Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 243: Hai mũi tên (1)
Trong trận hỗn chiến, thị vệ trước điện đột nhiên cứ như sóng cỏ bị gió thổi qua vậy, ngã xuống hết một nửa.
Nguyên Hạo mặc kệ, bứt người lùi ra sau thật nhanh. Gã không ngờ Lưu Bình lại ra tay, càng không ngờ kiếm pháp của Lưu Bình lại sắc bén như vậy, nhưng gã không sợ.
Gã rất nhanh liền ý thức được, không phải vô duyên vô cớ mà Dã Lợi Vượng Vinh dẫn theo Lưu Bình và Lưu Nghi Tôn lên điện, Dã Lợi Vượng Vinh chính vì muốn mai phục một sát thủ mà Nguyên Hạo không thể nào ngờ tới.
Lưu Bình giả vờ đầu hàng, nhưng thật chất lại muốn lấy mạng của Nguyên Hạo! Lưu Bình thực hiện kế Kinh Kha giết Tần, Lưu Bình không ngờ Lưu Nghi Tôn lại đến, không ngờ Dã Lợi Vượng Vinh lại tàn nhẫn như vậy, để hai cha con ông phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, ông cũng không ngờ con trai của mình lại chết.
Ông đau sót vô bờ.
Một nỗi căm phẫn, dâng trào tạo thành ý chí chiến đấu vô biên, Lưu Bình xuất kiếm, kiếm không lưu tình.
Nguyên Hạo đã lùi đến trước trường kích. Gã đã trông rõ bảo kiếm chớp sáng, ẩn hiện lục quang, trên bảo kiếm, vốn đã được rắc chất kịch độc.
Nhưng trường kích kia vụt lên, đã gần tiến đến hông của Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo uốn người một cách quái lạ, mũ đen không động đậy, áo trắng ngời ngời, thoáng chốc đã đứng trên thanh trường kích. Mũi chân của gã điểm một cái, lực sĩ cầm thanh trường kích chỉ cảm thấy hai tay mình bị một luồng sức mạnh lớn dẫn dắt, mũi nhọn trường kích đâm vào bụng một kẻ khác. Trong tiếng rên la đau đớn của kẻ đó, trường kích vụt ngang qua, vừa hay cắm vào hông của đồng bọn.
Động tác của Nguyên Hạo nhẹ nhàng như gió đưa cành liễu, căn bản chẳng màng nhìn hai lực sĩ tàn sát lẫn nhau, gã đã lùi về trước ghế rồng.
Tuy gã đi lùi, nhưng thân thủ nhanh như chớp. Lưu Bình cầm kiếm đuổi tới, không ngờ bị gã hất bay mấy trượng. Lưu Bình giận đùng đùng, mũi chân đạp đất, liền xông tới trước người Nguyên Hạo.
Bất thình lình liếc thấy Nguyên Hạo có trường cung trong tay, bình đựng tên ngay thắt lưng, trong lòng Lưu Bình khẽ kinh sợ, chẳng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió sắc bén xuyên thấu cơ thể, mang theo cái rét buốt của mùa đông lạnh giá.
Lưu Bình vừa nhào tới giữa không trung, lồng ngực đã tuôn thác máu, y như tảng đá vậy rơi tự do xuống đất.
Lúc sắp chết ông ta cũng chỉ nhìn thấy cung của Nguyên Hạo, thấy dây cung của Nguyên Hạo rung lên như dây đàn, nhưng trước sau ông ta vẫn chưa nhìn thấy mũi tên của Nguyên Hạo. Đến lúc chết ông ấy cũng không thấy Nguyên Hạo cài tên qua.
Tên dài xuyên thấu ngực, “đoạt" một tiếng ghim thẳng vào cột trụ của điện Thiên Hòa.
Đuôi mũi tên run bần bật, tâm như tro tàn, tro tàn khó cháy.
Địch Thanh trông thấy rõ rệt, mũi tên mà Nguyên Hạo dùng là tên sắt có lông vũ ngũ sắc, một mũi tên đã bắn chết Lưu Bình!
Mọi người ngay cả biểu hiện hoảng sợ cũng chẳng có, cũng chẳng ai màng đến chuyện kinh sợ. Hôm nay nếu đã tạo phản, không sống thì chết, bọn họ đã sớm biết Nguyên Hạo võ công cao cường, tiễn pháp sắc nhọn, nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác.
Thị vệ trong điện đã chết hơn nửa, kẻ chết phần lớn đều là hộ vệ của Nguyên Hạo.
Không phải những kẻ đó võ công không đủ mạnh, mà là do bọn họ rơi vào tình trạng hỗn loạn, tứ phía là địch. Thậm chí hộ vệ bảo vệ Nguyên Hạo, cũng đang chém giết lẫn nhau, bởi lẽ bọn họ không phân định được địch hay ta.
Ít nhất có bảy tên thị vệ xông tới, cách long vị không xa.
Nhưng chính vào lúc này, đã có hai đội mỗi đội tám người đứng chắn trước bàn rồng. Đầu đội mũ vàng, giáp là giáp vàng, thậm chí những người đó, nhìn cứ như vàng.
Mười sáu người, đã lộp thành vách tường cao giáp vàng che chắn trước mặt Nguyên Hạo.
Bất kể Nguyên Hạo lâm triều, du hành, săn bắn hay là xuất chinh, bên cạnh luôn luôn dẫn theo mười sáu dũng sĩ giáp vàng. Những kẻ này chỉ trung thành với một người, đó chính là Nguyên Hạo. Cho dù Dã Lợi Vượng Vinh có mưu tính chuyện thích sát từ 10 năm trước, cũng không thể mua chuộc được những người này.
Nguyên Hạo biết trước Dã Lợi Vượng Vinh muốn tạo phản, nhưng gã lại phó mặc, phải chăng gã cũng muốn dựa vào những tên dũng sĩ này, giết sạch tất cả phản tướng đã phản bội gã?
Kế hoạch càng lâu, càng có nhiều người tham dự, thế thì lúc giết, chẳng phải sẽ được giết một cách sảng khoái hơn sao? Nguyên Hạo xưa nay không ngại giết người!.
Nguyên Hạo xuất tiễn, điện Thiên Hòa hỗn loạn, Lưu Bình chết, cả cục diện không thể khống chế nổi, nhưng Nguyên Hạo vẫn điềm tĩnh như lúc đầu. Chỉ có điều lúc gã xuất tiễn, đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Nỗi lo sợ này đã lâu không gặp, năm xưa lúc gã mười tuổi đã từng bị qua một lần khi gã gặp phải hổ dữ ở vùng ngoại ô. Lúc Vệ Mộ Sơn Hỉ cấu kết mười mấy tên cao thủ vây đánh gã, gã cũng từng bị qua một lần.
Nhưng mối nguy đến một cách mãnh liệt hơn bất kỳ mối nguy nào khác.
Mối nguy này đến từ trên đỉnh đầu!
Trên đỉnh đầu là xà nhà, có người đã sớm mai phục trên xà nhà, chính là do Dã Lợi Vượng Vinh sắp đặt ư? Trong đầu Nguyên Hạo suy nghĩ nhanh như chớp, điều khiến gã hoảng sợ không phải vì âm mưu của Dã Lợi Vượng Vinh, mà là do sát khí sôi sục trên đỉnh đầu kia.
Nguyên Hạo cũng không ngẩng đầu lên, chuyển động mũi chân, bàn rồng lập tức bay lên, trực tiếp tấn công người đang bay giữa không trung. Mà ngay lúc bàn rồng bay lên, tay phải giơ ra một cái, đã chặt đứt tán che thanh la.
Gã là Ngột Tốt, cũng chính là Thanh thiên tử, tỏ ý có sự khác biệt với hoàng thiên tử Đại Tống, nhưng gã vẫn luôn muốn đổi tán che màu xanh thành màu vàng.
Chỉ là trước khi đổi ô, nhất định phải sống sót đã.
Chiếc ô bị gãy, tán ô màu xanh cứ như áng mây vậy trôi đi sang bên trái điện, còn Nguyên Hạo lắc người đi ra khỏi tán che của chiếc ô, đi về phía bên phải điện.
Gã đã sớm quen với cách hư hư thật thật, đoán chắc người thường thấy chiếc ô hướng về bên trái, phần lớn sẽ đuổi theo chém chiếc ô, như vậy sẽ tránh được đòn công của địch, trả đòn khi kẻ địch kiệt sức. Trước mắt chưa rõ thực lực của sát thủ, Nguyên Hạo cũng không vội đọ chiêu với hắn.
Nguyên Hạo trông ngông cuồng, nhưng tuyệt đối là một người kiên nhẫn, gã muốn ra tay, nhất định phải nắm chắc phần thắng.
Nhưng gã vừa tung ô dù, liền thấy một luồng kiếm quang chém tới. Một kiếm đó tựa hồ muốn xé toạt trần điện, dẫn vào ánh sáng từ trời xanh, uy lực đến thất kinh trời đất.
Trong điện chỉ thấy được ánh sáng của thanh kiếm.
Nguyên Hạo lập tức hiểu ra, người thích khách trên trần tuyệt đối không phải hạng như Lưu Bình, người này tâm cơ linh hoạt, không thua kém gì gã. Ít nhất thì người đó cũng không bị tán che thu hút, ít nhất người đó cũng có thể nhẫn nại được. Người đó cũng mưu tính được, đoán chắc Nguyên Hạo khi gặp thích khách, chắc chắn sẽ cầm cung tên trước, cho nên hắn nhảy từ trên trần nhà xuống, mục tiêu của hắn chính là ghế rồng.
Người này tính toán cũng tinh tế và chuẩn xác như Nguyên Hạo vậy.
Nguyên Hạo mặc kệ, bứt người lùi ra sau thật nhanh. Gã không ngờ Lưu Bình lại ra tay, càng không ngờ kiếm pháp của Lưu Bình lại sắc bén như vậy, nhưng gã không sợ.
Gã rất nhanh liền ý thức được, không phải vô duyên vô cớ mà Dã Lợi Vượng Vinh dẫn theo Lưu Bình và Lưu Nghi Tôn lên điện, Dã Lợi Vượng Vinh chính vì muốn mai phục một sát thủ mà Nguyên Hạo không thể nào ngờ tới.
Lưu Bình giả vờ đầu hàng, nhưng thật chất lại muốn lấy mạng của Nguyên Hạo! Lưu Bình thực hiện kế Kinh Kha giết Tần, Lưu Bình không ngờ Lưu Nghi Tôn lại đến, không ngờ Dã Lợi Vượng Vinh lại tàn nhẫn như vậy, để hai cha con ông phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, ông cũng không ngờ con trai của mình lại chết.
Ông đau sót vô bờ.
Một nỗi căm phẫn, dâng trào tạo thành ý chí chiến đấu vô biên, Lưu Bình xuất kiếm, kiếm không lưu tình.
Nguyên Hạo đã lùi đến trước trường kích. Gã đã trông rõ bảo kiếm chớp sáng, ẩn hiện lục quang, trên bảo kiếm, vốn đã được rắc chất kịch độc.
Nhưng trường kích kia vụt lên, đã gần tiến đến hông của Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo uốn người một cách quái lạ, mũ đen không động đậy, áo trắng ngời ngời, thoáng chốc đã đứng trên thanh trường kích. Mũi chân của gã điểm một cái, lực sĩ cầm thanh trường kích chỉ cảm thấy hai tay mình bị một luồng sức mạnh lớn dẫn dắt, mũi nhọn trường kích đâm vào bụng một kẻ khác. Trong tiếng rên la đau đớn của kẻ đó, trường kích vụt ngang qua, vừa hay cắm vào hông của đồng bọn.
Động tác của Nguyên Hạo nhẹ nhàng như gió đưa cành liễu, căn bản chẳng màng nhìn hai lực sĩ tàn sát lẫn nhau, gã đã lùi về trước ghế rồng.
Tuy gã đi lùi, nhưng thân thủ nhanh như chớp. Lưu Bình cầm kiếm đuổi tới, không ngờ bị gã hất bay mấy trượng. Lưu Bình giận đùng đùng, mũi chân đạp đất, liền xông tới trước người Nguyên Hạo.
Bất thình lình liếc thấy Nguyên Hạo có trường cung trong tay, bình đựng tên ngay thắt lưng, trong lòng Lưu Bình khẽ kinh sợ, chẳng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng gió sắc bén xuyên thấu cơ thể, mang theo cái rét buốt của mùa đông lạnh giá.
Lưu Bình vừa nhào tới giữa không trung, lồng ngực đã tuôn thác máu, y như tảng đá vậy rơi tự do xuống đất.
Lúc sắp chết ông ta cũng chỉ nhìn thấy cung của Nguyên Hạo, thấy dây cung của Nguyên Hạo rung lên như dây đàn, nhưng trước sau ông ta vẫn chưa nhìn thấy mũi tên của Nguyên Hạo. Đến lúc chết ông ấy cũng không thấy Nguyên Hạo cài tên qua.
Tên dài xuyên thấu ngực, “đoạt" một tiếng ghim thẳng vào cột trụ của điện Thiên Hòa.
Đuôi mũi tên run bần bật, tâm như tro tàn, tro tàn khó cháy.
Địch Thanh trông thấy rõ rệt, mũi tên mà Nguyên Hạo dùng là tên sắt có lông vũ ngũ sắc, một mũi tên đã bắn chết Lưu Bình!
Mọi người ngay cả biểu hiện hoảng sợ cũng chẳng có, cũng chẳng ai màng đến chuyện kinh sợ. Hôm nay nếu đã tạo phản, không sống thì chết, bọn họ đã sớm biết Nguyên Hạo võ công cao cường, tiễn pháp sắc nhọn, nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác.
Thị vệ trong điện đã chết hơn nửa, kẻ chết phần lớn đều là hộ vệ của Nguyên Hạo.
Không phải những kẻ đó võ công không đủ mạnh, mà là do bọn họ rơi vào tình trạng hỗn loạn, tứ phía là địch. Thậm chí hộ vệ bảo vệ Nguyên Hạo, cũng đang chém giết lẫn nhau, bởi lẽ bọn họ không phân định được địch hay ta.
Ít nhất có bảy tên thị vệ xông tới, cách long vị không xa.
Nhưng chính vào lúc này, đã có hai đội mỗi đội tám người đứng chắn trước bàn rồng. Đầu đội mũ vàng, giáp là giáp vàng, thậm chí những người đó, nhìn cứ như vàng.
Mười sáu người, đã lộp thành vách tường cao giáp vàng che chắn trước mặt Nguyên Hạo.
Bất kể Nguyên Hạo lâm triều, du hành, săn bắn hay là xuất chinh, bên cạnh luôn luôn dẫn theo mười sáu dũng sĩ giáp vàng. Những kẻ này chỉ trung thành với một người, đó chính là Nguyên Hạo. Cho dù Dã Lợi Vượng Vinh có mưu tính chuyện thích sát từ 10 năm trước, cũng không thể mua chuộc được những người này.
Nguyên Hạo biết trước Dã Lợi Vượng Vinh muốn tạo phản, nhưng gã lại phó mặc, phải chăng gã cũng muốn dựa vào những tên dũng sĩ này, giết sạch tất cả phản tướng đã phản bội gã?
Kế hoạch càng lâu, càng có nhiều người tham dự, thế thì lúc giết, chẳng phải sẽ được giết một cách sảng khoái hơn sao? Nguyên Hạo xưa nay không ngại giết người!.
Nguyên Hạo xuất tiễn, điện Thiên Hòa hỗn loạn, Lưu Bình chết, cả cục diện không thể khống chế nổi, nhưng Nguyên Hạo vẫn điềm tĩnh như lúc đầu. Chỉ có điều lúc gã xuất tiễn, đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Nỗi lo sợ này đã lâu không gặp, năm xưa lúc gã mười tuổi đã từng bị qua một lần khi gã gặp phải hổ dữ ở vùng ngoại ô. Lúc Vệ Mộ Sơn Hỉ cấu kết mười mấy tên cao thủ vây đánh gã, gã cũng từng bị qua một lần.
Nhưng mối nguy đến một cách mãnh liệt hơn bất kỳ mối nguy nào khác.
Mối nguy này đến từ trên đỉnh đầu!
Trên đỉnh đầu là xà nhà, có người đã sớm mai phục trên xà nhà, chính là do Dã Lợi Vượng Vinh sắp đặt ư? Trong đầu Nguyên Hạo suy nghĩ nhanh như chớp, điều khiến gã hoảng sợ không phải vì âm mưu của Dã Lợi Vượng Vinh, mà là do sát khí sôi sục trên đỉnh đầu kia.
Nguyên Hạo cũng không ngẩng đầu lên, chuyển động mũi chân, bàn rồng lập tức bay lên, trực tiếp tấn công người đang bay giữa không trung. Mà ngay lúc bàn rồng bay lên, tay phải giơ ra một cái, đã chặt đứt tán che thanh la.
Gã là Ngột Tốt, cũng chính là Thanh thiên tử, tỏ ý có sự khác biệt với hoàng thiên tử Đại Tống, nhưng gã vẫn luôn muốn đổi tán che màu xanh thành màu vàng.
Chỉ là trước khi đổi ô, nhất định phải sống sót đã.
Chiếc ô bị gãy, tán ô màu xanh cứ như áng mây vậy trôi đi sang bên trái điện, còn Nguyên Hạo lắc người đi ra khỏi tán che của chiếc ô, đi về phía bên phải điện.
Gã đã sớm quen với cách hư hư thật thật, đoán chắc người thường thấy chiếc ô hướng về bên trái, phần lớn sẽ đuổi theo chém chiếc ô, như vậy sẽ tránh được đòn công của địch, trả đòn khi kẻ địch kiệt sức. Trước mắt chưa rõ thực lực của sát thủ, Nguyên Hạo cũng không vội đọ chiêu với hắn.
Nguyên Hạo trông ngông cuồng, nhưng tuyệt đối là một người kiên nhẫn, gã muốn ra tay, nhất định phải nắm chắc phần thắng.
Nhưng gã vừa tung ô dù, liền thấy một luồng kiếm quang chém tới. Một kiếm đó tựa hồ muốn xé toạt trần điện, dẫn vào ánh sáng từ trời xanh, uy lực đến thất kinh trời đất.
Trong điện chỉ thấy được ánh sáng của thanh kiếm.
Nguyên Hạo lập tức hiểu ra, người thích khách trên trần tuyệt đối không phải hạng như Lưu Bình, người này tâm cơ linh hoạt, không thua kém gì gã. Ít nhất thì người đó cũng không bị tán che thu hút, ít nhất người đó cũng có thể nhẫn nại được. Người đó cũng mưu tính được, đoán chắc Nguyên Hạo khi gặp thích khách, chắc chắn sẽ cầm cung tên trước, cho nên hắn nhảy từ trên trần nhà xuống, mục tiêu của hắn chính là ghế rồng.
Người này tính toán cũng tinh tế và chuẩn xác như Nguyên Hạo vậy.
Tác giả :
Mặc Vũ