Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm
Chương 30: Lại cho leo cây
Ánh nắng sớm mai chen qua ô cửa kính, Nhậm Tử Phàm đưa tay lên vỗ vỗ đầu mình, ngồi thẳng người dậy.
Nhậm Tử Phàm nhìn thấy Thừa Tuyết ngồi nửa người trên giường nghiêng đầu dựa vào thành giường ngủ say.
Không phải cô để anh gối đầu lên đùi cô ngủ đến sáng đó chứ?
Anh vươn tay ra vén mái tóc cô, sau đó khẽ khàng đỡ cô nằm xuống giường. Thừa Tuyết hơi cựa quậy người nhưng nằm xuống giường có lẽ cảm thấy êm ái nên đầu vùi vào gối, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Anh nhìn cô một lát, sau đó đi vào nhà tắm.
Nước từ vòi sen xả ra như trút nước, từng giọt nước chảy dài từ đầu xuống chân anh, hai tay anh chống lên tường.
. . .
Nhậm Tử Phàm như người mất hết lí trí môi dây dưa môi Viên Hy, hôn từ trên trán xuống mũi rồi môi, bàn tay cũng không nhàn rỗi. Một tay giữ chặt lấy ót cô ta, đè về phía mình, tay còn lại xen sâu vào trong làn tóc của cô ta. Nụ hôn này, ngày càng dai dẳng. Lửa nóng bùng nổ.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy khát vọng vô cùng nóng bỏng nhìn cô gái yêu kiều dưới thân, hai má ửng hồng thẹn thùng.
Nhưng ngay lúc này, trong đầu anh đột nhiên lóe lên khuôn mặt của một người.
Trong giây lát lại nhớ đến căn biệt thự kia, trong căn phòng tràn ngập ánh đèn một cô gái ngồi trên giường mặc chiếc váy ngủ trắng tinh, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười rực rỡ như nắng mai, ánh mắt đen láy xinh đẹp.
Tiếng mưa ồ ạt, tiếng sét đánh làm anh kinh hoàng sực tỉnh.
Anh dùng sức đẩy Viên Hy ra, sau đó đứng dậy.
Viên Hy kinh ngạc, nửa giây trước anh còn mạnh mẽ phản ứng, nửa giây sau đã thô bạo đẩy cô ra.
-Anh...
-Viên Hy, anh không thể muốn em. Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi, em hãy quên đi.
-Vì sao chứ? Là vì Thừa Tuyết có đúng không? Anh vì cô ta mà không muốn em sao?-Viên Hy đau khổ lại nhục nhã, cô đã hạ thấp thân mình nhưng anh lại không cần
Nhậm Tử Phàm im lặng. Qủa thật trong giây phút kia người anh nghĩ đến là Thừa Tuyết, bản thân anh cũng không biết là vì cái gì. Nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, anh không muốn Viên Hy đau lòng.
Viên Hy như điên loạn, la hét um sùm: "Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Không phải chỉ có em mới làm anh quan tâm yêu thương hay sao? Cô ta chẳng qua là một trong số những người phụ nữ của anh thôi mà. Em hận cô ta."
-Viên Hy, em bình tĩnh đi. Không vì ai cả.-Nhậm Tử Phàm vịn bả vai cô trấn tĩnh
-Anh cút đi... em không muốn nhìn thấy anh nữa...-Viên Hy xô đẩy đánh loạn
Nhậm Tử Phàm biết cô đang mất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Viên Hy sau đó quay người rời đi.
Viên Hy đau khổ tột cùng, ôm đầu lấy đầu khóc, đôi mắt sưng đỏ của Viên Hy tản ra sự căm hờn khát máu.
Tô Thừa Tuyết... tôi hận cô.
. . .
Nhậm Tử Phàm tắt vòi nước, hai mắt khẽ nhắm, tay chống trên tường nắm chặt.
Một lúc sau anh từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô vẫn nằm trên giường.
-Bao giờ tôi mới có thể đi làm trở lại?-Thừa Tuyết khẽ mở mắt, nhìn anh
-Mặc Phong vẫn đang điều tra, chi bằng em cứ ở nhà xem như nghỉ phép đi. Hay là tôi dẫn em đi chơi?-anh đề xuất
-Không cần đâu, nhưng mà tôi có thể đi ra ngoài tự do không? Hai người bảo vệ không cho tôi ra ngoài.-Thừa Tuyết thấp giọng hỏi
-Được, cái này... nếu em muốn mua gì thì cứ dùng.-anh rút trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng bạch kim đưa cho cô
-Cái này không cần đâu... tôi có tiền mà.-cô vội từ chối
-Lỡ như sau này có việc gì gấp cần tiền thì sao? Em cầm phòng hờ đi.-anh đi đến bên giường nhét vào tay cô
-Tôi...
Cô thật sự không cần đến nó, với lại cô cũng không có mua thứ gì nhiều tiền cả.
-Em cầm lấy đi. Tối nay tôi sẽ đến.
Anh đến thì nói với cô làm gì cơ chứ? Cô không hiểu, mặt ngệch đi nhìn anh.
-Tôi muốn ăn sườn chua ngọt.-anh thấy cô ngệch mặt đi, liền nói
Cô à một tiếng, chợt hiểu ra ý của anh. Hóa ra anh muốn tối nay anh đến muốn cô nấu bữa tối.
Cô định mở miệng hỏi anh có lại cho cô leo cây không? Nhưng mà lại không thể mở lời, nhìn anh xoay lưng về phía mình bước đi.
Nhìn anh khuất sau cảnh cửa, cô chợt buồn bã, lại rúc mình vào chăn mỏng.
. . .
Chín giờ sáng Thừa Tuyết mặc bộ quần áo đơn giản đi đến siêu thị mua những thứ cần thiết.
Đẩy xe đẩy đi vòng quanh những dãy trưng bày hàng thấy cái gì cần thiết thì bỏ vào trong xe đẩy.
Mua xong đi ra quầy thu ngân tính tiền, sau đó cầm túi đồ đi ra ngoài bắt taxi.
Chiếc xe sang trọng vô tình chạy ngang qua, người bên trong qua lớp cửa kính nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa siêu thị thì liền kêu tài xế dừng lại.
Thừa Tuyết nhìn chiếc Lamborghini dừng trước mặt mình, còn tưởng là người đi siêu thị nên lùi về sau hai bước.
Trình Ngụy mở cửa xe bước ra, bộ âu phục trắng bao lấy cơ thể lịch lãm của anh, dáng người uy mãnh khí thế cao ngất vượt trội người khác.
Thừa Tuyết nhận ra Trình Ngụy, không biết nên cười hay khóc.
Người này tính tình cứ như người điên, lời lẽ nói ra khỏi cửa miệng không có gì ngại ngùng cả, phải nói là tên đại biến thái.
-Tiểu Tam...
Thấy chưa, gặp cô thì liền kêu cô bằng hai cái từ này.
-Nhị thiếu, anh muốn mua gì vậy?
Cô vừa định chửi anh một tiếng thì trong xe lại có người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra giọng nũng nịu nắm lấy cánh tay anh.
Thừa Tuyết thấy vô cùng chán ghét, liếc cả hai người bọn họ.
-Người đẹp, bây giờ anh bận, tối anh tìm em.-Trình Ngụy xoa cằm cô ta nói
-Người ta còn chưa muốn đi mà.-cô ta ỏng ẹo nói
-Tối anh tìm em. Mau lên xe đi.
Trình Ngụy nhanh tay đón được chiếc taxi, đẩy cô ta vào xe.
Thừa Tuyết thấy màn này chán ghét vô cùng, nhân cơ hội có người vừa xuống taxi liền chạy tới.
-Tiểu Tam, Tiểu Tam...-Trình Ngụy nhanh chân chạy tới nắm lấy cổ tay cô níu lại
-Nhị thiếu, anh lại muốn gì đây?-cô nhăn mày cau mặt hỏi anh
-Tiểu Tam, đi siêu thị sao?-Trình Ngụy hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn
-Không lẽ anh không thấy?-Thừa Tuyết thật sự nên khuyên anh khám lại mắt và não của mình
-Em làm sao mà cứ cau có vậy? Là vì lúc nãy tôi đi cùng cô gái khác sao?
Cái đồ biến thái! Lại nghĩ cô ghen, đúng là tự tin thái quá.
-Tôi từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều yêu thương như vậy, không nỡ làm bọn họ đau lòng.
-Vậy thì anh đi mà yêu thương cô ta đi. Tôi phải đi.-cô nói, gạt anh qua một bên toan rời đi
-Này này, có phải em tới rồi không? Sao tính tình bực bội quá vậy?
Cô nhíu mày, liền hiểu ra hàm ý anh nói, lập tức trừng anh: "Tới cái đầu anh. Đồ bệnh hoạn."
Anh đúng là đồ bệnh hoạn, thần kinh, đại biến thái mà.
-Vậy thì đi, tôi dẫn em đi xem cái này.-Trình Ngụy cười sáng lạng, sau đó nắm tay cô bước tới xe
-Này, anh định đưa tôi đi đâu chứ? Này, này...
Mặc cô hỏi, Trình Ngụy vẫn ngang ngược kéo cô ngồi lên xe rồi cho xe chạy đi.
Trình Ngụy cho xe dừng trước tập đoàn Lạc Thanh, lại kéo tay cô vào trong.
Nhân viên gặp anh bước vào thì cúi đầu kính cẩn chào, trong lòng cũng thắc mắc cô gái bên cạnh anh là ai?
Anh dẫn cô vào thang máy, nhấn số lớn nhất trong dãy số.
-Đây là đâu?
-Lạc Thanh. Tập đoàn tôi mới vừa thu mua đã đổi tên lại.-Trình Ngụy dựa vào thang máy nói
-Đưa tôi đến đây để làm gì chứ?-cô hỏi
-Cho em xem cái này. Em sẽ rất thích.
-Làm ra vẻ bí mật.
-Em bỏ mấy cái túi đó đi được không? Nhìn thật kì cục.
-Kì cục kệ tôi. Ai bảo anh kéo tôi đến trong khi tôi vừa đi siêu thị.-cô bĩu môi
-Một lát gửi ở bàn thư ký đi, đem vào phòng tôi thì bốc mùi mất.
-Biết rồi.
Thang máy "ting" một cái, hai bên cánh cửa tự động mở ra, Thừa Tuyết theo lời Trình Ngụy gửi túi đồ cho thư ký, sau đó cùng anh vào phòng làm việc của anh.
Căn phòng này so với phòng tổng tài của Nhậm Tử Phàm đúng là không chê được. Mọi vật dụng chất liệu đều là hàng cao cấp, phòng này lại rất rộng lớn, là vô cùng rộng lớn.
-Anh dẫn tôi đến là để tôi tham quan phòng làm việc của anh sao?-Thừa Tuyết nhàm chán hỏi
-Không phải.
-Vậy là gì chứ?
-Lại đây.
Anh ngoắc cô lại bàn làm việc của mình.
Cô nhíu mày, vòng qua bàn làm việc của anh, anh đẩy cô ngồi xuống ghế, sau đó chỉ cô nhìn vào màn hình PC.
Thừa Tuyết không hiểu ý đính của anh nhưng vẫn làm theo.
"Nhị thiếu."
Bên trong màn hình là gương mặt của Nin, nói chuyện với anh thông qua máy tính.
-Sao rồi?-Trình Ngụy đứng phía sau cô, hỏi Nin
"Đã bàn giao thành công, từ bây giờ Mỹ Ảnh là công ty con của chúng ta."
Thừa Tuyết bất ngờ khi nghe Nin báo cáo, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngụy, chỉ thấy nụ cười hài lòng của anh.
-Tốt lắm. Mọi tài liệu về Mỹ Ảnh lập tức gửi qua cho tôi.
"Vâng."
Màn hình bụp một tiếng thì đã tối đen, Trình Ngụy đưa tay di chuyển con chuột, click vào một tệp được Nin gửi qua.
Ngay lập tức, những nội dung liên quan đến Mỹ Ảnh, những hợp đồng của Mỹ Ảnh đều hiện lên trên màn hình.
-Mỹ Ảnh chuẩn bị kiện em vì đưa cho họ kịch bản của Gia Cát, em định thế nào đây?-Trình Ngụy hơi nâng môi, cúi đầu xuống nhìn cô
-Anh muốn sao đây?
Cô không nghĩ anh chỉ muốn cho cô biết anh đã thu mua Mỹ Ảnh, chắc chắn có mục đích khác.
-Điều tôi muốn rất đơn giản.
-Là gì?
Anh cho cô biết Mỹ Ảnh bây giờ là của anh thì dám chắc anh muốn nhắc cô rằng vụ hợp đồng Mỹ Ảnh với Khởi Lạc lần này Mỹ Ảnh có kiện hay không là anh quyết định.
Thấy anh im lặng không nói, trong lòng cô suy đoán ra gì đó.
-Anh là nhắm vào Nhậm Tử Phàm?
-Đúng vậy. Tôi từng nói với em, tôi và Nhậm Tử Phàm không thể cùng tồn tại trong cùng một nơi.-Trình Ngụy thay đổi thái độ 180° cứ như biến thành người khác băng lãnh nói
-Tôi thật không hiểu nổi hai người.
-Không có gì khó hiểu cả. Là sinh tồn tồn tại trong bản tính con người thôi.
-Dù thế nào đi nữa tôi cũng không phản bội anh ấy. Anh ấy là người cứu tôi, là người cho tôi cảm giác an toàn và có thể tin tưởng nhất.
Giọng nói cô đầy kiên định không gì có thể lung lay.
-Em nghĩ anh ta đơn giản như em nghĩ sao?
-Anh ấy dù thế nào cũng không làm tôi tổn thương. Tôi tin anh ấy. Thật ngại quá, tôi phải đi rồi.
Thừa Tuyết đẩy ghế đứng lên không nói nhiều liền rời đi.
-Cô bé ngốc, em tưởng em đang hạnh phúc sao? Mọi chuyện chỉ đang bắt đầu thôi.
.
Tin tức Mỹ Ảnh đã trở thành chi nhánh của Lạc Thanh nhanh chóng truyền đến tai của Nhậm Tử Phàm. Ánh mắt xanh lam híp lại, hiện lên tia u ám.
-Kim Mễ, nói cho Mặc Phong biết không cần điều tra nữa.
-Vì sao vậy? Nếu như vậy thì phải bắt Tô Thừa Tuyết bồi thường hết rồi.-Kim Mễ có vài phần không hiểu
-Có điều tra tiếp hay không thì cũng vậy thôi. Nhị thiếu đã can thiệp vào chúng ta sẽ gặp rắc rối hơn.-Nhậm Tử Phàm xoa xoa mi tâm nói
-Vậy thì nên...
-Cứ tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Đặt ngay cho tôi vé bay sang Úc, tôi phải đi bàn chuyện với bên tập đoàn Sii-Sey (SS).
-Vâng.
Kim Mễ không dám chậm trễ liền nhanh chân làm việc anh giao.
.
Tối đến, Thửa Tuyết nhìn đồng hồ đã là bảy giờ ba mươi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự buồn bả.
Vì sao đến giờ này anh vẫn chưa đến?
Ngồi đợi một lát chốc chốc lại nhìn ra cửa, tay chống cằm cúi mặt thấy mắt ươn ướt.
Cô bỏ công sức tâm trí ra để làm bữa ăn này anh lại hai lần không xem trọng lại quên mất.
Đợi thêm một lát vậy mà đã đợi đến hai giờ đồng hồ, thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, giống như lòng cô lúc này.
Nhìn đồng hồ điểm đúng chín giờ, nở nụ cười chua xót. Anh cứ thế bắt cô đợi hai ngày liên tục.
-Tâm Nhi, đem dẹp hết đi.
Thừa Tuyết đứng lên, một mình bỏ lên phòng.
Tâm Nhi nhìn cô buồn bả như vậy, không đành lòng liền chạy ta phòng khách lấy điện thoại gọi cho Nhậm Tử Phàm.
Nhậm Tử Phàm nhìn thấy Thừa Tuyết ngồi nửa người trên giường nghiêng đầu dựa vào thành giường ngủ say.
Không phải cô để anh gối đầu lên đùi cô ngủ đến sáng đó chứ?
Anh vươn tay ra vén mái tóc cô, sau đó khẽ khàng đỡ cô nằm xuống giường. Thừa Tuyết hơi cựa quậy người nhưng nằm xuống giường có lẽ cảm thấy êm ái nên đầu vùi vào gối, thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Anh nhìn cô một lát, sau đó đi vào nhà tắm.
Nước từ vòi sen xả ra như trút nước, từng giọt nước chảy dài từ đầu xuống chân anh, hai tay anh chống lên tường.
. . .
Nhậm Tử Phàm như người mất hết lí trí môi dây dưa môi Viên Hy, hôn từ trên trán xuống mũi rồi môi, bàn tay cũng không nhàn rỗi. Một tay giữ chặt lấy ót cô ta, đè về phía mình, tay còn lại xen sâu vào trong làn tóc của cô ta. Nụ hôn này, ngày càng dai dẳng. Lửa nóng bùng nổ.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy khát vọng vô cùng nóng bỏng nhìn cô gái yêu kiều dưới thân, hai má ửng hồng thẹn thùng.
Nhưng ngay lúc này, trong đầu anh đột nhiên lóe lên khuôn mặt của một người.
Trong giây lát lại nhớ đến căn biệt thự kia, trong căn phòng tràn ngập ánh đèn một cô gái ngồi trên giường mặc chiếc váy ngủ trắng tinh, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười rực rỡ như nắng mai, ánh mắt đen láy xinh đẹp.
Tiếng mưa ồ ạt, tiếng sét đánh làm anh kinh hoàng sực tỉnh.
Anh dùng sức đẩy Viên Hy ra, sau đó đứng dậy.
Viên Hy kinh ngạc, nửa giây trước anh còn mạnh mẽ phản ứng, nửa giây sau đã thô bạo đẩy cô ra.
-Anh...
-Viên Hy, anh không thể muốn em. Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi, em hãy quên đi.
-Vì sao chứ? Là vì Thừa Tuyết có đúng không? Anh vì cô ta mà không muốn em sao?-Viên Hy đau khổ lại nhục nhã, cô đã hạ thấp thân mình nhưng anh lại không cần
Nhậm Tử Phàm im lặng. Qủa thật trong giây phút kia người anh nghĩ đến là Thừa Tuyết, bản thân anh cũng không biết là vì cái gì. Nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, anh không muốn Viên Hy đau lòng.
Viên Hy như điên loạn, la hét um sùm: "Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Không phải chỉ có em mới làm anh quan tâm yêu thương hay sao? Cô ta chẳng qua là một trong số những người phụ nữ của anh thôi mà. Em hận cô ta."
-Viên Hy, em bình tĩnh đi. Không vì ai cả.-Nhậm Tử Phàm vịn bả vai cô trấn tĩnh
-Anh cút đi... em không muốn nhìn thấy anh nữa...-Viên Hy xô đẩy đánh loạn
Nhậm Tử Phàm biết cô đang mất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Viên Hy sau đó quay người rời đi.
Viên Hy đau khổ tột cùng, ôm đầu lấy đầu khóc, đôi mắt sưng đỏ của Viên Hy tản ra sự căm hờn khát máu.
Tô Thừa Tuyết... tôi hận cô.
. . .
Nhậm Tử Phàm tắt vòi nước, hai mắt khẽ nhắm, tay chống trên tường nắm chặt.
Một lúc sau anh từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô vẫn nằm trên giường.
-Bao giờ tôi mới có thể đi làm trở lại?-Thừa Tuyết khẽ mở mắt, nhìn anh
-Mặc Phong vẫn đang điều tra, chi bằng em cứ ở nhà xem như nghỉ phép đi. Hay là tôi dẫn em đi chơi?-anh đề xuất
-Không cần đâu, nhưng mà tôi có thể đi ra ngoài tự do không? Hai người bảo vệ không cho tôi ra ngoài.-Thừa Tuyết thấp giọng hỏi
-Được, cái này... nếu em muốn mua gì thì cứ dùng.-anh rút trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng bạch kim đưa cho cô
-Cái này không cần đâu... tôi có tiền mà.-cô vội từ chối
-Lỡ như sau này có việc gì gấp cần tiền thì sao? Em cầm phòng hờ đi.-anh đi đến bên giường nhét vào tay cô
-Tôi...
Cô thật sự không cần đến nó, với lại cô cũng không có mua thứ gì nhiều tiền cả.
-Em cầm lấy đi. Tối nay tôi sẽ đến.
Anh đến thì nói với cô làm gì cơ chứ? Cô không hiểu, mặt ngệch đi nhìn anh.
-Tôi muốn ăn sườn chua ngọt.-anh thấy cô ngệch mặt đi, liền nói
Cô à một tiếng, chợt hiểu ra ý của anh. Hóa ra anh muốn tối nay anh đến muốn cô nấu bữa tối.
Cô định mở miệng hỏi anh có lại cho cô leo cây không? Nhưng mà lại không thể mở lời, nhìn anh xoay lưng về phía mình bước đi.
Nhìn anh khuất sau cảnh cửa, cô chợt buồn bã, lại rúc mình vào chăn mỏng.
. . .
Chín giờ sáng Thừa Tuyết mặc bộ quần áo đơn giản đi đến siêu thị mua những thứ cần thiết.
Đẩy xe đẩy đi vòng quanh những dãy trưng bày hàng thấy cái gì cần thiết thì bỏ vào trong xe đẩy.
Mua xong đi ra quầy thu ngân tính tiền, sau đó cầm túi đồ đi ra ngoài bắt taxi.
Chiếc xe sang trọng vô tình chạy ngang qua, người bên trong qua lớp cửa kính nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa siêu thị thì liền kêu tài xế dừng lại.
Thừa Tuyết nhìn chiếc Lamborghini dừng trước mặt mình, còn tưởng là người đi siêu thị nên lùi về sau hai bước.
Trình Ngụy mở cửa xe bước ra, bộ âu phục trắng bao lấy cơ thể lịch lãm của anh, dáng người uy mãnh khí thế cao ngất vượt trội người khác.
Thừa Tuyết nhận ra Trình Ngụy, không biết nên cười hay khóc.
Người này tính tình cứ như người điên, lời lẽ nói ra khỏi cửa miệng không có gì ngại ngùng cả, phải nói là tên đại biến thái.
-Tiểu Tam...
Thấy chưa, gặp cô thì liền kêu cô bằng hai cái từ này.
-Nhị thiếu, anh muốn mua gì vậy?
Cô vừa định chửi anh một tiếng thì trong xe lại có người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp bước ra giọng nũng nịu nắm lấy cánh tay anh.
Thừa Tuyết thấy vô cùng chán ghét, liếc cả hai người bọn họ.
-Người đẹp, bây giờ anh bận, tối anh tìm em.-Trình Ngụy xoa cằm cô ta nói
-Người ta còn chưa muốn đi mà.-cô ta ỏng ẹo nói
-Tối anh tìm em. Mau lên xe đi.
Trình Ngụy nhanh tay đón được chiếc taxi, đẩy cô ta vào xe.
Thừa Tuyết thấy màn này chán ghét vô cùng, nhân cơ hội có người vừa xuống taxi liền chạy tới.
-Tiểu Tam, Tiểu Tam...-Trình Ngụy nhanh chân chạy tới nắm lấy cổ tay cô níu lại
-Nhị thiếu, anh lại muốn gì đây?-cô nhăn mày cau mặt hỏi anh
-Tiểu Tam, đi siêu thị sao?-Trình Ngụy hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn
-Không lẽ anh không thấy?-Thừa Tuyết thật sự nên khuyên anh khám lại mắt và não của mình
-Em làm sao mà cứ cau có vậy? Là vì lúc nãy tôi đi cùng cô gái khác sao?
Cái đồ biến thái! Lại nghĩ cô ghen, đúng là tự tin thái quá.
-Tôi từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều yêu thương như vậy, không nỡ làm bọn họ đau lòng.
-Vậy thì anh đi mà yêu thương cô ta đi. Tôi phải đi.-cô nói, gạt anh qua một bên toan rời đi
-Này này, có phải em tới rồi không? Sao tính tình bực bội quá vậy?
Cô nhíu mày, liền hiểu ra hàm ý anh nói, lập tức trừng anh: "Tới cái đầu anh. Đồ bệnh hoạn."
Anh đúng là đồ bệnh hoạn, thần kinh, đại biến thái mà.
-Vậy thì đi, tôi dẫn em đi xem cái này.-Trình Ngụy cười sáng lạng, sau đó nắm tay cô bước tới xe
-Này, anh định đưa tôi đi đâu chứ? Này, này...
Mặc cô hỏi, Trình Ngụy vẫn ngang ngược kéo cô ngồi lên xe rồi cho xe chạy đi.
Trình Ngụy cho xe dừng trước tập đoàn Lạc Thanh, lại kéo tay cô vào trong.
Nhân viên gặp anh bước vào thì cúi đầu kính cẩn chào, trong lòng cũng thắc mắc cô gái bên cạnh anh là ai?
Anh dẫn cô vào thang máy, nhấn số lớn nhất trong dãy số.
-Đây là đâu?
-Lạc Thanh. Tập đoàn tôi mới vừa thu mua đã đổi tên lại.-Trình Ngụy dựa vào thang máy nói
-Đưa tôi đến đây để làm gì chứ?-cô hỏi
-Cho em xem cái này. Em sẽ rất thích.
-Làm ra vẻ bí mật.
-Em bỏ mấy cái túi đó đi được không? Nhìn thật kì cục.
-Kì cục kệ tôi. Ai bảo anh kéo tôi đến trong khi tôi vừa đi siêu thị.-cô bĩu môi
-Một lát gửi ở bàn thư ký đi, đem vào phòng tôi thì bốc mùi mất.
-Biết rồi.
Thang máy "ting" một cái, hai bên cánh cửa tự động mở ra, Thừa Tuyết theo lời Trình Ngụy gửi túi đồ cho thư ký, sau đó cùng anh vào phòng làm việc của anh.
Căn phòng này so với phòng tổng tài của Nhậm Tử Phàm đúng là không chê được. Mọi vật dụng chất liệu đều là hàng cao cấp, phòng này lại rất rộng lớn, là vô cùng rộng lớn.
-Anh dẫn tôi đến là để tôi tham quan phòng làm việc của anh sao?-Thừa Tuyết nhàm chán hỏi
-Không phải.
-Vậy là gì chứ?
-Lại đây.
Anh ngoắc cô lại bàn làm việc của mình.
Cô nhíu mày, vòng qua bàn làm việc của anh, anh đẩy cô ngồi xuống ghế, sau đó chỉ cô nhìn vào màn hình PC.
Thừa Tuyết không hiểu ý đính của anh nhưng vẫn làm theo.
"Nhị thiếu."
Bên trong màn hình là gương mặt của Nin, nói chuyện với anh thông qua máy tính.
-Sao rồi?-Trình Ngụy đứng phía sau cô, hỏi Nin
"Đã bàn giao thành công, từ bây giờ Mỹ Ảnh là công ty con của chúng ta."
Thừa Tuyết bất ngờ khi nghe Nin báo cáo, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngụy, chỉ thấy nụ cười hài lòng của anh.
-Tốt lắm. Mọi tài liệu về Mỹ Ảnh lập tức gửi qua cho tôi.
"Vâng."
Màn hình bụp một tiếng thì đã tối đen, Trình Ngụy đưa tay di chuyển con chuột, click vào một tệp được Nin gửi qua.
Ngay lập tức, những nội dung liên quan đến Mỹ Ảnh, những hợp đồng của Mỹ Ảnh đều hiện lên trên màn hình.
-Mỹ Ảnh chuẩn bị kiện em vì đưa cho họ kịch bản của Gia Cát, em định thế nào đây?-Trình Ngụy hơi nâng môi, cúi đầu xuống nhìn cô
-Anh muốn sao đây?
Cô không nghĩ anh chỉ muốn cho cô biết anh đã thu mua Mỹ Ảnh, chắc chắn có mục đích khác.
-Điều tôi muốn rất đơn giản.
-Là gì?
Anh cho cô biết Mỹ Ảnh bây giờ là của anh thì dám chắc anh muốn nhắc cô rằng vụ hợp đồng Mỹ Ảnh với Khởi Lạc lần này Mỹ Ảnh có kiện hay không là anh quyết định.
Thấy anh im lặng không nói, trong lòng cô suy đoán ra gì đó.
-Anh là nhắm vào Nhậm Tử Phàm?
-Đúng vậy. Tôi từng nói với em, tôi và Nhậm Tử Phàm không thể cùng tồn tại trong cùng một nơi.-Trình Ngụy thay đổi thái độ 180° cứ như biến thành người khác băng lãnh nói
-Tôi thật không hiểu nổi hai người.
-Không có gì khó hiểu cả. Là sinh tồn tồn tại trong bản tính con người thôi.
-Dù thế nào đi nữa tôi cũng không phản bội anh ấy. Anh ấy là người cứu tôi, là người cho tôi cảm giác an toàn và có thể tin tưởng nhất.
Giọng nói cô đầy kiên định không gì có thể lung lay.
-Em nghĩ anh ta đơn giản như em nghĩ sao?
-Anh ấy dù thế nào cũng không làm tôi tổn thương. Tôi tin anh ấy. Thật ngại quá, tôi phải đi rồi.
Thừa Tuyết đẩy ghế đứng lên không nói nhiều liền rời đi.
-Cô bé ngốc, em tưởng em đang hạnh phúc sao? Mọi chuyện chỉ đang bắt đầu thôi.
.
Tin tức Mỹ Ảnh đã trở thành chi nhánh của Lạc Thanh nhanh chóng truyền đến tai của Nhậm Tử Phàm. Ánh mắt xanh lam híp lại, hiện lên tia u ám.
-Kim Mễ, nói cho Mặc Phong biết không cần điều tra nữa.
-Vì sao vậy? Nếu như vậy thì phải bắt Tô Thừa Tuyết bồi thường hết rồi.-Kim Mễ có vài phần không hiểu
-Có điều tra tiếp hay không thì cũng vậy thôi. Nhị thiếu đã can thiệp vào chúng ta sẽ gặp rắc rối hơn.-Nhậm Tử Phàm xoa xoa mi tâm nói
-Vậy thì nên...
-Cứ tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Đặt ngay cho tôi vé bay sang Úc, tôi phải đi bàn chuyện với bên tập đoàn Sii-Sey (SS).
-Vâng.
Kim Mễ không dám chậm trễ liền nhanh chân làm việc anh giao.
.
Tối đến, Thửa Tuyết nhìn đồng hồ đã là bảy giờ ba mươi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự buồn bả.
Vì sao đến giờ này anh vẫn chưa đến?
Ngồi đợi một lát chốc chốc lại nhìn ra cửa, tay chống cằm cúi mặt thấy mắt ươn ướt.
Cô bỏ công sức tâm trí ra để làm bữa ăn này anh lại hai lần không xem trọng lại quên mất.
Đợi thêm một lát vậy mà đã đợi đến hai giờ đồng hồ, thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, giống như lòng cô lúc này.
Nhìn đồng hồ điểm đúng chín giờ, nở nụ cười chua xót. Anh cứ thế bắt cô đợi hai ngày liên tục.
-Tâm Nhi, đem dẹp hết đi.
Thừa Tuyết đứng lên, một mình bỏ lên phòng.
Tâm Nhi nhìn cô buồn bả như vậy, không đành lòng liền chạy ta phòng khách lấy điện thoại gọi cho Nhậm Tử Phàm.
Tác giả :
Du Huyễn