rơi lệ không ngừng, nức nở nói:
- Trước khi Võ đại nhân chết, còn nhớ tới Địch tướng quân. Ngài ấy nói, nếu ngài chỉ huy, tuyệt đối sẽ không để những người này chết như vậy. Ngài ấy còn nói ngài ấy xin lỗi tam quân binh sĩ. Nhưng ngài ấy đã dốc toàn lực, ngài ấy cũng khuyên Nhâm Phúc chớ khinh tiến như vậy, nhưng Nhâm Phúc không nghe. Khi Võ đại nhân không khuyên nữa, thì bị quân Hạ bao vây.
Địch Thanh nhớ tới tình cảnh cùng Võ Anh kề vai tác chiến, tràn đầu đau buồn:
- Ta... cũng...
Hắn vốn muốn nói ta cũng tận lực rồi, nhưng cuối cùng nuốt lời nói trở vào trong.
- Giết ngài ấy chính là Dã Lợi Trảm Thiên.
- Ta biết.
- Trước khi Võ đại nhân chết, nói với ty chức một câu. Nói nếu ty chức vẫn còn sống thì chuyển lời cho Địch tướng quân.
Phong Lôi cắn răng nói.
- Ngươi nói đi!
Phong Lôi từng chữ nói:
- Võ đại nhân nói ngài ấy chết có tiếc, nhưng ngài ấy biết, Địch tướng quân ngài nhất định sẽ báo thù cho ngài ấy, báo thù cho tất cả tướng sĩ chết oan ở Hảo Thủy Xuyên. Ngài ấy nói... Ngài nhất định có thể làm được!
Mọi người đều nhìn Địch Thanh, chờ trả lời của Địch Thanh.
Địch Thanh nhìn qua mọi người, cười. Trong tiếng cười có nước mắt. Hắn nhẹ giọng nói:
- Các người tin ta, ta nhất định có thể làm được.
Có lúc, quyết tâm tuyệt không xem lớn nhỏ của giọng nói. Giọng Địch Thanh nói tuy nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy, nghe thấy quyết tâm trong xương tủy.
Mọi người rưng rưng, có người đã rơi lệ, cho dù người mù đó, trong hốc mắt khô khô, cũng có ý ươn ướt.
Địch tướng quân nhất định có thể làm được, tất cả mọi người đều tin!
Phong Lôi ôm lấy Địch Thanh, người đàn ông cường tráng khóc thương tâm giống như đứa trẻ:
- Địch đại ca, đại ca không có đến trễ, đại ca đến sớm.
- Phải, ta đến sớm.
Địch Thanh giơ tay vỗ nhẹ lên ngực Phong Lôi, nói:
- Phong Lôi, bây giờ không phải là lúc khóc.
Phong Lôi lùi lại sau một bước, duỗi tay áo lau chút nước mắt nói:
- Phải, bây giờ không phải là lúc khóc. Địch đại ca, nếu nói cuộc chiến Hảo Thủy Xuyên, đại ca đến muộn. Nếu đại ca ở đây, làm sao có thể để Nguyên Hạo thực hiện được? Nhưng đại ca cũng đến sớm rồi. Vốn nghe tin quân, đại ca phải là hai ngày sau mới tới. Đệ nghĩ đại ca có thể sẽ tới sớm, nhưng nghe nói có quân Hạ ở lân cận thường xuyên lui tới, chỉ sợ An Viễn có chuyện, lúc nãy vội chạy đến.
Địch Thanh nói:
- Ta không chờ được. Nghe nói ngươi ở An Viễn, muốn gặp ngươi, cho nên tới sớm hai ngày. Ta không gặp được ngươi, không muốn quấy nhiễu người khác, bởi vậy ở đây chờ tin tức.
Mọi người lúc này mới hiểu ý đến sớm đến muộn trong lời hai người nói, thổn thúc không ngừng.
Tất cả mọi người đều nhìn Địch Thanh, nhìn anh hùng của truyền thuyết, không tin hắn nghèo túng tuấn lãng như vậy, lại thấy được đôi mắt tràn đầy chiến ý, lại tin chỉ có người đàn ông này, mới là anh hùng trong lòng họn họ.
Không chảy hết máu anh hùng.
Máu anh hùng đây, ý chí chiến đấu đây, ý chí chiến đấu Địch Thanh đây, hào khí đây! Máu chảy không hết, ý chí chiến đấu không ngừng. Một tiếng chiêng vang đó đã dồn ép vào tai, nhưng Địch Thanh hoàn toàn không có chút khẩn trương. Nếu không có can đảm khí khách của trăm chiến thành thép, làm sao có thể điềm tĩnh không biến sắc trước núi lở như vậy?
Có quân sĩ đã phi nước đại nói:
- Phong trại chủ, có ngàn người ngựa quân Hạ tới phía tây trại, xin ngài đi nhanh.
Phong Lôi phẫn nộ quát:
- Sợ cái gì? Ngươi đi nói cho Từ Tử Lang biết, bảo y cố giữ vững. Quân Hạ tiến vào một người, thì ta chém nó! Ngươi nói thêm cho Từ Tử Lang biết, chính là nói Địch tướng quân tới rồi, Từ Tử Lang nếu không phải hèn nhát, biết làm thế nào!
Quân sĩ kia liếc nhìn Địch Thanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc vui mừng, liên tục gật đầu, đi như bay.
Địch tướng quân đến rồi!
Năm từ này, dường như như gió truyền đến An Viễn, truyền khắp An Viễn.
Tửu quán mọi người đã sôi trào, trại An Viễn đã sôi trào. Mà ngay cả người mù đó mặt cũng hiện hào quang, nghiêng tai nghe, không chịu bỏ qua một câu nói của Địch Thanh, lại không dám tiến tới quấy rầy Địch Thanh. Lộ Nhi đôi mắt to trong veo như nước, càng nhìn chằm chằm vào người Địch Thanh, không chịu bỏ qua cơ hội gặp lần này.
Có những người bỏ lỡ rồi, còn có cơ hội vớt lại. Có những người, bỏ lỡ rồi, thì sẽ không thấy nữa!
Địch Thanh nghe khẩu khí của Phong Lôi như bạo phát, mỉm cười nói:
- Phong Lôi, nhiều năm qua, ngươi vẫn cuống cuồng như vậy.
Phong Lôi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ. Ai cũng không thể ngờ Phong Lôi cũng có thái độ này, nhưng ai cũng đều nhận ra Phong Lôi đối với Địch Thanh tâm phục khẩu phục.
- Địch đại ca...
- Đi phía tây trại xem thử đi.
Địch Thanh nói.
Phong Lôi lập tức nói:
- Vâng.
Rồi quay đầu quát:
- Đi!
Gã cùng Địch Thanh sóng vai đi trước, tràn đầy phấn chấn, lại không có chú ý tới trong mắt Địch Thanh xẹt qua chút chần chừ.
Mọi người ở tửu quán đều đi theo Địch Thanh, phía sau Phong Lôi quân dân nghe hỏi cũng chạy theo.
Dòng người như nước, cuồn cuồn đi về phía tây trại.
Chỉ có người mù vẫn bất động, nói với cháu gái:
- Lộ Nhi, rốt cuộc Địch tướng quân hình dáng thế nào, cháu phải nói với ta.
Lộ Nhi vểnh chân nhìn về phía tây trại, nghe vậy vội nói:
- Ông nội, chúng ta cũng đi xem thử đi, lúc này sao ông không cho cháu đi cùng?
Người mù thở dài nói:
- Lộ Nhi, kể chuyện là chuyện của chúng ta, nhưng đánh giặc là chuyện của Địch tướng quân, liên quan gì cháu? Cháu mong Địch tướng quân thắng, thì không nên bám theo sau chân ngài ấy, cháu có thể làm gì?
Lộ Nhi bĩu môi, tuy là không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, nói:
- Ông nội, ông không biết Địch tướng quân quả thật rất tuấn lãng...
Cô ấy nói chuyện, nhưng trái tim sớm đã bay tới phía tây trại. Chỉ là đang nghĩ, Địch tướng quân bây giờ thế nào rồi, ngài ấy nhất định không thể thua đâu!
Địch tướng quân không thể thua, Địch tướng quân sẽ không thua!
Tất cả mọi người đều là ý nghĩ này. Địch Thanh đã tới phía tây trại, lúc này mặt trời lặn phía tây, tan hết một phần ánh sáng cuối cùng.
Trời xanh đã tối, vẫn còn hơi mờ.
Có một tướng nghênh đón nói:
- Phong trại chủ...
Nhìn thấy Địch Thanh và Phong Lôi sóng vai đi, tỉnh ngộ đến nói:
- Vị này là Địch tướng quân sao?
Trong thần sắc y có chút chần chừ, chỉ vì Địch Thanh tuấn lãng không giống tướng quân ngàn quân hoành hành.
Phong Lôi mắng:
- Đương nhiên là Địch tướng quân, chẳng lẽ còn có Từ tướng quân ngươi sao?
Đó chính là Từ Tử Lang tướng thủ phía tây trại, vốn là chỉ huy sứ, nghe Phong Lôi quát mắng, Địch Thanh xua tay chặn lại, nói:
- Ta là Địch Thanh, bây giờ tình hình thế nào?
Tác giả :
Mặc Vũ