Sáp Huyết
Quyển 2 - Chương 171: Khởi chiến (p3)
Địch Thanh nhìn sang chỗ khác, trong lòng nghĩ: “Năm đó ở Kinh Thành mình mặc dù đã nghe nói đến những người Hạ Thủ Vân, Cát Hoài Mẫn nhưng chưa từng gặp mặt. Không ngờ rằng bộ dạng lại như thế này. Nhưng cha là anh hùng con là hảo hán, cha là cẩu quan con sẽ ngu dốt, Hạ Tùy nham hiểm thì Hạ Thủ này chưa chắc đã là người lương thiện."
Lúc Địch Thanh đang cân nhắc thì Phạm Ung đã cau mày nói:
- Địch Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta thấy trong nha rối loạn cả lên, lại còn có 3 người bị trói liền hỏi một câu.
Địch Thanh nói:
- Ty chức đang truy bắt hung đồ …
Phạm Ung hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy đã bắt được chưa?
Địch Thanh chỉ vào ba người Tiền Ngộ Bản nói:
- Ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã bắt được hung đồ giết hại thuộc hộ, chứng cớ vô cùng xác thực, đang chuẩn bị đưa chúng ra chém đầu.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Khuất Hàn, Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Khuất Hàn lấy công chuộc tội, vừa tha chết cho y.
Khuất Hàn thầm vui mừng, tuy biết rằng nếu có sống sót cũng chưa chắc đã dễ chịu, nhưng dù sao thì đã sống sót qua giờ phút này. Trong mắt Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh đều lộ ý oán giận nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, Khuất Hàn không dám nhìn họ, trong lòng thầm mắng, “lúc nãy lão tử bị lôi ra chém đầu thì các ngươi có ai nói tốt cho ta một câu chứ? Cha chết mẹ lấy người khác, người nào tự giữ tính mạng người đó đi, dù sao các ngươi chết cũng hơn là ta phải chết."
Một câu nói của Địch Thanh như chôn một thanh đao giữa ba người, đồng thời ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lòng thầm nghĩ: “ta vốn cho rằng Cát Chấn Viễn không cần ra mặt, hiện tại xem ra y có ra mặt chưa chắc đã có tác dụng.
Hạ Tùy vội la lên:
- Phạm đại nhân, mọi việc đều do Địch Thanh làm chủ, mong Phan đại nhân minh xét.
Phạm Ung đã tới chỗ Địch Thanh ngồi xuống cau mày nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, Địch Thanh … không, hay là Hạ Tùy ngươi nói xem nào.
Hạ Tùy đắc ý lập tức nói:
- Phạm đại nhân, Khuất Hàn của Tân Trại tự ý giết mọi rợ để lập công còn muốn vu cáo Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh gánh tội thay. Địch Thanh không rõ trắng đen liền trói luôn cả ba người đó lại, xin Phan đại nhân làm chủ, giết Khuất Hàn thả hai người Tiền Ngộ Bản ra.
Lúc y nói đã đi tới bên cạnh Khuất Hàn.
Tiền Ngộ Bản thầm thở phào một tiếng, liếc sang Thiết Lãnh biểu lộ cảm xúc.
Khuất Hàn kêu lên:
- Ngươi nói láo, sự thật không phải như thế, là Tiền Ngộ Bản chỉ thị cho ta, Hạ Tùy … ngươi …
Y vẫn chưa nói xong thì bỗng nhiên gào lên một tiếng rồi ngã về phía sau.
Địch Thanh cả kinh liền nhìn thấy cổ họng Khuất Hàn xuất hiện một vết dao, máu tươi trào ra.
Cổ họng Khuất Hàn nấc lên nhìn chằm chằm vào Hạ Tùy nhưng cuối cùng cũng không nói hết được câu đó đã ngửa mặt lên ngã xuống.
Không biết từ lúc nào trong tay Hạ Tùy đã có thêm một con dao găm, vừa vung tay lên liền cứa vào cổ họng Khuất Hàn. Y nhìn sang Địch Thanh khóe miệng nhếch lên châm biếm, rồi trở lại trước mặt Phạm Ung nói:
- Phạm đại nhân, hung thủ đã đền tội! chuyện này … đã chấm dứt rồi.
Tình hình lúc này, vốn dĩ không dám cứ vậy nà động thủ, hiện tại có cha y ở đây, y không còn lo lắng gì nữa.
Hạ Thủ Vân mở miệng nói:
- Chuyện này xử trí như vậy cũng tốt.
Từ đầu tới cuối ông ta chỉ nói một câu, nhưng vừa mở miệng ra là đưa ra kết luận cho vụ án này.
Mùi máu tanh nồng, Phạm Ung giật mình kinh hãi nhíu mày nhưng trong lòng cũng đồng ý với cách xử lý của Hạ Tùy. Ông ngẩng đầu nhìn ra xa nói:
- Vệ Mộ Sơn Phong, chuyện này kẻ ác đã chết, ngươi dẫn họ quay về đi.
Trong đám người có một người đi ra, hai má hóp lại, mặc một áo khoác màu xám.
Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý nhìn thấy người này thì nhảy bổ ra, Vệ Mộ Sơn Thanh kêu lên:
- Đại ca.
A Lý cũng hét lên:
- Tộc trưởng.
Địch Thanh thấy đã biết người đó là Vệ Mộ Sơn Phong, cũng chính là tộc trưởng tộc Vệ Mộ.
Khuất Hàn bị giết nằm ngoài dự kiến của Địch Thanh, tâm tư của hắn xoay nhanh, thừa lúc Vệ Mộ Sơn Thanh đi lên phía trước thì đột nhiên tới bên cạnh Tư Mã Bất Quần nói nhỏ vài câu.
Tư Mã Bất Quần có chút ngạc nhiên quay đầu sang phía Hoa Đà dò hỏi, sắc mặt Hoa Đà tái nhợt đang lẩm lẩm gì đó.
Lúc này Vệ Mộ Sơn Phong đã đi tới trước mặt Phạm Ung, do dự một lúc cuối cùng nói:
- Phạm đại nhân sáng suốt, tại hạ bái phục, chỉ có điều tại hạ vẫn còn một việc phải thỉnh cầu.
Hóa ra người Vệ Mộ tộc bị giết, Vệ Mộ tộc tới đây tính sổ, đã mấy lần không có kết quả nên Vệ Mộ Sơn Phong liền đi Duyên Châu tìm Phạm Ung đứng ra lấy lại lẽ công bằng.
Vệ Mộ tộc luôn được sự che chở bởi Tống triều, trong lòng Vệ Mộ Sơn Phong tuy rằng phẫn nộ cũng không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt với Tống triều.
Phạm Ung thấy Vệ Mộ Sơn Phong tới Duyên Châu thực ra cũng chẳng thèm để ý tới y, nhưng Phạm Ung bị giáng chức xuống Duyên Châu không muốn chuyện của người Khương truyền tới triều đình. Hơn nữa lại nghe Hạ Thủ Vân nói gần đây người Đảng Hạng lại có dấu hiệu xuất binh ra Hoành Sơn, Phạm Ung và Hạ Thủ Vân mới cùng đi tới Kim minh trại trấn an Thiết bích tướng công Lý Sĩ Bân của Kim minh trại, vì vậy vòng đến Tân trại.
Nghe Vệ Mộ Sơn Phong có yêu cầu, Phạm Ung giữ lấy bình tĩnh nói:
- Ngươi nói ra nghe xem nào.
Vệ Mộ Sơn Phong mệt mỏi nói:
- Chuyện này có thể như vậy coi như xong …
Lời này vừa nói ra A Lý đã kêu lên:
- Tộc trưởng! không thể như vậy mà xong được, vẫn còn hung đồ!
Vệ Mộ Sơn Phong quay đầu lại quát:
- Câm miệng, chuyện này ta nói xong là xong.
A Lý ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi, Vệ Mộ Sơn Thanh đã kéo A Lý lại thấp giọng nói:
- A Lý, tộc trưởng cũng có chỗ khó xử, ở đây có Phạm tri châu và Đô bộ thự, Địch chỉ huy cũng khó xử, nếu như ngươi biết điều thì không nên làm họ khó xử nữa.
A Lý cắn răng không nói quay đầu nhìn sang phía Địch Thanh, đột nhiên phát hiện Địch Thanh gật gật đầu cười với y, A Lý có chút không hiểu nhưng đột nhiên lại thấy tự tin hơn, nó cảm thấy Địch Thanh sẽ không để như vậy mà xong được.
Vệ Mộ Sơn Phong quát A Lý rồi nói với Phạm Ung:
- Phạm đại nhân, nó còn nhỏ nên không biết chừng mực mong đại nhân đừng trách tội, ta chỉ muốn thỉnh cầu Phạm đại nhân đồng ý sau chuyện này quân Tống không được tiếp tục giết hại tộc nhân của ta nữa.
Phạm Ung vừa nghe nhẹ nhõm nói:
- Chuyện này là đương nhiên, vậy được rồi chuyện này cứ vậy …
Ông định tuyên bố kết thúc không ngờ Địch Thanh đã nói:
- Chuyện này vẫn không thể như vậy mà xong được.
Phạm Ung tối sầm mặt lại, trong lòng không vui.
Hạ Thủ Vân nhìn Địch Thanh hỏi:
- Địch Thanh, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân sao?
Địch Thanh nói:
- Ta đương nhiên không thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân được nhưng ta buộc phải nhắc nhở Phạm đại nhân là Đinh chỉ huy là bị người ta hại, hàng ngàn binh sĩ của Tân trại, hàng ngàn dân chúng đang đợi Phạm đại nhân giải oan cho Đinh chỉ huy.
Lúc này Phạm Ung mới nhớ tới chuyện của Đinh Thiện Bản, liền cau mày nói:
- Chuyện này không phải người Khương làm sao?
Địch Thanh khẳng định:
- Không phải, ty chức đã điều tra ra hung thủ.
Trong lòng đám người Liêu Đỉnh kích động, không ngờ Địch Thanh tới bây giờ vẫn muốn giải oan cho Đinh Thiện Bản không quen biết, lẽ nào người này không biết sợ hãi là gì sao?
Mọi người trầm mặc xuống, Phạm Ung nhìn xung quanh lúc này mới hỏi:
- Hung thủ là ai?
Ánh mắt Địch Thanh đảo từ Hạ Thủ sang Hạ Tùy rồi dừng lại trên người Tiền Ngộ Bản.
Mọi người trong nha cũng nhìn Tiền Ngộ Bản, trong trào dâng lên cơn thịnh nộ đã bị tích tụ.
Tiền Ngộ Bản vẫn còn đang bị trói, không ai cởi trói cho y, hai tên đồng lõa của y một tên bị giết còn tên kia cũng đang bị trói.
Địch Thanh đang định nói thì Liêu Phong đã kêu lên:
- Tiền Ngộ Bản, chính là ngươi giết chết Đinh chỉ huy!
Mọi người ồ lên.
Ánh mắt Tiền Ngộ Bản lạnh lùng, ngược lại mỉm cười nói:
- Liêu Phong, ta biết bình thường ngươi rất bất mãn với ta, ta không trách ngươi.
Y bâng quơ một câu rồi chuyển tầm mắt đi, trán Liêu Phong nổi gân xanh giận giữ, tay ấn chuôi đao xông tới.
Hạ Tùy cười lạnh định quát lên, Địch Thanh đã kéo Liêu Phong lại nhìn y lắc lắc đầu, khẽ nói:
- Chớ nên kích động, muốn báo thù cho Đinh chỉ huy thì phải nghe lời ta.
Thấy Liêu Phong bình tĩnh lại, Địch Thanh mới nói:
- Địch Thanh được Phạm đại nhân coi trọng, tới Tân Tại ngoài việc làm chỉ huy sứ ra, Phạm đại nhân còn muốn ta điều tra chuyện Đinh chỉ huy bị giết, Phạm đại nhân, ty chức nói có đúng không?
Lúc Địch Thanh đang cân nhắc thì Phạm Ung đã cau mày nói:
- Địch Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta thấy trong nha rối loạn cả lên, lại còn có 3 người bị trói liền hỏi một câu.
Địch Thanh nói:
- Ty chức đang truy bắt hung đồ …
Phạm Ung hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy đã bắt được chưa?
Địch Thanh chỉ vào ba người Tiền Ngộ Bản nói:
- Ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã bắt được hung đồ giết hại thuộc hộ, chứng cớ vô cùng xác thực, đang chuẩn bị đưa chúng ra chém đầu.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Khuất Hàn, Địch Thanh lại nói:
- Nhưng Khuất Hàn lấy công chuộc tội, vừa tha chết cho y.
Khuất Hàn thầm vui mừng, tuy biết rằng nếu có sống sót cũng chưa chắc đã dễ chịu, nhưng dù sao thì đã sống sót qua giờ phút này. Trong mắt Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh đều lộ ý oán giận nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, Khuất Hàn không dám nhìn họ, trong lòng thầm mắng, “lúc nãy lão tử bị lôi ra chém đầu thì các ngươi có ai nói tốt cho ta một câu chứ? Cha chết mẹ lấy người khác, người nào tự giữ tính mạng người đó đi, dù sao các ngươi chết cũng hơn là ta phải chết."
Một câu nói của Địch Thanh như chôn một thanh đao giữa ba người, đồng thời ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lòng thầm nghĩ: “ta vốn cho rằng Cát Chấn Viễn không cần ra mặt, hiện tại xem ra y có ra mặt chưa chắc đã có tác dụng.
Hạ Tùy vội la lên:
- Phạm đại nhân, mọi việc đều do Địch Thanh làm chủ, mong Phan đại nhân minh xét.
Phạm Ung đã tới chỗ Địch Thanh ngồi xuống cau mày nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, Địch Thanh … không, hay là Hạ Tùy ngươi nói xem nào.
Hạ Tùy đắc ý lập tức nói:
- Phạm đại nhân, Khuất Hàn của Tân Trại tự ý giết mọi rợ để lập công còn muốn vu cáo Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh gánh tội thay. Địch Thanh không rõ trắng đen liền trói luôn cả ba người đó lại, xin Phan đại nhân làm chủ, giết Khuất Hàn thả hai người Tiền Ngộ Bản ra.
Lúc y nói đã đi tới bên cạnh Khuất Hàn.
Tiền Ngộ Bản thầm thở phào một tiếng, liếc sang Thiết Lãnh biểu lộ cảm xúc.
Khuất Hàn kêu lên:
- Ngươi nói láo, sự thật không phải như thế, là Tiền Ngộ Bản chỉ thị cho ta, Hạ Tùy … ngươi …
Y vẫn chưa nói xong thì bỗng nhiên gào lên một tiếng rồi ngã về phía sau.
Địch Thanh cả kinh liền nhìn thấy cổ họng Khuất Hàn xuất hiện một vết dao, máu tươi trào ra.
Cổ họng Khuất Hàn nấc lên nhìn chằm chằm vào Hạ Tùy nhưng cuối cùng cũng không nói hết được câu đó đã ngửa mặt lên ngã xuống.
Không biết từ lúc nào trong tay Hạ Tùy đã có thêm một con dao găm, vừa vung tay lên liền cứa vào cổ họng Khuất Hàn. Y nhìn sang Địch Thanh khóe miệng nhếch lên châm biếm, rồi trở lại trước mặt Phạm Ung nói:
- Phạm đại nhân, hung thủ đã đền tội! chuyện này … đã chấm dứt rồi.
Tình hình lúc này, vốn dĩ không dám cứ vậy nà động thủ, hiện tại có cha y ở đây, y không còn lo lắng gì nữa.
Hạ Thủ Vân mở miệng nói:
- Chuyện này xử trí như vậy cũng tốt.
Từ đầu tới cuối ông ta chỉ nói một câu, nhưng vừa mở miệng ra là đưa ra kết luận cho vụ án này.
Mùi máu tanh nồng, Phạm Ung giật mình kinh hãi nhíu mày nhưng trong lòng cũng đồng ý với cách xử lý của Hạ Tùy. Ông ngẩng đầu nhìn ra xa nói:
- Vệ Mộ Sơn Phong, chuyện này kẻ ác đã chết, ngươi dẫn họ quay về đi.
Trong đám người có một người đi ra, hai má hóp lại, mặc một áo khoác màu xám.
Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý nhìn thấy người này thì nhảy bổ ra, Vệ Mộ Sơn Thanh kêu lên:
- Đại ca.
A Lý cũng hét lên:
- Tộc trưởng.
Địch Thanh thấy đã biết người đó là Vệ Mộ Sơn Phong, cũng chính là tộc trưởng tộc Vệ Mộ.
Khuất Hàn bị giết nằm ngoài dự kiến của Địch Thanh, tâm tư của hắn xoay nhanh, thừa lúc Vệ Mộ Sơn Thanh đi lên phía trước thì đột nhiên tới bên cạnh Tư Mã Bất Quần nói nhỏ vài câu.
Tư Mã Bất Quần có chút ngạc nhiên quay đầu sang phía Hoa Đà dò hỏi, sắc mặt Hoa Đà tái nhợt đang lẩm lẩm gì đó.
Lúc này Vệ Mộ Sơn Phong đã đi tới trước mặt Phạm Ung, do dự một lúc cuối cùng nói:
- Phạm đại nhân sáng suốt, tại hạ bái phục, chỉ có điều tại hạ vẫn còn một việc phải thỉnh cầu.
Hóa ra người Vệ Mộ tộc bị giết, Vệ Mộ tộc tới đây tính sổ, đã mấy lần không có kết quả nên Vệ Mộ Sơn Phong liền đi Duyên Châu tìm Phạm Ung đứng ra lấy lại lẽ công bằng.
Vệ Mộ tộc luôn được sự che chở bởi Tống triều, trong lòng Vệ Mộ Sơn Phong tuy rằng phẫn nộ cũng không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt với Tống triều.
Phạm Ung thấy Vệ Mộ Sơn Phong tới Duyên Châu thực ra cũng chẳng thèm để ý tới y, nhưng Phạm Ung bị giáng chức xuống Duyên Châu không muốn chuyện của người Khương truyền tới triều đình. Hơn nữa lại nghe Hạ Thủ Vân nói gần đây người Đảng Hạng lại có dấu hiệu xuất binh ra Hoành Sơn, Phạm Ung và Hạ Thủ Vân mới cùng đi tới Kim minh trại trấn an Thiết bích tướng công Lý Sĩ Bân của Kim minh trại, vì vậy vòng đến Tân trại.
Nghe Vệ Mộ Sơn Phong có yêu cầu, Phạm Ung giữ lấy bình tĩnh nói:
- Ngươi nói ra nghe xem nào.
Vệ Mộ Sơn Phong mệt mỏi nói:
- Chuyện này có thể như vậy coi như xong …
Lời này vừa nói ra A Lý đã kêu lên:
- Tộc trưởng! không thể như vậy mà xong được, vẫn còn hung đồ!
Vệ Mộ Sơn Phong quay đầu lại quát:
- Câm miệng, chuyện này ta nói xong là xong.
A Lý ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi, Vệ Mộ Sơn Thanh đã kéo A Lý lại thấp giọng nói:
- A Lý, tộc trưởng cũng có chỗ khó xử, ở đây có Phạm tri châu và Đô bộ thự, Địch chỉ huy cũng khó xử, nếu như ngươi biết điều thì không nên làm họ khó xử nữa.
A Lý cắn răng không nói quay đầu nhìn sang phía Địch Thanh, đột nhiên phát hiện Địch Thanh gật gật đầu cười với y, A Lý có chút không hiểu nhưng đột nhiên lại thấy tự tin hơn, nó cảm thấy Địch Thanh sẽ không để như vậy mà xong được.
Vệ Mộ Sơn Phong quát A Lý rồi nói với Phạm Ung:
- Phạm đại nhân, nó còn nhỏ nên không biết chừng mực mong đại nhân đừng trách tội, ta chỉ muốn thỉnh cầu Phạm đại nhân đồng ý sau chuyện này quân Tống không được tiếp tục giết hại tộc nhân của ta nữa.
Phạm Ung vừa nghe nhẹ nhõm nói:
- Chuyện này là đương nhiên, vậy được rồi chuyện này cứ vậy …
Ông định tuyên bố kết thúc không ngờ Địch Thanh đã nói:
- Chuyện này vẫn không thể như vậy mà xong được.
Phạm Ung tối sầm mặt lại, trong lòng không vui.
Hạ Thủ Vân nhìn Địch Thanh hỏi:
- Địch Thanh, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân sao?
Địch Thanh nói:
- Ta đương nhiên không thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân được nhưng ta buộc phải nhắc nhở Phạm đại nhân là Đinh chỉ huy là bị người ta hại, hàng ngàn binh sĩ của Tân trại, hàng ngàn dân chúng đang đợi Phạm đại nhân giải oan cho Đinh chỉ huy.
Lúc này Phạm Ung mới nhớ tới chuyện của Đinh Thiện Bản, liền cau mày nói:
- Chuyện này không phải người Khương làm sao?
Địch Thanh khẳng định:
- Không phải, ty chức đã điều tra ra hung thủ.
Trong lòng đám người Liêu Đỉnh kích động, không ngờ Địch Thanh tới bây giờ vẫn muốn giải oan cho Đinh Thiện Bản không quen biết, lẽ nào người này không biết sợ hãi là gì sao?
Mọi người trầm mặc xuống, Phạm Ung nhìn xung quanh lúc này mới hỏi:
- Hung thủ là ai?
Ánh mắt Địch Thanh đảo từ Hạ Thủ sang Hạ Tùy rồi dừng lại trên người Tiền Ngộ Bản.
Mọi người trong nha cũng nhìn Tiền Ngộ Bản, trong trào dâng lên cơn thịnh nộ đã bị tích tụ.
Tiền Ngộ Bản vẫn còn đang bị trói, không ai cởi trói cho y, hai tên đồng lõa của y một tên bị giết còn tên kia cũng đang bị trói.
Địch Thanh đang định nói thì Liêu Phong đã kêu lên:
- Tiền Ngộ Bản, chính là ngươi giết chết Đinh chỉ huy!
Mọi người ồ lên.
Ánh mắt Tiền Ngộ Bản lạnh lùng, ngược lại mỉm cười nói:
- Liêu Phong, ta biết bình thường ngươi rất bất mãn với ta, ta không trách ngươi.
Y bâng quơ một câu rồi chuyển tầm mắt đi, trán Liêu Phong nổi gân xanh giận giữ, tay ấn chuôi đao xông tới.
Hạ Tùy cười lạnh định quát lên, Địch Thanh đã kéo Liêu Phong lại nhìn y lắc lắc đầu, khẽ nói:
- Chớ nên kích động, muốn báo thù cho Đinh chỉ huy thì phải nghe lời ta.
Thấy Liêu Phong bình tĩnh lại, Địch Thanh mới nói:
- Địch Thanh được Phạm đại nhân coi trọng, tới Tân Tại ngoài việc làm chỉ huy sứ ra, Phạm đại nhân còn muốn ta điều tra chuyện Đinh chỉ huy bị giết, Phạm đại nhân, ty chức nói có đúng không?
Tác giả :
Mặc Vũ