Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 200: Lời thề (7)
Gió xuân ấm áp, nhộn nhịp hỗn loạn. Địch Thanh cô đơn đứng đó, như đang đứng ở đồng cỏ bát ngát, nghe thấy Ông cụ Cao vẫn đang nhiệt tình nói:
-Sau đó cô ấy có gặp lại ngươi chưa? Ta nói cho cô ấy tên của ngươi, xem ra cô ấy rất hài lòng. Cô ấy rất thích Phượng Cầu Hoàng đó, mỗi khi tới đây, cô ấy đều nhìn ngắm rất lâu. Địch tiểu ca, hay là ngươi hãy lấy một giỏ đi, ta đảm bảo ngươi tặng cho cố ấy giỏ hoa này, cô ấy sẽ rất thích.
Địch Thanh muốn nói: “Cô ấy sẽ thích", nhưng cổ họng nghẹn cứng, ngực đau đớn, lâu sau mới cất giọng nhẹ nhàng nói:
-Cô ấy không cần nữa rồi.
Hắn không biết phải dùng hết bao nhiêu công sức mới nói ra được câu này, cuối cùng chỉ cúi đầu.
Ông cụ Cao cuối cùng cũng nhận ra có chút không đúng, vội nó:
-Không cần cũng được.
Đang lúc nói chuyện, bỗng bên cạnh có một bàn tay mập mạp với tay cầm lấy giỏ hoa.
Một người khẽ nói:
-Hoa này… bản công tử muốn có.
Địch Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, lấy ống tay áo lau mắt, ngẩng đầu nhìn vô cùng kinh ngạc.
Người đang đến đúng là Triệu Trinh, anh ta vẫn ăn mặc như Thánh công tử năm đó, tay cầm quạt giấy, có một người đứng bên cạnh, đó chính là Diêm Văn Ứng. Triệu Trinh nhìn giỏ hoa trên tay Diêm Văn Ứng, rồi lại nhìn Địch Thanh, từ từ bước tới nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao ta muốn giữ ngươi lại kinh thành không?
Địch Thanh lắc lắc đầu. Triệu Trinh sụt sùi nó:
-Bởi vì ngươi và ta quen biết bao năm qua, chưa từng mưu toan gì với ta, ta thực sự rất cần người như ngươi.
Địch Thanh có đôi chút xúc động, nhưng vẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Phi Tuyết đứng bên nhìn Triệu Trinh và Địch Thanh, ánh mắt vẫn trong veo, ngây thơ, tựa như đang nhìn gì đó, đột nhiên nói:
- Ngươi có biết vì sao hắn nhất định muốn rời Biện Kinh không?
Triệu Trinh hơi giật mình, quay qua nhìn Phi Tuyết, hồi lâu mới nói:
-Ngươi…đang nói chuyện với ta?
Phi Tuyết nhìn đăm đăm vào Triệu Trinh với vẻ bình tĩnh trước sau như một:
-Không sai. Ta đúng là đang nói chuyện với ngươi. Địch Thanh không nợ ngươi gì chứ?
Diêm Văn Ứng quát lớn:
-To gan.
Triệu Trinh khoát khoát tay, cắt ngang tiếng quát của Diêm Văn Ứng, phiền muộn nói:
-Ngươi nói không sai, Địch Thanh quả là không nợ ta, là ta nợ hắn, bởi vậy ta mới muốn bù đắp cho hắn.
-Nếu ngươi là bạn anh ta thì không nên miễn cưỡng anh ta.
Ánh mắt Phi Tuyết lạnh lùng, bình thản nói:
-Chỉ cần ngươi không miễn cưỡng anh ta, anh ta sẽ rất cảm kích ngươi. Anh ta không phải là kẻ tham lam, chẳng qua... anh ta là một kẻ si mê. Rốt cuộc ngươi muốn anh ta cảm kích ngươi cả đời, hay là muốn anh ta ghét ngươi cả đời?
Địch Thanh rất ngạc nhiên, thầm nghĩ vì sao Phi Tuyết lại hiểu rõ chuyện trong lòng hắn như vậy? Những điều Phi Tuyết nói, chẳng lẽ là giúp Địch Thanh giải quyết những khó khăn?
Ánh mắt Triệu Trinh lộ vẻ trầm tư, nhìn Phi Tuyết tràn đầy kinh ngạc.
Phi Tuyết lại nói với Triệu Trinh:
-Ngươi đương nhiên cũng là người có những sở thích, nếu ngươi có thể, liệu có giống được như Địch Thanh? Hãy đặt mình vào địa vị anh ta, ngươi không nên làm khó anh ta nữa.
Sắc mặt Triệu Trinh đã đổi, nhớ tới Vương mỹ nhân, đầu óc rộn ràng.
Chuyện cũ như cát làm mờ mắt, nhưng khó mà thôi lưu luyến.
Địch Thanh cảm kích nhìn Phi Tuyết, rồi lại nhìn Phượng Cầu Hoàng, hạ quyết tâm, bỗng nhiên tiến lên trước, nhìm chằm chằm Triệu Trinh nói:
-Thánh công tử, ta cầu xin công tử một chuyện. Năm đó ta và Vũ Thường gặp nhau ở chùa đại tướng quốc, đã lọt vào mắt xanh của nhau, cùng thề nguyện. Năm đó Địch Thanh chỉ tặng cho nàng một giỏ hoa, nàng đã tặng lại cho hắn một tấm chân tình. Địch Thanh đời này sẽ mãi không quên được Vũ Thường.
Hắn gọi là “Thánh công tử", thứ nhất là biết Triệu Trinh không muốn tiết lộ thân phận, thứ hai còn là giống như đang đùa với Triệu Trinh.
Lúc Triệu Trinh nghe thấy ba từ “ Thánh công tử" thì sắc mặt lo lắng, lại nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Địch Thanh, than thở trong lòng, chỉ nghĩ: “Năm đó Trẫm… tại sao lại không có được sự kiên trì như của Địch Thanh. Trẫm không như hắn. Địch Thanh là kẻ có tình, cũng sẽ không vô nghĩa đối với Trẫm, Trẫm hà tất phải đau khổ làm khó hắn nữa?
-Năm đó, lúc đi huyện Củng, thần từng nói: “ Vũ Thường, khi ta trở về sẽ thưa chuyện với bá phụ, bá mẫu để cưới nàng. Địch Thanh vô tài, vô thế, chỉ có tấm lòng chân thành" Câu nói này, Vũ Thường ghi nhớ, ta ghi nhớ.
Địch Thanh nhắc lại những lời nói năm đó, cứ như Vũ Thường đang ở trước mặt.
Có lẽ thời gian trôi nhanh, nhưng lời hứa vẫn còn nguyên, và cũng sẽ không thay đổi.
-Ta không biết Vũ Thường liệu có tỉnh lại hay không, ta không biết còn có thể nhìn thấy nàng mở mắt hay không, ta càng không biết liệu có tìm được Hương Ba Lạp hay không.
Mi mắt Địch Thanh ướt ướt, một lúc nhìn Triệu Trinh nói:
-Nhưng ta biết một điều, trái tim này của Địch Thanh mãi mãi không thay đổi.
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, cắt tuyết xẻ băng:
-Trong lòng ta, Vũ Thường đã là vợ của ta, bất luận là sống hay chết! Cuộc đời này Địch Thanh không cầu quan cao, không cầu hậu tước, Địch Thanh có thể không cần gì hết, nhưng ta không thể không có tấm lòng của Vũ Thường. Địch Thanh không cầu điều gì, chỉ cầu xin công tử cho ta xuất kinh, lại chiến đấu ở Tây Bắc. Địch Thanh sống cũng được, chết cũng xong, chiến đấu không phụ thiên hạ, lòng không phụ Vũ Thường. Cuộc đời này Địch Thanh không hối hận, không tiếc nuối.
Sau khi nói xong, hắn hành lễ, rồi lại không nói gì nữa. Thân thể cường tráng đó tựa như núi Trầm Ngư, trong hương hoa viết lên niềm vui, nỗi buồn. Hắn đã quyết định, bất luận thế nào cũng phải xuất kinh, không ai có thể ngăn cản được hắn.
Triệu Trinh lặng lẽ nhìn sự kiên trì của Địch Thanh, lâu sau mới nói:
-Lần này ta đến vốn là muốn cho ngươi xuất kinh.
Đột nhiên Địch Thanh ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng đầy ý cảm ơn.
Phi Tuyết lại nhìn vẻ mặt của Triệu Trinh, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Trong đôi mắt trong suốt của nàng tựa như có màn sương mù bao phủ.
Triệu Trinh cầm lấy giỏ Phượng Cầu Hoàng từ tay Diêm Văn Ứng đưa cho Địch Thanh, than thở:
-Ta đã không tặng được cho ngươi cái gì, giỏ hoa này coi như một chút lòng thành của ta. Địch Thanh, Tây Bắc lạnh giá, ngươi phải bảo trọng.
Nói xong, vỗ vỗ vai Địch Thanh. Triệu Trinh có đôi chút rầu rĩ, vốn dĩ muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại quay người bước đi.
Bước đi trên phố, Triệu Trinh đột nhiên muốn khóc rống lên, chỉ là đang nghĩ: “Năm đó nếu ta ở trước mặt Thái Hậu, cũng kiên trì như vậy thì kết quả sẽ như thế nào?"
Đáng tiếc có một số chuyện mãi mãi sẽ không có đáp án.
Địch Thanh cầm giỏ hoa, nhìn Triệu Trinh đi xa, trong lúc nhất thời bị kích động không nói được gì, chờ cho tinh thần hồi phục lại, cảm kích nhìn về phía Phi Tuyết, muốn cảm ơn những câu nói ban nãy của cô thì phát hiện Phi Tuyết đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng lặng lẽ đến, rồi lẳng lặng đi, tựa như khói mà không phải khói.
Phố dài, trăng hoa đẹp đẽ, người con trai cầm bó hoa đứng đó, nhưng lòng thì hướng về phía xa xa, không biết tiếng than thở ở đâu vọng đến phá vỡ ngày dài, bay tới tận quan ải.
Bầu trời rộng lớn, có con chim Ưng bay qua, quanh quẩn phía chân trời xa xa, nhìn xuống chúng sinh, làn sương dày đặc phủ trắng cây cối, những chiếc lá ngả vàng, vạn vật đã bắt đầu vào tiết trời mùa đông.
Vùng Khoan Châu cổ cách đông bắc Duyên Châu hơn hai trăm dặm thiếu đi sự yên lặng đầu đông, nhưng lại có nhiều hơn bầu không khí sục sôi.
Khoan Châu vốn là thành cổ bỏ hoang, trong quá trình tu sửa lại gần một năm nay, đã san mặt đất cao hơn, gọi là thành Thanh Giản.
Kể từ khi triều định hạ chỉ để cho Chủng Thế Hành làm phán quan Phu Châu, sau khi phụ trách việc tu sửa thành Thanh Giản, bách tính ở hai bên thành, bất luận là người Khương hay người Hán đều vui mừng nhảy múa, chủ động đến khiêng đá nâng cao mặt đất, đào hào lũy, mương rãnh.
Trước kia trại Kim Minh ở phía bắc, đa phần là người Khương và người Hán lẫn lộn, nhưng mỗi khi có chiến sự, Đại Tống lúc nào cũng trốn tránh không chịu xuất hiện, giữ vững trại Kim Minh. Từ đó đến nay, phía Bắc là nơi cư ngụ của những người dân không may mắn, liên tiếp bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, khổ không thể tả hết. Lần này xây thành ở phía bắc của trại Kim Minh, mọi người đều không khỏi cho rằng đây là nơi phúc lợi cho dân chúng, nên hăng hái đến giúp đỡ.
Hoàng hôn xuống, một đám quan sĩ đang xác cát vào thành, có một người dân đang đào thành hào kêu lên:
-Cát Đô đầu, mọi người mệt muốn chết rồi, lại đây nói chuyện về Địch chỉ huy giải lao chút đi.
Trời tuy lạnh, vị Cát Đô đầu đó vẫn cởi trần, để lộ ra thân thể cường tráng, trên trán vẫn đẫm mồ hôi. Nghe thấy vậy tháo cát rồi hỏi:
-Hôm qua ta kể đến đâu rồi nhỉ?
Một người đàn ông mặt đỏ bừng tiếp lời:
-Địch chỉ huy đại chiến Thiết Diều Tử, công phá trại Hậu Kiều, phẫn nộ với chuyện của La Hầu Vương, kể tới mười bảy lần rồi…tuy nhiên mỗi lần đều không giống nhau. Nhưng dù sao cũng nghe nhiều rồi, Đô đầu kể cái gì khác mới mẻ hơn đi.
-Sau đó cô ấy có gặp lại ngươi chưa? Ta nói cho cô ấy tên của ngươi, xem ra cô ấy rất hài lòng. Cô ấy rất thích Phượng Cầu Hoàng đó, mỗi khi tới đây, cô ấy đều nhìn ngắm rất lâu. Địch tiểu ca, hay là ngươi hãy lấy một giỏ đi, ta đảm bảo ngươi tặng cho cố ấy giỏ hoa này, cô ấy sẽ rất thích.
Địch Thanh muốn nói: “Cô ấy sẽ thích", nhưng cổ họng nghẹn cứng, ngực đau đớn, lâu sau mới cất giọng nhẹ nhàng nói:
-Cô ấy không cần nữa rồi.
Hắn không biết phải dùng hết bao nhiêu công sức mới nói ra được câu này, cuối cùng chỉ cúi đầu.
Ông cụ Cao cuối cùng cũng nhận ra có chút không đúng, vội nó:
-Không cần cũng được.
Đang lúc nói chuyện, bỗng bên cạnh có một bàn tay mập mạp với tay cầm lấy giỏ hoa.
Một người khẽ nói:
-Hoa này… bản công tử muốn có.
Địch Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, lấy ống tay áo lau mắt, ngẩng đầu nhìn vô cùng kinh ngạc.
Người đang đến đúng là Triệu Trinh, anh ta vẫn ăn mặc như Thánh công tử năm đó, tay cầm quạt giấy, có một người đứng bên cạnh, đó chính là Diêm Văn Ứng. Triệu Trinh nhìn giỏ hoa trên tay Diêm Văn Ứng, rồi lại nhìn Địch Thanh, từ từ bước tới nói:
-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao ta muốn giữ ngươi lại kinh thành không?
Địch Thanh lắc lắc đầu. Triệu Trinh sụt sùi nó:
-Bởi vì ngươi và ta quen biết bao năm qua, chưa từng mưu toan gì với ta, ta thực sự rất cần người như ngươi.
Địch Thanh có đôi chút xúc động, nhưng vẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Phi Tuyết đứng bên nhìn Triệu Trinh và Địch Thanh, ánh mắt vẫn trong veo, ngây thơ, tựa như đang nhìn gì đó, đột nhiên nói:
- Ngươi có biết vì sao hắn nhất định muốn rời Biện Kinh không?
Triệu Trinh hơi giật mình, quay qua nhìn Phi Tuyết, hồi lâu mới nói:
-Ngươi…đang nói chuyện với ta?
Phi Tuyết nhìn đăm đăm vào Triệu Trinh với vẻ bình tĩnh trước sau như một:
-Không sai. Ta đúng là đang nói chuyện với ngươi. Địch Thanh không nợ ngươi gì chứ?
Diêm Văn Ứng quát lớn:
-To gan.
Triệu Trinh khoát khoát tay, cắt ngang tiếng quát của Diêm Văn Ứng, phiền muộn nói:
-Ngươi nói không sai, Địch Thanh quả là không nợ ta, là ta nợ hắn, bởi vậy ta mới muốn bù đắp cho hắn.
-Nếu ngươi là bạn anh ta thì không nên miễn cưỡng anh ta.
Ánh mắt Phi Tuyết lạnh lùng, bình thản nói:
-Chỉ cần ngươi không miễn cưỡng anh ta, anh ta sẽ rất cảm kích ngươi. Anh ta không phải là kẻ tham lam, chẳng qua... anh ta là một kẻ si mê. Rốt cuộc ngươi muốn anh ta cảm kích ngươi cả đời, hay là muốn anh ta ghét ngươi cả đời?
Địch Thanh rất ngạc nhiên, thầm nghĩ vì sao Phi Tuyết lại hiểu rõ chuyện trong lòng hắn như vậy? Những điều Phi Tuyết nói, chẳng lẽ là giúp Địch Thanh giải quyết những khó khăn?
Ánh mắt Triệu Trinh lộ vẻ trầm tư, nhìn Phi Tuyết tràn đầy kinh ngạc.
Phi Tuyết lại nói với Triệu Trinh:
-Ngươi đương nhiên cũng là người có những sở thích, nếu ngươi có thể, liệu có giống được như Địch Thanh? Hãy đặt mình vào địa vị anh ta, ngươi không nên làm khó anh ta nữa.
Sắc mặt Triệu Trinh đã đổi, nhớ tới Vương mỹ nhân, đầu óc rộn ràng.
Chuyện cũ như cát làm mờ mắt, nhưng khó mà thôi lưu luyến.
Địch Thanh cảm kích nhìn Phi Tuyết, rồi lại nhìn Phượng Cầu Hoàng, hạ quyết tâm, bỗng nhiên tiến lên trước, nhìm chằm chằm Triệu Trinh nói:
-Thánh công tử, ta cầu xin công tử một chuyện. Năm đó ta và Vũ Thường gặp nhau ở chùa đại tướng quốc, đã lọt vào mắt xanh của nhau, cùng thề nguyện. Năm đó Địch Thanh chỉ tặng cho nàng một giỏ hoa, nàng đã tặng lại cho hắn một tấm chân tình. Địch Thanh đời này sẽ mãi không quên được Vũ Thường.
Hắn gọi là “Thánh công tử", thứ nhất là biết Triệu Trinh không muốn tiết lộ thân phận, thứ hai còn là giống như đang đùa với Triệu Trinh.
Lúc Triệu Trinh nghe thấy ba từ “ Thánh công tử" thì sắc mặt lo lắng, lại nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Địch Thanh, than thở trong lòng, chỉ nghĩ: “Năm đó Trẫm… tại sao lại không có được sự kiên trì như của Địch Thanh. Trẫm không như hắn. Địch Thanh là kẻ có tình, cũng sẽ không vô nghĩa đối với Trẫm, Trẫm hà tất phải đau khổ làm khó hắn nữa?
-Năm đó, lúc đi huyện Củng, thần từng nói: “ Vũ Thường, khi ta trở về sẽ thưa chuyện với bá phụ, bá mẫu để cưới nàng. Địch Thanh vô tài, vô thế, chỉ có tấm lòng chân thành" Câu nói này, Vũ Thường ghi nhớ, ta ghi nhớ.
Địch Thanh nhắc lại những lời nói năm đó, cứ như Vũ Thường đang ở trước mặt.
Có lẽ thời gian trôi nhanh, nhưng lời hứa vẫn còn nguyên, và cũng sẽ không thay đổi.
-Ta không biết Vũ Thường liệu có tỉnh lại hay không, ta không biết còn có thể nhìn thấy nàng mở mắt hay không, ta càng không biết liệu có tìm được Hương Ba Lạp hay không.
Mi mắt Địch Thanh ướt ướt, một lúc nhìn Triệu Trinh nói:
-Nhưng ta biết một điều, trái tim này của Địch Thanh mãi mãi không thay đổi.
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, cắt tuyết xẻ băng:
-Trong lòng ta, Vũ Thường đã là vợ của ta, bất luận là sống hay chết! Cuộc đời này Địch Thanh không cầu quan cao, không cầu hậu tước, Địch Thanh có thể không cần gì hết, nhưng ta không thể không có tấm lòng của Vũ Thường. Địch Thanh không cầu điều gì, chỉ cầu xin công tử cho ta xuất kinh, lại chiến đấu ở Tây Bắc. Địch Thanh sống cũng được, chết cũng xong, chiến đấu không phụ thiên hạ, lòng không phụ Vũ Thường. Cuộc đời này Địch Thanh không hối hận, không tiếc nuối.
Sau khi nói xong, hắn hành lễ, rồi lại không nói gì nữa. Thân thể cường tráng đó tựa như núi Trầm Ngư, trong hương hoa viết lên niềm vui, nỗi buồn. Hắn đã quyết định, bất luận thế nào cũng phải xuất kinh, không ai có thể ngăn cản được hắn.
Triệu Trinh lặng lẽ nhìn sự kiên trì của Địch Thanh, lâu sau mới nói:
-Lần này ta đến vốn là muốn cho ngươi xuất kinh.
Đột nhiên Địch Thanh ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ, nhưng đầy ý cảm ơn.
Phi Tuyết lại nhìn vẻ mặt của Triệu Trinh, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Trong đôi mắt trong suốt của nàng tựa như có màn sương mù bao phủ.
Triệu Trinh cầm lấy giỏ Phượng Cầu Hoàng từ tay Diêm Văn Ứng đưa cho Địch Thanh, than thở:
-Ta đã không tặng được cho ngươi cái gì, giỏ hoa này coi như một chút lòng thành của ta. Địch Thanh, Tây Bắc lạnh giá, ngươi phải bảo trọng.
Nói xong, vỗ vỗ vai Địch Thanh. Triệu Trinh có đôi chút rầu rĩ, vốn dĩ muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại quay người bước đi.
Bước đi trên phố, Triệu Trinh đột nhiên muốn khóc rống lên, chỉ là đang nghĩ: “Năm đó nếu ta ở trước mặt Thái Hậu, cũng kiên trì như vậy thì kết quả sẽ như thế nào?"
Đáng tiếc có một số chuyện mãi mãi sẽ không có đáp án.
Địch Thanh cầm giỏ hoa, nhìn Triệu Trinh đi xa, trong lúc nhất thời bị kích động không nói được gì, chờ cho tinh thần hồi phục lại, cảm kích nhìn về phía Phi Tuyết, muốn cảm ơn những câu nói ban nãy của cô thì phát hiện Phi Tuyết đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng lặng lẽ đến, rồi lẳng lặng đi, tựa như khói mà không phải khói.
Phố dài, trăng hoa đẹp đẽ, người con trai cầm bó hoa đứng đó, nhưng lòng thì hướng về phía xa xa, không biết tiếng than thở ở đâu vọng đến phá vỡ ngày dài, bay tới tận quan ải.
Bầu trời rộng lớn, có con chim Ưng bay qua, quanh quẩn phía chân trời xa xa, nhìn xuống chúng sinh, làn sương dày đặc phủ trắng cây cối, những chiếc lá ngả vàng, vạn vật đã bắt đầu vào tiết trời mùa đông.
Vùng Khoan Châu cổ cách đông bắc Duyên Châu hơn hai trăm dặm thiếu đi sự yên lặng đầu đông, nhưng lại có nhiều hơn bầu không khí sục sôi.
Khoan Châu vốn là thành cổ bỏ hoang, trong quá trình tu sửa lại gần một năm nay, đã san mặt đất cao hơn, gọi là thành Thanh Giản.
Kể từ khi triều định hạ chỉ để cho Chủng Thế Hành làm phán quan Phu Châu, sau khi phụ trách việc tu sửa thành Thanh Giản, bách tính ở hai bên thành, bất luận là người Khương hay người Hán đều vui mừng nhảy múa, chủ động đến khiêng đá nâng cao mặt đất, đào hào lũy, mương rãnh.
Trước kia trại Kim Minh ở phía bắc, đa phần là người Khương và người Hán lẫn lộn, nhưng mỗi khi có chiến sự, Đại Tống lúc nào cũng trốn tránh không chịu xuất hiện, giữ vững trại Kim Minh. Từ đó đến nay, phía Bắc là nơi cư ngụ của những người dân không may mắn, liên tiếp bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, khổ không thể tả hết. Lần này xây thành ở phía bắc của trại Kim Minh, mọi người đều không khỏi cho rằng đây là nơi phúc lợi cho dân chúng, nên hăng hái đến giúp đỡ.
Hoàng hôn xuống, một đám quan sĩ đang xác cát vào thành, có một người dân đang đào thành hào kêu lên:
-Cát Đô đầu, mọi người mệt muốn chết rồi, lại đây nói chuyện về Địch chỉ huy giải lao chút đi.
Trời tuy lạnh, vị Cát Đô đầu đó vẫn cởi trần, để lộ ra thân thể cường tráng, trên trán vẫn đẫm mồ hôi. Nghe thấy vậy tháo cát rồi hỏi:
-Hôm qua ta kể đến đâu rồi nhỉ?
Một người đàn ông mặt đỏ bừng tiếp lời:
-Địch chỉ huy đại chiến Thiết Diều Tử, công phá trại Hậu Kiều, phẫn nộ với chuyện của La Hầu Vương, kể tới mười bảy lần rồi…tuy nhiên mỗi lần đều không giống nhau. Nhưng dù sao cũng nghe nhiều rồi, Đô đầu kể cái gì khác mới mẻ hơn đi.
Tác giả :
Mặc Vũ