Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 239: Đánh cờ (1)
Ngẫm nghĩ Đại Tống từ sau hiệp ước Thiền Uyên, đã hòa thuận với người Khiết Đan được mấy mươi năm, nhưng người Khiết Đan lòng muông dạ thú, nếu thật sự có cơ hội chia cắt Đại Tống, làm sao mà không tham gia vào cho được? Đến lúc đó, Đại Tống vốn dĩ suy nhược, lại đối mặt với hai bên là địch, tình thế có thể nói là nguy cơ trùng trùng.
Chỉ vài câu nói phác họa sơ sài của Trương Nguyên, vậy mà đã định hướng tư tưởng chủ đạo cho cuộc chinh chiến của người Đảng Hạng sau này, từ đây Tây Bắc sẽ phủ đầy khói lửa, khó mà yên bình.
Mưu kế của con người Trương Nguyên này, sao lại thâm độc đến thế?
Đám người trong điện ai nấy ngẫm nghĩ tâm tư riêng, Nguyên Hạo lại mở miệng lần nữa:
-Người Khiết Đan an nhàn đã lâu, đã chẳng còn lòng dạ lang sói, khó mà thuyết phục họ cùng xuất binh.
Trương Nguyên lập tức nói:
-Nhưng nếu ta tiếp tục thắng trận, bọn họ khó tránh khỏi có sẽ sự dao động.
Nguyên Hạo khẽ gật đầu, nói từng chữ một:
-Vì vậy điều quan trọng trước mắt không phải là xưng đế, mà là bước tiếp theo phải dùng binh như thế nào! Hạ đại nhân, trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ta đây đã cậy vào sức ngươi khá nhiều, không biết tiếp theo đây, ngươi cảm thấy phải dùng binh ở đâu thì tốt hơn đây?
Hạ Thủ Vân được sủng ái mà bất ngờ, vội nói:
-Những ngày gần đây, thần đã dốc hết trí lực, phác thảo địa hình Quan Lũng, đã định ra được kế sách tác chiến cho bước tiếp theo, kính xin Ngột Tốt xem qua.
Gã rút ra tấu chương từ trong ống tay áo, trình lên bằng hai tay.
Có thị vệ nhận lấy tấu chương, Nguyên Hạo đón lấy rồi xem qua hồi lâu, tán thưởng nói:
-Hạ đại nhân vất vả rồi.
Lúc nào gã nói chuyện cũng đều ôn hòa vui vẻ, Địch Thanh trên xà nhà nghe thấy, khó mà tưởng tượng một Nguyên Hạo mưu ma chước quỷ, gian trá xảo huyệt lại là loại người như vậy.
Nhưng Địch Thanh không thể không khâm phục kế sách dùng người của Nguyên Hạo, chỉ cần là người hữu dụng, Nguyên Hạo chẳng tiếc lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng, nhưng đối với người vô dụng thì….
Hạ Thủ Vân nghe Nguyên Hạo khen ngợi, gương mặt già nua rạng rỡ hẳn lên, vui không kể xiết.
Nguyên Hạo chuyển chủ đề nói:
-Dã Lợi Vương, ta nghe nói…đêm qua ngươi đã dẫn binh vào phủ đệ Lưu Bình, bắt giữ Lưu Bình, không biết nguyên cớ do đâu?
Người có tóc râu bạc phơ bước lên trước một bước, đáp lời rằng:
-Khởi bẩm Ngột Tốt, Lưu Bình muốn phản!
Trái tim Địch Thanh thót lên một cái, không phải vì nghe thấy tin tức Lưu Bình muốn tạo phản, mà là do nghe được giọng nói của người đó. Người đó chính là ở trong kiệu!
Dã Lợi Vương, đó chính là Dã Lợi Vượng Vinh, người quản lý Minh Đường Sương Quân, cũng chính là một trong Cửu Vương Long Bộ?
Chẳng trách Dã Lợi Vượng Vinh lại ngông cuồng như vậy, hứa hẹn nếu Địch Thanh làm được việc, muốn cái gì thì sẽ có cái đó; Chẳng trách người kiêu ngạo như Phi Ưng cũng phải hợp tác với Dã Lợi Vượng Vinh, bởi vì Dã Lợi Vượng Vinh đủ tư cách; Chẳng trách Địch Thanh vào được trong cung, tuy rằng việc vào cung như đi guốc trên băng, nhưng vẫn có thể vào được trong Thiên Hòa điện một cách dễ dàng và thuận lợi.
Chỉ bởi vì người chủ mưu của tất cả chuyện này chính là Dã Lợi Vượng Vinh!
Nhưng tại sao Dã Lợi Vượng Vinh lại muốn giết Nguyên Hạo, y chẳng phải là trợ thủ đắc lực của Nguyên Hạo sao? Địch Thanh nghĩ không thông, chỉ đành im lặng xem nốt màn kịch này.
Lúc Nguyên Hạo nghe thấy nghe thấy bốn chữ “Lưu Bình muốn phản", ngón tay gõ lên bàn không hề dừng lại, gã ôn tồn nói:
-Gã không có tư cách gì để phản đâu?
Tuy rằng Địch Thanh ở tít trên cao, nhưng mãi vẫn chưa nhìn rõ mặt của Nguyên Hạo. Hắn chỉ thấy được sau lưng, y phục, cung tiễn của Nguyên Hạo. Nhưng hắn nghe ra được, tuy khẩu khí của Nguyên Hạo thanh đạm, nhưng tự có cốt cách, đây chẳng cần nghi ngờ gì là một gã vô cùng tự tin, Nguyên Hạo căn bản là chẳng hề lo lắng về Lưu Bình.
Lưu Bình phản cũng được, không phản cũng được, hà tất Nguyên Hạo gã phải ra tay chứ? Nhưng nếu đã là vậy, tại sao Nguyên Hạo lại không hỏi về chuyện của Lưu Bình? Địch Thanh nghĩ đến đây, ánh mắt dời lên người của Dã Lợi Vượng Vinh. Thần sắc của Dã Lợi Vượng Vinh thận trọng, chậm rãi nói:
-Ta chỉ sợ…y bị Địch Thanh đầu độc.
Khi nghe thấy hai chữ “ Địch Thanh", ngón tay gõ như đánh trống của Nguyên Hạo cuối cùng cũng dừng lại giây lát, rồi lại nhanh chóng đánh nhịp như thường
-Địch Thanh giết Hạ Tùy, chạy khỏi phủ Hưng Khánh, lại giết vài tên Phó thống quân và Giám quân sứ của ta, chạy trốn thẳng theo hướng hướng tới Ngọc Môn quan, các ngươi vẫn chưa bắt được hắn ư?
Hạ Thủ Vân hận đến ngón tay đã bấm vào trong thịt, giọng run lên nói:
-Ngột Tốt, thần xin đích thân dẫn binh đi truy bắt Địch Thanh!
Địch Thanh giết chết con trai ruột của gã, Hạ Thủ Vân hận không thể lột da ăn thịt Địch Thanh, nhưng không được Ngột Tốt ra lệnh, ai cũng không thể tự ý lĩnh binh.
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Ta không hỏi ngươi.
Gã nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, người phụ trách truy bắt Địch Thanh là Dã Lợi Vương.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo đang nói đến hắn, trong lòng hồi hộp lo sợ.
Dã Lợi Vượng Vinh thở dài nói:
-Địch Thanh quỷ kế đa đoan, thân thủ cao cường, sẽ có một ngày… trở thành đại họa của ta. Lão thần bất lực, đến nay vẫn chưa bắt được Địch Thanh, vẫn xin Ngột Tốt thứ tội.
Nguyên Hạo nói:
-Nếu người chạy về phía Ngọc Môn quan là Địch Thanh, trái lại cũng thật khiến ta thất vọng.
Địch Thanh giật mình trong lòng, Dã Lợi Vượng Vinh mặt không biến sắc nói:
-Ngột Tốt sao lại nói vậy?
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Nghe về Địch Thanh mấy năm gần đây quả thực là không đơn giản, hắn ra sức chống lại Thiết Diều Tử, phá hỏng trại Hậu Kiều của ta, làm La Hầu Vương bị thương, lúc xây dựng thành Thanh Giản đã giết lùi không ít tộc trưởng đến quấy rối, thậm chí còn giết cả Bồ Đề Vương ở Bình Viễn….nếu đem so sánh thì hắn ngông cuồng hơn nhiều so với Thiết Bích Tướng Công, cũng xem như là một đối thủ của ta.
-Nhưng “thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành" (Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu, thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh, hạ sách là đánh phá thành lũy), hắn có tài lĩnh binh, lại đi hành nghề thích khách, thật khiến ta thất vọng. Nếu chỉ dám giết những hạng như Tthống quân, Giám quân sứ, càng là kẻ thất phu chi dũng (người vô học, kém mưu trí, dựa vào chút dũng khí mà làm bừa) . Loại người như vậy, hà tất chúng ta phải nhọc tâm?
Trương Nguyên nói:
-Địch Thanh tuyệt đối không phải chỉ là kẻ thất phu chi dũng, chẳng qua là đang thiếu Bá Nhạc (Bá Nhạc: người thời xuân thu, có tài xem tướng ngựa quý). Hắn gặp trở ngại bởi gia pháp tổ tông của Đại Tống, với thân phận một kẻ hành ngũ mà hắn có thể có được vị trí như ngày hôm nay, như vậy đã khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái, Trương Nguyên nói:
-Phạm Ung vô năng, hơn nữa Hạ đại nhân lại nhìn ra thằng nhóc này sẽ có mối uy hiếp đối với ta, vẫn luôn áp chế hắn, như vậy mới hạn chế sự phát huy của hắn, người này chỉ cần có được sự đề bạt của năng thần nhà Tống, e rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày thành rồng.
Nguyên Hạo không chút quan tâm mà nói:
-Thế ư? Triều đình nhà Tống có năng thần sao?
Trương Nguyên cẩn trọng nói:
-Sau trận chiến Tam Xuyên Khẩu, triều Tống đã phái Hạ Tủng trấn thủ biên cương…
-Người này háo sắc tham tài, không hiểu binh pháp, có gì phải lo lắng?
Nguyên Hạo nhạt nhẽo nói.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo nắm rõ chuyện biên cương Đại Tống như vậy, ngay cả đối với Địch Thanh hắn cũng hiểu rõ mồn một, hắn không khỏi lạnh cả sống lưng.
Trương Nguyên nói:
-Hạ Tủng đích thật chẳng đáng sợ, nhưng trước mắt ngoài trừ Hạ Tủng ra, triều đình nhà Tống còn phái thêm đám người hỗ trợ phòng thủ biên cương như Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ vân vân, có ba người này trấn giữ phía Tây Bắc, quân ta nếu muốn giành thắng lợi như trận Tam Xuyên Khẩu, chỉ sợ không còn dễ dàng nữa.
Ngón tay của Nguyên Hạo lại lần nữa dừng lại giây lát, lúc này mới nói:
-Bàng Tịch vững vàng giỏi giang, Phạm Trọng Yêm…không ngờ cũng được đề bạt ư?
Y không đánh giá Phạm Trọng Yêm, dường như cũng cảm thấy con người Phạm Trọng Yêm này khó mà đánh giá một cách bình thường được.
Trương Nguyên thở dài nói:
-Không sai…người này lúc lên lúc xuống, không sợ quyền quý, đắc tội Thái hậu, đắc tội cả Triệu Trinh, đắc tội Lã Di Giản, chỉ cần là trọng thần trong triều, nếu gã cảm thấy không đúng, liền dám thẳng thắng nói ra, không chút kiêng dè….
Nguyên Hạo trầm ngâm nói:
-Tính cách của con người này, nếu qua bên chỗ ta, có thể giữ được chức quan tương đương chức Trung Thư Lệnh.
Chỉ vài câu nói phác họa sơ sài của Trương Nguyên, vậy mà đã định hướng tư tưởng chủ đạo cho cuộc chinh chiến của người Đảng Hạng sau này, từ đây Tây Bắc sẽ phủ đầy khói lửa, khó mà yên bình.
Mưu kế của con người Trương Nguyên này, sao lại thâm độc đến thế?
Đám người trong điện ai nấy ngẫm nghĩ tâm tư riêng, Nguyên Hạo lại mở miệng lần nữa:
-Người Khiết Đan an nhàn đã lâu, đã chẳng còn lòng dạ lang sói, khó mà thuyết phục họ cùng xuất binh.
Trương Nguyên lập tức nói:
-Nhưng nếu ta tiếp tục thắng trận, bọn họ khó tránh khỏi có sẽ sự dao động.
Nguyên Hạo khẽ gật đầu, nói từng chữ một:
-Vì vậy điều quan trọng trước mắt không phải là xưng đế, mà là bước tiếp theo phải dùng binh như thế nào! Hạ đại nhân, trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ta đây đã cậy vào sức ngươi khá nhiều, không biết tiếp theo đây, ngươi cảm thấy phải dùng binh ở đâu thì tốt hơn đây?
Hạ Thủ Vân được sủng ái mà bất ngờ, vội nói:
-Những ngày gần đây, thần đã dốc hết trí lực, phác thảo địa hình Quan Lũng, đã định ra được kế sách tác chiến cho bước tiếp theo, kính xin Ngột Tốt xem qua.
Gã rút ra tấu chương từ trong ống tay áo, trình lên bằng hai tay.
Có thị vệ nhận lấy tấu chương, Nguyên Hạo đón lấy rồi xem qua hồi lâu, tán thưởng nói:
-Hạ đại nhân vất vả rồi.
Lúc nào gã nói chuyện cũng đều ôn hòa vui vẻ, Địch Thanh trên xà nhà nghe thấy, khó mà tưởng tượng một Nguyên Hạo mưu ma chước quỷ, gian trá xảo huyệt lại là loại người như vậy.
Nhưng Địch Thanh không thể không khâm phục kế sách dùng người của Nguyên Hạo, chỉ cần là người hữu dụng, Nguyên Hạo chẳng tiếc lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng, nhưng đối với người vô dụng thì….
Hạ Thủ Vân nghe Nguyên Hạo khen ngợi, gương mặt già nua rạng rỡ hẳn lên, vui không kể xiết.
Nguyên Hạo chuyển chủ đề nói:
-Dã Lợi Vương, ta nghe nói…đêm qua ngươi đã dẫn binh vào phủ đệ Lưu Bình, bắt giữ Lưu Bình, không biết nguyên cớ do đâu?
Người có tóc râu bạc phơ bước lên trước một bước, đáp lời rằng:
-Khởi bẩm Ngột Tốt, Lưu Bình muốn phản!
Trái tim Địch Thanh thót lên một cái, không phải vì nghe thấy tin tức Lưu Bình muốn tạo phản, mà là do nghe được giọng nói của người đó. Người đó chính là ở trong kiệu!
Dã Lợi Vương, đó chính là Dã Lợi Vượng Vinh, người quản lý Minh Đường Sương Quân, cũng chính là một trong Cửu Vương Long Bộ?
Chẳng trách Dã Lợi Vượng Vinh lại ngông cuồng như vậy, hứa hẹn nếu Địch Thanh làm được việc, muốn cái gì thì sẽ có cái đó; Chẳng trách người kiêu ngạo như Phi Ưng cũng phải hợp tác với Dã Lợi Vượng Vinh, bởi vì Dã Lợi Vượng Vinh đủ tư cách; Chẳng trách Địch Thanh vào được trong cung, tuy rằng việc vào cung như đi guốc trên băng, nhưng vẫn có thể vào được trong Thiên Hòa điện một cách dễ dàng và thuận lợi.
Chỉ bởi vì người chủ mưu của tất cả chuyện này chính là Dã Lợi Vượng Vinh!
Nhưng tại sao Dã Lợi Vượng Vinh lại muốn giết Nguyên Hạo, y chẳng phải là trợ thủ đắc lực của Nguyên Hạo sao? Địch Thanh nghĩ không thông, chỉ đành im lặng xem nốt màn kịch này.
Lúc Nguyên Hạo nghe thấy nghe thấy bốn chữ “Lưu Bình muốn phản", ngón tay gõ lên bàn không hề dừng lại, gã ôn tồn nói:
-Gã không có tư cách gì để phản đâu?
Tuy rằng Địch Thanh ở tít trên cao, nhưng mãi vẫn chưa nhìn rõ mặt của Nguyên Hạo. Hắn chỉ thấy được sau lưng, y phục, cung tiễn của Nguyên Hạo. Nhưng hắn nghe ra được, tuy khẩu khí của Nguyên Hạo thanh đạm, nhưng tự có cốt cách, đây chẳng cần nghi ngờ gì là một gã vô cùng tự tin, Nguyên Hạo căn bản là chẳng hề lo lắng về Lưu Bình.
Lưu Bình phản cũng được, không phản cũng được, hà tất Nguyên Hạo gã phải ra tay chứ? Nhưng nếu đã là vậy, tại sao Nguyên Hạo lại không hỏi về chuyện của Lưu Bình? Địch Thanh nghĩ đến đây, ánh mắt dời lên người của Dã Lợi Vượng Vinh. Thần sắc của Dã Lợi Vượng Vinh thận trọng, chậm rãi nói:
-Ta chỉ sợ…y bị Địch Thanh đầu độc.
Khi nghe thấy hai chữ “ Địch Thanh", ngón tay gõ như đánh trống của Nguyên Hạo cuối cùng cũng dừng lại giây lát, rồi lại nhanh chóng đánh nhịp như thường
-Địch Thanh giết Hạ Tùy, chạy khỏi phủ Hưng Khánh, lại giết vài tên Phó thống quân và Giám quân sứ của ta, chạy trốn thẳng theo hướng hướng tới Ngọc Môn quan, các ngươi vẫn chưa bắt được hắn ư?
Hạ Thủ Vân hận đến ngón tay đã bấm vào trong thịt, giọng run lên nói:
-Ngột Tốt, thần xin đích thân dẫn binh đi truy bắt Địch Thanh!
Địch Thanh giết chết con trai ruột của gã, Hạ Thủ Vân hận không thể lột da ăn thịt Địch Thanh, nhưng không được Ngột Tốt ra lệnh, ai cũng không thể tự ý lĩnh binh.
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Ta không hỏi ngươi.
Gã nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, người phụ trách truy bắt Địch Thanh là Dã Lợi Vương.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo đang nói đến hắn, trong lòng hồi hộp lo sợ.
Dã Lợi Vượng Vinh thở dài nói:
-Địch Thanh quỷ kế đa đoan, thân thủ cao cường, sẽ có một ngày… trở thành đại họa của ta. Lão thần bất lực, đến nay vẫn chưa bắt được Địch Thanh, vẫn xin Ngột Tốt thứ tội.
Nguyên Hạo nói:
-Nếu người chạy về phía Ngọc Môn quan là Địch Thanh, trái lại cũng thật khiến ta thất vọng.
Địch Thanh giật mình trong lòng, Dã Lợi Vượng Vinh mặt không biến sắc nói:
-Ngột Tốt sao lại nói vậy?
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Nghe về Địch Thanh mấy năm gần đây quả thực là không đơn giản, hắn ra sức chống lại Thiết Diều Tử, phá hỏng trại Hậu Kiều của ta, làm La Hầu Vương bị thương, lúc xây dựng thành Thanh Giản đã giết lùi không ít tộc trưởng đến quấy rối, thậm chí còn giết cả Bồ Đề Vương ở Bình Viễn….nếu đem so sánh thì hắn ngông cuồng hơn nhiều so với Thiết Bích Tướng Công, cũng xem như là một đối thủ của ta.
-Nhưng “thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành" (Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu, thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh, hạ sách là đánh phá thành lũy), hắn có tài lĩnh binh, lại đi hành nghề thích khách, thật khiến ta thất vọng. Nếu chỉ dám giết những hạng như Tthống quân, Giám quân sứ, càng là kẻ thất phu chi dũng (người vô học, kém mưu trí, dựa vào chút dũng khí mà làm bừa) . Loại người như vậy, hà tất chúng ta phải nhọc tâm?
Trương Nguyên nói:
-Địch Thanh tuyệt đối không phải chỉ là kẻ thất phu chi dũng, chẳng qua là đang thiếu Bá Nhạc (Bá Nhạc: người thời xuân thu, có tài xem tướng ngựa quý). Hắn gặp trở ngại bởi gia pháp tổ tông của Đại Tống, với thân phận một kẻ hành ngũ mà hắn có thể có được vị trí như ngày hôm nay, như vậy đã khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái, Trương Nguyên nói:
-Phạm Ung vô năng, hơn nữa Hạ đại nhân lại nhìn ra thằng nhóc này sẽ có mối uy hiếp đối với ta, vẫn luôn áp chế hắn, như vậy mới hạn chế sự phát huy của hắn, người này chỉ cần có được sự đề bạt của năng thần nhà Tống, e rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày thành rồng.
Nguyên Hạo không chút quan tâm mà nói:
-Thế ư? Triều đình nhà Tống có năng thần sao?
Trương Nguyên cẩn trọng nói:
-Sau trận chiến Tam Xuyên Khẩu, triều Tống đã phái Hạ Tủng trấn thủ biên cương…
-Người này háo sắc tham tài, không hiểu binh pháp, có gì phải lo lắng?
Nguyên Hạo nhạt nhẽo nói.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo nắm rõ chuyện biên cương Đại Tống như vậy, ngay cả đối với Địch Thanh hắn cũng hiểu rõ mồn một, hắn không khỏi lạnh cả sống lưng.
Trương Nguyên nói:
-Hạ Tủng đích thật chẳng đáng sợ, nhưng trước mắt ngoài trừ Hạ Tủng ra, triều đình nhà Tống còn phái thêm đám người hỗ trợ phòng thủ biên cương như Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ vân vân, có ba người này trấn giữ phía Tây Bắc, quân ta nếu muốn giành thắng lợi như trận Tam Xuyên Khẩu, chỉ sợ không còn dễ dàng nữa.
Ngón tay của Nguyên Hạo lại lần nữa dừng lại giây lát, lúc này mới nói:
-Bàng Tịch vững vàng giỏi giang, Phạm Trọng Yêm…không ngờ cũng được đề bạt ư?
Y không đánh giá Phạm Trọng Yêm, dường như cũng cảm thấy con người Phạm Trọng Yêm này khó mà đánh giá một cách bình thường được.
Trương Nguyên thở dài nói:
-Không sai…người này lúc lên lúc xuống, không sợ quyền quý, đắc tội Thái hậu, đắc tội cả Triệu Trinh, đắc tội Lã Di Giản, chỉ cần là trọng thần trong triều, nếu gã cảm thấy không đúng, liền dám thẳng thắng nói ra, không chút kiêng dè….
Nguyên Hạo trầm ngâm nói:
-Tính cách của con người này, nếu qua bên chỗ ta, có thể giữ được chức quan tương đương chức Trung Thư Lệnh.
Tác giả :
Mặc Vũ