Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 93: Ám sát (2)
Người lén lút kia dừng bước chân, quát khẽ:
- Địch Thanh, đệ đến nơi đây làm gì?
Địch Thanh nghe ra là tiếng của Vương Khuê thì thở phào một cái nói:
- Vương Khuê, ta đang muốn tìm huynh đây. Có chuyện lạ.
Vương Khuê chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Địch Thanh.
Địch Thanh không thẹn với lương tâm, thản nhiên nói:
- Vừa rồi ta thấy hình như có động tĩnh từ hướng này. Lúc nãy mới thừa dịp Trương Ngọc đang trực thay ca nên lại đây để xem xét. Huynh có thấy người ngoài lui tới hay không?
Vương Khuê nói:
- Không có người ngoài, chỉ có người trong cung đi qua.
Địch Thanh hỏi:
- Là ai?
Vương Khuê nói:
- Là một Thuận Dung (thuận dung là một trong chín loại thiếp của Vua) của tiên đế, họ Lý, cũng là tỉ tỉ của tán trực Lý Dụng Hòa. Lý Dụng Hòa luôn ở trong kinh hộ giá. Lần này đến huyện Củng, Lý Thuận Dung nhớ đệ đệ của mình nên đến thăm. Ta đã cho phép rồi.
Địch Thanh biết Thuận Dung là người phụ nữ cấp ba, cấp bốn của Hoàng đế (Chính xác là xếp thứ năm trong các loại thiếp), bình thường không được coi là phi tần được sủng ái. Nghe nói Lưu Thái hậu ghen tị, sau khi Chân Tông qua đời, trong các phi tần, ngoại trừ Dương Thái hậu vẫn còn ở lại kinh thành ra, các phi tử còn lại đều bị phân phát đi xuất gia ở các nơi. Thuận Dung này coi giữ phần mộ của Chân Tông, rất là thê lương. Nghĩ đến đây, Địch Thanh cũng nảy sinh chút cảm thông với người phụ nữ này. Nhưng sự nghi hoặc vẫn không mất đi. Hắn thầm nghĩ, cho dù là Lý Thuận Dung thăm hỏi đệ đệ thì cũng chẳng cần phải núp trong bụi hoa như thế làm gì?
Tuy nhiên một người phụ nữ yếu ớt, chắc hẳn không tạo được sự uy hiếp đối với Hoàng Thượng. Địch Thanh nghĩ vậy liền nói:
- Thế thì không sao, ta đi xung quanh xem xét chút.
Vương Khuê cười nói:
- Địch Thanh, ngươi cẩn thận chút cũng là tốt. Đừng đi xa quá. Thánh Thượng muốn tại Ngũ Lậu canh ba bái tếtiên đế, chúng ta phải có mặt đủ để hộ giá.
Địch Thanh gật gật đầu, đi ra ngoài. Một con đường lát đá xanh, dưới ánh trăng chiếu xuống trông trơn láng như tơ lụa. Khí trên núi tươi mái phả vào mặt khiến cho đầu óc thoải mái tỉnh táo.
Địch Thanh biết đi theo con đường này thì sẽ đến tẩm lăng của Chân Tông. Không tiện đi thêm, hắn chọn một con đường nhỏ rồi chầm chậm bước đi. Hắn đi trên ánh trăng, càng đi càng lệch xa. Chỗ này đã không còn là trong phạm vi đề phòng của Vương Khuê, cũng không có ai coi giữ. Địch Thanh tùy tay hái một đóa hoa dại, lòng thầm nghĩ nơi này cảnh sắc thật là đẹp. Nếu như có thể cùng với Vũ Thường cùng nhau tản bộ nơi này thì thật chẳng kém gì chốn thần tiên. Hái về cho nàng mấy bông hoa, nhất định nàng sẽ rất thích, nhưng chỉ sợ hoa hái về rồi sẽ héo đi rất nhanh.
Hắn tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, nhìn mặt trăng trên trời, trong lòng tràn đầy hình ảnh nữ tử thanh tú kia. Đang lúc mơ màng thì đột nhiên nghe thấy ở phía bên tay trái nơi sườn núi có tiếng người vọng đến. Địch Thanh trong lòng rùng mình, đi nhẹ nhàng qua bên đó, đi qua một cánh rừng, chỉ nhìn thấy có một nữ tử ngồi bên một con đường tối, y phục màu thâm mũ xanh đen, là cách ăn mặc của ni cô, đang bái lạy về hướng ánh trăng, trong miệng thì thào. Địch Thanh mơ hồ nghe được tiếng ni cô kia nói:
- Cầu xin người..rơi xuống địa ngục....cam lòng.
Gió nhẹ thổi qua, Địch Thanh nghe được đứt quãng, lại lặng yên tiến lên hai bước thấy ni cô kia đứng dậy, cầu nguyện hai câu, lại quỳ xuống, nói:
- Bồ Tát ở trên, dân nữ tạ ơn người mấy năm nay đã chiếu cố đến no. Biết nó không sao, dân nữ xin cảm tạ ân đức. Nhưng mấy năm nay dân nữ ngày đêm mong muốn được nhìn bóng dáng nó, cầu xin Bồ Tát rủ lòng thường cho con được gặp nó một lần, con có chết cũng không uổng!
Lúc này Địch Thanh đã lách đến bên cạnh ni cô đó, chỉ thấy hai hàng nước mắt từ gò má nàng chảy xuống rơi lã chã xuống phía bụi rậm. Ni cô tuổi trung niên, dung nhan hao gầy, trên khuôn mặt mơ hồ vẫn còn nhìn ra được vẻ đẹp trước đây.
Đúng vào lúc này, xa xa có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ẩn người đi, nhìn thấy Lý Hòa Dụng vội vàng chạy tới.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy? Người phụ nữ này chính là phi tử của Chân Tông? Cũng là tỉ tỉ của Lý Dụng Hòa?
Lý Dụng Hòa đến trước ni cô nói:
- Hôm nay tỷ làm sao mà lại lỗ mãng như vậy? Thiếu chút nữa là bị người ta phát hiện ra, hỏng mất đại sự.
Người phụ nữ không hiểu:
- Ai phát hiện?
Lý Dụng Hòa nói:
- Là thị vệ trước điện, tên là Địch Thanh. Người này cực kỳ cảnh giác, đệ thấy hắn có vẻ như là phát hiện được có người đến gần cung Hiếu Nghĩa. Đệ đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi. Thánh Thượng muốn vào canh ba nửa đêm...Đến lúc đó mới là cơ hội của chúng ta...
Y giảm âm thanh xuống thấp, lúc liền lúc đứt.
Trong lòng Địch Thanh rùng mình, thầm nghĩ, bọn họ muốn làm gì vào canh ba nửa đêm tại Ngũ Lâu? Chẳng lẽ muốn gây hại cho Hoàng Thượng? Lý Dụng Hòa này rất được Hoàng Thượng tín nhiệm. Nếu như đúng là gây hại cho Triệu Trinh, vậy thì thật khó lòng mà phòng bị được.
Người phụ nữ kia nói:
- Ta không thể...
Nói tới đây khuôn mặt tràn đầy sự u oán, kéo lấy cánh tay của Lý Dụng Hòa nói:
- Đệ nhất định phải cẩn thận, bằng không Thái hậu nàng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, thầm nghĩ hóa ra Lý Dụng Hòa đã bị Thái hậu mua chuộc hoặc uy hiếp nên mới gây hại cho Triệu Trinh.
Lý Dụng Hòa nhẹ giọng nói:
- Đệ đương nhiên sẽ cẩn thận, tỷ yên tâm đi. Lần này Tiền Duy Tể đã nói với đệ rồi. Có hắn ta ở đó thì chúng ta chắc không có vấn đề gì.
Địch Thanh chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt. Hắn thực sự không muốn tin, nữ tử u oán này liên hợp với Lý Dụng Hòa để gây hại cho Hoàng Thượng. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, chẳng thể do việc Địch Thanh tin hay không tin. Địch Thanh trong lòng lo lắng, chỉ sợ rút dây động rừng. Hắn khẽ lui sang một bên, muốn tìm mấy người Vương Khuê để bàn thêm về cách ứng phó. Đến chỗ rẽ thì đột nhiên nhe thấy có tiếng còi thê lương từ cung Hiếu Nghĩa truyền đến. Tiếng còi đó đã phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Xung quanh tẩm lăng trở nên chấn động!
Địch Thanh chấn động, thấy phía cung Hiếu Nghĩa có ánh lửa chớp động, trong lòng căng thẳng, chạy vội về. Địch Thanh về đến trước cung Hiếu Nghĩa, tất cả các thị vệ cung trước điện đều đã đổ xô về phía cung Hiếu Nghĩa, gấp gáp hỏi:
- Chuyện gì thế? Thánh Thượng đâu?
Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó liền quát:
- Lý Giản, Lý Vũ Hanh, các ngươi mang theo mười người tạm thời chặn ngay đường chính, đề phòng có người tiến vào, những người còn lại đi theo ta hộ giá!
Bọn thị vệ đều gật đầu. Địch Thanh cùng bọn thị vệ tới trước điện, phát hiện Vương Khuê, Trương Ngọc cùng với những người canh giữ trước điện đều đã không còn ở đó thì hơi hoảng hốt, gọi to:
- Vương Khuê, Trương Ngọc!
Sau đó liền vọt đến phòng của Hoàng Thượng, chẳng quan tâm gì đến việc bẩm báo nữa mà đá văng cửa xô vào phòng.
Trong phòng có một ánh kiếm sắc bén, trực tiếp chỉ thẳng vào cổ họng Địch Thanh. Địch Thanh lùi lại sau một bước nhìn thấy đó là Vương Khuê thì liền hỏi:
- Thánh Thượng...
Thoáng thấy Triệu Trinh đang ngồi trong phòng thì thở phào hỏi:
- Các thị vệ ngoài điện đâu rồi?
Vương Khuê chậm rãi thu kiếm, thấy Địch Thanh đã đưa đến hơn mười thị vệ, nói:
- Sau điện Cung Hiếu Nghĩa đột nhiên bốc cháy, ta đã lệnh cho hai người đi trước xem xét tình hình, để đề phòng kẻ thù dương đông kích tây, ta đã phái toàn bộ người ở trước điện đến ngay bên Thánh Thượng. Vừa nãy ngươi phá cửa xông vào, ta còn tưởng là kẻ địch...
Địch Thanh khoát tay nói:
- Không cần giải thích, ta hiểu mà. Vương Khuê, ta dẫn theo mười bốn người lại đây, còn có mười người do Lý Giản suất lĩnh, tạm thời đang thắt chặt đường chính.
Nhìn thấy trong phòng Triệu Trinh ngoài Vương Khuê, Trương Ngọc ra còn có năm người, Địch Thanh nói:
- Lúc này đầu tiên phải bảo vệ sự an toàn của Thánh Thượng, sau đó cho người đi cứu hỏa...
Vương Khuê cau mày nói:
- Ta đã để Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc đi thăm dò tình hình cháy rồi, mà sao vẫn chưa quay lại nhỉ?
Địch Thanh nói: - Ta đi xem.
Triệu Trinh đột nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi ở lại bên trẫm.
Vương Khuê lập tức nói:
- Xa Dạ Vĩnh, Thân Báo Hỷ, các ngươi hãy ra sau điện xem xét, đồng thời phụ trách sắp xếp người cứu hỏa. Nếu nhìn thấy Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc thì bảo bọn họ quay về hộ giá.
Hai thị vệ nhận lệnh liền đi ra khỏi phòng. Lúc này hậu điện đã vang lên từng hồi chiêng. Diêm Văn Ứng vọt vào trong phòng, nhìn thấy Triệu Trinh còn ở đó thì vội hỏi:
- Thánh Thượng, còn không mau đi thôi. Lửa sắp lan đến chính điện rồi.
Triệu Trinh vỗ bàn nói:
- Tiền Duy Tế đâu rồi? Sao vẫn chưa qua đây? Lý Dụng Hòa đâu rồi? Bây giờ đang ở đâu?
Còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng người kêu lên:
- Thánh thượng!
Người đó bước nhanh xông tới,chính là Lý Dụng Hòa.
Trong lòng Địch Thanh rùng mình, đứng chắn bên cạnh Triệu Trinh. Lửa này tới đột nhiên như vậy, nói không chừng là kẻ địch vàng thau lẫn lộn, hắn không thể không đề phòng.
Triệu Trinh thấy Lý Dụng Hòa tiến đến liền hỏi:
- Lý Tán Trực, còn Tiền Duy Tế đâu?
- Địch Thanh, đệ đến nơi đây làm gì?
Địch Thanh nghe ra là tiếng của Vương Khuê thì thở phào một cái nói:
- Vương Khuê, ta đang muốn tìm huynh đây. Có chuyện lạ.
Vương Khuê chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Địch Thanh.
Địch Thanh không thẹn với lương tâm, thản nhiên nói:
- Vừa rồi ta thấy hình như có động tĩnh từ hướng này. Lúc nãy mới thừa dịp Trương Ngọc đang trực thay ca nên lại đây để xem xét. Huynh có thấy người ngoài lui tới hay không?
Vương Khuê nói:
- Không có người ngoài, chỉ có người trong cung đi qua.
Địch Thanh hỏi:
- Là ai?
Vương Khuê nói:
- Là một Thuận Dung (thuận dung là một trong chín loại thiếp của Vua) của tiên đế, họ Lý, cũng là tỉ tỉ của tán trực Lý Dụng Hòa. Lý Dụng Hòa luôn ở trong kinh hộ giá. Lần này đến huyện Củng, Lý Thuận Dung nhớ đệ đệ của mình nên đến thăm. Ta đã cho phép rồi.
Địch Thanh biết Thuận Dung là người phụ nữ cấp ba, cấp bốn của Hoàng đế (Chính xác là xếp thứ năm trong các loại thiếp), bình thường không được coi là phi tần được sủng ái. Nghe nói Lưu Thái hậu ghen tị, sau khi Chân Tông qua đời, trong các phi tần, ngoại trừ Dương Thái hậu vẫn còn ở lại kinh thành ra, các phi tử còn lại đều bị phân phát đi xuất gia ở các nơi. Thuận Dung này coi giữ phần mộ của Chân Tông, rất là thê lương. Nghĩ đến đây, Địch Thanh cũng nảy sinh chút cảm thông với người phụ nữ này. Nhưng sự nghi hoặc vẫn không mất đi. Hắn thầm nghĩ, cho dù là Lý Thuận Dung thăm hỏi đệ đệ thì cũng chẳng cần phải núp trong bụi hoa như thế làm gì?
Tuy nhiên một người phụ nữ yếu ớt, chắc hẳn không tạo được sự uy hiếp đối với Hoàng Thượng. Địch Thanh nghĩ vậy liền nói:
- Thế thì không sao, ta đi xung quanh xem xét chút.
Vương Khuê cười nói:
- Địch Thanh, ngươi cẩn thận chút cũng là tốt. Đừng đi xa quá. Thánh Thượng muốn tại Ngũ Lậu canh ba bái tếtiên đế, chúng ta phải có mặt đủ để hộ giá.
Địch Thanh gật gật đầu, đi ra ngoài. Một con đường lát đá xanh, dưới ánh trăng chiếu xuống trông trơn láng như tơ lụa. Khí trên núi tươi mái phả vào mặt khiến cho đầu óc thoải mái tỉnh táo.
Địch Thanh biết đi theo con đường này thì sẽ đến tẩm lăng của Chân Tông. Không tiện đi thêm, hắn chọn một con đường nhỏ rồi chầm chậm bước đi. Hắn đi trên ánh trăng, càng đi càng lệch xa. Chỗ này đã không còn là trong phạm vi đề phòng của Vương Khuê, cũng không có ai coi giữ. Địch Thanh tùy tay hái một đóa hoa dại, lòng thầm nghĩ nơi này cảnh sắc thật là đẹp. Nếu như có thể cùng với Vũ Thường cùng nhau tản bộ nơi này thì thật chẳng kém gì chốn thần tiên. Hái về cho nàng mấy bông hoa, nhất định nàng sẽ rất thích, nhưng chỉ sợ hoa hái về rồi sẽ héo đi rất nhanh.
Hắn tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, nhìn mặt trăng trên trời, trong lòng tràn đầy hình ảnh nữ tử thanh tú kia. Đang lúc mơ màng thì đột nhiên nghe thấy ở phía bên tay trái nơi sườn núi có tiếng người vọng đến. Địch Thanh trong lòng rùng mình, đi nhẹ nhàng qua bên đó, đi qua một cánh rừng, chỉ nhìn thấy có một nữ tử ngồi bên một con đường tối, y phục màu thâm mũ xanh đen, là cách ăn mặc của ni cô, đang bái lạy về hướng ánh trăng, trong miệng thì thào. Địch Thanh mơ hồ nghe được tiếng ni cô kia nói:
- Cầu xin người..rơi xuống địa ngục....cam lòng.
Gió nhẹ thổi qua, Địch Thanh nghe được đứt quãng, lại lặng yên tiến lên hai bước thấy ni cô kia đứng dậy, cầu nguyện hai câu, lại quỳ xuống, nói:
- Bồ Tát ở trên, dân nữ tạ ơn người mấy năm nay đã chiếu cố đến no. Biết nó không sao, dân nữ xin cảm tạ ân đức. Nhưng mấy năm nay dân nữ ngày đêm mong muốn được nhìn bóng dáng nó, cầu xin Bồ Tát rủ lòng thường cho con được gặp nó một lần, con có chết cũng không uổng!
Lúc này Địch Thanh đã lách đến bên cạnh ni cô đó, chỉ thấy hai hàng nước mắt từ gò má nàng chảy xuống rơi lã chã xuống phía bụi rậm. Ni cô tuổi trung niên, dung nhan hao gầy, trên khuôn mặt mơ hồ vẫn còn nhìn ra được vẻ đẹp trước đây.
Đúng vào lúc này, xa xa có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ẩn người đi, nhìn thấy Lý Hòa Dụng vội vàng chạy tới.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy? Người phụ nữ này chính là phi tử của Chân Tông? Cũng là tỉ tỉ của Lý Dụng Hòa?
Lý Dụng Hòa đến trước ni cô nói:
- Hôm nay tỷ làm sao mà lại lỗ mãng như vậy? Thiếu chút nữa là bị người ta phát hiện ra, hỏng mất đại sự.
Người phụ nữ không hiểu:
- Ai phát hiện?
Lý Dụng Hòa nói:
- Là thị vệ trước điện, tên là Địch Thanh. Người này cực kỳ cảnh giác, đệ thấy hắn có vẻ như là phát hiện được có người đến gần cung Hiếu Nghĩa. Đệ đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi. Thánh Thượng muốn vào canh ba nửa đêm...Đến lúc đó mới là cơ hội của chúng ta...
Y giảm âm thanh xuống thấp, lúc liền lúc đứt.
Trong lòng Địch Thanh rùng mình, thầm nghĩ, bọn họ muốn làm gì vào canh ba nửa đêm tại Ngũ Lâu? Chẳng lẽ muốn gây hại cho Hoàng Thượng? Lý Dụng Hòa này rất được Hoàng Thượng tín nhiệm. Nếu như đúng là gây hại cho Triệu Trinh, vậy thì thật khó lòng mà phòng bị được.
Người phụ nữ kia nói:
- Ta không thể...
Nói tới đây khuôn mặt tràn đầy sự u oán, kéo lấy cánh tay của Lý Dụng Hòa nói:
- Đệ nhất định phải cẩn thận, bằng không Thái hậu nàng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu.
Lòng Địch Thanh trầm xuống, thầm nghĩ hóa ra Lý Dụng Hòa đã bị Thái hậu mua chuộc hoặc uy hiếp nên mới gây hại cho Triệu Trinh.
Lý Dụng Hòa nhẹ giọng nói:
- Đệ đương nhiên sẽ cẩn thận, tỷ yên tâm đi. Lần này Tiền Duy Tể đã nói với đệ rồi. Có hắn ta ở đó thì chúng ta chắc không có vấn đề gì.
Địch Thanh chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt. Hắn thực sự không muốn tin, nữ tử u oán này liên hợp với Lý Dụng Hòa để gây hại cho Hoàng Thượng. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, chẳng thể do việc Địch Thanh tin hay không tin. Địch Thanh trong lòng lo lắng, chỉ sợ rút dây động rừng. Hắn khẽ lui sang một bên, muốn tìm mấy người Vương Khuê để bàn thêm về cách ứng phó. Đến chỗ rẽ thì đột nhiên nhe thấy có tiếng còi thê lương từ cung Hiếu Nghĩa truyền đến. Tiếng còi đó đã phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Xung quanh tẩm lăng trở nên chấn động!
Địch Thanh chấn động, thấy phía cung Hiếu Nghĩa có ánh lửa chớp động, trong lòng căng thẳng, chạy vội về. Địch Thanh về đến trước cung Hiếu Nghĩa, tất cả các thị vệ cung trước điện đều đã đổ xô về phía cung Hiếu Nghĩa, gấp gáp hỏi:
- Chuyện gì thế? Thánh Thượng đâu?
Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó liền quát:
- Lý Giản, Lý Vũ Hanh, các ngươi mang theo mười người tạm thời chặn ngay đường chính, đề phòng có người tiến vào, những người còn lại đi theo ta hộ giá!
Bọn thị vệ đều gật đầu. Địch Thanh cùng bọn thị vệ tới trước điện, phát hiện Vương Khuê, Trương Ngọc cùng với những người canh giữ trước điện đều đã không còn ở đó thì hơi hoảng hốt, gọi to:
- Vương Khuê, Trương Ngọc!
Sau đó liền vọt đến phòng của Hoàng Thượng, chẳng quan tâm gì đến việc bẩm báo nữa mà đá văng cửa xô vào phòng.
Trong phòng có một ánh kiếm sắc bén, trực tiếp chỉ thẳng vào cổ họng Địch Thanh. Địch Thanh lùi lại sau một bước nhìn thấy đó là Vương Khuê thì liền hỏi:
- Thánh Thượng...
Thoáng thấy Triệu Trinh đang ngồi trong phòng thì thở phào hỏi:
- Các thị vệ ngoài điện đâu rồi?
Vương Khuê chậm rãi thu kiếm, thấy Địch Thanh đã đưa đến hơn mười thị vệ, nói:
- Sau điện Cung Hiếu Nghĩa đột nhiên bốc cháy, ta đã lệnh cho hai người đi trước xem xét tình hình, để đề phòng kẻ thù dương đông kích tây, ta đã phái toàn bộ người ở trước điện đến ngay bên Thánh Thượng. Vừa nãy ngươi phá cửa xông vào, ta còn tưởng là kẻ địch...
Địch Thanh khoát tay nói:
- Không cần giải thích, ta hiểu mà. Vương Khuê, ta dẫn theo mười bốn người lại đây, còn có mười người do Lý Giản suất lĩnh, tạm thời đang thắt chặt đường chính.
Nhìn thấy trong phòng Triệu Trinh ngoài Vương Khuê, Trương Ngọc ra còn có năm người, Địch Thanh nói:
- Lúc này đầu tiên phải bảo vệ sự an toàn của Thánh Thượng, sau đó cho người đi cứu hỏa...
Vương Khuê cau mày nói:
- Ta đã để Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc đi thăm dò tình hình cháy rồi, mà sao vẫn chưa quay lại nhỉ?
Địch Thanh nói: - Ta đi xem.
Triệu Trinh đột nhiên nói:
- Địch Thanh, ngươi ở lại bên trẫm.
Vương Khuê lập tức nói:
- Xa Dạ Vĩnh, Thân Báo Hỷ, các ngươi hãy ra sau điện xem xét, đồng thời phụ trách sắp xếp người cứu hỏa. Nếu nhìn thấy Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc thì bảo bọn họ quay về hộ giá.
Hai thị vệ nhận lệnh liền đi ra khỏi phòng. Lúc này hậu điện đã vang lên từng hồi chiêng. Diêm Văn Ứng vọt vào trong phòng, nhìn thấy Triệu Trinh còn ở đó thì vội hỏi:
- Thánh Thượng, còn không mau đi thôi. Lửa sắp lan đến chính điện rồi.
Triệu Trinh vỗ bàn nói:
- Tiền Duy Tế đâu rồi? Sao vẫn chưa qua đây? Lý Dụng Hòa đâu rồi? Bây giờ đang ở đâu?
Còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng người kêu lên:
- Thánh thượng!
Người đó bước nhanh xông tới,chính là Lý Dụng Hòa.
Trong lòng Địch Thanh rùng mình, đứng chắn bên cạnh Triệu Trinh. Lửa này tới đột nhiên như vậy, nói không chừng là kẻ địch vàng thau lẫn lộn, hắn không thể không đề phòng.
Triệu Trinh thấy Lý Dụng Hòa tiến đến liền hỏi:
- Lý Tán Trực, còn Tiền Duy Tế đâu?
Tác giả :
Mặc Vũ