Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh
Chương 12 Dấu vân tay cuối cùng
Lộ Hy thấy góc trái bên dưới lại bắt đầu có dấu chấm than nhảy ra, nhưng giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Giờ là thế giằng co cuối cùng rồi, Lộ Hy đứng dậy đi tới trước mặt Trương Nhã.Trương Nhã: “Lúc định rời khỏi thì tôi phát hiện mình đã giẫm giày lên rượu mừng, tôi bèn cởi giày ra, vào phòng chứa đồ chọn 1 đôi giày của Phương Tiễu Ngữ rồi thay."Đáy mắt của Trương Nhã hơi chua xót: “Trong khoảnh khắc ra tay, thật sự tôi rất thoải mái, tôi nghĩ sau này không còn ai sai khiến mình nữa. Nhưng sau đó tỉnh táo lại tôi mới nhận ra, dù có thoát khỏi vụ này thì sau đó tôi cũng bị chị Nhiên đưa tới một nghệ sĩ khác mà thôi."
Cô nhìn cô ta từ trên cao: “Tôi nhớ lúc đầu ở trường quay, hình như tôi có thấy cô tô son cho cô ấy, tư thế tô son cho người khác là như thế nào nhỉ?"Giờ là thế giằng co cuối cùng rồi, Lộ Hy đứng dậy đi tới trước mặt Trương Nhã.Trương Nhã cười khinh khỉnh: “Cô thấy chưa?"Ngô Hạo Hiên: “Hơn nữa ngày 15 lúc tôi lên đã thấy cô ấy đang tẩy trang rồi!"
Trương Nhã còn chưa mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã đứng dậy, nâng cằm Lộ Hy lên, tay kia giơ ra làm tư thế tô son cho cô: “Thế này? Tôi nghĩ như vậy rất thuận tay."“Lúc đó tôi thấy cô ta cực kỳ đáng thương. Bạn trai ra tay với cô ta, nghĩ rằng đã giết chết cô ta nên… chạy mất. Sau đó tôi cũng rất nhanh nhận ra, nếu giờ cô ta chết đi thì vẫn có Ngô Hạo Hiên chắn cho… Thế là tôi đẩy nhẹ cô ta một cái."Rõ ràng Trương Nhã cũng hơi giật mình, nhưng cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Lộ Hy: “Cô muốn nói gì?"Lộ Hy và Kinh Cố An liếc nhau, lúc Phương Tiễu Ngữ bị hại là đang xem bói, vì thế họ cứ tự nhận định rằng đối tượng Phương Tiễu Ngữ xem cho là hung thủ, ai ngờ cô ta xem cho bản thân!
Lộ Hy ngớ người ra, tất cả mọi người có trong phòng cũng im bặt.Trương Nhã cười mỉa: “Vì đây không phải lần đầu. Trước đây cô ta từng giả vờ bị paparazzi chụp được ảnh mập mờ với Ngô Hạo Hiên, bảo rằng muốn thử phản ứng của anh ta thế nào. Thậm chí cô ta còn nói với tôi, định bảo tôi cùng diễn kịch chung, giả vờ như cô ta bị bắt cóc để thử tình cảm thật lòng của Ngô Hạo Hiên. Tôi nói với cô ta lỡ như Ngô Hạo Hiên báo cảnh sát thì sao, lúc đó cô ta mới bỏ cuộc."Trương Nhã: “Tôi lau sạch đế giày rồi nhét vào một trong những thùng đồ trong phòng đó. Tôi nghĩ chắc mấy người cũng không lấy hết những thứ trong phòng chứa đồ của cô ta ra kiểm tra đâu đúng không?"
Kinh Cố An phản ứng lại đầu tiên, anh ta đột nhiên vỗ bàn: “Vớ vẩn! Nói cái gì đấy! Anh ngồi xuống cho tôi!"Ngô Hạo Hiên ngớ người: “Gì chứ… Lần đó bị paparazzi chụp là lừa tôi ư?"Lộ Hy cười nhìn cô ta: “Bằng chứng như núi rồi, cô xem, tôi tóm được cô rồi."
Chúc Tinh Dạ híp mắt cười ngồi xuống, Lộ Hy sờ cằm mình, hơi mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Đó là tư thế mà tôi đang nói đấy."Lộ Hy bật cười: “Nói chính xác hơn, dấu vân tay của cô không ở trên mặt cô ta mà là trên lớp phấn nền trên da cô ta! Chất như phấn giống như in tay vào dấu mực vậy, tôi nghĩ cô đã để lại một dấu vân tay khá hoàn hảo rồi đấy."
Giờ cô đã thật sự tin mình bị quấy rối rồi.
Ngô Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt như nhìn phải quỷ, nhìn Chúc Tinh Dạ rồi lại nhìn Lộ Hy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, dù rất tò mò nhưng giờ không phải là lúc để anh ta nhiều chuyện.Ngô Hạo Hiên điên cuồng gãi đầu: “Tôi cứ nghĩ họ nắm trong tay bằng chứng, định chờ ngày tôi nổi tiếng mới đem ra chứ!"Lộ Hy thở dài: “Cô còn nhớ hôm đó Phương Tiễu Ngữ vì gặp Chúc Tinh Dạ mà đã làm gì không?"Lộ Hy nhớ lại: “Hình như là có chuyện này…"
Rõ ràng Trương Nhã cũng hơi giật mình, nhưng cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Lộ Hy: “Cô muốn nói gì?"Kinh Cố An phản ứng lại đầu tiên, anh ta đột nhiên vỗ bàn: “Vớ vẩn! Nói cái gì đấy! Anh ngồi xuống cho tôi!"
Lộ Hy tỏ ra thản nhiên: “Cô đã để lại dấu vân tay trên mặt cô ta."Trương Nhã buồn cười liếc nhìn anh ta: “Tới giờ anh vẫn tin là thật à?"Ngô Hạo Hiên cướp lời: “Trang điểm!"Kinh Cố An trầm tư một hồi mới mở miệng: “Đúng là dầu trên mặt con người có thể giữ lại dấu vân tay, nhưng… rất khó để lấy được bằng chứng đầy đủ, hơn nữa nó cũng biến mất rất nhanh. Những vấn đề kỹ thuật thế này vẫn phải hỏi cảnh sát Khương đã. Nhưng dù tôi không bảo Tiểu Quan đi thì tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cảnh sát Khương rồi, thế kỷ 21 mà, chúng tôi phải tiết kiệm tài nguyên nhân lực."
Trương Nhã hơi sửng sốt, sau đó cười: “Cô Lộ, tôi hiểu cô là tác giả tiểu thuyết trinh thám cũng như thám tử, nhưng đây cũng hơi thái quá rồi đấy? Sao tôi không biết trên mặt người còn giữ lại được dấu vân tay nhỉ?"Trương Nhã cứng người trong 3 giây, cuối cùng gục đầu xuống, nước mắt chảy giàn giụa, cô ta vừa khóc vừa cười khổ: “Quả nhiên tôi không hợp để đóng một vai diễn mạnh mẽ mà…"
Lộ Hy chớp mắt vài cái: “Cô cũng là thám tử và tác giả tiểu thuyết trinh thám à?"Kinh Cố An đập bàn: “Anh im đi! Sao cô lại nghĩ Phương Tiễu Ngữ giả chết lừa anh ta?"
Trương Nhã ngẩn người, trong mắt lóe ra một vẻ bối rối nhưng vẫn huênh hoang: “Làm sao được! Nếu thế thì sao anh ta không bảo Tiểu Quan chạy đi chứng thực ngay đi?"“Thực ra tôi chưa bao giờ muốn giết cô ta cả. Trong giới cô ta cũng chẳng phải một ngôi sao khó hầu hạ gì, bình thường đối xử với tôi không tệ. Nguyên nhân là do bản thân tôi thôi."
Kinh Cố An trầm tư một hồi mới mở miệng: “Đúng là dầu trên mặt con người có thể giữ lại dấu vân tay, nhưng… rất khó để lấy được bằng chứng đầy đủ, hơn nữa nó cũng biến mất rất nhanh. Những vấn đề kỹ thuật thế này vẫn phải hỏi cảnh sát Khương đã. Nhưng dù tôi không bảo Tiểu Quan đi thì tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cảnh sát Khương rồi, thế kỷ 21 mà, chúng tôi phải tiết kiệm tài nguyên nhân lực."Trương Nhã nực cười lắc đầu: “Sau khi tôi đi lên thấy cô ta đang vừa khóc vừa tự xem bói cho mình. Đây là thói quen thường ngày của cô ta, mỗi lần gặp chuyện lớn gì đều phải bói một quẻ cho yên tâm."
Tiểu Quan rất cảm động dụi mắt.
Trương Nhã cười khinh khỉnh: “Cô thấy chưa?"Ngô Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt như nhìn phải quỷ, nhìn Chúc Tinh Dạ rồi lại nhìn Lộ Hy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, dù rất tò mò nhưng giờ không phải là lúc để anh ta nhiều chuyện.
Lộ Hy thở dài: “Cô còn nhớ hôm đó Phương Tiễu Ngữ vì gặp Chúc Tinh Dạ mà đã làm gì không?"Trương Nhã dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà: “Tôi không thể phạm sai lầm như thằng ngu Ngô Hạo Hiên được, vì thế tôi phải xác nhận xem cô ta đã chết thật hay chưa. Lúc cô ta ngã xuống đầu hơi nghiêng, tôi thấy gò má của cô ta, nghĩ tới cảnh gương mặt này sẽ xuất hiện trên trang đầu các tờ báo ngày mai."
Ngô Hạo Hiên cướp lời: “Trang điểm!"
Trương Nhã sửng sốt.“Tôi không ghét cô ta, tôi chỉ bất lực với bản thân mình."
Lộ Hy bật cười: “Nói chính xác hơn, dấu vân tay của cô không ở trên mặt cô ta mà là trên lớp phấn nền trên da cô ta! Chất như phấn giống như in tay vào dấu mực vậy, tôi nghĩ cô đã để lại một dấu vân tay khá hoàn hảo rồi đấy."“Nhưng bị phát hiện cũng rất dễ lý giải, cỡ giày của chúng tôi xê xích nhau. Hơn nữa bình thường đúng là Phương Tiễu Ngữ hay tặng đồ cho tôi, ví dụ như quần áo, trang sức cô ta không thích, cô ta không để ý tới chuyện tôi có mặc được hay không, có hợp hay không, chỉ đơn giản là ném lại cho tôi xử lý thôi."Kinh Cố An hỏi: “Đôi giày của cô đâu rồi?"
Ngô Hạo Hiên kích động vỗ bàn: “Đúng thế! Đúng là Phương Tiễu Ngữ đánh phấn rất dày!"
Kinh Cố An ngẩng đầu lên ngay: “Cảnh sát Khương nhắn lại rồi, trên cằm nạn nhân có một dấu vân tay rõ ràng, đang tiến hành đối chiếu, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Lộ Hy lùi về sau một chút, chống 2 tay nhảy lên bàn ngồi: “Cô định nói là ngày 15 Phương Tiễu Ngữ không tẩy trang rửa mặt đúng không? Tôi không nghĩ có ngôi sao nữ nào lại dám phá mặt mình như thế đâu."Trương Nhã hơi sửng sốt, sau đó cười: “Cô Lộ, tôi hiểu cô là tác giả tiểu thuyết trinh thám cũng như thám tử, nhưng đây cũng hơi thái quá rồi đấy? Sao tôi không biết trên mặt người còn giữ lại được dấu vân tay nhỉ?"Ngô Hạo Hiên tức giận chửi đổng: “Cô! Cái con khốn này!"
Ngô Hạo Hiên: “Hơn nữa ngày 15 lúc tôi lên đã thấy cô ấy đang tẩy trang rồi!"Trương Nhã im lặng một lúc rồi cười bất đắc dĩ: “Đúng nhỉ, cô nói sao tôi lại phải làm chuyện dư thừa như thế chứ."
Lộ Hy cười nhìn cô ta: “Bằng chứng như núi rồi, cô xem, tôi tóm được cô rồi."
Trương Nhã cứng người trong 3 giây, cuối cùng gục đầu xuống, nước mắt chảy giàn giụa, cô ta vừa khóc vừa cười khổ: “Quả nhiên tôi không hợp để đóng một vai diễn mạnh mẽ mà…"Lộ Hy lùi về sau một chút, chống 2 tay nhảy lên bàn ngồi: “Cô định nói là ngày 15 Phương Tiễu Ngữ không tẩy trang rửa mặt đúng không? Tôi không nghĩ có ngôi sao nữ nào lại dám phá mặt mình như thế đâu."Lộ Hy nghe thấy tiếng điện tử đã lâu không vang lên: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ nghi can, đang kiểm tra kết quả."
Không ai nói gì, tiếng khóc nức nở của cô ta vang vọng khắp phòng.
“Thực ra tôi chưa bao giờ muốn giết cô ta cả. Trong giới cô ta cũng chẳng phải một ngôi sao khó hầu hạ gì, bình thường đối xử với tôi không tệ. Nguyên nhân là do bản thân tôi thôi."“… Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp chăng." Trương Nhã cười tự giễu, “Tôi làm trợ lý cho cô ta lâu như vậy rồi, luôn muốn bảo đảm mỗi lần cô ta xuất hiện trước công chúng đều ở trạng thái đẹp nhất… Vì thế tôi đánh thêm son cho cô ta."
“Vì không được làm diễn viên nên tôi mới đi làm trợ lý cho ngôi sao, tôi nghĩ có thể tới gần ước mơ của mình một chút cũng được. Cô Lộ, cô còn nhớ lúc trước ở trường quay, đạo diễn từng hỏi cô có muốn tự xuất trận để diễn một vai phụ không?"“Vì không được làm diễn viên nên tôi mới đi làm trợ lý cho ngôi sao, tôi nghĩ có thể tới gần ước mơ của mình một chút cũng được. Cô Lộ, cô còn nhớ lúc trước ở trường quay, đạo diễn từng hỏi cô có muốn tự xuất trận để diễn một vai phụ không?"
Lộ Hy nhớ lại: “Hình như là có chuyện này…"
Trương Nhã cười: “Lúc đó tôi đang đứng cạnh cô, cô nói mình không diễn được, hay là để tôi diễn đi. Cô có biết lúc đó tôi kích động tới cỡ nào không? Thế mà Phương Tiễu Ngữ lại nói là đừng bậy bạ, sao tôi có thể diễn được… Chuyện này không được đâu."Trương Nhã còn chưa mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã đứng dậy, nâng cằm Lộ Hy lên, tay kia giơ ra làm tư thế tô son cho cô: “Thế này? Tôi nghĩ như vậy rất thuận tay."
“Có lẽ cô ta không nghĩ gì mà chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng cô ta dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi chứ! Dựa vào cái gì!"“Xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử đã phá được vụ án này, thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ trở lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"Lộ Hy nhíu mày: “Cô nói bộ bài này là có một không hai ư?"Kinh Cố An ngẩng đầu lên ngay: “Cảnh sát Khương nhắn lại rồi, trên cằm nạn nhân có một dấu vân tay rõ ràng, đang tiến hành đối chiếu, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Ngô Hạo Hiên cũng kích động: “Cô, cô chỉ vì chuyện này thôi ư!"
Trương Nhã: “Tôi ghét cô ta vì chuyện này, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không có ý định giết cô ta, từ trước tới giờ đều chưa từng có ý nghĩ đó."
“Anh nói với tôi anh giết cô ta rồi, lúc đó thực sự tôi rất hoảng, vừa khóc vừa đi lên trên. Nhưng lúc tôi đẩy cửa vào, cô ta lại không chết. Tôi đi lên bằng lối đi bí mật, khi ấy trên đất vung vãi đồ đạc, tôi ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng. Lúc đó tôi đã hiểu thằng ngu Ngô Hạo Hiên đã bị Phương Tiễu Ngữ lừa rồi."Trương Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân rồi cười bất lực: “Thế à, hóa ra gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau."
Chúc Tinh Dạ: “Tôi đã nói là sẽ có mùi Lafite mà."Kinh Cố An thở dài: “Nói như thế cũng đúng, chúng tôi thực sự không có đủ cảnh lực."
Kinh Cố An đập bàn: “Anh im đi! Sao cô lại nghĩ Phương Tiễu Ngữ giả chết lừa anh ta?"Ngô Hạo Hiên cũng kích động: “Cô, cô chỉ vì chuyện này thôi ư!"Lộ Hy thấy góc trái bên dưới lại bắt đầu có dấu chấm than nhảy ra, nhưng giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Trương Nhã cười mỉa: “Vì đây không phải lần đầu. Trước đây cô ta từng giả vờ bị paparazzi chụp được ảnh mập mờ với Ngô Hạo Hiên, bảo rằng muốn thử phản ứng của anh ta thế nào. Thậm chí cô ta còn nói với tôi, định bảo tôi cùng diễn kịch chung, giả vờ như cô ta bị bắt cóc để thử tình cảm thật lòng của Ngô Hạo Hiên. Tôi nói với cô ta lỡ như Ngô Hạo Hiên báo cảnh sát thì sao, lúc đó cô ta mới bỏ cuộc."Lộ Hy hỏi cô ta: “Tôi vẫn rất hiếu kỳ, tại sao cô phải tô son cho cô ta vậy?"
Ngô Hạo Hiên ngớ người: “Gì chứ… Lần đó bị paparazzi chụp là lừa tôi ư?"“… Giờ tôi đã hối hận rồi, thật đấy."
Trương Nhã buồn cười liếc nhìn anh ta: “Tới giờ anh vẫn tin là thật à?"“Có lẽ cô ta không nghĩ gì mà chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng cô ta dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi chứ! Dựa vào cái gì!"
Ngô Hạo Hiên điên cuồng gãi đầu: “Tôi cứ nghĩ họ nắm trong tay bằng chứng, định chờ ngày tôi nổi tiếng mới đem ra chứ!"
Lộ Hy không phản bác gì được.Chúc Tinh Dạ híp mắt cười ngồi xuống, Lộ Hy sờ cằm mình, hơi mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Đó là tư thế mà tôi đang nói đấy."
Trương Nhã nực cười lắc đầu: “Sau khi tôi đi lên thấy cô ta đang vừa khóc vừa tự xem bói cho mình. Đây là thói quen thường ngày của cô ta, mỗi lần gặp chuyện lớn gì đều phải bói một quẻ cho yên tâm."Tiểu Quan rất cảm động dụi mắt.
Lộ Hy và Kinh Cố An liếc nhau, lúc Phương Tiễu Ngữ bị hại là đang xem bói, vì thế họ cứ tự nhận định rằng đối tượng Phương Tiễu Ngữ xem cho là hung thủ, ai ngờ cô ta xem cho bản thân!
“Lúc đó tôi thấy cô ta cực kỳ đáng thương. Bạn trai ra tay với cô ta, nghĩ rằng đã giết chết cô ta nên… chạy mất. Sau đó tôi cũng rất nhanh nhận ra, nếu giờ cô ta chết đi thì vẫn có Ngô Hạo Hiên chắn cho… Thế là tôi đẩy nhẹ cô ta một cái."Trương Nhã sửng sốt.Lộ Hy tỏ ra thản nhiên: “Cô đã để lại dấu vân tay trên mặt cô ta."
“Thậm chí tôi còn không cần đeo găng tay vào, vì tôi là trợ lý của cô ta, trên quần áo, mọi thứ trong nhà cô ta đều có dấu vân tay của tôi được."Giờ cô đã thật sự tin mình bị quấy rối rồi.
Ngô Hạo Hiên tức giận chửi đổng: “Cô! Cái con khốn này!"Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đáp án lại là thế này.
Trương Nhã liếc anh ta: “Không, anh mới là thằng khốn ấy. Nếu lúc đó anh không bỏ chạy mà gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu thì giờ cô ta nhiều khi vẫn còn bình yên ngồi ở đây! Là anh đã cho tôi cơ hội này."
Lộ Hy hỏi cô ta: “Tôi vẫn rất hiếu kỳ, tại sao cô phải tô son cho cô ta vậy?"
Trương Nhã im lặng một lúc rồi cười bất đắc dĩ: “Đúng nhỉ, cô nói sao tôi lại phải làm chuyện dư thừa như thế chứ."
Trương Nhã dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà: “Tôi không thể phạm sai lầm như thằng ngu Ngô Hạo Hiên được, vì thế tôi phải xác nhận xem cô ta đã chết thật hay chưa. Lúc cô ta ngã xuống đầu hơi nghiêng, tôi thấy gò má của cô ta, nghĩ tới cảnh gương mặt này sẽ xuất hiện trên trang đầu các tờ báo ngày mai."
“… Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp chăng." Trương Nhã cười tự giễu, “Tôi làm trợ lý cho cô ta lâu như vậy rồi, luôn muốn bảo đảm mỗi lần cô ta xuất hiện trước công chúng đều ở trạng thái đẹp nhất… Vì thế tôi đánh thêm son cho cô ta."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đáp án lại là thế này.“Anh nói với tôi anh giết cô ta rồi, lúc đó thực sự tôi rất hoảng, vừa khóc vừa đi lên trên. Nhưng lúc tôi đẩy cửa vào, cô ta lại không chết. Tôi đi lên bằng lối đi bí mật, khi ấy trên đất vung vãi đồ đạc, tôi ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng. Lúc đó tôi đã hiểu thằng ngu Ngô Hạo Hiên đã bị Phương Tiễu Ngữ lừa rồi."
Trương Nhã: “Lúc định rời khỏi thì tôi phát hiện mình đã giẫm giày lên rượu mừng, tôi bèn cởi giày ra, vào phòng chứa đồ chọn 1 đôi giày của Phương Tiễu Ngữ rồi thay."
Kinh Cố An hỏi: “Đôi giày của cô đâu rồi?"
Trương Nhã: “Tôi lau sạch đế giày rồi nhét vào một trong những thùng đồ trong phòng đó. Tôi nghĩ chắc mấy người cũng không lấy hết những thứ trong phòng chứa đồ của cô ta ra kiểm tra đâu đúng không?"
Kinh Cố An thở dài: “Nói như thế cũng đúng, chúng tôi thực sự không có đủ cảnh lực."Ngô Hạo Hiên kích động vỗ bàn: “Đúng thế! Đúng là Phương Tiễu Ngữ đánh phấn rất dày!"
Trương Nhã: “Tôi đi lấy video, biên tập xong rồi trả lại. Tôi làm trên máy tính ở studio của Phương Tiễu Ngữ vì sợ mấy người điều tra máy tính ở chỗ ở của mình sẽ bị kỹ thuật tìm ra."
Cô ta liếc nhìn Ngô Hạo Hiên: “Tôi có quá nhiều chuyện phải làm, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán, thế mà quên đổi lại giày, cuối cùng tới Cục cảnh sát mới chợt nhận ra. Nhưng tôi cũng không quá bối rối, vì các người sẽ không biết đây là giày của Phương Tiễu Ngữ. Lúc nhìn thấy Ngô Hạo Hiên tôi có hơi luống cuống một chút, ngày 16 anh ta đã từng gặp tôi, tôi không thay quần áo mà lại thay giày, sợ bị anh ta vạch trần."
“Nhưng tôi cũng chẳng lo gì quá, vì tôi nghĩ anh ta chắc sẽ không để ý tới việc ngày thường tôi mặc gì đâu. Lúc nãy tôi còn bất ngờ khi anh ta nhận ra đây là giày của Phương Tiễu Ngữ mà."Trương Nhã: “Tôi ghét cô ta vì chuyện này, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không có ý định giết cô ta, từ trước tới giờ đều chưa từng có ý nghĩ đó."
Ngô Hạo Hiên mím môi: “Có lẽ tôi cũng chỉ biết mỗi đôi này trong số giày của cô ấy mà thôi. Đây là quà của tôi tặng cô ấy, cô ấy còn mắng tôi, bảo tôi là thẩm mỹ của trai thẳng chẳng ra sao."Trương Nhã ngẩn người, trong mắt lóe ra một vẻ bối rối nhưng vẫn huênh hoang: “Làm sao được! Nếu thế thì sao anh ta không bảo Tiểu Quan chạy đi chứng thực ngay đi?"
Trương Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân rồi cười bất lực: “Thế à, hóa ra gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau."
“Nhưng bị phát hiện cũng rất dễ lý giải, cỡ giày của chúng tôi xê xích nhau. Hơn nữa bình thường đúng là Phương Tiễu Ngữ hay tặng đồ cho tôi, ví dụ như quần áo, trang sức cô ta không thích, cô ta không để ý tới chuyện tôi có mặc được hay không, có hợp hay không, chỉ đơn giản là ném lại cho tôi xử lý thôi."Không ai nói gì, tiếng khóc nức nở của cô ta vang vọng khắp phòng.
Đáy mắt của Trương Nhã hơi chua xót: “Trong khoảnh khắc ra tay, thật sự tôi rất thoải mái, tôi nghĩ sau này không còn ai sai khiến mình nữa. Nhưng sau đó tỉnh táo lại tôi mới nhận ra, dù có thoát khỏi vụ này thì sau đó tôi cũng bị chị Nhiên đưa tới một nghệ sĩ khác mà thôi."
“Tôi không ghét cô ta, tôi chỉ bất lực với bản thân mình."
“… Giờ tôi đã hối hận rồi, thật đấy."
Khuôn mặt Kinh Cố An vẫn lạnh lùng và nghiêm túc, ra hiệu Tiểu Quan còng tay cô ta lại: “Mong rằng cô nói như thế không phải là vì để được giảm án phạt."
Lộ Hy nghe thấy tiếng điện tử đã lâu không vang lên: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ nghi can, đang kiểm tra kết quả."
“Xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử đã phá được vụ án này, thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ trở lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Giờ là thế giằng co cuối cùng rồi, Lộ Hy đứng dậy đi tới trước mặt Trương Nhã.Trương Nhã: “Lúc định rời khỏi thì tôi phát hiện mình đã giẫm giày lên rượu mừng, tôi bèn cởi giày ra, vào phòng chứa đồ chọn 1 đôi giày của Phương Tiễu Ngữ rồi thay."Đáy mắt của Trương Nhã hơi chua xót: “Trong khoảnh khắc ra tay, thật sự tôi rất thoải mái, tôi nghĩ sau này không còn ai sai khiến mình nữa. Nhưng sau đó tỉnh táo lại tôi mới nhận ra, dù có thoát khỏi vụ này thì sau đó tôi cũng bị chị Nhiên đưa tới một nghệ sĩ khác mà thôi."
Cô nhìn cô ta từ trên cao: “Tôi nhớ lúc đầu ở trường quay, hình như tôi có thấy cô tô son cho cô ấy, tư thế tô son cho người khác là như thế nào nhỉ?"Giờ là thế giằng co cuối cùng rồi, Lộ Hy đứng dậy đi tới trước mặt Trương Nhã.Trương Nhã cười khinh khỉnh: “Cô thấy chưa?"Ngô Hạo Hiên: “Hơn nữa ngày 15 lúc tôi lên đã thấy cô ấy đang tẩy trang rồi!"
Trương Nhã còn chưa mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã đứng dậy, nâng cằm Lộ Hy lên, tay kia giơ ra làm tư thế tô son cho cô: “Thế này? Tôi nghĩ như vậy rất thuận tay."“Lúc đó tôi thấy cô ta cực kỳ đáng thương. Bạn trai ra tay với cô ta, nghĩ rằng đã giết chết cô ta nên… chạy mất. Sau đó tôi cũng rất nhanh nhận ra, nếu giờ cô ta chết đi thì vẫn có Ngô Hạo Hiên chắn cho… Thế là tôi đẩy nhẹ cô ta một cái."Rõ ràng Trương Nhã cũng hơi giật mình, nhưng cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Lộ Hy: “Cô muốn nói gì?"Lộ Hy và Kinh Cố An liếc nhau, lúc Phương Tiễu Ngữ bị hại là đang xem bói, vì thế họ cứ tự nhận định rằng đối tượng Phương Tiễu Ngữ xem cho là hung thủ, ai ngờ cô ta xem cho bản thân!
Lộ Hy ngớ người ra, tất cả mọi người có trong phòng cũng im bặt.Trương Nhã cười mỉa: “Vì đây không phải lần đầu. Trước đây cô ta từng giả vờ bị paparazzi chụp được ảnh mập mờ với Ngô Hạo Hiên, bảo rằng muốn thử phản ứng của anh ta thế nào. Thậm chí cô ta còn nói với tôi, định bảo tôi cùng diễn kịch chung, giả vờ như cô ta bị bắt cóc để thử tình cảm thật lòng của Ngô Hạo Hiên. Tôi nói với cô ta lỡ như Ngô Hạo Hiên báo cảnh sát thì sao, lúc đó cô ta mới bỏ cuộc."Trương Nhã: “Tôi lau sạch đế giày rồi nhét vào một trong những thùng đồ trong phòng đó. Tôi nghĩ chắc mấy người cũng không lấy hết những thứ trong phòng chứa đồ của cô ta ra kiểm tra đâu đúng không?"
Kinh Cố An phản ứng lại đầu tiên, anh ta đột nhiên vỗ bàn: “Vớ vẩn! Nói cái gì đấy! Anh ngồi xuống cho tôi!"Ngô Hạo Hiên ngớ người: “Gì chứ… Lần đó bị paparazzi chụp là lừa tôi ư?"Lộ Hy cười nhìn cô ta: “Bằng chứng như núi rồi, cô xem, tôi tóm được cô rồi."
Chúc Tinh Dạ híp mắt cười ngồi xuống, Lộ Hy sờ cằm mình, hơi mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Đó là tư thế mà tôi đang nói đấy."Lộ Hy bật cười: “Nói chính xác hơn, dấu vân tay của cô không ở trên mặt cô ta mà là trên lớp phấn nền trên da cô ta! Chất như phấn giống như in tay vào dấu mực vậy, tôi nghĩ cô đã để lại một dấu vân tay khá hoàn hảo rồi đấy."
Giờ cô đã thật sự tin mình bị quấy rối rồi.
Ngô Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt như nhìn phải quỷ, nhìn Chúc Tinh Dạ rồi lại nhìn Lộ Hy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, dù rất tò mò nhưng giờ không phải là lúc để anh ta nhiều chuyện.Ngô Hạo Hiên điên cuồng gãi đầu: “Tôi cứ nghĩ họ nắm trong tay bằng chứng, định chờ ngày tôi nổi tiếng mới đem ra chứ!"Lộ Hy thở dài: “Cô còn nhớ hôm đó Phương Tiễu Ngữ vì gặp Chúc Tinh Dạ mà đã làm gì không?"Lộ Hy nhớ lại: “Hình như là có chuyện này…"
Rõ ràng Trương Nhã cũng hơi giật mình, nhưng cô ta rất nhanh đã tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Lộ Hy: “Cô muốn nói gì?"Kinh Cố An phản ứng lại đầu tiên, anh ta đột nhiên vỗ bàn: “Vớ vẩn! Nói cái gì đấy! Anh ngồi xuống cho tôi!"
Lộ Hy tỏ ra thản nhiên: “Cô đã để lại dấu vân tay trên mặt cô ta."Trương Nhã buồn cười liếc nhìn anh ta: “Tới giờ anh vẫn tin là thật à?"Ngô Hạo Hiên cướp lời: “Trang điểm!"Kinh Cố An trầm tư một hồi mới mở miệng: “Đúng là dầu trên mặt con người có thể giữ lại dấu vân tay, nhưng… rất khó để lấy được bằng chứng đầy đủ, hơn nữa nó cũng biến mất rất nhanh. Những vấn đề kỹ thuật thế này vẫn phải hỏi cảnh sát Khương đã. Nhưng dù tôi không bảo Tiểu Quan đi thì tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cảnh sát Khương rồi, thế kỷ 21 mà, chúng tôi phải tiết kiệm tài nguyên nhân lực."
Trương Nhã hơi sửng sốt, sau đó cười: “Cô Lộ, tôi hiểu cô là tác giả tiểu thuyết trinh thám cũng như thám tử, nhưng đây cũng hơi thái quá rồi đấy? Sao tôi không biết trên mặt người còn giữ lại được dấu vân tay nhỉ?"Trương Nhã cứng người trong 3 giây, cuối cùng gục đầu xuống, nước mắt chảy giàn giụa, cô ta vừa khóc vừa cười khổ: “Quả nhiên tôi không hợp để đóng một vai diễn mạnh mẽ mà…"
Lộ Hy chớp mắt vài cái: “Cô cũng là thám tử và tác giả tiểu thuyết trinh thám à?"Kinh Cố An đập bàn: “Anh im đi! Sao cô lại nghĩ Phương Tiễu Ngữ giả chết lừa anh ta?"
Trương Nhã ngẩn người, trong mắt lóe ra một vẻ bối rối nhưng vẫn huênh hoang: “Làm sao được! Nếu thế thì sao anh ta không bảo Tiểu Quan chạy đi chứng thực ngay đi?"“Thực ra tôi chưa bao giờ muốn giết cô ta cả. Trong giới cô ta cũng chẳng phải một ngôi sao khó hầu hạ gì, bình thường đối xử với tôi không tệ. Nguyên nhân là do bản thân tôi thôi."
Kinh Cố An trầm tư một hồi mới mở miệng: “Đúng là dầu trên mặt con người có thể giữ lại dấu vân tay, nhưng… rất khó để lấy được bằng chứng đầy đủ, hơn nữa nó cũng biến mất rất nhanh. Những vấn đề kỹ thuật thế này vẫn phải hỏi cảnh sát Khương đã. Nhưng dù tôi không bảo Tiểu Quan đi thì tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cảnh sát Khương rồi, thế kỷ 21 mà, chúng tôi phải tiết kiệm tài nguyên nhân lực."Trương Nhã nực cười lắc đầu: “Sau khi tôi đi lên thấy cô ta đang vừa khóc vừa tự xem bói cho mình. Đây là thói quen thường ngày của cô ta, mỗi lần gặp chuyện lớn gì đều phải bói một quẻ cho yên tâm."
Tiểu Quan rất cảm động dụi mắt.
Trương Nhã cười khinh khỉnh: “Cô thấy chưa?"Ngô Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt như nhìn phải quỷ, nhìn Chúc Tinh Dạ rồi lại nhìn Lộ Hy, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, dù rất tò mò nhưng giờ không phải là lúc để anh ta nhiều chuyện.
Lộ Hy thở dài: “Cô còn nhớ hôm đó Phương Tiễu Ngữ vì gặp Chúc Tinh Dạ mà đã làm gì không?"Trương Nhã dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà: “Tôi không thể phạm sai lầm như thằng ngu Ngô Hạo Hiên được, vì thế tôi phải xác nhận xem cô ta đã chết thật hay chưa. Lúc cô ta ngã xuống đầu hơi nghiêng, tôi thấy gò má của cô ta, nghĩ tới cảnh gương mặt này sẽ xuất hiện trên trang đầu các tờ báo ngày mai."
Ngô Hạo Hiên cướp lời: “Trang điểm!"
Trương Nhã sửng sốt.“Tôi không ghét cô ta, tôi chỉ bất lực với bản thân mình."
Lộ Hy bật cười: “Nói chính xác hơn, dấu vân tay của cô không ở trên mặt cô ta mà là trên lớp phấn nền trên da cô ta! Chất như phấn giống như in tay vào dấu mực vậy, tôi nghĩ cô đã để lại một dấu vân tay khá hoàn hảo rồi đấy."“Nhưng bị phát hiện cũng rất dễ lý giải, cỡ giày của chúng tôi xê xích nhau. Hơn nữa bình thường đúng là Phương Tiễu Ngữ hay tặng đồ cho tôi, ví dụ như quần áo, trang sức cô ta không thích, cô ta không để ý tới chuyện tôi có mặc được hay không, có hợp hay không, chỉ đơn giản là ném lại cho tôi xử lý thôi."Kinh Cố An hỏi: “Đôi giày của cô đâu rồi?"
Ngô Hạo Hiên kích động vỗ bàn: “Đúng thế! Đúng là Phương Tiễu Ngữ đánh phấn rất dày!"
Kinh Cố An ngẩng đầu lên ngay: “Cảnh sát Khương nhắn lại rồi, trên cằm nạn nhân có một dấu vân tay rõ ràng, đang tiến hành đối chiếu, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Lộ Hy lùi về sau một chút, chống 2 tay nhảy lên bàn ngồi: “Cô định nói là ngày 15 Phương Tiễu Ngữ không tẩy trang rửa mặt đúng không? Tôi không nghĩ có ngôi sao nữ nào lại dám phá mặt mình như thế đâu."Trương Nhã hơi sửng sốt, sau đó cười: “Cô Lộ, tôi hiểu cô là tác giả tiểu thuyết trinh thám cũng như thám tử, nhưng đây cũng hơi thái quá rồi đấy? Sao tôi không biết trên mặt người còn giữ lại được dấu vân tay nhỉ?"Ngô Hạo Hiên tức giận chửi đổng: “Cô! Cái con khốn này!"
Ngô Hạo Hiên: “Hơn nữa ngày 15 lúc tôi lên đã thấy cô ấy đang tẩy trang rồi!"Trương Nhã im lặng một lúc rồi cười bất đắc dĩ: “Đúng nhỉ, cô nói sao tôi lại phải làm chuyện dư thừa như thế chứ."
Lộ Hy cười nhìn cô ta: “Bằng chứng như núi rồi, cô xem, tôi tóm được cô rồi."
Trương Nhã cứng người trong 3 giây, cuối cùng gục đầu xuống, nước mắt chảy giàn giụa, cô ta vừa khóc vừa cười khổ: “Quả nhiên tôi không hợp để đóng một vai diễn mạnh mẽ mà…"Lộ Hy lùi về sau một chút, chống 2 tay nhảy lên bàn ngồi: “Cô định nói là ngày 15 Phương Tiễu Ngữ không tẩy trang rửa mặt đúng không? Tôi không nghĩ có ngôi sao nữ nào lại dám phá mặt mình như thế đâu."Lộ Hy nghe thấy tiếng điện tử đã lâu không vang lên: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ nghi can, đang kiểm tra kết quả."
Không ai nói gì, tiếng khóc nức nở của cô ta vang vọng khắp phòng.
“Thực ra tôi chưa bao giờ muốn giết cô ta cả. Trong giới cô ta cũng chẳng phải một ngôi sao khó hầu hạ gì, bình thường đối xử với tôi không tệ. Nguyên nhân là do bản thân tôi thôi."“… Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp chăng." Trương Nhã cười tự giễu, “Tôi làm trợ lý cho cô ta lâu như vậy rồi, luôn muốn bảo đảm mỗi lần cô ta xuất hiện trước công chúng đều ở trạng thái đẹp nhất… Vì thế tôi đánh thêm son cho cô ta."
“Vì không được làm diễn viên nên tôi mới đi làm trợ lý cho ngôi sao, tôi nghĩ có thể tới gần ước mơ của mình một chút cũng được. Cô Lộ, cô còn nhớ lúc trước ở trường quay, đạo diễn từng hỏi cô có muốn tự xuất trận để diễn một vai phụ không?"“Vì không được làm diễn viên nên tôi mới đi làm trợ lý cho ngôi sao, tôi nghĩ có thể tới gần ước mơ của mình một chút cũng được. Cô Lộ, cô còn nhớ lúc trước ở trường quay, đạo diễn từng hỏi cô có muốn tự xuất trận để diễn một vai phụ không?"
Lộ Hy nhớ lại: “Hình như là có chuyện này…"
Trương Nhã cười: “Lúc đó tôi đang đứng cạnh cô, cô nói mình không diễn được, hay là để tôi diễn đi. Cô có biết lúc đó tôi kích động tới cỡ nào không? Thế mà Phương Tiễu Ngữ lại nói là đừng bậy bạ, sao tôi có thể diễn được… Chuyện này không được đâu."Trương Nhã còn chưa mở lời thì Chúc Tinh Dạ đã đứng dậy, nâng cằm Lộ Hy lên, tay kia giơ ra làm tư thế tô son cho cô: “Thế này? Tôi nghĩ như vậy rất thuận tay."
“Có lẽ cô ta không nghĩ gì mà chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng cô ta dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi chứ! Dựa vào cái gì!"“Xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử đã phá được vụ án này, thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ trở lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"Lộ Hy nhíu mày: “Cô nói bộ bài này là có một không hai ư?"Kinh Cố An ngẩng đầu lên ngay: “Cảnh sát Khương nhắn lại rồi, trên cằm nạn nhân có một dấu vân tay rõ ràng, đang tiến hành đối chiếu, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Ngô Hạo Hiên cũng kích động: “Cô, cô chỉ vì chuyện này thôi ư!"
Trương Nhã: “Tôi ghét cô ta vì chuyện này, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không có ý định giết cô ta, từ trước tới giờ đều chưa từng có ý nghĩ đó."
“Anh nói với tôi anh giết cô ta rồi, lúc đó thực sự tôi rất hoảng, vừa khóc vừa đi lên trên. Nhưng lúc tôi đẩy cửa vào, cô ta lại không chết. Tôi đi lên bằng lối đi bí mật, khi ấy trên đất vung vãi đồ đạc, tôi ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng. Lúc đó tôi đã hiểu thằng ngu Ngô Hạo Hiên đã bị Phương Tiễu Ngữ lừa rồi."Trương Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân rồi cười bất lực: “Thế à, hóa ra gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau."
Chúc Tinh Dạ: “Tôi đã nói là sẽ có mùi Lafite mà."Kinh Cố An thở dài: “Nói như thế cũng đúng, chúng tôi thực sự không có đủ cảnh lực."
Kinh Cố An đập bàn: “Anh im đi! Sao cô lại nghĩ Phương Tiễu Ngữ giả chết lừa anh ta?"Ngô Hạo Hiên cũng kích động: “Cô, cô chỉ vì chuyện này thôi ư!"Lộ Hy thấy góc trái bên dưới lại bắt đầu có dấu chấm than nhảy ra, nhưng giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Trương Nhã cười mỉa: “Vì đây không phải lần đầu. Trước đây cô ta từng giả vờ bị paparazzi chụp được ảnh mập mờ với Ngô Hạo Hiên, bảo rằng muốn thử phản ứng của anh ta thế nào. Thậm chí cô ta còn nói với tôi, định bảo tôi cùng diễn kịch chung, giả vờ như cô ta bị bắt cóc để thử tình cảm thật lòng của Ngô Hạo Hiên. Tôi nói với cô ta lỡ như Ngô Hạo Hiên báo cảnh sát thì sao, lúc đó cô ta mới bỏ cuộc."Lộ Hy hỏi cô ta: “Tôi vẫn rất hiếu kỳ, tại sao cô phải tô son cho cô ta vậy?"
Ngô Hạo Hiên ngớ người: “Gì chứ… Lần đó bị paparazzi chụp là lừa tôi ư?"“… Giờ tôi đã hối hận rồi, thật đấy."
Trương Nhã buồn cười liếc nhìn anh ta: “Tới giờ anh vẫn tin là thật à?"“Có lẽ cô ta không nghĩ gì mà chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng cô ta dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi chứ! Dựa vào cái gì!"
Ngô Hạo Hiên điên cuồng gãi đầu: “Tôi cứ nghĩ họ nắm trong tay bằng chứng, định chờ ngày tôi nổi tiếng mới đem ra chứ!"
Lộ Hy không phản bác gì được.Chúc Tinh Dạ híp mắt cười ngồi xuống, Lộ Hy sờ cằm mình, hơi mất tự nhiên hắng giọng một tiếng: “Đó là tư thế mà tôi đang nói đấy."
Trương Nhã nực cười lắc đầu: “Sau khi tôi đi lên thấy cô ta đang vừa khóc vừa tự xem bói cho mình. Đây là thói quen thường ngày của cô ta, mỗi lần gặp chuyện lớn gì đều phải bói một quẻ cho yên tâm."Tiểu Quan rất cảm động dụi mắt.
Lộ Hy và Kinh Cố An liếc nhau, lúc Phương Tiễu Ngữ bị hại là đang xem bói, vì thế họ cứ tự nhận định rằng đối tượng Phương Tiễu Ngữ xem cho là hung thủ, ai ngờ cô ta xem cho bản thân!
“Lúc đó tôi thấy cô ta cực kỳ đáng thương. Bạn trai ra tay với cô ta, nghĩ rằng đã giết chết cô ta nên… chạy mất. Sau đó tôi cũng rất nhanh nhận ra, nếu giờ cô ta chết đi thì vẫn có Ngô Hạo Hiên chắn cho… Thế là tôi đẩy nhẹ cô ta một cái."Trương Nhã sửng sốt.Lộ Hy tỏ ra thản nhiên: “Cô đã để lại dấu vân tay trên mặt cô ta."
“Thậm chí tôi còn không cần đeo găng tay vào, vì tôi là trợ lý của cô ta, trên quần áo, mọi thứ trong nhà cô ta đều có dấu vân tay của tôi được."Giờ cô đã thật sự tin mình bị quấy rối rồi.
Ngô Hạo Hiên tức giận chửi đổng: “Cô! Cái con khốn này!"Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đáp án lại là thế này.
Trương Nhã liếc anh ta: “Không, anh mới là thằng khốn ấy. Nếu lúc đó anh không bỏ chạy mà gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu thì giờ cô ta nhiều khi vẫn còn bình yên ngồi ở đây! Là anh đã cho tôi cơ hội này."
Lộ Hy hỏi cô ta: “Tôi vẫn rất hiếu kỳ, tại sao cô phải tô son cho cô ta vậy?"
Trương Nhã im lặng một lúc rồi cười bất đắc dĩ: “Đúng nhỉ, cô nói sao tôi lại phải làm chuyện dư thừa như thế chứ."
Trương Nhã dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà: “Tôi không thể phạm sai lầm như thằng ngu Ngô Hạo Hiên được, vì thế tôi phải xác nhận xem cô ta đã chết thật hay chưa. Lúc cô ta ngã xuống đầu hơi nghiêng, tôi thấy gò má của cô ta, nghĩ tới cảnh gương mặt này sẽ xuất hiện trên trang đầu các tờ báo ngày mai."
“… Có lẽ là vì bệnh nghề nghiệp chăng." Trương Nhã cười tự giễu, “Tôi làm trợ lý cho cô ta lâu như vậy rồi, luôn muốn bảo đảm mỗi lần cô ta xuất hiện trước công chúng đều ở trạng thái đẹp nhất… Vì thế tôi đánh thêm son cho cô ta."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đáp án lại là thế này.“Anh nói với tôi anh giết cô ta rồi, lúc đó thực sự tôi rất hoảng, vừa khóc vừa đi lên trên. Nhưng lúc tôi đẩy cửa vào, cô ta lại không chết. Tôi đi lên bằng lối đi bí mật, khi ấy trên đất vung vãi đồ đạc, tôi ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng. Lúc đó tôi đã hiểu thằng ngu Ngô Hạo Hiên đã bị Phương Tiễu Ngữ lừa rồi."
Trương Nhã: “Lúc định rời khỏi thì tôi phát hiện mình đã giẫm giày lên rượu mừng, tôi bèn cởi giày ra, vào phòng chứa đồ chọn 1 đôi giày của Phương Tiễu Ngữ rồi thay."
Kinh Cố An hỏi: “Đôi giày của cô đâu rồi?"
Trương Nhã: “Tôi lau sạch đế giày rồi nhét vào một trong những thùng đồ trong phòng đó. Tôi nghĩ chắc mấy người cũng không lấy hết những thứ trong phòng chứa đồ của cô ta ra kiểm tra đâu đúng không?"
Kinh Cố An thở dài: “Nói như thế cũng đúng, chúng tôi thực sự không có đủ cảnh lực."Ngô Hạo Hiên kích động vỗ bàn: “Đúng thế! Đúng là Phương Tiễu Ngữ đánh phấn rất dày!"
Trương Nhã: “Tôi đi lấy video, biên tập xong rồi trả lại. Tôi làm trên máy tính ở studio của Phương Tiễu Ngữ vì sợ mấy người điều tra máy tính ở chỗ ở của mình sẽ bị kỹ thuật tìm ra."
Cô ta liếc nhìn Ngô Hạo Hiên: “Tôi có quá nhiều chuyện phải làm, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán, thế mà quên đổi lại giày, cuối cùng tới Cục cảnh sát mới chợt nhận ra. Nhưng tôi cũng không quá bối rối, vì các người sẽ không biết đây là giày của Phương Tiễu Ngữ. Lúc nhìn thấy Ngô Hạo Hiên tôi có hơi luống cuống một chút, ngày 16 anh ta đã từng gặp tôi, tôi không thay quần áo mà lại thay giày, sợ bị anh ta vạch trần."
“Nhưng tôi cũng chẳng lo gì quá, vì tôi nghĩ anh ta chắc sẽ không để ý tới việc ngày thường tôi mặc gì đâu. Lúc nãy tôi còn bất ngờ khi anh ta nhận ra đây là giày của Phương Tiễu Ngữ mà."Trương Nhã: “Tôi ghét cô ta vì chuyện này, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không có ý định giết cô ta, từ trước tới giờ đều chưa từng có ý nghĩ đó."
Ngô Hạo Hiên mím môi: “Có lẽ tôi cũng chỉ biết mỗi đôi này trong số giày của cô ấy mà thôi. Đây là quà của tôi tặng cô ấy, cô ấy còn mắng tôi, bảo tôi là thẩm mỹ của trai thẳng chẳng ra sao."Trương Nhã ngẩn người, trong mắt lóe ra một vẻ bối rối nhưng vẫn huênh hoang: “Làm sao được! Nếu thế thì sao anh ta không bảo Tiểu Quan chạy đi chứng thực ngay đi?"
Trương Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân rồi cười bất lực: “Thế à, hóa ra gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau."
“Nhưng bị phát hiện cũng rất dễ lý giải, cỡ giày của chúng tôi xê xích nhau. Hơn nữa bình thường đúng là Phương Tiễu Ngữ hay tặng đồ cho tôi, ví dụ như quần áo, trang sức cô ta không thích, cô ta không để ý tới chuyện tôi có mặc được hay không, có hợp hay không, chỉ đơn giản là ném lại cho tôi xử lý thôi."Không ai nói gì, tiếng khóc nức nở của cô ta vang vọng khắp phòng.
Đáy mắt của Trương Nhã hơi chua xót: “Trong khoảnh khắc ra tay, thật sự tôi rất thoải mái, tôi nghĩ sau này không còn ai sai khiến mình nữa. Nhưng sau đó tỉnh táo lại tôi mới nhận ra, dù có thoát khỏi vụ này thì sau đó tôi cũng bị chị Nhiên đưa tới một nghệ sĩ khác mà thôi."
“Tôi không ghét cô ta, tôi chỉ bất lực với bản thân mình."
“… Giờ tôi đã hối hận rồi, thật đấy."
Khuôn mặt Kinh Cố An vẫn lạnh lùng và nghiêm túc, ra hiệu Tiểu Quan còng tay cô ta lại: “Mong rằng cô nói như thế không phải là vì để được giảm án phạt."
Lộ Hy nghe thấy tiếng điện tử đã lâu không vang lên: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ nghi can, đang kiểm tra kết quả."
“Xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử đã phá được vụ án này, thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ trở lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
Tác giả :
Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn