Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 85: Nhu tình (4)
Ánh mắt Triệu Trinh chợt sáng lên, hít một hơi rồi nói:
- Cho mời
Bát vương gia mặc triều phục đi vào. Trên đương đi, lão không hề chớp mắt. Khi đến trước mặt Triệu Trinh, Bát vương gia liền quỳ xuống thi lễ. Cho dù Bát vương gia là thúc phụ của Triệu Trinh thì khi nhìn thấy hoàng thượng cũng phải thi lễ. Triệu Trinh một tay đỡ Bát vương gia, ánh mắt chớp chớp nói:
- Bát hoàng thúc không cần đa lễ. Ngươi ở Vương phủ đã lâu, hôm nay vào cung có chuyện gì thế?
Bát vương gia khẽ giọng nói:
- Thần nghe nói thái hậu bị bệnh, bởi vậy vào cung để hỏi thăm. Đi ngang qua tẩm cung của thánh thượng, nghĩ cũng đã lâu chưa khấu kiến thánh thượng cảm thấy thật thất lễ nên vào đây cầu kiến.
Triệu Trinh có chút kinh ngạc
- Mẫu hậu bệnh rồi ư? Sao không có ai nói với ta?
Triệu Trinh quay đầu về phía Diêm Văn Ứng nói:
- Cả ngày hôm nay ngươi làm gì?
Diêm Văn Ứng sợ hãi nói:
- Thần cũng không biết. Không biết Bát vương gia biết được tin này từ đâu?
Bát vương gia khẽ nói:
- Là Thành quốc công đã nói với ta sáng nay.
Triệu Trinh trong mắt ánh lên tia lửa, thầm nghĩ “Con ruột như ta còn không bằng đứa con nuôi". Hóa ra năm đó Chân Tông không có con, đã đưa Triệu Doãn Thăng vào Đông cung, muốn là nhỡ sau này không có con, sẽ lập Triệu Doãn Thăng làm thái tử. Sau đó Triệu Trinh được sinh ra, vì vậy mà sau vài năm, Triệu Doãn Thăng liền bị đưa ra khỏi Đông cung. Nhưng Lưu thái hậu nuôi dưỡng Triệu Doãn Thăng mấy năm, cực kì yêu thương, vì vậy mà liên tiếp đề bạt gã, ngược lại xa cách con ruột của mình là Triệu Trinh.
Mỗi lần Triệu Trinh nghĩ tới chuyện này, trong lòng đều không cảm thấy tự nhiên. Nghe nói Lưu thái hậu bị bệnh, cuối cùng Triệu Trinh cũng lộ ra sự quan tâm, thở dài nói:
- Hoàng thúc! Trẫm và ngươi cùng đi vấn an thái hậu đi.
Bát vương gia gật đầu nói:
- Thế là tốt nhất.
Hai người cùng đi tới Trường Xuân cung. Khi tới trước cửa cung, Triệu Trinh đột nhiên hỏi:
- Hoàng thúc! Thái hậu mắc bệnh gì vậy?
Bát vương gia nói:
- Nghe Thành quốc công nói, Tối qua thái hậu gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy sáng sớm nay cảm thấy không được khỏe.
Triệu Trinh lại hỏi:
- Thái hậu mơ thấy gì?
Bát vương gia im lặng một lát mới nói:
- Thần không dám hỏi.
Mặc dù tính tình của lão còn điên hơn những kẻ điên, nhưng lập tức lấy lại được bình tĩnh. Vào những thời điểm như thế này cần phải hết sức cẩn thận không thể lơ đễnh được.
Triệu Trinh làm như vô tình hỏi tiếp:
- Tại sao Thành Quốc Công lại tới tìm Bát vương gia?
Bát vương gia do dự một lúc
- Gã cũng tới để hỏi thăm bệnh tình của thần.
Triệu Trinh ồ lên một tiếng, thấy đại thái giám La Sùng Huân nghênh tiếp, liền căn dặn:
- Trẫm nghe nói thái hậu có việc gì đó, đưa ta vào vấn an thái hậu.
La Sùng Huân không dám chậm trễ, lập tức dẫn Triệu Trinh, Bát vương gia đi vào trong. Đợi tới khi vào tẩm cung của thái hậu, thì chỉ thấy thái hậu đang nằm mê man trên giường, còn Thành Quốc Công Triệu Doãn Thăng đang đứng trước giường.
Triệu Doãn Thăng thấy Triệu Trinh đến liền vội vàng đến thi lễ, Triệu Trinh cũng không để ý tới, lập tức đến thẳng giường của thái hậu, quỳ xuống nói:
- Trinh nhi nghe nói mẫu hậu có chuyện nên đến hỏi thăm.
Nói xong, gã liền quay đầu quát La Sùng Quân:
- Sao không mời thái y đến xem bệnh cho thái hậu?
La Sùng Huân chưa kịp trả lời, Lưu thái hậu đã khẽ giọng nói:
- Ta chỉ không khỏe một chút thôi, không cần thái y đến đâu. Trinh Nhi! Chỉ là chút chuyện nhỏ nên không muốn ảnh hưởng tới con. Không ngờ con vẫn biết.
Triệu Trinh vội la lên:
- Mẫu hậu bị ốm sao lại nói là chuyện nhỏ được.
Lưu thái hậu ngắt lời nói:
- Tối qua ta nằm mơ…
Triệu Trinh kinh ngạc nói:
- Không biết mẫu hậu mơ gì vậy?
Giọng nói Lưu thái hậu có chút hoảng hốt
- Ta nằm mơ gặp tiên đế. Người đứng trước mặt ta nhưng chỉ nhìn. Sau đó, người muốn nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Không biết người muốn nói gì nữa?
Triệu Doãn Thăng nói
- Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao là vậy. Thái hậu vì quá thương nhớ tiên đế, nên mới mơ về người thôi.
Trong mắt Triệu Trinh ánh lên chút kì quái, đột nhiên hỏi:
- Mẫu hậu! Thực ra mấy ngày nay hài nhi cũng mơ một giấc mơ kì lạ…
Lưu thái hậu run giọng nói:
- Ngươi mơ gì?
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Hài nhi mơ thấy tứ phía đều là một màu đen tối, tự dưng có một tia sáng xuyên qua bóng đêm. Trong tia sáng đó có tiên đế đang đứng. Có điều cảnh tượng hết sức huyền ảo không rõ lắm rồi sau đó con bị đánh thức nên không biết là có chuyện gì không.
Lưu thái hậu yên lặng một hồi lâu, mới khẽ giọng nói:
- Không có điều gì khác sao?
Triệu Trinh liếc Bát vương gia một cái, khẽ giọng nói:
- Hài nhi chỉ thấy cảnh tượng mơ hồ, gần đó dường như có một ngọn núi…
- Có ngọn núi ư?
-
Lưu thái hậu La Mạn Hậu bỗng nhiên ngồi dậy, thất thanh :
- Là ngọn núi gì?
Giọng nói của bà có chút kinh hãi.
Triệu Trinh vội hỏi:
- Mẫu hậu, người sao vậy?
Lưu thái hậu im lặng một hồi lâu
- Không có gì! Trinh Nhi, ngươi nói tiếp đi.
Triệu Trinh lo lắng nói:
- Mẫu hậu! Hài nhi không dám nói, người nghỉ đi ạ.
- Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.
Giọng nói của Lưu thái hậu có phần tức giận.
Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lưu thái hậu buông rèm nhiếp chính trong nhiều năm, nên bản thân có một sự uy nghiêm. Hơn nữa suy nghĩ của bà rất khó có thể nắm bắt được, nhưng rất ít khi tức giận thế này. Trong ánh mắt của Thành Quốc Công có chút gì đó kì lạ, nhưng khi thấy Triệu Trinh nhìn sang, gã liền cúi đầu.
Triệu Trinh giật mình nói:
- Con cũng không biết là ngọn núi nào, chỉ nhớ hình như là bị thiêu đốt, không có đến một ngọn cỏ nào cả. Đá trên núi, dường như đều bị hòa tan. Đúng rồi, tiên đế nhìn vào con, hình như cũng muốn nói gì đó. Nhưng hài nhi bị đánh thức, nên không nghe được những lời nhắc nhở của tiên đế.
Nói xong nét mặt của gã trở nên buồn rầu.
Bầu không khí trong cung trở nên yên lặng. Triệu Trinh kể lại một cách sinh động như thật, khiến cho trong cung vốn ấm áp, nhưng không biết vì sao lại có chút khí lạnh tràn vào.
Tiếng hít thở của Lưu thái hậu dường như càng lúc càng thêm to. Triệu Doãn Thăng, bát vương gia cũng nín thở không dám nói điều gì. Một lúc lâu sau, Lưu thái hậu mới khẽ giọng nói:
- Doãn Thăng! Theo ngươi thấy giấc mơ của Hoàng thượng là có ý gì?
Triệu Doãn Thăng nơm nớp lo sợ nói:
- Thần không biết được. Thần nghe nói có một người được gọi là Thiệu Ung ẩn sĩ, lí giải những giấc mơ rất giỏi. Nếu có cơ hội, thần sẽ mời ông ta tới giải mộng.
Sắc mặt gã xám xịt. Xem ra sau khi phát hiện ra sự khác thường của thái hậu liền không dám giải thích một cách tùy tiện.
- Cho mời
Bát vương gia mặc triều phục đi vào. Trên đương đi, lão không hề chớp mắt. Khi đến trước mặt Triệu Trinh, Bát vương gia liền quỳ xuống thi lễ. Cho dù Bát vương gia là thúc phụ của Triệu Trinh thì khi nhìn thấy hoàng thượng cũng phải thi lễ. Triệu Trinh một tay đỡ Bát vương gia, ánh mắt chớp chớp nói:
- Bát hoàng thúc không cần đa lễ. Ngươi ở Vương phủ đã lâu, hôm nay vào cung có chuyện gì thế?
Bát vương gia khẽ giọng nói:
- Thần nghe nói thái hậu bị bệnh, bởi vậy vào cung để hỏi thăm. Đi ngang qua tẩm cung của thánh thượng, nghĩ cũng đã lâu chưa khấu kiến thánh thượng cảm thấy thật thất lễ nên vào đây cầu kiến.
Triệu Trinh có chút kinh ngạc
- Mẫu hậu bệnh rồi ư? Sao không có ai nói với ta?
Triệu Trinh quay đầu về phía Diêm Văn Ứng nói:
- Cả ngày hôm nay ngươi làm gì?
Diêm Văn Ứng sợ hãi nói:
- Thần cũng không biết. Không biết Bát vương gia biết được tin này từ đâu?
Bát vương gia khẽ nói:
- Là Thành quốc công đã nói với ta sáng nay.
Triệu Trinh trong mắt ánh lên tia lửa, thầm nghĩ “Con ruột như ta còn không bằng đứa con nuôi". Hóa ra năm đó Chân Tông không có con, đã đưa Triệu Doãn Thăng vào Đông cung, muốn là nhỡ sau này không có con, sẽ lập Triệu Doãn Thăng làm thái tử. Sau đó Triệu Trinh được sinh ra, vì vậy mà sau vài năm, Triệu Doãn Thăng liền bị đưa ra khỏi Đông cung. Nhưng Lưu thái hậu nuôi dưỡng Triệu Doãn Thăng mấy năm, cực kì yêu thương, vì vậy mà liên tiếp đề bạt gã, ngược lại xa cách con ruột của mình là Triệu Trinh.
Mỗi lần Triệu Trinh nghĩ tới chuyện này, trong lòng đều không cảm thấy tự nhiên. Nghe nói Lưu thái hậu bị bệnh, cuối cùng Triệu Trinh cũng lộ ra sự quan tâm, thở dài nói:
- Hoàng thúc! Trẫm và ngươi cùng đi vấn an thái hậu đi.
Bát vương gia gật đầu nói:
- Thế là tốt nhất.
Hai người cùng đi tới Trường Xuân cung. Khi tới trước cửa cung, Triệu Trinh đột nhiên hỏi:
- Hoàng thúc! Thái hậu mắc bệnh gì vậy?
Bát vương gia nói:
- Nghe Thành quốc công nói, Tối qua thái hậu gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy sáng sớm nay cảm thấy không được khỏe.
Triệu Trinh lại hỏi:
- Thái hậu mơ thấy gì?
Bát vương gia im lặng một lát mới nói:
- Thần không dám hỏi.
Mặc dù tính tình của lão còn điên hơn những kẻ điên, nhưng lập tức lấy lại được bình tĩnh. Vào những thời điểm như thế này cần phải hết sức cẩn thận không thể lơ đễnh được.
Triệu Trinh làm như vô tình hỏi tiếp:
- Tại sao Thành Quốc Công lại tới tìm Bát vương gia?
Bát vương gia do dự một lúc
- Gã cũng tới để hỏi thăm bệnh tình của thần.
Triệu Trinh ồ lên một tiếng, thấy đại thái giám La Sùng Huân nghênh tiếp, liền căn dặn:
- Trẫm nghe nói thái hậu có việc gì đó, đưa ta vào vấn an thái hậu.
La Sùng Huân không dám chậm trễ, lập tức dẫn Triệu Trinh, Bát vương gia đi vào trong. Đợi tới khi vào tẩm cung của thái hậu, thì chỉ thấy thái hậu đang nằm mê man trên giường, còn Thành Quốc Công Triệu Doãn Thăng đang đứng trước giường.
Triệu Doãn Thăng thấy Triệu Trinh đến liền vội vàng đến thi lễ, Triệu Trinh cũng không để ý tới, lập tức đến thẳng giường của thái hậu, quỳ xuống nói:
- Trinh nhi nghe nói mẫu hậu có chuyện nên đến hỏi thăm.
Nói xong, gã liền quay đầu quát La Sùng Quân:
- Sao không mời thái y đến xem bệnh cho thái hậu?
La Sùng Huân chưa kịp trả lời, Lưu thái hậu đã khẽ giọng nói:
- Ta chỉ không khỏe một chút thôi, không cần thái y đến đâu. Trinh Nhi! Chỉ là chút chuyện nhỏ nên không muốn ảnh hưởng tới con. Không ngờ con vẫn biết.
Triệu Trinh vội la lên:
- Mẫu hậu bị ốm sao lại nói là chuyện nhỏ được.
Lưu thái hậu ngắt lời nói:
- Tối qua ta nằm mơ…
Triệu Trinh kinh ngạc nói:
- Không biết mẫu hậu mơ gì vậy?
Giọng nói Lưu thái hậu có chút hoảng hốt
- Ta nằm mơ gặp tiên đế. Người đứng trước mặt ta nhưng chỉ nhìn. Sau đó, người muốn nói gì đó, nhưng ta nghe không rõ. Không biết người muốn nói gì nữa?
Triệu Doãn Thăng nói
- Ngày nghĩ làm sao, đêm chiêm bao là vậy. Thái hậu vì quá thương nhớ tiên đế, nên mới mơ về người thôi.
Trong mắt Triệu Trinh ánh lên chút kì quái, đột nhiên hỏi:
- Mẫu hậu! Thực ra mấy ngày nay hài nhi cũng mơ một giấc mơ kì lạ…
Lưu thái hậu run giọng nói:
- Ngươi mơ gì?
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Hài nhi mơ thấy tứ phía đều là một màu đen tối, tự dưng có một tia sáng xuyên qua bóng đêm. Trong tia sáng đó có tiên đế đang đứng. Có điều cảnh tượng hết sức huyền ảo không rõ lắm rồi sau đó con bị đánh thức nên không biết là có chuyện gì không.
Lưu thái hậu yên lặng một hồi lâu, mới khẽ giọng nói:
- Không có điều gì khác sao?
Triệu Trinh liếc Bát vương gia một cái, khẽ giọng nói:
- Hài nhi chỉ thấy cảnh tượng mơ hồ, gần đó dường như có một ngọn núi…
- Có ngọn núi ư?
-
Lưu thái hậu La Mạn Hậu bỗng nhiên ngồi dậy, thất thanh :
- Là ngọn núi gì?
Giọng nói của bà có chút kinh hãi.
Triệu Trinh vội hỏi:
- Mẫu hậu, người sao vậy?
Lưu thái hậu im lặng một hồi lâu
- Không có gì! Trinh Nhi, ngươi nói tiếp đi.
Triệu Trinh lo lắng nói:
- Mẫu hậu! Hài nhi không dám nói, người nghỉ đi ạ.
- Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.
Giọng nói của Lưu thái hậu có phần tức giận.
Tất cả mọi người đều kinh sợ. Lưu thái hậu buông rèm nhiếp chính trong nhiều năm, nên bản thân có một sự uy nghiêm. Hơn nữa suy nghĩ của bà rất khó có thể nắm bắt được, nhưng rất ít khi tức giận thế này. Trong ánh mắt của Thành Quốc Công có chút gì đó kì lạ, nhưng khi thấy Triệu Trinh nhìn sang, gã liền cúi đầu.
Triệu Trinh giật mình nói:
- Con cũng không biết là ngọn núi nào, chỉ nhớ hình như là bị thiêu đốt, không có đến một ngọn cỏ nào cả. Đá trên núi, dường như đều bị hòa tan. Đúng rồi, tiên đế nhìn vào con, hình như cũng muốn nói gì đó. Nhưng hài nhi bị đánh thức, nên không nghe được những lời nhắc nhở của tiên đế.
Nói xong nét mặt của gã trở nên buồn rầu.
Bầu không khí trong cung trở nên yên lặng. Triệu Trinh kể lại một cách sinh động như thật, khiến cho trong cung vốn ấm áp, nhưng không biết vì sao lại có chút khí lạnh tràn vào.
Tiếng hít thở của Lưu thái hậu dường như càng lúc càng thêm to. Triệu Doãn Thăng, bát vương gia cũng nín thở không dám nói điều gì. Một lúc lâu sau, Lưu thái hậu mới khẽ giọng nói:
- Doãn Thăng! Theo ngươi thấy giấc mơ của Hoàng thượng là có ý gì?
Triệu Doãn Thăng nơm nớp lo sợ nói:
- Thần không biết được. Thần nghe nói có một người được gọi là Thiệu Ung ẩn sĩ, lí giải những giấc mơ rất giỏi. Nếu có cơ hội, thần sẽ mời ông ta tới giải mộng.
Sắc mặt gã xám xịt. Xem ra sau khi phát hiện ra sự khác thường của thái hậu liền không dám giải thích một cách tùy tiện.
Tác giả :
Mặc Vũ