Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm
Chương 17: Phục kích
Thừa Tuyết hối hả chạy về Khởi Lạc, tay cầm phần ăn như thi maratông chạy lên phòng tổng tài.
Thừa Tuyết thở hì hục mở cửa ra: "Của anh... tổng tài."
Cô chuyển từ ngữ khi thấy có một cô gái đang trong phòng anh. Cô gái đó nghe có người vào thì quay đầu nhìn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Thừa Tuyết đặt phần ăn lên bàn, ngẩng đầu lên vừa vặn chạm mặt Viên Hy.
-Là em!?
Thừa Tuyết vui mừng khi nhận ra Viên Hy.
Viên Hy nhìn cô, nhớ đến cô gái đụng trúng mình ở Rosso còn khi nghe tên cô thì khóc sướt mướt, thì kêu lên một tiếng.
-Chị cũng làm ở đây sao? Thật trùng hợp.
-Em làm ở đây sao? Chẳng phải em chỉ vừa mười tám thôi sao?
-Sao chị biết em mười tám?
-Cái đó... chị đoán thôi, thấy em còn trẻ.-Thừa Tuyết gãi đầu nói
-Chị làm ở phòng nào? Em làm ở phòng marketing.
-Chị làm ở phòng Hoa Lạc, công ty nhỏ trong tập đoàn Khởi Lạc.
Nhậm Tử Phàm cầm ly cafe trên tay đặt ly xuống bàn, nói: "Nếu không còn gì cô về làm việc đi."
-Ờ.
Thừa Tuyết không phải luyến tuyến anh, mà là muốn ở lại nói chuyện với Viên Hy, đứa bé lúc nhỏ mà cô hay chơi đùa lại rất kháu khỉnh đáng yêu bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, Thừa Tuyết chỉ muốn cùng Viên Hy làm chị em như lúc trước.
-Khi nào rãnh chị tìm em.
-Vâng ạ.
Thừa Tuyết đi được vài bước thì quay đầu lại nói nhỏ với Viên Hỷ: "Nhớ nhà."
-Vâng ạ.
Thừa Tuyết cười tươi tắn, đúng lúc quay đi chạm phải gương mặt lạnh tanh của Nhậm Tử Phàm thì cười hì hì rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng.
Viên Hy buồn cười với thái độ của cô.
-Anh, chị ấy thật dễ thương, em chỉ gặp chị ấy có một lần mà đã thấy rất thân thiết, giống như đã gặp và quen biết rất lâu.-Viên Hy cười thú vị nhìn anh
-Sau này đừng tiếp xúc nhiều với cô ta.-anh không hài lòng
-Vì sao chứ? Chị ấy dường như rất thích em, em cũng thấy mình hợp với chị ấy.
-Những cô gái như cô ta, em không hiểu được trong lòng cô ta đang suy tính điều gì đâu.
-Em biết rồi.
Mặc dù Viên Hy không hiểu rõ vì sao anh lại căn dặn mình tránh xa Thừa Tuyết nhưng mà từ nhỏ Viên Hy đã rất nghe lời anh, bây giờ cũng thế.
. . .
Không hiểu vì sao hôm nay khi tan sở thì Nhậm Tử Phàm lại đến Hàn Lâm, Thừa Tuyết vốn là đang ăn cơm thấy anh vào thì suýt nữa nghẹn.
Cô cứ tưởng anh không đến nữa chứ?
-Anh...
Thừa Tuyết đặt chén cơm cùng đũa xuống, không rõ nên nói gì.
-Ăn cơm đi.
Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện cô.
-Để tôi lấy chén cho anh.
-Ngồi xuống ăn cơm.-Nhậm Tử Phàm tay phải đặt trên bàn gõ vài nhịp
Thừa Tuyết căng thẳng cầm đũa lên, cúi đầu ăn cơm.
-Gặp Tiểu Hy lúc nào?
Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, sau vài phút mới trả lời: "Hôm qua."
-Cô biết là Khiêm Hy nên mới tiếp cận đúng không?-anh hỏi tiếp
-Nói tiếp cận thì khó nghe quá, chẳng qua là vô tình mà thôi nên tôi mới biết Viên Hy là Khiêm Hy.-Thừa Tuyết giải thích
-Cô định làm gì em ấy? Hại chết Lạc còn chưa đủ sao?-anh đột nhiên tức giận
-Anh nói gì chứ? Tôi yêu Lạc thì làm sao hại chết anh ấy? Sự việc đó tôi cũng không biết, ba tôi kêu tôi lấy thì tôi...
-Cô chưa gì hết đã nghe theo ông ta, chính vì vậy mới hại chết Lạc và ba mẹ tôi.-ánh mắt anh lãnh băng, lời nói rõ tức giận
-Tôi... Lạc chết anh tưởng tôi không đau lòng hay sao? Nhưng mà Tiểu Hy tôi không có ý định hại em ấy, anh tin tôi đi.
Cô là thật lòng nói.
Nhậm Tử Phàm đẩy ghế đứng lên, tiếng chân ghế siết vào gạch vang lên tiếng chói tai, Thừa Tuyết nuốt nước bọt nhìn anh.
Nhậm Tử Phàm vòng qua bên cô, từ phía sau ngã đầu về trước, cánh môi gần bên tai cô như trong gang tấc.
-Vậy sao? Nếu cô làm gì Tiểu Hy, tôi chắc chắn làm cô hối hận.
Cơ thể cô run lên, ánh mắt mở to nhìn phía trước. Anh thật sự rất thương yêu Tiểu Hy.
Mắt cô mở to hơn khi có âm thanh nổ lớn vang lên, có cái gì đó sáng chói bay thẳng về phía cô.
Giống như trong gang tấc, bàn tay phía sau cô kéo mạnh vai cô ngã xuống bàn ăn, âm thanh ghế và chén vỡ xuống nền đất, sau đó trên tường có một lổ lớn do đạn gây ra.
_Pằng pằng
Lại hai phát súng bắn ra, Thừa Tuyết co ro núp dưới chiếc bàn ăn, Nhậm Tử Phàm ngồi bên ngoài gần như che chắn hết cho cô, mày anh nhíu lại rất chặt.
Thừa Tuyết biết là kẻ thù tìm đến, nhưng không nghĩ lại vào lúc này.
-Chết tiệt.
Nhậm Tử Phàm giơ nắm đấm nện vào chiếc bàn, bây giờ Mặc Hàng được nghỉ phép, còn Mặc Phong lại giúp anh giải quyết công việc, anh lại để súng trên phòng, bây giờ lại có cô vướng víu tay chân.
-Một lát nếu có cơ hội phải chạy ngay lên phòng, nghe chưa?
Anh nói xong thì đứng lên, có tất cả mười tên áo đen, tên nào cũng cầm súng ăn mặc đồ đen từ đầu đến chân, khuôn mặt rất hung tợn.
Nhậm Tử Phàm nhanh như chớp phóng lên bàn một cước đá vào tên đang xông lên, lại xoay người giơ nắm đấm đấm vào mặt tên bên phải, né đòn tên bên trái.
Mỗi lần đánh trả công kích đều như chớp nhoáng, rất nhanh xẹt qua.
Thừa Tuyết thấy mười tên đó lo đánh anh thì nghe lời anh liền nhân cơ hội chạy lên cầu thang.
Có hai tên nhìn thấy cô chạy thì đuổi theo cô, Nhậm Tử Phàm thấy vậy thì xử lý nhanh mấy tên kia chạy theo.
Thừa Tuyết chạy vào phòng, đóng cửa lại thì bị một tên đá phăng cửa, Thừa Tuyết sợ hãi lùi về sau, rồi quay đầu chạy ra ban công.
Tên kia nhắm súng ngay cô khi định bóp còi thì phía sau bị tấn công một con dao xẹt ngang qua cổ nhuộm máu đỏ tươi.
Tên đó ngã quỵ xuống, anh lấy súng trên tay hắn ta quay người bắn mấy tên phía sau.
Tiếng nổ lớn vang lên không ngớt Thừa Tuyết đứng ngoài ban công thấy một tên đứng phía ngoài cửa chĩa súng ngay anh thì la lên: "Cẩn thận."
Anh phản ứng rất nhanh lặp tức quay đầu súng hướng ra cửa bắn. Tên đó lặp tức ngã quỵ.
Thật sự cô không nghĩ anh lại có thể nhanh như vậy xử lý đám người áo đen kia, còn một tên sống hắn ta nhìn thấy Thừa Tuyết thì chạy tới xông về phía cô.
Thừa Tuyết sợ hãi mở to mắt lùi về sau. Hắn ta cứ thế chạy tới cô, cô càng lùi về sau vấp phải bậc thềm mất đà ngã chúi về sau, không mai lộn nhào té xuống lan can ban công.
-Aaaa...
Nhậm Tử Phàm nổ súng nhằm ngay chân tên đó bắn chủ ý chính là muốn giữ mạng sống của hắn ta.
Anh chạy ra nhìn thấy cô rơi xuống hồ bơi thì leo qua lan can nhảy xuống.
_Ùm
Tiếng nước bị khuấy động mạnh mẽ vang lên, Thừa Tuyết mơ màng ở trong nước xung quanh cô không có không khí chỉ có nước mà thôi, hồ bơi này sâu đến hai mét cô đứng không tới.
Bản thân lại không biết bơi cứ ngỡ mình sắp gặp được Khiêm Lạc.
Nhậm Tử Phàm trong dòng nước nhìn thấy Thừa Tuyết "lơ lửng" trong nước thì bơi tới chỗ cô.
.
Thừa Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong phòng mình.
Cô chống người ngồi dậy nhìn thấy Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế sô pha.
Nhậm Tử Phàm thấy cô đứng tỉnh lại thì cầm ly nước lọc đứng lên đi đến bên giường.
Anh đưa ly nước cho cô, cô cũng không từ chối cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Anh ngồi xuống bên giường làm giường lún xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Chừng vài giây phút sau, anh nói: "Dọn đến Ngự Biệt Uyển đi, ở đó sẽ an toàn hơn."
-Nhưng... nơi đó không dành cho tôi.-cô lí nhí nói
-Nó là nơi an toàn dành cho cô.
-Nhưng... tôi ở Hàn Lâm đã quen rồi...
-Lúc đầu mới đến không phải cũng không quen sao?
-Nhưng...
Nơi đó chỉ dành cho cô gái có thể trở thành vợ anh thôi a, Ngự Biệt Uyển là nơi nào cơ chứ?
-Tâm Nhi sẽ đi cùng cô đến đó.
-Tôi... biết rồi.
Thừa Tuyết gượng ép gật đầu.
Anh đứng dậy đi đến tủ sách rút quyển "Trạm kế tiếp hạnh phúc" rút chiếc lá phong đỏ từ trong một trang sách ra.
-Lạc rất thích lá này, nhìn nó tôi lại nhớ đến nó.
Thừa Tuyết không biết lời anh nói có hàm ý gì hay không?
-Có biết vì sao những chuyện của cô và Lạc tôi đều biết hay không?
Thừa Tuyết lắc đầu.
-Lạc lúc nào đến thăm tôi cũng kể rất nhiều thứ đặc biệt là về cô, kể cả hai người yêu nhau khi nào, có kỉ niệm lời thề ước gì Lạc đều kể lại cho tôi.
Anh đặt chiếc lá về vị trí cũ, gấp sách lại để lên giá.
"Có người rất thích nghe anh kể chuyện chúng ta đấy. Em đoán xem là ai?"
"Dì Khiêm... bác Khiêm... hay Tiểu Hy..."
"Đều không phải."
"Vậy là ai chứ?"
"Người mà rất yêu thương anh và em, em cũng rất thích người đó."
"Là ai cơ chứ?"
"Sau này em sẽ biết."
Thì ra lúc đó người Khiêm Lạc nói là anh.
Ngay từ đầu anh đã có kế hoạch... chỉ còn đợi cô lọt tròng mà thôi.
Thừa Tuyết cười chua xót sau đó nằm xuống giường.
-Tôi sẽ nhanh dọn đến Ngự Biệt Uyển, ngày mai tôi muốn vào bệnh viện thăm mẹ tôi.
-Được, chỉ cần cô nghe lời tôi tôi sẽ không làm khó cô.
Cô hơi nhếch môi cũng không hiểu vì sao lại đau lòng, lồng ngực như có tảng đá đè lên rất khó thở.
. . .
-Nhị gia chuyện...
Nam nhân giơ tay lên chặn lời người kia báo cáo. Vẻ mặt hiện lên tà mị.
-Nên cho mọi người biết ta đây đã về Việt Nam rồi. Càng nhiều người biết càng tốt.
-Vâng, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc dành cho ngài.
-Ta chỉ muốn cho mọi người biết, không phải một mình Nhậm Tử Phàm có thể một tay che trời.
Ý khiêu chiến đã quá rõ ràng.
-Nhị thiếu yên tâm.
-Tốt. Nhớ viết thiệp mời Nhậm Tử Phàm "tốt" một tí.
-Vâng.
Người kia được phân phó thì lui ra chuẩn bị, nam nhân dưới ánh sáng môi mỏng lộ ra nụ cười quỷ dị cùng lạnh lẽo.
-Để xem ngươi thắng hay ta thắng.
Nụ cười càng lúc càng lạnh giá, hàn khí trong phòng tăng lên đột ngột.
Thừa Tuyết thở hì hục mở cửa ra: "Của anh... tổng tài."
Cô chuyển từ ngữ khi thấy có một cô gái đang trong phòng anh. Cô gái đó nghe có người vào thì quay đầu nhìn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Thừa Tuyết đặt phần ăn lên bàn, ngẩng đầu lên vừa vặn chạm mặt Viên Hy.
-Là em!?
Thừa Tuyết vui mừng khi nhận ra Viên Hy.
Viên Hy nhìn cô, nhớ đến cô gái đụng trúng mình ở Rosso còn khi nghe tên cô thì khóc sướt mướt, thì kêu lên một tiếng.
-Chị cũng làm ở đây sao? Thật trùng hợp.
-Em làm ở đây sao? Chẳng phải em chỉ vừa mười tám thôi sao?
-Sao chị biết em mười tám?
-Cái đó... chị đoán thôi, thấy em còn trẻ.-Thừa Tuyết gãi đầu nói
-Chị làm ở phòng nào? Em làm ở phòng marketing.
-Chị làm ở phòng Hoa Lạc, công ty nhỏ trong tập đoàn Khởi Lạc.
Nhậm Tử Phàm cầm ly cafe trên tay đặt ly xuống bàn, nói: "Nếu không còn gì cô về làm việc đi."
-Ờ.
Thừa Tuyết không phải luyến tuyến anh, mà là muốn ở lại nói chuyện với Viên Hy, đứa bé lúc nhỏ mà cô hay chơi đùa lại rất kháu khỉnh đáng yêu bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, Thừa Tuyết chỉ muốn cùng Viên Hy làm chị em như lúc trước.
-Khi nào rãnh chị tìm em.
-Vâng ạ.
Thừa Tuyết đi được vài bước thì quay đầu lại nói nhỏ với Viên Hỷ: "Nhớ nhà."
-Vâng ạ.
Thừa Tuyết cười tươi tắn, đúng lúc quay đi chạm phải gương mặt lạnh tanh của Nhậm Tử Phàm thì cười hì hì rồi quay đầu chạy ra khỏi phòng.
Viên Hy buồn cười với thái độ của cô.
-Anh, chị ấy thật dễ thương, em chỉ gặp chị ấy có một lần mà đã thấy rất thân thiết, giống như đã gặp và quen biết rất lâu.-Viên Hy cười thú vị nhìn anh
-Sau này đừng tiếp xúc nhiều với cô ta.-anh không hài lòng
-Vì sao chứ? Chị ấy dường như rất thích em, em cũng thấy mình hợp với chị ấy.
-Những cô gái như cô ta, em không hiểu được trong lòng cô ta đang suy tính điều gì đâu.
-Em biết rồi.
Mặc dù Viên Hy không hiểu rõ vì sao anh lại căn dặn mình tránh xa Thừa Tuyết nhưng mà từ nhỏ Viên Hy đã rất nghe lời anh, bây giờ cũng thế.
. . .
Không hiểu vì sao hôm nay khi tan sở thì Nhậm Tử Phàm lại đến Hàn Lâm, Thừa Tuyết vốn là đang ăn cơm thấy anh vào thì suýt nữa nghẹn.
Cô cứ tưởng anh không đến nữa chứ?
-Anh...
Thừa Tuyết đặt chén cơm cùng đũa xuống, không rõ nên nói gì.
-Ăn cơm đi.
Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế đối diện cô.
-Để tôi lấy chén cho anh.
-Ngồi xuống ăn cơm.-Nhậm Tử Phàm tay phải đặt trên bàn gõ vài nhịp
Thừa Tuyết căng thẳng cầm đũa lên, cúi đầu ăn cơm.
-Gặp Tiểu Hy lúc nào?
Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, sau vài phút mới trả lời: "Hôm qua."
-Cô biết là Khiêm Hy nên mới tiếp cận đúng không?-anh hỏi tiếp
-Nói tiếp cận thì khó nghe quá, chẳng qua là vô tình mà thôi nên tôi mới biết Viên Hy là Khiêm Hy.-Thừa Tuyết giải thích
-Cô định làm gì em ấy? Hại chết Lạc còn chưa đủ sao?-anh đột nhiên tức giận
-Anh nói gì chứ? Tôi yêu Lạc thì làm sao hại chết anh ấy? Sự việc đó tôi cũng không biết, ba tôi kêu tôi lấy thì tôi...
-Cô chưa gì hết đã nghe theo ông ta, chính vì vậy mới hại chết Lạc và ba mẹ tôi.-ánh mắt anh lãnh băng, lời nói rõ tức giận
-Tôi... Lạc chết anh tưởng tôi không đau lòng hay sao? Nhưng mà Tiểu Hy tôi không có ý định hại em ấy, anh tin tôi đi.
Cô là thật lòng nói.
Nhậm Tử Phàm đẩy ghế đứng lên, tiếng chân ghế siết vào gạch vang lên tiếng chói tai, Thừa Tuyết nuốt nước bọt nhìn anh.
Nhậm Tử Phàm vòng qua bên cô, từ phía sau ngã đầu về trước, cánh môi gần bên tai cô như trong gang tấc.
-Vậy sao? Nếu cô làm gì Tiểu Hy, tôi chắc chắn làm cô hối hận.
Cơ thể cô run lên, ánh mắt mở to nhìn phía trước. Anh thật sự rất thương yêu Tiểu Hy.
Mắt cô mở to hơn khi có âm thanh nổ lớn vang lên, có cái gì đó sáng chói bay thẳng về phía cô.
Giống như trong gang tấc, bàn tay phía sau cô kéo mạnh vai cô ngã xuống bàn ăn, âm thanh ghế và chén vỡ xuống nền đất, sau đó trên tường có một lổ lớn do đạn gây ra.
_Pằng pằng
Lại hai phát súng bắn ra, Thừa Tuyết co ro núp dưới chiếc bàn ăn, Nhậm Tử Phàm ngồi bên ngoài gần như che chắn hết cho cô, mày anh nhíu lại rất chặt.
Thừa Tuyết biết là kẻ thù tìm đến, nhưng không nghĩ lại vào lúc này.
-Chết tiệt.
Nhậm Tử Phàm giơ nắm đấm nện vào chiếc bàn, bây giờ Mặc Hàng được nghỉ phép, còn Mặc Phong lại giúp anh giải quyết công việc, anh lại để súng trên phòng, bây giờ lại có cô vướng víu tay chân.
-Một lát nếu có cơ hội phải chạy ngay lên phòng, nghe chưa?
Anh nói xong thì đứng lên, có tất cả mười tên áo đen, tên nào cũng cầm súng ăn mặc đồ đen từ đầu đến chân, khuôn mặt rất hung tợn.
Nhậm Tử Phàm nhanh như chớp phóng lên bàn một cước đá vào tên đang xông lên, lại xoay người giơ nắm đấm đấm vào mặt tên bên phải, né đòn tên bên trái.
Mỗi lần đánh trả công kích đều như chớp nhoáng, rất nhanh xẹt qua.
Thừa Tuyết thấy mười tên đó lo đánh anh thì nghe lời anh liền nhân cơ hội chạy lên cầu thang.
Có hai tên nhìn thấy cô chạy thì đuổi theo cô, Nhậm Tử Phàm thấy vậy thì xử lý nhanh mấy tên kia chạy theo.
Thừa Tuyết chạy vào phòng, đóng cửa lại thì bị một tên đá phăng cửa, Thừa Tuyết sợ hãi lùi về sau, rồi quay đầu chạy ra ban công.
Tên kia nhắm súng ngay cô khi định bóp còi thì phía sau bị tấn công một con dao xẹt ngang qua cổ nhuộm máu đỏ tươi.
Tên đó ngã quỵ xuống, anh lấy súng trên tay hắn ta quay người bắn mấy tên phía sau.
Tiếng nổ lớn vang lên không ngớt Thừa Tuyết đứng ngoài ban công thấy một tên đứng phía ngoài cửa chĩa súng ngay anh thì la lên: "Cẩn thận."
Anh phản ứng rất nhanh lặp tức quay đầu súng hướng ra cửa bắn. Tên đó lặp tức ngã quỵ.
Thật sự cô không nghĩ anh lại có thể nhanh như vậy xử lý đám người áo đen kia, còn một tên sống hắn ta nhìn thấy Thừa Tuyết thì chạy tới xông về phía cô.
Thừa Tuyết sợ hãi mở to mắt lùi về sau. Hắn ta cứ thế chạy tới cô, cô càng lùi về sau vấp phải bậc thềm mất đà ngã chúi về sau, không mai lộn nhào té xuống lan can ban công.
-Aaaa...
Nhậm Tử Phàm nổ súng nhằm ngay chân tên đó bắn chủ ý chính là muốn giữ mạng sống của hắn ta.
Anh chạy ra nhìn thấy cô rơi xuống hồ bơi thì leo qua lan can nhảy xuống.
_Ùm
Tiếng nước bị khuấy động mạnh mẽ vang lên, Thừa Tuyết mơ màng ở trong nước xung quanh cô không có không khí chỉ có nước mà thôi, hồ bơi này sâu đến hai mét cô đứng không tới.
Bản thân lại không biết bơi cứ ngỡ mình sắp gặp được Khiêm Lạc.
Nhậm Tử Phàm trong dòng nước nhìn thấy Thừa Tuyết "lơ lửng" trong nước thì bơi tới chỗ cô.
.
Thừa Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong phòng mình.
Cô chống người ngồi dậy nhìn thấy Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế sô pha.
Nhậm Tử Phàm thấy cô đứng tỉnh lại thì cầm ly nước lọc đứng lên đi đến bên giường.
Anh đưa ly nước cho cô, cô cũng không từ chối cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Anh ngồi xuống bên giường làm giường lún xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh không rõ anh đang suy nghĩ gì.
Chừng vài giây phút sau, anh nói: "Dọn đến Ngự Biệt Uyển đi, ở đó sẽ an toàn hơn."
-Nhưng... nơi đó không dành cho tôi.-cô lí nhí nói
-Nó là nơi an toàn dành cho cô.
-Nhưng... tôi ở Hàn Lâm đã quen rồi...
-Lúc đầu mới đến không phải cũng không quen sao?
-Nhưng...
Nơi đó chỉ dành cho cô gái có thể trở thành vợ anh thôi a, Ngự Biệt Uyển là nơi nào cơ chứ?
-Tâm Nhi sẽ đi cùng cô đến đó.
-Tôi... biết rồi.
Thừa Tuyết gượng ép gật đầu.
Anh đứng dậy đi đến tủ sách rút quyển "Trạm kế tiếp hạnh phúc" rút chiếc lá phong đỏ từ trong một trang sách ra.
-Lạc rất thích lá này, nhìn nó tôi lại nhớ đến nó.
Thừa Tuyết không biết lời anh nói có hàm ý gì hay không?
-Có biết vì sao những chuyện của cô và Lạc tôi đều biết hay không?
Thừa Tuyết lắc đầu.
-Lạc lúc nào đến thăm tôi cũng kể rất nhiều thứ đặc biệt là về cô, kể cả hai người yêu nhau khi nào, có kỉ niệm lời thề ước gì Lạc đều kể lại cho tôi.
Anh đặt chiếc lá về vị trí cũ, gấp sách lại để lên giá.
"Có người rất thích nghe anh kể chuyện chúng ta đấy. Em đoán xem là ai?"
"Dì Khiêm... bác Khiêm... hay Tiểu Hy..."
"Đều không phải."
"Vậy là ai chứ?"
"Người mà rất yêu thương anh và em, em cũng rất thích người đó."
"Là ai cơ chứ?"
"Sau này em sẽ biết."
Thì ra lúc đó người Khiêm Lạc nói là anh.
Ngay từ đầu anh đã có kế hoạch... chỉ còn đợi cô lọt tròng mà thôi.
Thừa Tuyết cười chua xót sau đó nằm xuống giường.
-Tôi sẽ nhanh dọn đến Ngự Biệt Uyển, ngày mai tôi muốn vào bệnh viện thăm mẹ tôi.
-Được, chỉ cần cô nghe lời tôi tôi sẽ không làm khó cô.
Cô hơi nhếch môi cũng không hiểu vì sao lại đau lòng, lồng ngực như có tảng đá đè lên rất khó thở.
. . .
-Nhị gia chuyện...
Nam nhân giơ tay lên chặn lời người kia báo cáo. Vẻ mặt hiện lên tà mị.
-Nên cho mọi người biết ta đây đã về Việt Nam rồi. Càng nhiều người biết càng tốt.
-Vâng, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc dành cho ngài.
-Ta chỉ muốn cho mọi người biết, không phải một mình Nhậm Tử Phàm có thể một tay che trời.
Ý khiêu chiến đã quá rõ ràng.
-Nhị thiếu yên tâm.
-Tốt. Nhớ viết thiệp mời Nhậm Tử Phàm "tốt" một tí.
-Vâng.
Người kia được phân phó thì lui ra chuẩn bị, nam nhân dưới ánh sáng môi mỏng lộ ra nụ cười quỷ dị cùng lạnh lẽo.
-Để xem ngươi thắng hay ta thắng.
Nụ cười càng lúc càng lạnh giá, hàn khí trong phòng tăng lên đột ngột.
Tác giả :
Du Huyễn