Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 117: Cung biến (1)
Mọi người gấp rút đi đường, một ngày nọ rốt cục cũng về tới kinh thành. Trời sắp hoàng hôn, sắc tà dương như máu.
Địch Thanh tâm sự nặng nề, suốt dọc đường đi đều nghĩ ngợi, cuộc hành trình đến Vĩnh Định Lăng lần này gây cho hắn quá nhiều hoang mang. Tại sao Huyền Cung lại được bố trí như thế? Tại sao Thiên thư lại trống rỗng? Thanh đao của Lý Tồn Hiếu, bộ hài cốt của vị cao tăng, tượng phật không có mặt, hình thức mai táng chôn đứng của Triệu Hằng…
Những điều này đều là những việc kỳ quái do Tiên đế tạo nên, Địch Thanh tạm thời gác qua một bên. Nhưng, rốt cuộc thứ Triệu Trinh muốn lấy là gì? Dấu tay trên chiếc bàn đá là do ai để lại? Âm hồn trong cung Triều Thiên rốt cục có phải là Triệu Hằng hay không? Lý Thuận Dung tuy là đã nói rất nhiều chuyện, không giống nói dối, nhưng biểu hiện của bà ta cho thấy, dường như vẫn che dấu điều gì đó. Làm thế nào mà Lý Thuận Dung có thể thoải mái ra vào Huyền Cung?
Mỗi lần nghĩ đến những việc này, Địch Thanh đều cảm thấy đầu óc tê liệt, cảm thấy quái quỷ mờ mịt. Hắn vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này, là phúc hay là họa?
Đương nhiên, nếu hắn cũng có thể quên hết tất cả như những thị vệ kia, thì nói không chừng có thể coi chuyến hành trình đến Vĩnh Định Lăng như là một giấc mơ mà thôi, nhưng hắn làm sao mà quên được?
Nhưng Quách Tuân, Diệp Tri Thu làm thế nào mà có thể vừa lúc may mắn lọt được vào đế lăng? Theo lý mà nói, bọn người Quách Tuân không thể đoán được trước sự tình, cũng không nên tiến vào lăng mộ. “Hương Ba Lạp" mà Quách Tuân nói đến là có ý gì? Tại sao “Hương Ba Lạp" lại khiến Dạ Nguyệt Phi Thiên rúng động đến như vậy? Địch Thanh dường như hiểu được ra nhiều điều, nhưng cũng mơ hồ thêm nhiều chuyện.
Tất cả những nghi hoặc này, chỉ cần gặp được Quách Tuân, là sẽ được giải thích. Địch Thanh tạm thời gác lại, nhưng có một chuyện khiến hắn không thể gác lại, đó là trong thạch thất màu trắng bạc, tại sao lại có một nửa miếng ngọc bội?
Tại sao nửa miếng ngọc bội đó lại hoàn toàn khớp với nửa miếng ngọc bội mà Dương Vũ Thường đưa cho hắn? Chiếc hộp màu trắng bạc đặt cạnh miếng ngọc bội đó lại là thứ gì?
Chẳng lẽ Tiên đế Triệu Hằng lại có liên quan đến cha đẻ của Dương Vũ Thường? Địch Thanh nghĩ đến đây thì đầu óc như muốn nổ tung.
Không lý nào cha của Dương Vũ Thường lại là Triệu Hằng?
Địch Thanh tự cảm thấy óc tưởng tượng của mình quá đỗi phong phú, có chút khó tin, nhưng thấy Biện Kinh đã ở ngay trước mắt, nghĩ đến việc sẽ gặp lại Dương Vũ Thường, những hoang mang dẹp bỏ hết, trong lòng phấn khích. Đi gặp Dương Vũ Thường, là hơn hết thảy.
Mọi người đến trước cổng thành, Địch Thanh còn đang định tự quyết định, cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, thì Triệu Luật đã chạy tới, nói:
- Địch Thanh, cuối cùng các người đã về đến nơi. Thánh thượng có chỉ, nói các người về đến nơi, lập tức vào cung.
Địch Thanh có chút hụt hẫng, nhưng cũng biết là phải lấy công vụ làm trọng, không quên hỏi lại một câu:
- Quách Chỉ huy đâu?
Triệu Luật nói:
- Quách Chỉ huy cũng ở trong cung.
Địch Thanh tâm sự nặng nề, suốt dọc đường đi đều nghĩ ngợi, cuộc hành trình đến Vĩnh Định Lăng lần này gây cho hắn quá nhiều hoang mang. Tại sao Huyền Cung lại được bố trí như thế? Tại sao Thiên thư lại trống rỗng? Thanh đao của Lý Tồn Hiếu, bộ hài cốt của vị cao tăng, tượng phật không có mặt, hình thức mai táng chôn đứng của Triệu Hằng…
Những điều này đều là những việc kỳ quái do Tiên đế tạo nên, Địch Thanh tạm thời gác qua một bên. Nhưng, rốt cuộc thứ Triệu Trinh muốn lấy là gì? Dấu tay trên chiếc bàn đá là do ai để lại? Âm hồn trong cung Triều Thiên rốt cục có phải là Triệu Hằng hay không? Lý Thuận Dung tuy là đã nói rất nhiều chuyện, không giống nói dối, nhưng biểu hiện của bà ta cho thấy, dường như vẫn che dấu điều gì đó. Làm thế nào mà Lý Thuận Dung có thể thoải mái ra vào Huyền Cung?
Mỗi lần nghĩ đến những việc này, Địch Thanh đều cảm thấy đầu óc tê liệt, cảm thấy quái quỷ mờ mịt. Hắn vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này, là phúc hay là họa?
Đương nhiên, nếu hắn cũng có thể quên hết tất cả như những thị vệ kia, thì nói không chừng có thể coi chuyến hành trình đến Vĩnh Định Lăng như là một giấc mơ mà thôi, nhưng hắn làm sao mà quên được?
Nhưng Quách Tuân, Diệp Tri Thu làm thế nào mà có thể vừa lúc may mắn lọt được vào đế lăng? Theo lý mà nói, bọn người Quách Tuân không thể đoán được trước sự tình, cũng không nên tiến vào lăng mộ. “Hương Ba Lạp" mà Quách Tuân nói đến là có ý gì? Tại sao “Hương Ba Lạp" lại khiến Dạ Nguyệt Phi Thiên rúng động đến như vậy? Địch Thanh dường như hiểu được ra nhiều điều, nhưng cũng mơ hồ thêm nhiều chuyện.
Tất cả những nghi hoặc này, chỉ cần gặp được Quách Tuân, là sẽ được giải thích. Địch Thanh tạm thời gác lại, nhưng có một chuyện khiến hắn không thể gác lại, đó là trong thạch thất màu trắng bạc, tại sao lại có một nửa miếng ngọc bội?
Tại sao nửa miếng ngọc bội đó lại hoàn toàn khớp với nửa miếng ngọc bội mà Dương Vũ Thường đưa cho hắn? Chiếc hộp màu trắng bạc đặt cạnh miếng ngọc bội đó lại là thứ gì?
Chẳng lẽ Tiên đế Triệu Hằng lại có liên quan đến cha đẻ của Dương Vũ Thường? Địch Thanh nghĩ đến đây thì đầu óc như muốn nổ tung.
Không lý nào cha của Dương Vũ Thường lại là Triệu Hằng?
Địch Thanh tự cảm thấy óc tưởng tượng của mình quá đỗi phong phú, có chút khó tin, nhưng thấy Biện Kinh đã ở ngay trước mắt, nghĩ đến việc sẽ gặp lại Dương Vũ Thường, những hoang mang dẹp bỏ hết, trong lòng phấn khích. Đi gặp Dương Vũ Thường, là hơn hết thảy.
Mọi người đến trước cổng thành, Địch Thanh còn đang định tự quyết định, cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, thì Triệu Luật đã chạy tới, nói:
- Địch Thanh, cuối cùng các người đã về đến nơi. Thánh thượng có chỉ, nói các người về đến nơi, lập tức vào cung.
Địch Thanh có chút hụt hẫng, nhưng cũng biết là phải lấy công vụ làm trọng, không quên hỏi lại một câu:
- Quách Chỉ huy đâu?
Triệu Luật nói:
- Quách Chỉ huy cũng ở trong cung.
Tác giả :
Mặc Vũ