Sáp Huyết
Quyển 1 - Chương 104: Huyền cung (4)
Lý Thuận Dung thấy vẻ mặt cấp bách của Triệu Trinh, chậm rãi gật đầu nói:
- Thánh Thượng nói không sai, nhưng trong Triêu Thiên cung có hình tám góc, tổng cộng có bẩy cửa ra vào.
Triệu Trinh nói thất thanh:
- Tại sao lại có nhiều cửa như vậy?
Mặt Lý Thuận Dung hơi khác thường, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, có vẻ tái xanh.
- Ngoài tiên đế ra, không ai biết lý do. Thánh Thượng, chúng ta đi thôi.
Triệu Trinh không đi, chậm rãi nói:
- Có phải sau khi chúng ta đi qua cửa sinh tử thì sẽ tới Hiến điện?
Lý Thuận Dung nói khó hiểu:
- Đúng vậy, Thánh Thượng muốn nói gì?
Triệu Trinh thở phào nói:
- Ta tới nơi này, vốn là để tế bái tiên đế. Nhưng ta cũng muốn lấy một vật, nếu không lấy được vật đó, ta có sống ra ngoài cũng vô ích.
Lý Thuận Dung vội nói:
- Thánh Thượng, sao ngài có thể nó như vậy? Ngài nhất định phải bình an ra bên ngoài.
Không đợi nàng nói thêm, Địch Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn:
- Ai?
Giọng nói đầy sự kinh hãi, Địch Thanh bỗng xoay người, trán đổ mồ hôi.
Địch Thanh đang chăm chú nghe Triệu Trinh và Lý Thuận Dung nói chuyện, chợt có cảm giác phía sau dường như có người, cũng có gió. Nơi này vốn được phong kín, sao lại có gió? Chẳng lẽ có người đi qua, nên mới mang theo gió? Trong thạch thất này, lẽ nào thật sự có âm hồn?
Triệu Trinh giật nảy mình, quên chuyện đang nói, cổ họng như đóng băng:
- Địch Thanh, có chuyện gì vậy?
Địch Thanh im lặng, nghiêng tai lắng nghe, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc của ba người bọn họ. Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới nói nhỏ:
- Ban nãy, dường như có tiếng gió…
Trong lúc nhất thời hắn không dám khẳng định chắc chắn.
Lý Thuận Dung nghe xong cười nói:
- Địch Thanh, có lẽ vì cửa đá được mở ra, cho nên mới có tiếng gió ùa vào chăng?
Triệu Trinh yên lòng, nói ngay:
- Phần lớn là như vậy.
Dứt lời liền kéo áo Lý Thuận Dung, nói như khẩn cầu :
- Lý Thuận Dung, ta biết ngươi nhất định biết cách tới nơi tiên đế an nghỉ. Van xin ngươi hãy dẫn ta tới đó.
Lần này Triệu Trinh tới lăng Vĩnh Định đã sớm có quyết định, đương nhiên không thể cứ như vậy mà trở về. Anh ta cũng biết, chỉ cần lên tới Hiến điện, muốn xuống cũng khó.
Lý Thuận Dung vô cùng khó xử, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Triệu Trinh, nàng thở dài buồn bã nói:
- Ngài muốn tìm thứ gì? Ta sẽ đi tìm. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, làm sao có thể để ngài mạo hiểm?
Triệu Trinh lắc đầu, kiên quyết nói:
- Ta nhất định phải tự mình đi tìm. Lý Thuận Dung, ngươi giúp ta một chút được không?
Anh ta lay lay vạt áo của Lý Thuận Dung, giống hệt như đứa nhỏ đang làm nũng.
Triệu Trinh là thiên tử, chưa bao giờ có hành động như vậy, nhưng anh ta ở trước mặt Lý Thuận Dung, tự nhiên lại có cảm giác muốn làm nũng. Huyền cung tuy tối nhưng nhìn ánh mắt của Lý Thuận Dung, Triệu Trinh bỗng như quên hết mọi nỗi sợ hãi. Anh ta cảm thấy, Lý Thuận Dung chắc chắn có thể bảo vệ anh ta! Không có lý do, chỉ là cảm giác mà thôi.
Địch Thanh không để ý tới thái độ của hai người họ, vẫn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi. Ánh mắt hắn không tự chủ được bất chợt lóe lên, đột nhiên hỏi:
- Lý Thuận Dung, từ nơi này tới Hiến điện, có khó không?
Lý Thuận Dung chậm rãi nói:
- Theo ta được biết. Ngoài ta ra, không ai biết con đường trực tiếp dẫn tới Triêu Thiên cung. Sau cửa sinh tử, có rất nhiều ngã rẽ, mà cửa sinh tử lại có mười bẩy cơ quan, muốn đi qua, cũng không phải chuyện dễ. Mà nếu rẽ sai đường, vậy chỉ có một con đường chết.
- Vì vậy ngoài ngươi ra, không người nào có thể vào được?
Địch Thanh chậm rãi nói. Thấy Lý Thuận Dung gật đầu, hắn mới an tâm. Triệu Trinh liền nói:
- Địch Thanh, ngươi chớ nên nghi ngờ. Lý Thuận Dung…
Không đợi anh ta nói tiếp, Lý Thuận Dung đã thở dài nói:
- Thánh Thượng, ta dẫn ngài đi, ngài hãy đi theo ta.
Triệu Trinh mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Lý Thuận Dung xoay người dứt khoát quay trở lại giữaTriêu Thiên cung. Địch Thanh bất đắc dĩ cười gượng đành phải đi theo hai người họ quay trở về nội cung, nỗi nghi hoặc trong lòng càng nhiều, Lý Thuận Dung này căn bản không được coi là phi tử bên cạnh Triệu Hằng, sao có thể tự do ra vào Huyền cung?
Nếu Chân Tông sủng ái Lý Thuận Dung, vậy sẽ không để nàng cô đơn coi giữ lăng mộ, nhưng nếu Chân Tông nếu không sủng ái Lý Thuận Dung, theo lý mà nói cũng không lưu nàng lại nơi này. Địch Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu, cứ thế cẩn thận đi theo Triệu Trinh tới trước một cánh cửa. Nhưng hắn lại càng hiếu kỳ hơn, Triệu Trinh không sợ nguy hiểm vào Huyền cung, rốt cuộc là vì cái gì?
Cánh cửa màu đen sẫm, nếu không nhìn kỹ, thật sự khó mà phát hiện ra đây là một cánh cửa.
Triệu Trinh hỏi:
- Cánh cửa này thông tới nơi đặt linh cữu của tiên đế sao?
Lý Thuận Dung lắc đầu nói:
- Không phải, nơi ở của tiên đế là cửa có năm màu.
- Năm màu gì?
- Năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun.
Lý Thuận Dung chậm rãi nói.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, vội nói:
- Ngươi vừa nói Triêu Thiên cung này có bẩy cửa ra vào. Cửa vào là ngọc môn, nơi tiên đế an nghỉ là cửa ngũ sắc, đây có cửa mun, chẳng lẽ, bốn cửa còn lại, theo thứ tự sẽ là bốn màu kim, trắng, vàng và đen?
Lý Thuận Dung gật gật đầu.
- Địch Thanh, ngươi rất thông minh.
- Trong những cửa đó có gì vậy?
Triệu Trinh tò mò hỏi.
Lý Thuận Dung khẽ lắc đầu, cũng không nói gì. Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ, lăng tẩm của Triệu Hằng chắc chắn không vô căn cứ mà thiết kế năm màu này, nhưng rốt cuộc là có ý gì? Lý Thuận Dung cũng đi tới cạnh nói:
- Mấy năm trước ta đã từng tới nơi này một lần, nhớ rõ lăng tẩm của tiên đế, vốn đối diện cửa mun này.
Ở bên trong Triêu Thiên cung đen thui này, Lý Thuận Dung cũng không phân biệt được phương hướng, sau khi tìm được cửa mun, nàng mới nhớ tới điều này.
Muốn tới phía đối diện, cách nhanh nhất là đi qua thạch thất, Lý Thuận Dung hạ quyết tâm, không chút do dự, lập tức đi qua ngay. Khi đi ngang qua chiếc bàn, nàng thầm nghĩ: “ Bồ Tát phù hộ, nàng cuối cùng cũng gặp được chàng… Cầu ngài phù hộ chàng bình an, dân nữ có chết cũng không sao." Nghĩ đến đây, nàng không nén nổi tâm trạng xúc động, đúng lúc này, chỉ nghe thấy Địch Thanh nói giọng khàn khàn:
- Đợi chút!
Hai chữ đó Địch Thanh nói ra có phần run run. Hắn vốn là người lớn gan, nhưng ở trong Huyền cung âm trầm này, lại có cảm giác kinh hãi khó nói thành lời.
Lý Thuận Dung rùng mình, đứng lại. Triệu Trinh vội nói:
- Địch Thanh, sao vậy?
Địch Thanh nói từng chữ:
- Lý Thuận Dung, ngươi đưa viên dạ minh châu cho ta.
Hắn không biết phải dùng bao nhiêu khí lực mới có thể át chế sự sợ hãi trong lòng, thật sự là vì hắn phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.
Triệu Trinh nghe giọng Địch Thanh nói khác thường, vô cùng lo lắng, run run hỏi:
- Địch Thanh, ngươi phát hiện điều gì vậy?
Địch Thanh chỉ nhận lấy viên dạ minh châu, chậm rãi soi vào chiếc bàn đá, trong khoảnh khắc này, vẻ mặt của hắn vô cùng kinh hãi.
Ngọc thạch dùng làm bàn đá có màu xanh nhạt. Trên bàn đá, chỉ phủ một lớp bụi.
Triệu Trinh nhìn vào đó, vô cùng kinh ngạc, nói khó hiểu:
- Địch Thanh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Địch Thanh nói giọng khàn khàn:
- Ba nãy ngươi và Lý Thuận Dung có đụng vào bàn không?
Triệu Trinh và Lý Thuận Dung cùng nói:
- Không hề.
Địch Thanh lắp bắp, nói nhỏ:
- Ta nhớ rất rõ, ban nãy ta chỉ để lại bốn dấu ngón tay trên bàn đá.
Triệu Trinh nói:
- Vậy thì sao?
Trong giây lát, mặt anh ta cũng biến đổi, bởi vì anh ta phát hiện, trên bàn đá, ngoài dấu bốn ngón tay của Địch Thanh, lại có thêm một hình bàn tay nữa! Bàn tay này chỉ lưu lại ba ngón.
- Là hình ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
Địch Thanh lẩm bẩm, trong khoảnh khắc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Dấu tay đó, ngón tay dài hơn phân nửa ngón tay của người bình thường, đó cũng không phải là dấu tay của Địch Thanh, càng không phải là của Triệu Trinh hay Lý Thuận Dung. Tay Triệu Trinh không lớn tới như vậy, ngón tay của Lý Thuận Dung nhỏ nhắn, cũng không giống dấu tay in trên bàn đá kia. Trong Huyền cung này, chắc chắn có người thứ tư, ban nãy đã lưu lại dấu tay trên bàn đá.
Địch Thanh nghĩ đến đây, đã cảm thấy tim như đóng băng, nhìn Triệu Trinh, hắn đã đoán trước được nét mặt thảm thương của anh ta. Quả nhiên Triệu Trinh mồ hôi tuôn như mưa, Huyền cung này vô cùng tĩnh lặng, hắc ám khôn kể, còn có dấu tay không biết là của người hay của âm hồn trong bóng đêm…
Triệu Trinh không phát hoảng khiến Địch Thanh cũng có chút bất ngờ. Ánh mắt hắn khé lóe lên thoáng nhìn sắc mặt của Lý Thuận Dung. Vẻ mặt của nàng rất kỳ lạ, không phải hoảng sợ, mà là khó tin. Môi nàng mấp máy, chỉ nói mấy chữ:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Địch Thanh hỏi vặn:
- Cái gì không thể?
Lời nói của Lý Thuận Dung nghe như rất bình thường, nàng không cho rằng Huyền cung này sẽ có người thứ tư tiến vào. Thế nhưng Địch Thanh lại có cảm giác, trong ba chữ “không thể nào" của Lý Thuận Dung có hàm ý sâu xa.
Toàn thân Lý Thuận Dung run rẩy, đột nhiên nói:
- Đưa viên dạ minh châu cho ta!
Khi Địch Thanh đưa viên dạ minh châu, hắn cảm thấy lòng bàn tay đã toát mồ hôi. Lý Thuận Dung giật lấy viên dạ minh châu, nói giọng khàn khàn:
- Đi theo ta!
Thấy Triệu Trinh run rẩy, bước đi không nổi, Lý Thuận Dung nói từng chữ:
- Thánh Thượng, đây là lăng tẩm của phụ thân ngài, cho dù có ma quỷ, chúng cũng sẽ bảo vệ ngài.
Nói xong, Lý Thuận Dung lập tức đi về phía đối diện, vẻ mặt không hề sợ hãi. Triệu Trinh bị câu nói của Lý Thuận Dung làm kích động liền chạy theo Lý Thuận Dung trước. Địch Thanh vừa căng thẳng vừa lo sợ, nhưng thấy hai người họ đã đi, hắn không muốn ở trong bóng tối, nên cũng chỉ có thể đi theo phía sau Triệu Trinh.
Ở trong này, ánh sáng không chiếu tới, nếu dẫm lên ô màu đen, Địch Thanh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện nghi hoặc, dấu tay in trên bàn đá đó, rốt cuộc là của người hay quỷ? Người lưu lại dấu tay đó tại sao lại có thể đi lại trong thạch thất?
Chân bước liên tục, trong Huyền cung tĩnh mịch, làm người ta có cảm giác khó nói thành lời. Cuối cùng ba người họ cũng đi tới vách đá đối diện.
Dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, cánh cửa này quả nhiên có năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun, làm người khác khó nhận ra cấu tạo của nó. Năm loại màu sắc được phân lần lượt thay đổi theo từng ô vuông, khiến người khác sau khi nhìn vào, liền cảm thấy vô cùng hỗn loạn, đầu choáng mắt hoa. Nhưng viên minh châu sáng lóng lánh, năm màu trên cánh cửa bắt đầu chuyển động, như mây bay trên trời, như ánh nắng lúc xế chiều, thoáng làm người khác có cảm giác thoải mái vô vùng. Địch Thanh không hiểu vì sao, một cánh cửa tại sao lại tạo cho người ta cảm giác này.
Lý Thuận Dung lục tìm hồi lâu, dùng lực quay, cánh cửa năm màu đột nhiên mở ra để lộ một con đường dài vô tận phía sau. Khi cửa mở, không chút âm thanh. Thế nhưng chính sự im lặng này, càng làm người khác phải hồi hộp.
Trong hành lang rạng ngời ánh sáng. Do đang ở nơi tối tăm, đột nhiên thấy ánh sáng mạnh, Địch Thanh giật mình kinh hãi. Đợi khi định thần nhìn lại mới phát hiện hai bên vách đá trên đường thông đạo, cứ cách vài trượng lại được khảm một viên dạ minh châu. Những viên dạ minh châu đó có lẽ còn lớn hơn phân nửa viên minh châu trong tay Lý Thuận Dung, trong hành lang này ít nhất cũng có khoảng trăm viên dạ minh châu như thế.
Địch Thanh nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài, ngây người.
Một mộ thất, sao phải thiết kế tinh xảo đến như vậy? Đây vốn là nơi an nghỉ của người chết, vì sao phải bày đặt như thế? Địch Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy tim đập loạn nhịp, cảm giác khi nhìn thấy chiếc bàn đá lúc trước lại hiện lên trong đầu. Trong Huyền cung này, có một cô hồn…
Địch Thanh thấy có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Đường hành lang sâu hun hút, Lý Thuận Dung nhìn con đường đó, nhẹ nhàng nói:
- Thánh Thượng, cuối con đường này chính là nơi đặt linh cữu của tiên đế. Đường hành lang này không có bẫy, ta và ngài cùng đi nào.
Nàng sờ một vật gì đó, đóng cánh cửa màu lại.
Triệu Trinh nói giọng khàn khàn:
- Được.
Anh ta nắm hờ vạt áo của Lý Thuận Dung, còn nàng chợt nắm lấy tay anh ta. Triệu Trinh bị bất ngờ chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo không giống tay người, muốn kêu to lên, nhưng run đến nỗi nói không thành lời.
Lý Thuận Dung cười có vẻ thảm thương, mắt nhìn thẳng vào Triệu Trinh nói:
- Thánh Thượng, ngài yên tâm, bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngài bình an.
Triệu Trinh gật gật đầu, cổ họng đông cứng. Lý Thuận Dung đã đi vào đường hành lang, con đường rộng lớn đủ cho ba, bốn người cùng đi. Địch Thanh đi trong hành lang lát gạch trang trọng này, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ không sao nổi.
- Thánh Thượng nói không sai, nhưng trong Triêu Thiên cung có hình tám góc, tổng cộng có bẩy cửa ra vào.
Triệu Trinh nói thất thanh:
- Tại sao lại có nhiều cửa như vậy?
Mặt Lý Thuận Dung hơi khác thường, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, có vẻ tái xanh.
- Ngoài tiên đế ra, không ai biết lý do. Thánh Thượng, chúng ta đi thôi.
Triệu Trinh không đi, chậm rãi nói:
- Có phải sau khi chúng ta đi qua cửa sinh tử thì sẽ tới Hiến điện?
Lý Thuận Dung nói khó hiểu:
- Đúng vậy, Thánh Thượng muốn nói gì?
Triệu Trinh thở phào nói:
- Ta tới nơi này, vốn là để tế bái tiên đế. Nhưng ta cũng muốn lấy một vật, nếu không lấy được vật đó, ta có sống ra ngoài cũng vô ích.
Lý Thuận Dung vội nói:
- Thánh Thượng, sao ngài có thể nó như vậy? Ngài nhất định phải bình an ra bên ngoài.
Không đợi nàng nói thêm, Địch Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn:
- Ai?
Giọng nói đầy sự kinh hãi, Địch Thanh bỗng xoay người, trán đổ mồ hôi.
Địch Thanh đang chăm chú nghe Triệu Trinh và Lý Thuận Dung nói chuyện, chợt có cảm giác phía sau dường như có người, cũng có gió. Nơi này vốn được phong kín, sao lại có gió? Chẳng lẽ có người đi qua, nên mới mang theo gió? Trong thạch thất này, lẽ nào thật sự có âm hồn?
Triệu Trinh giật nảy mình, quên chuyện đang nói, cổ họng như đóng băng:
- Địch Thanh, có chuyện gì vậy?
Địch Thanh im lặng, nghiêng tai lắng nghe, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc của ba người bọn họ. Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới nói nhỏ:
- Ban nãy, dường như có tiếng gió…
Trong lúc nhất thời hắn không dám khẳng định chắc chắn.
Lý Thuận Dung nghe xong cười nói:
- Địch Thanh, có lẽ vì cửa đá được mở ra, cho nên mới có tiếng gió ùa vào chăng?
Triệu Trinh yên lòng, nói ngay:
- Phần lớn là như vậy.
Dứt lời liền kéo áo Lý Thuận Dung, nói như khẩn cầu :
- Lý Thuận Dung, ta biết ngươi nhất định biết cách tới nơi tiên đế an nghỉ. Van xin ngươi hãy dẫn ta tới đó.
Lần này Triệu Trinh tới lăng Vĩnh Định đã sớm có quyết định, đương nhiên không thể cứ như vậy mà trở về. Anh ta cũng biết, chỉ cần lên tới Hiến điện, muốn xuống cũng khó.
Lý Thuận Dung vô cùng khó xử, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Triệu Trinh, nàng thở dài buồn bã nói:
- Ngài muốn tìm thứ gì? Ta sẽ đi tìm. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, làm sao có thể để ngài mạo hiểm?
Triệu Trinh lắc đầu, kiên quyết nói:
- Ta nhất định phải tự mình đi tìm. Lý Thuận Dung, ngươi giúp ta một chút được không?
Anh ta lay lay vạt áo của Lý Thuận Dung, giống hệt như đứa nhỏ đang làm nũng.
Triệu Trinh là thiên tử, chưa bao giờ có hành động như vậy, nhưng anh ta ở trước mặt Lý Thuận Dung, tự nhiên lại có cảm giác muốn làm nũng. Huyền cung tuy tối nhưng nhìn ánh mắt của Lý Thuận Dung, Triệu Trinh bỗng như quên hết mọi nỗi sợ hãi. Anh ta cảm thấy, Lý Thuận Dung chắc chắn có thể bảo vệ anh ta! Không có lý do, chỉ là cảm giác mà thôi.
Địch Thanh không để ý tới thái độ của hai người họ, vẫn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi. Ánh mắt hắn không tự chủ được bất chợt lóe lên, đột nhiên hỏi:
- Lý Thuận Dung, từ nơi này tới Hiến điện, có khó không?
Lý Thuận Dung chậm rãi nói:
- Theo ta được biết. Ngoài ta ra, không ai biết con đường trực tiếp dẫn tới Triêu Thiên cung. Sau cửa sinh tử, có rất nhiều ngã rẽ, mà cửa sinh tử lại có mười bẩy cơ quan, muốn đi qua, cũng không phải chuyện dễ. Mà nếu rẽ sai đường, vậy chỉ có một con đường chết.
- Vì vậy ngoài ngươi ra, không người nào có thể vào được?
Địch Thanh chậm rãi nói. Thấy Lý Thuận Dung gật đầu, hắn mới an tâm. Triệu Trinh liền nói:
- Địch Thanh, ngươi chớ nên nghi ngờ. Lý Thuận Dung…
Không đợi anh ta nói tiếp, Lý Thuận Dung đã thở dài nói:
- Thánh Thượng, ta dẫn ngài đi, ngài hãy đi theo ta.
Triệu Trinh mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
Lý Thuận Dung xoay người dứt khoát quay trở lại giữaTriêu Thiên cung. Địch Thanh bất đắc dĩ cười gượng đành phải đi theo hai người họ quay trở về nội cung, nỗi nghi hoặc trong lòng càng nhiều, Lý Thuận Dung này căn bản không được coi là phi tử bên cạnh Triệu Hằng, sao có thể tự do ra vào Huyền cung?
Nếu Chân Tông sủng ái Lý Thuận Dung, vậy sẽ không để nàng cô đơn coi giữ lăng mộ, nhưng nếu Chân Tông nếu không sủng ái Lý Thuận Dung, theo lý mà nói cũng không lưu nàng lại nơi này. Địch Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu, cứ thế cẩn thận đi theo Triệu Trinh tới trước một cánh cửa. Nhưng hắn lại càng hiếu kỳ hơn, Triệu Trinh không sợ nguy hiểm vào Huyền cung, rốt cuộc là vì cái gì?
Cánh cửa màu đen sẫm, nếu không nhìn kỹ, thật sự khó mà phát hiện ra đây là một cánh cửa.
Triệu Trinh hỏi:
- Cánh cửa này thông tới nơi đặt linh cữu của tiên đế sao?
Lý Thuận Dung lắc đầu nói:
- Không phải, nơi ở của tiên đế là cửa có năm màu.
- Năm màu gì?
- Năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun.
Lý Thuận Dung chậm rãi nói.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, vội nói:
- Ngươi vừa nói Triêu Thiên cung này có bẩy cửa ra vào. Cửa vào là ngọc môn, nơi tiên đế an nghỉ là cửa ngũ sắc, đây có cửa mun, chẳng lẽ, bốn cửa còn lại, theo thứ tự sẽ là bốn màu kim, trắng, vàng và đen?
Lý Thuận Dung gật gật đầu.
- Địch Thanh, ngươi rất thông minh.
- Trong những cửa đó có gì vậy?
Triệu Trinh tò mò hỏi.
Lý Thuận Dung khẽ lắc đầu, cũng không nói gì. Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ, lăng tẩm của Triệu Hằng chắc chắn không vô căn cứ mà thiết kế năm màu này, nhưng rốt cuộc là có ý gì? Lý Thuận Dung cũng đi tới cạnh nói:
- Mấy năm trước ta đã từng tới nơi này một lần, nhớ rõ lăng tẩm của tiên đế, vốn đối diện cửa mun này.
Ở bên trong Triêu Thiên cung đen thui này, Lý Thuận Dung cũng không phân biệt được phương hướng, sau khi tìm được cửa mun, nàng mới nhớ tới điều này.
Muốn tới phía đối diện, cách nhanh nhất là đi qua thạch thất, Lý Thuận Dung hạ quyết tâm, không chút do dự, lập tức đi qua ngay. Khi đi ngang qua chiếc bàn, nàng thầm nghĩ: “ Bồ Tát phù hộ, nàng cuối cùng cũng gặp được chàng… Cầu ngài phù hộ chàng bình an, dân nữ có chết cũng không sao." Nghĩ đến đây, nàng không nén nổi tâm trạng xúc động, đúng lúc này, chỉ nghe thấy Địch Thanh nói giọng khàn khàn:
- Đợi chút!
Hai chữ đó Địch Thanh nói ra có phần run run. Hắn vốn là người lớn gan, nhưng ở trong Huyền cung âm trầm này, lại có cảm giác kinh hãi khó nói thành lời.
Lý Thuận Dung rùng mình, đứng lại. Triệu Trinh vội nói:
- Địch Thanh, sao vậy?
Địch Thanh nói từng chữ:
- Lý Thuận Dung, ngươi đưa viên dạ minh châu cho ta.
Hắn không biết phải dùng bao nhiêu khí lực mới có thể át chế sự sợ hãi trong lòng, thật sự là vì hắn phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.
Triệu Trinh nghe giọng Địch Thanh nói khác thường, vô cùng lo lắng, run run hỏi:
- Địch Thanh, ngươi phát hiện điều gì vậy?
Địch Thanh chỉ nhận lấy viên dạ minh châu, chậm rãi soi vào chiếc bàn đá, trong khoảnh khắc này, vẻ mặt của hắn vô cùng kinh hãi.
Ngọc thạch dùng làm bàn đá có màu xanh nhạt. Trên bàn đá, chỉ phủ một lớp bụi.
Triệu Trinh nhìn vào đó, vô cùng kinh ngạc, nói khó hiểu:
- Địch Thanh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Địch Thanh nói giọng khàn khàn:
- Ba nãy ngươi và Lý Thuận Dung có đụng vào bàn không?
Triệu Trinh và Lý Thuận Dung cùng nói:
- Không hề.
Địch Thanh lắp bắp, nói nhỏ:
- Ta nhớ rất rõ, ban nãy ta chỉ để lại bốn dấu ngón tay trên bàn đá.
Triệu Trinh nói:
- Vậy thì sao?
Trong giây lát, mặt anh ta cũng biến đổi, bởi vì anh ta phát hiện, trên bàn đá, ngoài dấu bốn ngón tay của Địch Thanh, lại có thêm một hình bàn tay nữa! Bàn tay này chỉ lưu lại ba ngón.
- Là hình ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
Địch Thanh lẩm bẩm, trong khoảnh khắc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Dấu tay đó, ngón tay dài hơn phân nửa ngón tay của người bình thường, đó cũng không phải là dấu tay của Địch Thanh, càng không phải là của Triệu Trinh hay Lý Thuận Dung. Tay Triệu Trinh không lớn tới như vậy, ngón tay của Lý Thuận Dung nhỏ nhắn, cũng không giống dấu tay in trên bàn đá kia. Trong Huyền cung này, chắc chắn có người thứ tư, ban nãy đã lưu lại dấu tay trên bàn đá.
Địch Thanh nghĩ đến đây, đã cảm thấy tim như đóng băng, nhìn Triệu Trinh, hắn đã đoán trước được nét mặt thảm thương của anh ta. Quả nhiên Triệu Trinh mồ hôi tuôn như mưa, Huyền cung này vô cùng tĩnh lặng, hắc ám khôn kể, còn có dấu tay không biết là của người hay của âm hồn trong bóng đêm…
Triệu Trinh không phát hoảng khiến Địch Thanh cũng có chút bất ngờ. Ánh mắt hắn khé lóe lên thoáng nhìn sắc mặt của Lý Thuận Dung. Vẻ mặt của nàng rất kỳ lạ, không phải hoảng sợ, mà là khó tin. Môi nàng mấp máy, chỉ nói mấy chữ:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Địch Thanh hỏi vặn:
- Cái gì không thể?
Lời nói của Lý Thuận Dung nghe như rất bình thường, nàng không cho rằng Huyền cung này sẽ có người thứ tư tiến vào. Thế nhưng Địch Thanh lại có cảm giác, trong ba chữ “không thể nào" của Lý Thuận Dung có hàm ý sâu xa.
Toàn thân Lý Thuận Dung run rẩy, đột nhiên nói:
- Đưa viên dạ minh châu cho ta!
Khi Địch Thanh đưa viên dạ minh châu, hắn cảm thấy lòng bàn tay đã toát mồ hôi. Lý Thuận Dung giật lấy viên dạ minh châu, nói giọng khàn khàn:
- Đi theo ta!
Thấy Triệu Trinh run rẩy, bước đi không nổi, Lý Thuận Dung nói từng chữ:
- Thánh Thượng, đây là lăng tẩm của phụ thân ngài, cho dù có ma quỷ, chúng cũng sẽ bảo vệ ngài.
Nói xong, Lý Thuận Dung lập tức đi về phía đối diện, vẻ mặt không hề sợ hãi. Triệu Trinh bị câu nói của Lý Thuận Dung làm kích động liền chạy theo Lý Thuận Dung trước. Địch Thanh vừa căng thẳng vừa lo sợ, nhưng thấy hai người họ đã đi, hắn không muốn ở trong bóng tối, nên cũng chỉ có thể đi theo phía sau Triệu Trinh.
Ở trong này, ánh sáng không chiếu tới, nếu dẫm lên ô màu đen, Địch Thanh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện nghi hoặc, dấu tay in trên bàn đá đó, rốt cuộc là của người hay quỷ? Người lưu lại dấu tay đó tại sao lại có thể đi lại trong thạch thất?
Chân bước liên tục, trong Huyền cung tĩnh mịch, làm người ta có cảm giác khó nói thành lời. Cuối cùng ba người họ cũng đi tới vách đá đối diện.
Dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, cánh cửa này quả nhiên có năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun, làm người khác khó nhận ra cấu tạo của nó. Năm loại màu sắc được phân lần lượt thay đổi theo từng ô vuông, khiến người khác sau khi nhìn vào, liền cảm thấy vô cùng hỗn loạn, đầu choáng mắt hoa. Nhưng viên minh châu sáng lóng lánh, năm màu trên cánh cửa bắt đầu chuyển động, như mây bay trên trời, như ánh nắng lúc xế chiều, thoáng làm người khác có cảm giác thoải mái vô vùng. Địch Thanh không hiểu vì sao, một cánh cửa tại sao lại tạo cho người ta cảm giác này.
Lý Thuận Dung lục tìm hồi lâu, dùng lực quay, cánh cửa năm màu đột nhiên mở ra để lộ một con đường dài vô tận phía sau. Khi cửa mở, không chút âm thanh. Thế nhưng chính sự im lặng này, càng làm người khác phải hồi hộp.
Trong hành lang rạng ngời ánh sáng. Do đang ở nơi tối tăm, đột nhiên thấy ánh sáng mạnh, Địch Thanh giật mình kinh hãi. Đợi khi định thần nhìn lại mới phát hiện hai bên vách đá trên đường thông đạo, cứ cách vài trượng lại được khảm một viên dạ minh châu. Những viên dạ minh châu đó có lẽ còn lớn hơn phân nửa viên minh châu trong tay Lý Thuận Dung, trong hành lang này ít nhất cũng có khoảng trăm viên dạ minh châu như thế.
Địch Thanh nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài, ngây người.
Một mộ thất, sao phải thiết kế tinh xảo đến như vậy? Đây vốn là nơi an nghỉ của người chết, vì sao phải bày đặt như thế? Địch Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy tim đập loạn nhịp, cảm giác khi nhìn thấy chiếc bàn đá lúc trước lại hiện lên trong đầu. Trong Huyền cung này, có một cô hồn…
Địch Thanh thấy có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Đường hành lang sâu hun hút, Lý Thuận Dung nhìn con đường đó, nhẹ nhàng nói:
- Thánh Thượng, cuối con đường này chính là nơi đặt linh cữu của tiên đế. Đường hành lang này không có bẫy, ta và ngài cùng đi nào.
Nàng sờ một vật gì đó, đóng cánh cửa màu lại.
Triệu Trinh nói giọng khàn khàn:
- Được.
Anh ta nắm hờ vạt áo của Lý Thuận Dung, còn nàng chợt nắm lấy tay anh ta. Triệu Trinh bị bất ngờ chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo không giống tay người, muốn kêu to lên, nhưng run đến nỗi nói không thành lời.
Lý Thuận Dung cười có vẻ thảm thương, mắt nhìn thẳng vào Triệu Trinh nói:
- Thánh Thượng, ngài yên tâm, bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngài bình an.
Triệu Trinh gật gật đầu, cổ họng đông cứng. Lý Thuận Dung đã đi vào đường hành lang, con đường rộng lớn đủ cho ba, bốn người cùng đi. Địch Thanh đi trong hành lang lát gạch trang trọng này, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ không sao nổi.
Tác giả :
Mặc Vũ