Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 247: Đan đan (1)
Dã Lợi Vượng Vinh trái lại bình tâm trở lại, thở dài nói:
-Không sai, ta rất sợ ngươi, nhưng ta thật sự rất muốn tìm thấy Hương Ba Lạp, nhưng ngươi xưa nay không cho phép bọn ta tìm kiếm…do đó lúc Cốc Tư La phái người tìm đến ta, ta đã chọn đồng ý liên thủ với y. Ta biết rằng, chỉ có giết chết ngươi, mới có thể có được Hương Ba Lạp, nhưng ngươi thắng rồi, ta thua rồi.
Hai tay mở ra, nhìn thi thể phủ khắp điện nói:
-Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay cũng chẳng có gì để nói. Ở đây có rất nhiều người, đáng lẽ không phải chết.
Ánh mắt Nguyên Hạo như kim, nhìn chằm chằm vào Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Người không đáng chết đều chết cả, thế người đáng chết thì thế nào?
-Người đáng chết, cũng mau chóng chết thôi.
Dã Lợi Vượng Vinh trái lại điềm tĩnh hẳn đi
-Xưa nay ngươi giết người đều chọn tên, người không đáng giết, cho dù quỳ dưới chân cầu xin ngươi, ngươi cũng không dùng tên. Ngươi nói phải, ta mãi cứ không ra tay, bởi vì ta thật sự rất sợ chết, nhưng bây giờ…ta ngược lại thấy rất hiếu kỳ, ngươi sẽ chọn mũi tên nào để giết ta đây?
Vốn dĩ ông ta rất tò mò, kế hoạch tại sao lại thất bại, bởi vì bất luận nhìn theo góc độ nào, chuyện mà Nguyên Hạo biết được quá nhiều rồi.
Trong kế hoạch này chắc chắn có một móc xích đã bị trật ra, như vậy mới khiến ông ta phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, nhưng rốt cục là khâu nào đây? Dã Lợi Vượng Vinh không biết.
Nhưng Dã Lợi Vượng Vinh đã không còn quan tâm nữa, một người sắp chết, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mặc dù ông ta nham hiểm, xảo quyệt, nhưng dù sao cũng là một trong Cửu Vương Long Bộ, trước khi chết cũng không muốn quá ư hèn nhát.
Ngón tay của Nguyên Hạo dịu dàng lướt qua ba mũi tên, đột nhiên búng một cái, ngón tay đã rời khỏi các mũi tên.
Trong tay gã không có tên.
-Ta giết ngươi làm gì nhỉ? Nhiều khi sống lại còn khó chịu hơn cái chết. Trái lại vừa rồi ngươi còn đáng để ta dùng một mũi tên, nhưng bây giờ…ta còn nhất thiết phải xuất tên không?
Trong mắt Nguyên Hạo đầy vẻ nhạo bang, nói xong, xoay người bỏ đi, vung vẫy tay áo, chẳng mang theo nửa hạt bụi trần.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào từ ngoài điện, không chiếu tới người của Dã Lợi Vượng Vinh.
Ông ta cứ đờ đẫn đứng ngay ra trong điện, chẳng ai thèm ngó ngàng. Mái tóc bạc nơi thái dương đã như nhuộm sương, nếp nhăn trên mặt ông càng như dao khắc. Nhẹ nhàng khom người xuống, nhìn một thi hài trên đất, Dã Lợi Vượng Vinh tự lẩm bẩm:
-Lúc đầu ngươi khuyên ta buông tay, khuyên ta lùi một bước, nhưng ta không nghe ngươi, thật sự là vì…ta đã không thể lui được nữa.
Thi thể đó mở to mắt, mũi bị cắt đi, mềm nhũn treo bên mặt, dữ tợn đáng sợ khó lòng tả xiết. Đó là thi thể của Lãng Mai, tuy gã đã dốc toàn lực, nhưng việc thích sát diễn ra không bao lâu, liền chết trên tay vệ sĩ giáp vàng của Nguyên Hạo.
Dã Lợi Vượng Vinh nhìn con mắt đơ như mắt cá của Lãng Mai, vất vả nhặt lên một thanh đao thép nhuốm máu, lẩm bẩm nói:
-Hương Ba Lạp? Có lẽ…
Bỗng nhiên cười một cái, trong mắt xẹt qua niềm vui khó tả. Sau đó ông ta một đao đâm vào bụng mình, chậm rãi ngã xuống đất…
Xem ra ông ta đã được giải thoát, cuối cùng cũng hiểu ra…..nhiều khi, chết không phải chuyện đau đớn nhất, sống mới đau khổ!
Lúc tỉnh lại, nhất thời Địch Thanh không biết mình đang ở chỗ nào.
Hắn nhiều lần sinh tử, nhưng đều có thể từ chỗ chết tìm được đường sống, đây chẳng phải là do ông trời còn chưa muốn hắn chết sao? Địch Thanh nghĩ đến đây, nội tâm cảm thấy chua xót, trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc. Thời điểm hắn tỉnh lại, vốn tưởng rằng không chết thì cũng đang ở trong nhà giam…
Nhưng hiển nhiên nơi này không phải là nhà giam.
Vách tường xanh nhạt mang theo phần lạnh lẽo, trên nóc nhà màu xanh da trời lại vẽ mấy đám mây trắng, tấm màn màu tím, sắc điệu có phần lạnh nhạt nhưng lại mang khí tức cao quý.
Hắn còn không ngờ là mình đang nằm trên một cái giường.
Địch Thanh cảm nhận được thân thể còn mệt mỏi, nhưng cảm giác choáng váng đã qua. Hắn trúng độc trâm, bị vây bắt chờ chết. Nhưng một khắc sau, hắn đã tốt rồi, còn được ngủ một giấc ngon lành. Địch Thanh không dám xác định đây là mộng cảnh hay hiện thực?
Cố gắng ngồi dậy, Địch Thanh đột nhiên chấn động, đưa mắt nhìn khắp phòng, mới phát hiện trong phòng còn có một người.
Người đó lẳng lặng ngồi ở góc phòng, lúc Địch Thanh cố gắng ngồi dậy, người đó mới xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Địch Thanh.
Địch Thanh thấy người kia bình tĩnh như thế, thiếu chút nữa cho rằng người đó là Phi Tuyết. Nhưng ngay lập tức hắn phát hiện, người đó không phải là Phi Tuyết. Nhưng hắn cảm giác được, người kia có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhớ được là đã gặp nhau ở đâu, hắn có quen biết người kia sao?
Người đó là một cô gái, đang mặc một cái quần thun màu tím, tóc búi như mây, một cây ngọc trâm cắm vào một khe hở nghiêng. Nàng giống với căn phòng này, giản dị, trong sáng, cao quý nhưng thanh lịch, thanh lịch nhưng lại lạnh lùng.
Nàng có màu da trắng như ngọc, lại thêm chiếc quần tím trợ giúp, giống như là một mỹ nhân được điêu khắc từ bạch ngọc. Nàng có hàng long mi dài, đôi mắt sáng, yên bình như nắng hè trong u cốc. Nhưng vào những lúc nàng bất động, lại lạnh lẽo như băng.
Địch Thanh nhìn nàng, nàng nhìn Địch Thanh. Cả hai đều im lặng.
Trong phòng, yên lặng, lạnh nhạt, còn tràn ngập màu tím huyền bí…
Địch Thanh chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng phá vỡ không khí im lặng, mở miệng nói:
-Công chúa Đơn Đơn?
Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra người con gái này là ai, nhưng hắn không dám khẳng định. Ai có thể nghĩ nữ tử tinh quái, tính tình luôn biến đổi ở trong sa mạc kia và thiếu nữ cao quý, trầm mặc này là cùng một người?
Thiếu nữ không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Ngươi là ai?
Nếu nàng là Công chúa Đơn Đơn, sao có thể thoát khỏi tay Phi Ưng? Sao lại không biết Địch Thanh? Chẳng lẽ bởi vì lúc này Địch Thanh vẫn còn hóa trang trên khuôn mặt nên nàng không nhận ra Địch Thanh?
Địch Thanh nghĩ đến đây, vốn không nên thừa nhận thân phận, bởi vì như vậy hắn mới có cơ hội sống sót, nhưng hắn vẫn nói:
-Ta là Địch Thanh.
Rốt cuộc thiếu nữ cũng mỉm cười, trong nụ cười hiện lên nét cô đơn:
-Ngươi đã là Địch Thanh, vậy ta chính là Công chúa Đơn Đơn rồi.
Ánh mắt Địch Thanh chớp động:
-Nếu ta không phải là Địch Thanh?
Công chúa Đơn Đơn lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi không phải Địch Thanh, hiện tại ngươi đã bị ném ra ngoài.
Sau khi nói xong, nàng nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn một cây nến đỏ ở trên bàn.
Nến đỏ rơi lệ, vốn không nhìn rõ, Công chúa Đơn Đơn lại rơi vào im lặng.
Địch Thanh cẩn thận cân nhắc tâm tư của cô gái này, thầm nghĩ, “Nàng là muội muội Nguyên Hạo, chắc cũng biết ta muốn ám sát đại ca nàng. Nhưng vì sao nàng không giao ta cho Nguyên Hạo?"
Địch Thanh nghĩ mãi không ra, nhịn không được bèn hỏi:
-Vì sao ngươi lại cứu ta?
Công chúa Đơn Đơn thản nhiên nói:
-Không tại sao.
Nàng lấy cái ngân trâm, đâm vào giữa ngọn nến, cây nến vỡ tung, ánh lửa văng bắn ra bốn phía, càng làm hồng thêm mái tóc và làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt kia.
Địch Thanh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn vào màn đêm tối tăm, lại chuyển qua nóc nhà xanh thẳm. Loại cảm giác này thật là quái dị.
Một lúc sau, Đơn Đơn buông ngân trâm xuống, nghiêng đầu lại, thờ ơ nói:
-Cả đời này, ta đã hai lần mất giày.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên nói đến giày. Nhất thời, Địch Thanh không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng.
Đơn Đơn nhìn Địch Thanh, ánh mắt mông lung, dường như cất giấu một điều gì đó:
-Trong sa mạc, giày của ta rơi mất một lần, lần đó… ngươi giúp ta làm chỉ giày.
Thấy Địch Thanh không nói gì, Đơn Đơn lại nói:
-Lúc ta còn nhỏ, trốn tránh phản loạn trong tộc, cũng bị mất giày.
-Không sai, ta rất sợ ngươi, nhưng ta thật sự rất muốn tìm thấy Hương Ba Lạp, nhưng ngươi xưa nay không cho phép bọn ta tìm kiếm…do đó lúc Cốc Tư La phái người tìm đến ta, ta đã chọn đồng ý liên thủ với y. Ta biết rằng, chỉ có giết chết ngươi, mới có thể có được Hương Ba Lạp, nhưng ngươi thắng rồi, ta thua rồi.
Hai tay mở ra, nhìn thi thể phủ khắp điện nói:
-Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay cũng chẳng có gì để nói. Ở đây có rất nhiều người, đáng lẽ không phải chết.
Ánh mắt Nguyên Hạo như kim, nhìn chằm chằm vào Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Người không đáng chết đều chết cả, thế người đáng chết thì thế nào?
-Người đáng chết, cũng mau chóng chết thôi.
Dã Lợi Vượng Vinh trái lại điềm tĩnh hẳn đi
-Xưa nay ngươi giết người đều chọn tên, người không đáng giết, cho dù quỳ dưới chân cầu xin ngươi, ngươi cũng không dùng tên. Ngươi nói phải, ta mãi cứ không ra tay, bởi vì ta thật sự rất sợ chết, nhưng bây giờ…ta ngược lại thấy rất hiếu kỳ, ngươi sẽ chọn mũi tên nào để giết ta đây?
Vốn dĩ ông ta rất tò mò, kế hoạch tại sao lại thất bại, bởi vì bất luận nhìn theo góc độ nào, chuyện mà Nguyên Hạo biết được quá nhiều rồi.
Trong kế hoạch này chắc chắn có một móc xích đã bị trật ra, như vậy mới khiến ông ta phải kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, nhưng rốt cục là khâu nào đây? Dã Lợi Vượng Vinh không biết.
Nhưng Dã Lợi Vượng Vinh đã không còn quan tâm nữa, một người sắp chết, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Mặc dù ông ta nham hiểm, xảo quyệt, nhưng dù sao cũng là một trong Cửu Vương Long Bộ, trước khi chết cũng không muốn quá ư hèn nhát.
Ngón tay của Nguyên Hạo dịu dàng lướt qua ba mũi tên, đột nhiên búng một cái, ngón tay đã rời khỏi các mũi tên.
Trong tay gã không có tên.
-Ta giết ngươi làm gì nhỉ? Nhiều khi sống lại còn khó chịu hơn cái chết. Trái lại vừa rồi ngươi còn đáng để ta dùng một mũi tên, nhưng bây giờ…ta còn nhất thiết phải xuất tên không?
Trong mắt Nguyên Hạo đầy vẻ nhạo bang, nói xong, xoay người bỏ đi, vung vẫy tay áo, chẳng mang theo nửa hạt bụi trần.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào từ ngoài điện, không chiếu tới người của Dã Lợi Vượng Vinh.
Ông ta cứ đờ đẫn đứng ngay ra trong điện, chẳng ai thèm ngó ngàng. Mái tóc bạc nơi thái dương đã như nhuộm sương, nếp nhăn trên mặt ông càng như dao khắc. Nhẹ nhàng khom người xuống, nhìn một thi hài trên đất, Dã Lợi Vượng Vinh tự lẩm bẩm:
-Lúc đầu ngươi khuyên ta buông tay, khuyên ta lùi một bước, nhưng ta không nghe ngươi, thật sự là vì…ta đã không thể lui được nữa.
Thi thể đó mở to mắt, mũi bị cắt đi, mềm nhũn treo bên mặt, dữ tợn đáng sợ khó lòng tả xiết. Đó là thi thể của Lãng Mai, tuy gã đã dốc toàn lực, nhưng việc thích sát diễn ra không bao lâu, liền chết trên tay vệ sĩ giáp vàng của Nguyên Hạo.
Dã Lợi Vượng Vinh nhìn con mắt đơ như mắt cá của Lãng Mai, vất vả nhặt lên một thanh đao thép nhuốm máu, lẩm bẩm nói:
-Hương Ba Lạp? Có lẽ…
Bỗng nhiên cười một cái, trong mắt xẹt qua niềm vui khó tả. Sau đó ông ta một đao đâm vào bụng mình, chậm rãi ngã xuống đất…
Xem ra ông ta đã được giải thoát, cuối cùng cũng hiểu ra…..nhiều khi, chết không phải chuyện đau đớn nhất, sống mới đau khổ!
Lúc tỉnh lại, nhất thời Địch Thanh không biết mình đang ở chỗ nào.
Hắn nhiều lần sinh tử, nhưng đều có thể từ chỗ chết tìm được đường sống, đây chẳng phải là do ông trời còn chưa muốn hắn chết sao? Địch Thanh nghĩ đến đây, nội tâm cảm thấy chua xót, trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc. Thời điểm hắn tỉnh lại, vốn tưởng rằng không chết thì cũng đang ở trong nhà giam…
Nhưng hiển nhiên nơi này không phải là nhà giam.
Vách tường xanh nhạt mang theo phần lạnh lẽo, trên nóc nhà màu xanh da trời lại vẽ mấy đám mây trắng, tấm màn màu tím, sắc điệu có phần lạnh nhạt nhưng lại mang khí tức cao quý.
Hắn còn không ngờ là mình đang nằm trên một cái giường.
Địch Thanh cảm nhận được thân thể còn mệt mỏi, nhưng cảm giác choáng váng đã qua. Hắn trúng độc trâm, bị vây bắt chờ chết. Nhưng một khắc sau, hắn đã tốt rồi, còn được ngủ một giấc ngon lành. Địch Thanh không dám xác định đây là mộng cảnh hay hiện thực?
Cố gắng ngồi dậy, Địch Thanh đột nhiên chấn động, đưa mắt nhìn khắp phòng, mới phát hiện trong phòng còn có một người.
Người đó lẳng lặng ngồi ở góc phòng, lúc Địch Thanh cố gắng ngồi dậy, người đó mới xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Địch Thanh.
Địch Thanh thấy người kia bình tĩnh như thế, thiếu chút nữa cho rằng người đó là Phi Tuyết. Nhưng ngay lập tức hắn phát hiện, người đó không phải là Phi Tuyết. Nhưng hắn cảm giác được, người kia có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhớ được là đã gặp nhau ở đâu, hắn có quen biết người kia sao?
Người đó là một cô gái, đang mặc một cái quần thun màu tím, tóc búi như mây, một cây ngọc trâm cắm vào một khe hở nghiêng. Nàng giống với căn phòng này, giản dị, trong sáng, cao quý nhưng thanh lịch, thanh lịch nhưng lại lạnh lùng.
Nàng có màu da trắng như ngọc, lại thêm chiếc quần tím trợ giúp, giống như là một mỹ nhân được điêu khắc từ bạch ngọc. Nàng có hàng long mi dài, đôi mắt sáng, yên bình như nắng hè trong u cốc. Nhưng vào những lúc nàng bất động, lại lạnh lẽo như băng.
Địch Thanh nhìn nàng, nàng nhìn Địch Thanh. Cả hai đều im lặng.
Trong phòng, yên lặng, lạnh nhạt, còn tràn ngập màu tím huyền bí…
Địch Thanh chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng phá vỡ không khí im lặng, mở miệng nói:
-Công chúa Đơn Đơn?
Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra người con gái này là ai, nhưng hắn không dám khẳng định. Ai có thể nghĩ nữ tử tinh quái, tính tình luôn biến đổi ở trong sa mạc kia và thiếu nữ cao quý, trầm mặc này là cùng một người?
Thiếu nữ không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Ngươi là ai?
Nếu nàng là Công chúa Đơn Đơn, sao có thể thoát khỏi tay Phi Ưng? Sao lại không biết Địch Thanh? Chẳng lẽ bởi vì lúc này Địch Thanh vẫn còn hóa trang trên khuôn mặt nên nàng không nhận ra Địch Thanh?
Địch Thanh nghĩ đến đây, vốn không nên thừa nhận thân phận, bởi vì như vậy hắn mới có cơ hội sống sót, nhưng hắn vẫn nói:
-Ta là Địch Thanh.
Rốt cuộc thiếu nữ cũng mỉm cười, trong nụ cười hiện lên nét cô đơn:
-Ngươi đã là Địch Thanh, vậy ta chính là Công chúa Đơn Đơn rồi.
Ánh mắt Địch Thanh chớp động:
-Nếu ta không phải là Địch Thanh?
Công chúa Đơn Đơn lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi không phải Địch Thanh, hiện tại ngươi đã bị ném ra ngoài.
Sau khi nói xong, nàng nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn một cây nến đỏ ở trên bàn.
Nến đỏ rơi lệ, vốn không nhìn rõ, Công chúa Đơn Đơn lại rơi vào im lặng.
Địch Thanh cẩn thận cân nhắc tâm tư của cô gái này, thầm nghĩ, “Nàng là muội muội Nguyên Hạo, chắc cũng biết ta muốn ám sát đại ca nàng. Nhưng vì sao nàng không giao ta cho Nguyên Hạo?"
Địch Thanh nghĩ mãi không ra, nhịn không được bèn hỏi:
-Vì sao ngươi lại cứu ta?
Công chúa Đơn Đơn thản nhiên nói:
-Không tại sao.
Nàng lấy cái ngân trâm, đâm vào giữa ngọn nến, cây nến vỡ tung, ánh lửa văng bắn ra bốn phía, càng làm hồng thêm mái tóc và làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt kia.
Địch Thanh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn vào màn đêm tối tăm, lại chuyển qua nóc nhà xanh thẳm. Loại cảm giác này thật là quái dị.
Một lúc sau, Đơn Đơn buông ngân trâm xuống, nghiêng đầu lại, thờ ơ nói:
-Cả đời này, ta đã hai lần mất giày.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên nói đến giày. Nhất thời, Địch Thanh không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể im lặng.
Đơn Đơn nhìn Địch Thanh, ánh mắt mông lung, dường như cất giấu một điều gì đó:
-Trong sa mạc, giày của ta rơi mất một lần, lần đó… ngươi giúp ta làm chỉ giày.
Thấy Địch Thanh không nói gì, Đơn Đơn lại nói:
-Lúc ta còn nhỏ, trốn tránh phản loạn trong tộc, cũng bị mất giày.
Tác giả :
Mặc Vũ